Chương 8
Edit: Bàn
Phòng photocopy xảy ra sự cố nhỏ, chủ nhiệm giáo dục dẫn theo mấy người, không nói câu nào về đống lộn xộn trong phòng photocopy, trái lại lượn quanh Phương Càn An mấy vòng, sợ đến mức bụng bia co lại bao nhiêu, cả thời gian luôn cúi đầu khom lưng, lẩm bẩm không ngừng, nhìn điệu bộ có vẻ hận không thể gọi một cái xe cứu thương đưa vị đại thiếu gia này đến thẳng bệnh viện trung tâm.
Phương Càn An mặc kệ ông ta.
Từ khi tới Khải Minh, Phương Càn An cũng không phải chưa từng thấy điệu bộ của đám người kia, nhưng ngày hôm nay, sự tồn tại của bọn họ có vẻ chướng mắt hơn bình thường rất nhiều lần.
Mấy ông già chen chúc lũ lượt đi theo Phương Càn An vào phòng y tế, đến cả bác sĩ của trường trực trong phòng y tế cũng căng thẳng đến đổ mồ hôi. Ngược lại, Lý Tú cũng bị thương nhưng chẳng có ai hỏi thăm suốt đoạn đường, như thể cậu bỗng bị ẩn đi khỏi thế giới này.
Cảm giác buồn bực không rõ trong lòng Phương Càn An đột nhiên đạt đến đỉnh.
Cậu chủ nhà họ Phương khó chịu, đương nhiên sẽ không để những người khác thoải mái, mở miệng nói mấy câu liền đuổi hết mấy người chủ nhiệm giáo dục đi. Mấy phút sau, phòng y tế cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Phòng y tế yên lặng trong chốc lát.
"Chậc, phiền chết..."
Phương Càn An thò tay lấy điện thoại ra, bắt đầu lơ đãng chơi Anipop, vừa chơi, vừa vô thức dùng khoé mắt liếc trộm Lý Tú.
Lúc trên đường, Lý Tú có vẻ rất im lặng, bây giờ cũng không để ý đến Phương Càn An, cứ thế cúi đầu âm thầm ngồi trong góc.
Có lẽ là lúc nãy bị doạ sợ nhỉ, sắc mặt Lý Tú rất nhợt nhạt, cũng không còn sức sống như lúc giằng co với Phương Càn An trong phòng photocopy, lông mi đen nhánh buông thật thấp, giống như cánh bướm đen dính sương mà run rẩy, hạ xuống một cái bóng hơi tối trong mắt.
Nhìn đúng là vừa yếu ớt vừa đáng thương, như chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm trọn cả người.
Ý nghĩ này vừa loé trong não, ngón tay Phương Càn An cứng đờ nhấn sai ô, ván Anipop mở đầu ổn áp thua ngay lập tức.
"Đ*t."
Phương Càn An đột nhiên phun ra một câu chửi bậy, doạ vị bác sĩ trường trong phòng y tế sợ lạnh sống lưng.
Thực ra cả hai đều bị thương không nặng.
Bác sĩ trường tuỳ tiện lấy một tuýp thuốc mỡ erythromycin cho cậu học sinh bình thường kia, sau đó cô xốc lại tinh thần, kéo ngăn kéo ra nhìn hòm đồ cứu thương một cái, nhíu mày.
"Bạn... bạn Phương, ngại quá làm phiền em chờ cô một chút nhé."
Bác sĩ trường lắp bắp, nhớ lại cái nhìn đầy ám chỉ của chủ nhiệm giáo dục với cô trước khi đi, không ngừng kêu khổ trong lòng.
"Cô phải đi lấy chút cồn sát trùng."
Cô nói một tiếng rất nhanh với Phương Càn An, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi phòng y tế.
Cô vừa đi, trong phòng y tế chỉ còn lại hai người Phương Càn An và Lý Tú.
Trong phòng vẫn vô cùng yên tĩnh như trước.
Lý Tú phớt lờ Phương Càn An, trông cũng không quá để ý cách đối xử khác biệt thấy được bằng mắt của bác sĩ trường. Cậu đối mặt với chiếc gương lốm đốm trong phòng y tế, bóp ra ít thuốc mỡ rồi bôi lên môi một cách rất qua loa.
