Chương 3: Hoá Ra Hắn Cứu Người Thật
Ầm! Tân Giang đạp một cái Chu Chí Bình bay ra ngoài, sau đó vội vã đỡ Lâm Thu Lan đứng dậy. “Mẹ, mẹ thế nào rồi? không sao chứ” Lâm Thu Lan thấy Tần Giang quay lại thì vịn veo nhịn đau nói: “Tân Giang, đừng lo cho mẹ, mẹ không sao.” Sau đó Lâm Thu Lan lại vội vã chạy tới đỡ Chu Chí Bình, giọng điệu cầu xin nói: “Chu thiếu gia, Tân Giang không cố ý đánh cậu đâu, tôi nào có đáng so với cậu.” “Hy vọng cậu rộng lượng không tính toán với tiểu nhân, xin cậu đừng chấp nhặt với Tân Giang. Sau này tôi và Tân Giang sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.” Tân Giang đau khổ phẫn nộ hét lên: “Mẹ...” Lâm Thu Lan ra hiệu ý bảo Tần Giang không được kích động, bọn họ không thể đắc tội với nhà họ Chu được. Tân Giang siết chặt nằm đấm toàn thân run rẩy. Chu Chí Bình lườm Tần Giang sau đó tát một cái vào mặt Lâm Thu Lan: “Bà già này, bà chỉ là con chó do nhà họ Chu nuôi, tôi đánh bà có ý kiến gì không?” Lâm Thu Lan chết lặng. Bốp! Chu Chí Bình lại tát Lâm Thu Lan thêm một cái nữa: “Bà già, bây giờ biết sai rồi hả, biết sai thì xin lỗi đi chứ?” “Chu Chí Bình, mẹ kiếp...” Tân Giang chuẩn bị lao qua. Lâm Thu Lan vội cản hắn lại nhỏ giọng nói: “Tân Giang, con có thể nghe lời mẹ không, đừng làm chuyện ngu ngốc, con vừa được thả ra, bây giờ mà lại bị nhốt vào thì biết làm sao?” Sau đó Lâm Thu Lan cúi đầu uỷ khuất nói: “Chu thiếu gia đánh tôi là chuyện hiển nhiên, đánh tôi rất đúng, đánh rất đáng.” Chu Chí Bình lấy tư thái của kẻ chiến thắng nhìn xuống Tần Giang, sau đó chỉ xuống đất nói: “Quỳ xuống, nói bà là con chó do nhà họ Chu nuôi, là con tiện nhân, bị tôi đánh là đáng...” Lâm Thu Lan run lên, bà biết không thể đắc tội với Chu Chí Bình nên đành từ từ khom lưng xuống. Khi bà chuẩn bị quỳ xuống nhận lỗi... Tân Giang lập tức kéo Lâm Thu Lan lên, hắn phẫn nộ nói: “Chu Chí Bình, mày đừng có quá đáng.” Sau đó tung một nằm đấm về phía Chu Chí Bình. Chu Chí Bình lùi lại vài bước rồi quay ra nói với 5 người đứng phía sau: “Đánh hẳn, đánh gấy cái chân chó của hắn...” Năm người kia lập tức bao vây Tân Giang. Chu Chí Bình đứng ở đẳng khoanh tay ở đắng sau làm bộ đang xem kịch hay, hắn còn nói: “Tân Giang, mày biết bọn họ là ai không?” “Bọn họ đều là cao thủ của nhà họ Sở, là vệ sĩ do anh rể. Sở Hoài Ngọc của tao phái tới, mày chết chắc rồi.” Tân Giang quét mắt nhìn năm người kia, nhìn thân thủ là biết năm người này là người luyện võ lâu năm, nhưng Tân Giang lại chả chút để ý, hắn nói: “Chu Chí Bình, nếu tao là mày thì bây giờ tao sẽ bỏ chạy hoặc gọi thêm người tới, chứ không phải đứng đấy là ba hoa đâu.” “Thùng rỗng kêu to, mày định doạ tao?” Chu Chí Bình gào lên như một kẻ điên: “Lên, lên hết cho tôi, đánh chết nó đi.” Hắn người kia cùng lao về phía Tân Giang, Tân Giang cũng lao về phía năm người kia, hoặc có thể nói là từ lúc biết năm người này là người của Sở Hoài Ngọc, lại thêm cảnh Chu Chí Bình đánh mẹ hẳn vừa nãy. Tân Giang càng thêm hăng máu, còn chưa tới một phút năm