Chương 13
Edit: Bàn
Lý Tú nhìn chằm chằm về phía Phương Càn An, nam sinh cao lớn lúc này đang ở ngay trước mặt cậu, dưới ánh đèn điện thoại yếu ớt, thân hình của nam sinh có vẻ cực kỳ cao to -- hay đúng hơn là, cồng kềnh.
Lúc trước Lý Tú đúng là không để ý lắm, nhưng bây giờ xem ra, lí do cái bóng của Phương Càn An to như vậy là vì trên cánh tay Phương Càn An hình như còn có một "người" đang nằm.
Tim Lý Tú trong nháy mắt tăng tốc, cậu cắn chặt răng, lúc đang liều mạng tự hỏi nên xử lý tình huống này thế nào, Phương Càn An quay người lại.
"Ê, sao cậu không nói --"
Có lẽ là vì sự im lặng của Lý Tú, nên hắn cũng lờ mờ thấy không đúng lắm.
Vừa làu bàu, Phương Càn An vừa nhân tiện chĩa điện thoại trong tay sang bên cạnh mình.
Sau đó hắn liền thấy "người" kia.
Hình dạng cơ thể tương tự như con người, nhưng cái đầu đặt trên bả vai Phương Càn An chỉ có một nửa mặt là hoàn chỉnh, trên khuôn mặt trắng xanh in một nụ cười quái đản, còn nửa mặt bên kia, cơ thịt màu đỏ không có da bao phủ đang hơi động đậy, con mắt lồi lên ọc ọc lăn lộn, trên con mắt phủ đầy tơ máu đỏ tươi.
Nó đang nắm cánh tay của Phương Càn An.
Phương Càn An vừa cúi đầu là có thể thấy nội tạng không ngừng rơi ra khỏi cơ thể nó.
...
Nam sinh cao to 1m9 hơi há miệng, hắn tưởng mình sẽ phát ra một tiếng hét cuồng loạn, nhưng khi hắn thực sự mở miệng, trong cổ họng lại chỉ nặn được một âm hơi.
Đầu óc trống rỗng.
"Rầm --"
Khi suy nghĩ lý trí dừng lại hoàn toàn, thứ chiếm giữ cơ thể Phương Càn An chỉ còn bản năng sinh lý nguyên thuỷ nhất.
Nói cách khác là ký ức cơ bắp.
Phương Càn An hít vào một hơi lạnh, sau đó, hắn đột nhiên giơ tay, đánh thẳng về phía "người" đầy màu máu kia. Kinh nghiệm học quyền anh nhiều năm qua khiến hắn ra đòn vừa nhanh vừa ác. Dưới đòn công kích ác liệt như vậy, bóng dáng dán chặt trên người Phương Càn An chỉ phát ra một âm thanh giòn giã, ngay sau đó liền bị một cú đá cao Muay Thái tiêu chuẩn đá thẳng vào bóng tối trong góc hành lang.
Trong bóng tối hình như vang lên một âm thanh cứng giòn kỳ quái.
"Đcm đcm rốt cuộc kia là cái đéo gì --"
Thẳng đến giờ phút này, Phương Càn An mới đột nhiên thở dốc, hắn bắt đầu kêu thảm thiết. Rõ ràng là một nam sinh 1m9, nhưng mặt đã sợ đến tái xanh.
"Tôi, tôi cũng không biết."
Không thể không nói, Lý Tú cũng bị sự việc vừa nãy làm sợ ngây người: Cho dù là chuyện trên người bạn học của mình bỗng xuất hiện một con quỷ nửa mặt, hay là con quỷ này bị bạn học của mình một phát đấm bay... Cũng đã vượt qua phạm vi mà não bộ có thể giải thích.
"Lúc cậu nói tôi cứ bóp cậu, tôi mới phát hiện nó ở cạnh cậu."
Lý Tú thì thào mở miệng, nhưng thực ra không hề biết rốt cuộc mình đang nói gì.
Phương Càn An không hé răng.
Thời gian mấy giây sau đó, trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Phương Càn An mặt tái mét nhìn Lý Tú nói năng lộn xộn, mà Lý Tú cũng chỉ có thể hoang mang nhìn lại Phương Càn An.
Lý Tú đột nhiên thấy hơi kỳ quái.
Bây giờ Phương Càn An nhìn trông hơi... hơi sai.
Nam sinh vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, vẫn nhìn thẳng vào Lý Tú, nhưng khuôn mặt cắt không còn giọt máu của nam sinh còn bết bát hơn lúc nãy bắt đầu gặp quỷ. Ánh mắt đăm đăm của Phương Càn An, mắt cũng càng trợn càng to, càng trợn càng to...
Trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi.
Chờ, chờ một chút.
Lý Tú nhanh chóng nhận ra, Phương Càn An không phải đang nhìn mình nên mới lộ ra vẻ mặt sợ đến mất hồn kia.
Thứ Phương Càn An đang nhìn, là đằng sau mình.
Cơ thể Lý Tú chợt cứng đờ.
... Sao lại không nhận ra sớm hơn chút chứ?
Lý Tú nghĩ.
Lúc nhìn thấy bên cạnh Phương Càn An có thêm một cái bóng, vai của mình rõ ràng cũng rất nặng mà.
