Chương 260
Nửa tiếng sau, A Hào lái một chiếc xe Mercedes-Benz Mobile Home chở nhà Mạc Phàm rời khỏi Vân Trung Thự, đi về phía thành phố Nam Sơn. Xe Mobile Home là của Tần Trách, Đường Long nghe nói Mạc Phàm muốn đến thành phố Nam Sơn, lại không mang theo người qua đó, anh ta đặc biệt tìm Tần Trách mượn. Thành phố Nam Sơn cách thành phố Đông Hải khoảng 4 tiếng đi xe, cho dù là xe thương vụ cũng không thoải mái như Mobile Home, một nhà Mạc Phàm nằm trên xe vẫn còn một vùng không gian lớn, trên xe còn có toilet, sô pha, ghế matxa và quầy bar. Trên xe ngoại trừ người một nhà Mạc Phàm và A Hào ra, Chu Trường Hoằng cũng có mặt. Xử lý xong chuyện Tưởng gia, ông ta sẽ dẫn đường cho Mạc Phàm đến m Sơn, tất nhiên không thể thiếu ông ta. Lão mẹ Mạc Phàm đánh giá đồ trang trí trong xe xa hoa, lúc ánh mắt nhìn Chu Trường Hoằng, lông mày nhíu lại. Tiểu Phàm, vị lão tiên sinh này là? Không đợi Mạc Phàm mở miệng giải thích, Chu Trường Hoằng liền chắp tay nói với lão mẹ Mạc Phàm: Chào Mạc phu nhân, lão hủ là một tôi tớ của sư phụ Mạc thiếu. Ông ta sớm đã nghĩ xong cái cớ này. - Tôi tớ của sư phụ Tiểu Phàm? Lông mày lão mẹ Mạc Phàm nhíu càng chặt hơn. Mạc Phàm có sư phụ thì bà biết, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một tôi tớ. - Đúng vậy, mẹ, hôm nay ông ấy mới tìm tới chỗ con, ông ấy cũng là người Nam Sơn, đến lúc đó có thể bảo vệ chúng ta an toàn. Mạc Phàm vội vàng nói. Chuyện hắn muốn đến m Sơn, hắn không định nói cho lão mẹ, tránh để bọn họ lo lắng. - Lão tiên sinh cũng là người Nam Sơn sao, chẳng trách tôi nghe khẩu âm và tướng mạo lão tiên sinh đều thấy quen thuộc đến thế, không biết lão tiên sinh là người ở đâu, hình như tôi từng gặp lão tiên sinh rồi? Lão mẹ Mạc Phàm nói. Bà vừa lên xe liền cảm thấy Chu Trường Hoằng hơi quen mặt. - Quốc Hoa, anh cảm thấy thế nào, có phải chúng ta từng gặp lão tiên sinh này rồi không? Lão mẹ Mạc Phàm hỏi cha Mạc Phàm đang ở trong quầy bar rót rượu đỏ. Cha Mạc Phàm rót một ly rượu đỏ xong, cũng nhìn thoáng qua Chu Trường Hoằng. Khi vừa lên xe ông có chào hỏi Chu Trường Hoằng, tưởng rằng tiện đường đến thành phố Nam Sơn, nên không để ở trong lòng lắm. Nhưng nhìn kỹ, trong chớp mắt cha Mạc Phàm nhận ra được. - Tố Tố, đây không phải là thầy bói lúc chúng ta đính hôn nói bát tự hai chúng ta không hợp, số mệnh tương xung sao, gọi là Chu đại sư gì đó, cuối cùng bị lão tam hắt một chén máu chó đen lên đầu rồi ném ra ngoài. - Hình như đúng rồi. Lúc này lông mày lão mẹ Mạc Phàm mới giãn ra. Nhưng lông mày Mạc Phàm nhíu lại, lạnh lùng nhìn Chu Trường Hoằng. Quả thật hắn nghe cha và chú ba nói chuyện này nhiều lần rồi, hình như là ngày cha mẹ đính hôn, người Tưởng gia và Mạc gia đều ở đây, bỗng nhiên có một lão đạo sĩ đi tới, lão đạo sĩ kia còn có chút bản lĩnh. Lúc ấy lão gia tử Tưởng gia hỏi hôn nhân của cha mẹ Mạc Phàm như thế nào, ông ta nói cha Mạc Phàm đoản mệnh, sống không quá số bốn, hai người kết hôn không có kết cục tốt. Lúc ấy chú ba mới đi nghĩa vụ quân sự về nổi giận, cầm lấy chén máu chó đen hất lên đầu lão đạo sĩ kia, bảo lão đạo sĩ kia lại thi triển pháp thuật, lão đạo sĩ làm vài lần, pháp thuật lúc trước lần nào cũng linh vậy mà không linh nữa, cuối cùng tức giận rời đi. Lúc này lễ đính hôn của cha mẹ mói được tiến hành thuận lợi. Chỉ là không ngờ lão đạo sĩ năm đó lại là Chu Trường Hoàng. Chu Trường Hoằng này tính tướng số rất chuẩn, kiếp trước cha mất trên giường bệnh trong bệnh viện lúc 47 tuổi, cuối cùng không sống quá được số bốn. Lúc ấy cũng may pháp lực của Chu Trường Hoằng không bằng hiện giờ, còn bị hắt máu chó đen lên trên người, phá công, nếu không lúc ấy người gặp tai họa là chú ba. Chỉ là Chu Trường Hoằng này từng cản trở cuộc hôn nhân của cha mẹ, chuyện này tính sao đây? Chu Trường Hoàng nhận ra được ánh mắt Mạc Phàm thay đổi, cũng nhớ tới chuyện năm đó Tưởng gia mời ông ta đi làm một chuyện, toàn thân không khỏi run lên. Ông ta thần cơ diệu toán như thế nào, cũng không tính được sẽ khéo như vậy, chuyện này lại xảy ra trên người cha mẹ Mạc Phàm. —Mạc tiên sinh, Mạc phu nhân, năm đó lão hủ cũng là nhất thời hồ đồ, cầm số tiền lớn của lão gia tử Tưởng gia, lúc ấy mới đi quấy rối, mong hai vị đừng chấp nhặt với lão hủ. Chu Trường Hoàng vội vàng giải thích. Gương mặt già nua tràn đầy vẻ hoảng sợ, giống như sợ giải thích muộn, sẽ bị Mạc Phàm chém chết. Chút mánh lới ấy chúng tôi còn không năm đó lão tam nhà tôi còn hắt biết sao, máu chó đen lên người ông, chúng ta xem như huề nhau, nào, uống một ly. Cha Mạc Phàm cũng không tức giận, rót ly rượu vang cho Chu Trường Hoằng sợ gần chết. Cảm ơn Mạc tiên sinh đại nhân đại lượng. Chu Trường Hoằng thấy Mạc Phàm không có trách tội, lúc này mới nhận lấy rượu. - Lão gia gia, ông biết đoán mệnh, ông coi mệnh cho cháu đi. Tiểu Vũ chạy trên xe một vòng, nghe thấy thầy bói, đầy hứng thú leo lên ghế sofa Chu Trường Hoằng ngồi, hai tay nâng mặt, nghiêm túc nói. Chu Trường Hoằng liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, lông mày lập tức nhíu lại. Ông ta ngoại trừ biết pháp thuật ra, quả thật cũng tinh thông tướng thuật, mệnh lí. Tuy bộ dạng Tiểu Vũ đáng yêu, nhưng mệnh trung có đại kiếp nạn, nếu không tránh thoát sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu là xem mệnh cho người bình thường, ông ta chắc chắn sẽ mở miệng nói thẳng, nhưng bên cạnh còn có Mạc Phàm. - Thầy bói đều gạt người thôi, vận mệnh đều nằm trong tay cháu, đi thế nào đều phải do cháu nắm chắc ra sao, sau này ngàn vạn lần đừng tin lời thầy bói nói, hỏi bọn họ không bằng hỏi mình. Chu Trường Hoằng cười nịnh nọt nói, gương mặt già nua giống như trái mướp đắng. Ông ta đường đường là Chu đại sư ở Nam Sơn, cuộc đời chưa bao giờ buồn bực như vậy. Làm thầy bói miễn phí cho người ta, còn tự mình vạch trần mình. Mạc Phàm thấy Chu Trường Hoằng không mở miệng nói thật, lúc này mới không để ý đến Chu Trường Hoằng của Tiểu Vũ, sao hắn có thể không Mệnh biết, còn cần Chu Trường Hoằng tới tính sao? Cho dù mệnh này không ở trong tay mình, sớm đã định trước hắn cũng cần phải sửa, ai cũng không cản được. ngăn cản giết thần, phật ngăn cản Thần giết phật, cuộc đời này hắn chỉ vì như vậy mà đến. - Cảm ơn lão gia gia. Tiểu Vũ bĩu môi không hài lòng lắm, nhưng vẫn nói cảm ơn rồi quay về bên cạnh Mạc Phàm, giống như con mèo dính người, dựa vào trong lòng Mạc Phàm. - Anh, anh nói xem thật sự có vận mệnh sao? - Có. - Vậy vận mệnh của em sẽ như thế nào? Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi, giống như rất khổ não. Cha mẹ Mạc Phàm nhìn nhau cười: Tiểu Vũ nhà ta sao, chắc chắn sau này không gả đi được. - Làm sao có chuyện đó được, anh, anh xem cha mẹ kìa. Tiểu Vũ cong môi, làm nũng nói. - Vận mệnh của Tiểu Vũ sao, mong muốn. Mạc Phàm cười nhạt nói. - Thật vậy sao? như em Hai mắt Tiểu Vũ sáng lên, bỗng nhiên đứng dậy. - Thật. Mạc Phàm gật đầu. - Vậy em sẽ không gả, cả ngày ở nhà cùng anh và cha mẹ. - Không có tiền đồ. Cha Mạc Phàm cười mắng, có cô gái nào không lấy chồng chứ. - Không có tiền đồ thì không có tiền đồ, ha ha, con nguyện ý, con không tin mọi người nỡ đuổi con đi. Tiểu Vũ cười nói. Cha mẹ Mạc Phàm và Mạc Phàm cười bất đắc dĩ. Người một nhà vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, xe nhanh chóng tiến vào địa phận thành phố Nam Sơn, đi vào đường cao tốc. Bất chợt xe giảm tốc độ rồi dừng lại. Mạc Phàm nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, hình như xe dừng trước một nơi như trạm xăng dầu. - Làm sao vậy, A Hào? Mạc Phàm hỏi. - Là một trạm xăng dầu tư nhân ngăn cản đường phía trước, tôi đi xuống xem một chút. A Hào nói. Cha mẹ Mạc Phàm đều nhíu mày, lão mẹ Mạc Phàm vội vàng nói: - Không cần, chúng ta cũng đi xuống một chút, ngồi trên xe lâu như vậy cũng không thoải mái, thuận tiện mua chút nước uống.