Chương 15
Edit: Bàn
Vì sự hiện hữu của Phương Càn An, tiết này ngay cả giáo viên lẫn học sinh đều có phần không yên lòng.
Nhưng kẻ đầu têu quấy rối kỷ luật trong lớp, Phương Càn An, lại không hề tự giác, tất cả tâm tư của hắn đều đặt vào bóng người mờ ảo lúc nãy mình thấy... Trên thực tế, bây giờ ngẫm nghĩ lại, hắn cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình có thấy thứ kỳ quái gì không, dù sao người bình thường rảnh rỗi cũng sẽ không tỉ mỉ quan sát hình ảnh phản chiếu sau khi tắt màn hình điện thoại.
Hẳn là do lúc trước bị thứ kia hù doạ ở toà nhà tổng hợp, nên mình mới nghi thần nghi quỷ thế này nhỉ?
Phương Càn An tiện tay rút một quyển sách từ núi sách tham khảo trên bàn của một học sinh bên cạnh, tinh thần không yên mà lật không ngừng, nhưng không hề đọc.
Học sinh kia đương nhiên là giận mà không dám nói gì, giáo viên Chính trị nghe thấy tiếng lật sách truyền đến từ hàng sau phòng học, mặt hơi biến sắc, nhưng không thể nói gì, chỉ là vẻ mặt trông cực kỳ tệ hại.
Lý Tú ngồi cạnh Phương Càn An càng bị ảnh hưởng trực tiếp, ngón tay cầm bút cũng hơi trắng bệch, chịu đựng vô cùng khổ sở.
Vì thế, khi tiếng chuông tan học vang lên "reng reng reng," tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng thở phào một hơi.
...
"Này, A Tú, nhanh nhanh nhanh, cái cách đuổi quỷ mà cậu nói đó, lấy ra mau."
Sau khi giáo viên Chính trị thông báo tan học, Phương Càn An thậm chí không chờ được đến lúc những người khác rời khỏi phòng học, nhảy khỏi chỗ ngồi, đến thẳng trước mặt Lý Tú vội nói.
Lý Tú bị hơi thở giá lạnh đột nhiên phả vào tai làm cho giật mình, hơi tránh ra theo bản năng, nhưng một tay Phương Càn An chống lên bàn, tay kia đè lên lưng ghế, cả người Lý Tú như bị bao bọc trong vòng tay Phương Càn An, mặc dù muốn tránh ra một chút, thì cũng không có chỗ nào đi.
"Ừm... Chờ chút, chờ những người khác đi rồi nói."
Lý Tú ậm ờ hừ một tiếng, muốn khiến bản thân trở nên không quá gây sự chú ý, mà chẳng được ích gì.
Lướt qua vai Phương Càn An, Lý Tú không hề bất ngờ mà thấy, từ lúc Phương Càn An chủ động tiếp lời với cậu, những bạn học khác sẽ không hẹn mà cùng quay về hướng của cậu, quăng tới ánh mắt tràn đầy thăm dò và nghi ngờ.
Lý Tú im lặng.
Thực ra những người khác không kìm được mà nhìn trộm hai người bọn họ cũng không có gì lạ.
Trong mắt người ngoài, thân hình gầy gò kia của Lý Tú dưới sự trấn áp của Phương Càn An trông càng yếu đuối mong manh hơn, đừng nói đến việc trấn áp bằng quyền lực và địa vị, chỉ bằng sự khác biệt về thân hình, trông Phương Càn An như có thể đè chết Lý Tú bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu nói Phương Càn An ngứa mắt Lý Tú đến cực điểm, định tự mình đến dạy dỗ đối phương, thì với tình hình trước mắt lại không giống lắm.
Thậm chí có thể nói, dáng vẻ hơi khom người, kề sát bên tai Lý Tú nhỏ giọng thì thầm kia của Phương Càn An, hình như... hình như còn lộ ra chút ý lấy lòng cực kỳ vi diệu.
Chờ, chờ chút, thái tử nhà họ Phương, đại ca trường khiến người ở Khải Minh kinh hồn bạt vía Phương Càn An, cần phải đi "lấy lòng" người khác từ khi nào?
Ban đầu vẫn có người vừa nhìn dáng vẻ của Lý Tú và Phương Càn An vừa suy nghĩ lung tung.
Nhưng vào khoảnh khắc cái suy nghĩ "Phương Càn An đang lấy lòng Lý Tú" này xẹt qua đầu, cậu ta liền hoàn hồn lại vì ý tưởng cực kỳ hoang đường này.
Giây tiếp theo, cậu ta rùng mình vì suy nghĩ lúc đó của mình: Chết tiệt, rốt cuộc mình đang nghĩ gì, nếu lỡ may mình không cẩn thận để lộ ý tưởng vừa nãy, có lẽ sẽ không thể lăn lộn ở Khải Minh nữa.
Học sinh kia vừa lau mồ hôi lạnh, vừa tò mò liếc nhìn những học sinh khác, phát hiện những người khác cũng đều thu lại ánh mắt, làm bộ dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Lúc này cậu ta mới thoáng thở phào một hơi.
...
Vẻ mặt Lý Tú không đúng lắm. Thấy Lý Tú như vậy, thần kinh thô như Phương Càn An lúc này cũng thấy bầu không khí trong lớp không thích hợp.
Nam sinh nhíu mày, quay đầu nhìn một cái.
"Làm sao, các cậu đều chưa tan học à?"
Phương đại thiếu gia lạnh nhạt nói một câu, nhưng lại làm mọi người rụt cổ lại trong nháy mắt, vứt hết chút tò mò trong lòng này về Java, từng người lật đật ra khỏi phòng học để tránh khỏi chọc đến vị thái tử này.
Nhìn phòng học trống không bằng tốc độ đáng kinh ngạc, Phương Càn An nhướng mày, hài lòng quay đầu, niềm nở cười với Lý Tú.
"Được, giờ thì ổn rồi nhỉ?"
Mang theo chút khẩn thiết trong vô thức, Phương Càn An tiếp tục thúc giục.
Lý Tú thở dài trong lòng.
... Cậu đâu có cách đuổi quỷ đàng hoàng gì.
Bên môi thiếu niên gầy yếu trắng bệch nở một nụ cười gượng gạo rất nhạt, lông mi đen nhánh khẽ rung, sau đó cậu liền thuận tay xé một trang giấy vở, viết một hàng chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy trắng.
【Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hoà, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, kính nghiệp, trung thực, thân thiện】
Viết xong, cậu đưa tờ giấy kia cho Phương Càn An.
Phương Càn An ngơ ngác nhìn những từ quen thuộc bên trên, vẻ mặt cứng ngắc.
"Đây là gì?"
Hắn khiếp sợ hỏi.
Hắn vẫn luôn tưởng Lý Tú sinh ra trong kiểu gia đình khiêu đại thần kia sẽ vẽ cho hắn ít phù chú, rồi thì viết mấy câu chú ngữ gì đó.
Nhưng mà bây giờ hắn lại thấy...
"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."
Lý Tú lại vẫn nghiêm túc trả lời hắn.
"Đây là cậu đang trêu tôi à?"
Vẻ mặt Phương Càn An trở nên hơi khó coi.
Giọng hắn chỉ là hơi nặng lên, hơi thở quanh quẩn trên người hắn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo hung ác. Trong chớp mắt đó, nam sinh lạnh lùng, ngạo mạn, phớt lờ những hành động bạo lực và bắt nạt trong trường tựa hồ lại trở về trước mặt Lý Tú. Lý Tú không kìm được run nhẹ lên, cậu lùi về sau hai bước. Mắt cá chân kém phát triển rõ ràng không phải chịu áp lực từ bên ngoài, nhưng lúc này không hiểu sao lại bắt đầu đau nhói.
Có điều, sự hớ hênh của Lý Tú chỉ kéo dài trong chốc lát.
"Ai dám trêu cậu chứ, Phương Càn An. Tôi cũng không muốn phải chịu bắt nạt ở trường lần nữa."
Lý Tú vẻ mặt hờ hững nói.
Phương Càn An ngẩn ra: "Chuyện đó đã nói là thanh toán xong rồi mà? Với cả tôi đã thề, sau này sẽ không bảo người ta bắt nạt cậu nữa?"
Lý Tú hoàn toàn không đáp lại lời hứa hẹn về chuyện bắt nạt ở trường của Phương Càn An.
Ánh mắt và vẻ mặt cậu đều rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức khiến Phương Càn An thấy hoảng hốt một cách khó hiểu.
"Này, A Tú, ừm... Tôi đã nói rồi, xin lỗi, sau này sẽ không... Tôi cũng không cố ý..."
Phương Càn An gãi đầu, rầu rĩ nói.
Lý Tú bình tĩnh nhìn hắn, rất rõ ràng, Phương Càn An làm đại thiếu gia trên đỉnh kim tự tháp, căn bản không thể hiểu hành động trước đây của mình có ý nghĩa gì đối với một học sinh bình thường như Lý Tú.
