Chương 154
Mở miệng nói chuyện là Trần Vệ Tinh Trần đại sư vừa bị Chu đại sư làm mất mặt. Tuy ông ta chưa từng thấy linh thạch chân chính, nhưng có thấy một số miêu tả về linh thạch trong sách cổ. Lấy pháp ngự, hít sâu có thể nạp thiên sơn vạn hải chi khí, thở ra có thể cảm vạn vật sinh linh. Trừ linh thạch chân chính, còn có thứ gì tỏa ra linh khí nồng đậm như vậy? - Ông, ông là Chu Trường Hoằng Chu đại sư có thể xua thần ngự quỷ ở thành phố Nam Sơn sao? Hai mắt Trần đại sư mở to, chỉ vào Chu đại sư vô cùng khiếp sợ nói. Thành phố Nam Sơn và thành phố Đông Hải cách nhau không xa, ông ta đã sớm nghe nói thành phố Nam Sơn có đại sư có thể khống chế quỷ thần, chỉ là chưa từng gặp bao giờ. - Ông không có đạo hạnh gì, nhưng trái lại biết rất nhiều chuyện. Chu Trường Hoằng lạnh lùng nói. - Cảm ơn Chu đại sư khen ngợi, vừa rồi là tôi có mắt không tròng đắc tội Chu đại sư, mong Chu đại sư đại nhân không chắp nhặt lỗi của tiểu nhân. Trần Vệ Tinh vội vàng chắp tay nói. Chu Trường Hoằng hừ lạnh một tiếng, tản đi pháp thuật. Trong phòng VIP, cảm giác cổ như tắm gió xuân lập tức biến mất, người đang ngồi nhao nhao lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ. Tuy chỉ trong phút chốc, không ít người đều đã cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều. Có mấy ông chủ thường xuyên vui đùa tửu sắc, thân thể sắp lụi tàn, lúc này cảm thấy thân thể thư thái hơn bình thường một chút. Đây chỉ là một lát, nếu như để linh thạch này ở trong nhà, hiệu quả còn phải nói sao? - Hiệu quả các ông thấy rồi đó, có phải nên ra giá rồi không? Chu đại sư lạnh giọng hỏi, bộ dạng có chút không kiên nhẫn. Lần này không có người cảm thấy Chu đại sư cuồng vọng tự đại. - Tôi ra 2000 vạn! Vương Thiên Tước hưng phấn kêu lên, trực tiếp ra giá gấp đôi. - Tôi ra 3000 vạn, tôi muốn khối linh thạch này. Một lão giả đức cao vọng trọng khác nói. Nếu để khối linh thạch này ở trong phòng ngủ, ít nhất ông ta có thể sống thêm nhiều năm. - Lưu lão, nếu là bình thường tôi sẽ nhường ông, nhưng linh thạch này không được, đắc tội, lại thêm 1000 vạn. Một người đàn ông trung niên khác chắp tay xin lỗi nói. Gần đây ông ta tán gái chơi gái hơi nhiều, thường xuyên cảm thấy không còn sức, vừa rồi làm ông ta có cảm giác hùng phong trở lại. Ngay cả Tần Trách cũng nhìn chằm chằm linh thạch, hai mắt tỏa ra ánh sáng, nhìn người khác bán đấu giá, trong lòng giống như có mấy ngàn con kiến đang bò. Nhưng vừa rồi mất mặt như vậy, ông ta muốn ra tay nhưng ngại vứt mặt mũi. Muốn rời đi, nhưng có chút không nỡ khối linh thạch này. Đây là linh thạch chân chính, bỏ lỡ sẽ không có cơ hội lần hai. Lý Hưng nhìn thấy Tần Trách đứng ngồi không yên, cùng với cảnh tượng mọi người tranh nhau ra giá, trên mặt đều là đắc ý. - Đợi một chút, các vị, linh thạch ở trong này, sẽ không chạy, có rất nhiều thời gian để mọi người đấu giá, nhưng không phải chỗ chúng ta vẫn còn một đại sư chưa giám định sa o, đợi vị đại sư này giám định xong, mọi người lại bán đấu giá cũng không muộn. Lý Hưng cười nhìn chằm chằm về phía Tần Trách. - Còn đại sư sao, ai thế, không phải giám định hết rồi sao? Có người nghi ngờ hỏi. - Đâu còn đại sư nào nữa, Chu đại sư đã cho mọi người thấy rồi còn gì, linh thạch này không phải giả, nhanh đấu giá đi, cho dù là giả tôi cũng phải lấy. Lưu lão đức cao vọng trọng đang vui vẻ, chuẩn bị tinh thần hăng hái tranh lấy linh thạch, bị Lý Hưng quấy rầy có chút bất mãn nói. Lý Hưng và Chu đại sư nhìn nhau cười, biểu cảm vô cùng kỳ lạ, ngay lập tức khôi phục bình thường. - Không phải Tần lão nhị còn mang một vị đại sư tới sao, nếu đã tới, không thể để cậu ta đi một chuyến uổng công được, nếu không sẽ có người nghĩ Lý Hưng tôi hẹp hòi, không để cho người ta giám