Chương 6: Cậu mẹ nó là biến thái hả?
Vào mùa này, gió ở ga xe lửa thành phố Giang vẫn còn khá mạnh, trước khi đi Lạc Hàn đã khoác lên người một chiếc áo khoác cực kỳ dày rồi đến trạm xe lửa đợi ở lối ra.
Có lẽ 5 phút nữa xe lửa mới tới trạm.
“Alo, tiểu Hàn.”
“Alo, anh Tử Thịnh, anh đến trạm chưa?”
“Anh vừa xuống xe, em đang ở đâu vậy?”
“Người ở đây rất nhiều, em sợ anh không tìm thấy em. Em đang đứng bên cạnh cái biển hiệu màu vàng, ách, đại khái chính là ở........”
“Anh nhìn thấy em rồi, quay đầu lại nào.”
Lạc Hàn sửng sốt, cậu chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâm Tử Thịnh vận một thân áo gió quen thuộc, điện thoại vẫn đang đặt bên tai, mỉm cười đi về phía cậu.
Cách lần gặp mặt trước với Lâm Tử Thịnh cũng đã tròn một năm, đây là anh trai hàng xóm đã chăm sóc cậu từ nhỏ cho đến lớn, dáng dấp hiện giờ cũng đã triệt để trở nên chín chắn, toàn thân đều lộ ra hơi thở vững vàng thận trọng.
“Đã hơn một năm không gặp rồi.” Lâm Tử Thịnh hơi giang tay ra, “Đầu tiên không phải nên tặng anh một cái ôm sao?”
Lạc Hàn không nói hai lời, luồn hai tay qua khoảng trống dưới nách anh rồi ôm lấy eo anh, “Anh Tử Thịnh, anh đã quen với cuộc sống ở nước ngoài chưa?”
“Ban đầu thì vẫn chưa quen nhưng khoảng thời gian sau đó đã tốt hơn rồi.”
“Đi thôi, em mời anh đi ăn cơm.”
“Được.”
Lạc Hàn đưa anh đến một quán ăn bình thường cậu thích ghé nhất, lựa một vài món ăn nổi tiếng của tiệm, cuối cùng gọi thêm hai cốc sữa bắp.
Mí mắt Lâm Tử Thịnh phút chốc nhấc lên, “Em vẫn còn nhớ khẩu vị của anh à.”
“Nào dám quên chứ.” Lạc Hàn nửa đùa nửa thật nói, “Hai chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm rồi, nếu em quên mất những điều này, anh chẳng phải sẽ hận chết em sao.”
Giọng điệu Lâm Tử Thịnh bỗng chốc trầm xuống, “Em biết mà tiểu Hàn, dù em có làm gì anh cũng sẽ không bao giờ hận em, ở trong lòng anh em luôn luôn đúng. Còn về phần vì sao, em đương nhiên cũng biết.”
Tay cầm cốc của Lạc Hàn hơi khựng lại.
Cậu đương nhiên biết.
Một năm trước khi Lâm Tử Thịnh vừa mới tốt nghiệp đại học xong, vào cái đêm Lạc Hàn tiễn anh ra sân bay, anh trai chung sống với nhau hơn mười mấy năm đột nhiên tỏ tình với cậu.
Cậu còn nhớ rất rõ trong nháy mắt đó, đầu óc cậu ngẩn ngơ hồi lâu.
Chuyện cậu thích đồng tính xưa giờ cũng chẳng phải là bí mật gì, chỉ là từ trước tới nay cậu chưa bao giờ đặt Lâm Tử Thịnh vào trong phạm vi cân nhắc của mình, cũng chưa bao giờ nhận ra tình cảm mà Lâm Tử Thịnh vẫn luôn giành cho cậu.
Bởi vì không muốn mất đi tình bạn này, không muốn gây ra bất kỳ tổn thương nào cho anh nên việc hồi đáp đã trở thành một chuyện vô cùng khó khăn.
Hiển nhiên, một năm đã qua, Lâm Tử Thịnh vẫn cứ chờ đợi cậu hồi đáp.
Đáp án của cậu sẽ thay đổi sao? Sẽ không.
Lâm Tử Thịnh lớn lên đoan chính, vóc dáng rắn rỏi kiên cường, tính tình ôn nhu, luôn đặt cảm nhận của cậu lên hàng đầu, lẽ ra nên là đối tượng khiến người ta rung động. Nhưng không thể không thừa nhận, tình cảm quả thực là một điều gì đó rất kỳ diệu, không có cảm giác chính là không có cảm giác, tình bạn chính là tình bạn, một khi giới hạn trong lòng Lạc Hàn đạt đến hạn định, cậu sẽ không cho phép đối phương vượt quá giới hạn.
“......Anh Tử Thịnh.”
“Tiểu Hàn, em thả lỏng đi. Anh từng nói anh thích em, không phải có ý muốn ép em yêu đương với anh, chỉ là muốn cho em biết suy nghĩ của anh, nếu bên cạnh em không có người nào tốt em có thể cân nhắc đến anh một chút. Anh cũng không hy vọng em vì chuyện này mà xa lánh anh, nếu em muốn duy trì mối quan hệ trước kia của hai ta cũng không thành vấn đề, đợi đến một ngày nào đó em cảm thấy có thể tiến thêm bước nữa, chúng ta lại thử một chút cũng được.”