Thực ra vốn chẳng có gì để nhìn, Phương Càn An cũng biết điều này.
Nhưng mà, thuốc mỡ tan chảy từ từ ẩm ướt làm đôi môi sưng đỏ của thiếu niên, lại trông cực kỳ... cực kỳ...
Đầu óc Phương Càn An rối bời, không biết nên miêu tả màu đỏ thẫm bóng bẩy mà mình nhìn thấy như thế nào.
Ngực bốc hoả.
Lòng đại thiếu gia hỗn loạn, khó chịu đến mức hận không thể nhảy xung quanh mấy vòng.
"Thần côn lừa bịp lừa được nhiều tiền thế kia? Mà sao cả cơm cũng không cho cậu ăn, nuôi thành bộ dạng gầy ốm trơ xương thế này?"
Phương Càn An lầm bầm một câu thật nhanh.
Giọng hắn không to, nhưng phòng y tế quá yên tĩnh, nên Lý Tú dễ dàng nghe được câu nói kia rõ mồn một.
Trong gương, môi Lý Tú kéo ra thành một đường cứng ngắc.
"Có ý gì?"
Lý Tú bỗng quay đầu, nhìn thẳng mắt Phương Càn An.
Phương Càn An cảm giác mình như bị ma nhập, bị Lý Tú lườm một cái như vậy, lại không tự chủ được mà rụt rụt về sau, sau khi ngớ ra, hắn mới miễn cưỡng lấy về khả năng suy nghĩ của mình.
"... Tôi thấy cậu gầy quá."
Hắn khô khốc nói.
"À."
Lý Tú nhìn thẳng hắn mấy giây, mặt không đổi sắc quay đầu lại.
Cậu đương nhiên biết điều lúc trước Phương Càn An nói không phải cái này, nhưng tính từ mọi mặt, cậu lười phải tranh cãi với Phương Càn An -- tuy bác sĩ trường đã xác định cậu không có gì đáng ngại, nhưng từ sau khi đi ra khỏi phòng photocopy, Lý Tú cảm thấy người càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức thần kinh cậu cũng tê dại.
"Chậc, cái tính cách tệ hại này..."
Phương Càn An cảm giác hôm nay mình hơi bị coi thường.
Hắn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của nhóc què, lại bắt đầu thấy khó chịu.
*
Phương Càn An không phải người vô duyên vô cớ đi bắt nạt người khác ở trường.
Không phải vì hắn cao quý chính trực, mà vì đối với hắn, người trong trường này vốn không cùng một thế giới, không có ai đáng để hắn tính toán.
Nhưng ai đó lại khiến Phương Càn An vô tình biết được người nhà Lý Tú là khiêu đại thần.
Thứ khiến Phương Càn An ghê tởm nhất trên đời có lẽ là kiểu thần côn giả danh lừa bịp kỳ dị.
... Vì thế, hắn khó tránh khỏi nhìn Lý Tú có phần không thuận mắt.
Chỉ thế thôi.
Như lúc trước hắn chế giễu dáng vẻ của Lý Tú, một nam sinh vừa có khuôn mặt ẻo lả thế kia, vừa gầy như vậy... Đúng là chướng mắt.
Lúc đó Phương Càn An không hề ý thức được, chỉ cái không thích của hắn có thể biến thành tai hoạ ngập đầu đối với một học sinh bình thường, không có bất cứ gia thế bối cảnh nào, thuần tuý chỉ là máy kiếm điểm của trường.
Phần lớn thời gian, Phương Càn An đều có vẻ xa cách lạnh lùng, muốn làm hắn vui thật quá khó khăn.
Những người bám dính bên cạnh Phương Càn An bất kể thế nào theo lời ân cần dạy bảo của cha mẹ không phải ngu xuẩn, bọn họ sẽ không bỏ qua chút khinh thường và chán ghét mờ nhạt đó của Phương Càn An.
Vì thế, vô tình hay cố ý, lúc Vương Vinh Phát bắt đầu bắt nạt Lý Tú, bọn họ tràn đầy hăng hái mà châm ngòi thổi gió, đồng thời tìm mọi cơ hội đưa Lý Tú đến trước mặt Phương Càn An để bắt nạt...
Phương Càn An không hề ngăn lại những điều này.