người kia đã nằm sõng soài trên đất. Nhìn thấy cảnh này đến Lâm Thu Lan cũng còn đứng ngây ra. Sau đó bà ấy bị doạ cho phát run, Tân Giang đánh mấy. người nhà họ Sở, nhà họ Sở có địa vị không hề nhỏ ở Trung Hải này, bọn họ quả thật không gánh nổi hậu quả. Mà người càng sốc hơn chính là Chu Chí Bình, hắn đưa tay dụi mắt vì không dám tin người ngã dưới đất kia là cao thủ nhà họ Sở chứ không phải Tân Giang, nhưng hắn có dụi đỏ cả hai mắt thì mấy kẻ năm dưới đất vẫn là cao thủ nhà họ Sở. “Tân... Tân Giang, mày làm gì bọn họ?” Chu Chí Bình nuốt khan. Tân Giang đi tới sốc cổ áo Chu Chí Bình lên quát vào mặt hẳn: “Chu Chí Bình, tao phải cho mày nợ máu trả bằng máu.” Tí tách! Một dòng chất lỏng hôi thối từ trong quần Chu Chí Bình nhỏ tong tỏng ra. Hẳn bị dọa sợ đái cả ra quần. Hắn hoảng hốt van xin: “Tân Giang, mày muốn làm gì, tao nói cho mày hay mày đừng có làm bừa...Tao là thiếu gia nhà họ Chu đấy, nếu mày giết tao thì cha mẹ và chị tao sẽ không. tha cho mày đâu.” “Anh rể Sở Hoài Ngọc của tao cũng sẽ không tha cho mày: Hai mắt Tần Giang bây giờ đã đỏ ngầu như dã thú, Chu Chí Bình thấy hắn như vậy càng thêm sợ vội nói: “Tân Giang, mày vừa được thả ra, mày phải làm người tuân thủ pháp luật, đừng có trượt dài trên con đường sai trái...Có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động. Kích động chính là ma quỷ.” Bụp! Tân Giang đám một phát vào bụng dưới của Chu Chí Bình. AI Chu Chí Bình hét lên: “Đánh người, đánh người, có kẻ đánh chết người!” Bụp bụp! Tần Giang đấm Chu Chí Bình hơn mười phát liên tiếp khiến hắn hộc hết cả máu mồm ra. “Lâm Thu Lan mau bảo con trai bà đừng có đánh nữa, đánh chết tôi rồi các người cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.” Chu Chí Bình gào lên, Lâm Thu Lan lại nhát gan chỉ cần doạ bà ta sợ chắc chắn bà ta sẽ bảo Tân Giang dừng lại. Quả nhiên Lâm Thu Lan còn đang đứng ngốc thì lao tới giữ Tân Giang lại, lo lắng nói: “Tân Giang, mau dừng lại, nhà họ Chu và nhà họ Sở sẽ tính sổ với con đó.” Tân Giang quay lại nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, Tân Giang của ba năm trước sớm đã không còn rồi, Tân Giang của bây giờ có thể bảo vệ mẹ, ai cũng đừng hòng bắt nạt được mẹ.” “Mấy kẻ này mà không dạy dỗ chúng bọn cũng sẽ lại như cũ” Lâm Thu Lan thấy sự kiên định trong mắt Tân Giang thì không tự chủ buông tay con trai ra. Sau đó Chu Chí Bình lại ăn đấm thêm 10 phút nữa. Cuối cùng Chu Chí Bình năm vật dưới đất như một con chó chết. Lâm Thu Lan lại lần nữa bắt lấy tay Tân Giang, lắc đầu biểu thì hắn đừng đánh nữa. Tần Giang bây giờ mới gật đầu, hẳn túm lấy cổ áo Chu Chí Bình rồi vỗ vào đầu đối phương cùng lúc đó một luồng khí đen cũng theo tay hắn bay vào đầu Chu Chí Bình. Chu Chí Bình thấy trong đầu như có thứ gì cử động, chúng lúc nhúc như dòi bò liền sợ hãi hỏi: “Tân Giang, mày làm gì tao?” “Không có gì, cho mày chút quà thôi!” Tân Giang nở một nụ cười quỷ dị. Chu Chí Bình không lạnh cũng run vội vã bò ra xa khỏi Tân Giang. Sau khi ra được phía