Chương 8: Hồi 8: Thâm Độc
Đình viện vẫn tràn ngập tiếng chúc mừng, nịnh bợ. Vân tần nâng chung rượu lên hướng về phía thái phi và hoàng đế, nói:" Hôm nay thần thiếp đích thân mời đoàn hát mua vui cho Vạn Tuế gia và Như tháip phi".
Nàng ta vỗ tay hai cái, một đoàn hát tiến vào, họ ăn mặc trang phục cũng như các đào kép bình thường, mặt trang điểm đậm, mặt trắng, mắt đỏ, mài thanh. Đều là những hình tượng kép hát mà Lan Nhi đã từng biết qua.
Tiếng trống, đàn nổi lên, họ bắt đầu hát. Ca từ, âm điệu này có lẽ chỉ những người cao quý mới hiểu được.
Như Uyển xem cả buổi, ánh mắt lại khó hiểu, nàng ta cố tình xem chăm chú hơn. Nhưng vẫn không thể hiểu được, Như Uyển khẽ vào tai Lan Nhi:" Tỷ tỷ! Họ đang hát gì thế? Muội xem cả buổi vẫn không thể hiểu được".
Lan Nhi khẽ cười, nói vào tai Như Uyển:" Tuồng này nói về Dương Quý phi, đây là đoạn Đường Minh Hoàng ban tử cho Dương Quý phi".
Như Uyển "Ồ" một tiếng tiếp tục xem. Đào chính ở trung tâm các bàn tiệc, tay áo xuôn dài, uốn lượn, họa lên một bức tranh Dương Quý phi sinh động đẹp đến lạ thường.
Người xem hát như đang thật sự chứng kiến Dương Quý phi tái thế vậy. Lan Nhi vẫn châm chú xem hát. Đào chính xoay vài vòng tự lấy ra một đoạn vải trắng, quấnh quanh cổ, trên gương mặt hiện lên vẻ đau đớn, cùng cực, xé toạt cả trái tim của người xem.
Lan Nhi trộm nhìn quanh, còn bắt gặp cả Lệ Quý nhân đang khóc. Kì thực, quá bi thương, vở này quá bi thương. Như Thái phi cũng trầm lặng, bà ta cố giấu đi nỗi buồn, nhưng âm thanh tiếng hát cứ vang vọng bên tai. Khiến người mạnh mẽ như bà cũng không kìm được mà rơi lệ.
Đoạn nhạc kết thúc, các đào kép cũng lui ra. Không gian náo nhiệt lại trầm tĩnh lạ thường. Vân tần nhìn quanh gượng gạo nói:" Xem ra thần thiếp lại chọn sai tuồng rồi! Lại làm Thái phi mất hứng".
Như Thái phi trầm mặt, đáp:" Không sao! Chẳng qua cũng chỉ là một khúc ca thôi mà! Bi thương có hạnh phúc cũng có, vốn dĩ là những thứ cần có trong cuộc đời của mỗi người mà".
Vân tần mỉm cười dịu dàng, liếc mắt nhìn Hoàng đế nói:" Đến giờ bắn pháo hoa rồi! Nào chúng ta ra trước xem đi".
Như Thái phi nghe vậy, sắc mặt cũng đỡ hơn vài phần. Kim Nhiên nghe vậy chỉ thấy nàng ta cười, nhưng nụ cười ấy không hiện chút niềm vui nào cả. Nụ cười nhẹ nhàng, không lộ ra chút tâm tư gì, khiến ai nhìn cũng phải sợ.
Tất cả tiến ra trước đình viện, đợt pháo hoa đầu được bắn lên, tỏa rực cả một vùng trời. Các phi tần đua nhau cười nói, chỉ về hướng pháo hoa, họ đều vui vẻ cả.
Đến đợt pháo cuối cùng bắn lên, đợt pháo này lớn hơn hẳn những lần trước, một tia sáng nhỏ tỏa ra tia lửa khắp phía. Một tia lửa lệch hướng bay về phía các phi tần.
Ngọn lửa cháy lên tấm mành mây che phía trước ngay chỗ Vân tần đứng. Tấm mành bị đốt cháy rơi xuống ngay đầu Vân tần.