Sau khi im lặng hai giây, Lý Tú nhếch miệng.
Rốt cuộc mình đang chờ mong cái gì...
Cậu tự giễu thầm nghĩ.
Sau khi đè xuống tất cả nỗi lòng, Lý Tú mặt không biểu cảm mở miệng, dễ dàng đặt chủ đề câu chuyện sang một bên.
"Logic và khoa học mới là vũ khí loại trừ hiện tượng siêu nhiên có ích nhất, nếu cậu đồng ý, lần sau nếu gặp lại thứ này, cậu đọc thuộc lòng phương trình Toán học với chúng nó cũng được... Mỗi tội, cậu hẳn là không nhớ được định luật Toán học phức tạp thế đúng không?"
Lý Tú nhẹ giọng nói với Phương Càn An, giọng điệu không hề gợn sóng.
Về phần những lời cậu nói, lúc mới nghe đúng là có chút kỳ quái, nhưng mà phối hợp với vẻ mặt đứng đắn của Lý Tú, thì hình như lại có vẻ nghiêm túc.
"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội chỉ có 24 từ, kể cả là cậu thì hẳn là cũng nhớ được."
"... Ồ."
Phương Càn An bị Lý Tú nói đến mức đầu óc hơi loạn, nhất thời không biết trả lời gì, chỉ có thể cầm chặt tờ giấy Lý Tú đưa hắn, ngơ ngác đáp.
"Ừm, thế thì tốt, tôi đi đây."
Lúc này Lý Tú cũng lấy xong sách tham khảo định đọc vào giờ nghỉ trưa, kẹp sách dưới nách, Lý Tú kéo ghế ra rồi khập khiễng đi ra ngoài phòng học.
"A Tú, cậu đi đâu đấy?"
Phương Càn An khó hiểu nhìn cậu hỏi.
"Nghỉ trưa."
Lý Tú đáp.
Phương Càn An mở miệng nói theo bản năng: "Cậu không ở cùng với tôi à?"
Nghe thấy câu này, Lý Tú quay đầu lại, nhìn hắn bằng vẻ mặt hết sức kỳ quái: "Tại sao hai ta phải ở cùng nhau."
Phương Càn An ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, sau khi gặp quỷ, tiết Chính trị đã học, giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội cũng đã nhớ kỹ. Hai người họ không phải quan hệ thân thiết gì, quả thực không có bất cứ lí do nào để ngay cả giờ nghỉ trưa cũng dính với nhau.
Sự thật là thế. Nhưng vì sao bản thân lại rất khó chịu vậy?
Phương Càn An rơi vào mê mang.
Mắt thấy Lý Tú hoàn toàn không để ý đến hắn xoay người định đi, trong lòng Phương Càn An bỗng dâng lên sự kích động.
Không muốn để người này rời khỏi mình.
【A Tú chỉ có thể ở... bên mình.】
Sâu trong đầu tựa hồ có âm thanh đang không ngừng thì thầm.
"Phương Càn An... Đau quá, cậu bỏ ra!"
Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, Phương Càn An mới phát hiện hoá ra mình đã vọt ra hành lang, trực tiếp ngăn cản Lý Tú, không chỉ vậy, để khống chế hành động của thiếu niên, hắn đã vô ý nắm lấy cổ tay của đối phương.
Có lẽ là vì dùng sức quá mạnh, Lý Tú hít vào một hơi lạnh, cau mày, lộ ra vẻ mặt đau đớn chịu đựng.
Con ngươi Phương Càn An trong nháy mắt thu nhỏ lại.
Hắn nhìn chằm chằm mặt Lý Tú, đối phương hơi có chút vẻ mặt đau đớn, không hiểu sao, trong đầu hắn lại hiện ra vẻ mặt Lý Tú bị nhục nhã lúc trước. Người sau vì chỉ có thể mặc cho người khác định đoạt, tức giận đến đỏ cả mắt, nước mắt giàn giụa.
Một luồng nhiệt đen tối không hề báo trước bắt đầu trào dâng ở sâu trong cơ thể.
Tay Phương Càn An run lên như bị bỏng, hất Lý Tú ra thật nhanh.
"Xin lỗi."
Nam sinh khàn giọng nói.
"Cậu còn muốn làm gì?"
Lý Tú không hề nhận thấy sự khác thường của Phương Càn An.
Cậu cau mày, xoa xoa cổ tay mình, dù đã tự nhắc nhở bản thân người đứng trước mặt mình là đại ca trường, nhưng giọng điệu vẫn có sự hung dữ không kiểm soát được.
"Không, không có gì." Phương Càn An lắp bắp nói. "Chỉ là..."
Nói được một nửa, Phương Càn An lại không lên tiếng nữa.
Lý Tú tức giận ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện không biết đối phương đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lại là vẻ mặt kinh ngạc không rõ.
Đây là lúc trước bị sợ đến ngu người rồi à?
Lý Tú thầm nghĩ một cách ác ý trong lòng.
Mà đúng lúc này, trong hành lang bỗng truyền đến một tiếng gọi niềm nở nịnh nọt.
"Cậu Phương!"
Lý Tú quay đầu, liếc mắt là thấy đám người hầu như phân cá vàng, ngày ngày đi sau lưng Phương Càn An, tất cả đều đã chạy tới tầng này.
"Tôi đi đây."
Lý Tú vừa thấy mấy con em quyền quý đã thấy đau đầu, không để ý đến cái khác nữa, thừa dịp Phương Càn An thất thần, quyết định ôm sách bỏ chạy thật nhanh.
【A Tú --】
Phương Càn An theo bản năng lại muốn đi cùng, nhưng lúc này những người khác đã bu lại, vừa hay chặn kín đường của hắn.
"Cậu Phương, lúc trước em thấy tin nhắn trong group còn tưởng bọn nó đang lừa em, không ngờ hoá ra anh ở trong phòng học nghe giảng thật?"
"Ha ha ha, lão già dạy học kia chắc cũng sợ ngu người luôn nhỉ?"
"Được rồi, cậu Phương, em còn thấy một chuyện hài cực kỳ buồn cười trong group lớp khác, nói bây giờ anh với thằng què..." Nói được nửa câu, người hầu chợt nhớ tới tin nhắn trong nhóm của Phương Càn An, vội sửa lại, "Nói anh với cái đứa tên Lý Tú, quan hệ không tồi ha ha ha."
"Cười chết, bọn kia rốt cuộc có biết cậu Phương ở vị trí nào không thế? Đúng là dám nói lung tung."
"Nhưng mà người lúc nãy đi cùng anh là Lý Tú nhỉ? Đây rốt cuộc là chuyện gì thế, cậu Phương, anh đang tìm niềm vui cho mình à?"
Nhóm tuỳ tùng thực ra đã thấy Lý Tú từ lâu.
Lúc này cuối cùng cũng có người không nhịn nổi, hỏi dò như không có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Phương Càn An vẫn nhìn vào phương hướng Lý Tú rời đi, nghe thấy lời thăm dò của đám tuỳ tùng cũng không lập tức mở miệng đáp lời, mà vẻ mặt của hắn ấy à...
Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, đều thấy vẻ mặt Phương Càn An lúc này đúng là kỳ dị.
Nếu bảo là giận thì cũng không giống như giận, nhưng nếu nói là vui vẻ, cơ mặt cứng đờ trông cũng không liên quan gì đến vui vẻ.
Mấy người này đều là những người khôn ngoan, vót đến nhọn cả đầu mới liều mạng chen chân vào được bên cạnh Phương Càn An, thời gian ở cạnh vị thái tử này cũng không phải ngắn, nhưng chưa từng thấy bộ dạng này của Phương Càn An --
"Cậu Phương, có phải thằng kia chọc đến anh không?"
May mắn, trong đám bọn họ, vẫn có thằng ngu Vương Vinh Phát này.
Khi những người khác giữ im lặng và cố gắng tìm hiểu xem Fang Ganan đang nghĩ gì, thì chỉ có vị này bất chấp hét lên.
"Nếu không thì em cho nó biết tay xem thế nào nhé? Em đã nói rồi, cái thằng què này, vẫn chưa nếm đủ vị đắng, đến giờ còn dám chạy đến làm ngứa mắt..."
Vì ác ý trong lòng, Vương Vinh Phát nhìn Lý Tú nghìn cái cũng thấy ngứa mắt, đến lúc này, cậu ta thấy vẻ mặt Phương Càn An không đúng, cũng nghĩ ngay một cách chắc chắn là Lý Tú cũng chọc tới Phương Càn An.
Kết quả cậu ta vừa dứt lời, liền thấy Phương Càn An đột nhiên nghiêng đầu, lạnh như băng nhìn về phía cậu ta.
"Mày dám --"
Trong chớp mắt đó, âm thanh rơi vào tai Vương Vinh Phát có hơi bóp méo.
Rõ ràng là trên hành lang trường học vào buổi trưa, nhưng vào khoảnh khắc bị ánh mắt của Phương Càn An bắt gặp, Vương Vinh Phát lại thấy xung quanh như tối sầm lại ngay lập tức. Tròng mắt sáng màu của Phương Càn An trông như mắt xác sống, bên trong chứa sự chết chóc âm u, khiến người ta sởn gai ốc.
