Chương 197
Biệt thự số 9 Vân Trung Thự. Khi Mạc Phàm quay về, đám Lạc Phi đã rời đi, mấy người bị giam bên trong cũng được ông ta mang đi. Nhìn Tụ Linh Đại Trận trống không, lông mày của hắn hơi nhíu lại. Đại trận này giam giữ Nội Kình sơ kỳ, trung kỳ còn được, giam giữ Lạc Phi thì thực sự kém một chút. Lạc Phi giống như Tần lão gia tử, đều là cao thủ Nội Kình hậu kỳ, thậm chí Lạc Phi còn mạnh hơn Tần lão gia tử một chút. Có Tần lão gia tử trong ứng ngoại hợp với ông ta, có thể đi vào đại trận mang người ra, còn bình yên rời đi cũng không kỳ lạ. Hơn nữa vẫn tồn tại tai hại lớn hơn nữa, ví dụ như thính thanh biện vị. Chỉ trong phút chốc, lông mày của hắn giãn ra, đại trận này chủ yếu dùng linh khí tụ tập, hiệu quả khác đều là phụ thuộc, chỗ thiếu sót thì đợi tìm Trận Bàn luyện chế ra là được. Còn về Lạc Phi, tạm thời tha cho ông ta một lần, nếu Lạc Phi dám đối nghịch với hắn, Lạc gia sẽ biết khủng bố của Thiên Lôi Địa Hỏa Trận. Bàn tay to của hắn vung lên, mây mù tản ra, để ra một con đường, nối thẳng đến cửa lớn biệt thự. Hắn vừa đi vào biệt thự, mây mù khép lại, cả căn biệt thự ẩn giấu trong đó. Trở về phòng, hắn ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu lĩnh hội Thái Thượng Hóa Linh Kinh. Một khi hiểu rõ Thái Thượng Hóa Linh Kinh, hắn không chỉ có thể trực tiếp nuốt Yêu Linh Đan, dược liệu trăm năm cũng có thể coi như đan dược mà nuốt hết, hấp thu linh khí trong đó, không cần lo lắng cố gắng tìm nguyên liệu mong muốn để luyện đan, bất luận là hiệu quả, hay hiệu suất đều tăng lên phạm vi lớn. Lúc trước hắn đã lĩnh ngộ Thái Thượng Hóa Linh Kinh hơn nửa, hi vọng lần này có thể lĩnh ngộ hoàn toàn Thái Thượng Hóa Linh Kinh. Vừa nhắm mắt, đó là ba ngày. Trong lúc này, bệnh dịch vẫn lan tràn trong thành phố Đông Hải. Thị trưởng không còn sức sống, lòng người hoảng sợ, gần như tất cả mọi người đều đang tranh mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Tứ Tham Thang của Mạc Phàm có thể chữa trị bệnh truyền nhiễm cũng không tạo nên sóng gió gì, trên TV không có nhắc đến. Không chỉ như vậy, con số bị nhiễm bệnh dịch cũng tăng lên theo lũy thừa, còn lan truyền đến thành phố Nam Sơn, thành phố Bắc Xuyên và tình Giang Nam. Bất chợt cảm giác phúc khí tâm linh xuất hiện trong lòng. Kinh văn vốn đau khổ khó hiểu, trong chớp mắt được xâu chuỗi lại, hình thành một đoạn văn tự như đơn giản lại ẩn chứa huyền diệu lưu chuyển trong lòng hắn. Những văn tự này chuyển động một vòng, liền phục chế ra một đoạn kinh văn như vậy, kinh văn chuyển động một vòng, liền giống như Kim Long dạo chơi trong lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của Mạc Phàm. Vốn là trái tim, sau đó là gan, lá lách… Kim quang của kinh văn sáng lên, biến mất trong cơ thể hắn không thấy. Rất nhanh, đoạn kinh văn nguyên thủy nhất cũng tỏa ra kim quang, bay đến Thức Hải của hắn, nhập vào bên trong. Một ấn ký hình cái “Lô” xuất hiện trong mắt hắn, chỉ trong phút chốc, liền biến mất không thấy. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nhẹ. - Cuối cùng cũng hiểu rõ. Thái Thượng Hóa Linh Kinh không hổ là Thái Thượng Công Pháp, huyền diệu không kém Diễn Thiên Thần Quyết bảo vật trấn phái của Thần Nông tông bọn hắn. Nếu hiểu thấu đáo, cách Trúc Cơ trung kỳ còn xa lắm không? Hắn lấy yêu đan và Lạc Hồn Tán lấy từ chỗ Lạc Minh ra, di động lại vang lên, là cha gọi tới. Mạc Phàm nhíu mày, sau đó gọi điện thoại, giọng nói hơi bất mãn của cha vang lên. - Tiểu Phàm, con đang bận gì thế, ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhà, mẹ con đều nhắc đến con mỗi ngày, không phải trường học con cho nghỉ sao, sao không quay về? Nghe cha trách cứ, Mạc Phàm cười không có tức giận. - Con đang luyện công, cho nên quên mất thời gian, vài ngày nữa con sẽ về. Hắn cũng muốn quay về, nhưng tốc độ tu luyện ở biệt thự gấp hơn 5 lần ở nhà, còn phải luôn đề phòng, nếu không bị phát