định? Lý Hưng nhìn chằm chằm Tần Trách nói, căn bản không coi Mạc Phàm ra gì. Sở dĩ ông ta làm như vậy, chính là muốn dạy bảo Tần Trách, còn về Mạc Phàm, chẳng qua chỉ là công cụ ông ta dạy bảo Tần Trách thôi. Một đứa con nít, có thể giám định gì chứ? - Cậu ta sao? Không ít người liếc Mạc Phàm một cái, rối rít lộ vẻ khinh bỉ. - Nhiều người như vậy cũng không giám định được, cậu ta có thể làm gì? - Tôi thấy cậu ta còn là học sinh, chắc còn chưa tốt nghiệp cấp 3. - Đừng nói vậy, cậu ta là đại sư Tần lão nhị mời tới, ai nói học sinh không thể thành đại sư, cho dù chúng ta không tin cậu ta, cũng phải tin tưởng ánh mắt của Tần lão nhị, có phải không? Lý Hưng giả mù sa mưa cười nói. Vẻ mặt Tần Trách vô cùng âm trầm, hai mắt gần như muốn phun ra lửa. Sao ông ta không nhìn ra, Lý Hưng bảo Mạc Phàm giám định là giả, cố ý làm ông ta mất mặt là thật. Ông ta mời Mạc Phàm giám định giúp, hoàn toàn là muốn thêm một tầng an toàn, nếu như không phải Trương gia xảy ra chuyện, ông ta thật sự không tin Mạc Phàm có thể phán đoán hung hay cát. - Lý Hưng, có phải ông không muốn rời khỏi Đông Hải nữa không? Tần Trách trầm giọng nói. Từ lúc đến phòng đấu giá, Lý Hưng đối nghịch ông ta khắp nơi, ông ta thật sự không nhịn nổi nữa. Thân là nhị thiếu gia Tần gia, sản nghiệp giải trí ở thành phố Đông Hải do ông ta quản lý, có chịu nhục nhã ở địa bàn mình như vậy bao giờ? - Ô ô, Tần lão nhị, ông đừng làm tôi sợ, lần này tôi thật sự tốt với ông, nếu như ông không sợ linh thạch này mang về nhà không có tác dụng, ông có thể không cần bảo đại sư mình mang đến giám định, nhưng đến lúc đó ông đừng đổi ý, đổi ý tôi không cho đổi lại đâu. Lý Hưng cười âm hiểm nói, đợi cá cắn câu. - Ông cho rằng Tần Trách tôi là người thua không chịu nổi sao, tôi nói cho mọi người biết, hôm nay trừ phi tôi không lấy được linh thạch này, cho dù tôi cầm một khối phế liệu n hà ông ta tạo ra, tôi cũng không… Tần Trách tức giận nói, không để ý nhiều như vậy. Cho dù thua tiền cũng không thể thua người. Nhưng ông ta còn chưa nói hết, đã bị Mạc Phàm xen ngang. - Đợi một chút. Mạc Phàm thản nhiên nói. - Hửm? Tần Trách nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm đầy nghi ngờ. Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, nhìn Lý Hưng, lạnh nhạt hỏi: - Ông chủ Lý đúng không, ông chắc chắn để tôi phân biệt linh thạch này? Lông mày Lý Hưng nhướn lên, đầy hứng thú đánh giá Mạc Phàm một lát. Lúc trước ông ta không nhìn kỹ Mạc Phàm, bây giờ nhìn, quả nhiên là học sinh trung học. Tần lão nhị đúng là mắt chó mù, mời học sinh trung học đến đây. - Nếu đại sư có lòng tin thì cứ giám định, tránh cho có người cảm thấy tôi là một tên lừa gạt. Lý Hưng tự tin nói. - Vậy nếu giám định là hàng giả thì sao? Mạc Phàm cười hỏi. “Ha ha!” Xung quanh ngoại trừ Tần Trách ra, đều cười to. Ngay cả Trần Vệ Tinh cũng hơi nhếch miệng, Chu đại sư đã tự giám định rồi, tất cả mọi người đều cảm nhận được uy lực của linh thạch này, Mạc Phàm lại nói linh thạch là giả, đùa giỡn gì thế? Mạc Phàm nói vật phẩm bán đấu giá lúc trước là giả, có lẽ còn có người hoài nghi, nhưng linh thạch này là hàng thật giá thật. - Đừng nói linh thạch là giả, nếu đại sư có thể giám định ra linh thạch này có vấn đề, tôi sẽ ăn hết linh thạch này, nhưng nếu cậu không tra ra được, cậu phải ăn hết tàn thuốc ở đây, thế nào? Lý Hưng cười mỉa nói. Lúc trước ông ta cảm thấy hội đấu giá không có ý nghĩa, cuối cùng lúc này cũng có chút tính giải trí. - Tôi thấy được đó. Vương Thiên Tước búng tàn thuốc, cười gật đầu nói. - Tôi cũng cảm thấy rất được. Những người xung quanh rối rít gật đầu bật cười. Không ít người vốn không hút thuốc lá, nhanh chóng đốt một điếu để có tàn thuốc dưới đất, ngồi đợi Mạc Phàm xấu mặt.