Lạc Hàn không biết nên nói gì.
Xin lỗi, hổ thẹn, khổ sở, loại cảm xúc ngổn ngang nào cũng có.
Cậu thật hy vọng bản thân có thể thích Lâm Tử Thịnh.
Nếu là vậy, có lẽ cậu sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
“Bỏ đi, chúng ta không nói cái này nữa,” Lâm Tử Thịnh đan mười ngón tay vào nhau, tùy ý đặt trên bàn, “Nói anh nghe trường của em thế nào đi? Anh nghe nói em vừa đổi ký túc xá, ở chung với bạn cùng phòng mới vẫn tốt chứ?”
Nhắc tới cái này, trong đầu Lạc Hàn nhất thời hiện ra gương mặt khiến người ta chán ghét kia.
“Đều......rất tốt ạ.”
Cậu không muốn khiến Lâm Tử Thịnh lo lắng.
Vả lại chuyện này cậu nên tự mình giải quyết mới đúng.
Lâm Tử Thinh gật gật đầu, “Vậy thì tốt. Hôm nay anh tới thành phố E chỉ để thăm em một chút, buổi tối phải trở về ngay, nếu có cần gì hoặc muốn ăn gì cứ việc gọi cho anh, anh trực tiếp gửi qua bưu điện cho em, dụng cụ vẽ có đủ không?”
“Anh Tử Thịnh.”
“Hử?”
“Cảm ơn anh.”
*
“Chỉ cần cậu muốn chơi, Lạc Hàn tôi luôn sẵn sàng chơi cùng cậu.”
Kể từ giây phút mở to mắt nằm trên giường vào sáng sớm, câu nói này cứ như ma quỷ nguyền rủa luẩn quẩn bên tai Tống Thiên Trạch. Vẻ mặt lúc Lạc Hàn nói chuyện, giọng điệu và cả thái độ quật cường kia đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Dù sao thì Tống Thiên Trạch hắn thích nhất là những thứ mang tính khiêu chiến, hắn trái lại muốn nhìn thử xem tên Lạc Hàn này đến tột cùng có thể chống đỡ được bao lâu.
Hắn lắc lắc đầu, cầm lấy chậu và khăn mặt xuống lầu, xỏ dép lào bước vào nhà tắm chung.
Con người thiệt đúng là nghĩ cái gì liền tới cái đó, tỷ như vào lúc này, hắn đang đứng tại khúc ngoặt của phòng thay quần áo vừa hay lại nhìn thấy bóng lưng của Lạc Hàn, Tống Thiên Trạch liếc nhìn tấm thẻ trong tay, phát hiện ra thiệt cmn trùng hợp, tủ đồ của hai bọn họ vậy mà còn ở cạnh nhau.
Đây là lần đầu tiên Lạc Hàn đến nhà tắm chung ở cơ sở chính, bởi vì cơ sở chính có nhiều khoa hơn khu Đông nên quy mô nhà tắm cũng lớn hơn bên kia không ít, cậu vốn cho rằng giờ này sẽ không phải chen lấn, nào ngờ tới suýt chút nữa đã không có chỗ đặt chậu.
Nói thật thì cậu không thích cảm giác chen chúc với người khác lắm, nhưng tiền cũng đã nộp, người cũng đã tới, sao có thể không tắm chứ. Đợi người của phòng thay đồ hầu hết đều đi vào nơi tắm, lúc này cậu mới cởi bỏ từng kiện quần áo trên người xuống, sau đó xếp chúng lại gọn gàng bao gồm cả giày đặt hết vào trong tủ, trên người chỉ còn sót lại một chiếc quần lót.
Ở góc độ của Tống Thiên Trạch có thể nhìn thấy rõ tấm lưng cậu.
Trước đó hắn còn nghiêm túc nghi ngờ Lạc Hàn mỗi ngày đều trát cả ký phấn lên mặt nên trông mới trắng giống như ma thế, hiện tại xem ra không phải vậy, trên dưới khắp người cậu đều là một tone trắng lạnh lẽo.
Tầm mắt không nhịn được di dời từ cái gáy trắng nõn xinh đẹp của cậu dần dà xuống phía dưới, dời đến đôi vai hơi nhô lên, đến vòng eo nhỏ nhắn săn chắc, rồi đến đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp kia……
Yết hầu của Tống Thiên Trạch lăn lăn vài vòng, ngay lập tức khôi phục tỉnh táo.
Lạc Hàn cúi người xuống, đang chuẩn bị cởi lớp vải che thân cuối cùng ra, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi dép lào quen thuộc.
Cậu ngẩng đầu lên, người nào đó đang khoanh hai tay trước ngực dựa vào cái tủ bên cạnh cậu, mắt nhìn xuống cậu.
Tay đang đặt ở hông cũng đột nhiên cứng đờ tại đó.
Đi tắm mà cũng đụng phải tên mặt hâm này, đúng là xúi quẩy.