Tiếng hít thở của Lý Tú trở nên vô cùng nặng nề.
Đừng nhìn đừng nhìn đừng nhìn đừng nhìn --
Trong đầu tựa như có một tiếng hét, nhưng Lý Tú không khống chế được mà dùng khoé mắt liếc nhìn đầu vai mình.
Một bàn tay đang khoác lên đó.
Bàn tay màu xanh, trắng xám.
Giống như xác ướp, làn da trên bàn tay kia không có chút bóng bẩy nào, căng ra trên xương tay thô kệch.
Không có móng tay, ở sau đầu ngón tay là giường móng đen thùi và một đoạn xương trắng nhỏ hơi lồi ra từ dưới da.
【"A Tú."】
Không biết là vì quá sợ hãi nên sinh ra ảo giác, hay là "thứ" kia thực sự mở miệng gọi cậu.
Lý Tú nghe thấy một tiếng nỉ non cực kỳ khản đặc và quái dị.
【"A Tú của anh."】
Giống như một con trăn, cái tay kia bắt đầu lần mò về phía ngực Lý Tú, cơn lạnh thấu xương không ngừng lan ra xuôi theo nơi làn da chạm nhau. Biết rõ bây giờ phải bắt đầu động đậy, phải chạy trốn, nhưng Lý Tú ngoài run rẩy ra thì hoàn toàn không thể di chuyển, như thể cơ thể đã hoàn toàn tách khỏi linh hồn cậu.
Cái lạnh gần như có thể đóng băng xương tủy nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ lưng cậu, mặc dù không dám quay đầu nhìn, nhưng Lý Tú biết, mình đã bị "thứ kia" ôm lấy hoàn toàn.
Cậu sắp bị ăn sạch rồi.
Lý Tú nhận ra điều này một cách sâu sắc hơn bao giờ hết.
"Hu..."
Trong hành lang đen kịt, cách duy nhất mà thiếu niên nhỏ yếu có thể phát ra tiếng kêu cứu chỉ là một tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt.
Giọt nước lạnh lẽo chậm rãi rơi xuống gò má, là Lý Tú vì quá kinh sợ mà nước mắt tràn ra, đương nhiên, cũng có thể là mồ hôi lạnh của cậu.
Bàn tay khô héo chậm rãi vạch lên, tỉ mỉ vuốt ve sự ẩm ướt trên khuôn mặt mềm mại của người sống.
Trong cảm giác sợ hãi tràn ngập, Lý Tú trơ mắt nhìn Phương Càn An lảo đảo lùi về phía sau.
Khác với bản thân mình đã hoàn toàn bị ma quỷ bắt lấy, Phương Càn An vẫn còn cơ hội chạy trốn.
Lý Tú không cảm thấy lạ, nam sinh kia sẽ chạy trốn.
Nhưng điều cậu không ngờ tới là, khi cậu tưởng Phương Càn An sẽ trực tiếp quay đầu lại rời đi, đối phương lại đột nhiên phát ra một tiếng kêu vừa thảm thiết vừa khó nghe, sau đó...
Sau đó thì xông về phía mình, ôm lấy cậu.
"Phương Càn An?!"
Lúc bị Phương Càn An xốc lên vai như vác bao tải, Lý Tú suýt nữa ngất đi.
Sau một hồi xóc nảy kịch liệt, Lý Tú mới muộn màng nhận ra mình đã được Phương Càn An ôm chặt chạy như điên trong hành lang âm u kỳ quái này.
"Hộc... hộc..."
Phương Càn An chạy rất nhanh, Lý Tú có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mất khống chế kia. Xung quanh Lý Tú dường như luôn là bóng tối không ngừng kéo dài, hành lang này là dài đằng đẵng như thế, dài đến mức hoàn toàn không phù hợp với quy luật hiện thực.
Trên lưng Lý Tú vẫn còn sự âm u lạnh lẽo cực điểm do "thứ kia" để lại, nhưng nơi chạm vào Phương Càn An lại nóng như thiêu đốt.
"Khụ... Phương... Phương Càn An... Dừng lại... Thả tôi xuống... Nhanh..."
Lý Tú giơ tay vỗ lên lưng Phương Càn An.
Cậu yếu ớt kêu lên.
Nhưng nam sinh dưới người cậu đã sợ đến suy sụp, cho dù đã nghe thấy lời cậu, nhưng vẫn liều mạng chạy như điên.
"Dừng gì mà dừng dừng rồi thứ kia đuổi kịp thì làm sao mẹ nó chứ rốt cuộc kia là cái quỷ gì --"
Phải nói không hổ là thành viên ngôi sao của đội bóng rổ trường sao? Phương Càn An chạy một đoạn như vậy rồi mà vẫn có thể một hơi gào lên một câu dài thế.
Chỉ là lúc gào lên nói chuyện có hơi không đầu không đuôi.
Đến khi Phương Càn An cuối cùng đã cạn kiệt sức lực không thể không dừng lại, đã là hơn 10 phút sau. Lý Tú không chờ hắn buồn tay, trực tiếp giãy ra từ trên người hắn nhảy xuống, sau đó liền nửa quỳ xuống đất bắt đầu nôn khan.
