Chương 230
- Tiểu Phàm, cuối cùng em cũng đến rồi. Lý Thi Vũ nhìn thấy Mạc Phàm, lúc này lông mày nhíu lại mới giãn ra. Tiểu Vũ nhào vào trong lòng Mạc Phàm, chỉ đám Khổng Tuyên bĩu môi nói: Anh, đám người xấu này đâm phải mẹ, chị gái này lái xe cứu chúng em, đám người này còn muốn... - Anh biết rồi. Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ đầy cưng chiều nói. Hắn nhìn thoáng qua chiếc xe taxi đâm vào xe thể thao xa hoa, mắt nheo lại liếc đám Khổng Tuyên, hàn quang nở rộ, lập tức giấu vào trong đáy mắt. - Mẹ, mẹ không sao chứ? Mạc Phàm đi đến bên cạnh lão mẹ, ấn Thanh Mộc Quyết đặt lên người mẹ mình. Sắc mặt lão mẹ tốt hơn nhiều, chân cũng không còn đau nữa, hơi kinh hãi, nói chuyện có lực hơn nhiều. Nhắc tới cũng kỳ lạ, con vừa tới mẹ đỡ hơn nhiều. - Vậy là được rồi, mẹ, mẹ và đám chị họ, Tiểu Vũ vào trong quán KFC nghỉ ngơi trước, ở đây giao cho con xử lý. Mạc Phàm cười. Giao cho cháu, Tiểu Phàm, cháu có bao nhiêu năng lực? Ngô Hân thấy khẩu khí của Mạc Phàm lớn như vậy, khinh thường nói. Đối phương là Khổng gia, một Mạc Phàm có thể làm gì? Cho dù là xưởng được nhỏ của Mạc gia, nghe nói gần đây buôn bán rất tốt, ở trước mặt Khổng gia cũng như vùng đất bằng. Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng liếc Ngô Hân một cái: —- Bà có thể đứng ở đây nói chuyện, không phải ở trong tù đợi bị thẩm vấn là năng lực của tôi, bà cảm thấy lớn bao nhiêu? Ngô Hân hơi sững sờ, từ lúc được thả đến bây giờ, bà ta vẫn chưa rõ rốt cuộc là vì sao, không chỉ bà ta không sao, vậy mà Lý Thường Thanh còn được lên làm cục trưởng. - Có quan hệ gì với cháu. Ngô Hân còn cố cãi: - Tôi có thể đi ra là vì tôi bị vu oan, cháu có thể làm được gì? Mạc Phàm không để ý đến bà ta, có một số người vĩnh viễn sẽ không nói cảm ơn. Chị họ, mọi người đi vào bên trong uống chút gì trước đi. Ừ, mợ, chúng ta vào đi. Lý Thi Vũ nói với lão mẹ Mạc Phàm. Đám người này nhìn không dễ chọc, bọn họ ở đây cũng vô dụng, còn không bằng đợi ở bên trong. —Tiểu Phàm, bọn họ đều là những đứa trẻ không hiểu chuyện, đừng gây khó dễ cho bọn chúng quá. Lão mẹ Mạc Phàm lo lắng nói. Cầm đầu đám người này là đại tiểu thư Khổng gia, ở thành phố Nam Sơn cho dù là Tưởng gia cũng không dám chọc bọn họ. Tuy Mạc Phàm không còn như trước kia, nhưng chọc bọn họ sau này sẽ có phiền phức, vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn. - Con biết, yên tâm đi mẹ. Mạc Phàm cười nhẹ nói. Sao hắn có thể không biết lão mẹ nghĩ gì, không phải chỉ là một Khổng gia thôi sao? Mặc kệ bọn họ là ai, đâm vào lão mẹ, còn hung hãn ở thành phố Đông Hải như thế, phải cho bọn họ biết Mạc đại sư hắn không dễ chọc. - Ù! Lão mẹ Mạc Phàm gật đầu, đi vào trong quán KFC với Lý Thi Vũ, Lưu