Người Vương Vinh Phát cứng đờ.
"Haiz, cậu Phương, lão Vương chắc là nói lung tung đấy."
"Ha ha, nó cũng là bị nữ thần làm cho mê muội rồi, cậu Phương lúc cũng nói rồi mà, ai còn dám thực sự đi bắt nạt bạn nhỏ Lý Tú nữa chứ."
"Đúng là..."
May mắn, sau khi phát hiện bầu không khí vừa rồi quá căng thẳng, trong đám người tự nhiên có người mở miệng, bắt đầu lên tiếng giảng hoà.
Cùng lúc những người khác nói chuyện, khí thế khủng bố khiến Vương Vinh Phát không thể động đậy, lưng rét run cũng tiêu tan thành mây khói trong chớp mắt, nhanh đến mức bản thân Vương Vinh Phát cũng hơi ngẩn ngơ.
Cậu ta không nhịn được lại nhìn Phương Càn An một cái.
Vẻ mặt Phương Càn An lúc nhìn cậu ta vẫn rất khó coi, trong ánh mắt cũng tràn đầy cảnh cáo... Nhưng Vương Vinh Phát không hề cảm thấy chút âm u khủng bố nào.
"... Đã lớp 11 rồi, bọn mày vẫn còn làm mấy trò bắt nạt trong trường, không thấy bản thân rất thảm hại à?"
Phương Càn An thấy Vương Vinh Phát nhìn mình chằm chằm đến ngơ người, tâm trạng càng thêm khó chịu.
Lấy thân phận của hắn, đương nhiên cũng không cần để ý đến lòng tự trọng của loại tôm tép Vương Vinh Phát này.
"Bắt nạt Lý Tú không có bối cảnh không có gia thế, ha, nực cười, sau này có bản lĩnh thì mày đi tranh đấu với nhà họ Thành hoặc nhà họ Hứa đi? Hai nhà đó mới là đối tượng thông gia nhà họ Trương chọn đấy," Vừa nói, Phương Càn An vừa cười nhạt, "Nhưng mày không dám, đúng không?"
"Em, em --"
"Chút việc làm ăn của nhà họ Vương đều trông cậy vào ôm đùi hai nhà kia mới đạt được, nên mày nào dám đi tranh đấu với hai nhà đó."
Giọng điệu Phương Càn An thản nhiên, nhưng lời nói ra lại không hề khách khí.
Mặt Vương Vinh Phát đỏ bừng lên, lại không dám phản bác lời nào.
Ánh mắt Phương Càn An nhìn Vương Vinh Phát như nhìn rác rưởi.
"Cóc ghẻ không ăn được thịt thiên nga, hoàn toàn không thể oán trách bất cứ ai. Vương Vinh Phát, mày đừng nghĩ đến việc tìm người khác xả giận, có thời gian như vậy, thì đái một bãi rồi soi gương đi, nhìn xem bản thân mày rốt cuộc là cái đức hạnh gì."
...
Phương Càn An hiếm khi một hơi nói được nhiều như vậy.
Mà sự ghét bỏ không hề che giấu của hắn càng khiến Vương Vinh Phát không còn chỗ dung thân trong nhóm.
Cậu ta tương đương với bị trục xuất.
Chờ khi những người khác lại bên cạnh Phương Càn An cười cười nói nói đi nghỉ trưa, trong hành lang chỉ còn lại một mình Vương Vinh Phát. Nhìn bóng lưng những nam sinh kia đi xa, khuôn mặt ban đầu căng thẳng đến đỏ tím dần trở nên trắng bệch.
"Wow, lần này thằng kia xong đời rồi..."
"Chắc việc làm ăn cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhỉ?"
"Ôi, vốn chỉ là nhà giàu mới nổi, đi vào được nhóm của cậu Phương toàn là dựa vào ăn may với trơ trẽn mà. Bị đá ra ngoài cũng là chuyện bình thường."
Số học sinh thấy được một màn vừa rồi cũng không ít.
Vương Vinh Phát cứng đờ đứng tại chỗ, nghe thấy được tiếng cười nhạo trắng trợn của người khác một cách rất dễ dàng. Sau khi bị Phương Càn An trục xuất, những học sinh khác trong trường này đương nhiên không cần băn khoăn cậu ta nghĩ gì nữa.
Nhục nhã.
Đau khổ.
Hoảng sợ.
...
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến giờ thậm chí Vương Vinh Phát cũng không hiểu vì sao mình lại lưu lạc đến tình cảnh này. Rõ ràng chỉ mười mấy phút trước, mình còn đang nói cười với đám bạn bè con nhà giàu mà.
Chỉ vì mình nói muốn gây sự với thằng què kia mà thôi, vòng tròn quan hệ cậu ta dày công xây dựng bấy lâu nay đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Có Phương Càn An lên tiếng, có lẽ toàn bộ Khải Minh sẽ không còn bất kỳ ai muốn dính líu gì với cậu ta nữa.
Lần này mình xong đời thật rồi.
Vô số suy nghĩ tệ hại cứ thế loé lên trong đầu, toàn thân Vương Vinh Phát lạnh như băng, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, trước mắt tối sầm.
Cậu ta thậm chí còn không biết mình đi khỏi cái hành lang kia thế nào. Cậu ta chỉ biết mình bỏ chạy rất chật vật, vì cho dù cậu ta đi đến đâu, tựa hồ cũng có thể nghe thấy sự giễu cợt càn rỡ ác độc của những người kia.
"Chẳng qua chỉ là một thằng què... Rốt cuộc dụ dỗ được Phương Càn An từ bao giờ, đm, chỉ bằng cái vẻ ngoài nam chẳng phải nam nữ chẳng phải nữ kia, ngoài bán cái mông ra chắc cũng chẳng còn cách nào khác."
Để tách khỏi những học sinh khác, trong vô tình, Vương Vinh Phát đã tới bên toà nhà tổng hợp. Vào giờ này, giáo viên đã đi ăn cơm từ lâu, học sinh thì càng sẽ không tới đây.
Toà nhà tổng hợp to lớn rộng rãi vì thế mà có vẻ vô cùng yên ắng.
Vương Vinh Phát tuỳ tiện tìm một góc, cong lưng ngồi xuống trên ghế dài, cậu ta vừa túm tóc vừa cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất -- cậu ta nhớ lại Phương Càn An và Lý Tú vừa gặp lúc nãy, vẻ mặt dần trở nên hung ác vặn vẹo.
Cậu ta chẳng hề liên quan gì đến tính cách rộng lượng. Sau khi gặp phải sự nhục nhã rõ ràng như vậy, người cậu ta oán giận ngay lập tức từ một người biến thành hai người.
"Thằng chó Phương Càn An này, còn tưởng nó là thái tử thật à, vì một thằng què mà xử mình? Người như thế mà cũng hạ mồm được, đm đúng là biến thái..."
Giọng Vương Vinh Phát bỗng dừng lại.
Vì lúc nãy cậu ta vừa thoáng thấy một bóng người quen thuộc đi qua từ cách đó không xa, bóng lưng khập khiễng, hơi hơi xiêu vẹo kia, cậu ta không thể nào nhận nhầm.
Là Lý Tú.
Mắt Vương Vinh Phát lập tức sáng lên.
Cậu ta cũng không ngờ số mình sẽ may như vậy... Bạn xem, ngay lúc cậu ta tức không chịu nổi nhất, đúng lúc gặp ngay đối tượng có thể trút giận.
Cũng không biết vì sao Lý Tú phải đến toà nhà tổng hợp vào lúc này, nhưng đối với Vương Vinh Phát, thằng Lý Tú này không biết lại bị bắt nạt ở đâu, cả người trông còn tối tăm hơn bình thường nữa.
Cậu cúi đầu, cằm gần như chạm đến ngực, tóc thật dài rủ xuống che kín mặt cậu.
Vương Vinh Phát không nghĩ nhiều, cười khẩy một tiếng, trực tiếp đi theo.
"Bịch --"
"Bịch --"
"Bịch --"
Sai lầm chính là, Vương Vinh Phát quên mất lúc này toà nhà tổng hợp thực sự rất yên ắng, cậu ta đi chưa được mấy bước đã phát hiện tiếng bước chân của mình vang vọng cực kỳ rõ ràng trong đại sảnh trống trải.
Lý Tú đứng trước cậu ta không xa hình như dừng lại một chút. Vào giây phút đó, Vương Vinh Phát còn tưởng Lý Tú đã phát hiện ra mình. Không ngờ người sau không hề dừng lại, bước chân hơi ngừng, sau đó ngay cả đầu cũng không động đậy, tiếp tục đi tới nơi nào đó ở tầng 1 toà nhà tổng hợp.
Vương Vinh Phát đuổi theo, phát hiện Lý Tú đi xuống tầng dưới bằng cầu thang thoát hiểm rồi.
