Chương 1: Cậu là gay?
Tháng chín, không khí thành phố Giang vẫn như cũ nóng đến bỏng người.
Thiếu niên trên bãi tập đang ôm quả bóng rổ lạng lách chạy non nửa vòng sân, sau đó bật người nhắm ngay giỏ bóng rổ, một vòng cung xinh đẹp ngay lập tức xẹt qua trong không trung ---
Quả bóng vững vàng rơi vào rổ.
"Mịa nó! Đây đích thị là cha ruột của tôi rồi!!"
"Liên tiếp ba quả vào rổ luôn Tống Thiên Trạch! Tuyệt sát! Trâu bò!"
Nam sinh được ca ngợi đang đứng ngay trung tâm sân bóng, kéo vạt áo lên lau đi mồ hôi trên cằm, khoát khoát tay với đám người, "Khiêm tốn, khiêm tốn, làm người cần phải khiêm tốn có hiểu không."
.......
"Lạc Hàn, Lạc Hàn, Lạc Hàn?"
"Hả.......à, em đây." Tầm mắt Lạc Hàn dừng lại trên người người nào đó một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi hồi thần nhìn người con gái trước mắt, "Sao, sao thế ạ?"
"Vừa rồi thấy em vẫn luôn ngây người, có gọi thế nào em cũng không để ý chị." Giọng điệu cô nàng mang theo chút tủi thân, "Em đang nhìn gì đó?"
Lạc Hàn vốn muốn tìm đại một cái cớ gạt cho qua, nhưng nếu đã hỏi đến đây và cô lại còn là đàn chị giúp đỡ cậu rất nhiều vì thế cậu liền chỉ người kia hỏi: "Đàn chị, chị biết nam sinh kia không?"
Đàn chị nghiêng đầu qua, mắt thuận theo hướng ngón tay của cậu nhìn nhìn, "Em là hỏi cái người mang áo số 10 đang lau mồ hôi kia sao?"
"Ách, đúng thế. Chính là cậu ta."
Đàn chị bật cười, "Em đang hỏi đến hotboy khoa máy tính - Tống Thiên Trạch sao, chị cảm thấy toàn bộ đại học E này có lẽ không ai là không biết cậu ta nhỉ? Sao thế, vừa nãy em đang nhìn cậu ta à."
Tống Thiên Trạch.
Thật sự là cậu ấy.
Lạc Hàn cúi đầu im lặng hai giây, tay phải lại lần nữa kéo vali đi, "Không sao, em chỉ thuận tiện hỏi một chút thôi. Đàn chị, chúng ta tiếp tục đi đi."
"Ừ, ừ," Đàn chị cùng cậu rời khỏi sân bóng, cô đưa cậu đến một con đường nhỏ, "Em xem, bên này chính là ký túc xá chính của nam sinh. Thế nào, đẹp đúng không?"
Bố cục ký túc xá chính của đại học E dường như không giống lắm với ký túc xá khu đông ban đầu cậu ở, như là vừa tân trang lại các lầu, không cũ kỹ như khu đông.
Lạc Hàn năm nay vừa lên năm ba, hai năm trước cậu ở khu đông đều là thay vào chỗ trống ký túc xá của người khác, không ngờ tới học kỳ này vị đàn anh tạm nghỉ học kia đột nhiên quay trở lại, vừa vặn lại có một nam sinh ở ký túc xá chính chuyển ra ngoài, thế là cậu liền thuận lý thành chương bổ sung vào vị trí ấy.
Đàn chị và cậu học cùng lớp môn tự chọn, vừa nghe thấy cậu phải chuyển đến ký túc xá chính liền ngay lập tức nhiệt tình giúp đỡ cậu này kia, còn nói cho cậu biết những hướng dẫn về nhà ăn và các việc cần phải chú ý.
Hai người dừng bước dưới bóng cây gần tòa nhà ba tầng chữ L.
Đàn chị bỗng xoay người đến trước mặt cậu, gò má dần dần ửng đỏ, "À thì, Lạc Hàn này, chị có lời muốn nói với em."
Lạc Hàn bị làm cho có chút mông lung không hiểu ra sao, "Đàn chị cứ nói đi ạ."
"Chính là.......chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, chị không biết em có thể cảm giác được hay không......." Cô ngượng ngùng xoa xoa vành tai, lấy hết dũng khí đón nhận ánh mắt của Lạc Hàn, "Chị thích em, Lạc Hàn."
Bầu không khí chậm rãi rơi vào lúng túng.
Lạc Hàn không phải lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, đàn chị vẫn luôn có ý với cậu cậu cũng đoán ra được tám chín phần, nhưng thật không ngờ tới chị ấy lại *chọc thủng lớp giấy cửa sổ vào ngay lúc này.