Nàng ta hốt hoảng hét lớn, mọi người lúc này mới để ý thấy ngọn lửa. Lệ Hân và Mẫn Tú hoảng sợ liền chạy đi trước. Như Uyển kéo tay Lan Nhi sang nơi khác.
Kim Nhiên dùng thân che người cho Như Thái phi, tiến đến nắm lấy tay Hoàng Đế nhưng bị hắn gạt ra. Hoàng đế được các thị vệ, thái giám che chở. Hắn đưa mắt tìm Lan Nhi, khi thấy nàng đã rời khỏi nơi nguy hiểm, hắn mới thở phào.
Các cung nhân hầu cạnh đó liền chạy đi tìm nước dập tắt lửa. Vân tần vẫn hét lên đau hơn, vài cung nữ còn dùng cành cây đập vào tóc Tuyết Liên, cố gắng dập lửa.
Đến khi Đức Hải mang đến một chậu nước đến ngọn lửa mới được dập tắt. Mọi người chạy đến xem tình hình, khi ánh đèn đưa đến mặt Vân tần. Tất cả đều hoảng sợ, Mẫn Tú sợ đến mức ngất đi.
Hoàng Đế hai mắt mở to, há miệng kinh hãi. Vân tần đau đớn gào thét, Lan Nhi hoảng sợ, kêu lớn:" Mau... mau gọi thái y!"
Vân tần được đưa về Thừa Càn cung, Hoàng Đế, hai vị thái phi và Kim Nhiên đều ở đấy. Như thái phi sốt ruột liên tục nhìn vào trong noãn các.
Hoàng Quý thái phi nhẹ nhàng, vỗ lưng Như thái phi trấn an:" Người đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu mà".
Tôn thái y bước ra khỏi noãn các, Hoàng đế và mọi người đều đến vây hỏi. Ông ta cúi người nhìn vào trong nơi Vân tần đang nằm, nói:" Hồi Vạn Tuế gia! Xin phép cho hạ thần lánh sang nơi khác rồi mới hồi báo".
Hoàng Đế gật đầu, mọi người cũng theo sau ra ngoài. Lúc này Tôn thái y mới nói:" Ngọn lửa đã hủy hết tám phần dung mạo của Vân tần nương nương", nghe đến đây Như thái phi dường như ngã khụy, Tôn thái y vẫn nói tiếp:" Còn một phần tóc của nương nương cũng bị cháy, e là sẽ không mọc lại được, vừa nãy còn bị kinh sợ, vi thần sẽ tạm kê cho Vân tần nương nương vài liều an thần, chỉ là sợ khi nương nương trông thấy bản thân sẽ..."
Hoàng Đế nghe vậy lập tức ra lệnh:" Các ngươi sau này không được đặt gương hay bất kì vật gì phản chiếu trong Thừa Càn cung, ngay cả chậu nước cũng không được phép".
Mọi người sau đó đều lần lượt rời đi, Kim Nhiên cũng rời đi.
Nửa đêm, một người khoác áo choàng đen, tiến vào Thừa Càn cung. Vân tần yếu ớt nằm trên giường, trông thấy bóng đen liền lên tiếng:" Là ai đó?".
Người đấy cởi bỏ áo choàng, quay sang nhìn Vân tần, ánh trăng mờ ảo giúp nàng nhận ra người đang đứng đấy:" Kim Nhiên! Cô đến đây làm gì?".
Kim Nhiên chầm chậm tiến lại gần Vân tần, dịu dàng nói:" Muội muội lo lắng cho tỷ tỷ, nên mới đến thăm lúc này".
Vân tần hừ một tiếng quay sang chỗ khác. Kim Nhiên cười nhạt, chầm chậm đốt lên một ngọn đèn:" Tỷ tỷ vừa gặp nạn, chắc hẳn sẽ tiều tụy lắm, muội giúp tỷ chải tóc nhé".
Vân tần giận dữ đáp:" Ta không cần người như ngươi giúp", nói xong nàng ta sờ lên đầu mình, hốt hoảng:" Tóc...tóc của ta... tóc của ta..."