Đm, thực ra lúc nãy thằng ranh con này phát hiện mình rồi à?
Vương Vinh Phát không để ý đến tiếng bước chân của mình nữa, đẩy thẳng cửa ra rồi đuổi theo. Có điều, không thể không nói, thằng què này chân què thì què, nhưng bước chân vẫn rất nhanh. Vương Vinh Phát tự nhận bản thân chạy cũng khá nhanh, nhưng qua lan can cầu thang, cái bóng của Lý Tú vẫn luôn thấp thoáng cách cậu ta một đoạn cầu thang.
Cũng may cuối cùng Vương Vinh Phát không mất dấu cậu, thấy cuối cùng Lý Tú đẩy cửa thoát hiểm ở đoạn cầu thang cuối cùng, đi vào tầng -3 của toà nhà tổng hợp.
"Kéttt --"
Vương Vinh Phát cũng đẩy cửa thoát hiểm ra, vừa đến tầng -3, thứ nhìn thấy chính là một hành lang dài dằng dặc.
Một đầu hành lang là thang máy, đầu còn lại là phòng vệ sinh công cộng, ở giữa là vài phòng làm việc, nhưng nhìn trông đều đã bị khoá.
Một cơn ớn lạnh trộn lẫn với bụi bặm từ cổ chân tràn lên, Vương Vinh Phát giật mình.
Đm, lạnh thật.
Cậu ta nhỏ giọng than thở, chỉ liếc về hướng thang máy một cái rồi cười khẩy một tiếng -- đèn thang máy tối đen, rõ ràng còn chưa kích hoạt.
Rõ ràng là lúc nãy Lý Tú đã phát hiện ra Vương Vinh Phát, hoảng sợ chạy đến tầng hầm thứ 3, vốn là định nhấn nút thang máy, thừa dịp Vương Vinh Phát vẫn còn trên cầu thang thì mình dùng thang máy quay lại tầng 1 chạy ra.
Kết quả số thằng kia không tốt, xuống đến nơi mới phát hiện thang máy tầng -3 của trường vốn không được kích hoạt, nó hoàn toàn không có cách nào để chạy.
Vậy thì...
Bây giờ thằng què chỉ có thể ở một chỗ.
Vương Vinh Phát vừa nghĩ, vừa cũng đi vào nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.
"Tí tách --"
Nơi này yên ắng đến đáng sợ.
Ngay cả tiếng nước chảy từ vòi nước không vặn chặt cũng có thể nghe được một cách rõ ràng, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối mơ hồ được che đậy bằng mùi đàn hương nồng nặc và ghê tởm. Trong nhà vệ sinh không còn ai khác.
Vương Vinh Phát thò đầu nhìn mấy lần, rất dễ dàng phát hiện mấy phòng bên cạnh không có người, chỉ có phòng ở cuối cùng là đóng cửa.
Rất rõ ràng, Lý Tú đang ở bên trong.
Nếu không thì làm sao nói được rằng ông trời cũng đang giúp cậu ta chứ...
Vương Vinh Phát không kìm được mà nhếch môi nở nụ cười.
Cậu ta nhìn xung quanh lần nữa, sau khi chắc chắn bốn phía không có người, thì nhặt một cái chổi lau nhà đằng sau cửa, đi đến trước gian phòng kia.
... Thực ra, trong khoảnh khắc đầu tiên, Vương Vinh Phát muốn kéo thẳng Lý Tú từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, dùng nắm đấm để cho Lý Tú nếm quả ngọt một trận.
Tuy nhiên, lời cảnh cáo của Phương Càn An với cậu ta vẫn còn văng vẳng bên tai, nên cho dù ngoài miệng mắng chửi dữ dội, Vương Vinh Phát rốt cuộc vẫn không có gan đối chọi trực tiếp với Phương Càn An.
Nhưng, điều đó cũng không có nghĩa là cậu ta định bỏ qua cho Lý Tú.
Vì ngay vừa rồi, cậu ta phát hiện trên người Lý Tú không có bất cứ thứ gì, cặp sách và áo khoác đều không có.
Hơn nữa, lúc cậu đi trên đường, hai tay cứ thế buông thõng, trên tay cũng trống không.
Thằng này không cầm điện thoại.
"... Nên là, ai bảo mày không mang điện thoại? Nếu không thì còn gọi được thằng chồng thích chịch người tàn tật của mày đến cứu đó."
Vương Vinh Phát cười hì hì chế nhạo người trong phòng.
Trong lúc nói chuyện, cậu ta luồn cây lau nhà qua tay nắm cửa của gian phòng, trực tiếp khoá chặt cửa phòng từ bên ngoài.
Cứ như thế, Lý Tú bị cậu ta chặn trong nhà vệ sinh, không đẩy được cửa, hơn nữa chân của thằng kia không tốt, nên cho dù muốn leo lên trên cũng hoàn toàn không leo được. Trừ khi thực sự có người nghe thấy nó kêu cứu, giúp nó gỡ cán chổi lau nhà từ bên ngoài xuống, thì Lý Tú mới có thể thoát thân.
Chỉ tiếc, Lý Tú vừa hay lại chạy tới tầng -3.
Mà từ tình cảnh vắng vẻ vừa rồi là có thể thấy, tầng này vốn không có người sử dụng, cũng sẽ không có ai đến.
"Bịch --"
Cửa gian phòng bị người bên trong đụng nhẹ một cái.
Vương Vinh Phát phủi tay, lùi về sau một bước.
"Mày ở đây chờ đi."
Cậu ta nói với Lý Tú đầy oán độc.
"Chờ một hai ngày, tâm trạng tao tốt rồi thì thả mày ra."
Lý Tú trong phòng vẫn không hé răng.
Thay vào đó, cửa gian phòng lại vang lên tiếng đập.
"Bịch --"
"Chậc, vẫn còn ra vẻ."
Không thể không nói, nhìn người bị mình nhốt trong phòng chỉ có xô cửa bịch bịch, đúng là vẫn rất hả giận.
Sau khi máu nóng hạ xuống, Vương Vinh Phát ít nhiều cũng tỉnh táo lại.
Đương nhiên, sau khi Lý Tú ra ngoài nhất định sẽ tố cáo, nhưng lúc nãy mình không để lại vết thương ngoài da nào trên người nó. Ừm, chẳng qua đến lúc đó phải tìm mấy người giả vờ chứng minh nói mình không làm gì cả là được... Không có bằng chứng, chẳng lẽ Phương Càn An lại có thể thực sự làm khó mình trước mặt nhiều người như thế, vì một đứa khuyết tật?
Mang theo chút thấp thỏm, Vương Vinh Phát nuốt một ngụm nước bọt, tính toán trong lòng.
Cậu ta xoay người đi về phía cửa nhà vệ sinh.
Sau đó, khoé mắt Vương Vinh Phát nhìn lướt qua cái gương trên bồn rửa tay.
Cái gương chiếm gần hết một bức tường đối diện thẳng với gian phòng trong nhà vệ sinh.
Cảnh tượng phản chiếu trên gương khiến Vương Vinh Phát đóng băng tại chỗ.
"Bịch --"
"Bịch --"
"Bịch --"
Cánh cửa gian phòng vẫn vang lên một cách đều đặn.
Hô hấp của Vương Vinh Phát dần trở nên nặng nề, cậu ta như robot lâu ngày không được tra dầu, quay đầu một cách cực kỳ khó nhọc, nhìn góc tối đằng trên gian phòng.
Lúc đi vào phòng này, cậu ta chỉ mải tìm kiếm bóng người trong gian vệ sinh, đương nhiên không có lòng dạ nào để nhìn lên trần nhà bên trên gian phòng.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cậu ta cũng đưa mắt về phía vị trí kia.
Bên trên gian phòng ở trong cùng nhà vệ sinh đang treo một bóng người nhỏ dài.
Một dây điện bỏ đi không được che lại khi sửa sang rủ xuống từ trên trần nhà, thắt thành một cái vòng lởm chởm, trong đó buộc một khuôn mặt sưng tấy bầm tím, mặt rũ xuống, cằm gần như chạm tới ngực.
Một chiếc lưỡi dài thò ra ngoài, che kín cái miệng há rộng của cái đầu. Khuôn mặt vô cùng anh tuấn đã từng được học sinh chào đón vì thế mà có vẻ vặn vẹo dữ tợn dị thường.
Có lẽ... Chỉ là có lẽ, lúc vòng dây buộc chặt, người kia giãy dụa rất kịch liệt, nên bây giờ cổ hắn đã trở nên thật dài, biến thành một đường nhỏ nhỏ.
Mà trong nhà vệ sinh không gió, nhưng người chết bị kéo thành một đường dài lại lắc lư một cách có quy luật.
Vì thế, mũi chân của hắn vẫn đang đều đặn đập từng cái một vào cửa gian phòng nhà vệ sinh.
...
"Bịch --"
"Bịch --"
"Bịch --"
_______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hoà, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, kính nghiệp, trung thực, thân thiện
Vì sự hiện hữu của Phương Càn An, tiết này ngay cả giáo viên lẫn học sinh đều có phần không yên lòng.
