Chương 239
Vẻ mặt Chu Hiệt cũng sửng sốt, cô biết Mạc Phàm lợi hại, nhưng chưa từng nghĩ tới Mạc Phàm là Mạc đại sư kia. Lại càng không ngờ Mạc Phàm thần bí như vậy, kiếm khí này, đây là thứ con người có thể sử dụng à? Câu thầy bói nói xuất hiện trong đầu cô, nếu như có quý nhân giúp đỡ, thiên địa mặc ta giẫm đạp, chỉ gặp người như Mạc Phàm mới có thể thành hiện thực. Trong chớp mắt cô càng kính sợ Mạc Phàm hơn một chút. Ý nghĩ trong lòng cũng kiên định hơn, đời này nhất định coi Mạc Phàm như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. - Cái gì? Đám Điêu gia ngẩn ra. Sao bọn họ có thể không biết Mạc đại sư, ba chiêu đã đánh chết một cao thủ tuyệt thế khác. Vừa rồi ông ta nói với Chu Vân là Mạc đại sư thua, căn bản là gạt Chu Vân, không biết tiểu tử kia lấy đâu ra tin tức, vậy mà đặt cược đúng. Phiếu đánh cược kia trị giá 9 vạn tệ, không lừa gạt từ tay Chu Vân về, không phải làm... mình thất vọng sao? Ai biết Mạc đại sư lại xuất hiện trước mặt bọn họ. - Không có khả năngn Điêu gia lắc đầu nói. Mạc đại sư là một nhân vật giống như thần tiên, sao có thể xuất hiện ở khu lâu năm này. Nhưng nhìn kiếm khí trên tay Mạc Phàm, bọn họ lại tin vài phần. Có thể cầm kiếm khí trong tay, sao có thể không phải là thần tiên? - Có khả năng hay không đều không sao cả, dù sao các người đều phải chết. Mạc Phàm khinh thường nói, hắn đưa kiếm phù cho Chu Hiệt: Muốn làm chuyện gì thì cứ làm chuyện đó, từ nay về sau cô sẽ là nhị đồ đệ của tôi, một ngày có tôi ở đây sẽ không để cô chịu một chút tổn thương nào. Sở dĩ là nhị đồ đệ vì kiếp trước hắn có một đồ đệ tên là Phượng Vũ, là đồ đệ duy nhất của hắn tại Tu Chân giới. Sau khi được hắn mang về Thần Nông Tông, chỉ dùng thời gian 10 năm mà tu đến Nguyên Anh kỳ, thiên phú rất cao. Dù vậy Phượng Vũ vẫn luôn ở bên cạnh tu sĩ Kim Đan như hắn. Lúc Quân Khương Lâm ra tay với hắn, hắn có thể tự mình sử dụng lỗ huân hồi vì Phượng Vũ tranh thủ thời gian cho hắn. Kiếp trước lúc hắn tìm được Phượng Vũ, gia tộc Phượng Vũ đã bị diệt sạch, cô trốn phía dưới thi thể cha mẹ mới có thể trốn thoát. Hi vọng một đời này về Tu Chân giới có thể cứu người nhà Phượng Vũ, cứu vớt nha đầu kia trong dầu sôi lửa bỏng, không cần mỗi đêm đều chìm trong cơn ác mộng. - Dạ, sư phụ! Chu Hiệt gật đầu, nhận lấy trường kiếm khí trong tay Mạc Phàm. Kiếm khí vào tay, cảm giác khác thường tiến vào trong cơ thể cô, giống như cô thành nữ hoàng nắm giữ sức mạnh trời đất này. Ánh mắt Chu Hiệt phát lạnh liếc nhìn đám Điêu gia. - Tiểu Vân, nhắm mắt lại. Cách đó không xa Chu Vân sớm bị dọa đến u mê, hoàn toàn không thể lý giải một màn trước mắt. Nhưng nghe chị gái anh ta nói vậy, anh ta nghe lời nhắm mắt lại. Từ khi cha mẹ họ qua đời, đám người này tìm bọn họ gây phiền phức không ít. Trước là đòi sổ sách của bọn họ, sau lại thay những người phá bỏ và dời đi nơi khác. Chuyển đồ đạc nhà bọn họ, cắt điện cắt nước, thậm chí còn vụng trộm chui vào phòng cô, lấy Tiểu Vân uy hiếp cô nhiều lân. Những cừu này đều báo hết cả đi. - Tiểu Hiệt, cô đừng kích động, giết người là phạm pháp. Mặt Điêu gia trắng bệch nghiêm mặt nói. Ông ta không còn hung hãn như lúc trước, trái lại như sợi mỳ trong nồi, nhũn như con chi chi. Chu Hiệt giống như không nghe thấy, kiếm khí đảo qua, tiếng hét thảm vang lên, một thuộc hạ của Điêu gia bị chém trúng, hai chân bị chém đứt, mùi máu tanh tràn ngập. Mà lúc này bỗng nhiên Mạc Phàm nhíu mày, hắn nhìn về phía đình Hồ Tâm, hàn quang, sát khí tỏa ra. Sau đó hắn không do dự nhanh chóng dùng hai tay tạo ra