- - Bị vai Phương Càn An chọc vào dạ dày, đầu hướng xuống đất lắc lư một đường, Lý Tú cảm thấy mình không nôn thẳng lên người Phương Càn An, đơn thuần là vì thấy người này vẫn nhớ mang theo mình chạy trốn.
"Cậu... cậu lần sau chạy trốn... có thể đổi tư thế khác tốt hơn chút không?"
Vất vả lắm mới lấy lại được hơi thở, Lý Tú uể oải lầm bầm nói với Phương Càn An.
"Ầy, cậu yêu cầu cũng cao quá rồi đấy, lấy tình huống vừa rồi, cậu suýt nữa bị quỷ tha đi rồi còn tính toán nhiều thế làm gì?" Vẻ mặt Phương Càn An vẫn rất tệ, hắn thở hồng hộc lầu bầu, đồng thời không ngừng đung đưa điện thoại trong tay kiểm tra xung quanh một cách hoảng sợ.
Lý Tú nhìn ra được, lúc này Phương Càn An vẫn trong trạng thái sợ hãi chưa tỉnh hồn.
Sau một hồi im lặng, trong bóng tối vang lên một tiếng "cảm ơn" rất nhẹ.
Nghe thấy lời cảm ơn của Lý Tú, Phương Càn An ngẩn ra, ngay sau đó, hắn rất không tự nhiên mà né tránh mắt Lý Tú.
"Thực ra cũng có gì phải cảm ơn, người què như cậu cũng đâu chạy nổi..."
Nam sinh cứng ngắc đáp lại, hồn nhiên không biết rằng khi Lý Tú nghe thấy hắn nhắc đến cái từ "người què" này lần nữa, chút dịu dàng trên mặt ban đầu biến mất trong nháy mắt.
Lý Tú nghiêm mặt: "Thế thì đúng là nhìn không ra thật, con người cậu tốt thế này."
...
"Vù..."
Gần như ngay lúc Lý Tú vừa dứt lời, trong hành lang đóng kín đột nhiên thổi tới một luồng gió cực lạnh.
Cổ tay Lý Tú đau nhức, nhưng lại là Phương Càn An hét thảm một tiếng, chuẩn bị lại là một màn hai người chạy giữ điên giữ mạng. Ở tận cùng trong bóng tối vang lên một tiếng "lạch cạch," ngay sau đó toàn bộ đèn trên đầu bọn họ đều sáng lên.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ.
Phương Càn An phanh gấp, suýt nữa kéo theo Lý Tú cùng ngã xuống đất.
Mà bên còn lại, bóng người kia cũng "ôi trời" một tiếng, lùi về sau mấy bước.
"Ôi mẹ ơi, ôi chết ông đây rồi!"
Một nhân viên trường lớn tuổi một tay cầm thùng dụng cụ, một tay đặt trên công tắc tổng của đèn hành lang, kinh ngạc nhìn Lý Tú và Phương Càn An trước mặt mình.
"Hai cậu là người lớp nào? Sao chạy đến đây?! Không biết tầng này niêm phong rồi à, điện cũng không thông mà còn chạy đến chỗ này, là ngại mạng không đủ dài hả --"
Sau khi phục hồi tinh thần lại từ cơn khiếp sợ ban đầu, nhân viên trường kia dựng thẳng lông mày, hết sức tức giận mà kêu la.
*
Tầng nhà vây hãm Lý Tú và Phương Càn An đương nhiên không phải tầng -13 quỷ dị, mà là tầng -3 của toà nhà tổng hợp.
Vì dột nước quanh năm, dây điện tầng này luôn bị đoản mạch và trong trạng thái bảo trì. Cân nhắc đến điểm này, nên kể từ khi toà nhà xây xong, tầng -3 của toà nhà tổng hợp vẫn chưa bao giờ được sử dụng bình thường.
Do đồ dùng dạy học của trường được thay mới hàng năm, đồ dùng dạy học và bàn ghế học cũ sau khi thay không tìm được công ty phế liệu nào đến xử lý, thì sẽ tạm thời cất giữ trong văn phòng trống ở tầng nhà bỏ không này.
Thang máy của toà nhà tổng hợp cũng đã được thiết lập để không dừng lại ở tầng này từ lâu.
... Chính vì như vậy, nên Lý Tú đã giải thích thật lâu, nhưng vẫn không nói rõ được lí do mình và Phương Càn An lại xuất hiện ở đây với nhân viên trường kia.
Được rồi, vốn cậu cũng khó giải thích rõ, dù sao chính cậu cũng không hiểu rốt cuộc trong hành lang xảy ra chuyện gì: Sau khi bật đèn, cậu phát hiện ngay hành lang tầng -3 không hề dài hơn. Nhưng lúc nãy cậu và Phương Càn An chắc chắn đã chạy rất lâu, đến giờ Lý Tú vẫn thấy tim mình còn đau âm ỉ, chân phải vốn có khuyết điểm đã sưng tấy đến mức gần như không nhấc nổi.
Càng thêm hoạ vô đơn chí là, lúc nhân viên trường kia vặn hỏi bọn họ, còn phát hiện ra đồ phế liệu ban đầu chất đống ở hành lang cũng bị lật tung lên.
"Có phải hai cậu cố tình đến phá hoại không?! Học sinh bây giờ sao lại chán thế này chứ, thật là bực..."