(*) Có nghĩa là sự thật có thể ai cũng biết nhưng không ai muốn phanh phui, nó giống như một lớp giấy cửa sổ, nếu ai đó nói ra vào lúc này cũng giống như chọc thủng lớp giấy cửa sổ.
"Đàn chị, xin lỗi, em......."
"Không sao không sao, em không cần xin lỗi đâu!" Cô vội vã lắc đầu, "Chị biết em bây giờ không có cảm giác với chị, nhưng chị thật sự rất thích em, cho nên chị sẽ cố gắng, có thể nào.......đừng từ chối chị nhanh như vậy không?"
"Đàn chị,"
Cô căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cậu.
"Chúng ta.......không thể nào đâu ạ."
"Bởi vì em thích con trai."
*
Tại confession trường đại học E.
[Tin nóng hổi vừa thổi vừa hóng đây quý dị ơi! Hotboy khoa mỹ thuật Lạc Hàn vậy mà lại là gay á mấy má!]
Bài post vừa mới đăng lên chưa đến vài phút đã bùng nổ với hàng trăm bình luận.
[??? Jztr có phải tui mù rồi không?? Tui đang nhìn thấy cái mịa gì thế này??]
[Không phải chứ ba? Tui thất tình rồi sao?? Đợi đã! Đây là má nào đồn thế? Có chứng cứ không? Tuyệt đối đừng nói mò nha mẹ!]
[Lầu trên, đây là chính miệng Lạc Hàn thừa nhận đó, không cần nghi ngờ.]
[Cíu mạng! Huhuhuhuhu nam thần của tui ơi vì sao vậy huhuhuhuhu!!]
[Quần què gì zậy???! Lạc Hàn là gay á?? Mẹ nó vậy chẳng phải ông đây có cơ hội rồi sao? Tôi sớm đã cảm thấy nữ sinh khoa chúng tôi chả có lấy một ai xinh đẹp bằng cậu ta cả (chảy nước miếng)]
[Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy tui đã cảm thấy cái loại nhan sắc này khẳng định là thẳng khum nổi, quả nhiên là bị tui nói trúng rồi hắc hắc hắc]
Hotboy khoa mỹ thuật vừa khai giảng đã công khai comeout, tin tức một đồn mười mười đồn một trăm, ngay cả con mèo trong rừng cây đại học E cũng rất nhanh đã biết được.
Tan tiết, Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng cùng làm ổ ở ký túc xá lướt trạng thái của confession.
Hà Tiểu Nặc: "Ôi vcl! Lạc Hàn này chẳng phải là bạn cùng phòng mới của chúng ta sao? Tao không nhớ nhầm chứ? Cái người ở khoa mỹ thuật ấy?"
Lý Hàng: "Đúng rồi á, chính là cậu ta không sai! Thông tin trên này đều khớp cả."
Hà Tiểu Nặc: "Nghe bảo lớn lên cực kỳ đẹp mắt, mày gặp qua chưa?"
Lý Hàng: "Tao nào biết, trai đẹp chỉ chơi chung với trai đẹp thôi. Cái loại nhan sắc như tao đây cố lắm cũng chỉ quen được mỗi một người là Tống cẩu."
Hà Tiểu Nặc: "Nhưng mà, này, bạn cùng phòng mới của phòng 303 chúng ta vậy mà lại..."
Lý Hàng: "Đây, cũng, quá......."
Lúc này, Tống Thiên Trạch vừa hay ôm quả bóng rổ tiến vào, hắn giật phăng khăn lông trong phòng tắm lau tóc.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn hắn, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Đoán chừng hắn vẫn chưa biết chuyện này.
Trong miệng Tống Thiên Trạch vẫn còn ngâm nga lời bài hát, đột nhiên đối diện với hai cái bản mặt muốn nói lại thôi kia, không khỏi cau mày, dừng lại động tác đang lau tóc, "Tụi mày sao thế? Có chuyện gì à?"
Hà Tiểu Nặc giấu điện thoại vào trong túi, đứng thẳng dậy, "Tống Thiên Trạch, à thì, trước khi tao nói mày phải chuẩn bị tâm lý trước nha."
"Hừ, tin tức gì mà còn có thể dọa đến tao? Nói mau đi."
Hà Tiểu Nặc huých huých bả vai Lý Hàng.
Bất đắc dĩ, Lý Hàng không thể làm gì khác đành phải tiến lên trước một bước, "Thì là, phòng ký túc của chúng ta chẳng phải sắp có một bạn cùng phòng mới sao? Cậu ta, cậu ta......."
"Cậu ta cái gì mà cậu ta, bạn cùng phòng mới thì bạn cùng phòng mới chứ, có qué gì mà ngạc nhiên dữ vậy, thiệt không hiểu nổi tụi bây." Tống Thiên Trạch lột áo ra như không có chuyện gì, dùng khăn lông cọ hai cái lên người.
