Chương 170
- Nếu là chuyện Tần Kiệt, tôi cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện, Tần gia các cô nhìn mà làm đi. Mạc Phàm thản nhiên nói. Người đã bị hắn đánh, Tần gia làm thế nào, tự mình chọn đi. - Ý của Mạc thần y là, em trai tôi trọng thương là do Mạc thần y ra tay sao? Tần Doãn Nhi hỏi. - Không sai. - Trước khi bác sĩ Mạc ra tay, chắc biết Tần Kiệt là em trai tôi rồi? - Đúng vậy. Mạc Phàm gật đầu nói. - Bác sĩ Mạc đã cứu ông nội tôi, là người có ân với Tần gia, Tần gia tôi tự thấy hết lòng quan tâm giúp đỡ bác sĩ Mạc, vì sao bác sĩ Mạc còn ra tay với em tôi nặng như vậy? Tần Doãn Nhi lạnh giọng hỏi. Cho dù Mạc Phàm lợi hại, ở trong mắt cô cũng chỉ là người ngoài có tiềm lực, Tần Kiệt là em trai cô nhìn lớn lên, máu mủ tình thâm không thể đổi. Cho dù Tần Kiệt có lỗi lớn, cũng có Tần gia dạy dỗ, không cần người ngoài nhúng tay vào, Mạc Phàm cũng không được. Sao Mạc Phàm lại không cảm nhận được lửa giận trong lòng Tần Doãn Nhi, khẽ cau mày, hàn quang trong mắt lóe lên. - Nếu có người lấy người nhà cô uy hiếp cô, cô sẽ thế nào? Tần Doãn Nhi do dự, vẫn nói thật: - Giết kẻ đó. Không phải cô không biết Tần Kiệt, chuyện như vậy Tần Kiệt tuyệt đối làm được. - Cô cảm thấy tôi không giết được một tên Hậu Thiên Hậu Kỳ sao? Mạc Phàm hỏi ngược lại. Võ giả Nội Kình sơ kỳ đều bị giết chết, chỉ là một Tần Kiệt, nếu không phải hắn thủ hạ lưu tình, còn mạng sao? Tần Doãn Nhi ngớ người, Mạc Phàm có thể đạp nước mà đi, dựa theo lời chú ba cô nói, thực lực Mạc Phàm cho dù chưa đến cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, cũng không khác biệt lắm. Người có cấp bậc như vậy, quả thực giết được em trai cô, nhưng mà… - Thực lực của bác sĩ Mạc, muốn giết em trai tôi tất nhiên không có vấn đề, nhưng ra tay với em trai tôi nặng như thế, không tránh khỏi không để Tần gia chúng tôi vào mắt. - Vậy Tần Kiệt có để Mạc Phàm tôi vào mắt không? Mạc Phàm lạnh lùng hỏi ngược lại. Trong mắt y tiên bất tử hắn, cho dù là Tần lão gia cũng chỉ như con kiến, chứ đừng nói Tần Kiệt. Ở bên kia điện thoại, lông mày Tần Doãn Nhi cau chặt, từ ngày đầu tiên cô nhìn thấy Mạc Phàm, đã cảm thấy Mạc Phàm rất cao ngạo tự đại, chỉ là không ngờ Mạc Phàm cao ngạo như thế. Ở thành phố Đông Hải, có ai có thể khiến Tần gia để ở trong mắt, còn chưa có người này đi? - Bác sĩ Mạc muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tần gia chúng tôi sao? - Nếu Tần gia đã lựa chọn như vậy, tôi cũng không có biện pháp. Mạc Phàm thở dài nói. Khi hắn ra tay đã nể mặt Tần gia, nếu Tần gia muốn ra mặt thay Tần Kiệt, theo ý Tần gia đi. - Nếu như vậy, mong bác sĩ Mạc tự giải quyết cho tốt, cảm ơn cậu đã cứu ông nội tôi, nhưng có một số việc tôi cũng bất lực, hi vọng bác sĩ Mạc không hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Tần Doãn Nhi có chút bất đắc dĩ nói. Tần gia bọn họ rất coi trọng Mạc Phàm, nếu không sao lại tiến cử Mạc Phàm đến Hoa Hạ Thần Kiếm. 16 tuổi đã là bác sĩ thiên tài, cao thủ cấp bậc Tông Sư, có thể không là địch với Mạc Phàm, Tần gia đều tận lực tránh. Nhưng chuyện đã đi đến bước này, cô không có biện pháp. - Cảm ơn Tần tiểu thư đã nhắc nhở, nếu ngày khác thật sự là địch, tôi sẽ giữ một mạng của Tần tiểu thư. Mạc Phàm cười nói. Hắn có ấn tượng không tệ với Tần Doãn Nhi, nhưng việc đã đến nước này, hắn không hối hận. Nếu quay về lúc Tần Kiệt khiêu khích hắn lần nữa, hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn như thế. Lúc này trong biệt thự Tần gia cách Mạc Phàm không xa. Ngoại trừ Tần lão gia, Tần Chính, Tần Trách, Tần Cừu và Tần Doãn Nhi, còn có một lão giả khác và một phu nhân xinh đẹp, cùng với vài người khác. Tuổi lão giả này không kém Tần lão gia, đã đến đầu bảy, tóc đã bạc trắng, hình như di chuyển có chút không tiện, tay cầm quải trượng đầu rồng, nhưng hai mắt tỏa ra tinh quang, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Lão giả này mặc quân