Lạc Hàn vứt cho Tống Thiên Trạch một ánh mắt cực kỳ ghét bỏ, thẳng thừng không định cởi quần lót nữa, cũng không thèm phản ứng hắn, trực tiếp cầm chậu bước vào nhà tắm.
Tống Thiên Trạch nhìn bóng lưng cậu từ từ nhấn chìm trong tấm mành trong suốt, hắn hai ba cái lột bỏ quần áo trên người rồi tùy tiện chất thành đống nhét vào trong tủ, xốc tấm mành trong suốt lên theo vào trong.
Thực sự quá là không khéo, cả nhà tắm to lớn chỉ còn thừa lại hai gian phòng tắm liền kề nhau, Tống Thiên Trạch thuận lý thành chương đứng tắm bên cạnh Lạc Hàn.
Hề hước chính là Lạc Hàn không hề phát giác ra hắn.
Lạc Hàn hướng mặt vào trong, bóp một chút sữa tắm rồi xoa loạn khắp người, tâm tư vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc vừa ngẩng đầu lên khi nãy.
Nếu cậu không hoa mắt thì vừa rồi chính là nhìn thấy thằng hai nhà Tống Thiên Trạch tinh thần phấn chấn bừng bừng ngẩng cao đầu chào cờ.
……Quả thật là biến thái sao? Lẽ nào chính cậu ta cũng không có cảm giác gì ư?
Lạc Hàn phẩy phẩy tóc, rửa hai má. Cũng không biết có phải do hơi nước quá nóng hay không, cả hai má cậu đều nóng lên một cách khó hiểu.
Lúc này cậu mới nghe thấy tiếng huýt gió của người bên cạnh.
Lạc Hàn nheo mắt lại nhìn nhìn, vậy mà lại nhìn thấy đôi dép lào đen thùi lùi khác người của tên kia.
Tên khốn này 90% là cố ý.
“Tống Thiên Trạch, cậu cố ý?”
“Tôi nào có cố ý đâu, tự cậu nhìn xem ngoài chỗ này ra còn có gian nào còn trống không, tôi không tắm ở đâu thì tắm ở đâu.”
Còn rất lý lẽ hùng hồn.
Lạc Hàn rất không muốn thẳng thắn gặp mặt hắn theo cách này.
Không chỉ bởi vì cậu là gay mà còn là bởi vì đối tượng là Tống Thiên Trạch.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất lau sạch bọt nước trên người, cũng không định gội đầu tiếp mà thẳng tay đóng vòi hoa sen lại rồi xoay người rời khỏi nhà tắm.
Mới tắm có mấy phút?
Tống Thiên Trạch cũng đóng vòi hoa sen.
Không ngoài dự đoán hắn cũng không tắm nữa, dựa vào nơi cách cậu rất gần dùng khăn lau tóc –
Đúng, nhất định phải là nơi cách cậu rất gần.
Lạc Hàn không nghĩ ra hắn lại đang muốn diễn trò gì, cậu cau mày hỏi: “Là ai bảo ‘cách xa tôi một mét’ hử?”
“Tôi thay đổi chủ ý rồi,” Tống Thiên Trạch không biết xấu hổ trả lời, “Nếu cậu đã không muốn chuyển đi, vậy tôi sẽ luôn quấy rầy cậu, quấy rầy đến lúc cậu chịu không nổi nữa phải chủ động dọn khỏi phòng 303 mới thôi.”
Lạc Hàn không còn lời nào để nói giật giật khóe miệng, “Tùy cậu.”
“Sao mới tắm được mấy phút đã không tắm nữa rồi.”
Biết rõ mà còn hỏi.
Lạc Hàn thu dọn đồ đạc, ‘bang’ một tiếng đóng sầm cửa tủ lại, “Tôi không quá muốn tắm bên cạnh tên đáng ghét nào đó.”
Tống Thiên Trạch hừ cười một tiếng, nghiêng đầu sang một bên khác, mí mắt nửa cụp xuống, tầm mắt dừng lại phía dưới cậu một giây, rất nhanh liền nhảy trở về trên mặt cậu.
“……Có bệnh?” Vừa nghĩ đến trên dưới trước sau của mình bị hắn lướt qua một lần, mặt Lạc Hàn liền nổi lên từng trận xanh tím, “Tống Thiên Trạch, cậu mẹ nó là biến thái hả?”
“Không tồi, còn biết chửi thề nha, cậu tiếp tục mắng đi.”
Tống Thiên Trạch cảm thấy giống như đang trêu chọc một con mèo chỉ biết phản kháng, vui đến không còn biết trời đâu đất đâu, làm quài không biết chán, còn thú vị hơn cả việc giành bóng trên sân, gõ mã code trên máy tính hàng trăm lần.
Không biết vì sao, hắn chính là muốn thu hút sự chú ý của Lạc Hàn, muốn chọc ghẹo cậu, muốn trêu tức cậu, muốn thấy cậu đỏ mặt nhưng lại không thể làm gì được hắn, hắn xưa nay dường như chưa hề hứng thú với một người như vậy.