Nhân viên trường hùng hổ vọt tới bên cạnh những thùng giấy bị đổ, nhìn đồ đạc tán loạn trên đất, miệng không ngừng càu nhàu.
"Các cậu là người lớp nào, tôi nhất định phải nói với chủ nhiệm lớp các cậu, phá hoại đồ của trường, các cậu nhất định phải đền!"
Lý Tú sau khi bị nhân viên trường nhắc nhở mới để ý đống phế liệu đằng sau bọn họ, mà khi nhân viên trường mắng mỏ thu dọn đồ đạc, vẻ mặt cậu cũng trở nên cứng ngắc vô cùng.
Cậu thấy rõ, từng món đồ mà nhân viên trường nhặt từ dưới đất lên chính là mô hình cơ thể người mà trong tiết Sinh học hay dùng.
Trung học Khải Minh lắm tiền nhiều của, mô hình cơ thể người cũng là loại tinh xảo nhất, cao bằng người bình thường, một nửa người bằng nhựa là dáng vẻ bình thường, nửa còn lại là các mô cơ không có da, phần bụng phía dưới là các cơ quan nội tạng rõ nét.
Đương nhiên, bằng mắt thường có thể thấy, những bộ phận này đã bị phá hỏng, biến thành các mảnh nhựa không hoàn chỉnh lổn nhổn khắp nơi.
Đặc biệt là phần ngực của mô hình cơ thể người, đã biến thành một cái lỗ lớn sáng ngời, xuyên qua lớp khe nhựa không đều nhau, có thể thấy bên trong trống rỗng của mô hình.
Lý Tú không kìm được, mắt đối mắt với Phương Càn An.
...
Có tên tuổi của Phương đại thiếu gia ở đây, việc xuất hiện ở tầng -3 mà trường không cho phép vào, đồng thời "không cẩn thận" phá hỏng mô hình cơ thể người bị thay thế của lớp Sinh học, hoàn toàn không được coi là vấn đề gì to tát.
Lý Tú và Phương Càn An nhanh chóng trở lại lối ra tầng 1 của toà nhà tổng hợp -- đương nhiên, lúc này bọn họ đều không hẹn mà cùng chọn đi lối thoát hiểm, chứ không phải đi thang máy tầng -2.
Vừa ra tới bồn hoa cạnh lối ra, Phương Càn An bỗng thoắt một cái ngã ngồi cả người trên ghế dài bên ngoài.
"Phương Càn An, cậu sao vậy?"
"Tôi... tôi không sao, chỉ là muốn ngồi một chút."
Phương Càn An cắn răng, cố gắng giấu sự thật chân mình đã mềm nhũn, hắn giả vờ bình tĩnh nói với Lý Tú.
"À."
Lý Tú thấp giọng nói.
Sau đó, cậu liền quay người chuẩn bị đi.
"Này, cậu đi đâu --"
Kết quả còn chưa kịp cất bước, Lý Tú đã bị Phương Càn An một phát bay sang, trực tiếp cản lại.
"Dù sao, dù sao đi nữa hai ta cũng là đồng đội cùng chung hoạn nạn, bây giờ cậu định bỏ mặc tôi à?"
Phương Càn An vô cùng nhếch nhác mà nhìn Lý Tú, dù giả vờ mạnh mẽ thế nào, cũng không thể che đậy sự thật rằng hắn bị sợ đến mức không dám ở một mình.
"Tôi đi học."
Lý Tú ỉu xìu đáp.
Sau khi ra khỏi toà nhà tổng hợp, cậu đã phát hiện rằng, trên cảm giác thân thể, cậu và Phương Càn An đã gian nan lặn lội trong hành lang đen kịt kia rất lâu.
Nhưng thực tế, bắt đầu tính từ khi bọn họ tiến vào thang máy, thời gian thực bên ngoài mới chỉ trôi qua mười mấy phút.
Cậu vẫn vào kịp tiết cuối của sáng hôm nay.
Lý Tú vừa nói xong, liền thấy Phương Càn An không dám tin mở to hai mắt: "Cậu, cậu đi học? Đã trải qua những chuyện vừa rồi, mà bây giờ cậu vẫn muốn đi học?"
Giọng Phương Càn An cao vút, nhìn trông vô cùng sụp đổ.
Lý Tú rũ mắt, nhìn cái tay của Phương Càn An trên cổ tay mình: "Cũng vì vừa rồi... vừa rồi gặp phải chuyện đó, nên mới nhất định phải đi học."
Ánh mặt trời giữa trưa sáng rực, nhưng dưới ánh sáng, mặt Lý Tú vẫn trắng bệch không chút màu máu, ngay cả trên môi cũng đắp một lớp bụi thật mỏng.
"Tiết 4 chính là môn Chính trị."
Lý Tú lầm bầm giải thích.
"... Tôi thấy tôi cần tiết này, để mình tỉnh táo lại."
Cậu nói với Phương Càn An.
___________________
Tác giả có điều muốn nói:
Lý Tú: Tôi nghĩ quan điểm cơ bản của chủ nghĩa Mác có thể loại trừ tất cả các hiện tượng siêu nhiên một cách hiệu quả.
Phương chó con:... Hả?
Anh trai:...
Nói chung, ở trường, việc quan trọng nhất chính là học tập.
