Chương 252
Lưu Phong nhíu mày, liếc mắt nhìn Lâm Đào đầy bất mãn. Lâm Đào quá tự đại, nếu dùng bài thi của ông ta, tám chín phần mười Lâm Đào sẽ thắng, cậu ta lại lựa chọn tập thơ gì đó? - Tập thơ thì không được tốt lắm, nhỡ đâu từ nhỏ bạn học Mạc Phàm đã học tập thơ, như vậy không công bằng lắm? Lưu Phong khuyên. Ông ta vừa mở miệng, Bàn Tử bất mãn. Anh ta vốn không tin bài thi của Lưu Phong lắm, Lưu Phong thường xuyên đưa đề cho Lâm Đào làm, ai biết bài thi này ông ta đã đưa cho Lâm Đào làm chưa. Lâm Đào vừa nói ra một phương pháp, Lưu Phong này lại hoài nghi Mạc Phàm học thơ từ nhỏ, sao lão mẹ ông ta có thể sinh ra một người khốn nạn như ông ta nhỉ? - Thầy Lưu, gì mà Mạc Phàm học thơ từ nhỏ, sao thầy không nói Lâm Đào lớn lên trong sách từ nhỏ? Bạn học Kinh Hoa, em vừa nói cái gì? Lưu Phong nhíu mày, trầm giọng hỏi. - Tôi nói ông là một tên ngốc. Bàn Tử dứt khoát mắng. Vừa rồi anh ta kính sợ Lưu Phong là vì thân phận giáo viên của ông ta, thân là học sinh phải có lòng kính sợ giáo viên. Nhưng Lưu Phong này khoác lớp da giáo viên, nhưng lại làm chuyện tiểu nhân, anh ta không sợ chút nào nữa. Cùng lắm thì đến trường khác học, chút tiền ấy cha anh ta vẫn có, không thì anh ta về nhà buôn bán. - Mục Kinh Hoa, em làm phản à, dám nói chuyện với giáo viên như thế. Lưu Phong tức giận nói, cầm sách lên muốn ném vào Bàn Tử. Mạc Phàm hơi nghiêng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái. - Ông muốn làm gì, tôi có thể hiểu là ông muốn lấy sách đập bạn tôi hay không? Lưu Phong muốn dùng mưu gì đều không sao, ở trước mặt hắn, những thứ này đều vô dụng. Hắn hoàn toàn có thể xem là một phàm nhân đang diễn trò, không thèm để ý. Nhưng nếu Lưu Phong dám ra tay đánh Bàn Tử, hắn không ngại khiến Lưu Phong nếm thử quả đấm kích cỡ bánh my. Lưu Phong thấy Mạc Phàm biến sắc, nướt nước bọt, ngượng ngùng hạ tay xuống. Mạc Phàm đánh nhau có tiếng ở trường học, ông ta vẫn không nên nếm thử thì tốt hơn. - Đợi lát nữa sẽ giáo huấn các cậu, tập thơ thì tập thơ, các cậu chuẩn bị tập thơ gì đây? Lưu Phong thu hồi ánh mắt hung ác, nói sang chuyện khác. - Tôi có một bản tập thơ vừa mới xuất bản, tổng cộng có 600 bài, tất cả các bài chưa từng được học trong sách giáo khoa, không bằng thi bản này đi. Tôn Thiến lấy một tập thơ trong túi ra nói. - Tôi cảm thấy không có vấn đề gì, cậu cảm thấy thế nào, Mạc Phàm? Lâm Đào tự tin hỏi. Anh ta từng tham gia cuộc thi lớn về trí nhớ của Hoa Hạ, còn lấy được giấy khen, trên cơ bản là đã đọc qua thì không quên được. Tuy trí nhớ một lần của hắn có hạn, tối đa có thể nhớ kỹ 150 bài thơ Đường, 80 bài thơ cận đại, nhưng dư sức đấu với một người bình thường. Người bình thường đừng nói là 100 bài thơ Đường, liếc mắt nhìn một bài mà thuộc đã coi là thiên tài rồi. Cho nên nhìn phương thức của anh ta như công bằng với Mạc Phàm, tỷ số anh ta thắng cũng tăng chứ không giảm. Mạc Phàm cười, tất nhiên là không có ý kiến. - Theo cậu đó. Lâm Đào thấy Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, mắt hơi híp lại. - Cậu đã tự tin như vậy, chúng ta lại thêm chút độ khó nữa, mỗi người đọc một bài, nếu sai thứ tự thì cũng coi như thua, thế nào? Nếu đã chơi phải nâng cao độ khó một chút, lúc này mới thú vị, cũng khiến Mạc Phàm thua tâm phục khẩu phục. Lâm Đào vừa nói xong, không ít bạn học đưa mắt nhìn nhau. Bình thường bọn họ thuộc một bài thơ cũng phải mất nửa tiếng, hai người ngoại trừ thuộc thơ còn phải nhớ kỹ thứ tự của bài thơ đó. Lâm Đào thì bọn họ còn tin tưởng, Lâm Đào người ta là người đứng top 10 trong tỉnh, chắc chắn có chỗ hơn người. Mạc Phàm có thể ăn hết tập thơ này thì bọn họ còn tin tưởng, thuộc tập thơ thì thôi đi. Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm trả lời. - Tiểu tử này có lâm trận lùi bước hay không? - Không sao cả, càng khó càng tốt. Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Lâm Đào hơi sửng sốt, vốn tưởng rằng Mạc Phàm sẽ từ chối hoặc lùi bước, không ngờ Mạc Phàm còn muốn thi với anh ta. - Ha ha, được lắm, bắt đầu đi. Lúc này khẩu khí lớn như vậy, đợi lát nữa không thuộc được xem Mạc Phàm làm thế nào. Hai người bắt đầu, học sinh xung quanh lập tức tránh ra. Thi đánh nhau bọn họ xem nhiều rồi, đấu văn mới hiếm thấy, bạn học lúc trước còn đang vùi đầu vào bài học cũng hứng trí bừng bừng vây quanh, thậm chí còn có người bắt đầu đánh cược. - Tôi cá 100 tệ Lâm Đào thắng. - Tôi cá 200 tệ Mạc Phàm không thuộc một bài thơ nào. Đinh Tuấn Kiệt cười âm hiểm nói. - Đừng vậy chứ, chúng ta là bạn học cùng lớp, ít nhất cậu ta cũng thuộc được một bài, nhưng tôi cá 500 tệ Lâm Đào thắng. Triệu Phi giả mù sa mưa nói. - Vậy tôi cũng chơi một chút, tôi cá Lâm Đào thắng, đây là 500 tệ của tôi. Tôn Thiến cũng lấy tiền trong ví ra đặt Cược. Lâm Đào có tiền đồ hơn Mạc Phàm nhiều, tất nhiên cô ta đứng về phía Lâm Đào. Trường học vốn cấm đánh bạc, nhưng nhìn thấy một đám học sinh đều cược Lâm Đào thắng, Lưu Phong cười đắc ý. Không chỉ không ngăn lại, còn lấy tiền trong ví ra. Tôi cũng đặt 1000, đặt bạn học Lâm Đào thắng. Ông ta ngoại trừ dạy học ra cũng thích đánh bạc, có ván bài thắng ở đây, sao có thể không tham gia, không kiếm được tiền cũng dính chút vận khí tốt. Có Lưu Phong này làm gương, bạn học khác nhao nhao lấy tiền ra, tất cả đều đặt cược Lâm Đào thắng, rất nhanh liền đặt một đống tiền, không được một vạn cũng gần tám chín ngàn. Lâm Đào ngồi đối diện Mạc Phàm, cằm nâng rất cao, trên gương mặt đều là đắc ý. - Mạc Phàm, xem ra phần thắng của cậu không cao lắm. Nghe Lâm Đào nói, Bàn Tử tức giận nghiến răng. - Đánh cược một bên thì có gì thú vị, các người hoàn toàn không lỗ, thắng cũng không kiếm được một chút tiền nào, không phải thích đánh cược sao, tôi cược một vạn tệ Mạc Phàm thắng. Bàn Tử lấy ví tiền của anh ta ra, lấy một xấp tiền ra ném lên trên bàn chỗ mấy người đặt cược. Gần đây anh ta theo Mạc Phàm buôn bán lời không ít tiền, cha anh ta cũng cho thêm nhiều tiền tiêu vặt. Nếu Mạc Phàm thắng, anh ta sẽ lấy hết toàn bộ tiền tiêu vặt của đám đần độn này, nếu Mạc Phàm thua, coi như số tiền này cho chó ăn. Nhìn người thấy số tiền kia hai mắt không ít sáng lên. Họ vốn tưởng rằng không kiếm được, ai biết có người đưa tiền đến rồi. tiền để kiếm, sao có người từ chối? Có - Bàn Tử, cậu thua chắc rồi. Lâm Đào tự tin nói. - Cậu nói nhiều lắm, bắt đầu đi. Mạc Phàm lạnh nhạt nói. - Hừ, nhìn xem cậu còn mạnh miệng được bao lâu, vậy chúng ta bắt đầu, cậu nhìn cẩn thận đó, nếu không tôi đọc nhanh thì không có biện pháp rồi. Lâm Đào lạnh nhạt liếc nhìn Mạc Phàm một cái, cũng không tức giận, anh ta muốn xem Mạc Phàm có thể giả bộ bao lâu. Anh ta mở giấy gói quyển sách 600 bài thơ cổ ra, mở trang đầu tiên. Một tờ này mới lật ra, không ít người nhìn thấy tên bài thơ ở ngay trên cùng: Kinh loạn li hậu thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vi thái thú Lương Tể, đây là một bài thơ của Lý Bạch. Đoạn thứ nhất là: Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sinh. Khóe miệng Lâm Đào nhếch lên, cũng không thèm nhìn nội dung, trực tiếp lật sang trang thứ hai. - Ngại quá, tôi thuộc bài thơ này rồi nên không cần nhìn nữa. Những lời này vừa nói xong, không ít người trong phòng học vui vẻ.