Vân tần nhìn Kim Nhiên, nàng ta vẫn cười như thế. Vân tần có chút lo sợ nói:" Cô làm gì ta vậy? Tóc... tóc của ta đâu cả rồi?".
Kim Nhiên dịu dàng cầm tay Vân tần, vỗ nhẹ:" Tỷ đã quên chuyện vừa xảy ra à". Vân tần đảo mắt, mọi chuyện như hiện lên trước mắt, nàng ta sợ hoảng co người vào một góc.
Kim Nhiên vẫn cười, nhẹ nhàng chỉnh lại hộ giáp vàng khảm phỉ thúy trên tay:" Thật ra Vạn Tuế gia ban đầu, vốn dĩ đã muốn phong muội làm Hoàng Hậu. Nhưng do Hiếu Đức Hoàng hậu mất chưa bao lâu, nếu lập tức phong hậu, Vạn Tuế gia sợ người đời chê trách".
Vân tần nhìn Kim Nhiên, ánh mắt tràn đầy nỗi căm phẫn:" Nực cười! Ngươi nói thế là như thế sao, đừng hòng gạt ta".
Kim Nhiên rút trâm ra gảy lên đài nến, nói:" Tỷ nghĩ thử mà xem, muội vừa nhập cung không phải đã được phong tần vị rồi sao, vừa mới thị tẩm một lần đã thăng đến Quý phi, không phải đã được định sẵn rồi sao".
Vân tần ngờ vực, tay nàng ta run lên, luôn mực phủ nhận:" Chỉ là do cô được nhị vị thái phi ưu ái, nên Vạn Tuế gia mới thăng vị cho cô nhanh thế thôi".
Kim Nhiên nhẹ nhàng chỉnh lại trâm cài trên điền tử đầu, từ từ nói:" Tỷ tỷ không tin thì cứ xem thứ này đi". Nói xong, Kim Nhiên lấy ra một mảnh giấy màu vàng nhỏ, đưa cho Vân tần.
Bên trên có viết chỉ dụ sắc phong Trinh tần làm Hoàng Hậu, Vân tần nhất thời không thể chấp nhận, cả người mềm nhũng, cười nhạt:" Hừ! Xem ra đã được định sẵn cả rồi... tất cả đã được định sẵn cả rồi... sao ta lại ngu ngốc đến mức không nhìn ra chứ... còn tranh với giành..."
Kim Nhiên quay sang lấy ra một vật được vải che kín lại, vuốt nhẹ lên nói:" Nhưng nếu không định sẵn thì chắc cũng có một lý do không phong tỷ làm Hoàng hậu".
Vân tần giương mắt nhìn Kim Nhiên:" Còn lý do gì nữa?".
Kim Nhiên kéo mảnh vải xuống, lộ ra một tấm gương, hướng về phía Vân tần. Nàng ta hoảng sợ hét lên, Tuyết Liên giật lấy gương, sờ vào gương mặt của bản thân.
Dung mạo Vân tần đã bị hủy, những vết bỏng ăn hết cả gương mặt, còn có vài điểm da bị tróc ra thấy tật phần thịt đỏ hỏn trên mặt. Nhìn nàng ta bậy giờ chẳng khác gì một quái nhân.
Vân tần hốt hoảng giơ tay định ném gương đi. Kim Nhiên tiến đến giật lấy gương, nắm lấy gáy Vân tần, dí vào gương:" Ngươi nhìn cho thật kỹ dung mạo của mình đi, thế này nhìn có giống quái nhân không?".
Vân tần nhắm chặt mắt, lắc đầu khóc:" Không! Không! Đây không phải ta... không phải ta..."
Kim Nhiên dần buông ra, mặc cho Vân tần ngã xuống đất, rời đi.
Nàng ta ra chính gian ngồi, tĩnh lặng uống trà. Vân tần đau đớn, tuyệt vọng, cào rách cả gương mặt, nàng ta đau khổ xé toạt một mảnh mành, quấng chặt quanh cổ, đến mức bản thân không còn thở nữa...
Kim Nhiên thấy nàng ta không còn thở nữa, bảo các thái giám đến treo Vân tần lên trần. Kim Nhiên ngẩng đầu nhìn Tuyết Liên, hai mắt Vân tần mở toang. Kim Nhiên che miệng cười nói với Ngọc Diệp:" Xem nàng ta có giống Dương Quý phi không?"...
