Chương 210
Mạc Phàm mới mở miệng, mọi người sửng sốt. - Cái gì, đổi nơi, tên nhóc này không lầm chứ, người ta tự mình muốn chết, chúng ta không cần lo lắng cho cậu ta rồi. Không ít người xem náo nhiệt còn tưởng rằng mình nghe lầm, mãi mới phản ứng kip. Trong quán cơm có cameras, cho dù Lô Sơn hung hãn cũng không dám quá phận, một khi giao video clip cho cục cảnh sát, anh ta sẽ bị bắt. Vậy mà Mạc Phàm muốn đổi chỗ khác, không phải đúng ý Lê Sơn sao? Thư Băng Tuyết sốt ruột đến mức giậm chân: - Tiểu Phàm, cậu đừng kích động. Cô mới nghe Bàn Tử gọi Mạc Phàm, liền nhớ tên này. Nhiều người ở đây có không ít người có con lớn như Mạc Phàm, không có khả năng nhìn Mạc Phàm bị đám Lê Sơn đánh cho tàn phế. Người thanh niên đứng ra giúp cô lần trước bị người của Lô Sơn khích tướng vài câu, ra ngoài với đám người kia, kết quả bị đánh gần chết. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười với Thư Băng Tuyết. - Không sao đâu, bà chủ. Lông mày Thư Băng Tuyết nhíu lại, tuy vẫn không yên tâm, nhưng cô luôn có cảm giác, hình như Mạc Phàm quen cô. Lỗ Sơn nhếch miệng cười. Anh ta vốn đang lo lắng không dễ làm việc ở đây. Dù sao ở đây có nhiều người, còn có cameras, nhỡ đâu đầu người kia nóng lên liều mạng, đứng ra làm chứng cho hai tên này, bảo anh ta đánh người bị thương, vậy thì phiền phức rồi. Cho dù anh ta có người quen Ở cục cảnh sát, cũng phải ở trong này vài ngày, mất nhiều hơn được. Tên nhóc này yêu cầu mình đổi nơi, anh ta cầu còn không được. Nhóc con, tao càng ngày càng thưởng thức mày, mày nói đi, đổi nơi nào, tùy mày lựa chọn. - Ra cửa quẹo trái, ngõ cụt kia, ở nơi đó đi. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói. Kiếp trước hắn bị người của Lô Sơn thu thập ở đây, té ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó đi. Thư Băng Tuyết hơi ngẩn ra, bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, đi lên ôm lấy cánh tay Mạc Phàm. - Tiểu Phàm, đừng đi vào đấy, chỗ đó nguy hiểm lắm. Cô cũng biết ngõ nhỏ kia, trời vừa tối ngay cả đèn đường cũng không có, thường xuyên có người trốn bên trong chặn đường cướp bóc, còn có một số học sinh đánh nhau ở đó. Ai dám không giao phí bảo kê, người của Lỗ Sơn sẽ mang người đến đó thu thập. Có thể nói đơn giản, chỗ đó là nơi làm chuyện xấu. Bình thường có cảnh sát đi ngang qua, thấy có người đánh nhau ở bên trong không quản liền rời đi. - Thư Băng Tuyết, cô gọi thân mật, ôm chặt như thế, còn nói hai người không có quan hệ gì. Tôn Ngọc Trụ híp mắt, cười dâm nói. Lúc này Thư Băng Tuyết mới nhận thấy ngực mình đã đè chặt lên tay Mạc Phàm, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, vội vàng buông Mạc Phàm ra, không ngừng lắc đầu với Mạc Phàm. - Đừng đi. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nhẹ. Bàn Tử, cậu gọi món trước đi, lát nữa tôi quay về ăn, đúng rồi, cho tôi mượn dây chuyền vàng của cậu. Được rồi, đừng quên mang về đó, tôi cầu xin cha tôi ba ngày, mới mua cho tôi. Bàn Tử cười nói, gỡ dây chuyền ra ném cho Mạc Phàm. Mạc Phàm nhận lấy dây chuyền vàng, không để ý đến Bàn Tử, đi ra cửa trong khi mọi người đang kinh ngạc. - Dây chuyền vàng ở chỗ tôi, các anh muốn không? Mạc Phàm quay đầu hỏi. Lô Sơn cười, nhìn thoáng qua dây chuyền vàng trong tay Mạc Phàm, anh ta từng thấy người gan lớn, nhưng chưa thấy ai gan lớn như Mạc Phàm. Chỉ là cũng không thèm để ý, một đứa bé thì lợi hại bao nhiêu? Nếu dê béo đưa đến cửa, đâu có đạo lý không nhận? Anh ta quay đầu cười dâm đãng liếc mắt nhìn Thư Băng Tuyết một cái, anh ta sớm đã nghe nói Tôn Ngọc Trụ có nàng dâu rất được, không chỉ vóc dáng đẹp, khuôn mặt cũng xinh, không