"Cậu ta, cậu ta là gay!"
Bầu không khí giữa ba người thoáng chốc ngưng đọng.
Đây là bãi mìn lớn nhất của Tống Thiên Trạch, làm bạn cùng phòng hai năm đại học với hắn, Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng đương nhiên rõ điều này hơn ai hết.
Chỉ cần không giẫm lên bãi mìn này thì Tống Thiên Trạch chính là một người bạn cùng phòng kiêm người anh em hoàn hảo. Nhưng thật trùng hợp làm sao, vị bạn cùng phòng mới kia lại có thể chính xác mà giẫm lên bãi mìn này nhanh như vậy.
Sắc mặt Tống Thiên Trạch ngay lập tức âm trầm đến dọa người, hắn ném khăn lông sang một bên, hất cằm về phía bọn họ, "Mày vừa nói cái gì?"
Dọa đến Hà Tiểu Nặc phải hấp tấp chạy lên phía trước giữ lấy cánh tay hắn, "Ai ai ai ai mày trước tiên hãy bình tĩnh chút, bình tĩnh chút nào, tuyệt đối đừng kích động!"
Lý Hàng thấy tình hình không ổn, cũng đứng lên khuyên nhủ: "Bạn cùng phòng mới sắp tới rồi, mày nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh lại cho tao!"
Thời điểm này, người qua lại ký túc xá không nhiều, Lạc Hàn đang kéo theo vali và bảng vẽ, phí hết sức bình sinh mới mò tới được cửa phòng 303.
Cậu ngơ ngác đứng trước cửa phòng, cậu đã nghĩ qua vô số phương thức chào hỏi, nhưng đều cảm thấy có chút không thích hợp.
Dẫu sao thì hiểu biết của cậu về phòng 303 chỉ vỏn vẹn giới hạn trong mấy con số này, còn ba người bạn cùng phòng kia là thần thánh phương nào, cậu xác thực là không biết gì cả. Cuối cùng Lạc Hàn quyết tâm vứt bỏ hết thảy ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, gõ gõ cửa.
"Cốc cốc ---"
"Tới rồi tới rồi! Suỵt! Tống Thiên Trạch mày trước đứng yên đó đừng động, tuyệt đối đừng manh động! Tao và Lý Hàng đi!"
Cái tư thế kia của Tống Thiên Trạch, cứ như vừa mở cửa liền lập tức tẩn cho người ta một trận no đòn vậy, không ngăn không được mà.
Hà Tiểu Nặc kéo Lý Hàng chạy bước nhỏ đến trước cửa, sau khi bốn mắt nhìn nhau với cậu ta, cuối cùng nhẹ giọng bảo người mở cửa.
Hai người nhìn chằm chằm Lạc Hàn, đôi mắt đang dán trên người cậu dần dần trở nên đăm đăm.
Bọn họ biết người bạn cùng phòng mới lớn lên đẹp trai, nhưng lại không biết còn có cả loại xinh đẹp thế này.
Gương mặt tinh xảo thanh tú như con gái, hai mắt như hạt châu vừa to vừa sáng, xinh đẹp đến không thể khép chân.
"Ách.......Hi~"
Hà Tiểu Nặc sững sờ một hồi, thân thiện vươn tay về phía cậu, "Xin, xin chào, tôi là Hà Tiểu Nặc của khoa Toán!"
Bên này vừa bắt tay xong, Lý Hàng ngay tức khắc cũng vươn tay ra, "Tôi là Lý Hàng của khoa tài chính, về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng nha!"
"Tôi tên Lạc Hàn, khoa mỹ thuật." Lạc Hàn vô cùng lịch sự gật gật đầu với bọn họ.
Hà Tiểu Nặc: "Tôi á, mọi người đều gọi tôi là *Bách Sự Thông, người ở đây đều nghe tôi, có việc gì khó khăn cứ việc đến tìm tôi là được!"
(*) Chuyện gì cũng biết
"Mập chết tiệt, Lý Hàng gõ một cái lên đầu cậu ta, lại cười hì hì với Lạc Hàn nói: "Tiểu Mập Mạp khá là lắm lời, cậu đừng ghét bỏ là được! Nếu chê phiền cứ trực tiếp nói thẳng ra không sao cả, tôi liền lập tức khiến cậu ta câm miệng!"
"Ha ha sẽ không đâu."
Hai người bạn cùng phòng này có lẽ khá là dễ sống chung, Lạc Hàn vui mừng nghĩ.
Mãi cho đến khi tầm mắt cậu vượt qua hai người, rơi lên người nam sinh đang đứng bên cửa sổ.
Trong nháy mắt khi cậu thấy rõ gương mặt nam sinh, trái tim cậu bỗng chốc lỡ nhịp.
Cậu ấy vậy mà.......cũng ở phòng 303.