Phỉ Phỉ và cả Tiểu Vũ. Mạc Phàm cười, đi đến trước mặt Chu Hiệt. - Cảm ơn cô đã cứu mẹ tôi và Tiểu Vũ. Cho dù không có Chu Hiệt, lão mẹ hán có Thất Hồn Ngọc, một khi gặp nguy hiểm Kim Cương Chú sẽ tự mình kích hoạt, tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cô gái này có tâm cứu giúp, đó là ân. Chu Hiệt nhíu mày, hai mắt thay đổi đánh giá Mạc Phàm. Mạc Phàm nhỏ tuổi hơn cô một chút, chắc vẫn còn đang học trung học. Nhưng cử chỉ và lời nói, cùng với ánh mắt đều rất có mị lực, khiến cô có cảm giác đặc biệt. Nhưng dù sao chỉ là đứa con nít, có ích lợi gì chứ? - Không cần cảm ơn, tôi cảm thấy đây là chuyện tôi nên làm. Chu Hiệt hơi thất vọng nói. Mạc Phàm cười không để ý: —Hình như đầu cô bị thương, tôi là bác sĩ, để tôi xem giúp cô. Không đợi Chu Hiệt đồng ý, tay hắn đã để trên trán Chu Hiệt. Một Thanh Thần Quyết chữa trị bằng thần thức truyền vào đầu Chu Hiệt. Chu Hiệt vừa định vùng vẫy, bị một người thanh niên xa lạ chạm vào trán, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối. Nhưng Mạc Phàm chạm vào như vậy, cảm giác mát rượi truyền vào đầu cô, vừa rồi đầu óc còn không tỉnh táo, trong chớp mắt đỡ hơn nhiều, cảm giác giống như thức suốt hai đêm, ngủ một giấc tự nhiên tỉnh, sau đó đi vào phòng tắm rửa. Ở bên cạnh, Ngô Quân thấy Mạc Phàm qua nhưng như không nhìn thấy bọn họ, ánh mắt lộ ra bất mãn. - Nhóc con, mày xong chưa, mày là người bọn họ tìm tới đúng không, tuổi không lớn lắm, nhưng rất có kỹ năng tán gái đó, vừa tới đã ăn đậu hủ. Đám Khổng Tuyên cho rằng người tới là nhân vật lớn nào đó, kết quả là một tên nhóc 16, 17 tuổi, nhao nhao lắc đầu. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, thu hồi pháp lực, lúc này ánh mắt lạnh lùng mới dời hướng nhìn đám Khổng Tuyên, chỉ chiếc Ferrari kia nói: Chiếc xe này là xe đụng phải lão mẹ tôi? - Không sai! Ngô Quân cười nói, cho dù đâm trúng lão mẹ cậu ta thì sao chứ, cha cậu ta cũng không có biện pháp, một tên nhóc thì có bản lĩnh gì? Chiếc xe này giá trị bao nhiêu? Mạc Phàm hỏi. - Mày muốn bồi thường tiền sao, không nhiều lắm, Khổng tiểu thư chúng tao nhập khẩu 1000 vạn từ nước ngoài, bị các người đâm thành như thế, chiết khấu cho các người, 800 vạn là được. Ngô Quân buông hai tay xuống, cười mỉa nói. Phía sau anh ta, những người khác đều cười, người gọi tới không phải cũng muốn đền tiền sao? Các người nói linh tinh, chiếc xe này cùng lắm là 500 vạn. Chu Hiệt vội vàng nói. Cô từng thấy chiếc xe này ở hội triển lãm, thấp nhất là hơn 300 vạn, nhiều nhất là hơn 500 vạn. Đám người này mở miệng đã đòi 800 vạn, còn là xe bị đâm nát. - Quả thật xe của người khác là hơn 500 vạn, nhưng xe của Khổng tiểu thư phải hơn 800 vạn, con ngốc. Ngô Quân dựng ngón