“Tôi cũng không rảnh rỗi như cậu,” Lạc Hàn trừng hắn một cái, “Còn có, tôi đã nói là không chuyển đi thì sẽ không chuyển đi, khuyên cậu vẫn đừng nên nhọc lòng làm gì.”
Tống Thiên Trạch không đáp lại mà xoay người mở cửa tủ lấy quần áo ra mặc vào.
Hắn ngồi lên băng ghế dài thay giày, vô tình nghe thấy làm đàm tiếu của mấy nam sinh phía sau.
“Chao ôi, vừa nãy mày có nhìn thấy không, cái người đứng tắm bên phải tao ấy, chính là Lạc Hàn của khoa mỹ thuật.”
“Không để ý, thì làm sao?”
“Chậc, cậu ta chẳng phải là gay sao, cả đại học E này ai mà không biết, không ngờ tới lại đến nhà tắm chung tắm đấy."
“Đm, không phải đến tìm kiếm đàn ông đó chứ? Ê ê ê, thấy cơ thể cậu ta thế nào?”
“Đang tính nói với mày đây! Trời ơi mẹ nó chứ, tên kia vừa mềm vừa trắng, eo nhỏ chân dài, vả lại mông còn vểnh phết đấy!”
“Thật á? Mày nói xem, chịch tên này liệu có sướng hơn đàn bà không nhỉ?”
“Không biết nữa, không chịch được đàn bà, nếu có thể chịch cậu ta tao cũng hài lòng rồi ha ha ha.”
“Ha ha ha người anh em mày nói xem, nếu ngày nào đó cậu ta lại tới nhà tắm chung tắm, chúng ta có thể……”
Hai người chụm đầu lại hăng say thảo luận, cũng sắp tưởng tượng lên chín tầng mây luôn rồi, kết quả bả vai bất thình bị người ở phía sau nắm lại, “Này các anh trai, đang tám gì thế, cho tôi tám với nào.”
“Cậu cũng nhìn thấy đúng không, cái tên đồng tính Lạc Hàn kia……”
Phải nói đầu óc hai tên này thật sự quá thiếu giác ngộ, không hề nghe ra ẩn ý trong câu nói của hắn, vẫn hưng phấn bừng bừng chia sẻ với hắn, ngôn từ ô uế dơ bẩn đều xổ hết ra ngoài, gần như miêu tả Lạc Hàn thành loại kỹ nam thối nát không gì bằng.
“Này này này, tao vừa nảy ra một ý. Các anh em, nói cho nghe nè, chi bằng lần sau ba người chúng ta cùng……”
Tống Thiên Trạch gắng sức nhẫn nhịn lửa giận nghe xong kế hoạch của bọn họ.
“Thế nào thế nào, có phải rất hoàn hảo không?”
Một lũ chuột nhắt dưới cống rãnh thật cmn buồn nôn.
“Ừm, rất hoàn hảo.” Tống Thiên Trạch một phát túm được tóc của người kia, đột ngột giật mạnh về phía sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười, “Khiến mày mất đi vài cái răng lại càng hoàn hảo hơn đấy.”
“?? Mẹ nó mày làm gì –”
“Vừa hay ông nội Tống của mày đang ngứa ngáy tay chân, ráng chịu đựng chút đi ha.”
“A a a người đâu!! Cứu mạng với! Mau bắt thằng điên này lại đi! A a a –”
“Không ngờ tới đại học E còn có cái loại bại hoại như tụi bây, hôm nay ông đây nhất định phải thay hiệu trưởng hành đạo giáo huấn cái lũ chuột nhắt bọn bây!”
……
Giải quyết xong vấn đề ngứa ngáy tay chân, Tống Thiên Trạch ở bên ngoài tản bộ một vòng, lúc về ký túc xá liền nhìn thấy Lạc Hàn vẫn đang cặm cụi vẽ vời trên bàn sách.
Người này e rằng một chút ý thức bảo vệ bản thân thân cũng không có, bản thân là gay ngay cả con mèo dưới lầu ký túc xá cũng biết, lẽ nào cậu ta cảm thấy còn có thể đến nhà tắm chung chung đụng như những nam sinh bình thường khác sao.
Tống Thiên Trạch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bước đến trước bàn cậu, gõ lên giấy vẽ của cậu, “Này.”
Lạc Hàn nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, không để ý hắn.
“Này, tôi đang gọi cậu đấy.”
Lạc Hàn xù lông ném bút vẽ lên trên bàn, “Làm gì?”
“Về sau cậu đừng đến nhà tắm chúng nữa.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa……dựa vào, thì dựa vào tôi thường xuyên đến đó tắm, tôi không muốn nhìn thấy cậu, thấy cậu liền thấy phiền, chả còn tâm trạng để tắm nữa.”
Lạc Hàn cảm thấy hết sức buồn cười, “Nhà tắm chung lại không phải nhà cậu mở, vì sao tôi không thể đến đó? Vì sao tôi phải nghe cậu? Tống Thiên Trạch, cậu không cảm thấy cậu rất vô lý à?”