ngoài hẳn lập tức gọi điện thoại cho Sở Hoài Ngọc. Tân Giang nhìn bộ dạng của Chu Chí Bình, luồng khí đen vừa nấy sẽ làm cho đối phương phá sản vào đúng thời điểm thích hợp. Sau khi Chu Chí Bình rời đi Lâm Thu Lan lo lắng nói: “Tân Giang, Chu Chí Bình thương nặng như vậy, hắn liệu có báo cảnh sát không?” Tân Giang lắc đầu nói: “Mẹ yên tâm, là do hắn đưa người tới gây sự trước, chúng ta là tự vệ chính đáng.” Chuyện làm Tần Giang lo lằng hơn đó là Chu Chí Bình nhân lúc hắn không ở đây sẽ đưa người tới báo thù mẹ anh. Cùng lúc này ở trong một căn biệt thự khác, Lục Hồng Diên từ từ mở mắt, lúc này sắc mặt cô ta hồng hào trắng sáng, nhìn rất mong manh dễ vỡ. Tinh thần cũng đã tốt hơn nhiều, nhìn có sức sống hẳn. Liễu Chi Nhan vui vẻ ôm lấy Lục Hồng Diên: “Hồng Diên, cậu doạ tớ sợ chết khiếp, cậu có biết không?” Lục Hồng Diên nhìn Liễu Chi Nhan an ủi: rồi còn gì?” 'Tớ đã không sao “Ai nói cô không sao, tình hình của cô rất nghiêm trọng!” một ông lão đứng bên cạnh nói: “Nếu không phải trên trán có kim trâm khoá độc thì tôi đã chả đứng đây” Nói xong ông lão nhìn Liễu Chỉ Nhan nói: “Nhân tiện nói thì tập đoàn Tứ Hải vậy mà có nhân tài dùng một kim trâm khoá được độc?” Hoá ra hẳn thực sự cứu Hồng Diên?” Liễu Chi Nhan đỏ mặt nói Lục Hồng Diên nhìn Liễu Chi Nhan hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì” Liễu Chi Nhan kể lại cho Lục Hồng Diên và ông lão về những chuyện đã xảy ra cổng của tập đoàn Tứ Hải. Hai người nghe xong thì sắc mặt khó tả. Ông lão đứng bên cạnh nói: “Vậy cậu ta là một người tài rồi!" Lục Hồng Diên gật đầu, nhìn Liễu Chi Nhan rồi nói: “Chi Nhan, cậu quá kích động, sau này tìm cơ hội xin lỗi người ta.” Liễu Chi Nhan cúi đầu xuống rồi gật nhẹ. “À, đúng rồi!” Liễu Chi Nhan lấy một lá thư ra đưa cho Lục Hồng Diên: “Hắn bảo tớ đưa lá thư này cho cậu.” Lục Hồng Diên nhận thư rồi mở ra xem. Lục nha đầu, Tân Giang là đệ tử chân truyền của tôi, nếu làm chồng sẽ giúp cô tiền đồ vô lương, nếu làm bạn sẽ giúp sự nghiệp của cô thăng tiến. Tôi gửi lá thư này để báo đáp ơn cứu mạng năm năm trước, nếu thích hăn thì hãy kết thành vợ chồng. Nếu không thích hẳn thì hãy làm bạn bè, xin đừng trở thành kẻ thù của hẳn. Ký tên - Cố Trường Thanh. Đây là đệ tử chân truyền của lão Cố? Lão Cố còn gán ghép cô và Tân Giang với nhau? Lục Hồng Diên nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay một hồi lâu mà tâm tình không bình tĩnh nổi. Năm đó cô ngoài ý muốn cứu lão Cố một mạng, lão Cố để lại một lá thư để đền ơn cứu mạng này của cô, không ngờ rằng đây lại còn là mà một lá thư mai mối. Liễu Chi Nhan và ông lão thấy sắc mặt Lục Hồng Diên thì hỏi: “Sao vậy?” Lục Hồng Diên lắc đầu: “Không có gì. Sau đó cô nói với Liễu Chi Nhan: “Người cứu tớ tên là Tân Giang, bằng mọi giá tìm được anh ta.” “Vâng!” Liễu Chi Nhan quay người rời đi. Ông lão đứng bên cạnh rút từng cây trâm ra, nhìn Lục Hồng Diên nói: “Lục tiểu thư, có lẽ người kia có thể giúp cô loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể”