Chương 274
Cha mẹ Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt đều là phẫn nộ. Chuyện này không phải lỗi của Tiểu Vũ, mà Tưởng Minh Minh bắt nạt Tiểu Vũ gây ra, Triệu Nguyệt lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu bọn họ. Chuyện này không có là gì, nhưng bà ta còn gọi vệ sĩ ra. Tiểu Nguyệt, nhanh bảo bọn họ lui xuống. Lão phu nhân chắn trước nhà Mạc Phàm, hơi tức giận nói. - Chuyện này không thể được, người Tưởng gia chúng ta bị bắt nạt, sao có thể không nói xin lỗi, mẹ không che chở cho người Tưởng gia chúng ta thì chưa tính, còn che chở cho người ngoài, tuy con không họ Tưởng, nhưng cũng không thể nghe theo. Khóe miệng Triệu Nguyệt nhếch lên, nghiêm túc nói, giống như bà ta thật sự bảo vệ Tưởng gia. Người Tưởng gia ở bên cạnh đều gật đầu bày tỏ đồng ý. Tưởng Bằng Bằng và đám đứa bé kia nhìn Mạc Phàm và Tiểu Vũ đầy đắc ý. Nhị tẩu nói không sai, gây chuyện ở Tưởng gia, nhất định phải bị trừng phạt, nếu không người ta còn tưởng rằng Tưởng gia chúng ta dễ bắt nạt. Tưởng Vân Sinh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, cắn răng nói. Một hậu bối cũng dám tát ông ta, còn mượn danh nghĩa chữa bệnh đánh Tưởng Minh Minh, nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt. Tiểu Nguyệt, Tố Tố cũng là người Tưởng gia, nhanh bảo bọn họ lui ra, chẳng lẽ lời của mẹ chồng mà con không nghe sao? Lão nhân vỗ ngực nói. Lão phu nhân, không phải hôm nay mẹ đã ước rồi sao? Mắt Triệu Nguyệt nheo lại, cười mỉa nói. Ở tiền viện bà ta sợ bị truyền ra người ta chê cười, ảnh hưởng đến mặt mũi Tưởng gia, cho nên cho lão phu nhân mặt mũi. Nhưng hiện giờ trong này đều là người Tưởng gia, bà ta cũng không cần phải ngụy trang nữa. Hiện giờ phần lớn tài sản của Tưởng gia đều nằm trong tay bọn họ, lão phu nhân nói, bà ta có nghe hay không phải dựa vào tâm tình. - Triệu Nguyệt, sao chị lại nói chuyện với mẹ tôi như vậy. Lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, tức giận nói. - Cô nên để ý đến nhà cô đi, nếu không, ha ha. Triệu Nguyệt cười quyến rũ nói, không có nói hết, ý không cần nói cũng biết. Người Tưởng gia ở xung quanh không có ai cảm thấy có gì không đúng, tất cả đều lạnh lùng nhìn nhà Mạc Phàm. “Haizz...” Lão phu nhân chỉ biết thở dài, trong mắt đều là khổ sở. Cha mẹ Mạc Phàm nhìn thấy được hết, cũng để ở trong lòng, không ngờ vì một chiếc vòng lại xảy ra nhiều chuyện như thế. - Tiểu Vũ, trả vòng tay lại cho bà ngoại được không? Lão mẹ Mạc Phàm do dự một lát nói. Nếu hôm nay không trả vòng tay cho Tưởng, người gặp tao ương không chỉ là bọn họ, sau này lão phu nhân cũng không sống tốt lắm. Nghe lão mẹ Mạc Phàm nói, đám Triệu Nguyệt đều cười. Không phải vừa rồi rất hung hãn, bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn giao ra sao? Tiểu Vũ là đứa bé rất hiểu chuyện, cô nhu thuận gật đầu, đang muốn tháo vòng tay ra, tay bị Mạc Phàm nắm lấy. - Đeo đi, bà ngoại cho em, thì là của em, bọn họ không cướp được. Mạc Phàm bình tĩnh nói. Triệu Nguyệt hơi sững sờ, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh. - Tiểu Phàm, cậu nghĩ cậu đánh chết chó ngao Tây Tạng nhà tôi, thì có thể làm càn ở Tưởng gia sao, chuyện cậu đánh chết chó ngao Tây Tạng nhà tôi, tôi còn chưa tính với cậu đâu, chúng ta tính chuyện này trước đi. - Đi bắt tiểu tử kia cho tôi. Triệu Nguyệt ra lệnh cho hai đại hán trong đó, hai đại hán không chút do dự đi đến chỗ Mạc Phàm, trên mặt hiện lên tươi cười hung ác. Sắc mặt Mạc Phàm như thường, đám người Triệu Nguyệt tìm tới, kiếp trước hắn cũng gặp rồi. Kiếp trước anh em Tưởng thị vì ép cha Mạc Phàm giải quyết chuyện xưởng dược, tìm đám người này bao vây cha, nếu cha không đồng ý thì ra tay. Cha vì bất đắc dĩ, lúc này mới nhận 50 vạn, sau này không tính toán chuyện kia nữa. Bây giờ đám người này vẫn chưa đi đến bước kia, liền xuất hiện rồi. - Cũng được, chúng ta sẽ giải quyết từng chuyện một. Kiếp trước nếu có người phụ nữ khiến hắn ghét nhất, chắc chắn Triệu Nguyệt là người đầu tiên. Không chỉ tâm địa bò cạp, còn thấy lợi là ham, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Vì lấy được thứ bà ta muốn, đừng nói có thể bán đứng người bên cạnh bà ta, ngay cả cơ thể bà ta cũng được. Hắn từng nghe được một tin, Triệu Nguyệt vì lấy được một hạng mục, ngủ một lần với tất cả ông chủ tranh đấu thầu hạng mục này, chuyện này rất nổi tiếng. Sau đó ngay cả Tưởng Vân Phong cũng thành con rối, Tưởng gia này trên danh nghĩa là thiên hạ của Tưởng gia, thực ra quyền hành đều nằm trong tay Triệu Nguyệt. Một khi Tưởng Vân Phong chọc Triệu Nguyệt mất hứng, cũng không có trái cây ngon, cuộc sống vô cùng u ám, coi như là ác giả ác báo. Đã đến bước binh đao tương kiến này, vậy hắn cũng không cần cố kỵ cái gì. - Tiểu Phàm, đừng kích động. Lão phu nhân thấy Mạc Phàm muốn ra tay, vội vàng khuyên. - Yên tâm đi, bà ngoại, cháu không sao đâu, hôm nay cháu sẽ tặng bà ngoại một đại lễ, cho bà một Tưởng gia sạch sẽ. Mạc Phàm cười nói. Tưởng gia đã loạn thành như vậy, vẫn nên dùng huyết thanh là tốt nhất. Nói xong mắt hắn hơi nheo lại, ánh mắt trở nên phát lạnh, dời mắt nhìn đám Triệu Nguyệt. - Tưởng gia sạch sẽ, ha ha, đúng là ngông cuồng, cậu giải quyết hai người kia trước rồi nói sau. Triệu Nguyệt cười khinh thường nói. Thực sự nghĩ mình là Lý Tiểu Long, Diệp Vấn sao, không biết tự lượng sức mình. Những người dưới tay bà ta, ai cũng có thể xé xác chó ngao Tây Tạng kia, lợi hại hơn Mạc Phàm nhiều, giúp bà ta xử lý những người Tưởng gia không có mắt nhiều lần. Lần này cha mẹ Mạc Phàm không ngăn cản, cũng không khuyên bảo. Bọn họ biết bản lĩnh của Mạc Phàm, nếu Triệu Nguyệt vô tình, anh em Tưởng gia vô nghĩa, con cháu Tưởng gia bất hiếu, vậy thì để Mạc Phàm loại bỏ đi, như vậy lão phu nhân sẽ sống tốt hơn chút. Cha Mạc Phàm che mắt Tiểu Vũ, lão mẹ Mạc Phàm thì đỡ lão phu nhân. Mạc Phàm cười, trong mắt lóe lên tia sáng yêu dị. Không đợi hai đại hán bắt lấy, chân Mạc Phàm khẽ động, đi tới giữa hai người, hắn vỗ nhẹ bả vai của hai đại hán. - Hai người tự đánh gãy tay chân đi. Những lời này vừa nói ra, giống như có ma lực nở rộ. Vẻ mặt hai đại hán sửng sốt, giống như mê mang, thật sự đánh tay chân mình. “Rắc rắc...” Vốn là một chân giẫm chân khác, sau đó một tay bóp gãy chân còn lại, sau đó tay bị bàn tay bóp gãy, tay còn lại thì đập lên tảng đá ở hậu viện, tay chân bị gãy hết. Chưa tới 10 giây, hai đại hán không cần tốn nhiều sức, tự đánh gãy tay chân. Một màn này khiến người trong hậu viện đều sửng sốt. Cho dù là cha mẹ Mạc Phàm cũng vậy, bọn họ chưa từng thấy Mạc Phàm thi triển pháp thuật, không ngờ sẽ làm người ta sợ hãi như thế. Khi bọn họ đính hôn từng thấy Chu Trường Hoằng thi triển pháp thuật, nhưng căn bản không thể đánh đồng với Mạc Phàm. Chỉ một câu nói, liền nghe theo lệnh của Mạc Phàm, giống như không biết đau. Sắc mặt Triệu Nguyệt, Tưởng Vân Sinh lại càng khó coi, bọn họ chưa từng nghĩ tới Mạc Phàm có loại bản lĩnh này. - Cậu, cậu đây là yêu, yêu thuật. Mắt Triệu Nguyệt mở lớn, thét to. thuật cũng được, pháp thuật cũng Yêu được, có thể đối phó người như bà đều là hảo thuật. Mạc Phàm cười nhạt nói. Nhanh đi mời Phổ Hoằng đại sư. Triệu Nguyệt thấy Mạc Phàm đi tới, vội vàng kêu lên. Phổ Hoằng đại sư là đại sư ở Thiếu Lâm Tự Nam Sơn, mời vị đại sư này, bọn họ cố ý chuẩn bị một bàn cơm chay Thanh Nguyệt Trai, hơn nữa mời ba lần, Phổ Hoằng đại sư mới đến. Nghe nói vị đại sư này có thể hàng yêu trừ ma, là vị đại sư chân chính. Người kia chưa kịp đi mời Phổ Hoằng đại sư, lúc này một đám người từ tiền viện đi tói. Cầm đầu là anh em Tưởng thị vừa rời đi, bên cạnh là người có bảy tám phần tương tự với Lý Hưng. Còn có một người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã, Khổng Tuyên đại tiểu thư Khổng gia cũng đi theo bọn họ. Ngoại trừ mấy người này, Chu Trường Hoằng ngốc ở trên xe cũng theo vào.