Chương 237
Chu Hiệt thấy đám Điêu gia bắt nạt Chu Vân, dịu ngoan như cô lập tức biến thành một con sư tử cái bị điên, nhào đến chỗ đám Điêu gia. Đẩy một đại hán ra, cô bảo vệ Chu Vân ở sau người. Các người muốn làm gì, khế ước mua bán nhà đang ở chỗ tôi, có chuyện gì thì tìm tôi nói, không được phép tìm em trai tôi gây phiền phức, nếu không các người đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy khế ước mua bán nhà. Chu Hiệt cắn răng nói, đôi mắt đẹp đầy lửa giận nhìn chằm chằm Điêu gia. Điều gia khoát tay bảo những người khác lui ra, hai mắt cực nóng nhìn chằm chằm bộ ngực cao ngất của Chu Hiệt. - Lần này cô hiểu nhầm chúng tôi rồi, không phải chúng tôi tới tìm các cô gây phiền phức, là em trai cô đánh bạc nợ tôi 10 vạn tệ. Cái gì? Mắt Chu Hiệt mở to, nhìn Chu Vân bị dọa sợ ở sau lưng cô: - Tiểu Vân, không phải em nói với chị sẽ không đi đánh bạc sao? Sau khi cha mẹ qua đời, không biết vì sao Tiểu Vân lại nghiện đánh bạc. Có mấy lần bọn cho vay nặng lãi tìm đến nhà đòi tiền, không trả tiền thì mang đồ đi. Trải qua vài lần giáo huấn, Chu Vân đã không đi đánh bạc một khoảng thời gian rồi. Cô cho rằng Chu Vân hối cải, ai biết vẫn đi đánh cược, còn nợ 10 vạn. Nếu là một hai vạn cô còn có thể gom được, nhưng 10 vạn thì bảo cô phải làm sao giờ. Chu Vân gọi điện thoại cho cô nói là Điêu gia đến, cô tưởng rằng là chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác nên vội vàng chạy về. Nếu biết là chuyện này, cô đã dùng tạm chi phiếu 800 vạn Mạc Phàm đưa cho lúc trước một phen, đợi kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho Mạc Phàm. Em mượn 5000, đồng ý sẽ trả cho bọn họ một vạn, em đặt cược tất cả tiền vào Mạc đại sư thắng, nếu thắng có thể lấy được 9 vạn, bọn họ đổi giấy nợ thành 10 vạn, hình như Mạc đại sư thua, chị đánh em đi, em sai rồi. Chu Vân ấm ức nói, nước mắt chảy ra. Anh ta vốn không định đánh cược, nhưng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, lại thấy chị gái mệt nhọc mỗi ngày như thế, nên muốn thử vận may. Ai biết... Chu Hiệt nhíu mày, nắm chặt tay thành quả đấm, muốn mắng Chu Vân hai câu mà không mắng ra được. Sao thằng bé lại tìm Điêu gia lúc này chứ, nhưng việc đã đến nước này, nói gì cũng không có tác dụng. - Các ông muốn thế nào? - Đương nhiên là lấy lại tiền của chúng tôi rồi. Điều gia cười âm hiểm nói. - Tiền thì tôi sẽ nghĩ biện pháp, ông cho tôi chút thời gian. Chu Hiệt kìm nén lửa giận, bình tĩnh nói. Tôi cho cô thời gian, ai cho tôi thời gian, không có tiền cũng được, giao khế ước mua bán nhà ra đây. Khế ước mua bán nhà? Lông mày Chu Hiệt nhíu chặt, giận dữ trong mắt thịnh vượng thêm vài phần, nói một lúc lâu vẫn là Điêu gia muốn đánh chủ ý đến nhà bọn họ, chuyện này hơn phân nửa là Điêu gia đặt bẫy Tiểu Vân. - Khế ước mua bán nhà, các ông đừng mơ tưởng. Phòng nhỏ này là di sản duy nhất cha mẹ để lại, bên trong chứa hồi ức của bọn họ lúc nhỏ không nói, thương nhân khai phá cũng ra giá quá thấp. Chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác cô đã hỏi thăm rồi, tiểu khu gần đây phá bỏ và dời đi nơi khác, chủ hộ bình thường đều được phân hai phòng cộng thêm số tiền bồi thường, khoản tiền bồi thường từ 50 đến 100 vạn. Vị trí bên này của bọn họ cũng không tệ, nhưng người ta chỉ cho 50 vạn phí phá bỏ và dời đi nơi khác, không còn gì nữa. Giá thấp như vậy, sao cô có thể đồng ý. Điêu gia nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, trán ông ta nhăn theo nên biến hung dữ hơn, như muốn đánh người. Ông ta cười ha ha, thản nhiên nói: - Không đưa khế ước mua bán nhà cũng không sao, tôi cho cô hai lựa chọn, thứ nhất tôi cắt tay chân em trai cô, thứ hai sao, cô ngủ với tôi một tối, tôi sẽ không đòi cô 10 vạn tệ nữa, thế nào? - Một đêm 10 vạn... Cho dù là người đứng đầu