Vậy mà lại trùng hợp như thế.......
"Ai da, tới giờ cơm rồi tới giờ cơm rồi! Cơm rang và thịt heo xắt sợi sắp hết mất tiêu rồi đó!" Lý Hàng ôm lấy bả vai Hà Tiểu Nặc hướng ra ngoài cửa, "Lạc Hàn à, giường của cậu là giường trên á, cậu mau vào thu xếp đồ đạc của cậu đi, có chuyện gì lại gọi bọn tôi ha!"
"Ừm, được, cảm ơn."
Nhoáng cái trong phòng chỉ còn lại cậu và Tống Thiên Trạch.
Người hiện giờ không hề giống với thiếu niên dương quang cậu nhìn thấy trên sân bóng rổ, Tống Thiên Trạch trước mặt trông có vẻ rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng chẳng mảy may muốn chào hỏi cùng cậu.
Lạc Hàn rất xoắn xuýt.
Rốt cuộc có nên chủ động chào hỏi cậu ấy không nhỉ?
Hay là làm chuyện của mình trước ta?
Thế nhưng với tư cách là bạn cùng phòng hai năm tới, lần đầu tiên gặp mặt nếu như không chào hỏi.......luôn có cảm giác như không được tốt lắm.
Bất kể Tống Thiên Trạch vì sao lại như vậy, cậu trước hết cần làm việc bản thân nên làm trước mới đúng.
Không sai.
Do dự hết lần này đến lần khác, Lạc Hàn đẩy vali sang một bên, bước đến bên cạnh Tống Thiên Trạch, "Xin chào, tôi tên Lạc Hàn."
Tống Thiên Trạch uốn éo cổ trái phải, không nói chuyện.
Tay Lạc Hàn lơ lửng giữa không trung khá xấu hổ.
.......Cậu ấy có ý gì đây?
Lạc Hàn vẫn không chết tâm, tiếp tục tăng thêm ngữ điệu: "Xin chào, tôi là Lạc Hàn khoa mỹ thuật."
"Lạc Hàn," Tống Thiên Trạch gọi tên cậu, bốn mắt nhìn nhau với cậu, "Bởi vì tôi vô cùng để bụng chuyện chúng ta là bạn cùng phòng, cho nên tôi nhất định phải xác nhận với cậu một việc."
Lạc Hàn cứng đờ tại chỗ, bốn ngón tay cuộn chặt lại rồi chậm rãi thu về.
Tống Thiên Trạch xoay người qua, ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách va phải đôi con ngươi đen láy của cậu, "Cậu là gay sao?"
Bản thân Lạc Hàn đã cao 1m82, Tống Thiên Trạch lại còn cao hơn cậu gần nửa cái đầu, thân thể cậu ngửa về phía sau, ngửa đến suýt chút nữa là lùi về sau luôn rồi.
"Cậu, là đồng tính luyến ái?"
Lạc Hàn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trả lời: "Phải."
Cậu không biết Tống Thiên Trạch biết được từ đâu, nhưng đây là sự thật, cậu tuyệt đối sẽ không phủ nhận, cũng chưa bao giờ cảm thấy tính hướng của bản thân là điều khó mở miệng. Từ nhỏ cho đến lớn, khi đối mặt với bất kỳ nghi vấn nào cậu đều như vậy.
"Tôi là gay." Lạc Hàn kiên định lặp lại một lần nữa.
"Xin lỗi, vậy tôi cũng cần nói chuyện rõ ràng với cậu đây," Tống Thiên Trạch tháo đồng hồ đeo tay xuống, "Tôi chúa ghét gay."
Lạc Hàn thẳng tắp đón nhận ánh mắt của hắn, không có bất kỳ sợ sệt nào, ".......Vậy thì thế nào?"
"Điều này có nghĩa là chúng ta không thể nào chung sống hòa bình."
Trong lòng hắn, gay chính là đám người hắn ghét nhất trên đời.
"Tôi hy vọng cậu có thể duy trì khoảng cách nhất định với tôi."
"Ít nhất phải 1 mét."
Lạc Hàn không ngờ tới, bạn cùng phòng mới ngay ngày đầu tiên cậu chuyển vào, ngay lần gặp mặt đầu tiên đã tỏ rõ thái độ muốn xa lánh cậu.
Sự chân thành và nhiệt tình cứ thế bất thình lình bị một chậu nước lạnh dập tắt, trong lòng Lạc Hàn thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu phút chốc cụp mắt xuống, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, cười cười, "Về điều này thì cậu cứ việc yên tâm."
"Tôi là gay không sai."
"Nhưng tôi cũng không đến mức bụng đói ăn quàng như vậy đâu."
"Bởi vì tôi chả có một chút hứng thú nào với cậu cả."
