Chương 242
Mãi đến khi hòa thượng chết đi, Chu Hiệt còn chưa phản ứng kịp. Niệm kinh giết người, chuyện này quá khó tin. Sư phụ cô thật sự là người sao? - Có một ngày cô cũng có thể như vậy. Mạc Phàm nhìn biểu cảm ngây ra như phỗng của Chu Hiệt, cười nhạt nói. Hắn đi đến trước người tên đầu bóng loáng, lấy hai chuỗi tràng hạt trên người ông ta. - Cô đeo cái này trước, nó có lợi với cơ thể cô, lúc nào đó tôi sẽ giúp cô luyện chế thành pháp khí. Mạc Phàm đưa tràng hạt màu đỏ cho Chu Hiệt. Chuỗi tràng hạt màu đỏ này là mài Bích Huyết Thạch mà thành, cũng là một trong những nguyên liệu luyện chế pháp khí, cùng là nguyên liệu với Bích Huyết Châm hắn dùng để luyện thể, đeo lâu dài mới có lợi với thân thể. Thứ đáng giá nhất trên người hòa thượng này là chuỗi tràng hạt. “A...” Chu Hiệt gật đầu, không ngại vừa lấy xuống trên thi thể hòa thượng, lau vài cái liền đeo trên tay, giống như nhận được bảo bối. Mạc Phàm cầm lấy một chuỗi tràng hạt ng hat màu trắng khác, nắm trong tay vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, chuỗi tràng hạt màu trắng nhanh chóng biến thành ảm đạm không có ánh sáng. Chỉ trong một chén trà nhỏ, hoàn toàn biến thành viên đá bình thường, linh khí bên trong đều được hấp thu, linh khí trong cơ thể hắn coi như khôi phục chút. Mạc Phàm ném viên đá vô dụng đi, ánh mắt lại đảo qua người hòa thượng, nhìn một cái túi da bên hông ông ta. Hắn cầm lấy túi mở ra nhìn thoáng qua, hai mắt hơi sáng lên. Cái túi này không lớn, bên trong có mấy bình ngọc lớn nhỏ. Hắn mở từng bình ngọc ra, bỗng nhiên mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi. Hai bình Tôi Thể Đan, hai viên Trúc Cơ Đan, bốn bình Bổ Linh Đan, còn hai bình đan dược dùng để chữa thương nữa. Ngoại trừ Bổ Linh Đan có thể giúp hắn khôi phục chút linh khí ra, ba loại khác không có tác dụng lắm với hắn, nhưng đúng lúc lại tốt với Chu Hiệt, bất luận là Tôi Thể Đan hay Trúc Cơ Đan đều là thứ Chu Hiệt cần nhất. Hắn không lập tức đưa đan dược cho Chu Hiệt, những đan dược này luyện chế thật sự quá thối nát, bên trong chứa nhiều tạp chất. Đợi hắn rút ra chút thời gian luyện chế một lần nữa, không chỉ không có tác dụng phụ, còn làm hiệu quả tăng lên không ít. Hắn cau mày phục dùng mấy viên Bổ Linh Đan, nhẫn trên đầu ngón tay sáng lên, mấy bình đan dược biến mất toàn bộ. Chu Hiệt lại sửng sốt, nhìn tay Mạc Phàm đầy kinh ngạc. - Sư phụ, đây là? Một cái nhẫn thôi, sau này cô sẽ có. Mạc Phàm bình tĩnh cười nói. Chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật mà thôi, sau này Chu Hiệt sẽ nhận được vô số thứ cô không tưởng tượng được. Chu Hiệt cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, trong lòng lại thổn thức không thôi. Bình thường cô rất thích xem phim tiên hiệp trên TV và đọc tiểu thuyết, chiếc nhẫn của Mạc Phàm rất giống nhẫn trữ vật trong truyền thuyết. Chẳng lẽ thứ này thật sự tồn tại. Cõi lòng cô đầy chờ mong. - Cô đi về trước đi, đợi cô bố trí cho em trai mình xong thì đến biệt thự tìm tôi. Mạc Phàm nói. - Dạ, sư phụ. Chu Hiệt gật đầu, nhìn thi thể đầy đất không khỏi nhíu mày: - Vậy những người này? - Cô không cần phải xen vào những chuyện này, tôi sẽ xử lý giúp cô. Mạc Phàm gật đầu nói. Hắn gọi điện thoại cho Đường Long, nói cho anh ta địa chỉ nơi này liền rời khỏi khu lâu năm, quay về giải quyết một chuyện khác. Trong biệt thự, đám cha Mạc Phàm ngồi trong đại sảnh cầm miếng ngọc phù, đầu đầy mờ mịt. - Tiểu Phàm, miếng ngọc này là thứ gì vậy, vậy mà có thể phóng điện? Vừa rồi ở trước biệt thự bỗng nhiên tên đầu bóng loáng kia đột kích, trên người Tiểu Vũ lập tức có một màn hào quang vây quanh, sau đó sáu tia điện trước sau đuổi theo người kia. Tia điện này không chỉ dọa chạy tên đầu bóng loáng, cũng dọa sợ đám bọn họ. Ngọc này là Mạc Phàm đưa cho, bọn họ tưởng rằng là ngọc dưỡng nhân, đeo