Nhưng kẻ đầu têu quấy rối kỷ luật trong lớp, Phương Càn An, lại không hề tự giác, tất cả tâm tư của hắn đều đặt vào bóng người mờ ảo lúc nãy mình thấy... Trên thực tế, bây giờ ngẫm nghĩ lại, hắn cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình có thấy thứ kỳ quái gì không, dù sao người bình thường rảnh rỗi cũng sẽ không tỉ mỉ quan sát hình ảnh phản chiếu sau khi tắt màn hình điện thoại.
Hẳn là do lúc trước bị thứ kia hù doạ ở toà nhà tổng hợp, nên mình mới nghi thần nghi quỷ thế này nhỉ?
Phương Càn An tiện tay rút một quyển sách từ núi sách tham khảo trên bàn của một học sinh bên cạnh, tinh thần không yên mà lật không ngừng, nhưng không hề đọc.
Học sinh kia đương nhiên là giận mà không dám nói gì, giáo viên Chính trị nghe thấy tiếng lật sách truyền đến từ hàng sau phòng học, mặt hơi biến sắc, nhưng không thể nói gì, chỉ là vẻ mặt trông cực kỳ tệ hại.
Lý Tú ngồi cạnh Phương Càn An càng bị ảnh hưởng trực tiếp, ngón tay cầm bút cũng hơi trắng bệch, chịu đựng vô cùng khổ sở.
Vì thế, khi tiếng chuông tan học vang lên "reng reng reng," tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng thở phào một hơi.
...
"Này, A Tú, nhanh nhanh nhanh, cái cách đuổi quỷ mà cậu nói đó, lấy ra mau."
Sau khi giáo viên Chính trị thông báo tan học, Phương Càn An thậm chí không chờ được đến lúc những người khác rời khỏi phòng học, nhảy khỏi chỗ ngồi, đến thẳng trước mặt Lý Tú vội nói.
Lý Tú bị hơi thở giá lạnh đột nhiên phả vào tai làm cho giật mình, hơi tránh ra theo bản năng, nhưng một tay Phương Càn An chống lên bàn, tay kia đè lên lưng ghế, cả người Lý Tú như bị bao bọc trong vòng tay Phương Càn An, mặc dù muốn tránh ra một chút, thì cũng không có chỗ nào đi.
"Ừm... Chờ chút, chờ những người khác đi rồi nói."
Lý Tú ậm ờ hừ một tiếng, muốn khiến bản thân trở nên không quá gây sự chú ý, mà chẳng được ích gì.
Lướt qua vai Phương Càn An, Lý Tú không hề bất ngờ mà thấy, từ lúc Phương Càn An chủ động tiếp lời với cậu, những bạn học khác sẽ không hẹn mà cùng quay về hướng của cậu, quăng tới ánh mắt tràn đầy thăm dò và nghi ngờ.
Lý Tú im lặng.
Thực ra những người khác không kìm được mà nhìn trộm hai người bọn họ cũng không có gì lạ.
Trong mắt người ngoài, thân hình gầy gò kia của Lý Tú dưới sự trấn áp của Phương Càn An trông càng yếu đuối mong manh hơn, đừng nói đến việc trấn áp bằng quyền lực và địa vị, chỉ bằng sự khác biệt về thân hình, trông Phương Càn An như có thể đè chết Lý Tú bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu nói Phương Càn An ngứa mắt Lý Tú đến cực điểm, định tự mình đến dạy dỗ đối phương, thì với tình hình trước mắt lại không giống lắm.
Thậm chí có thể nói, dáng vẻ hơi khom người, kề sát bên tai Lý Tú nhỏ giọng thì thầm kia của Phương Càn An, hình như... hình như còn lộ ra chút ý lấy lòng cực kỳ vi diệu.
Chờ, chờ chút, thái tử nhà họ Phương, đại ca trường khiến người ở Khải Minh kinh hồn bạt vía Phương Càn An, cần phải đi "lấy lòng" người khác từ khi nào?
Ban đầu vẫn có người vừa nhìn dáng vẻ của Lý Tú và Phương Càn An vừa suy nghĩ lung tung.
Nhưng vào khoảnh khắc cái suy nghĩ "Phương Càn An đang lấy lòng Lý Tú" này xẹt qua đầu, cậu ta liền hoàn hồn lại vì ý tưởng cực kỳ hoang đường này.
Giây tiếp theo, cậu ta rùng mình vì suy nghĩ lúc đó của mình: Chết tiệt, rốt cuộc mình đang nghĩ gì, nếu lỡ may mình không cẩn thận để lộ ý tưởng vừa nãy, có lẽ sẽ không thể lăn lộn ở Khải Minh nữa.
Học sinh kia vừa lau mồ hôi lạnh, vừa tò mò liếc nhìn những học sinh khác, phát hiện những người khác cũng đều thu lại ánh mắt, làm bộ dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Lúc này cậu ta mới thoáng thở phào một hơi.
...
Vẻ mặt Lý Tú không đúng lắm. Thấy Lý Tú như vậy, thần kinh thô như Phương Càn An lúc này cũng thấy bầu không khí trong lớp không thích hợp.
Nam sinh nhíu mày, quay đầu nhìn một cái.
"Làm sao, các cậu đều chưa tan học à?"
Phương đại thiếu gia lạnh nhạt nói một câu, nhưng lại làm mọi người rụt cổ lại trong nháy mắt, vứt hết chút tò mò trong lòng này về Java, từng người lật đật ra khỏi phòng học để tránh khỏi chọc đến vị thái tử này.
Nhìn phòng học trống không bằng tốc độ đáng kinh ngạc, Phương Càn An nhướng mày, hài lòng quay đầu, niềm nở cười với Lý Tú.
"Được, giờ thì ổn rồi nhỉ?"
Mang theo chút khẩn thiết trong vô thức, Phương Càn An tiếp tục thúc giục.
Lý Tú thở dài trong lòng.
... Cậu đâu có cách đuổi quỷ đàng hoàng gì.
Bên môi thiếu niên gầy yếu trắng bệch nở một nụ cười gượng gạo rất nhạt, lông mi đen nhánh khẽ rung, sau đó cậu liền thuận tay xé một trang giấy vở, viết một hàng chữ rồng bay phượng múa trên tờ giấy trắng.
【Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hoà, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, kính nghiệp, trung thực, thân thiện】
Viết xong, cậu đưa tờ giấy kia cho Phương Càn An.
Phương Càn An ngơ ngác nhìn những từ quen thuộc bên trên, vẻ mặt cứng ngắc.
"Đây là gì?"
Hắn khiếp sợ hỏi.
Hắn vẫn luôn tưởng Lý Tú sinh ra trong kiểu gia đình khiêu đại thần kia sẽ vẽ cho hắn ít phù chú, rồi thì viết mấy câu chú ngữ gì đó.
Nhưng mà bây giờ hắn lại thấy...
"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội."
Lý Tú lại vẫn nghiêm túc trả lời hắn.
"Đây là cậu đang trêu tôi à?"
Vẻ mặt Phương Càn An trở nên hơi khó coi.
Giọng hắn chỉ là hơi nặng lên, hơi thở quanh quẩn trên người hắn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo hung ác. Trong chớp mắt đó, nam sinh lạnh lùng, ngạo mạn, phớt lờ những hành động bạo lực và bắt nạt trong trường tựa hồ lại trở về trước mặt Lý Tú. Lý Tú không kìm được run nhẹ lên, cậu lùi về sau hai bước. Mắt cá chân kém phát triển rõ ràng không phải chịu áp lực từ bên ngoài, nhưng lúc này không hiểu sao lại bắt đầu đau nhói.
Có điều, sự hớ hênh của Lý Tú chỉ kéo dài trong chốc lát.
"Ai dám trêu cậu chứ, Phương Càn An. Tôi cũng không muốn phải chịu bắt nạt ở trường lần nữa."
Lý Tú vẻ mặt hờ hững nói.
Phương Càn An ngẩn ra: "Chuyện đó đã nói là thanh toán xong rồi mà? Với cả tôi đã thề, sau này sẽ không bảo người ta bắt nạt cậu nữa?"
Lý Tú hoàn toàn không đáp lại lời hứa hẹn về chuyện bắt nạt ở trường của Phương Càn An.
Ánh mắt và vẻ mặt cậu đều rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức khiến Phương Càn An thấy hoảng hốt một cách khó hiểu.
"Này, A Tú, ừm... Tôi đã nói rồi, xin lỗi, sau này sẽ không... Tôi cũng không cố ý..."
Phương Càn An gãi đầu, rầu rĩ nói.
Lý Tú bình tĩnh nhìn hắn, rất rõ ràng, Phương Càn An làm đại thiếu gia trên đỉnh kim tự tháp, căn bản không thể hiểu hành động trước đây của mình có ý nghĩa gì đối với một học sinh bình thường như Lý Tú.
Sau khi im lặng hai giây, Lý Tú nhếch miệng.