Lưu lại cho Tống Thiên Trạch chính là một tiếng đóng sầm cửa lanh lảnh.
Thiếu niên trên bãi tập đang ôm quả bóng rổ lạng lách chạy non nửa vòng sân, sau đó bật người nhắm ngay giỏ bóng rổ, một vòng cung xinh đẹp ngay lập tức xẹt qua trong không trung ---
Quả bóng vững vàng rơi vào rổ.
"Mịa nó! Đây đích thị là cha ruột của tôi rồi!!"
"Liên tiếp ba quả vào rổ luôn Tống Thiên Trạch! Tuyệt sát! Trâu bò!"
Nam sinh được ca ngợi đang đứng ngay trung tâm sân bóng, kéo vạt áo lên lau đi mồ hôi trên cằm, khoát khoát tay với đám người, "Khiêm tốn, khiêm tốn, làm người cần phải khiêm tốn có hiểu không."
.......
"Lạc Hàn, Lạc Hàn, Lạc Hàn?"
"Hả.......à, em đây." Tầm mắt Lạc Hàn dừng lại trên người người nào đó một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi hồi thần nhìn người con gái trước mắt, "Sao, sao thế ạ?"
"Vừa rồi thấy em vẫn luôn ngây người, có gọi thế nào em cũng không để ý chị." Giọng điệu cô nàng mang theo chút tủi thân, "Em đang nhìn gì đó?"
Lạc Hàn vốn muốn tìm đại một cái cớ gạt cho qua, nhưng nếu đã hỏi đến đây và cô lại còn là đàn chị giúp đỡ cậu rất nhiều vì thế cậu liền chỉ người kia hỏi: "Đàn chị, chị biết nam sinh kia không?"
Đàn chị nghiêng đầu qua, mắt thuận theo hướng ngón tay của cậu nhìn nhìn, "Em là hỏi cái người mang áo số 10 đang lau mồ hôi kia sao?"
"Ách, đúng thế. Chính là cậu ta."
Đàn chị bật cười, "Em đang hỏi đến hotboy khoa máy tính - Tống Thiên Trạch sao, chị cảm thấy toàn bộ đại học E này có lẽ không ai là không biết cậu ta nhỉ? Sao thế, vừa nãy em đang nhìn cậu ta à."
Tống Thiên Trạch.
Thật sự là cậu ấy.
Lạc Hàn cúi đầu im lặng hai giây, tay phải lại lần nữa kéo vali đi, "Không sao, em chỉ thuận tiện hỏi một chút thôi. Đàn chị, chúng ta tiếp tục đi đi."
"Ừ, ừ," Đàn chị cùng cậu rời khỏi sân bóng, cô đưa cậu đến một con đường nhỏ, "Em xem, bên này chính là ký túc xá chính của nam sinh. Thế nào, đẹp đúng không?"
Bố cục ký túc xá chính của đại học E dường như không giống lắm với ký túc xá khu đông ban đầu cậu ở, như là vừa tân trang lại các lầu, không cũ kỹ như khu đông.
Lạc Hàn năm nay vừa lên năm ba, hai năm trước cậu ở khu đông đều là thay vào chỗ trống ký túc xá của người khác, không ngờ tới học kỳ này vị đàn anh tạm nghỉ học kia đột nhiên quay trở lại, vừa vặn lại có một nam sinh ở ký túc xá chính chuyển ra ngoài, thế là cậu liền thuận lý thành chương bổ sung vào vị trí ấy.
Đàn chị và cậu học cùng lớp môn tự chọn, vừa nghe thấy cậu phải chuyển đến ký túc xá chính liền ngay lập tức nhiệt tình giúp đỡ cậu này kia, còn nói cho cậu biết những hướng dẫn về nhà ăn và các việc cần phải chú ý.
Hai người dừng bước dưới bóng cây gần tòa nhà ba tầng chữ L.
Đàn chị bỗng xoay người đến trước mặt cậu, gò má dần dần ửng đỏ, "À thì, Lạc Hàn này, chị có lời muốn nói với em."
Lạc Hàn bị làm cho có chút mông lung không hiểu ra sao, "Đàn chị cứ nói đi ạ."
"Chính là.......chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, chị không biết em có thể cảm giác được hay không......." Cô ngượng ngùng xoa xoa vành tai, lấy hết dũng khí đón nhận ánh mắt của Lạc Hàn, "Chị thích em, Lạc Hàn."
Bầu không khí chậm rãi rơi vào lúng túng.
Lạc Hàn không phải lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, đàn chị vẫn luôn có ý với cậu cậu cũng đoán ra được tám chín phần, nhưng thật không ngờ tới chị ấy lại *chọc thủng lớp giấy cửa sổ vào ngay lúc này.