“Tùy cậu……nghĩ như thế nào,” Tống Thiên Trạch bịa không nổi nữa, dứt khoát tung chiêu thẳng, “Tóm lại đừng để tôi nhìn thấy cậu ở nhà tắm chung.”
Có lẽ 5 phút nữa xe lửa mới tới trạm.
“Alo, tiểu Hàn.”
“Alo, anh Tử Thịnh, anh đến trạm chưa?”
“Anh vừa xuống xe, em đang ở đâu vậy?”
“Người ở đây rất nhiều, em sợ anh không tìm thấy em. Em đang đứng bên cạnh cái biển hiệu màu vàng, ách, đại khái chính là ở........”
“Anh nhìn thấy em rồi, quay đầu lại nào.”
Lạc Hàn sửng sốt, cậu chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâm Tử Thịnh vận một thân áo gió quen thuộc, điện thoại vẫn đang đặt bên tai, mỉm cười đi về phía cậu.
Cách lần gặp mặt trước với Lâm Tử Thịnh cũng đã tròn một năm, đây là anh trai hàng xóm đã chăm sóc cậu từ nhỏ cho đến lớn, dáng dấp hiện giờ cũng đã triệt để trở nên chín chắn, toàn thân đều lộ ra hơi thở vững vàng thận trọng.
“Đã hơn một năm không gặp rồi.” Lâm Tử Thịnh hơi giang tay ra, “Đầu tiên không phải nên tặng anh một cái ôm sao?”
Lạc Hàn không nói hai lời, luồn hai tay qua khoảng trống dưới nách anh rồi ôm lấy eo anh, “Anh Tử Thịnh, anh đã quen với cuộc sống ở nước ngoài chưa?”
“Ban đầu thì vẫn chưa quen nhưng khoảng thời gian sau đó đã tốt hơn rồi.”
“Đi thôi, em mời anh đi ăn cơm.”
“Được.”
Lạc Hàn đưa anh đến một quán ăn bình thường cậu thích ghé nhất, lựa một vài món ăn nổi tiếng của tiệm, cuối cùng gọi thêm hai cốc sữa bắp.
Mí mắt Lâm Tử Thịnh phút chốc nhấc lên, “Em vẫn còn nhớ khẩu vị của anh à.”
“Nào dám quên chứ.” Lạc Hàn nửa đùa nửa thật nói, “Hai chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm rồi, nếu em quên mất những điều này, anh chẳng phải sẽ hận chết em sao.”
Giọng điệu Lâm Tử Thịnh bỗng chốc trầm xuống, “Em biết mà tiểu Hàn, dù em có làm gì anh cũng sẽ không bao giờ hận em, ở trong lòng anh em luôn luôn đúng. Còn về phần vì sao, em đương nhiên cũng biết.”
Tay cầm cốc của Lạc Hàn hơi khựng lại.
Cậu đương nhiên biết.
Một năm trước khi Lâm Tử Thịnh vừa mới tốt nghiệp đại học xong, vào cái đêm Lạc Hàn tiễn anh ra sân bay, anh trai chung sống với nhau hơn mười mấy năm đột nhiên tỏ tình với cậu.
Cậu còn nhớ rất rõ trong nháy mắt đó, đầu óc cậu ngẩn ngơ hồi lâu.
Chuyện cậu thích đồng tính xưa giờ cũng chẳng phải là bí mật gì, chỉ là từ trước tới nay cậu chưa bao giờ đặt Lâm Tử Thịnh vào trong phạm vi cân nhắc của mình, cũng chưa bao giờ nhận ra tình cảm mà Lâm Tử Thịnh vẫn luôn giành cho cậu.
Bởi vì không muốn mất đi tình bạn này, không muốn gây ra bất kỳ tổn thương nào cho anh nên việc hồi đáp đã trở thành một chuyện vô cùng khó khăn.
Hiển nhiên, một năm đã qua, Lâm Tử Thịnh vẫn cứ chờ đợi cậu hồi đáp.
Đáp án của cậu sẽ thay đổi sao? Sẽ không.
Lâm Tử Thịnh lớn lên đoan chính, vóc dáng rắn rỏi kiên cường, tính tình ôn nhu, luôn đặt cảm nhận của cậu lên hàng đầu, lẽ ra nên là đối tượng khiến người ta rung động. Nhưng không thể không thừa nhận, tình cảm quả thực là một điều gì đó rất kỳ diệu, không có cảm giác chính là không có cảm giác, tình bạn chính là tình bạn, một khi giới hạn trong lòng Lạc Hàn đạt đến hạn định, cậu sẽ không cho phép đối phương vượt quá giới hạn.
“......Anh Tử Thịnh.”
“Tiểu Hàn, em thả lỏng đi. Anh từng nói anh thích em, không phải có ý muốn ép em yêu đương với anh, chỉ là muốn cho em biết suy nghĩ của anh, nếu bên cạnh em không có người nào tốt em có thể cân nhắc đến anh một chút. Anh cũng không hy vọng em vì chuyện này mà xa lánh anh, nếu em muốn duy trì mối quan hệ trước kia của hai ta cũng không thành vấn đề, đợi đến một ngày nào đó em cảm thấy có thể tiến thêm bước nữa, chúng ta lại thử một chút cũng được.”
Lạc Hàn không biết nên nói gì.
Xin lỗi, hổ thẹn, khổ sở, loại cảm xúc ngổn ngang nào cũng có.
Cậu thật hy vọng bản thân có thể thích Lâm Tử Thịnh.
Nếu là vậy, có lẽ cậu sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
“Bỏ đi, chúng ta không nói cái này nữa,” Lâm Tử Thịnh đan mười ngón tay vào nhau, tùy ý đặt trên bàn, “Nói anh nghe trường của em thế nào đi? Anh nghe nói em vừa đổi ký túc xá, ở chung với bạn cùng phòng mới vẫn tốt chứ?”
Nhắc tới cái này, trong đầu Lạc Hàn nhất thời hiện ra gương mặt khiến người ta chán ghét kia.
“Đều......rất tốt ạ.”
Cậu không muốn khiến Lâm Tử Thịnh lo lắng.
Vả lại chuyện này cậu nên tự mình giải quyết mới đúng.
Lâm Tử Thinh gật gật đầu, “Vậy thì tốt. Hôm nay anh tới thành phố E chỉ để thăm em một chút, buổi tối phải trở về ngay, nếu có cần gì hoặc muốn ăn gì cứ việc gọi cho anh, anh trực tiếp gửi qua bưu điện cho em, dụng cụ vẽ có đủ không?”
“Anh Tử Thịnh.”
“Hử?”
“Cảm ơn anh.”
*
“Chỉ cần cậu muốn chơi, Lạc Hàn tôi luôn sẵn sàng chơi cùng cậu.”
Kể từ giây phút mở to mắt nằm trên giường vào sáng sớm, câu nói này cứ như ma quỷ nguyền rủa luẩn quẩn bên tai Tống Thiên Trạch. Vẻ mặt lúc Lạc Hàn nói chuyện, giọng điệu và cả thái độ quật cường kia đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Dù sao thì Tống Thiên Trạch hắn thích nhất là những thứ mang tính khiêu chiến, hắn trái lại muốn nhìn thử xem tên Lạc Hàn này đến tột cùng có thể chống đỡ được bao lâu.
Hắn lắc lắc đầu, cầm lấy chậu và khăn mặt xuống lầu, xỏ dép lào bước vào nhà tắm chung.
Con người thiệt đúng là nghĩ cái gì liền tới cái đó, tỷ như vào lúc này, hắn đang đứng tại khúc ngoặt của phòng thay quần áo vừa hay lại nhìn thấy bóng lưng của Lạc Hàn, Tống Thiên Trạch liếc nhìn tấm thẻ trong tay, phát hiện ra thiệt cmn trùng hợp, tủ đồ của hai bọn họ vậy mà còn ở cạnh nhau.
Đây là lần đầu tiên Lạc Hàn đến nhà tắm chung ở cơ sở chính, bởi vì cơ sở chính có nhiều khoa hơn khu Đông nên quy mô nhà tắm cũng lớn hơn bên kia không ít, cậu vốn cho rằng giờ này sẽ không phải chen lấn, nào ngờ tới suýt chút nữa đã không có chỗ đặt chậu.
Nói thật thì cậu không thích cảm giác chen chúc với người khác lắm, nhưng tiền cũng đã nộp, người cũng đã tới, sao có thể không tắm chứ. Đợi người của phòng thay đồ hầu hết đều đi vào nơi tắm, lúc này cậu mới cởi bỏ từng kiện quần áo trên người xuống, sau đó xếp chúng lại gọn gàng bao gồm cả giày đặt hết vào trong tủ, trên người chỉ còn sót lại một chiếc quần lót.
Ở góc độ của Tống Thiên Trạch có thể nhìn thấy rõ tấm lưng cậu.
Trước đó hắn còn nghiêm túc nghi ngờ Lạc Hàn mỗi ngày đều trát cả ký phấn lên mặt nên trông mới trắng giống như ma thế, hiện tại xem ra không phải vậy, trên dưới khắp người cậu đều là một tone trắng lạnh lẽo.
Tầm mắt không nhịn được di dời từ cái gáy trắng nõn xinh đẹp của cậu dần dà xuống phía dưới, dời đến đôi vai hơi nhô lên, đến vòng eo nhỏ nhắn săn chắc, rồi đến đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp kia……
Yết hầu của Tống Thiên Trạch lăn lăn vài vòng, ngay lập tức khôi phục tỉnh táo.
Lạc Hàn cúi người xuống, đang chuẩn bị cởi lớp vải che thân cuối cùng ra, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi dép lào quen thuộc.
Cậu ngẩng đầu lên, người nào đó đang khoanh hai tay trước ngực dựa vào cái tủ bên cạnh cậu, mắt nhìn xuống cậu.
Tay đang đặt ở hông cũng đột nhiên cứng đờ tại đó.
Đi tắm mà cũng đụng phải tên mặt hâm này, đúng là xúi quẩy.