Mà mỗi khi đến lúc đó, Lý Tú luôn sẽ căng mặt thật chặt, chỉ khi bị bắt nạt thật ác, đáy mắt mới có thể loé lên chút hoảng loạn và yếu ớt không thể che giấu.
Lúc Phương Càn An phản ứng lại, hắn phát hiện mình cũng đã biến thành một thành viên của nhóm bắt nạt.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định chính là ma quỷ ám ảnh.
*
"Xin lỗi."
Nghĩ đến hành động của mình lúc trước, Phương Càn An bỗng không đầu không đuôi mà nặn ra từ khoé môi một đoạn âm tiết ngắn ngủi.
"Ngại quá, ngại quá cô đến muộn --"
Nhưng một tiếng xin lỗi trúc trắc này lại vừa hay chồng lên tiếng bác sĩ trường đẩy cửa vào.
Phương Càn An nhìn về phía Lý Tú, phát hiện đối phương rõ ràng không nghe thấy tiếng của mình.
Quai hàm của vị thái tử nào đó đột nhiên siết chặt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
... Đm.
Hắn bực dọc chửi bậy một câu trong lòng, vẻ mặt tệ hại khiến bác sĩ trường càng thêm căng thẳng.
Bác sĩ trường quay lại phòng y tế cầm theo cồn sát trùng và nhíp trong tay.
Rất rõ ràng, lúc đối xử với Phương Càn An, cô chăm chú hơn nhiều, tất cả vết cắt lớn nhỏ trên người cậu chủ nhà họ Phương đều được sát trùng bằng cồn, sau đó bôi thuốc. Nói thật, nếu không sát trùng bằng cồn, chính Phương Càn An cũng không phát hiện, chỉ là mấy tờ giấy photo mà lực sát thương lại lớn đến vậy, trên tay trên mặt hắn có rất nhiều vết cắt rất nhỏ rất nông, đều là do giấy cắt ra.
Xử lý xong mặt Phương Càn An, bác sĩ trường lại nhìn thấy bàn tay bọc băng gạc của hắn.
"Ngón tay em bị làm sao vậy?"
Bác sĩ trường có vẻ hơi lo lắng.
"Vết thương cũ, không --"
Phương Càn An vốn vẫn đang hơi sốt ruột, định nói không có việc gì, thoáng nhìn sang Lý Tú bên cạnh, âm thanh liền kẹt trong cổ họng.
Lý Tú như hoàn toàn không để ý tới động tĩnh bên này của Phương Càn An.
Thấy bác sĩ trường đã về, cậu ngoan ngoãn đặt tuýp erythromycin về hòm cứu thương.
Sau đó mặt không đổi sắc, quay đầu chào một tiếng với cô.
"Cô, em về trước ạ."
"À, được, em đi trước đi."
...
Sau đó Lý Tú cứ như vậy, mắt nhìn thẳng, đi luôn ra khỏi phòng y tế.
Phương Càn An khiếp sợ nhìn bóng lưng vô cùng lãnh khốc của tên kia, suýt nữa tức đến cười.
Nhóc què Lý Tú này, thực sự nghĩ nó với mình xem như thanh toán xong rồi?!
Ngay lúc Phương Càn An vừa mất tập trung đó, bác sĩ trường đã ân cần vén tay áo lên giúp hắn.
"Ôi trời, sao vết thương này của em --"
Bác sĩ trường hít một hơi lạnh.
Lúc nãy khi sát trùng vết thương lộ ra bên ngoài của Phương Càn An, cô không thấy vị đại thiếu gia trước mặt này có gì đáng ngại. Ai mà ngờ, dưới lớp quần áo che đậy, cánh tay của Phương Càn An thực sự vô cùng thê thảm, chỉ nhìn tầng tầng lớp lớp vết cắt và vết bầm tím một cái là thấy kinh hồn, có thể nói là chẳng có phần da nào lành lặn.
"Rầm --"
Ngay trong nháy mắt này, Phương Càn An đột nhiên đá vào bàn, sau đó kéo tay áo của mình xuống thật nhanh.
Gương mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên u ám. Bác sĩ trường nhìn nhầm vào mắt Phương Càn An, cổ họng lập tức nghẹn lại, sợ không nói nên lời.