(*) Có nghĩa là sự thật có thể ai cũng biết nhưng không ai muốn phanh phui, nó giống như một lớp giấy cửa sổ, nếu ai đó nói ra vào lúc này cũng giống như chọc thủng lớp giấy cửa sổ.
"Đàn chị, xin lỗi, em......."
"Không sao không sao, em không cần xin lỗi đâu!" Cô vội vã lắc đầu, "Chị biết em bây giờ không có cảm giác với chị, nhưng chị thật sự rất thích em, cho nên chị sẽ cố gắng, có thể nào.......đừng từ chối chị nhanh như vậy không?"
"Đàn chị,"
Cô căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cậu.
"Chúng ta.......không thể nào đâu ạ."
"Bởi vì em thích con trai."
*
Tại confession trường đại học E.
[Tin nóng hổi vừa thổi vừa hóng đây quý dị ơi! Hotboy khoa mỹ thuật Lạc Hàn vậy mà lại là gay á mấy má!]
Bài post vừa mới đăng lên chưa đến vài phút đã bùng nổ với hàng trăm bình luận.
[??? Jztr có phải tui mù rồi không?? Tui đang nhìn thấy cái mịa gì thế này??]
[Không phải chứ ba? Tui thất tình rồi sao?? Đợi đã! Đây là má nào đồn thế? Có chứng cứ không? Tuyệt đối đừng nói mò nha mẹ!]
[Lầu trên, đây là chính miệng Lạc Hàn thừa nhận đó, không cần nghi ngờ.]
[Cíu mạng! Huhuhuhuhu nam thần của tui ơi vì sao vậy huhuhuhuhu!!]
[Quần què gì zậy???! Lạc Hàn là gay á?? Mẹ nó vậy chẳng phải ông đây có cơ hội rồi sao? Tôi sớm đã cảm thấy nữ sinh khoa chúng tôi chả có lấy một ai xinh đẹp bằng cậu ta cả (chảy nước miếng)]
[Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy tui đã cảm thấy cái loại nhan sắc này khẳng định là thẳng khum nổi, quả nhiên là bị tui nói trúng rồi hắc hắc hắc]
Hotboy khoa mỹ thuật vừa khai giảng đã công khai comeout, tin tức một đồn mười mười đồn một trăm, ngay cả con mèo trong rừng cây đại học E cũng rất nhanh đã biết được.
Tan tiết, Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng cùng làm ổ ở ký túc xá lướt trạng thái của confession.
Hà Tiểu Nặc: "Ôi vcl! Lạc Hàn này chẳng phải là bạn cùng phòng mới của chúng ta sao? Tao không nhớ nhầm chứ? Cái người ở khoa mỹ thuật ấy?"
Lý Hàng: "Đúng rồi á, chính là cậu ta không sai! Thông tin trên này đều khớp cả."
Hà Tiểu Nặc: "Nghe bảo lớn lên cực kỳ đẹp mắt, mày gặp qua chưa?"
Lý Hàng: "Tao nào biết, trai đẹp chỉ chơi chung với trai đẹp thôi. Cái loại nhan sắc như tao đây cố lắm cũng chỉ quen được mỗi một người là Tống cẩu."
Hà Tiểu Nặc: "Nhưng mà, này, bạn cùng phòng mới của phòng 303 chúng ta vậy mà lại..."
Lý Hàng: "Đây, cũng, quá......."
Lúc này, Tống Thiên Trạch vừa hay ôm quả bóng rổ tiến vào, hắn giật phăng khăn lông trong phòng tắm lau tóc.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn hắn, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Đoán chừng hắn vẫn chưa biết chuyện này.
Trong miệng Tống Thiên Trạch vẫn còn ngâm nga lời bài hát, đột nhiên đối diện với hai cái bản mặt muốn nói lại thôi kia, không khỏi cau mày, dừng lại động tác đang lau tóc, "Tụi mày sao thế? Có chuyện gì à?"
Hà Tiểu Nặc giấu điện thoại vào trong túi, đứng thẳng dậy, "Tống Thiên Trạch, à thì, trước khi tao nói mày phải chuẩn bị tâm lý trước nha."
"Hừ, tin tức gì mà còn có thể dọa đến tao? Nói mau đi."
Hà Tiểu Nặc huých huých bả vai Lý Hàng.
Bất đắc dĩ, Lý Hàng không thể làm gì khác đành phải tiến lên trước một bước, "Thì là, phòng ký túc của chúng ta chẳng phải sắp có một bạn cùng phòng mới sao? Cậu ta, cậu ta......."
"Cậu ta cái gì mà cậu ta, bạn cùng phòng mới thì bạn cùng phòng mới chứ, có qué gì mà ngạc nhiên dữ vậy, thiệt không hiểu nổi tụi bây." Tống Thiên Trạch lột áo ra như không có chuyện gì, dùng khăn lông cọ hai cái lên người.
"Cậu ta, cậu ta là gay!"