Rốt cuộc mình đang chờ mong cái gì...
Cậu tự giễu thầm nghĩ.
Sau khi đè xuống tất cả nỗi lòng, Lý Tú mặt không biểu cảm mở miệng, dễ dàng đặt chủ đề câu chuyện sang một bên.
"Logic và khoa học mới là vũ khí loại trừ hiện tượng siêu nhiên có ích nhất, nếu cậu đồng ý, lần sau nếu gặp lại thứ này, cậu đọc thuộc lòng phương trình Toán học với chúng nó cũng được... Mỗi tội, cậu hẳn là không nhớ được định luật Toán học phức tạp thế đúng không?"
Lý Tú nhẹ giọng nói với Phương Càn An, giọng điệu không hề gợn sóng.
Về phần những lời cậu nói, lúc mới nghe đúng là có chút kỳ quái, nhưng mà phối hợp với vẻ mặt đứng đắn của Lý Tú, thì hình như lại có vẻ nghiêm túc.
"Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội chỉ có 24 từ, kể cả là cậu thì hẳn là cũng nhớ được."
"... Ồ."
Phương Càn An bị Lý Tú nói đến mức đầu óc hơi loạn, nhất thời không biết trả lời gì, chỉ có thể cầm chặt tờ giấy Lý Tú đưa hắn, ngơ ngác đáp.
"Ừm, thế thì tốt, tôi đi đây."
Lúc này Lý Tú cũng lấy xong sách tham khảo định đọc vào giờ nghỉ trưa, kẹp sách dưới nách, Lý Tú kéo ghế ra rồi khập khiễng đi ra ngoài phòng học.
"A Tú, cậu đi đâu đấy?"
Phương Càn An khó hiểu nhìn cậu hỏi.
"Nghỉ trưa."
Lý Tú đáp.
Phương Càn An mở miệng nói theo bản năng: "Cậu không ở cùng với tôi à?"
Nghe thấy câu này, Lý Tú quay đầu lại, nhìn hắn bằng vẻ mặt hết sức kỳ quái: "Tại sao hai ta phải ở cùng nhau."
Phương Càn An ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, sau khi gặp quỷ, tiết Chính trị đã học, giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội cũng đã nhớ kỹ. Hai người họ không phải quan hệ thân thiết gì, quả thực không có bất cứ lí do nào để ngay cả giờ nghỉ trưa cũng dính với nhau.
Sự thật là thế. Nhưng vì sao bản thân lại rất khó chịu vậy?
Phương Càn An rơi vào mê mang.
Mắt thấy Lý Tú hoàn toàn không để ý đến hắn xoay người định đi, trong lòng Phương Càn An bỗng dâng lên sự kích động.
Không muốn để người này rời khỏi mình.
【A Tú chỉ có thể ở... bên mình.】
Sâu trong đầu tựa hồ có âm thanh đang không ngừng thì thầm.
"Phương Càn An... Đau quá, cậu bỏ ra!"
Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, Phương Càn An mới phát hiện hoá ra mình đã vọt ra hành lang, trực tiếp ngăn cản Lý Tú, không chỉ vậy, để khống chế hành động của thiếu niên, hắn đã vô ý nắm lấy cổ tay của đối phương.
Có lẽ là vì dùng sức quá mạnh, Lý Tú hít vào một hơi lạnh, cau mày, lộ ra vẻ mặt đau đớn chịu đựng.
Con ngươi Phương Càn An trong nháy mắt thu nhỏ lại.
Hắn nhìn chằm chằm mặt Lý Tú, đối phương hơi có chút vẻ mặt đau đớn, không hiểu sao, trong đầu hắn lại hiện ra vẻ mặt Lý Tú bị nhục nhã lúc trước. Người sau vì chỉ có thể mặc cho người khác định đoạt, tức giận đến đỏ cả mắt, nước mắt giàn giụa.
Một luồng nhiệt đen tối không hề báo trước bắt đầu trào dâng ở sâu trong cơ thể.
Tay Phương Càn An run lên như bị bỏng, hất Lý Tú ra thật nhanh.
"Xin lỗi."
Nam sinh khàn giọng nói.
"Cậu còn muốn làm gì?"
Lý Tú không hề nhận thấy sự khác thường của Phương Càn An.
Cậu cau mày, xoa xoa cổ tay mình, dù đã tự nhắc nhở bản thân người đứng trước mặt mình là đại ca trường, nhưng giọng điệu vẫn có sự hung dữ không kiểm soát được.
"Không, không có gì." Phương Càn An lắp bắp nói. "Chỉ là..."
Nói được một nửa, Phương Càn An lại không lên tiếng nữa.
Lý Tú tức giận ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện không biết đối phương đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lại là vẻ mặt kinh ngạc không rõ.
Đây là lúc trước bị sợ đến ngu người rồi à?
Lý Tú thầm nghĩ một cách ác ý trong lòng.
Mà đúng lúc này, trong hành lang bỗng truyền đến một tiếng gọi niềm nở nịnh nọt.
"Cậu Phương!"
Lý Tú quay đầu, liếc mắt là thấy đám người hầu như phân cá vàng, ngày ngày đi sau lưng Phương Càn An, tất cả đều đã chạy tới tầng này.
"Tôi đi đây."
Lý Tú vừa thấy mấy con em quyền quý đã thấy đau đầu, không để ý đến cái khác nữa, thừa dịp Phương Càn An thất thần, quyết định ôm sách bỏ chạy thật nhanh.
【A Tú --】
Phương Càn An theo bản năng lại muốn đi cùng, nhưng lúc này những người khác đã bu lại, vừa hay chặn kín đường của hắn.
"Cậu Phương, lúc trước em thấy tin nhắn trong group còn tưởng bọn nó đang lừa em, không ngờ hoá ra anh ở trong phòng học nghe giảng thật?"
"Ha ha ha, lão già dạy học kia chắc cũng sợ ngu người luôn nhỉ?"
"Được rồi, cậu Phương, em còn thấy một chuyện hài cực kỳ buồn cười trong group lớp khác, nói bây giờ anh với thằng què..." Nói được nửa câu, người hầu chợt nhớ tới tin nhắn trong nhóm của Phương Càn An, vội sửa lại, "Nói anh với cái đứa tên Lý Tú, quan hệ không tồi ha ha ha."
"Cười chết, bọn kia rốt cuộc có biết cậu Phương ở vị trí nào không thế? Đúng là dám nói lung tung."
"Nhưng mà người lúc nãy đi cùng anh là Lý Tú nhỉ? Đây rốt cuộc là chuyện gì thế, cậu Phương, anh đang tìm niềm vui cho mình à?"
Nhóm tuỳ tùng thực ra đã thấy Lý Tú từ lâu.
Lúc này cuối cùng cũng có người không nhịn nổi, hỏi dò như không có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Phương Càn An vẫn nhìn vào phương hướng Lý Tú rời đi, nghe thấy lời thăm dò của đám tuỳ tùng cũng không lập tức mở miệng đáp lời, mà vẻ mặt của hắn ấy à...
Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, đều thấy vẻ mặt Phương Càn An lúc này đúng là kỳ dị.
Nếu bảo là giận thì cũng không giống như giận, nhưng nếu nói là vui vẻ, cơ mặt cứng đờ trông cũng không liên quan gì đến vui vẻ.
Mấy người này đều là những người khôn ngoan, vót đến nhọn cả đầu mới liều mạng chen chân vào được bên cạnh Phương Càn An, thời gian ở cạnh vị thái tử này cũng không phải ngắn, nhưng chưa từng thấy bộ dạng này của Phương Càn An --
"Cậu Phương, có phải thằng kia chọc đến anh không?"
May mắn, trong đám bọn họ, vẫn có thằng ngu Vương Vinh Phát này.
Khi những người khác giữ im lặng và cố gắng tìm hiểu xem Fang Ganan đang nghĩ gì, thì chỉ có vị này bất chấp hét lên.
"Nếu không thì em cho nó biết tay xem thế nào nhé? Em đã nói rồi, cái thằng què này, vẫn chưa nếm đủ vị đắng, đến giờ còn dám chạy đến làm ngứa mắt..."
Vì ác ý trong lòng, Vương Vinh Phát nhìn Lý Tú nghìn cái cũng thấy ngứa mắt, đến lúc này, cậu ta thấy vẻ mặt Phương Càn An không đúng, cũng nghĩ ngay một cách chắc chắn là Lý Tú cũng chọc tới Phương Càn An.
Kết quả cậu ta vừa dứt lời, liền thấy Phương Càn An đột nhiên nghiêng đầu, lạnh như băng nhìn về phía cậu ta.
"Mày dám --"
Trong chớp mắt đó, âm thanh rơi vào tai Vương Vinh Phát có hơi bóp méo.
Rõ ràng là trên hành lang trường học vào buổi trưa, nhưng vào khoảnh khắc bị ánh mắt của Phương Càn An bắt gặp, Vương Vinh Phát lại thấy xung quanh như tối sầm lại ngay lập tức. Tròng mắt sáng màu của Phương Càn An trông như mắt xác sống, bên trong chứa sự chết chóc âm u, khiến người ta sởn gai ốc.
Người Vương Vinh Phát cứng đờ.
"Haiz, cậu Phương, lão Vương chắc là nói lung tung đấy."
"Ha ha, nó cũng là bị nữ thần làm cho mê muội rồi, cậu Phương lúc cũng nói rồi mà, ai còn dám thực sự đi bắt nạt bạn nhỏ Lý Tú nữa chứ."
"Đúng là..."
May mắn, sau khi phát hiện bầu không khí vừa rồi quá căng thẳng, trong đám người tự nhiên có người mở miệng, bắt đầu lên tiếng giảng hoà.
Cùng lúc những người khác nói chuyện, khí thế khủng bố khiến Vương Vinh Phát không thể động đậy, lưng rét run cũng tiêu tan thành mây khói trong chớp mắt, nhanh đến mức bản thân Vương Vinh Phát cũng hơi ngẩn ngơ.
Cậu ta không nhịn được lại nhìn Phương Càn An một cái.
Vẻ mặt Phương Càn An lúc nhìn cậu ta vẫn rất khó coi, trong ánh mắt cũng tràn đầy cảnh cáo... Nhưng Vương Vinh Phát không hề cảm thấy chút âm u khủng bố nào.
"... Đã lớp 11 rồi, bọn mày vẫn còn làm mấy trò bắt nạt trong trường, không thấy bản thân rất thảm hại à?"
Phương Càn An thấy Vương Vinh Phát nhìn mình chằm chằm đến ngơ người, tâm trạng càng thêm khó chịu.
Lấy thân phận của hắn, đương nhiên cũng không cần để ý đến lòng tự trọng của loại tôm tép Vương Vinh Phát này.
"Bắt nạt Lý Tú không có bối cảnh không có gia thế, ha, nực cười, sau này có bản lĩnh thì mày đi tranh đấu với nhà họ Thành hoặc nhà họ Hứa đi? Hai nhà đó mới là đối tượng thông gia nhà họ Trương chọn đấy," Vừa nói, Phương Càn An vừa cười nhạt, "Nhưng mày không dám, đúng không?"
"Em, em --"
"Chút việc làm ăn của nhà họ Vương đều trông cậy vào ôm đùi hai nhà kia mới đạt được, nên mày nào dám đi tranh đấu với hai nhà đó."
Giọng điệu Phương Càn An thản nhiên, nhưng lời nói ra lại không hề khách khí.
Mặt Vương Vinh Phát đỏ bừng lên, lại không dám phản bác lời nào.
Ánh mắt Phương Càn An nhìn Vương Vinh Phát như nhìn rác rưởi.
"Cóc ghẻ không ăn được thịt thiên nga, hoàn toàn không thể oán trách bất cứ ai. Vương Vinh Phát, mày đừng nghĩ đến việc tìm người khác xả giận, có thời gian như vậy, thì đái một bãi rồi soi gương đi, nhìn xem bản thân mày rốt cuộc là cái đức hạnh gì."
...
Phương Càn An hiếm khi một hơi nói được nhiều như vậy.
Mà sự ghét bỏ không hề che giấu của hắn càng khiến Vương Vinh Phát không còn chỗ dung thân trong nhóm.
Cậu ta tương đương với bị trục xuất.
Chờ khi những người khác lại bên cạnh Phương Càn An cười cười nói nói đi nghỉ trưa, trong hành lang chỉ còn lại một mình Vương Vinh Phát. Nhìn bóng lưng những nam sinh kia đi xa, khuôn mặt ban đầu căng thẳng đến đỏ tím dần trở nên trắng bệch.
"Wow, lần này thằng kia xong đời rồi..."
"Chắc việc làm ăn cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhỉ?"
"Ôi, vốn chỉ là nhà giàu mới nổi, đi vào được nhóm của cậu Phương toàn là dựa vào ăn may với trơ trẽn mà. Bị đá ra ngoài cũng là chuyện bình thường."
Số học sinh thấy được một màn vừa rồi cũng không ít.
Vương Vinh Phát cứng đờ đứng tại chỗ, nghe thấy được tiếng cười nhạo trắng trợn của người khác một cách rất dễ dàng. Sau khi bị Phương Càn An trục xuất, những học sinh khác trong trường này đương nhiên không cần băn khoăn cậu ta nghĩ gì nữa.
Nhục nhã.
Đau khổ.
Hoảng sợ.
...
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến giờ thậm chí Vương Vinh Phát cũng không hiểu vì sao mình lại lưu lạc đến tình cảnh này. Rõ ràng chỉ mười mấy phút trước, mình còn đang nói cười với đám bạn bè con nhà giàu mà.
Chỉ vì mình nói muốn gây sự với thằng què kia mà thôi, vòng tròn quan hệ cậu ta dày công xây dựng bấy lâu nay đã hoàn toàn bị huỷ hoại.
Có Phương Càn An lên tiếng, có lẽ toàn bộ Khải Minh sẽ không còn bất kỳ ai muốn dính líu gì với cậu ta nữa.
Lần này mình xong đời thật rồi.
Vô số suy nghĩ tệ hại cứ thế loé lên trong đầu, toàn thân Vương Vinh Phát lạnh như băng, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, trước mắt tối sầm.
Cậu ta thậm chí còn không biết mình đi khỏi cái hành lang kia thế nào. Cậu ta chỉ biết mình bỏ chạy rất chật vật, vì cho dù cậu ta đi đến đâu, tựa hồ cũng có thể nghe thấy sự giễu cợt càn rỡ ác độc của những người kia.
"Chẳng qua chỉ là một thằng què... Rốt cuộc dụ dỗ được Phương Càn An từ bao giờ, đm, chỉ bằng cái vẻ ngoài nam chẳng phải nam nữ chẳng phải nữ kia, ngoài bán cái mông ra chắc cũng chẳng còn cách nào khác."
Để tách khỏi những học sinh khác, trong vô tình, Vương Vinh Phát đã tới bên toà nhà tổng hợp. Vào giờ này, giáo viên đã đi ăn cơm từ lâu, học sinh thì càng sẽ không tới đây.
Toà nhà tổng hợp to lớn rộng rãi vì thế mà có vẻ vô cùng yên ắng.
Vương Vinh Phát tuỳ tiện tìm một góc, cong lưng ngồi xuống trên ghế dài, cậu ta vừa túm tóc vừa cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất -- cậu ta nhớ lại Phương Càn An và Lý Tú vừa gặp lúc nãy, vẻ mặt dần trở nên hung ác vặn vẹo.
Cậu ta chẳng hề liên quan gì đến tính cách rộng lượng. Sau khi gặp phải sự nhục nhã rõ ràng như vậy, người cậu ta oán giận ngay lập tức từ một người biến thành hai người.
"Thằng chó Phương Càn An này, còn tưởng nó là thái tử thật à, vì một thằng què mà xử mình? Người như thế mà cũng hạ mồm được, đm đúng là biến thái..."
Giọng Vương Vinh Phát bỗng dừng lại.
Vì lúc nãy cậu ta vừa thoáng thấy một bóng người quen thuộc đi qua từ cách đó không xa, bóng lưng khập khiễng, hơi hơi xiêu vẹo kia, cậu ta không thể nào nhận nhầm.
Là Lý Tú.
Mắt Vương Vinh Phát lập tức sáng lên.
Cậu ta cũng không ngờ số mình sẽ may như vậy... Bạn xem, ngay lúc cậu ta tức không chịu nổi nhất, đúng lúc gặp ngay đối tượng có thể trút giận.
Cũng không biết vì sao Lý Tú phải đến toà nhà tổng hợp vào lúc này, nhưng đối với Vương Vinh Phát, thằng Lý Tú này không biết lại bị bắt nạt ở đâu, cả người trông còn tối tăm hơn bình thường nữa.
Cậu cúi đầu, cằm gần như chạm đến ngực, tóc thật dài rủ xuống che kín mặt cậu.
Vương Vinh Phát không nghĩ nhiều, cười khẩy một tiếng, trực tiếp đi theo.
"Bịch --"
"Bịch --"
"Bịch --"
Sai lầm chính là, Vương Vinh Phát quên mất lúc này toà nhà tổng hợp thực sự rất yên ắng, cậu ta đi chưa được mấy bước đã phát hiện tiếng bước chân của mình vang vọng cực kỳ rõ ràng trong đại sảnh trống trải.
Lý Tú đứng trước cậu ta không xa hình như dừng lại một chút. Vào giây phút đó, Vương Vinh Phát còn tưởng Lý Tú đã phát hiện ra mình. Không ngờ người sau không hề dừng lại, bước chân hơi ngừng, sau đó ngay cả đầu cũng không động đậy, tiếp tục đi tới nơi nào đó ở tầng 1 toà nhà tổng hợp.
Vương Vinh Phát đuổi theo, phát hiện Lý Tú đi xuống tầng dưới bằng cầu thang thoát hiểm rồi.
