Chương 248
Hiệu quả của Đại Diễn Ma m vừa kết thúc, trong biệt thự của Đường Long, Mạc Phàm ngồi khoanh chân trên giường bỗng nhiên mở to mắt, nhìn thoáng về phía nam. A Hào vẫn canh giữ ở một bên không ngủ, vội vàng hỏi: —Mạc tiên sinh, có gì phân phó sao? - Không có gì, anh cũng đi ngủ đi. Mạc Phàm khoát tay áo nói. - Chuyện này... - Đi đi, tôi không sao rồi, đúng rồi, giúp tôi để ý tin tức gần đây ở thành phố Nam Sơn. Mạc Phàm cười nhạt nói. Hao hết thần thức sử dụng Đại Diễn Ma m, không biết có thể mang đến cho hắn bao nhiêu kinh ngạc vui mừng, mang đến cho Khổng gia bao nhiêu tại họa. - Dạ, Mạc tiên sinh. Lúc này A Hào mới gật đầu rời đi. Sáng sớm hôm sau, Mạc Phàm rời khỏi biệt thự, hai ngày sau hắn đều ở trong biệt thự của mình. Chu Hiệt bố trí ổn thỏa cho em trai cô xong liền đến biệt thự tìm Mạc Phàm. Chu Hiệt đã quá 18 tuổi, lỡ thời cơ Trúc Cơ tốt nhất. Sau khi hắn dùng một bộ ngọc châm thi triển Thứ Thần Châm với Chu Hiệt, liền dạy Chu Hiệt một bộ tên là Bàn Long Tuyệt Luyện Thể Thuật. Bộ thể thuật này được cải tạo dựa theo luyện thể thuật của Long tộc, tổng cộng có 10 thức, mỗi một thức đều vô cùng thống khổ. Nhưng nắm giữ mỗi một thức, đó là một tầng Tôi Luyện, hiệu quả không kém trước 16 tuổi đạt tới Trúc Cơ, thậm chí còn mạnh hơn chút, dù sao cũng là công pháp của Long tộc, có thể nói là công pháp cảnh giới Tôi Luyện cực mạnh. Vừa mới bắt đầu chú ba Mạc Phàm xuất phát từ tò mò cũng luyện theo, nhất thức, nhị thức còn được, đến tam thức thì trốn tránh, không tới thử nữa. Chu Hiệt không rên một tiếng, kiên trì nhất thức lại nhất thức. Hắn chậm rãi khôi phục thần thức tiêu hao, thuận tiện luyện chế mấy viên đan dược lấy trên người hòa thượng lần nữa, chia cho Chu Hiệt và Tiểu Vũ. - Anh, thuốc của anh quá khó ăn, anh có thể luyện chế ra ăn ngon như kẹo đường không. Tiểu Vũ ăn một viên Tôi Thể Đan, không hài lòng bĩu môi nói. Mạc Phàm đang tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Y tiên bất tử hắn luyện chế đan dược, đã quan tâm đến khẩu vị cá nhân, vậy mà Tiểu Vũ còn nói khó ăn. Nếu để Tiểu Vũ ăn đan dược Luyện Đan Sư khác luyện chế, chắc là cô sẽ nôn. - Luyện đến 10 thức Bàn Long Tuyệt, anh mua cho em một xe kẹo. Mạc Phàm cưng chiều nói. Nếu Tiểu Vũ có thể luyện đến 10 thức của Bàn Long Tuyệt, đó là Tôi Luyện tầng mười, không chỉ có năng lực tự bảo vệ mình, người bình thường sẽ không phải đối thủ của cô. Nếu như sau này gặp phải tra nam kiếp trước, ít nhất sẽ không bị bắt nạt, đương nhiên cô sẽ không gặp tra nam kia. - Anh nói đó... ngoéo tay. Tiểu Vũ thiên chân vô tà vươn ngón út ra nói. - Ngoéo tay. Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, ngoéo tay với Tiểu Vũ. Tiểu Vũ ăn Tôi Thể Đan, dụng tâm đi tu luyện Bàn Long Tuyệt. Chu Hiệt và Tiểu Vũ, một người khắc khổ một người trẻ tuổi, thực lực cơ bản là như nhau. Những người khác khổ luyện nhiều năm mà không thể đột phá Tôi Luyện, ở trên người bọn họ lại đơn giản như ăn kẹo. Thừa dịp hai người luyện công, hắn đến trường học một chuyến. Trường học có tin thi vào trường cao đẳng, với thực lực hiện giờ của hắn, hắn hoàn toàn không cần tham gia thi vào trường cao đẳng cũng có thể trở thành sinh viên đại học quốc phòng Đông Hải. Nhưng hắn không làm như vậy. Thay đổi càng nhiều, sau đó chuyện xấu càng nhiều hơn, chuyện hắn không thể nắm trong tay cũng càng nhiều. Loại chuyện đơn giản này, thuận theo tự nhiên là được. Kiếp trước hắn cố gắng học tập một năm mới thi vào được đại học Đông Hải. Nhưng một đời này thi vào đại học thủ đô cũng không có việc gì khó, càng không cần nói đến chuyện thi đại học Đông Hải. Hắn vẫy một chiếc xe taxi, nửa tiếng sau liền đến lớp học. Từ sau khi hắn đánh Tần Kiệt vẫn không tới trường, hình như lớp học yên tĩnh hơn nhiều. Không ít người vùi đầu vào học bài, Bàn Tử không có ở đây, chắc là còn chưa có tói. Mãi đến khi hắn ngồi xuống vị trí của mình, lúc này xung quanh mới có những ánh mắt kỳ lạ nhìn sang. Đó không phải là Mạc Phàm sao, sao cậu ta còn dám tới trường học, không sợ Tần gia trả thù à? - Lần trước sau khi Mạc Phàm đánh Tần Kiệt xong thì biến mất không thấy, Tần gia sẽ bỏ qua cho cậu ta sao? Vài người nhìn thấy Mạc Phàm liền né tránh theo bản năng, sợ trao đổi với Mạc Phàm sẽ rước họa vào thân. - Cậu ta còn ngồi vị trí cũ, không phải vị trí đó... Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt không để ý đến ai, nhắm mắt tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, khôi phục thần thức khiến hắn nhức đầu. Không lâu sau Bàn Tử cầm hai phần KFC đến, nhìn thấy Mạc Phàm hai mắt sáng lên, vội vàng chạy tới. - Tiểu Phàm, tôi mới mua Hamburger, vẫn còn nóng đó, chúng ta ngồi đây ăn đi? Bàn Tử chỉ vị cuối cùng, cười nói. Tin thi vào trường cao đẳng là anh ta nói với Mạc Phàm, tất nhiên biết hôm nay Mạc Phàm tới trường, cho nên sáng sớm đã đi mua hai phần. Mạc Phàm nhíu mày, hỏi: - Ngồi ở đây sao? - Giáo viên chuyển vị trí, vị trí cuối cùng rất tốt, không gian rộng lại yên tĩnh, đi ngủ, nghịch di động cũng không dễ bị phát hiện. Bàn Tử cười nói. Hắn cũng không để ý ngồi ở đâu, dù sao hắn cũng không thường tới đi học, chỉ là? Cảnh tượng quen thuộc khiến hắn bỗng nhiên nhớ tới một người. Kiếp trước là superSARS được khống chế, trường học mới khai giảng. Hình như trong lớp có một học sinh chuyển tới, tên là Lâm Đào. Nghe nói chuyển từ tỉnh Giang Nam tới, thành tích học tập rất ưu tú, là học sinh top mười trong tỉnh. Chuyển tới thành phố Đông Hải là muốn lấy vị trí số một thành phố Đông Hải, số một thành phố Đông Hải không chỉ nhận được khen thưởng, lên đại học cũng có vinh dự. Cho nên một số học sinh không có hi vọng đạt được vị trí số một trong tỉnh, trước khi thi vào trường cao đẳng sẽ chuyển tới thành phố gần đây, lấy số một thành phố đó. Cho dù thành tích không bằng thứ hai thứ ba trong tỉnh, nhưng ninh tố kê đầu, bất tổ phượng vĩ. Gặp được học sinh như vậy lãnh đạo trường học có vẻ hoan nghênh, dù sao hiệu trưởng nào mà không hi vọng số một thành phố ở trường bọn họ, nói không chừng phát huy tốt, số một tỉnh cũng không biết chừng? Lâm Đào tiến vào lớp ngày đầu tiên liền nhìn trúng vị trí gần cửa sổ của hắn và Bàn Tử. Yêu cầu hắn và Bàn Tử chuyển đi ngay tại chỗ, lúc ấy hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp tự mình đưa anh ta đến lớp. Nghe thấy Lâm Đào yêu cầu, hiệu trưởng, chủ nhiệm và giáo viên đang dạy lập tức ra lệnh, bảo hắn và Bàn Tử chuyển đến bàn sau. Hai người bọn họ tức giận cũng không có biện pháp, đành phải chuyển đi, một mình Lâm Đào chiếm hai vị trí của bọn họ. Mấy ngày nay hắn không tới trường học, lúc này mới bỏ qua một màn này. Chỉ là tám chín phần mười đã xảy ra. Chỗ này có cửa sổ, phong cảnh tốt hơn, ăn ở đây đi. Mạc Phàm bình tĩnh nói. Không ít học sinh xung quanh nhíu mày, có một số người lắc đầu thở dài. Chuyện Mạc Phàm đánh Tần Kiệt chắc còn chưa giải quyết xong, lúc này lại đi đắc tội Lâm Đào, con hàng này đúng là yêu tinh gây chuyện. - Ngồi ở đây sao? Bàn Tử gãi đầu, có chút khó xử. Chuyện anh ta bị đuổi ngồi ở phía sau, anh ta còn chưa nói với Mạc Phàm. Do dự một lát, Bàn Tử cầm KFC đặt xuống vị trí trước. - Được, ngồi chỗ nào cũng như nhau. Hai bọn họ mới bắt đầu ăn, một nam sinh 16, 17 tuổi và một nữ sinh đi tới. Nữ là Tôn Thiến, bình thường cô ta ăn mặc trang điểm lộng lẫy, bây giờ nóng bỏng ăn mặc thanh lệ, lập tức thành thục hơn nhiều. Người nam bên cạnh không cao không thấp, trên mặt đeo một cái kính đen. Phía trên mặc áo màu đen còn đeo cà vạt, phía dưới là quần cũng màu đen, trên vai là một chiếc túi, một tay đeo đồng hồ giá trị xa xỉ bỏ vào trong túi quần, vẻ mặt cao ngạo. Hai người vừa nói vừa cười, nhưng nhìn thấy vị trí ngồi có Mạc Phàm và Bàn Tử, vẻ mặt Tôn Thiến sửng sốt, Lâm Đào thì chau mày.