Bầu không khí giữa ba người thoáng chốc ngưng đọng.
Đây là bãi mìn lớn nhất của Tống Thiên Trạch, làm bạn cùng phòng hai năm đại học với hắn, Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng đương nhiên rõ điều này hơn ai hết.
Chỉ cần không giẫm lên bãi mìn này thì Tống Thiên Trạch chính là một người bạn cùng phòng kiêm người anh em hoàn hảo. Nhưng thật trùng hợp làm sao, vị bạn cùng phòng mới kia lại có thể chính xác mà giẫm lên bãi mìn này nhanh như vậy.
Sắc mặt Tống Thiên Trạch ngay lập tức âm trầm đến dọa người, hắn ném khăn lông sang một bên, hất cằm về phía bọn họ, "Mày vừa nói cái gì?"
Dọa đến Hà Tiểu Nặc phải hấp tấp chạy lên phía trước giữ lấy cánh tay hắn, "Ai ai ai ai mày trước tiên hãy bình tĩnh chút, bình tĩnh chút nào, tuyệt đối đừng kích động!"
Lý Hàng thấy tình hình không ổn, cũng đứng lên khuyên nhủ: "Bạn cùng phòng mới sắp tới rồi, mày nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh lại cho tao!"
Thời điểm này, người qua lại ký túc xá không nhiều, Lạc Hàn đang kéo theo vali và bảng vẽ, phí hết sức bình sinh mới mò tới được cửa phòng 303.
Cậu ngơ ngác đứng trước cửa phòng, cậu đã nghĩ qua vô số phương thức chào hỏi, nhưng đều cảm thấy có chút không thích hợp.
Dẫu sao thì hiểu biết của cậu về phòng 303 chỉ vỏn vẹn giới hạn trong mấy con số này, còn ba người bạn cùng phòng kia là thần thánh phương nào, cậu xác thực là không biết gì cả. Cuối cùng Lạc Hàn quyết tâm vứt bỏ hết thảy ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, gõ gõ cửa.
"Cốc cốc ---"
"Tới rồi tới rồi! Suỵt! Tống Thiên Trạch mày trước đứng yên đó đừng động, tuyệt đối đừng manh động! Tao và Lý Hàng đi!"
Cái tư thế kia của Tống Thiên Trạch, cứ như vừa mở cửa liền lập tức tẩn cho người ta một trận no đòn vậy, không ngăn không được mà.
Hà Tiểu Nặc kéo Lý Hàng chạy bước nhỏ đến trước cửa, sau khi bốn mắt nhìn nhau với cậu ta, cuối cùng nhẹ giọng bảo người mở cửa.
Hai người nhìn chằm chằm Lạc Hàn, đôi mắt đang dán trên người cậu dần dần trở nên đăm đăm.
Bọn họ biết người bạn cùng phòng mới lớn lên đẹp trai, nhưng lại không biết còn có cả loại xinh đẹp thế này.
Gương mặt tinh xảo thanh tú như con gái, hai mắt như hạt châu vừa to vừa sáng, xinh đẹp đến không thể khép chân.
"Ách.......Hi~"
Hà Tiểu Nặc sững sờ một hồi, thân thiện vươn tay về phía cậu, "Xin, xin chào, tôi là Hà Tiểu Nặc của khoa Toán!"
Bên này vừa bắt tay xong, Lý Hàng ngay tức khắc cũng vươn tay ra, "Tôi là Lý Hàng của khoa tài chính, về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng nha!"
"Tôi tên Lạc Hàn, khoa mỹ thuật." Lạc Hàn vô cùng lịch sự gật gật đầu với bọn họ.
Hà Tiểu Nặc: "Tôi á, mọi người đều gọi tôi là *Bách Sự Thông, người ở đây đều nghe tôi, có việc gì khó khăn cứ việc đến tìm tôi là được!"
(*) Chuyện gì cũng biết
"Mập chết tiệt, Lý Hàng gõ một cái lên đầu cậu ta, lại cười hì hì với Lạc Hàn nói: "Tiểu Mập Mạp khá là lắm lời, cậu đừng ghét bỏ là được! Nếu chê phiền cứ trực tiếp nói thẳng ra không sao cả, tôi liền lập tức khiến cậu ta câm miệng!"
"Ha ha sẽ không đâu."
Hai người bạn cùng phòng này có lẽ khá là dễ sống chung, Lạc Hàn vui mừng nghĩ.
Mãi cho đến khi tầm mắt cậu vượt qua hai người, rơi lên người nam sinh đang đứng bên cửa sổ.
Trong nháy mắt khi cậu thấy rõ gương mặt nam sinh, trái tim cậu bỗng chốc lỡ nhịp.
Cậu ấy vậy mà.......cũng ở phòng 303.
Vậy mà lại trùng hợp như thế.......