Nhưng Phương Càn An nhanh chóng trở lại bình thường.
"Không cần quan tâm cái này," Hắn dùng tay đỡ cánh tay vừa bị bác sĩ trường đụng vào, cười cười, nhẹ nhàng nói, "Là khi em học Muay Thái để lại."
Bác sĩ trường: "... À... à, Muay Thái hả, xuất huyết dưới da có vẻ nghiêm trọng lắm, tốt nhất vẫn nên xử lý chút nhé."
Bác sĩ trường nuốt nước bọt, nói liên tục.
"Vậy vết thương trên người em xử lý xong rồi, nhớ trong vòng 8 giờ đừng tắm, chú ý giữ ấm, bây giờ bạn Phương đi về được rồi." Vừa nói, bác sĩ trường vừa thả cồn sát trùng và băng gạc bỏ đi vào thùng rác, nhân tiện lấy ra cồn và băng gạc mới từ trong hòm đồ cứu thương.
Phương Càn An đứng lên. Lúc đang chuẩn bị đi, động tác của bác sĩ trường khiến hắn sinh ra chút cảm giác không ổn.
Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy bác sĩ trường mở miệng nói: "Em học sinh ở cửa, giờ em vào được rồi --"
Phương Càn An không khỏi liếc ra cửa.
Ở đó trống không, chẳng có gì.
Bước chân của Phương Càn An dừng lại.
Mà lúc này bác sĩ trường nghiêng đầu về phía cửa, cô ngẩn ra, nhíu mày: "Ô? Bạn học kia đi rồi? Vết cắt trên mặt bạn đó cũng hơi nghiêm trọng, không sát trùng dễ bị nhiễm trùng lắm, bạn Phương, nếu em về thấy bạn ấy thì cứ bảo bạn đến phòng y tế một lần."
"Vết cắt?"
Phương Càn nhạy bén nghe ra, hình như bác sĩ trường không phải đang nhắc đến Lý Tú.
Quả nhiên, sau đó hắn nghe thấy bác sĩ trường nói: "Đúng vậy, chính là bạn học sinh đi cùng các em, người rất cao ấy, bạn đó cũng bị thương mà?"
Phòng photocopy xảy ra sự cố nhỏ, chủ nhiệm giáo dục dẫn theo mấy người, không nói câu nào về đống lộn xộn trong phòng photocopy, trái lại lượn quanh Phương Càn An mấy vòng, sợ đến mức bụng bia co lại bao nhiêu, cả thời gian luôn cúi đầu khom lưng, lẩm bẩm không ngừng, nhìn điệu bộ có vẻ hận không thể gọi một cái xe cứu thương đưa vị đại thiếu gia này đến thẳng bệnh viện trung tâm.
Phương Càn An mặc kệ ông ta.
Từ khi tới Khải Minh, Phương Càn An cũng không phải chưa từng thấy điệu bộ của đám người kia, nhưng ngày hôm nay, sự tồn tại của bọn họ có vẻ chướng mắt hơn bình thường rất nhiều lần.
Mấy ông già chen chúc lũ lượt đi theo Phương Càn An vào phòng y tế, đến cả bác sĩ của trường trực trong phòng y tế cũng căng thẳng đến đổ mồ hôi. Ngược lại, Lý Tú cũng bị thương nhưng chẳng có ai hỏi thăm suốt đoạn đường, như thể cậu bỗng bị ẩn đi khỏi thế giới này.
Cảm giác buồn bực không rõ trong lòng Phương Càn An đột nhiên đạt đến đỉnh.
Cậu chủ nhà họ Phương khó chịu, đương nhiên sẽ không để những người khác thoải mái, mở miệng nói mấy câu liền đuổi hết mấy người chủ nhiệm giáo dục đi. Mấy phút sau, phòng y tế cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Phòng y tế yên lặng trong chốc lát.
"Chậc, phiền chết..."
Phương Càn An thò tay lấy điện thoại ra, bắt đầu lơ đãng chơi Anipop, vừa chơi, vừa vô thức dùng khoé mắt liếc trộm Lý Tú.
Lúc trên đường, Lý Tú có vẻ rất im lặng, bây giờ cũng không để ý đến Phương Càn An, cứ thế cúi đầu âm thầm ngồi trong góc.
Có lẽ là lúc nãy bị doạ sợ nhỉ, sắc mặt Lý Tú rất nhợt nhạt, cũng không còn sức sống như lúc giằng co với Phương Càn An trong phòng photocopy, lông mi đen nhánh buông thật thấp, giống như cánh bướm đen dính sương mà run rẩy, hạ xuống một cái bóng hơi tối trong mắt.
Nhìn đúng là vừa yếu ớt vừa đáng thương, như chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm trọn cả người.
Ý nghĩ này vừa loé trong não, ngón tay Phương Càn An cứng đờ nhấn sai ô, ván Anipop mở đầu ổn áp thua ngay lập tức.
"Đ*t."
Phương Càn An đột nhiên phun ra một câu chửi bậy, doạ vị bác sĩ trường trong phòng y tế sợ lạnh sống lưng.
Thực ra cả hai đều bị thương không nặng.
Bác sĩ trường tuỳ tiện lấy một tuýp thuốc mỡ erythromycin cho cậu học sinh bình thường kia, sau đó cô xốc lại tinh thần, kéo ngăn kéo ra nhìn hòm đồ cứu thương một cái, nhíu mày.
"Bạn... bạn Phương, ngại quá làm phiền em chờ cô một chút nhé."
Bác sĩ trường lắp bắp, nhớ lại cái nhìn đầy ám chỉ của chủ nhiệm giáo dục với cô trước khi đi, không ngừng kêu khổ trong lòng.
"Cô phải đi lấy chút cồn sát trùng."
Cô nói một tiếng rất nhanh với Phương Càn An, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi phòng y tế.
Cô vừa đi, trong phòng y tế chỉ còn lại hai người Phương Càn An và Lý Tú.
Trong phòng vẫn vô cùng yên tĩnh như trước.
Lý Tú phớt lờ Phương Càn An, trông cũng không quá để ý cách đối xử khác biệt thấy được bằng mắt của bác sĩ trường. Cậu đối mặt với chiếc gương lốm đốm trong phòng y tế, bóp ra ít thuốc mỡ rồi bôi lên môi một cách rất qua loa.
Thực ra vốn chẳng có gì để nhìn, Phương Càn An cũng biết điều này.
Nhưng mà, thuốc mỡ tan chảy từ từ ẩm ướt làm đôi môi sưng đỏ của thiếu niên, lại trông cực kỳ... cực kỳ...
Đầu óc Phương Càn An rối bời, không biết nên miêu tả màu đỏ thẫm bóng bẩy mà mình nhìn thấy như thế nào.
Ngực bốc hoả.
Lòng đại thiếu gia hỗn loạn, khó chịu đến mức hận không thể nhảy xung quanh mấy vòng.
"Thần côn lừa bịp lừa được nhiều tiền thế kia? Mà sao cả cơm cũng không cho cậu ăn, nuôi thành bộ dạng gầy ốm trơ xương thế này?"
Phương Càn An lầm bầm một câu thật nhanh.
Giọng hắn không to, nhưng phòng y tế quá yên tĩnh, nên Lý Tú dễ dàng nghe được câu nói kia rõ mồn một.
Trong gương, môi Lý Tú kéo ra thành một đường cứng ngắc.
"Có ý gì?"
Lý Tú bỗng quay đầu, nhìn thẳng mắt Phương Càn An.
Phương Càn An cảm giác mình như bị ma nhập, bị Lý Tú lườm một cái như vậy, lại không tự chủ được mà rụt rụt về sau, sau khi ngớ ra, hắn mới miễn cưỡng lấy về khả năng suy nghĩ của mình.
"... Tôi thấy cậu gầy quá."
Hắn khô khốc nói.
"À."
Lý Tú nhìn thẳng hắn mấy giây, mặt không đổi sắc quay đầu lại.
Cậu đương nhiên biết điều lúc trước Phương Càn An nói không phải cái này, nhưng tính từ mọi mặt, cậu lười phải tranh cãi với Phương Càn An -- tuy bác sĩ trường đã xác định cậu không có gì đáng ngại, nhưng từ sau khi đi ra khỏi phòng photocopy, Lý Tú cảm thấy người càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức thần kinh cậu cũng tê dại.
"Chậc, cái tính cách tệ hại này..."