...•...
...Hết Tập 8...
Nàng ta vỗ tay hai cái, một đoàn hát tiến vào, họ ăn mặc trang phục cũng như các đào kép bình thường, mặt trang điểm đậm, mặt trắng, mắt đỏ, mài thanh. Đều là những hình tượng kép hát mà Lan Nhi đã từng biết qua.
Tiếng trống, đàn nổi lên, họ bắt đầu hát. Ca từ, âm điệu này có lẽ chỉ những người cao quý mới hiểu được.
Như Uyển xem cả buổi, ánh mắt lại khó hiểu, nàng ta cố tình xem chăm chú hơn. Nhưng vẫn không thể hiểu được, Như Uyển khẽ vào tai Lan Nhi:" Tỷ tỷ! Họ đang hát gì thế? Muội xem cả buổi vẫn không thể hiểu được".
Lan Nhi khẽ cười, nói vào tai Như Uyển:" Tuồng này nói về Dương Quý phi, đây là đoạn Đường Minh Hoàng ban tử cho Dương Quý phi".
Như Uyển "Ồ" một tiếng tiếp tục xem. Đào chính ở trung tâm các bàn tiệc, tay áo xuôn dài, uốn lượn, họa lên một bức tranh Dương Quý phi sinh động đẹp đến lạ thường.
Người xem hát như đang thật sự chứng kiến Dương Quý phi tái thế vậy. Lan Nhi vẫn châm chú xem hát. Đào chính xoay vài vòng tự lấy ra một đoạn vải trắng, quấnh quanh cổ, trên gương mặt hiện lên vẻ đau đớn, cùng cực, xé toạt cả trái tim của người xem.
Lan Nhi trộm nhìn quanh, còn bắt gặp cả Lệ Quý nhân đang khóc. Kì thực, quá bi thương, vở này quá bi thương. Như Thái phi cũng trầm lặng, bà ta cố giấu đi nỗi buồn, nhưng âm thanh tiếng hát cứ vang vọng bên tai. Khiến người mạnh mẽ như bà cũng không kìm được mà rơi lệ.
Đoạn nhạc kết thúc, các đào kép cũng lui ra. Không gian náo nhiệt lại trầm tĩnh lạ thường. Vân tần nhìn quanh gượng gạo nói:" Xem ra thần thiếp lại chọn sai tuồng rồi! Lại làm Thái phi mất hứng".
Như Thái phi trầm mặt, đáp:" Không sao! Chẳng qua cũng chỉ là một khúc ca thôi mà! Bi thương có hạnh phúc cũng có, vốn dĩ là những thứ cần có trong cuộc đời của mỗi người mà".
Vân tần mỉm cười dịu dàng, liếc mắt nhìn Hoàng đế nói:" Đến giờ bắn pháo hoa rồi! Nào chúng ta ra trước xem đi".
Như Thái phi nghe vậy, sắc mặt cũng đỡ hơn vài phần. Kim Nhiên nghe vậy chỉ thấy nàng ta cười, nhưng nụ cười ấy không hiện chút niềm vui nào cả. Nụ cười nhẹ nhàng, không lộ ra chút tâm tư gì, khiến ai nhìn cũng phải sợ.
Tất cả tiến ra trước đình viện, đợt pháo hoa đầu được bắn lên, tỏa rực cả một vùng trời. Các phi tần đua nhau cười nói, chỉ về hướng pháo hoa, họ đều vui vẻ cả.
Đến đợt pháo cuối cùng bắn lên, đợt pháo này lớn hơn hẳn những lần trước, một tia sáng nhỏ tỏa ra tia lửa khắp phía. Một tia lửa lệch hướng bay về phía các phi tần.
Ngọn lửa cháy lên tấm mành mây che phía trước ngay chỗ Vân tần đứng. Tấm mành bị đốt cháy rơi xuống ngay đầu Vân tần.
Nàng ta hốt hoảng hét lớn, mọi người lúc này mới để ý thấy ngọn lửa. Lệ Hân và Mẫn Tú hoảng sợ liền chạy đi trước. Như Uyển kéo tay Lan Nhi sang nơi khác.