"Ai da, tới giờ cơm rồi tới giờ cơm rồi! Cơm rang và thịt heo xắt sợi sắp hết mất tiêu rồi đó!" Lý Hàng ôm lấy bả vai Hà Tiểu Nặc hướng ra ngoài cửa, "Lạc Hàn à, giường của cậu là giường trên á, cậu mau vào thu xếp đồ đạc của cậu đi, có chuyện gì lại gọi bọn tôi ha!"
"Ừm, được, cảm ơn."
Nhoáng cái trong phòng chỉ còn lại cậu và Tống Thiên Trạch.
Người hiện giờ không hề giống với thiếu niên dương quang cậu nhìn thấy trên sân bóng rổ, Tống Thiên Trạch trước mặt trông có vẻ rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng chẳng mảy may muốn chào hỏi cùng cậu.
Lạc Hàn rất xoắn xuýt.
Rốt cuộc có nên chủ động chào hỏi cậu ấy không nhỉ?
Hay là làm chuyện của mình trước ta?
Thế nhưng với tư cách là bạn cùng phòng hai năm tới, lần đầu tiên gặp mặt nếu như không chào hỏi.......luôn có cảm giác như không được tốt lắm.
Bất kể Tống Thiên Trạch vì sao lại như vậy, cậu trước hết cần làm việc bản thân nên làm trước mới đúng.
Không sai.
Do dự hết lần này đến lần khác, Lạc Hàn đẩy vali sang một bên, bước đến bên cạnh Tống Thiên Trạch, "Xin chào, tôi tên Lạc Hàn."
Tống Thiên Trạch uốn éo cổ trái phải, không nói chuyện.
Tay Lạc Hàn lơ lửng giữa không trung khá xấu hổ.
.......Cậu ấy có ý gì đây?
Lạc Hàn vẫn không chết tâm, tiếp tục tăng thêm ngữ điệu: "Xin chào, tôi là Lạc Hàn khoa mỹ thuật."
"Lạc Hàn," Tống Thiên Trạch gọi tên cậu, bốn mắt nhìn nhau với cậu, "Bởi vì tôi vô cùng để bụng chuyện chúng ta là bạn cùng phòng, cho nên tôi nhất định phải xác nhận với cậu một việc."
Lạc Hàn cứng đờ tại chỗ, bốn ngón tay cuộn chặt lại rồi chậm rãi thu về.
Tống Thiên Trạch xoay người qua, ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách va phải đôi con ngươi đen láy của cậu, "Cậu là gay sao?"
Bản thân Lạc Hàn đã cao 1m82, Tống Thiên Trạch lại còn cao hơn cậu gần nửa cái đầu, thân thể cậu ngửa về phía sau, ngửa đến suýt chút nữa là lùi về sau luôn rồi.
"Cậu, là đồng tính luyến ái?"
Lạc Hàn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, trả lời: "Phải."
Cậu không biết Tống Thiên Trạch biết được từ đâu, nhưng đây là sự thật, cậu tuyệt đối sẽ không phủ nhận, cũng chưa bao giờ cảm thấy tính hướng của bản thân là điều khó mở miệng. Từ nhỏ cho đến lớn, khi đối mặt với bất kỳ nghi vấn nào cậu đều như vậy.
"Tôi là gay." Lạc Hàn kiên định lặp lại một lần nữa.
"Xin lỗi, vậy tôi cũng cần nói chuyện rõ ràng với cậu đây," Tống Thiên Trạch tháo đồng hồ đeo tay xuống, "Tôi chúa ghét gay."
Lạc Hàn thẳng tắp đón nhận ánh mắt của hắn, không có bất kỳ sợ sệt nào, ".......Vậy thì thế nào?"
"Điều này có nghĩa là chúng ta không thể nào chung sống hòa bình."
Trong lòng hắn, gay chính là đám người hắn ghét nhất trên đời.
"Tôi hy vọng cậu có thể duy trì khoảng cách nhất định với tôi."
"Ít nhất phải 1 mét."
Lạc Hàn không ngờ tới, bạn cùng phòng mới ngay ngày đầu tiên cậu chuyển vào, ngay lần gặp mặt đầu tiên đã tỏ rõ thái độ muốn xa lánh cậu.
Sự chân thành và nhiệt tình cứ thế bất thình lình bị một chậu nước lạnh dập tắt, trong lòng Lạc Hàn thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu phút chốc cụp mắt xuống, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, cười cười, "Về điều này thì cậu cứ việc yên tâm."
"Tôi là gay không sai."
"Nhưng tôi cũng không đến mức bụng đói ăn quàng như vậy đâu."
"Bởi vì tôi chả có một chút hứng thú nào với cậu cả."
Lưu lại cho Tống Thiên Trạch chính là một tiếng đóng sầm cửa lanh lảnh.