trang, trước ngực treo hàng loạt huân chương, trong đó có một huân chương Lục Phi nhịn đau đưa cho Mạc Vũ, huân chương như vậy lão giả này có năm sáu cái. Bên cạnh lão giả là mỹ phụ mặc váy dài màu đen ngồi trên ghế sofa, hai bắp đùi thon dài chồng lên nhau, dáng người duyên dáng của bà ta vẽ nên đường cong hoàn mỹ. Trên khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra dấu vết năm tháng lưu lại, trái lại hơn 30 tuổi không ít đi xinh đẹp như 18 tuổi, còn nhiều thành thục đẫy đà của phụ nữ hơn. Lão giả này tên là Lạc Phi, cũng là một trong những tướng quân khai quốc, thanh danh không kém Tần lão gia. Mỹ phụ này tên là Lạc Anh, là con gái ruột của ông ta, cũng là mẹ Tần Kiệt, vợ Tần Trách. Lúc này đôi mắt phượng của mỹ phụ như muốn phun ra lửa. - Cha, đại ca, mọi người nghe thấy không, Mạc Phàm này căn bản không để Tần gia chúng ta vào mắt, cậu ta đánh Tiểu Kiệt bị thương nặng như vậy, nếu không diệt trừ cậu ta, Tần gia chúng ta còn mặt mũi ở thành phố Đông Hải sao. Đôi mắt phun lửa của Tần Anh nhìn Tần lão gia và Tần Chính, vô cùng tức giận nói. Bà ta vừa đón Tần Kiệt từ căn cứ thí luyện Hoa Hạ Thần Kiếm về, còn mời cha tới thành phố Đông Hải, đang chuẩn bị tranh công với Tần gia, để Tần lão gia lập Tần Kiệt là gia chủ Tần gia kế tiếp, ai biết lại thành ra như vậy. Một quyền kia của Mạc Phàm giữ được mạng, nhưng ít nhất phải nằm trên giường bệnh nửa năm, bà ta không tức giận được sao? Trong biệt thự, không khí lập tức u ám hơn nhiều, không có ai nói chuyện. Lạc Phi thấy không ai mở miệng, gõ cây gậy xuống đất, sàn nhà bằng đá cẩm thạch lập tức nứt ra, cây gậy đâm sâu vào trong nửa thước. - Lão Tần, nếu ông không ra tay được, chuyện này cứ giao cho tôi, dám đánh cháu ngoại tôi, Lạc Phi tôi sẽ lấy mạng cả nhà cậu ta, nhưng từ nay về sau Tiểu Kiệt phải đổi sang họ Lạc. Phương diện nối dõi tông đường của Lạc Phi kém Tần lão gia rất nhiều, chỉ có Lạc Anh con gái bảo bối, còn gả cho lão nhị kém nhất Tần gia. Ông ta vẫn muốn Tần Kiệt đổi họ Lạc, lần này ông ta tới Tần gia là vì chuyện Tần gia lập Tần Kiệt làm gia chủ kế nhiệm, Tần gia không lập mà nói, ông ta lập tức cho Tần Kiệt làm gia chủ Lạc gia, sau này sẽ là người Lạc gia. Nếu không phải đánh chủ ý này, sao ông ta từ Bắc Xuyên tới thành phố Đông Hải. Tần lão gia nhíu mày, không hài lòng với lời Lạc Phi nói. - Lạc lão đầu, chuyện Tần gia chúng tôi, còn chưa đến lượt ông nhúng tay vào, muốn để Tiểu Kiệt đổi sang họ Lạc, kiếp sau cũng không có khả năng, ông chết tâm đi. “Hừ!” Lạc Phi hừ lạnh một tiếng, tức giận đến phát điên, nhưng không có biện pháp. Tần lão gia nhìn thoáng qua Tần Chính, nói lời thấm thía: - Bây giờ con là gia chủ, con xem rồi làm đi, cho Tiểu Anh và Lạc gia một câu trả lời hài lòng, nhưng nhớ kỹ không được làm hại người nhà tên nhóc kia, chuyện này không liên quan gì đến người nhà cậu ta, dạy dỗ cậu ta là đủ rồi. - Con biết rồi cha. Tần Chính nhíu mày, vẫn gật đầu. Lúc này sắc mặt hai cha con Lạc Phi mới dịu đi không ít, Lạc Phi còn nói thêm một câu. - Lão Tần, ông vẫn quá mềm lòng. Tần lão gia không để ý đến Lạc Phi, liếc mắt nhìn Tần Trách đầy thất vọng, thở dài nhìn Lạc Anh mẹ Tần Kiệt. - Tiểu Anh, chuyện này không hẳn xấu với Tiểu Kiệt, chịu chút khổ cực, có thể hiểu được không ít chuyện, lần này may đối phương hạ thủ lưu tình, nếu không sẽ là người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi? Sắc mặt Lạc Anh trầm xuống, bình thường Tần Trách ít quản Tần Kiệt, bây giờ Tần Kiệt như vậy, phần lớn là bà ta nuông chiều, quả thật bà ta có trách nhiệm. - Con đã biết, cha, đợi Tiểu Kiệt tốt hơn, con nhất định sẽ dạy dỗ thằng bé. - Ừm. Tần lão gia tử gật đầu, nói với Tần Cừu: - Lão tam, con đi cho tên nhóc kia một quyền, nhớ rõ dùng 5 phần lực. - Dạ! Tần Cừu cười gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Sắc mặt Tần Doãn Nhi trầm xuống, cuối cùng vẫn đứng về phía phản chiến.