Lý Tú nhìn chằm chằm về phía Phương Càn An, nam sinh cao lớn lúc này đang ở ngay trước mặt cậu, dưới ánh đèn điện thoại yếu ớt, thân hình của nam sinh có vẻ cực kỳ cao to -- hay đúng hơn là, cồng kềnh.
Lúc trước Lý Tú đúng là không để ý lắm, nhưng bây giờ xem ra, lí do cái bóng của Phương Càn An to như vậy là vì trên cánh tay Phương Càn An hình như còn có một "người" đang nằm.
Tim Lý Tú trong nháy mắt tăng tốc, cậu cắn chặt răng, lúc đang liều mạng tự hỏi nên xử lý tình huống này thế nào, Phương Càn An quay người lại.
"Ê, sao cậu không nói --"
Có lẽ là vì sự im lặng của Lý Tú, nên hắn cũng lờ mờ thấy không đúng lắm.
Vừa làu bàu, Phương Càn An vừa nhân tiện chĩa điện thoại trong tay sang bên cạnh mình.
Sau đó hắn liền thấy "người" kia.
Hình dạng cơ thể tương tự như con người, nhưng cái đầu đặt trên bả vai Phương Càn An chỉ có một nửa mặt là hoàn chỉnh, trên khuôn mặt trắng xanh in một nụ cười quái đản, còn nửa mặt bên kia, cơ thịt màu đỏ không có da bao phủ đang hơi động đậy, con mắt lồi lên ọc ọc lăn lộn, trên con mắt phủ đầy tơ máu đỏ tươi.
Nó đang nắm cánh tay của Phương Càn An.
Phương Càn An vừa cúi đầu là có thể thấy nội tạng không ngừng rơi ra khỏi cơ thể nó.
...
Nam sinh cao to 1m9 hơi há miệng, hắn tưởng mình sẽ phát ra một tiếng hét cuồng loạn, nhưng khi hắn thực sự mở miệng, trong cổ họng lại chỉ nặn được một âm hơi.
Đầu óc trống rỗng.
"Rầm --"
Khi suy nghĩ lý trí dừng lại hoàn toàn, thứ chiếm giữ cơ thể Phương Càn An chỉ còn bản năng sinh lý nguyên thuỷ nhất.
Nói cách khác là ký ức cơ bắp.
Phương Càn An hít vào một hơi lạnh, sau đó, hắn đột nhiên giơ tay, đánh thẳng về phía "người" đầy màu máu kia. Kinh nghiệm học quyền anh nhiều năm qua khiến hắn ra đòn vừa nhanh vừa ác. Dưới đòn công kích ác liệt như vậy, bóng dáng dán chặt trên người Phương Càn An chỉ phát ra một âm thanh giòn giã, ngay sau đó liền bị một cú đá cao Muay Thái tiêu chuẩn đá thẳng vào bóng tối trong góc hành lang.
Trong bóng tối hình như vang lên một âm thanh cứng giòn kỳ quái.
"Đcm đcm rốt cuộc kia là cái đéo gì --"
Thẳng đến giờ phút này, Phương Càn An mới đột nhiên thở dốc, hắn bắt đầu kêu thảm thiết. Rõ ràng là một nam sinh 1m9, nhưng mặt đã sợ đến tái xanh.
"Tôi, tôi cũng không biết."
Không thể không nói, Lý Tú cũng bị sự việc vừa nãy làm sợ ngây người: Cho dù là chuyện trên người bạn học của mình bỗng xuất hiện một con quỷ nửa mặt, hay là con quỷ này bị bạn học của mình một phát đấm bay... Cũng đã vượt qua phạm vi mà não bộ có thể giải thích.
"Lúc cậu nói tôi cứ bóp cậu, tôi mới phát hiện nó ở cạnh cậu."
Lý Tú thì thào mở miệng, nhưng thực ra không hề biết rốt cuộc mình đang nói gì.
Phương Càn An không hé răng.
Thời gian mấy giây sau đó, trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Phương Càn An mặt tái mét nhìn Lý Tú nói năng lộn xộn, mà Lý Tú cũng chỉ có thể hoang mang nhìn lại Phương Càn An.
Lý Tú đột nhiên thấy hơi kỳ quái.
Bây giờ Phương Càn An nhìn trông hơi... hơi sai.
Nam sinh vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, vẫn nhìn thẳng vào Lý Tú, nhưng khuôn mặt cắt không còn giọt máu của nam sinh còn bết bát hơn lúc nãy bắt đầu gặp quỷ. Ánh mắt đăm đăm của Phương Càn An, mắt cũng càng trợn càng to, càng trợn càng to...
Trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi.
Chờ, chờ một chút.
Lý Tú nhanh chóng nhận ra, Phương Càn An không phải đang nhìn mình nên mới lộ ra vẻ mặt sợ đến mất hồn kia.
Thứ Phương Càn An đang nhìn, là đằng sau mình.
Cơ thể Lý Tú chợt cứng đờ.
... Sao lại không nhận ra sớm hơn chút chứ?
Lý Tú nghĩ.
Lúc nhìn thấy bên cạnh Phương Càn An có thêm một cái bóng, vai của mình rõ ràng cũng rất nặng mà.