Kim Nhiên dùng thân che người cho Như Thái phi, tiến đến nắm lấy tay Hoàng Đế nhưng bị hắn gạt ra. Hoàng đế được các thị vệ, thái giám che chở. Hắn đưa mắt tìm Lan Nhi, khi thấy nàng đã rời khỏi nơi nguy hiểm, hắn mới thở phào.
Các cung nhân hầu cạnh đó liền chạy đi tìm nước dập tắt lửa. Vân tần vẫn hét lên đau hơn, vài cung nữ còn dùng cành cây đập vào tóc Tuyết Liên, cố gắng dập lửa.
Đến khi Đức Hải mang đến một chậu nước đến ngọn lửa mới được dập tắt. Mọi người chạy đến xem tình hình, khi ánh đèn đưa đến mặt Vân tần. Tất cả đều hoảng sợ, Mẫn Tú sợ đến mức ngất đi.
Hoàng Đế hai mắt mở to, há miệng kinh hãi. Vân tần đau đớn gào thét, Lan Nhi hoảng sợ, kêu lớn:" Mau... mau gọi thái y!"
Vân tần được đưa về Thừa Càn cung, Hoàng Đế, hai vị thái phi và Kim Nhiên đều ở đấy. Như thái phi sốt ruột liên tục nhìn vào trong noãn các.
Hoàng Quý thái phi nhẹ nhàng, vỗ lưng Như thái phi trấn an:" Người đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu mà".
Tôn thái y bước ra khỏi noãn các, Hoàng đế và mọi người đều đến vây hỏi. Ông ta cúi người nhìn vào trong nơi Vân tần đang nằm, nói:" Hồi Vạn Tuế gia! Xin phép cho hạ thần lánh sang nơi khác rồi mới hồi báo".
Hoàng Đế gật đầu, mọi người cũng theo sau ra ngoài. Lúc này Tôn thái y mới nói:" Ngọn lửa đã hủy hết tám phần dung mạo của Vân tần nương nương", nghe đến đây Như thái phi dường như ngã khụy, Tôn thái y vẫn nói tiếp:" Còn một phần tóc của nương nương cũng bị cháy, e là sẽ không mọc lại được, vừa nãy còn bị kinh sợ, vi thần sẽ tạm kê cho Vân tần nương nương vài liều an thần, chỉ là sợ khi nương nương trông thấy bản thân sẽ..."
Hoàng Đế nghe vậy lập tức ra lệnh:" Các ngươi sau này không được đặt gương hay bất kì vật gì phản chiếu trong Thừa Càn cung, ngay cả chậu nước cũng không được phép".
Mọi người sau đó đều lần lượt rời đi, Kim Nhiên cũng rời đi.
Nửa đêm, một người khoác áo choàng đen, tiến vào Thừa Càn cung. Vân tần yếu ớt nằm trên giường, trông thấy bóng đen liền lên tiếng:" Là ai đó?".
Người đấy cởi bỏ áo choàng, quay sang nhìn Vân tần, ánh trăng mờ ảo giúp nàng nhận ra người đang đứng đấy:" Kim Nhiên! Cô đến đây làm gì?".
Kim Nhiên chầm chậm tiến lại gần Vân tần, dịu dàng nói:" Muội muội lo lắng cho tỷ tỷ, nên mới đến thăm lúc này".
Vân tần hừ một tiếng quay sang chỗ khác. Kim Nhiên cười nhạt, chầm chậm đốt lên một ngọn đèn:" Tỷ tỷ vừa gặp nạn, chắc hẳn sẽ tiều tụy lắm, muội giúp tỷ chải tóc nhé".
Vân tần giận dữ đáp:" Ta không cần người như ngươi giúp", nói xong nàng ta sờ lên đầu mình, hốt hoảng:" Tóc...tóc của ta... tóc của ta..."
Vân tần nhìn Kim Nhiên, nàng ta vẫn cười như thế. Vân tần có chút lo sợ nói:" Cô làm gì ta vậy? Tóc... tóc của ta đâu cả rồi?".