ngờ lại là thật. Đợi thu thập tên nhóc thối này xong, về lại đùa giỡn mỹ nữ này. quay Di! Anh ta khoát tay, một đám người đi theo Mạc Phàm đến ngõ nhỏ. Chỉ trong phút chốc, một đám người chặn Mạc Phàm trong ngõ cụt. - Nhóc con, mày có quan hệ gì với cô gái kia, có phải nhìn trúng cô gái kia không, nếu mày đồng ý với điều kiện của tao, đợi anh em tao cưới cô gái kia rồi, nói không chừng sẽ cho mày chơi một chút, có phải không, Ngọc Trụ? Lô Sơn vỗ bả vai Tôn Ngọc Trụ, liếc mắt ra hiệu nói. - Đưa tiền chuyện gì cũng dễ nói, ha ha. Tôn Ngọc Trụ hiểu ý, cười nói theo. Lừa tiền tới tay trước đã, sau này còn không phải tùy bọn họ sắp xếp? Mạc Phàm cười, sao không nhìn ra tâm tư của hai người? Tôi và cô ấy có quan hệ gì, chắc các anh nghĩ nứt đầu cũng không tưởng tượng ra được. - Xem ra vị hôn thê của tao bị mày đè rồi, vậy mày còn không nhanh trả tiền, có tin chúng tao biến mày thành thái giám, khiến nhà mày đoạn tử tuyệt tôn không? Tôn Ngọc Trụ cười nói, trong mắt hiện lên oán hận. Mẹ nó, người phụ nữ anh ta dùng tiền mua được, mình còn chưa sơ múi được gì, đã bị tên nhóc này buôn bán lời chiếm tiện nghi, đợi cầm được tiền, không phế tên nhóc này anh ta sẽ làm cháu cậu ta. Mạc Phàm hơi híp mắt, Mạc Phàm giơ tay đưa dây chuyền vàng, lạnh lùng nói: - Tiền thì tôi không có, chỉ có một sợi dây chuyền vàng, mới mượn từ chỗ bạn tôi, các anh muốn cứ tới mà cướp, cướp được thì của các anh. Lô Sơn nhíu mày, cười lạnh lùng, tên nhóc này bị bọn họ bao vây còn mạnh miệng như thế. - Đánh gãy tay nó trước, xem miệng nó cứng hay xương cốt cứng hơn. Năm người phía sau lấy ống tuýp ra, lập tức đi tới, trên khuôn mặt tràn đầy khinh thường, một người trong đó nói: - Nhóc con, nghe nói một chưởng của mày đánh bay Ngọc Trụ, sức lực không nhỏ đâu, chúng tao chơi với mày... - Ầm ĩ! Mạc Phàm lạnh lùng nói, không đợi người này nói hết câu. Chân khẽ dùng lực, ngay cả linh khí cũng không dùng, bóng dáng nhoáng lên một cái đến giữa năm người. Lực lượng thuần túy bùng nổ, chân như một sợi roi dài, không đợi năm người này phản ứng kịp, đập mạnh lên người bọn họ. Năm người còn không kịp giơ ống tuýp lên, giống như đạn bay ra khỏi nòng súng, đập mạnh vào vách tường. “Rầm rầm...” Vách tường trong ngõ nhỏ run lên, năm người còn chưa phát ra âm thanh, mùi máu tanh tràn ngập ngõ hêm. Đám Lê Sơn lập tức sửng sốt, tươi cười trên mặt cứng ngắc. Ai cũng không ngờ tới, một đứa nhóc đánh dễ như trở bàn tay, lại lợi hại như vậy. Thậm chí bọn họ còn không nhìn rõ, năm người này ngã xuống thế nào. Nhất là Tôn Ngọc Trụ, sắc mặt vô cùng khó coi, một ý niệm xuất hiện trong đầu anh ta, chẳng lẽ tên nhóc này là cao thủ võ thuật? Thu phục năm người, ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm đảo qua đám người còn lại. - Các anh cùng lên đi, tôi còn phải ăn com. Lô Sơn nuốt nước miếng, biết hôm nay đụng phải gốc rạ cứng, ý nghĩ chạy trốn xuất hiện. Đám người nghe Lô Sơn ra lệnh, cho dù hơi sợ hãi, nhưng có dây chuyền vàng làm tiền thưởng, lá gan đám người lớn hơn tiến lên đánh Mạc Phàm. Lô Sơn thấy đám người này nhào tới, không chút do dự chạy ra khỏi ngõ nhỏ. Người như vậy, anh ta từng thấy rồi, cho dù nhiều người cũng vô dụng, bây giờ không chạy thì chỉ có chờ chết. Nhưng anh ta còn chưa chạy được vài bước, liền cảm thấy lạnh lẽo từ lưng dâng lên, xông thẳng đến gáy, sau đó giọng nói vang lên trước mặt anh ta. - Không đánh lại còn muốn chạy, tôi cho anh chạy sao? Sau đó anh ta chỉ cảm thấy bóng người chớp lóe, một chân đá vào ngực anh ta. Cơ thể cao lớn của anh ta không phản kháng được, bay về phía sau, đập mạnh vào cột điện trong ngõ hẻm.