Lạc Hàn vứt cho Tống Thiên Trạch một ánh mắt cực kỳ ghét bỏ, thẳng thừng không định cởi quần lót nữa, cũng không thèm phản ứng hắn, trực tiếp cầm chậu bước vào nhà tắm.
Tống Thiên Trạch nhìn bóng lưng cậu từ từ nhấn chìm trong tấm mành trong suốt, hắn hai ba cái lột bỏ quần áo trên người rồi tùy tiện chất thành đống nhét vào trong tủ, xốc tấm mành trong suốt lên theo vào trong.
Thực sự quá là không khéo, cả nhà tắm to lớn chỉ còn thừa lại hai gian phòng tắm liền kề nhau, Tống Thiên Trạch thuận lý thành chương đứng tắm bên cạnh Lạc Hàn.
Hề hước chính là Lạc Hàn không hề phát giác ra hắn.
Lạc Hàn hướng mặt vào trong, bóp một chút sữa tắm rồi xoa loạn khắp người, tâm tư vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc vừa ngẩng đầu lên khi nãy.
Nếu cậu không hoa mắt thì vừa rồi chính là nhìn thấy thằng hai nhà Tống Thiên Trạch tinh thần phấn chấn bừng bừng ngẩng cao đầu chào cờ.
……Quả thật là biến thái sao? Lẽ nào chính cậu ta cũng không có cảm giác gì ư?
Lạc Hàn phẩy phẩy tóc, rửa hai má. Cũng không biết có phải do hơi nước quá nóng hay không, cả hai má cậu đều nóng lên một cách khó hiểu.
Lúc này cậu mới nghe thấy tiếng huýt gió của người bên cạnh.
Lạc Hàn nheo mắt lại nhìn nhìn, vậy mà lại nhìn thấy đôi dép lào đen thùi lùi khác người của tên kia.
Tên khốn này 90% là cố ý.
“Tống Thiên Trạch, cậu cố ý?”
“Tôi nào có cố ý đâu, tự cậu nhìn xem ngoài chỗ này ra còn có gian nào còn trống không, tôi không tắm ở đâu thì tắm ở đâu.”
Còn rất lý lẽ hùng hồn.
Lạc Hàn rất không muốn thẳng thắn gặp mặt hắn theo cách này.
Không chỉ bởi vì cậu là gay mà còn là bởi vì đối tượng là Tống Thiên Trạch.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất lau sạch bọt nước trên người, cũng không định gội đầu tiếp mà thẳng tay đóng vòi hoa sen lại rồi xoay người rời khỏi nhà tắm.
Mới tắm có mấy phút?
Tống Thiên Trạch cũng đóng vòi hoa sen.
Không ngoài dự đoán hắn cũng không tắm nữa, dựa vào nơi cách cậu rất gần dùng khăn lau tóc –
Đúng, nhất định phải là nơi cách cậu rất gần.
Lạc Hàn không nghĩ ra hắn lại đang muốn diễn trò gì, cậu cau mày hỏi: “Là ai bảo ‘cách xa tôi một mét’ hử?”
“Tôi thay đổi chủ ý rồi,” Tống Thiên Trạch không biết xấu hổ trả lời, “Nếu cậu đã không muốn chuyển đi, vậy tôi sẽ luôn quấy rầy cậu, quấy rầy đến lúc cậu chịu không nổi nữa phải chủ động dọn khỏi phòng 303 mới thôi.”
Lạc Hàn không còn lời nào để nói giật giật khóe miệng, “Tùy cậu.”
“Sao mới tắm được mấy phút đã không tắm nữa rồi.”
Biết rõ mà còn hỏi.
Lạc Hàn thu dọn đồ đạc, ‘bang’ một tiếng đóng sầm cửa tủ lại, “Tôi không quá muốn tắm bên cạnh tên đáng ghét nào đó.”
Tống Thiên Trạch hừ cười một tiếng, nghiêng đầu sang một bên khác, mí mắt nửa cụp xuống, tầm mắt dừng lại phía dưới cậu một giây, rất nhanh liền nhảy trở về trên mặt cậu.
“……Có bệnh?” Vừa nghĩ đến trên dưới trước sau của mình bị hắn lướt qua một lần, mặt Lạc Hàn liền nổi lên từng trận xanh tím, “Tống Thiên Trạch, cậu mẹ nó là biến thái hả?”
“Không tồi, còn biết chửi thề nha, cậu tiếp tục mắng đi.”
Tống Thiên Trạch cảm thấy giống như đang trêu chọc một con mèo chỉ biết phản kháng, vui đến không còn biết trời đâu đất đâu, làm quài không biết chán, còn thú vị hơn cả việc giành bóng trên sân, gõ mã code trên máy tính hàng trăm lần.
Không biết vì sao, hắn chính là muốn thu hút sự chú ý của Lạc Hàn, muốn chọc ghẹo cậu, muốn trêu tức cậu, muốn thấy cậu đỏ mặt nhưng lại không thể làm gì được hắn, hắn xưa nay dường như chưa hề hứng thú với một người như vậy.
“Tôi cũng không rảnh rỗi như cậu,” Lạc Hàn trừng hắn một cái, “Còn có, tôi đã nói là không chuyển đi thì sẽ không chuyển đi, khuyên cậu vẫn đừng nên nhọc lòng làm gì.”