Phương Càn An cảm giác hôm nay mình hơi bị coi thường.
Hắn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của nhóc què, lại bắt đầu thấy khó chịu.
*
Phương Càn An không phải người vô duyên vô cớ đi bắt nạt người khác ở trường.
Không phải vì hắn cao quý chính trực, mà vì đối với hắn, người trong trường này vốn không cùng một thế giới, không có ai đáng để hắn tính toán.
Nhưng ai đó lại khiến Phương Càn An vô tình biết được người nhà Lý Tú là khiêu đại thần.
Thứ khiến Phương Càn An ghê tởm nhất trên đời có lẽ là kiểu thần côn giả danh lừa bịp kỳ dị.
... Vì thế, hắn khó tránh khỏi nhìn Lý Tú có phần không thuận mắt.
Chỉ thế thôi.
Như lúc trước hắn chế giễu dáng vẻ của Lý Tú, một nam sinh vừa có khuôn mặt ẻo lả thế kia, vừa gầy như vậy... Đúng là chướng mắt.
Lúc đó Phương Càn An không hề ý thức được, chỉ cái không thích của hắn có thể biến thành tai hoạ ngập đầu đối với một học sinh bình thường, không có bất cứ gia thế bối cảnh nào, thuần tuý chỉ là máy kiếm điểm của trường.
Phần lớn thời gian, Phương Càn An đều có vẻ xa cách lạnh lùng, muốn làm hắn vui thật quá khó khăn.
Những người bám dính bên cạnh Phương Càn An bất kể thế nào theo lời ân cần dạy bảo của cha mẹ không phải ngu xuẩn, bọn họ sẽ không bỏ qua chút khinh thường và chán ghét mờ nhạt đó của Phương Càn An.
Vì thế, vô tình hay cố ý, lúc Vương Vinh Phát bắt đầu bắt nạt Lý Tú, bọn họ tràn đầy hăng hái mà châm ngòi thổi gió, đồng thời tìm mọi cơ hội đưa Lý Tú đến trước mặt Phương Càn An để bắt nạt...
Phương Càn An không hề ngăn lại những điều này.
Mà mỗi khi đến lúc đó, Lý Tú luôn sẽ căng mặt thật chặt, chỉ khi bị bắt nạt thật ác, đáy mắt mới có thể loé lên chút hoảng loạn và yếu ớt không thể che giấu.
Lúc Phương Càn An phản ứng lại, hắn phát hiện mình cũng đã biến thành một thành viên của nhóm bắt nạt.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định chính là ma quỷ ám ảnh.
*
"Xin lỗi."
Nghĩ đến hành động của mình lúc trước, Phương Càn An bỗng không đầu không đuôi mà nặn ra từ khoé môi một đoạn âm tiết ngắn ngủi.
"Ngại quá, ngại quá cô đến muộn --"
Nhưng một tiếng xin lỗi trúc trắc này lại vừa hay chồng lên tiếng bác sĩ trường đẩy cửa vào.
Phương Càn An nhìn về phía Lý Tú, phát hiện đối phương rõ ràng không nghe thấy tiếng của mình.
Quai hàm của vị thái tử nào đó đột nhiên siết chặt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
... Đm.
Hắn bực dọc chửi bậy một câu trong lòng, vẻ mặt tệ hại khiến bác sĩ trường càng thêm căng thẳng.
Bác sĩ trường quay lại phòng y tế cầm theo cồn sát trùng và nhíp trong tay.
Rất rõ ràng, lúc đối xử với Phương Càn An, cô chăm chú hơn nhiều, tất cả vết cắt lớn nhỏ trên người cậu chủ nhà họ Phương đều được sát trùng bằng cồn, sau đó bôi thuốc. Nói thật, nếu không sát trùng bằng cồn, chính Phương Càn An cũng không phát hiện, chỉ là mấy tờ giấy photo mà lực sát thương lại lớn đến vậy, trên tay trên mặt hắn có rất nhiều vết cắt rất nhỏ rất nông, đều là do giấy cắt ra.
Xử lý xong mặt Phương Càn An, bác sĩ trường lại nhìn thấy bàn tay bọc băng gạc của hắn.
"Ngón tay em bị làm sao vậy?"
Bác sĩ trường có vẻ hơi lo lắng.
