Chương 11: Hai Triệu Tệ?
“Chỉ là 40.000 vạn thôi mà, ai nói tôi không trả được?” Nói Xong Tần Giang lấy tấm thẻ Hoàng Phi Hổ đưa cho đặt lên trên quầy, sau đó dưới ánh nhìn của Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình hắn đưa thẻ vào máy thanh toán thẻ. Xoet! thanh toán thành công 40.000 vạn tệ. Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình ngơ ngác. Vậy mà Tần Thiên thực sự có được 40.000 vạn tệ, làm sao có thể, hắn vừa trong tù ra, sao lại có nhiều tiền tới vậy được? Rốt cuộc có chuyện gì? “Tân Giang, tại sao mày lại có nhiều tiền tới thế?” Chu Chí Bình nhìn Tân Giang hỏi: “Nói thật đi, tiền này có phải là do mày bán mấy món đồ cổ kia không? Mẹ mày ở nhà tao ba năm, có phải bà ta trộm đồ nhà tao rồi đem đi bán, vậy nên mày mới có tiền” “Tao nói cho mày biết, mày thế này là phạm pháp mày biết không?” Nói xong Chu Chí Bình còn giựt chiếc thẻ của Tân Giang. Bốp! Tân Giang đạp Chu Chí Bình một cái nói hỉ dựa vào lời mày nói thì xe cộ và nhà cửa của nhà họ Chu cũng là dùng tiền ăn trộm đồ cổ của quốc gia để mua đúng không, vậy tao. cũng sẽ đi báo cảnh sát.” “Mày...” Chu Chí Bình không cãi nổi. Chu Nhiên đi lên trước nhìn vào Tân Giang nói: “Tân Giang, ăn trộm chính là ăn trộm, chỉ cần anh trả lại thẻ cho tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này” “Hahaha..” Tân Giang cười lớn, sao đó nhìn Chu Nhiên nói: “Chu Nhiên ơi là Chu Nhiên!” “Em trai cô không có não thì thôi, cô cũng ngu như lợn vậy hả? Cô có bằng chứng gì về việc mẹ tôi ăn trộm đồ nhà cô?” Tân Giang giơ thẻ lên: “Chỉ vì trong thẻ này có hai triệu tệ, liền khẳng định tôi ăn trộm đồ nhà cô?” Hai triệu tệ? Sở Hoài Ngọc giật mình nhìn qua, hắn nhìn chäm chằm vào tấm thẻ. Bởi vì hình như hắn nhận ra tấm thẻ này. Không lâu trước đây, hắn có đưa một tấm thẻ cho Hoàng Phi Hổ, mà tấm thẻ đó hình như đang trong tay Tân Giang, chỉ tiếc là hắn không nhìn rõ được số thẻ nên không dám chắc. Tân Giang quay lại nhìn Chu Nhiên và Chu Chí Bình: “Hơn nữa, Chu gia nhà các ngươi có đồ cổ trị giá hai triệu tệ sao?” Hai người im lặng. Tân Giang quay sang nhìn người bán hàng nói: “Tính thêm 1 vạn đi” Người bán hàng lịch sự nói: “Thưa cậu, chỗ thuốc này chỉ hết 40.000 vạn thôi.” Tân Giang nhìn sang Sở Hoài Ngọc nói: “Thiếu gia tâm tình tốt, trả thêm 1 vạn coi như cho cậu.” Xoeẹt! Thanh toán thành công 1 vạn. Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình lại lần nữa ngơ ngác, Tân Giang rốt cuộc từ đâu mà có nhiều tiền tới vậy? Tân Giang cầm theo thuộc nghênh ngang đi qua mặt ba kẻ kia. “Chỉ là 40.000 vạn tệ thôi mà, đối với tôi mà nói chả đáng chút gì.” “Ngược lại thì các người nói là muốn mua hết Linh Chi, Hải Mã, Thiết Bì Thạch Hộc, Ngưu Hoàng ở Trung Hải và toàn quốc..thế sao lại không chịu trả tiền? Đúng là bốc phét!” Sở Hoài Ngọc bây giờ đã tức xanh cả mặt, hẳn nhìn chăm chằm vào Tân Giang: “Tân Giang, nếu mày có gan thì ngày kia tao ở đảo Elizabeth đợi mày tới.” “Được rồi, đôi cẩu nam nữ chúng mày đính hôn tao nhất định sẽ đi. Hơn nữa sẽ chuẩn bị quà đặc biệt” Tân Giang cười nhạt sau đó không thèm nhìn mặt ba kẻ kia mà đi ra khỏi tiệm thuốc.