Tiếng hít thở của Lý Tú trở nên vô cùng nặng nề.
Đừng nhìn đừng nhìn đừng nhìn đừng nhìn --
Trong đầu tựa như có một tiếng hét, nhưng Lý Tú không khống chế được mà dùng khoé mắt liếc nhìn đầu vai mình.
Một bàn tay đang khoác lên đó.
Bàn tay màu xanh, trắng xám.
Giống như xác ướp, làn da trên bàn tay kia không có chút bóng bẩy nào, căng ra trên xương tay thô kệch.
Không có móng tay, ở sau đầu ngón tay là giường móng đen thùi và một đoạn xương trắng nhỏ hơi lồi ra từ dưới da.
【"A Tú."】
Không biết là vì quá sợ hãi nên sinh ra ảo giác, hay là "thứ" kia thực sự mở miệng gọi cậu.
Lý Tú nghe thấy một tiếng nỉ non cực kỳ khản đặc và quái dị.
【"A Tú của anh."】
Giống như một con trăn, cái tay kia bắt đầu lần mò về phía ngực Lý Tú, cơn lạnh thấu xương không ngừng lan ra xuôi theo nơi làn da chạm nhau. Biết rõ bây giờ phải bắt đầu động đậy, phải chạy trốn, nhưng Lý Tú ngoài run rẩy ra thì hoàn toàn không thể di chuyển, như thể cơ thể đã hoàn toàn tách khỏi linh hồn cậu.
Cái lạnh gần như có thể đóng băng xương tủy nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ lưng cậu, mặc dù không dám quay đầu nhìn, nhưng Lý Tú biết, mình đã bị "thứ kia" ôm lấy hoàn toàn.
Cậu sắp bị ăn sạch rồi.
Lý Tú nhận ra điều này một cách sâu sắc hơn bao giờ hết.
"Hu..."
Trong hành lang đen kịt, cách duy nhất mà thiếu niên nhỏ yếu có thể phát ra tiếng kêu cứu chỉ là một tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt.
Giọt nước lạnh lẽo chậm rãi rơi xuống gò má, là Lý Tú vì quá kinh sợ mà nước mắt tràn ra, đương nhiên, cũng có thể là mồ hôi lạnh của cậu.
Bàn tay khô héo chậm rãi vạch lên, tỉ mỉ vuốt ve sự ẩm ướt trên khuôn mặt mềm mại của người sống.
Trong cảm giác sợ hãi tràn ngập, Lý Tú trơ mắt nhìn Phương Càn An lảo đảo lùi về phía sau.
Khác với bản thân mình đã hoàn toàn bị ma quỷ bắt lấy, Phương Càn An vẫn còn cơ hội chạy trốn.
Lý Tú không cảm thấy lạ, nam sinh kia sẽ chạy trốn.
Nhưng điều cậu không ngờ tới là, khi cậu tưởng Phương Càn An sẽ trực tiếp quay đầu lại rời đi, đối phương lại đột nhiên phát ra một tiếng kêu vừa thảm thiết vừa khó nghe, sau đó...
Sau đó thì xông về phía mình, ôm lấy cậu.
"Phương Càn An?!"
Lúc bị Phương Càn An xốc lên vai như vác bao tải, Lý Tú suýt nữa ngất đi.
Sau một hồi xóc nảy kịch liệt, Lý Tú mới muộn màng nhận ra mình đã được Phương Càn An ôm chặt chạy như điên trong hành lang âm u kỳ quái này.
"Hộc... hộc..."
Phương Càn An chạy rất nhanh, Lý Tú có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mất khống chế kia. Xung quanh Lý Tú dường như luôn là bóng tối không ngừng kéo dài, hành lang này là dài đằng đẵng như thế, dài đến mức hoàn toàn không phù hợp với quy luật hiện thực.
Trên lưng Lý Tú vẫn còn sự âm u lạnh lẽo cực điểm do "thứ kia" để lại, nhưng nơi chạm vào Phương Càn An lại nóng như thiêu đốt.
"Khụ... Phương... Phương Càn An... Dừng lại... Thả tôi xuống... Nhanh..."
Lý Tú giơ tay vỗ lên lưng Phương Càn An.
Cậu yếu ớt kêu lên.
Nhưng nam sinh dưới người cậu đã sợ đến suy sụp, cho dù đã nghe thấy lời cậu, nhưng vẫn liều mạng chạy như điên.
"Dừng gì mà dừng dừng rồi thứ kia đuổi kịp thì làm sao mẹ nó chứ rốt cuộc kia là cái quỷ gì --"
Phải nói không hổ là thành viên ngôi sao của đội bóng rổ trường sao? Phương Càn An chạy một đoạn như vậy rồi mà vẫn có thể một hơi gào lên một câu dài thế.
Chỉ là lúc gào lên nói chuyện có hơi không đầu không đuôi.
Đến khi Phương Càn An cuối cùng đã cạn kiệt sức lực không thể không dừng lại, đã là hơn 10 phút sau. Lý Tú không chờ hắn buồn tay, trực tiếp giãy ra từ trên người hắn nhảy xuống, sau đó liền nửa quỳ xuống đất bắt đầu nôn khan.
- - Bị vai Phương Càn An chọc vào dạ dày, đầu hướng xuống đất lắc lư một đường, Lý Tú cảm thấy mình không nôn thẳng lên người Phương Càn An, đơn thuần là vì thấy người này vẫn nhớ mang theo mình chạy trốn.
"Cậu... cậu lần sau chạy trốn... có thể đổi tư thế khác tốt hơn chút không?"
Vất vả lắm mới lấy lại được hơi thở, Lý Tú uể oải lầm bầm nói với Phương Càn An.
"Ầy, cậu yêu cầu cũng cao quá rồi đấy, lấy tình huống vừa rồi, cậu suýt nữa bị quỷ tha đi rồi còn tính toán nhiều thế làm gì?" Vẻ mặt Phương Càn An vẫn rất tệ, hắn thở hồng hộc lầu bầu, đồng thời không ngừng đung đưa điện thoại trong tay kiểm tra xung quanh một cách hoảng sợ.
Lý Tú nhìn ra được, lúc này Phương Càn An vẫn trong trạng thái sợ hãi chưa tỉnh hồn.
Sau một hồi im lặng, trong bóng tối vang lên một tiếng "cảm ơn" rất nhẹ.
Nghe thấy lời cảm ơn của Lý Tú, Phương Càn An ngẩn ra, ngay sau đó, hắn rất không tự nhiên mà né tránh mắt Lý Tú.
"Thực ra cũng có gì phải cảm ơn, người què như cậu cũng đâu chạy nổi..."
Nam sinh cứng ngắc đáp lại, hồn nhiên không biết rằng khi Lý Tú nghe thấy hắn nhắc đến cái từ "người què" này lần nữa, chút dịu dàng trên mặt ban đầu biến mất trong nháy mắt.
Lý Tú nghiêm mặt: "Thế thì đúng là nhìn không ra thật, con người cậu tốt thế này."
...
"Vù..."
Gần như ngay lúc Lý Tú vừa dứt lời, trong hành lang đóng kín đột nhiên thổi tới một luồng gió cực lạnh.
Cổ tay Lý Tú đau nhức, nhưng lại là Phương Càn An hét thảm một tiếng, chuẩn bị lại là một màn hai người chạy giữ điên giữ mạng. Ở tận cùng trong bóng tối vang lên một tiếng "lạch cạch," ngay sau đó toàn bộ đèn trên đầu bọn họ đều sáng lên.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ.
Phương Càn An phanh gấp, suýt nữa kéo theo Lý Tú cùng ngã xuống đất.
Mà bên còn lại, bóng người kia cũng "ôi trời" một tiếng, lùi về sau mấy bước.
"Ôi mẹ ơi, ôi chết ông đây rồi!"
Một nhân viên trường lớn tuổi một tay cầm thùng dụng cụ, một tay đặt trên công tắc tổng của đèn hành lang, kinh ngạc nhìn Lý Tú và Phương Càn An trước mặt mình.
"Hai cậu là người lớp nào? Sao chạy đến đây?! Không biết tầng này niêm phong rồi à, điện cũng không thông mà còn chạy đến chỗ này, là ngại mạng không đủ dài hả --"
Sau khi phục hồi tinh thần lại từ cơn khiếp sợ ban đầu, nhân viên trường kia dựng thẳng lông mày, hết sức tức giận mà kêu la.
*
Tầng nhà vây hãm Lý Tú và Phương Càn An đương nhiên không phải tầng -13 quỷ dị, mà là tầng -3 của toà nhà tổng hợp.
Vì dột nước quanh năm, dây điện tầng này luôn bị đoản mạch và trong trạng thái bảo trì. Cân nhắc đến điểm này, nên kể từ khi toà nhà xây xong, tầng -3 của toà nhà tổng hợp vẫn chưa bao giờ được sử dụng bình thường.
Do đồ dùng dạy học của trường được thay mới hàng năm, đồ dùng dạy học và bàn ghế học cũ sau khi thay không tìm được công ty phế liệu nào đến xử lý, thì sẽ tạm thời cất giữ trong văn phòng trống ở tầng nhà bỏ không này.
Thang máy của toà nhà tổng hợp cũng đã được thiết lập để không dừng lại ở tầng này từ lâu.
... Chính vì như vậy, nên Lý Tú đã giải thích thật lâu, nhưng vẫn không nói rõ được lí do mình và Phương Càn An lại xuất hiện ở đây với nhân viên trường kia.
Được rồi, vốn cậu cũng khó giải thích rõ, dù sao chính cậu cũng không hiểu rốt cuộc trong hành lang xảy ra chuyện gì: Sau khi bật đèn, cậu phát hiện ngay hành lang tầng -3 không hề dài hơn. Nhưng lúc nãy cậu và Phương Càn An chắc chắn đã chạy rất lâu, đến giờ Lý Tú vẫn thấy tim mình còn đau âm ỉ, chân phải vốn có khuyết điểm đã sưng tấy đến mức gần như không nhấc nổi.
Càng thêm hoạ vô đơn chí là, lúc nhân viên trường kia vặn hỏi bọn họ, còn phát hiện ra đồ phế liệu ban đầu chất đống ở hành lang cũng bị lật tung lên.
"Có phải hai cậu cố tình đến phá hoại không?! Học sinh bây giờ sao lại chán thế này chứ, thật là bực..."
