Chương 227
- Ô, điện thoại gọi người tới, cứ gọi thoải mái, bản tiểu thư muốn xem các người có thể gọi ai tới, có thể đền chiếc xe này của tôi không. Giọng một người phụ nữ hung hãn vang lên. Giọng nói không lớn, nhưng thính lực của Mạc Phàm người thường so được sao? Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, ánh mắt sắc bén vô số lần. Tiểu Vũ, em nói với cô ta, bảo cô ta đợi một lát, anh sẽ lập tức qua đó. Mạc Phàm lạnh lùng nói. Từ nhỏ đến lớn Tiểu Vũ không nói dối, Tiểu Vũ nói xe đụng phải mẹ, có lẽ là thật. Đâm lão mẹ, còn muốn đòi tiền? Hắn muốn nhìn xem ở thành phố Đông Hải này còn ai lớn gan như thế. Cô đợi đó, anh trai tôi sắp đến rồi, đến lúc đó khiến các người đẹp mặt. Giọng nói non nớt của Tiểu Vũ vang lên. - Anh trai nhóc, được đấy, tốt nhất bảo cậu ta mang nhiều người một chút, nếu không thì mang nhiều tiền chút, đừng như lão cha hai lúa này, nhanh lên đó... Chúng tôi không có nhiều thời gian đợi các người. Lần này nói chuyện là một giọng nam. - Tiểu Vũ, em nói với bọn họ, anh sẽ đến trong vòng 20 phút. Mạc Phàm nói. - Ừm, dượng cũng đang trên đường tới, sắp đến rồi ạ. Tiểu Vũ nhu thuận nói, sau đó chuyển lời Mạc Phàm nói với người đối diện. - 20 phút, đừng đến muộn đó... Nếu muộn mà nói, chúng tôi sẽ mang ba tiểu mỹ nữ này đi, theo chúng tôi một đêm coi như là phí sửa xe. Mạc Phàm nhướn mày, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.- Các ông ăn trước đi, tôi đi xử lý chút chuyện. Mạc Phàm trầm giọng nói. Quảng trường An Đạt ngay bên cạnh hồ Trung Vũ, đến trong vòng 20 phút không thành vấn đề. Hơn nữa trên người cha mẹ và Tiểu Vũ còn có Thất Hồn Ngọc, có ngọc phù này, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không sao. Đám người đang ngồi có con nhỏ nhất cũng không khác Mạc Phàm, sao cả đám không phát hiện sắc mặt Mạc Phàm thay đổi. Chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi? —- Mạc tiên sinh, có phải xảy ra chuyện gì không, chúng tôi cũng đi cùng, dù sao lúc này cũng không gấp được. Lạc Anh đề nghị. - Đúng vậy, ai dám tìm Mạc đại sư gây phiền phức, Lưu Côn Ngô tôi là người không đồng ý đầu tiên. Lưu lão đập bàn, tức giận nói. - Nghe giọng nói, hẳn không phải người Đông Hải, rất có khả năng là người thành phố Nam Sơn. Vân Thiên Không nói. Tuy Mạc Phàm không nói ra, nhưng ông ta là Tiên Thiên Tông Sư, nhĩ lực mạnh hơn người thường vô số lần, tất nhiên nghe thấy được cuộc nói chuyện của Mạc Phàm. Thành phố Nam Sơn và thành phố Đông Hải gần nhau, nhưng cách xa hơn 700 km, khẩu âm rất kém, ông ta lại xuất thân ở thành phố Nam Sơn, tất nhiên vừa nghe đã nghe ra. Mạc Phàm không để tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Trường Hoằng. - Người là các ông mang đến sao? Lý Hưng là người thành phố Nam Sơn, rất có khả năng là ông ta mang đến. - Mạc đại sư tha mạng, tôi và Lý Hưng tới thành phố Đông Hải chỉ mang theo một số vệ sĩ, còn những người thành phố Nam Sơn đó, chắc là Lý Hưng mời đến trợ uy. Thân thể Chu Trường Hoằng run rẩy, vội vàng giải thích. Lý Hưng mời không ít nhân vật nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn, nhưng chân chính có mặt chỉ có Trương gia và Tiền gia, có mấy nhà phái người đến nhưng còn chưa thấy mặt, chắc là đám người này. - A... Thành phố Nam Sơn ngoại trừ Lý gia còn có gia tộc khác sao? Mạc Phàm đầy hứng thú hỏi. - Thành phố Nam Sơn nhiều núi, thế lực phức tạp hơn thành phố Đông Hải nhiều, Lý gia chỉ nắm giữ không ít tài nguyên khoáng sản mà thôi, Trương gia nắm giữ phần lớn là chữa bệnh, Tiền gia làm bất động sản, Tưởng gia làm buôn bán đồ da, Khổng gia mở ngân hàng, ngoại trừ những đại gia tộc này, còn có một số dân tộc thiểu số, thế lực cũng không tầm thường, cho dù là Lý Hưng cũng phải cẩn thận đối phó. Chu Trường Hoàng nói. —- Hå? Mạc Phàm nhướn mày. Lúc này, trên một con đường bên ngoài quán KFC ở quảng trường An Đạt, sắc mặt lão mẹ Mạc Phàm trắng xanh, một bàn tay xoa đầu gối. - Mợ, mợ đỡ hơn chưa? Lông mày Lý Thi Vũ cau chặt, ân cần hỏi han. - Đỡ hơn nhiều rồi. Lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, cố nặn ra nụ cười: - Thi Vũ, cháu nhanh đi xem cô gái kia thế nào rồi. Vừa rồi lão mẹ Mạc Phàm nắm tay Tiểu Vũ qua đường, ai biết mấy chiếc xe thể thao không thèm quan tâm đèn đỏ, không giảm tốc độ cứ xông tới. Bên cạnh là một chiếc xe đang đợi đèn đỏ, thấy chiếc xe thể thao sắp đâm người ta, liền quẹo trái một cái đâm chiếc xe kia. Xe thể thao chỉ làm trầy da chân mẹ Mạc Phàm, nhưng vừa rồi quá nguy hiểm, khiến huyết áp của lão mẹ Mạc Phàm tăng lên, cũng may có mang theo thuốc bên người, nếu không sẽ phiền phức lớn. Cô gái đâm chiếc xe thể thao đầu tiên bị đập đầu vào tay lái, trán vì va chạm mà bị thương. - Dạ, cháu lập tức qua đó. Lý Thi Vũ lấy một chai nước, vội vàng đi đến chỗ cô gái cách đó không xa. - Cô khỏe không, vừa rồi thật sự cảm ơn cô. Lý Thi Vũ đưa cho cô gái này một chai nước, cảm kích nói. Nếu không phải vừa rồi có cô gái này, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Cô gái dùng khăn tay che vết thương trên trán, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, hai mắt tràn đầy lo lắng nhìn chằm chằm xe thể thao bị đâm hỏng. Cô gái này khoảng 18 tuổi, lớn hơn Lý Thi Vũ một chút. Mái tóc đen tuyền buộc đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai, nửa người trên là chiếc áo sơ mi có hoa văn, bộ ngực miêu tả sinh động có thể thấy rõ qua chiếc áo sơ mi. Phía dưới là chiếc quần bò màu lam, bao quanh cái mông và đôi chân thon dài của cô, trên chân là đôi giày vải giặt đến trắng bệch. Cách ăn mặc giống hệt cô gái nhà bên, nhưng không thể che khuất dáng người thành thục và đoan trang trời sinh của cô gái. Cô tên Chu Hiệt, là một sinh viên đại học, trước kia nhà làm buôn bán, vì kinh doanh thất bại mà phá sản, nợ một khoản tiền. Cha mẹ vì không muốn để lại phiền phiền phức cho người nhà, ngày hôm sau cùng uống thuốc ngủ tự sát, để lại cô và em trai. Vì có thể để em trai tiếp tục đến trường, những lúc cô không có tiết sẽ lái taxi kiếm tiền. Cuộc sống không giàu có và sung túc như trước kia, nhưng tính là phong phú, chủ yếu vì bận rộn mà không nhớ tới cha mẹ. Vừa rồi cô đang đợi đèn đỏ liền thấy một chiếc xe thể thao không quan tâm đèn đỏ đậm về phía hai mẹ con, cô không hề nghĩ ngợi đâm vào chiếc xe đó. “Haizz!” Không biết cảnh sát sẽ xử lý như thế nào, bất luận là chiếc xe taxi bị hỏng, hay xe thể thao bị cô đụng vào, đều không phải là thứ cô có thể đền, nhất là chiếc xe thể thao kia. Lúc cha mẹ cô còn sống từng mang cô đi xem triển lãm xe. Chiếc xe kia là Ferrari J10, không có 500 vạn không mua nổi. Bây giờ cửa xe xa hoa bị cô đâm lõm vào, không có 50 đến 100 vạn không sửa được. Nếu để cô chọn lần nữa, cô vẫn đâm chiếc xe thể thao kia, nhưng bây giờ cô cũng không biết nên làm gì. Cảm giác tuyệt vọng đột nhiên xuất hiện trong lòng cô, rõ ràng cô đã đủ thảm rồi, vì sao còn ép cô đến đường cùng. - Không sao, chỉ bị trầy da chút thôi, không phải chuyện lớn gì. Chu Hiệt nhận chai nước trong tay Lý Thi Vũ, cười khổ nói. - Không sao, ha ha, cô đâm chiếc xe tôi yêu thích thành như vậy, vậy mà còn dám nói không sao, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Một người phụ nữ tức giận, cười mỉa nói.