Chương 234
Một câu đơn giản nhưng giống như gió xoáy càn quét bốn phía. Mạc Phàm, là bác sĩ giải trừ superSARS sao? Có người hỏi. SuperSARS vừa chữa trị được chưa đến một tuần, tuy trên TV không có ảnh chụp của Mạc Phàm, nhưng cơ bản mọi người đều biết tên này. Nếu không có hắn, sao superSARS có thể giải trừ nhanh như vậy? - Thần y Mạc Phàm? Chu Hiệt nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khó tin. Khi cô lái xe taxi thích nghe một chút âm nhạc, cho dù là kênh âm nhạc chính cũng thường xuyên nhắc tới tên Mạc Phàm. Không ngờ lại là chàng trai trước mắt này. Không chỉ những người này, cả Khổng Tuyên cũng sửng sốt. SuperSARS lan tràn đến thành phố Nam Sơn, sao cô ta có thể không biết. Lần này cô ta tới thành phố Đông Hải, nhiệm vụ đầu tiên là bái phỏng Mạc thần y này. Ai biết vì cô ta nhất thời hứng khởi, vậy mà đâm phải mẹ Mạc thần y. - Tiểu Phàm, cháu thật sự là bác sĩ chữa khỏi superSARS sao, không thể nào, chắc chắn là cháu gạt tôi đúng không? Ngô Hân vô cùng kinh ngạc hỏi. Thành phố Đông Hải có nhiều người tên Mạc Phàm lắm, có lẽ chỉ trùng tên thôi? - Tôi không cần giải thích với bà chuyện này đúng không? Mạc Phàm liếc mắt nhìn Ngô Hân một cái, cười nhạt nói. Tôi nói này, Tiểu Phàm, cháu, sao cháu lại nói chuyện với tôi... Ngô Hân bất mãn kêu lên. Nhưng thấy Đường Long ở bên cạnh Mạc Phàm đang lạnh lùng nhìn, bà ta nuốt những lời muốn nói xuống. Mạc tiên sinh, có cần tôi xử bà ta hay không... Đường Long hỏi. - Không cần để ý đến bà ta. Mạc Phàm lạnh nhạt nói, nhìn về phía Khổng Tuyên, vị đại tiểu thư Khổng gia này. - Khổng tiểu thư đúng không, xe của cô bị tôi phá, còn cần tôi bồi thường không? Khổng Tuyên cảm nhận được khí tràng cường đại đập vào mặt, lông mày nhíu lại, khẽ cắn môi. Ngô Hân là một kẻ ngốc, cô ta không ngốc. Có thể khiến nhiều đại lão Đông Hải đứng sau lưng cậu ta như vậy, chắc chắn Mạc Phàm là Mạc thần y chữa trị superSARS kia. Hơn nữa chỉ sợ không đơn giản là chữa trị superSARS. Một bác sĩ chưa đến mức khiến Lưu lão, Tần Trách, đám Đường Long đứng phía sau. Vậy còn có khả năng nào? Mạc đại sư? Lý Hưng mời cao thủ nước ngoài tới là muốn khiêu chiến Mạc đại sư kia? Lúc này chắc luận võ đã kết thúc rồi. Chẳng lẽ cao thủ nước ngoài thua, Mạc đại sư thắng? Khổng Tuyên nhìn thoáng qua Ngô Quân trong taxi còn chưa bò lại khó coi vài phần. Một chiêu Ngô Quân đã bị chế phục, rất có khả năng người này là Mạc đại sư. Yết hầu Khổng Tuyên hơi khô khốc, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi. Không đợi cô ta mở miệng, trong đám con nhà giàu, Khổng Lâm mở miệng quát: - Mày tên Mạc Phàm thì làm sao, có gì đặc biệt hơn người, không bồi thường xe của Khổng tiểu thư chúng tao, cho dù đang ở thành phố Đông Hải các người, hôm các người ai cũng đừng nghĩ rời đi. Đám Lưu lão cười, tâm tình Khổng Tuyên chìm vào đáy cốc. - Khổng Lâm, cậu câm miệng cho tôi. Khổng Tuyên tức giận nói. - Đại tiểu thư, làm sao vậy? Vẻ mặt Khổng Lâm mê mang nói. Chắc tên nhóc này vẫn còn là học sinh trung học, bọn họ phải sợ như vậy sao? Người thành phố Nam Sơn hung hãn như vậy ở thành phố Đông Hải từ khi nào thế, Mạc tiên sinh, làm gì người này đây ạ? Đường Long cười mỉa nói. Vừa rồi cao thủ nước ngoài hung hãn như thế, cũng bị Mạc Phàm đánh ba chiêu nổ tung, càng không nói đến người Khổng gia. —- Thích đua xe đúng không, nhét anh ta vào trong xe thể thao, tôi mới mua chiếc xe taxi, anh biết làm gì rồi chứ? Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Đường Long gật đầu, liếc mắt ra hiệu với hai thuộc hạ, hai người kia lập tức bắt lấy Khổng Lâm. - Các người muốn làm gì tôi, buông ra, không biết tôi là người Khổng gia sao, có tin Khổng gia sẽ diệt các người không? Khổng Lâm kêu lên. “Ha ha!” Hai thuộc hạ của Đường Long cười to, không để ý đến anh ta, túm chặt anh ta như xách con gà, nhét anh ta vào trong chiếc xe thể thao phía sau Khổng Tuyên. Đường Long lại ngồi vào chiếc xe taxi đã biến dạng kia, lùi về phía sau một ga đến mức tận cùng. khoảng, ấn chân “Rầm!” “A..” Trong xe là tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Ở bên cạnh Mạc Phàm, sắc mặt Ngô Hân trắng xanh, hai mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh nhạt của Mạc Phàm. May mà Mạc Phàm không chấp nhặt với bà ta, nếu không có khả năng bà ta sẽ có сис như Khổng Lâm. kết Chẳng lẽ Mạc Phàm thật sự chữa khỏi bệnh cho lão gia tử Tần gia, ở trong biệt thự Vân Trung Thự, chữa khỏi bệnh superSARS? Liên hệ mấy tin tức với nhau, sắc mặt Ngô Hân càng khó coi. Sắc mặt Khổng Tuyên cũng không khá hơn chút nào, nếu ở thành phố Nam Sơn, có lẽ cô ta còn có thể phản kháng mmột phen. Nhưng ở đây là thành phố Đông Hải, cho dù không cần Mạc Phàm ra tay, một Đường Long có thể diệt sạch đám bọn họ. Mạc tiên sinh, quả thật vừa rồi là chúng tôi đắc tội cậu, mong Mạc tiên sinh nể mặt Khổng gia chúng tôi, cho chúng tôi một cơ hội. Khổng Tuyên cắn răng nói, trong mắt đều là không cam lòng. Khổng Tuyên mới mở miệng, xung quanh đều khiếp sợ. Đại tiểu thư Khổng gia uy chấn Giang Nam cúi đầu trước một đứa bé 16 tuổi ở thành phố Đông Hải? - Chuyện này... Đám nhà giàu gần như chơi với Khổng Tuyên từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy Khổng Tuyên như vậy. - Không cần tôi đền xe cho các người sao? Mạc Phàm nhướn mày, cười hỏi. - Không cần. - Vậy những chiếc xe của cô cũng để lại hết đi, ai giúp tôi đập hết tất cả? Mạc Phàm lạnh lùng nói. Cho đám Khổng Tuyên giữ những chiếc xe này, không biết ngày nào đó lại có người bị đâm chết dưới bánh xe, bọn họ không bằng phá nát đi. để cho Lần này cho dù là đám Lưu lão cũng sửng sốt. Những chiếc xe thể thao này đều không rẻ, còn có 6 chiếc, mỗi chiếc ít cũng hơn phải hai ba trăm vạn, tổng cộng lại phải một ngàn vạn. Đập tất cả, có phải quá lãng phí hay không? - Lạc Minh? Lạc Anh gọi Lạc Minh bên cạnh. Dạ, đại tiểu thư! — Lạc Minh hiểu ý, xách một chiếc thùng rác cao cỡ nửa người ném vào một chiếc xe thể thao trong đó. Cho dù những chiếc xe này quý, ở trong mắt bọn họ cũng không bằng một câu của Mạc Phàm. Các cậu cũng đi đi! Lưu lão cũng nói với vệ sĩ. Chỉ trong phút chốc, trước mấy chiếc xe thể thao có mấy người đứng, còn có một chiếc xe không ngừng đâm vào xe thể thao khác. “Rầm rầm...” Chỉ trong thời gian hút hai điếu thuốc, mấy chiếc xe thể thao còn lại đều biến thành sắt vụn, khói đen bốc lên. Ven đường không ít người lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Có một số người vừa nhìn cảnh hiểm nguy đâm xe vừa rồi, bị xe thể thao dọa hay xảy ra va chạm, có một số người thì ghét đám nhà giàu. Cho dù thế nào, không ít người ngầm kêu sảng khoái. đám người này biết thế nào là mắt Để chó nhìn người thấp. - Mua được xe thể thao thì giỏi lắm à, không bận tâm đến người đi đường. Khổng Tuyên cắn môi, sắc mặt vô cùng khó coi. Trái lại xe thì cô ta không để ý, Khổng gia có tiền, nhưng đập xe của bọn họ không khác gì tát vào mặt. Mạc tiên sinh, xe cậu cũng đập rồi, chúng tôi có thể đi chưa? - Di? Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên: - Món no cô đâm phải lão mẹ tôi, còn chưa tính đâu? Vẻ mặt Khổng Tuyên ngẩn ra, trong ngực trào ra mãnh liệt. lửa giận Mạc tiên sinh, cậu đập xe của tôi, lại đánh người của tôi, tôi kính cậu giải trừ bệnh dịch, nể mặt cậu, nhưng chẳng lẽ cậu thật sự muốn là địch với Khổng gia tôi? - Là Mạc địch với Khổng gia sao? Phàm cười khinh thường. Kiếp trước hắn nợ rất nhiều ân tình, có thể nói là ân hận suốt đời. Nếu chiếm được một cơ hội nữa, vì người nhà, bạn bè, cho dù là địch với cả thiên hạ thì sao? - Vậy thì là địch, thế nào?