giữa với Chu Hiệt, bá đạo nói. - Nói cho các người biết, xe Khổng tiểu thư ngồi nói 2000 vạn đều có ngườ cướp mua. Một tên cậu ấm khác cười mỉa nói. - Đúng vậy... Những người khác cũng phụ họa theo. Khóe môi Khổng Tuyên nhếch lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy đắc ý, chỉ cười không nói. Chu Hiệt nhíu mày lại, không nói chuyện. Đừng nói 800 vạn, 8 có. vạn cô cũng không - 800 vạn, có thể. Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Tiểu Phàm, đừng đưa tiền cho bọn họ, bọn họ đâm mẹ cháu bị thương, nếu không có cô gái này, mẹ cháu và Tiểu Vũ đã bị đâm bay, cứ đánh đám người này tàn phế, để sau này bọn chúng không lái xe được nữa. Chú ba Mạc Phàm nhìn chằm chằm đám Ngô Quân, tức giận nói. - Đúng vậy, 800 vạn không tính là quý, hôm nay tâm tình Khổng tiểu thư tốt, không tốt mà nói mày đưa 2000 vạn cũng vô dụng. Ngô Quân hơi bất ngờ nói. nhóc này không lớn lắm, khẩu khí Tên không nhỏ, vậy mà nói có thể đưa 800 vạn. - Tiền, lát nữa tôi sẽ đưa, bây giờ tôi muốn kiểm tra xe trước đã. Mạc Phàm thản nhiên nói. - Đương nhiên có thể, kiểm tra thoải mái, mày đập bể nó chúng tao cũng không có ý kiến, nhưng phải trả tiền. Ngô Quân cười âm hiểm nói. Mạc Phàm cười, nói với Chu Hiệt: - Xe của cô, cho tôi mượn dùng một chút? Chu Hiệt hơi sững sờ, không biết Mạc Phàm muốn làm gì, nhưng cô vẫn gật đâu. Cha Mạc Phàm cũng không rõ ý đồ của Mạc Phàm, nhưng ông cũng không nói gì. Bệnh dịch lúc trước đã làm xưởng dược nhà bọn họ như mặt trời ban trưa, bây giờ ông có thể trả 800 vạn. Ngô Hân đứng một bên lắc đầu khinh thường. Lúc Mạc Phàm tới còn rắm thúi như vậy, không phải vẫn dùng tiền mua lại chiếc xe bị hỏng, nhân nhượng sao? Quá phá sản rồi, há miệng liền là 800 vạn, thực sự nghĩ rằng tiền rơi từ trên trời xuống. Không biết xưởng dược nhà bọn họ phải bán bao nhiêu thuốc, mới kiếm được nhiều tiền như thế. Đám Khổng Tuyên đánh giá Mạc Phàm đầy hứng thú, cho dù cậu ta chơi thế nào, đều nằm trong lòng bàn tay bọn họ. Cho dù là ở thành phố Đông Hải, có năng lực lật cành hoa gì đây, ai bảo bọn họ là người Khổng gia. Mạc Phàm ngồi lên xe Chu Hiệt, di chuyển chiếc xe taxi trên xe thể thao, lùi đến nơi cách 5 mét. Bất chợt hắn đạp mạnh chân ga. Xe taxi như tên rời cung, vèo một cái đâm mạnh vào xe thể thao. “Rầm!” Một cú đâm nghiêm trọng, xe thể thao lập tức bẹp dúm, thủy tinh trên xe vỡ tan như mạng nhện, rầm một tiếng rơi xuống đất. Chuyện này còn chưa xong, Mạc Phàm đâm một lần xong, lại quay lai. “Rầm!” Lại lần nữa, xe thể thao lại bẹp dúm. “Rầm rầm rầm...” Đâm liên tiếp hơn hai mươi lần, chiếc xe thể thao hơn 500 vạn bản số lượng có hạn biến thành đống sắt vụn như vậy. Xung quanh hiện lên vẻ khiếp sợ. - Chuyện này...