kết ấn, một pháp ấn lại đến một pháp ấn khác xuất hiện, biến mất trong không trung. Tạo ra 6 pháp ấn liên tiếp, sắc mặt hắn tái nhợt không ít, lúc này hắn mới dừng lại, hàn ý trong mắt không có tản đi. Không lâu sau di động của hắn vang lên, là Đường Long gọi tới. - Ai làm. Mạc Phàm nhận điện thoại, trực tiếp hỏi. Mạc tiên sinh đã biết rồi sao? Đường Long kinh ngạc nói. Bọn họ ăn cơm ở đình Hồ Tâm xong, anh ta đang chuẩn bị dựa theo Mạc Phàm an bài, đưa người nhà Mạc Phàm đến biệt thự số 9. Ai biết ở cửa biệt thự, bỗng nhiên có một người đầu trọc chắn đường bọn họ, chỉ nói một câu: - Thí chủ, bần tăng hóa duyên. Nói xong liền định bắt Tiểu Vũ. Thuộc hạ của anh ta đi lên ngăn cản, nhưng không động vào được người tên đầu bóng loáng. Ai biết tên đầu bóng loáng kia còn chưa động vào Tiểu Vũ, một màn hào quang màu vàng trên người Tiểu Vũ sáng lên. Sau đó đạo lôi quang vang lên “rắc rắc”, tia điện như những con rắn xuất hiện trên màn hào quang quấn lấy tên đầu bóng loáng. Tên đầu bóng loáng bị xúc tua điện làm cho không phản ứng kịp, tay xám một vùng. Nhưng vậy mà giống như không có chuyện gì, còn muốn bắt Tiểu Vũ lần nữa. Lúc này trên người cha Mạc Phàm, mẹ Mạc Phàm cũng xuất hiện tia điện, đánh về phía tên đầu bóng loáng. Sắc mặt tên đầu bóng loáng thay đổi, lúc này mới rời đi. Anh ta bố trí cho người nhà Mạc Phàm trong biệt thự số 9 xong, lập tức gọi điện cho Mạc Phàm. Không ngờ Mạc Phàm đã biết chuyện. - Ai ra tay? Mạc Phàm gật đầu. Một khi Kim Cương Chú khởi động, hắn sẽ có cảm ứng, tia điện kia là hắn dẫn phát, nhưng mà vẫn để cho người kia chạy mất. - Một tên đầu trọc. - Hòa thượng sao? Mạc Phàm nhíu mày hỏi. - Đúng vậy. Đường Long trả lời thành thật. - Không có chuyện gì chứ? Mạc Phàm lo lắng hỏi. Cho dù có ngọc phù ở đây, cũng khó khiến không ai bị thương, dù sao uy lực của ngọc phù có hạn. - Ngoại trừ Tiểu Vũ bị dọa sợ, không ai bị thương. Đường Long nói. Lúc này Mạc Phàm mới yên tâm hơn chút, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo dọa người. Hắn mới rời đi một lát, vậy mà có người dám ra tay với người nhà hắn, thật to gan. Cho dù là ai, để hắn điều tra ra được hắn sẽ diệt cả nhà bọn họ. Mọi người cứ ở yên trong biệt thự không được ra ngoài, đợi tôi quay trở về. Trong biệt thự có Tứ Tượng Trận, còn có thể ngăn cản được một lúc, ở trong đó an toàn hơn bên ngoài một chút. - Mạc tiên sinh, tôi cảm thấy có khả năng là người Khổng gia. Đường Long trầm giọng nói. - Vì sao? Mạc Phàm nhướn mày hỏi. - Đám Khổng Tuyên được người ta cứu đi rồi, thuộc hạ của tôi ở bên đó nói là một tên đầu bóng loáng. Đường Long nói. - Hâ...? Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, Khổng gia giỏi lắm sao. - Tôi đã biết, cứ vậy đã. Mạc Phàm lạnh lùng nói, tắt điện thoại. Tối nay Khổng Tuyên này không chết được, không biết cô ta có thể sống bao lâu. Hắn hít thở sâu mấy hơi, sắc mặt mới khá hơn một chút. Bất chợt hàn quang trong mắt hắn dâng cao, linh khí bắt đầu khởi động điên cuồng, thân hình biến mất tại chỗ. Khi lại xuất hiện, hắn đã đến trước người Chu Hiệt. Chu Hiệt đang chuẩn bị dùng kiếm chém Điều gia, ai biết mọi việc đều rất thuận lợi nhưng bỗng nhiên kiếm khí trầm xuống, giống như chém vào kim cương. Vừa nhìn liền thấy một tên đầu bóng loáng cao lớn vạm vỡ xuất hiện dưới kiếm của cô, hai ngón tay ông ta chụm lại, đỡ lấy kiếm khí vô cùng sắc bén trong tay cô. Tên đầu bóng loáng mặt mũi hiền lành, lạnh nhạt nói: - A di đà Phật, thí chủ, cô giết người sẽ thành tính, hà tất bị cám dỗ tiến vào ma đạo?