Chương 199
Hạc Duyên Niên nhíu mày, lo lắng hỏi: - Mạc tiểu hữu, có biết xảy ra vấn đề gì không? Nếu chỉ một người bệnh xảy ra vấn đề, cũng không có gì. Nhưng 10 người bệnh phục dùng Tứ Tham Thang, bao gồm Tần Kiệt, không thể cùng xuất hiện triệu chứng suy tim, chuyện này không dễ làm, bây giờ chuyện này đã ầm ĩ đến tỉnh. - Nhìn bằng mắt thường có thể nhìn ra vấn đề gì, theo kết quả mà chúng tôi kiểm tra ra, hơn phân nửa là trong thuốc có độc. Hoàng Đào Nhiên cười mỉa nói. - Trong thuốc có độc? Nghe mấy chữ này, sắc mặt Sở Kinh Ngữ trầm xuống. Nếu chắc chắn trong thuốc có độc, Mạc Phàm xong đời rồi. Trần Húc nhíu mày, trầm giọng hỏi: - Bác sĩ Mạc, chẳng lẽ thuốc của cậu không được xét nghiệm và thí nghiệm, liền cho người bệnh dùng? Không đợi Mạc Phàm mở miệng, Lữ Hữu Tài xen miệng vào. - Trưởng khoa Trần, chuyên gia Hoàng có yêu cầu bác sĩ Mạc làm, nhưng bị bác sĩ Mạc từ chối, lúc ấy chuyên gia Hoàng còn gọi binh lính, muốn ngăn cản bác sĩ Mạc cho người bệnh sử dụng thuốc, ai biết những binh lính này bị Mạc Phàm chấn nhiếp, tự mình dẫn bác sĩ Mạc đi cho bệnh nhân dùng thuốc. - Còn có chuyện này, uy phong của bác sĩ Mạc thật lớn, là vậy sao, bác sĩ Mạc? Trần Húc trừng Mạc Phàm, lạnh lùng hỏi. Mặc kệ Mạc Phàm có bối cảnh lớn đến đâu, nếu đúng như lời Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài nói, cậu ta xong rồi. Hạc Duyên Niên thấy Mạc Phàm không nói chuyện, gấp đến mức tâm rối như đay, tức đến mức toàn thân phát run. Lúc ấy ông ta cũng có mặt, sao không rõ tâm tư của hai người này, rõ ràng là muốn lấy thuốc trong tay Mạc Phàm. - Trưởng khoa Trần, đúng là có chuyện này, nhưng thuốc bác sĩ Mạc mang đến là thuốc Đông y, tất nhiên là trải qua suy nghĩ tường tận, không có khả năng có độc, không cần xét nghiệm, hơn nữa lúc ấy không phải bác sĩ Hoàng muốn xét nghiệm thuốc của bác sĩ Mạc, chỉ muốn bác sĩ Mạc phải để thuốc lại. Hoàng Đào Nhiên nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạc Duyên Niên, phẫn nộ nói: - Hạc Duyên Niên, tôi kính ông là lão bác sĩ, nhưng ông có ý gì đây, tôi muốn lấy thuốc của cậu ta sao, tôi đường đường là một chuyên gia, cần thuốc có độc của một tên nhóc sao? - Đúng vậy, không lâu sau chuyên gia Hoàng sẽ nghiên cứu ra được vắc xin phòng bệnh, cần thứ này làm gì, ngoài ra Hạc lão nói gì thế, thuốc Đông y không cần xét nghiệm, Hạc lão cũng không coi trọng người bệnh quá rồi đó? Lữ Hữu Tài nói theo. Không chỉ bác bỏ cách nói của Hạc Duyên Niên, còn hất một chậu nước đục lên người Hạc Duyên Niên đang bảo vệ Mạc Phàm. - Mục đích của bác sĩ chúng tôi là cứu sống, sao có thể cho người bệnh dùng độc dược? Thường Ngộ Xuân cũng không nhịn được, tức giận nói. - Không phải Đông y các ông còn có một câu nói, là thuốc thì ba phần độc sao, các ông cho rằng thuốc của mình không có độc, thì không có độc sao, nói không chừng các ông không nhìn ra, nếu thuốc của các ông thật sự không có một chút độc, những người bệnh dùng thuốc của bác sĩ Mạc xảy ra triệu chứng suy tim, không phải là trùng hợp đấy chứ, bác sĩ Hạc và bác sĩ Thường, các ông bảo vệ bác sĩ Mạc như thế, không phải là làm giao dịch gì đó với bác sĩ Mạc, trong lòng có quỷ đấy chứ? Hoàng Đào Nhiên cười nham hiểm nói. - Cậu… Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân tức đến mức không nói nên lời. Rõ ràng hai người kia tâm thuật bất chính, vu oan Mạc Phàm còn chưa tính, còn nói trong lòng bọn họ có quỷ, đúng là vô liêm sỉ. Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài thấy hai lão già không nói lời nào, trên mặt hiện lên đắc ý. - Trưởng khoa Trần, thực ra chúng ta tranh cãi ở đây cũng không có ý nghĩa gì, tôi nghĩ ra được biện pháp, có thể kiểm tra ra thuốc của bác sĩ Mạc có độc hay không. Hoàng Đào Nhiên nói. Mí mắt Trần Húc khẽ nâng, tất nhiên anh ta biết thân phận của Hoàng Đào Nhiên, ôn hòa trên mặt nhiều hơn. Thành phố Đông Hải do tỉnh Giang Nam quản lý, Sở Kinh Ngữ phải khách sáo với anh ta một chút. Tỉnh Giang Nam do thủ đô quản lý, Hoàng Đào Nhiên này là người thủ đô phái tới, tất nhiên anh ta phải khách sáo một chút. Ngoài ra lần này anh ta muốn giải trừ chuyện bệnh dịch, có khả năng phải dựa vào Hoàng Đào Nhiên. - Không biết chuyên gia Hoàng có chủ ý gì. - Thực ra cũng không có gì, tôi cảm thấy có thể bảo bác sĩ Mạc lấy phương thuốc ra, không phải ở đây có hai lão Đông y sao, tuy tôi là Tây y, nhưng cũng biết một chút thuốc Đông y, có độc hay không chúng tôi nhìn là biết, không cần thiết phải ở đây lãng phí nhiều thời gian như vậy. Ông ta vốn muốn thông qua kháng nguyên trong cơ thể người bệnh được chữa khỏi, tới nuôi cấy vắc xin phòng bệnh. Ai biết dùng thuốc của Mạc Phàm trong cơ thể người bệnh không chỉ không có virus superSARS, còn không có kháng nguyên. Nếu như vậy, chỉ có thể lấy được phương thuốc của Mạc Phàm mới giải trừ được bệnh dịch. - Đây là ý kiến hay, tôi đồng ý. Hai mắt Lữ Hữu Tài sáng lên, cười đắc ý nói. Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân không hẹn mà cùng lắc đầu, hoàn toàn không còn gì để nói với hai người kia. Trần Húc thấy Mạc Phàm như u mê, luôn suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không còn hung hãn như ở biệt thự, khóe miệng cũng nhếch lên. Không phải vừa rồi trong biệt thự rất hung hãn sao, sao bây giờ không nói? - Bác sĩ Mạc, nếu cậu muốn chứng minh mình trong sạch, mời lấy phương thuốc ra, nếu không chúng tôi chỉ có thể mang cậu đi. Trần Húc lạnh lùng nói. Anh ta vừa nói xong, mấy cảnh sát ở cửa đi về phía Mạc Phàm. Ở bên cạnh, Lạc Anh và Lạc Minh cũng cười. Hai người đều bị thua thiệt trong tay Mạc Phàm, nhất là Lạc Anh, bà ta cầu xin Mạc Phàm, lại cầu phải độc dược. Bà ta sớm ước Mạc Phàm lập tức chết đi, nhìn thấy Mạc Phàm rơi vào tình cảnh này, trong lòng vô cùng sảng khoái. Mạc Phàm không thèm để ý nhìn thoáng qua mấy cảnh sát, cũng không để ý Trần Húc, mà nhìn người nhà người bệnh. - Các người làm thủ tục xuất viện, quay về ăn nhiều hoa quả và thịt một chút, một tuần sau sẽ khỏe hơn. Những lời này vừa nói ra, không ít người trong phòng bệnh sững sờ. - Cái gì, bác sĩ Mạc, cậu có nhầm không, để bọn họ xuất viện, cậu ta bị suy tim nghiêm trọng nhất, nếu không ở bệnh viện chữa trị, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hoàng Đào Nhiên cười nói. Lữ Hữu Tài cười không thèm để ý. - Suy tim sao? Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên: - Nếu các ông không rút một lượng lớn máu của anh ta, sao anh ta có thể vì còn ít máu, mà suy tim? Hắn dùng thần giám xem tình hình người bệnh, trái tim không có vấn đề gì, chỉ là khí huyết bị tổn hại nghiêm trọng, chỉ cần mất lượng lớn máu người ta sẽ bị như vậy. Trên người trong cơ thể người bệnh này không có vết thương, vậy chỉ có thể là loại khả năng này, bị người ta rút rất nhiều máu. - Rút máu sao? Không ít người hơi sững sờ, nhìn Hoàng Đào Nhiên đầy khác thường. Vẻ mặt Hoàng Đào Nhiên ngẩn ra, ông ta không ngờ Mạc Phàm đoán ra được, nhưng sắc mặt ông ta nhanh chóng khôi phục như thường. - Số lần và lượng máu chúng tôi rút đều có ghi lại, bác sĩ Mạc muốn tôi lấy ra cho cậu xem không, cậu muốn vu oan cho tôi, tôi có thể lý giải, nhưng mà phải có chứng cứ? Hoàng Đào Nhiên cười tự tin nói. Người ông ta sai tới rút máu đều là tâm phúc của ông ta, khi rút máu cũng tránh người nhà, ghi lại cũng dựa theo lượng bình thường, cho dù điều tra ra cũng không có chứng cứ. - Chứng cứ sao? Mạc Phàm cười nhẹ. Nếu muốn chết, sẽ để ông ta chết một cách rõ ràng. Ngân châm mang theo người xuất hiện trong tay hắn. Không đợi Hoàng Đào Nhiên phản ứng kịp, hắn bước đến bên cạnh ông ta. “Vù vù.” Mấy ngân châm châm lên cổ Hoàng Đào Nhiên. Hoàng Đào Nhiên chỉ cảm thấy cổ đau xót, phẫn nộ quát: - Mạc Phàm, cậu muốn làm gì? - Không có gì, chỉ khiến ông nói thật mà thôi, nói đi, bọn họ suy tim là vì sao? Mạc Phàm ra lệnh.