Kim Nhiên dịu dàng cầm tay Vân tần, vỗ nhẹ:" Tỷ đã quên chuyện vừa xảy ra à". Vân tần đảo mắt, mọi chuyện như hiện lên trước mắt, nàng ta sợ hoảng co người vào một góc.
Kim Nhiên vẫn cười, nhẹ nhàng chỉnh lại hộ giáp vàng khảm phỉ thúy trên tay:" Thật ra Vạn Tuế gia ban đầu, vốn dĩ đã muốn phong muội làm Hoàng Hậu. Nhưng do Hiếu Đức Hoàng hậu mất chưa bao lâu, nếu lập tức phong hậu, Vạn Tuế gia sợ người đời chê trách".
Vân tần nhìn Kim Nhiên, ánh mắt tràn đầy nỗi căm phẫn:" Nực cười! Ngươi nói thế là như thế sao, đừng hòng gạt ta".
Kim Nhiên rút trâm ra gảy lên đài nến, nói:" Tỷ nghĩ thử mà xem, muội vừa nhập cung không phải đã được phong tần vị rồi sao, vừa mới thị tẩm một lần đã thăng đến Quý phi, không phải đã được định sẵn rồi sao".
Vân tần ngờ vực, tay nàng ta run lên, luôn mực phủ nhận:" Chỉ là do cô được nhị vị thái phi ưu ái, nên Vạn Tuế gia mới thăng vị cho cô nhanh thế thôi".
Kim Nhiên nhẹ nhàng chỉnh lại trâm cài trên điền tử đầu, từ từ nói:" Tỷ tỷ không tin thì cứ xem thứ này đi". Nói xong, Kim Nhiên lấy ra một mảnh giấy màu vàng nhỏ, đưa cho Vân tần.
Bên trên có viết chỉ dụ sắc phong Trinh tần làm Hoàng Hậu, Vân tần nhất thời không thể chấp nhận, cả người mềm nhũng, cười nhạt:" Hừ! Xem ra đã được định sẵn cả rồi... tất cả đã được định sẵn cả rồi... sao ta lại ngu ngốc đến mức không nhìn ra chứ... còn tranh với giành..."
Kim Nhiên quay sang lấy ra một vật được vải che kín lại, vuốt nhẹ lên nói:" Nhưng nếu không định sẵn thì chắc cũng có một lý do không phong tỷ làm Hoàng hậu".
Vân tần giương mắt nhìn Kim Nhiên:" Còn lý do gì nữa?".
Kim Nhiên kéo mảnh vải xuống, lộ ra một tấm gương, hướng về phía Vân tần. Nàng ta hoảng sợ hét lên, Tuyết Liên giật lấy gương, sờ vào gương mặt của bản thân.
Dung mạo Vân tần đã bị hủy, những vết bỏng ăn hết cả gương mặt, còn có vài điểm da bị tróc ra thấy tật phần thịt đỏ hỏn trên mặt. Nhìn nàng ta bậy giờ chẳng khác gì một quái nhân.
Vân tần hốt hoảng giơ tay định ném gương đi. Kim Nhiên tiến đến giật lấy gương, nắm lấy gáy Vân tần, dí vào gương:" Ngươi nhìn cho thật kỹ dung mạo của mình đi, thế này nhìn có giống quái nhân không?".
Vân tần nhắm chặt mắt, lắc đầu khóc:" Không! Không! Đây không phải ta... không phải ta..."
Kim Nhiên dần buông ra, mặc cho Vân tần ngã xuống đất, rời đi.
Nàng ta ra chính gian ngồi, tĩnh lặng uống trà. Vân tần đau đớn, tuyệt vọng, cào rách cả gương mặt, nàng ta đau khổ xé toạt một mảnh mành, quấng chặt quanh cổ, đến mức bản thân không còn thở nữa...
Kim Nhiên thấy nàng ta không còn thở nữa, bảo các thái giám đến treo Vân tần lên trần. Kim Nhiên ngẩng đầu nhìn Tuyết Liên, hai mắt Vân tần mở toang. Kim Nhiên che miệng cười nói với Ngọc Diệp:" Xem nàng ta có giống Dương Quý phi không?"...
...•...
...Hết Tập 8...