hiện sẽ không dễ giải thích. - Luyện công gì, có tẩu hỏa nhập ma không? Cha Mạc Phàm hơi sững sờ, nói. - Sư phụ con dậy công phu cường thân kiện thể. Mạc Phàm dở khóc dở cười nói. - A… Cha Mạc Phàm cũng không hỏi nhiều, nói tiếp: - Đừng chỉ cố luyện công, có rảnh về thăm mẹ con, đúng rồi, Tiểu Phàm, số thuốc mà xưởng dược nhà chúng ta sản xuất có tác dụng gì, khi nào mới có thể bắt đầu tiêu thụ, lại không bán đi, chỉ có thể tự mình uống vào. Xưởng dược khai trương cứ u mê hồ đồ bắt đầu sản xuất dược loại này, đến bây giờ không có một đơn đặt hàng, không sốt ruột không được, nhỡ đâu không bán ra được thì sao. Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt hơi phát lạnh, lập tức khôi phục bình thường. Mấy ngày nay hắn luôn lĩnh ngộ Thái Thượng Hóa Linh Kinh, vốn tưởng rằng hiệu quả của Tứ Tham Thang đã truyền ra, ai biết hình như không giống với hắn nghĩ. Xem ra có người động tay động chân, ví dụ như là Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài. Có một số mượn cơ hội báo thù, ví dụ như một trong mấy nhà Sở gia, Tần gia và Lạc gia. Cho dù Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài động tay động chân lần nữa, ba nhà này không có khả năng hoàn toàn không có chút tin tức. Bọn họ chẳng quan tâm, hiển nhiên là không muốn Tứ Tham Thang của hắn giải quyết bệnh dịch lần này. Nói như vậy, hi vọng những người này đừng hối hận là được. - Cha, cha đợi thêm một thời gian, rất nhanh sẽ có người đến cửa. Mạc Phàm nói. - Ừ. Cha Mạc Phàm lên tiếng, lại hỏi: - Tiểu Phàm, rốt cuộc thuốc nhà chúng ta chữa bệnh gì? Từ lúc bắt đầu sản xuất đến bây giờ, ông còn không biết thuốc này chữa bệnh gì, Lưu Nguyệt Như chỉ nói với ông ta hai chữ: Bí mật. - Cha, cha cảm thấy bây giờ chữa bệnh gì kiếm được nhiều tiền nhất? Mạc Phàm cười hỏi. - Chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn là vắc xin phòng bệnh superSARS kiếm được nhiều nhất, đáng tiếc loại thuốc này xưởng dược nhà ta không sản xuất được. Cha Mạc Phàm tiếc nuối nói. Ông buôn bán mười mấy năm, tất nhiên có chút nhìn xa trông rộng. Nếu có thuốc gì kiếm được nhiều tiền nhất, chắc chắn là vắc xin phòng bệnh truyền nhiễm. Nhưng loại thuốc này vô duyên với xưởng dược nhà bọn họ, cho dù là xưởng dược nổi tiếng ở Hoa Hạ cũng cần phải cạnh tranh đấu thầu rất lớn, mới có tư cách lấy được sản xuất vắc xin phòng bệnh truyền nhiễm. Huống chi xưởng dược nhà bọn họ chỉ có thể sản xuất thuốc Đông y, không có dây chuyền sản xuất vắc xin phòng bệnh. - Cha, cha đợi xem, chắc chắn thuốc nhà ta sẽ kiếm được nhiều tiền nhất. Mạc Phàm cười thần bí nói, cũng không nói thẳng ra. - Nhóc con, đừng đùa cha vui vẻ, con có thể bán hàng tồn trong kho, thu lại vốn đã không tệ, đúng rồi, con quen người của cục y tế nào không, mấy thủ tục nhà chúng ta vẫn chưa xong, nếu con có quen ai, nhờ người ta hỏi xem là sao vậy, không có thủ tục nhà chúng ta muốn bán thuốc cũng không được, gần đây giám đốc Lưu luôn bận rộn chuyện này, nhưng không có hiệu quả gì. Cha Mạc Phàm nói. Giám đốc Lưu là Lưu Nguyệt Như, hiện giờ là giám đốc xưởng dược. - Dạ, con đã biết. Đương nhiên hắn quen người của cục y tế, không chỉ quen, còn có chút mâu thuẫn. Hắn nói với cha vài câu, hỏi thăm tình hình trong nhà gần đây, xác nhận không có chuyện gì, lúc này mới tắt điện thoại. Tắt điện thoại, mắt Mạc Phàm hơi phát lạnh. Những người này vẫn chưa từ bỏ ý định à. Hắn đang suy nghĩ biện pháp, làm sao mới có thể giải quyết chuyện này, giọng nói của Vương mụ ở bên ngoài vang lên. - Thiếu gia, thị trưởng Sở tìm cậu, tôi thấy ông ta như có việc gấp, dẫn ông ta vào hay là cậu xuống gặp mặt ông ta? Vì thuận tiện cho Vương mụ ra ngoài, hắn cho Vương mụ một lá bùa, cầm lá bùa này sẽ không bị sương mù làm ảnh hưởng. Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, hiểu ra, xem ra có người không nhịn được rồi. - Không cần, tôi đi ra đó. Mạc Phàm cười nói.