Nhân viên trường hùng hổ vọt tới bên cạnh những thùng giấy bị đổ, nhìn đồ đạc tán loạn trên đất, miệng không ngừng càu nhàu.
"Các cậu là người lớp nào, tôi nhất định phải nói với chủ nhiệm lớp các cậu, phá hoại đồ của trường, các cậu nhất định phải đền!"
Lý Tú sau khi bị nhân viên trường nhắc nhở mới để ý đống phế liệu đằng sau bọn họ, mà khi nhân viên trường mắng mỏ thu dọn đồ đạc, vẻ mặt cậu cũng trở nên cứng ngắc vô cùng.
Cậu thấy rõ, từng món đồ mà nhân viên trường nhặt từ dưới đất lên chính là mô hình cơ thể người mà trong tiết Sinh học hay dùng.
Trung học Khải Minh lắm tiền nhiều của, mô hình cơ thể người cũng là loại tinh xảo nhất, cao bằng người bình thường, một nửa người bằng nhựa là dáng vẻ bình thường, nửa còn lại là các mô cơ không có da, phần bụng phía dưới là các cơ quan nội tạng rõ nét.
Đương nhiên, bằng mắt thường có thể thấy, những bộ phận này đã bị phá hỏng, biến thành các mảnh nhựa không hoàn chỉnh lổn nhổn khắp nơi.
Đặc biệt là phần ngực của mô hình cơ thể người, đã biến thành một cái lỗ lớn sáng ngời, xuyên qua lớp khe nhựa không đều nhau, có thể thấy bên trong trống rỗng của mô hình.
Lý Tú không kìm được, mắt đối mắt với Phương Càn An.
...
Có tên tuổi của Phương đại thiếu gia ở đây, việc xuất hiện ở tầng -3 mà trường không cho phép vào, đồng thời "không cẩn thận" phá hỏng mô hình cơ thể người bị thay thế của lớp Sinh học, hoàn toàn không được coi là vấn đề gì to tát.
Lý Tú và Phương Càn An nhanh chóng trở lại lối ra tầng 1 của toà nhà tổng hợp -- đương nhiên, lúc này bọn họ đều không hẹn mà cùng chọn đi lối thoát hiểm, chứ không phải đi thang máy tầng -2.
Vừa ra tới bồn hoa cạnh lối ra, Phương Càn An bỗng thoắt một cái ngã ngồi cả người trên ghế dài bên ngoài.
"Phương Càn An, cậu sao vậy?"
"Tôi... tôi không sao, chỉ là muốn ngồi một chút."
Phương Càn An cắn răng, cố gắng giấu sự thật chân mình đã mềm nhũn, hắn giả vờ bình tĩnh nói với Lý Tú.
"À."
Lý Tú thấp giọng nói.
Sau đó, cậu liền quay người chuẩn bị đi.
"Này, cậu đi đâu --"
Kết quả còn chưa kịp cất bước, Lý Tú đã bị Phương Càn An một phát bay sang, trực tiếp cản lại.
"Dù sao, dù sao đi nữa hai ta cũng là đồng đội cùng chung hoạn nạn, bây giờ cậu định bỏ mặc tôi à?"
Phương Càn An vô cùng nhếch nhác mà nhìn Lý Tú, dù giả vờ mạnh mẽ thế nào, cũng không thể che đậy sự thật rằng hắn bị sợ đến mức không dám ở một mình.
"Tôi đi học."
Lý Tú ỉu xìu đáp.
Sau khi ra khỏi toà nhà tổng hợp, cậu đã phát hiện rằng, trên cảm giác thân thể, cậu và Phương Càn An đã gian nan lặn lội trong hành lang đen kịt kia rất lâu.
Nhưng thực tế, bắt đầu tính từ khi bọn họ tiến vào thang máy, thời gian thực bên ngoài mới chỉ trôi qua mười mấy phút.
Cậu vẫn vào kịp tiết cuối của sáng hôm nay.
Lý Tú vừa nói xong, liền thấy Phương Càn An không dám tin mở to hai mắt: "Cậu, cậu đi học? Đã trải qua những chuyện vừa rồi, mà bây giờ cậu vẫn muốn đi học?"
Giọng Phương Càn An cao vút, nhìn trông vô cùng sụp đổ.
Lý Tú rũ mắt, nhìn cái tay của Phương Càn An trên cổ tay mình: "Cũng vì vừa rồi... vừa rồi gặp phải chuyện đó, nên mới nhất định phải đi học."
Ánh mặt trời giữa trưa sáng rực, nhưng dưới ánh sáng, mặt Lý Tú vẫn trắng bệch không chút màu máu, ngay cả trên môi cũng đắp một lớp bụi thật mỏng.
"Tiết 4 chính là môn Chính trị."
Lý Tú lầm bầm giải thích.
"... Tôi thấy tôi cần tiết này, để mình tỉnh táo lại."
Cậu nói với Phương Càn An.
___________________
Tác giả có điều muốn nói:
Lý Tú: Tôi nghĩ quan điểm cơ bản của chủ nghĩa Mác có thể loại trừ tất cả các hiện tượng siêu nhiên một cách hiệu quả.
Phương chó con:... Hả?
Anh trai:...
Nói chung, ở trường, việc quan trọng nhất chính là học tập.