Chương 206
Mạc Phàm khẽ nhíu mày, lập tức giãn ra. Vừa rồi vì củng cố Đạo Cơ tầng thứ tư, hắn đã hút hết linh khí xung quanh, bây giờ người ta tìm tới cửa. Hắn không thèm để ý, nhưng nhìn hai người tới cửa, mí mắt khẽ nâng, vẫn ra khỏi biệt thự. Ở trước cửa biệt thự có một người đàn ông trung niên uy vũ khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc trang phục luyện võ màu trắng, gương mặt hình chữ quốc, mặt như dao chém gọt, không có một chút sẹo lồi, ánh mắt như điện, giữa trán còn vài phần nộ khí. Ở bên cạnh người trung niên là một cô gái dáng người cao gầy cột tóc đuôi ngựa, cũng mặc trang phục luyện võ màu trắng. Tuổi tương đương với Mạc Phàm, cùng là trang phục luyện võ, mặc trên người cô gái không chỉ không ảnh hưởng đến dung nhan cấp bậc gây họa và dáng người nóng bỏng, còn khiến cô gái có thêm vài phần khí chất nữ hiệp. Cô gái này không phải ai khác, đúng là Đường Giảo Giảo tiểu lạt tiêu Mạc Phàm từng gặp. Đường Giảo Giảo thấy Mạc Phàm đi từ trong biệt thự ra, lông mày khẽ nhướn lên. Là anh à? - Giảo Giảo, con quen cậu ta sao? Người đàn ông trung niên ở bên cạnh cô gái hỏi. - Cậu ta là Mạc Phàm, người phi lá như dao, còn đánh Tần Kiệt bị thương nữa. - Hå...? Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Mạc Phàm từ trên xuống dưới. Vài ngày trước ông ta cũng có nghe nói đến chuyện này. Có thể đánh Tần Kiệt bị thương, còn bình yên vô sự ở trong biệt thự, xem ra sư phụ của Mạc Phàm rất lợi hại. Nghĩ đến đây, lửa giận trên mặt người đàn ông trung niên yếu đi vài phần. Người có thể khiến Tần gia cúi đầu, chắc chắn thực lực trên ông ta. Mạc Phàm nhìn thấy Đường Giảo Giảo, cũng có chút bất ngờ. Lúc này mới một tháng không gặp, hình như Đường Giảo Giảo mạnh hơn một tháng trước không ít, qua một khoảng thời gian nữa có thể trùng kích Nội Kình rôi. - Hai người có việc sao? - Vừa rồi là sư phụ anh hút linh khí trong khu biệt thự sao? Đường Giảo Giảo hỏi. Cô đang ở biệt thự nhà mình thử trùng kích cảnh giới Nội Kình, cha cô hộ pháp cho cô, ai biết vừa rồi linh khí còn vô cùng nồng đậm, vậy mà lập tức biến mất không còn, may mà cô còn chưa chính thức bắt đầu, còn đang thử trùng kích Nội Kình, nếu không trùng kích Nội Kình thật, trái lại sẽ tẩu hỏa nhập ma trước. Vì thế cha cô mang cô đến đây, tìm đối phương lý luận. Sư phụ tôi sao? Mạc Phàm nhíu mày, lập tức cười. Xem ra Đường Giảo Giảo tưởng sư phụ hắn tu luyện ở đây. Sư phụ tôi không ở đây. - Không ở đây, ý của anh là vừa rồi anh đang luyện công? Đôi mắt to ngập nước của Đường Giảo Giảo mở to, kinh ngạc nói. Cô biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng không ngờ Mạc Phàm lợi hại như thế, lập tức hút đi linh khí cả khu biệt thự, điểm ấy cha cô cũng không làm được đi? - Đúng vậy. Mạc Phàm gật đầu. Nhóc con, cậu bảo vệ sư phụ cậu tôi có thể hiểu, nhưng cậu không cần vì ông ta mà che giấu như thế? Người đàn ông trung niên nói. Ông ta đã là Nội Kình trung kỳ, cũng không thể nuốt khí như biển, làm được chuyện đó ít nhất phải là Nội Kình đỉnh phong, thậm chí là Tiên Thiên Tông Sư. Mạc Phàm nói là cậu ta làm, đùa giỡn gì thế? Cho dù Mạc Phàm có thể phi lá như dao, cùng lắm chỉ là Nội Kình sơ kỳ. Cảnh giới này đừng nói hút không được nhiều linh khí như thế, cho dù có thể hút, cũng khiến cả người nổ mạnh rồi. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, lắc đầu cười. Lúc này mới chỉ là 5 km, nếu để bọn họ biết lần đầu tiên hắn tu luyện Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, liền hút khô linh khí mười dặm xung quanh, không biết hai người họ sẽ có cảm nghĩ gì. - Hai người không tin thì thôi, nếu không còn chuyện gì tôi về đây, hai người cứ tùy tiện. Mạc Phàm nói xong muốn xoay người quay trở về. - Hum? Người đàn ông trung niên nhíu mày trong mắt hiện lên sắc lạnh. Nhóc con, sư phụ cậu đoạt linh khí của chúng tôi, khiến con gái tôi trùng kích Nội Kình thất bại, thiếu chút nữa làm con gái tôi tẩu hỏa nhập ma, sư phụ cậu không định cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng sao? Nếu sư phụ Mạc Phàm đi ra, ông ta còn kính sợ vài phần, có thể một hơi hút khô linh khí cả khu biệt thự, chắc chắn là nhân vật khó lường. Nhưng Mạc Phàm chỉ là đứa trẻ như con gái ông ta, vậy mà dám nói chuyện với ông ta như thế. Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái. - Ông là Đường Khôn? Cha của Đường Giảo Giảo, vậy hơn phân nửa là Đường Khôn gia chủ Đường gia võ đạo thế gia ở Đông Hải, cũng là số một Đông Hải. - Nhóc con, sư phụ cậu không dạy cậu phải tôn kính trưởng bối sao? Đường Khôn nhíu mày, trầm giọng nói. bên cạnh, Đường Giảo Giảo nhíu mày, nhìn Mạc Phàm đầy bất mãn. Người này mở miệng liền không khách sáo, cho dù là thị trưởng thấy cha cô cũng phải vô cùng khách sáo, Tần gia cũng kết giao với Đường gia bọn họ. Mạc Phàm ý vào có sư phụ lợi hại, vô lễ với cha cô như vậy, chính cô cũng hận đến nghiến răng. - Xin chào trưởng bối. Mạc Phàm thản nhiên nói. Nếu Đường Khôn khách sáo, tất nhiên hắn sẽ lấy lễ đối đãi, Đường Khôn đến như hắn bá vương ngạnh thượng cung con trai ông ta vậy, hắn chỉ có thể dựa vào tâm đối đãi. Hơn nữa nếu không phải vì Đường Giảo Giảo, hắn căn bản không đi ra. - Cậu! Mắt Đường Khôn nheo lại, hàn quang trong mắt lóe lên. —Nhóc con, tôi vốn nể mặt cậu và Giảo Giảo là bạn học, không muốn so đo với cậu, cậu vừa nói cậu lấy linh khí trong khu biệt thự, vậy cậu cho tôi lời giải thích đi. Mạc Phàm cười nhẹ, không thèm quan tâm: - Linh khí này vốn là vật vô chủ, tôi dựa vào bản lĩnh để lấy, vì sao phải trả? Linh khí vốn vô chủ, tất nhiên phải dựa vào bản lĩnh riêng rồi. - Vậy linh khí trong biệt thự nhà tôi, anh giải thích thế nào? Hai Đường Giảo Giảo vòng quanh bộ ngực cao ngất, nhếch môi nói. Mạc Phàm nhìn Đường Giảo Giảo, nhíu mày. Kiếp trước có lần hắn bị mấy tên côn đồ ép vào trong góc đòi tiền, Đường Giảo Giảo cứu hắn một lần. Có cừu báo cừu, có ân báo ân. Cho nên lúc này mới tiếp tục nói. - Cô muốn thế nào? Đường Giảo Giảo và Đường Khôn cùng lộ ra chút bất ngờ, sao bỗng nhiên tên nhóc kiêu ngạo này dễ nói chuyện thế. Đường Giảo Giảo không quản nhiều như vậy, gãi gãi má. - Đền linh khí, đền phí tổn thất tinh thần cho tôi, còn nhận lỗi với cha tôi nữa. Mạc Phàm nhíu mày, đúng là nhiều điều kiện. - Hai người ngay cả linh khí nhà mình cũng không bảo quản được còn không biết xấu hổ đòi, phí tổn thất tinh thần và xin lỗi thì không có khả năng, nể mặt chúng ta là bạn học, như vậy đi, tôi đề nghị cô rèn luyện thân thể một thời gian nữa, một tháng sau hãy trùng kích cảnh giới Nội Kình, đến lúc đó cô có thể tới biệt thự của tôi trùng kích, linh khí ở đây nồng đậm, tỷ lệ trùng kích của cô sẽ cao hơn nhiều. Mạc Phàm cười nói. Đường Giảo Giảo chỉ cách Nội Kình một chút, vừa rồi thật may là hắn hút hết linh khí, nếu không cho dù cô tới cảnh giới Nội Kình, cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Nhắc nhở cô xong, để cô tới biệt thự số 9 trùng kích Nội Kình, coi như báo đáp ân tình kiếp trước đi. Ai muốn anh chỉ điểm, ai thích nơi rách nát của anh. Đường Giảo Giảo cắn răng nói. Đường Khôn đang định mở miệng, bỗng nhiên di động vang lên. Ông ta nghe điện thoại, sắc mặt thay đổi, nghiêm trọng hơn. Đường Giảo Giảo thấy sắc mặt cha không đúng lắm, cô trừng Mạc Phàm một cái, cũng không nói gì thêm. Phàm cười không thèm để ý: Mạc - Cô suy xét đi, lời nói của tôi có hữu hiệu lâu dài, còn nữa tốt nhất bây giờ cô đừng trùng kích cảnh giới Nội Kình. Nói xong hắn không để ý đến Đường Giảo Giảo nữa, xoay người quay về biệt thự. Hắn đã trả ân tình xong, Đường Giảo Giảo muốn hay không là chuyện của cô. Hắn vừa quay về biệt thự, di động cũng vang lên, là Bàn Tử gọi tới.