bảng trong Hoàng Gia Cửu Hào cũng không đắt như vậy, nếu không phải Điều gia tôi hiếm lạ cô, sao có thể hào phóng như thế, cô xem rồi làm đi, muốn nhà hay em trai cô, hay muốn cô, tôi cho cô một phút suy nghĩ. Ông ta nói xong khoát tay với người bên cạnh, sáu thuộc hạ lập tức đi qua. Hai người bắt lấy Chu Hiệt kéo cô ra, bốn người khác thì bắt lấy Chu Vân. Chị ơi cứu em, cứu em! Chu Vân bị dọa mặt trắng bệch, vội vàng kêu lên. Vẻ mặt Chu Hiệt thay đổi, muốn tránh thoát khỏi hai đại hán nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, mạnh đến mấy nhưng có thể so được với hai đại hán trưởng thành sao? - Buông em trai tôi ra. - Buông cậu ta ra, có thể, cô ngủ một tối với ông đây hay là đưa khế ước mua bán nhà? Điều gia liếm môi, cười dâm nói. - Tôi... Chu Hiệt vừa tuyệt vọng lại bất đắc dĩ, nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Chẳng lẽ đây là số mệnh sao? Khi còn bé cô từng coi bói về số mệnh của mình, mệnh nhất thế lao khổ, tam sinh đọa sầu uyên, nếu có quý nhân giúp đỡ, chân trời mặc ta giẫm đạp. Bây giờ xem ra cho dù cô vùng vẫy thế nào, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh khiến người ta tuyệt vọng. Chu Vân là em trai cô, tất nhiên cô không thể để người ta bắt nạt, nhà là cha mẹ để lại cho Chu Vân, cô cũng phải giữ cho Chu Vân. Nếu Điều gia muốn, vậy thì để cô nhất thể lao khổ, tam sinh đọa sầu uyên đi. - Điêu gia muốn tôi, vậy thì... Còn chưa nói hết, nước mắt liền rơi xuống. Cô vẫn là sinh viên đại học, cũng giống như không ít cô gái ôm ấp ảo tưởng với tình yêu. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ai muốn để một người như Điêu gia đoạt lấy thân thể, phá hủy mộng tưởng của cô. Nhưng đây là số mệnh. Hai mắt Điêu gia sáng lên, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm Chu Hiệt. Vậy mà cô gái này thật sự vì em trai và khế ước mua bán nhà giao thân thể cho ông ta, ông ta cầu còn không được. Tuy Chu Hiệt không nhiều tuổi lắm, nhưng không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, dáng người cũng được hơn thiếu phụ mới kết hôn, quả thực rất tuyệt. Một người xinh đẹp nổi bật như vậy, đàn ông trong tiểu khu không ai không biết. Không phải ông ta có ý với Chu Hiệt lần một lần hai, nhưng Chu Hiệt chưa từng coi trọng ông ta. Chu Hiệt càng lạnh nhạt, ông ta càng muốn chinh phục Chu Hiệt, không ngờ cơ hội tới nhanh như thế. Chiếm lấy thân thể Chu Hiệt trước, lại chụp mấy bức ảnh giường chiếu, không chỉ sau này có thể chơi, Chu Hiệt còn không giao khế ước bán nhà ra? dám không đưa khế ước bán nhà Nếu cô ra, ông ta sẽ dán tất cả ảnh giường chiếu của Chu Hiệt trước tiểu khu. - Lão đại, đợi anh chơi xong rồi, đừng quên cho chúng em uống chút nước canh nhé. Một thuộc hạ bên cạnh Điêu gia cũng cười dâm nói. Điêu gia đánh chủ ý với Chu Hiệt, sao bọn họ không phải? Bọn họ sớm đã muốn cô gái này... - Đám khốn nạn các người, không được phép đụng vào chị gái tôi. Vẻ mặt Chu Vân ngẩn ra, giận dữ hét lên, giống như một dã thú nổi điên. Đều là vì anh ta, không vì anh ta sao lại thành ra như vậy. - Tiểu tử, câm miệng, nếu không thì sẽ cho mày đẹp mặt. Một đại hán tát Chu Vân một cái. - Không được phép đánh em trai tôi, nếu không tôi chết cũng không để các người thực hiện được. Chu tỷ tức giận nói. - Không đánh, không đánh, người nào lại động vào tiểu tử kia, tôi sẽ giết kẻ đó. Điều gia quát mấy người kia, cười dâm nói: - Chúng ta đi thôi, Tiểu Hiệt, bên kia có khách sạn tình nhân, hoàn cảnh rất tốt, Điều gia tôi nhất định sẽ ôn nhu một chút. Trong mắt Chu Hiệt tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt chảy ra, đau lòng không nói gì, theo Điêu gia rời đi. muốn - Thực ra cô còn lựa chọn khác, cô muốn lựa chọn không? Một giọng nói bình tĩnh như nước truyền từ bên cạnh đến.