Tống Thiên Trạch không đáp lại mà xoay người mở cửa tủ lấy quần áo ra mặc vào.
Hắn ngồi lên băng ghế dài thay giày, vô tình nghe thấy làm đàm tiếu của mấy nam sinh phía sau.
“Chao ôi, vừa nãy mày có nhìn thấy không, cái người đứng tắm bên phải tao ấy, chính là Lạc Hàn của khoa mỹ thuật.”
“Không để ý, thì làm sao?”
“Chậc, cậu ta chẳng phải là gay sao, cả đại học E này ai mà không biết, không ngờ tới lại đến nhà tắm chung tắm đấy."
“Đm, không phải đến tìm kiếm đàn ông đó chứ? Ê ê ê, thấy cơ thể cậu ta thế nào?”
“Đang tính nói với mày đây! Trời ơi mẹ nó chứ, tên kia vừa mềm vừa trắng, eo nhỏ chân dài, vả lại mông còn vểnh phết đấy!”
“Thật á? Mày nói xem, chịch tên này liệu có sướng hơn đàn bà không nhỉ?”
“Không biết nữa, không chịch được đàn bà, nếu có thể chịch cậu ta tao cũng hài lòng rồi ha ha ha.”
“Ha ha ha người anh em mày nói xem, nếu ngày nào đó cậu ta lại tới nhà tắm chung tắm, chúng ta có thể……”
Hai người chụm đầu lại hăng say thảo luận, cũng sắp tưởng tượng lên chín tầng mây luôn rồi, kết quả bả vai bất thình bị người ở phía sau nắm lại, “Này các anh trai, đang tám gì thế, cho tôi tám với nào.”
“Cậu cũng nhìn thấy đúng không, cái tên đồng tính Lạc Hàn kia……”
Phải nói đầu óc hai tên này thật sự quá thiếu giác ngộ, không hề nghe ra ẩn ý trong câu nói của hắn, vẫn hưng phấn bừng bừng chia sẻ với hắn, ngôn từ ô uế dơ bẩn đều xổ hết ra ngoài, gần như miêu tả Lạc Hàn thành loại kỹ nam thối nát không gì bằng.
“Này này này, tao vừa nảy ra một ý. Các anh em, nói cho nghe nè, chi bằng lần sau ba người chúng ta cùng……”
Tống Thiên Trạch gắng sức nhẫn nhịn lửa giận nghe xong kế hoạch của bọn họ.
“Thế nào thế nào, có phải rất hoàn hảo không?”
Một lũ chuột nhắt dưới cống rãnh thật cmn buồn nôn.
“Ừm, rất hoàn hảo.” Tống Thiên Trạch một phát túm được tóc của người kia, đột ngột giật mạnh về phía sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười, “Khiến mày mất đi vài cái răng lại càng hoàn hảo hơn đấy.”
“?? Mẹ nó mày làm gì –”
“Vừa hay ông nội Tống của mày đang ngứa ngáy tay chân, ráng chịu đựng chút đi ha.”
“A a a người đâu!! Cứu mạng với! Mau bắt thằng điên này lại đi! A a a –”
“Không ngờ tới đại học E còn có cái loại bại hoại như tụi bây, hôm nay ông đây nhất định phải thay hiệu trưởng hành đạo giáo huấn cái lũ chuột nhắt bọn bây!”
……
Giải quyết xong vấn đề ngứa ngáy tay chân, Tống Thiên Trạch ở bên ngoài tản bộ một vòng, lúc về ký túc xá liền nhìn thấy Lạc Hàn vẫn đang cặm cụi vẽ vời trên bàn sách.
Người này e rằng một chút ý thức bảo vệ bản thân thân cũng không có, bản thân là gay ngay cả con mèo dưới lầu ký túc xá cũng biết, lẽ nào cậu ta cảm thấy còn có thể đến nhà tắm chung chung đụng như những nam sinh bình thường khác sao.
Tống Thiên Trạch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bước đến trước bàn cậu, gõ lên giấy vẽ của cậu, “Này.”
Lạc Hàn nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, không để ý hắn.
“Này, tôi đang gọi cậu đấy.”
Lạc Hàn xù lông ném bút vẽ lên trên bàn, “Làm gì?”
“Về sau cậu đừng đến nhà tắm chúng nữa.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa……dựa vào, thì dựa vào tôi thường xuyên đến đó tắm, tôi không muốn nhìn thấy cậu, thấy cậu liền thấy phiền, chả còn tâm trạng để tắm nữa.”
Lạc Hàn cảm thấy hết sức buồn cười, “Nhà tắm chung lại không phải nhà cậu mở, vì sao tôi không thể đến đó? Vì sao tôi phải nghe cậu? Tống Thiên Trạch, cậu không cảm thấy cậu rất vô lý à?”
“Tùy cậu……nghĩ như thế nào,” Tống Thiên Trạch bịa không nổi nữa, dứt khoát tung chiêu thẳng, “Tóm lại đừng để tôi nhìn thấy cậu ở nhà tắm chung.”