Chương 218
Vừa rồi tên trâu bò Tôn Vũ hò hét, vỗ lên mặt nước thành kiếm, ngưng tụ binh khí giết người, lại bị một quyền của Đường Khôn đánh trúng. “Xoẹt!” Trang phục luyện võ màu đen trên người Tôn Vũ lập tức rách ra thành mảnh nhỏ, bay tán loạn bốn phía, lộ ra đầy vết sẹo khủng bố trên cơ thể màu đồng của Tôn Vũ. - Chuyện này...? - Tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ sao? Sắc mặt đám Tần Trách lập tức dịu đi không ít, đều nở nụ cười. - Tên cuồng đồ nước ngoài này cũng chả là gì, ngay cả quả đấm của Đường sư phụ cũng không trốn thoát. Công phu thiên hạ, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá. Tôn Vũ không nhanh bằng Đường Khôn, cho dù ông ta lợi hại đến mấy cũng chỉ có thể bị động bị đánh. Đám Lý Hưng cũng sửng sốt, đây là tình huống gì thế? Chỉ có hai người ở đây nhìn ra. Một là Tiên Thiên Tông Sư bên cạnh Lạc Anh, ông ta khẽ nâng mí mắt, ngạc nhiên nói: - Người này không chỉ là Nội Kình đỉnh phong, còn là Hoành Luyện đại sư. Vẻ mặt Lạc Anh ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: - Hoành Luyện đại sư, không phải là tu luyện cơ thể đến cực hạn đấy chứ? Tu võ chi đạo đó là quá trình tu nội luyện ngoại, nội tu nội kình, ngoại luyện thân thể. Cơ bản đa số võ giả đều tu nội công là chính, phụ dùng võ kỹ và mật pháp, nội công thành công đồng thời cơ thể cũng sẽ càng ngày càng cường đại. Nhưng có một số người ngoại trừ tu nội công, còn siêng năng với ngoại công. Những người này tu luyện ngoại công đến mức tận cùng, đó là Hoành Luyện đại sư. Loại võ giả này, không chỉ được xưng có cơ thể Kim Cương Bất Hoại, còn có sức lực vô cùng mạnh. Nghe nói thời kỳ kháng chiến, một đám quỷ xông vào một sơn thôn nhỏ đốt giết cướp đoạt. Lúc ấy một người đàn ông trong thôn tên là Mông Hãn vì ra ngoài săn thú mà tránh được một kiếp. Đợi anh ta mang một con gấu cao bằng người về, phát hiện vợ bị lăng nhục đến chết, con trai bị chém đầu. Anh ta cầm lấy một cây đao chạy tới doanh trại quỷ đấu đá lung tung, một doanh trại 500 người, toàn bộ bị chém thành hai. Đạn bắn vào người anh ta, đều không bắn vào được. Đổi thành Tiên Thiên Tông Sư bình thường, chắc là sớm nội kình khô kiệt mà chết, sau đó anh ta rời khỏi doanh trại. Cuối cùng thành một mãnh tướng trên danh nghĩa của Lạc gia, những cao thủ Tiên Thiên tà đạo bị Lạc gia đánh chết ở thành phố Bắc Xuyên, mười người thì năm người do Mông Hãn đánh chết. Ở đây xuất hiện một Hoành Luyện đại sư, chuyện hôm nay không đơn giản như vậy. Cách đó không xa, hai mắt Mạc Phàm cũng sáng lên. - Luyện thể, có chút thú vị! Trên lôi đài, Đường Khôn vốn lộ vẻ bất ngờ, sau đó khóe miệng nhếch lên. Tuy đã chết một đứa cháu trai, nhưng có khả năng ông ta sắp danh chấn Giang Nam. - Các hạ cũng thường thôi, tôi chỉ dùng một nửa tốc độ, ông đã không chắn được, xem ra người muốn chết là ông. Đường Khôn đắc ý nói. Mặt Tôn Vũ không chút thay đổi, nhìn quả đấm của Đường Khôn, trong mắt đều là thất vọng. Số một Đông Hải chỉ như vậy, Đông Hải cũng không có cao thủ gì. Nghĩ vậy, Tôn Vũ không dây dưa với Đường Khôn nữa. — Chỉ dựa vào chút sức lực ấy của ông, còn muốn giết tôi? Tôi đã trúng một quyền của ông, ông cũng thử một quyền của tôi xem. Nói xong cơ thể bất động của ông ta bắt đầu chuyển động như tia chớp. Tốc độ một quyền không nhanh, nhưng giống như thêm dầu vào lửa. Sắc mặt Đường Khôn thay đổi, một quyền của ông ta đánh vào người Tôn Vũ căn bản không tạo ra thương tổn gì? Không có khả năng. Bình thường một quyền của ông ta đánh xuống, cho dù một người như tảng đá cũng bị nghiền nát. Vậy mà Tôn Vũ không sao, cơ thể ông ta còn là cơ thể người sao? Chẳng lẽ là Hoành Luyện...? Ông ta không nghĩ nhiều nữa, một quyền dời núi lấp biển của Tôn Vũ đã đánh tới. Ông ta nén kình khí xuống chân vội vàng lùi lại, không có tâm tư đấu tiếp. Cao thủ Hoành Luyện, cho dù là Nội Kình sơ kỳ, cũng không phải là đối thủ của ông ta. - Muốn chạy, ông chạy được sao? Tôn Vũ cười lạnh lùng, nhảy lên trước. Chỉ trong chớp mắt liền đuổi kịp Đường Khôn. Tốc độ đâu chỉ nhanh hơn Đường Khôn một chút. Vừa rồi chỉ muốn thử xem thực lực của Đường Khôn, không hơn. Nhìn quả đấm như khối sắt, sắc mặt Đường Khôn thay đổi. Tôi chịu thua, tôi chịu thua. Mới đầu ông ta còn cảm thấy thực lực của Long Khiếu không đủ, mới bị Tôn Vũ này một kích trí mạng. Nhưng bây giờ ông ta sai rồi, đổi lại là ông ta cũng như vậy. - Chịu thua cũng được, nhận một quyền của tôi rồi nói sau. Tôn Vũ cười lạnh lùng, một quyền đánh về phía đầu Đường Khôn. Đồng tử Đường Khôn co rụt lại, sắc mặt trắng bệch. Hai tay đan chéo để trước người, nội kình điên cuồng rót vào trong hai tay. "Ram!" “Rầm rầm!” Như miếng sắt rơi xuống đất. Đường Khôn bay ra ngoài, hai tay bị đấm gãy, dưới nắm đấm của Tôn Vũ không thể gãy hơn nữa. Dù vậy Tôn Vũ không dừng tay, không đợi Đường Khôn bay xa, ông ta bay lên, một cước đánh vào ngực Đường Khôn. Đường Khôn chịu đựng đau đớn tê tâm liệt phế, nổi giận gào lên một tiếng, dùng một cước toàn lực đánh Tôn Vũ. “Răng rắc!” Tiếng xương gãy trên đùi Đường Khôn vang lên, Đường Khôn bất chấp những chuyện này, mượn lực trên chân Tôn Vũ bay nhanh về phía sau, như cọng rơm bay trên không trung. “Bùm!” Đường Khôn rơi vào trong hồ Vũ Trung, gợn sóng nổi lên. Trên đình Hồ Tâm, xung quanh lặng ngắt như tờ. Đường đường là người giỏi võ số một Đông Hải, một quyền đánh lên người đối phương, như một đứa bé ba tuổi đánh người lớn. Chuyện này cũng thôi đi, một quyền một cước bị người ta đánh gãy tay chân, đá vào trong hồ Vũ Trung. Hơn nữa cả quá trình còn chưa đến nửa phút. - Chuyện này... Rốt cuộc là Đường Khôn quá yếu, hay là người từ nước ngoài tới quá mạnh? Người Đường gia thấy Đường Khôn rơi xuống nước, nhanh chóng thèo thuyền đi cứu, chỉ trong phút chốc, cả người Đường Khôn đầy nước, vô cùng chật vật được kéo lên. Không ít thanh niên vây xem nhìn Đường Khôn, lại nhìn Tôn Vũ, vô cùng hâm mộ. - Tôn đại sư thật lợi hại. - Tôn đại sư, ông nhận đồ đệ không Tôn đại sư, muốn làm đồ đệ của ông cần điều kiện gì? Người đứng đầu Đông Hải đã bị đánh bại, còn thi đấu làm gì nữa? Tần Cừu không tới, Mạc đại sư kia không biết là ai. Trông cậy vào hai người vô dụng kia, không bằng đứng về phía Tôn đại sư. Nếu có thể trở thành đồ đệ của Tôn đại sự, học được một phần mười bản lĩnh của Tôn đại sư, sau này có thể tung hoành ở Đông Hải. Ngay cả Lưu Tử Hàng và Lục Kỳ vừa xung đột với Mạc Phàm, trong chớp mắt đã quên bọn họ ngồi thuyền Đường gia tói.— Tồn đại sư tôi là người của Lục gia ở Tây Hồ... - Tôn đại sư tôi là người của Lưu gia ở Đông Hải... Trong đình, sắc mặt đám Tần Trách Lưu lão vô cùng âm u, gần như có thể vặn ra nước. Bọn họ tốn không ít tiền trên người Đường Khôn, thua còn chưa tính. Bị thua, sau này bọn họ chỉ có thể cúi đầu ứng xử trong thành phố Đông Hải, mặc Lý Hưng tung hoành ở đây. Có khả năng cả thành phố Đông Hải không còn là địa bàn của bọn họ, mà là thiên hạ của mấy người từ ngoài đến. Lý Hưng nhìn Đường Khôn như chó rơi xuống nước, lại nghe thanh niên Đông Hải tranh giành nhau, đắc ý trên mặt càng nồng đậm. Vốn tưởng rằng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ai biết Tôn Vũ cường hãn như vậy, trực tiếp đánh lòng người thành Đông Hải hoảng sợ. phố Hô hô, sảng khoái! Chu Trường Hoằng vốn có chút lo lắng, lúc này lông mày cũng giãn ra, thưởng thức trà thơm. Vương Thiên Tước còn nâng chén với Chu Trường Hoằng, chuẩn bị chúc mừng. - Trận đầu Tôn đại sư chúng tôi thắng, trận thứ hai, còn ai muốn đi lên thử không. Lý Hưng đập bàn đứng dậy, đắc ý nói. Ba chữ “Còn có ai” truyền đi rất xa.