Chương 3: Càng đau càng yêu
“A… A… a…” Thâm nhập đến tận xương tủy, hai tay đặt ở đầu giường, thân thể Dương Thính Vũ cong lên như cây cầu nhỏ.
Hai đồi núi cao sừng sững, làn da trắng nõn phủ kín bởi những vết gặm cắn hồng tím.Hai chân cô quỳ gối trên giường lớn run rẩy không ngừng, Dương Trấn vùi đầu vào giữa chân cô không ngừng dùng đầu lưỡi yêu thương hoa huy*t ướt đẫm.
Mỗi một lần đầu lưỡi tiến vào đều khiến cô tiết ra nhiều mật ngọt, lúc rời khỏi cũng thế.Trải qua bao lần ân ái, hoa huy*t yếu ớt chỉ cần đơn giản chạm vào đều làm cho Dương Thính Vũ phản ứng mạnh mẽ.
Toàn thân căng cứng, bụng dưới co rút, kế đó hoa huy*t như bị hòa tan mà róc rách tuôn ra rất nhiều mật dịch.Cô mở đôi mắt xinh đẹp mơ màng, nhưng đáy mắt vô hồn không gợn sóng, từ góc độ này, cô có thể trông thấy bầu trời ngoài cửa sổ, bầu trời không còn trong xanh.“A… ha…” Chiếc lưỡi giảo hoạt vậy mà đã đâm trúng tiểu bồ đào của cô, viên thịt vừa cứng vừa mềm dưới sự trêu chọc của đầu lưỡi như bóng cao su, đâm một cái bật trở về.Dương Trấn cuốn đầu lưỡi thành hình trụ thâm nhập sâu vào bên trong, trong đó có một điểm nhạy cảm khiến cho Dương Thính Vũ hỏng mất.
Anh hung hăng đâm vào, lấy thêm ngón tay chọc vào hoa huy*t phía trên có hoa hạch nhỏ, ngón tay khác dùng sức vẽ vài vòng trên bụng cũng có xu hướng lấn xuống dưới.“Á, á, á!!!” Không kiểm soát được khoái cảm mãnh liệt ập tới, cô không thể không khóc nấc lên.
Cô không biết mình vì anh mà đạt đến cao trào hay do cô thật lòng không kiềm chế được, chỉ biết rằng bụng dưới chất lỏng nóng hổi trong cao trào không ngừng tuôn ra.Dương Trấn ôm thân hình xụi lơ của cô lên người, nâng chiếc mông ướt đẫm chất lỏng nóng hổi ngồi xuống giữa hai chân anh, đồng thời đưa rồng lớn của anh trượt vào thông đạo trơn trợt của cô.“A… ưm…” Dương Thính Vũ bị anh nâng mông, tiếng kêu vỡ vụn không còn sức lực chỉ còn là bản năng của cơ thể.
Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng mất đi hy thức lúc này.Mà người đàn ông vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục ôm cô ra sức chuyển động.
Dù thân thể cô đã đến cực hạn, nhưng hoa huy*t vẫn hết sức bao bọc lấy rồng lớn của anh, giằng co anh nặng tôi nhẹ không ngừng.“… Cậu nhỏ… Ừm… ha…” Eo thon cùng với bờ mông đong đưa theo nhịp điệu của anh, cô khóc nức nở, yếu ớt gọi anh, giống như khi còn bé, nũng nịu gọi anh như thế.Giọng điệu quen thuộc làm cho đôi mắt của Dương Trấn ẩm ướt, anh đến gần gương mặt cô, trìu mến hôn lên chiếc miệng nhỏ xinh, đầu lưỡi dây dưa, dịu dàng khuấy đảo trong miệng cô, tựa như tình yêu nồng nhiệt liều chết triền miên không ngừng với người anh yêu.Rồng lớn càng ngày càng trướng như muốn phá tan hoa huy*t chật hẹp không ngừng xông vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức gần như có thể ma sát phát ra lửa, vô cùng kịch liệt.“Á, á… Đau… Cậu nhỏ, cháu đau…” Dương Thính Vũ ý thức đã mơ hồ không còn biết gì nữa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thân thể đau đớn.
Lúc đau đớn vô thức gọi anh, qua đó thấy rõ từ đáy lòng cô vẫn lệ thuộc vào anh.Vẻ ấm ức, lệ thuộc của cô khiến Dương Trấn lòng mềm nhũn, ê ẩm.