Đm, thực ra lúc nãy thằng ranh con này phát hiện mình rồi à?
Vương Vinh Phát không để ý đến tiếng bước chân của mình nữa, đẩy thẳng cửa ra rồi đuổi theo. Có điều, không thể không nói, thằng què này chân què thì què, nhưng bước chân vẫn rất nhanh. Vương Vinh Phát tự nhận bản thân chạy cũng khá nhanh, nhưng qua lan can cầu thang, cái bóng của Lý Tú vẫn luôn thấp thoáng cách cậu ta một đoạn cầu thang.
Cũng may cuối cùng Vương Vinh Phát không mất dấu cậu, thấy cuối cùng Lý Tú đẩy cửa thoát hiểm ở đoạn cầu thang cuối cùng, đi vào tầng -3 của toà nhà tổng hợp.
"Kéttt --"
Vương Vinh Phát cũng đẩy cửa thoát hiểm ra, vừa đến tầng -3, thứ nhìn thấy chính là một hành lang dài dằng dặc.
Một đầu hành lang là thang máy, đầu còn lại là phòng vệ sinh công cộng, ở giữa là vài phòng làm việc, nhưng nhìn trông đều đã bị khoá.
Một cơn ớn lạnh trộn lẫn với bụi bặm từ cổ chân tràn lên, Vương Vinh Phát giật mình.
Đm, lạnh thật.
Cậu ta nhỏ giọng than thở, chỉ liếc về hướng thang máy một cái rồi cười khẩy một tiếng -- đèn thang máy tối đen, rõ ràng còn chưa kích hoạt.
Rõ ràng là lúc nãy Lý Tú đã phát hiện ra Vương Vinh Phát, hoảng sợ chạy đến tầng hầm thứ 3, vốn là định nhấn nút thang máy, thừa dịp Vương Vinh Phát vẫn còn trên cầu thang thì mình dùng thang máy quay lại tầng 1 chạy ra.
Kết quả số thằng kia không tốt, xuống đến nơi mới phát hiện thang máy tầng -3 của trường vốn không được kích hoạt, nó hoàn toàn không có cách nào để chạy.
Vậy thì...
Bây giờ thằng què chỉ có thể ở một chỗ.
Vương Vinh Phát vừa nghĩ, vừa cũng đi vào nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.
"Tí tách --"
Nơi này yên ắng đến đáng sợ.
Ngay cả tiếng nước chảy từ vòi nước không vặn chặt cũng có thể nghe được một cách rõ ràng, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối mơ hồ được che đậy bằng mùi đàn hương nồng nặc và ghê tởm. Trong nhà vệ sinh không còn ai khác.
Vương Vinh Phát thò đầu nhìn mấy lần, rất dễ dàng phát hiện mấy phòng bên cạnh không có người, chỉ có phòng ở cuối cùng là đóng cửa.
Rất rõ ràng, Lý Tú đang ở bên trong.
Nếu không thì làm sao nói được rằng ông trời cũng đang giúp cậu ta chứ...
Vương Vinh Phát không kìm được mà nhếch môi nở nụ cười.
Cậu ta nhìn xung quanh lần nữa, sau khi chắc chắn bốn phía không có người, thì nhặt một cái chổi lau nhà đằng sau cửa, đi đến trước gian phòng kia.
... Thực ra, trong khoảnh khắc đầu tiên, Vương Vinh Phát muốn kéo thẳng Lý Tú từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, dùng nắm đấm để cho Lý Tú nếm quả ngọt một trận.
Tuy nhiên, lời cảnh cáo của Phương Càn An với cậu ta vẫn còn văng vẳng bên tai, nên cho dù ngoài miệng mắng chửi dữ dội, Vương Vinh Phát rốt cuộc vẫn không có gan đối chọi trực tiếp với Phương Càn An.
Nhưng, điều đó cũng không có nghĩa là cậu ta định bỏ qua cho Lý Tú.
Vì ngay vừa rồi, cậu ta phát hiện trên người Lý Tú không có bất cứ thứ gì, cặp sách và áo khoác đều không có.
Hơn nữa, lúc cậu đi trên đường, hai tay cứ thế buông thõng, trên tay cũng trống không.
Thằng này không cầm điện thoại.
"... Nên là, ai bảo mày không mang điện thoại? Nếu không thì còn gọi được thằng chồng thích chịch người tàn tật của mày đến cứu đó."
Vương Vinh Phát cười hì hì chế nhạo người trong phòng.
Trong lúc nói chuyện, cậu ta luồn cây lau nhà qua tay nắm cửa của gian phòng, trực tiếp khoá chặt cửa phòng từ bên ngoài.
Cứ như thế, Lý Tú bị cậu ta chặn trong nhà vệ sinh, không đẩy được cửa, hơn nữa chân của thằng kia không tốt, nên cho dù muốn leo lên trên cũng hoàn toàn không leo được. Trừ khi thực sự có người nghe thấy nó kêu cứu, giúp nó gỡ cán chổi lau nhà từ bên ngoài xuống, thì Lý Tú mới có thể thoát thân.
Chỉ tiếc, Lý Tú vừa hay lại chạy tới tầng -3.
Mà từ tình cảnh vắng vẻ vừa rồi là có thể thấy, tầng này vốn không có người sử dụng, cũng sẽ không có ai đến.
"Bịch --"
Cửa gian phòng bị người bên trong đụng nhẹ một cái.
Vương Vinh Phát phủi tay, lùi về sau một bước.
"Mày ở đây chờ đi."
Cậu ta nói với Lý Tú đầy oán độc.
"Chờ một hai ngày, tâm trạng tao tốt rồi thì thả mày ra."
Lý Tú trong phòng vẫn không hé răng.
Thay vào đó, cửa gian phòng lại vang lên tiếng đập.
"Bịch --"
"Chậc, vẫn còn ra vẻ."
Không thể không nói, nhìn người bị mình nhốt trong phòng chỉ có xô cửa bịch bịch, đúng là vẫn rất hả giận.
Sau khi máu nóng hạ xuống, Vương Vinh Phát ít nhiều cũng tỉnh táo lại.
Đương nhiên, sau khi Lý Tú ra ngoài nhất định sẽ tố cáo, nhưng lúc nãy mình không để lại vết thương ngoài da nào trên người nó. Ừm, chẳng qua đến lúc đó phải tìm mấy người giả vờ chứng minh nói mình không làm gì cả là được... Không có bằng chứng, chẳng lẽ Phương Càn An lại có thể thực sự làm khó mình trước mặt nhiều người như thế, vì một đứa khuyết tật?
Mang theo chút thấp thỏm, Vương Vinh Phát nuốt một ngụm nước bọt, tính toán trong lòng.
Cậu ta xoay người đi về phía cửa nhà vệ sinh.
Sau đó, khoé mắt Vương Vinh Phát nhìn lướt qua cái gương trên bồn rửa tay.
Cái gương chiếm gần hết một bức tường đối diện thẳng với gian phòng trong nhà vệ sinh.
Cảnh tượng phản chiếu trên gương khiến Vương Vinh Phát đóng băng tại chỗ.
"Bịch --"
"Bịch --"
"Bịch --"
Cánh cửa gian phòng vẫn vang lên một cách đều đặn.
Hô hấp của Vương Vinh Phát dần trở nên nặng nề, cậu ta như robot lâu ngày không được tra dầu, quay đầu một cách cực kỳ khó nhọc, nhìn góc tối đằng trên gian phòng.
Lúc đi vào phòng này, cậu ta chỉ mải tìm kiếm bóng người trong gian vệ sinh, đương nhiên không có lòng dạ nào để nhìn lên trần nhà bên trên gian phòng.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cậu ta cũng đưa mắt về phía vị trí kia.
Bên trên gian phòng ở trong cùng nhà vệ sinh đang treo một bóng người nhỏ dài.
Một dây điện bỏ đi không được che lại khi sửa sang rủ xuống từ trên trần nhà, thắt thành một cái vòng lởm chởm, trong đó buộc một khuôn mặt sưng tấy bầm tím, mặt rũ xuống, cằm gần như chạm tới ngực.
Một chiếc lưỡi dài thò ra ngoài, che kín cái miệng há rộng của cái đầu. Khuôn mặt vô cùng anh tuấn đã từng được học sinh chào đón vì thế mà có vẻ vặn vẹo dữ tợn dị thường.
Có lẽ... Chỉ là có lẽ, lúc vòng dây buộc chặt, người kia giãy dụa rất kịch liệt, nên bây giờ cổ hắn đã trở nên thật dài, biến thành một đường nhỏ nhỏ.
Mà trong nhà vệ sinh không gió, nhưng người chết bị kéo thành một đường dài lại lắc lư một cách có quy luật.
Vì thế, mũi chân của hắn vẫn đang đều đặn đập từng cái một vào cửa gian phòng nhà vệ sinh.
...
"Bịch --"
"Bịch --"
"Bịch --"
_______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hoà, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, ái quốc, kính nghiệp, trung thực, thân thiện