trên người sẽ có lợi với cơ thể, ai biết nó còn có thể tạo ra pháp thuật, chuyện này làm người ta quá khó tin. Quả thật một màn kia như phóng điện. - Pháp khí phòng thân. Mạc Phàm nói thẳng. Nếu cha mẹ đều thấy được, giấu diếm cũng vô dụng, sớm muộn gì bọn họ cũng biết. - Pháp khí? Mọi người lập tức sửng sốt. Bọn họ không hề xa lạ với pháp khí, trong nông thôn còn rất nhiều người vẫn mê tín, trong nhà rất nhiều người đặt một hai thứ khai quang như tượng Phật hay Bát Quái gì đó, dùng để ích tà những thứ này được gọi là pháp khí. Nhưng mấy thứ kia để trong nhà một trăm năm, cũng không thấy phóng điện như khối ngọc này một lần. Đây rõ ràng là pháp bảo của tiên nhân. - Con lấy mấy khối ngọc này ở đâu? Cha Mạc Phàm hỏi. - Con tự luyện chế ra. Mạc Phàm giải thích. Mọi người lại lập tức sửng sốt, Mạc Phàm tự luyện chế ra pháp khí. Mạc Phàm biết võ, biết y thuật đã khiến bọn họ giật mình không nhỏ, vậy mà Mạc Phàm còn luyện chế được pháp khí. Mạc Phàm như vậy làm bọn họ cảm thấy có chút xa lạ. - Những thứ này đều là sư phụ con dạy con sao? Giọng cha Mạc Phàm run run hỏi. - Dạ. Mạc Phàm gật đầu. - Tiểu Phàm, sư phụ con là ai, con biết không? - Ông ấy đưa cho con y thuật, pháp thuật và công phu xong đã không thấy tăm hơi, con cũng không biết ông ấy là ai, hình như tên là Vô Cực Đạo Nhân. Mạc Phàm nói. Lúc này chỉ có thể lấy sư phụ hắn ra làm lá chắn thôi. Mạc Phàm vừa mới nói xong, trên tinh cầu trắng như tuyết, một lão giả tóc bạc quấn áo khoác đang đứng trên đỉnh núi đầy gió tuyết. - Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì! Bỗng nhiên lão giả hắt xì ba cái. Lão giả xoa xoa mũi, buồn bực nói: - Chẳng lẽ ta đường đường là tông chủ của Thần Nông Tông cũng bị cảm? Lão giả nghĩ một lát liền ném chuyện này sang một bên, tiếp tục đi thẳng phía chân trời trên núi. - Vô Cực Đạo Nhân? Mọi người nghĩ một lát liền lắc đầu, căn bản chưa từng nghe thấy cái tên này. Nhưng Mạc Phàm nói có chắc chắn là có tồn tại, nếu không Mạc Phàm thay đổi nghiêng trời lệch đất từ đâu ra? Cha Mạc Phàm còn chưa mở miệng, đã bị mẹ Mạc Phàm xen ngang. - Được rồi, Tiểu Phàm có thể học được bản lĩnh như vậy là phúc của Mạc gia chúng ta, mọi người hỏi thì sẽ rõ sao. Lão mẹ Mạc Phàm hơi bất mãn nói. Lão mẹ Mạc Phàm xuất thân từ Tưởng gia, thân thế bối cảnh mạnh hơn cha Mạc Phàm không biết bao nhiêu lần, đối với pháp sư, võ giả chân chính cũng biết nhiều hơn cha Mạc Phàm một chút. Pháp sư bình thường phần lớn là giả, võ giả cũng phần lớn là động tác võ thuật đẹp mắt. Nhưng Hoa Hạ thật sự tồn tại pháp sư có thể cầu mưa cầu phúc, võ giả có năng lực phá núi sông. Những chuyện này không truyền lại, Mạc Phàm có thể gặp được một vị sư phụ như vậy là cơ duyên có thể ngộ nhưng không thể cầu. Nếu không sao Mạc gia bọn họ có thể trả nợ 1 triệu, nhanh như vậy đã thành xưởng dược nổi tiếng ở Đông Hải, rất nhiều thế gia đều cầu bọn họ. - Được rồi. Mọi người lắc đầu không hỏi nhiều nữa. Mạc Phàm cười liếc mắt nhìn lão mẹ một cái. - Anh, anh có thể dạy em pháp thuật không? Tiểu Vũ nằm trên đùi Mạc Phàm hỏi. Tiểu nha đầu này vừa bị lôi điện dọa sợ, bây giờ vẫn còn có chút trắng xanh, sau khi Mạc Phàm quay về mới khá hơn chút. Em muốn học pháp thuật gì? Mạc Phàm cười hỏi. Hắn tu chân 500 năm, tích lũy pháp thuật đâu chỉ ngàn vạn, dạy Tiểu Vũ không thành vấn đề. - Em muốn học pháp thuật có thể biến ra rất nhiều đồ ăn ngon. Tiểu Vũ gãi má nghĩ một lát nói. ..Mạc Phàm hết nói nổi, mặt nhăn lại, trái lại dịch chuyển thì có thể làm được, nhưng pháp thuật tự nhiên biến ra đồ ăn đúng là không có - Con hàng ăn vặt, chuyện này để anh nghĩ đã. Mạc Phàm véo mũi Tiểu Vũ nói. - Tiểu Phàm, vậy hòa thượng kia, con chuẩn bị làm sao bây giờ? Cha Mạc Phàm lo lắng hỏi. - Chuyện đó ạ, để con đi thu thập ông ta. Ánh mắt Mạc Phàm trở nên phát lạnh, lạnh lùng nói.