Anh bắt mình chậm lại, dịu dàng dỗ cô: “Ngoan, Vũ nhi nghe lời nào, không đau, cậu nhỏ ở đây.”Dương Thính Vũ hai mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn anh lắc đầu, “Đau… ở đây… thật đau…” Bàn tay nhỏ bé chỉ vào một vị trí bên ngực.Cô muốn nói cho anh biết, ở đây rất đau.Đau lòng vì yêu anh, đau bao nhiêu yêu bấy nhiêu, có yêu sẽ có đau.Đột ngột đau đớn khiến Dương Trấn không thể chịu đựng nổi, đơn giản đâm sâu mấy cái, anh dứt khoát bắn vào.“Ừm… a…” Chất lỏng nóng hổi lại rót vào khiến Dương Thính Vũ theo bản năng chuyển động người, tựa như không muốn để anh bắn vào trong.Dương Trấn nhanh tay lẹ mắt đè lại cơ thể cô, chất lỏng đậm đặc kia thuận lợi chảy vào nơi ẩm ướt lầy lội của cô.Dương Thính Vũ bị tiếng nước chảy trong phòng tắm đánh thức, khó nhọc chống đỡ đứng dậy, chậm rãi đi đến bàn trang điểm.
Chiếc bàn trang điểm này đã từng ngầm được cải tiến, nó được cô chỉ định, thiết kế theo nhu cầu của cô.Cô không ngờ, Dương Trấn lại tiểu nhân đến thế, nơi đó cơ hồ nhìn qua, nếu không chú ý kĩ sẽ không nhìn ra sơ hở.
Cô biết vật trong đó có khả năng lớn đã bị anh lấy đi, nhưng cô không cam lòng, muốn tận mắt nhìn thấy.Mở ra cái hộc, quả nhiên không còn thứ gì.
Hai ngày trước cô còn giấu được thuốc tránh thai cực kỳ tốt đã bị Dương Trấn tịch thu toàn bộ.Hôm nay mới ngày thứ ba, số lần bọn họ ân ái đã nhiều đến nỗi không đếm được, cứ theo đà này, mang thai là chuyện sớm muộn.Chuyện kia… có lẽ đã khiến Dương Trấn kích động, nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều..
Hai đồi núi cao sừng sững, làn da trắng nõn phủ kín bởi những vết gặm cắn hồng tím.Hai chân cô quỳ gối trên giường lớn run rẩy không ngừng, Dương Trấn vùi đầu vào giữa chân cô không ngừng dùng đầu lưỡi yêu thương hoa huy*t ướt đẫm.
Mỗi một lần đầu lưỡi tiến vào đều khiến cô tiết ra nhiều mật ngọt, lúc rời khỏi cũng thế.Trải qua bao lần ân ái, hoa huy*t yếu ớt chỉ cần đơn giản chạm vào đều làm cho Dương Thính Vũ phản ứng mạnh mẽ.
Toàn thân căng cứng, bụng dưới co rút, kế đó hoa huy*t như bị hòa tan mà róc rách tuôn ra rất nhiều mật dịch.Cô mở đôi mắt xinh đẹp mơ màng, nhưng đáy mắt vô hồn không gợn sóng, từ góc độ này, cô có thể trông thấy bầu trời ngoài cửa sổ, bầu trời không còn trong xanh.“A… ha…” Chiếc lưỡi giảo hoạt vậy mà đã đâm trúng tiểu bồ đào của cô, viên thịt vừa cứng vừa mềm dưới sự trêu chọc của đầu lưỡi như bóng cao su, đâm một cái bật trở về.Dương Trấn cuốn đầu lưỡi thành hình trụ thâm nhập sâu vào bên trong, trong đó có một điểm nhạy cảm khiến cho Dương Thính Vũ hỏng mất.
Anh hung hăng đâm vào, lấy thêm ngón tay chọc vào hoa huy*t phía trên có hoa hạch nhỏ, ngón tay khác dùng sức vẽ vài vòng trên bụng cũng có xu hướng lấn xuống dưới.“Á, á, á!!!” Không kiểm soát được khoái cảm mãnh liệt ập tới, cô không thể không khóc nấc lên.