"Vết thương cũ, không --"
Phương Càn An vốn vẫn đang hơi sốt ruột, định nói không có việc gì, thoáng nhìn sang Lý Tú bên cạnh, âm thanh liền kẹt trong cổ họng.
Lý Tú như hoàn toàn không để ý tới động tĩnh bên này của Phương Càn An.
Thấy bác sĩ trường đã về, cậu ngoan ngoãn đặt tuýp erythromycin về hòm cứu thương.
Sau đó mặt không đổi sắc, quay đầu chào một tiếng với cô.
"Cô, em về trước ạ."
"À, được, em đi trước đi."
...
Sau đó Lý Tú cứ như vậy, mắt nhìn thẳng, đi luôn ra khỏi phòng y tế.
Phương Càn An khiếp sợ nhìn bóng lưng vô cùng lãnh khốc của tên kia, suýt nữa tức đến cười.
Nhóc què Lý Tú này, thực sự nghĩ nó với mình xem như thanh toán xong rồi?!
Ngay lúc Phương Càn An vừa mất tập trung đó, bác sĩ trường đã ân cần vén tay áo lên giúp hắn.
"Ôi trời, sao vết thương này của em --"
Bác sĩ trường hít một hơi lạnh.
Lúc nãy khi sát trùng vết thương lộ ra bên ngoài của Phương Càn An, cô không thấy vị đại thiếu gia trước mặt này có gì đáng ngại. Ai mà ngờ, dưới lớp quần áo che đậy, cánh tay của Phương Càn An thực sự vô cùng thê thảm, chỉ nhìn tầng tầng lớp lớp vết cắt và vết bầm tím một cái là thấy kinh hồn, có thể nói là chẳng có phần da nào lành lặn.
"Rầm --"
Ngay trong nháy mắt này, Phương Càn An đột nhiên đá vào bàn, sau đó kéo tay áo của mình xuống thật nhanh.
Gương mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên u ám. Bác sĩ trường nhìn nhầm vào mắt Phương Càn An, cổ họng lập tức nghẹn lại, sợ không nói nên lời.
Nhưng Phương Càn An nhanh chóng trở lại bình thường.
"Không cần quan tâm cái này," Hắn dùng tay đỡ cánh tay vừa bị bác sĩ trường đụng vào, cười cười, nhẹ nhàng nói, "Là khi em học Muay Thái để lại."
Bác sĩ trường: "... À... à, Muay Thái hả, xuất huyết dưới da có vẻ nghiêm trọng lắm, tốt nhất vẫn nên xử lý chút nhé."
Bác sĩ trường nuốt nước bọt, nói liên tục.
"Vậy vết thương trên người em xử lý xong rồi, nhớ trong vòng 8 giờ đừng tắm, chú ý giữ ấm, bây giờ bạn Phương đi về được rồi." Vừa nói, bác sĩ trường vừa thả cồn sát trùng và băng gạc bỏ đi vào thùng rác, nhân tiện lấy ra cồn và băng gạc mới từ trong hòm đồ cứu thương.
Phương Càn An đứng lên. Lúc đang chuẩn bị đi, động tác của bác sĩ trường khiến hắn sinh ra chút cảm giác không ổn.
Ngay sau đó, hắn liền nghe thấy bác sĩ trường mở miệng nói: "Em học sinh ở cửa, giờ em vào được rồi --"
Phương Càn An không khỏi liếc ra cửa.
Ở đó trống không, chẳng có gì.
Bước chân của Phương Càn An dừng lại.
Mà lúc này bác sĩ trường nghiêng đầu về phía cửa, cô ngẩn ra, nhíu mày: "Ô? Bạn học kia đi rồi? Vết cắt trên mặt bạn đó cũng hơi nghiêm trọng, không sát trùng dễ bị nhiễm trùng lắm, bạn Phương, nếu em về thấy bạn ấy thì cứ bảo bạn đến phòng y tế một lần."
"Vết cắt?"
Phương Càn nhạy bén nghe ra, hình như bác sĩ trường không phải đang nhắc đến Lý Tú.
Quả nhiên, sau đó hắn nghe thấy bác sĩ trường nói: "Đúng vậy, chính là bạn học sinh đi cùng các em, người rất cao ấy, bạn đó cũng bị thương mà?"