Cô không biết mình vì anh mà đạt đến cao trào hay do cô thật lòng không kiềm chế được, chỉ biết rằng bụng dưới chất lỏng nóng hổi trong cao trào không ngừng tuôn ra.Dương Trấn ôm thân hình xụi lơ của cô lên người, nâng chiếc mông ướt đẫm chất lỏng nóng hổi ngồi xuống giữa hai chân anh, đồng thời đưa rồng lớn của anh trượt vào thông đạo trơn trợt của cô.“A… ưm…” Dương Thính Vũ bị anh nâng mông, tiếng kêu vỡ vụn không còn sức lực chỉ còn là bản năng của cơ thể.
Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng mất đi hy thức lúc này.Mà người đàn ông vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục ôm cô ra sức chuyển động.
Dù thân thể cô đã đến cực hạn, nhưng hoa huy*t vẫn hết sức bao bọc lấy rồng lớn của anh, giằng co anh nặng tôi nhẹ không ngừng.“… Cậu nhỏ… Ừm… ha…” Eo thon cùng với bờ mông đong đưa theo nhịp điệu của anh, cô khóc nức nở, yếu ớt gọi anh, giống như khi còn bé, nũng nịu gọi anh như thế.Giọng điệu quen thuộc làm cho đôi mắt của Dương Trấn ẩm ướt, anh đến gần gương mặt cô, trìu mến hôn lên chiếc miệng nhỏ xinh, đầu lưỡi dây dưa, dịu dàng khuấy đảo trong miệng cô, tựa như tình yêu nồng nhiệt liều chết triền miên không ngừng với người anh yêu.Rồng lớn càng ngày càng trướng như muốn phá tan hoa huy*t chật hẹp không ngừng xông vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức gần như có thể ma sát phát ra lửa, vô cùng kịch liệt.“Á, á… Đau… Cậu nhỏ, cháu đau…” Dương Thính Vũ ý thức đã mơ hồ không còn biết gì nữa, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thân thể đau đớn.
Lúc đau đớn vô thức gọi anh, qua đó thấy rõ từ đáy lòng cô vẫn lệ thuộc vào anh.Vẻ ấm ức, lệ thuộc của cô khiến Dương Trấn lòng mềm nhũn, ê ẩm.
Anh bắt mình chậm lại, dịu dàng dỗ cô: “Ngoan, Vũ nhi nghe lời nào, không đau, cậu nhỏ ở đây.”Dương Thính Vũ hai mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn anh lắc đầu, “Đau… ở đây… thật đau…” Bàn tay nhỏ bé chỉ vào một vị trí bên ngực.Cô muốn nói cho anh biết, ở đây rất đau.Đau lòng vì yêu anh, đau bao nhiêu yêu bấy nhiêu, có yêu sẽ có đau.Đột ngột đau đớn khiến Dương Trấn không thể chịu đựng nổi, đơn giản đâm sâu mấy cái, anh dứt khoát bắn vào.“Ừm… a…” Chất lỏng nóng hổi lại rót vào khiến Dương Thính Vũ theo bản năng chuyển động người, tựa như không muốn để anh bắn vào trong.Dương Trấn nhanh tay lẹ mắt đè lại cơ thể cô, chất lỏng đậm đặc kia thuận lợi chảy vào nơi ẩm ướt lầy lội của cô.Dương Thính Vũ bị tiếng nước chảy trong phòng tắm đánh thức, khó nhọc chống đỡ đứng dậy, chậm rãi đi đến bàn trang điểm.
Chiếc bàn trang điểm này đã từng ngầm được cải tiến, nó được cô chỉ định, thiết kế theo nhu cầu của cô.Cô không ngờ, Dương Trấn lại tiểu nhân đến thế, nơi đó cơ hồ nhìn qua, nếu không chú ý kĩ sẽ không nhìn ra sơ hở.
Cô biết vật trong đó có khả năng lớn đã bị anh lấy đi, nhưng cô không cam lòng, muốn tận mắt nhìn thấy.Mở ra cái hộc, quả nhiên không còn thứ gì.
Hai ngày trước cô còn giấu được thuốc tránh thai cực kỳ tốt đã bị Dương Trấn tịch thu toàn bộ.Hôm nay mới ngày thứ ba, số lần bọn họ ân ái đã nhiều đến nỗi không đếm được, cứ theo đà này, mang thai là chuyện sớm muộn.Chuyện kia… có lẽ đã khiến Dương Trấn kích động, nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều..