Chương : 13
Nhưng con ma đã bị đánh bật rơi xuống đất khi mới chạm vào người Trúc Chi. Ma nữ cố một lần nữa, vẫn bị đánh bật ra. Nó ngơ ngác vẻ không hiểu gì hết.
“Con bé đó là cái gì mà mình nhập vào người nó y như rằng có cái gì đó đẩy mình ra?”, ma nữ thì thầm.
Ngay cả hai gã đang đứng kia cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.
“Chắc nặng bóng vía thôi.”, gã mặt áo trắng nói trước. Gã còn lại gật gù cái đầu.
Trúc Chi vừa hay đã nhặt đủ đồ đánh rơi. Cô vẫn bình tĩnh diễn vai diễn: không hay biết mọi chuyện đang diễn ra. Cô khoan thai bước đi.
Đi được một đoạn, Trúc Chi chạy lẹ. May mà có lá bùa của Huyết Yêu đưa cho. Nếu không cô đã bị con ma kia nhập hồn rồi. Ma gì mà lo chạy không lo, lo nhập vào thân thể người khác làm gì. Người phàm như Trúc Chi sao chạy thoát hai tên kia?
Trúc Chi đoán hai kẻ một đen một trắng kia là Hắc Bạch Vô Thường đang đi bắt những hồn ma trên trần gian. Lần đầu được thấy mặt Hắc Bạch Vô Thường ngoài đời, cô vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Có khi nào sau này còn gặp luôn cả Diêm vương luôn không?
Tuấn Tú, thấy Trúc Chi bước đến tới cửa, liền hỏi:
“Em đi đâu nảy giờ vậy?”
“Em đi ra căn-tin mua đồ ăn. Tự nhiên thấy đói.”
Tuấn Tú lắc đầu:
“Hết giờ đói rồi hay sao. Bệnh viện ma không đó, tránh đi lại lung tung vào ban đêm đi.”
“Nè nè.. Anh bắt đầu sợ ma từ lúc nào đấy?”
“Anh không sợ ma. Anh chỉ sợ tụi nó lại mượn xác anh rồi làm em bị thương. Hay mượn xác em rồi làm người khác bị thương thì nguy.”
Trúc Chi lấy trong túi áo bùa tránh yêu mà Huyết Yêu cho đưa cho Tuấn Tú. Anh cầm lấy, mặt nghệch ra:
“Thứ này là gì?”
“Chỉ cần anh luôn mang nó theo bên mình, em đảm bảo sẽ không con ma nào nhập vào xác anh được.”
“Tin được không?”
“Còn hơn không có.”, Trúc Chi nhúng vai, “Sẵn anh cho em số của Nhất Uy đi. Em cũng phải đưa cho cậu ấy thứ này.”
“Là ai đưa cho em cái này?”
“Có một người như thế đấy. Anh ta là người đã giúp đỡ chúng ta dọn dẹp ba cái mớ rắc rối kia.”
“Sao anh ta lại giúp chúng ta? Anh không tin anh ta được. Hôm nào, kêu anh ta tới gặp anh.”
“Anh đâu có nhìn thấy người ta đâu mà đòi gặp?”
“Còn em sao thấy được?”
“Em có đôi mắt âm dương. Từ nhỏ em đã thấy những thứ đó rồi.”
Cả hai rơi vào trầm tư.
Tuấn Tú thở dài, không nói gì. Anh có thể tưởng tượng ra em gái của mình đã phải chịu đựng điều này trong đau khổ như thế nào. Con bé không tự kỉ mới lạ. Anh đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ, có một lần, Ngân Chi chạy đến níu cánh tay của anh, vai nài anh đừng để cô ở nhà một mình vì cô có thể thấy được ma, con bé có vẻ hoảng sợ. Anh đã không tin con nhỏ. Anh nghĩ đó là trò mít ướt của một đứa con nít mà thôi. Anh còn nói câu “Ma cỏ làm gì có thật trên đời” xong mới rời đi.
“Anh xin lỗi.”
“Không có gì đâu. Em cũng quen rồi. Huyết Yêu là một vị thần tốt. Đã nhiều lần cứu tính mạng của em. Em còn đang nợ ân tình của người ta. Trong hoàn cảnh này, ngoài chọn tin vào anh ta, em cũng không biết nên tin vào cái gì nữa.”
Một tháng dài đằng đẳng sau đó cứ thế trôi qua. Trúc Chi nằm một cục ở nhà với phương châm mà “thằng anh” mình đề ra: Không ra ngoài sẽ không đụng phải ma quỷ. Đến cả đi siêu thị, nhà sách mua mấy cuốn sách lớp 11, anh cũng tự đi. Nhất quyết không để Trúc Chi bước ra đường.
Trúc Chi chán nản nằm lăn qua lăn lại. Cả Huyết Yêu cũng không đến tìm cô. Cái tên đầu đỏ đó, rút cuộc chỉ đến tìm cô khi hắn cần cô mà thôi. Thật quá đáng.
Kể từ khi sống lại, cô chỉ có hai người bạn là Huyết Yêu và Nhất Uy. Vậy mà chẳng ai tìm tới cô nói chuyện, không sợ cô quên luôn cả tiếng người sao? Cô phải năn nỉ lắm Tuấn Tú mới cho cô tham gia mấy lớp học tự vệ ở câu lạc bộ võ thuật, theo anh việc biết đánh nhau rất cần cho cô lúc này, nhờ vậy mà Trúc Chi được yên thân đi học.
Nhất Uy chỉ đến nhà cô một lần lúc anh của cô ra viện, Trúc Chi còn đưa cho cậu lá bùa trừ tà. Cậu ta chỉ cảm ơn và nói dăm ba câu với Tuấn Tú rồi đi mất tăm hơi cho đến giờ. Bộ câu ta không xem cô là bạn sao? Cô nhắn tin cho cậu ta, cậu ta cũng không trả lời. Cô buồn bực ném điện thoại đi một góc, lôi mấy cuốn sách giáo khoa ra đọc cho đỡ buồn.
“Ậy”, cô lại ném sách giáo khoa đi, “Mình từng học qua rồi mà. Bây giờ một đứa 23 tuổi như mình phải ngồi học lại cấp ba. Không biết là nên vui hay nên buồn đây.”
Ấy vậy mà ngay khoảnh khắc này, Trúc Chi vẫn cảm thấy hồi hộp như thuở đầu cô bước vào trường trung học. Cô vẫn đầy mộng mơ về tuổi thanh xuân tươi đẹp. Đáng tiếc, cô chưa có cơ hội trải qua nó, vì quá bận rộn. Lần này, nhất định Trúc Chi sẽ tìm một cô bạn thân, cùng nhau đi chơi, đi học thêm, tâm sự đủ thứ trên đời.
Trúc Chi học lớp 11A3. Hôm nay, cô cố tình vào lớp sớm để chọn chổ tốt mà ngồi, cũng để quan sát mọi thứ từ phía sau. Cô thích nhìn mọi thứ qua đôi mắt nhỏ này hơn là bị người khác nhìn vào. Vậy mà có một người còn đến sớm hơn cả cô. Cô bạn kia tuy mặc áo dài màu trắng, nhưng lại mặc quần màu đen, mà đồng phục trường cô đâu có mặc áo dài trắng với quần đen đâu, lạ nhỉ?
Cô bạn gái ngồi úp mặt vào chồng sách, tựa như đang ngủ. Trúc Chi có nên đến đánh thức cậu ấy để nhắc về quy định đồng phục của trường hay không?
Đột nhiên cô ấy ngẫng mặt nhìn lên. Cậu ấy quay sang nhìn trức diện vào Trúc Chi. Nhận thấy có người đang nhìn chầm chầm vào mình, cô gái ấy cũng kinh ngạc, cô hỏi:
“Cậu có thể thấy được tôi sao?”
Trúc Chi cảm thấy nhức đầu. Đáng ra, cô phải nên nghi ngờ rồi chứ? Cô mới là người chuyển đến trường này năm nay chứ đâu phải “người ta” mà có chuyện mặc nhầm đồng phục. Thường những người hỏi cô câu này đều là những hồn ma cả. Cô thở dài.
“Lớp gì vắng tanh. Hay do mình tới sớm nhỉ? Hay mình ngồi chổ kia ta, chổ đó có vẻ tốt, phân vân quá đi.”, Trúc Chi chỉ vào chổ ngồi của bạn ma nữ, vẻ tiếc rẻ.
Cô bạn ma nữ thôi nhìn Trúc Chi, ma nữ nhủ thầm:
“Còn tưởng cậu ta nhìn thấy mình chứ. Dù sao thì mình ở đây gần chục năm rồi. Cũng chẳng gặp được người nào có thể giúp mình hoàn thành tâm nguyện.”
Trúc Chi liền nói thầm trong bụng: “Cô bạn đáng thương ghê, nhưng người đáng thương là tôi nè. Thử nghĩ nếu cô nương biết tôi có thể thấy cô nương thì tôi sẽ bị làm phiền cỡ nào? Chưa kể đến việc cô nương còn đi tung tin là ở cái lớp này có tôi nhìn thấy được người cỏi âm coi. Hàng tá người như cô nương đều đến tìm tôi thì tôi tính sao đây?”,
Trúc Chi lôi cuốn sách Toán ra đọc cho đỡ phân tâm.
Cô bạn ma bắt đầu ngâm nga một bào hát, bài hát mà Trúc Chi chưa từng nghe bao giờ.
“Có lẽ em nên quên kí ức về anh.
Nhưng sao nó cứ như đốt cháy trái tim này.
Hình bóng người đâu mờ dần như em tưởng.
Là lá la là la..
Ối khúc đó mình quên mất tiêu.”
Trúc Chi bật cười ha hả. Cô bạn ma lại quay sang nhìn cô, nói:
“Nè. Có gì mắc cười đâu. Tui không thuộc hết bài thôi.”
“Bài toán vầy mà mình cũng đoán ra được đáp số dù chưa học qua, mình tài ghê ha ha.”, Trúc Chi tiếp tục cười ha hả.
Con ma lắc đầu, môi cong lên, nó ngán ngẫm nói:
“Trời. Con nhỏ đó bị khùng hay gì. Mới sáng ra ngồi giải bài toán rồi tự cười một mình. Đã xấu rồi mà còn khùng. Hết thuốc chữa.”
Trúc Chi tức giận đứng dậy, chóng nạnh quát:
“E con ma. Mày nói ai khùng đó? Tính nhịn mày mà mày làm tao nỗi điên lên rồi đó nha.”
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”, một bạn nam bước vào lớp, mặt câu ta rõ ràng hiện lên câu: “Tôi cũng nghĩ cậu bị khùng.”
Trúc Chi bối rối, vuốt lại tóc mai, đính chính:
“Đâu có gì đâu.”
Cậu ta nghi ngờ nhìn cô rồi tiến về chổ ngồi của mình.
“Cậu là lính mới à?”
“Ngân Chi. Mình mới chuyển tới năm nay.”
“Thanh Lâm. Tôi là lớp trưởng lớp này.”
Trúc Chi mỉm cười với Lâm rồi ngồi xuống, liếc về phía con ma, mặt giận dữ.
“Tôi tên Ngọc Huyền. Mình làm bạn nha.”
“CÒN LÂU TÔI MỚI LÀM BẠN VỚI..”
“Tôi cũng đâu nói muốn làm bạn với cậu.”, Lớp trưởng buông một câu.
“Không phải. Ý tôi không có nói cậu.”
“Lớp chỉ có hai chúng ta. Tôi đâu có hiểu lầm gì đâu ha?”
Trúc Chi vẻ mệt mỏi lồ lộ trước mặt. Cô cắn môi không nói lời nào nữa.
Mười phút sau, lớp học được lấp đầy bởi học sinh. Trúc Chi cảm thấy nhẹ nhỏm khi không phải ở một mình với cậu ấy nữa.
Tiết đầu tiên là tiết chủ nhiệm. Chủ nhiệm của lớp 11A3 là một cô giáo ở độ tuổi 32, nhìn chửng chạc, nghiêm khắc, đôi mắt của cô lúc nào cũng to tròn và có hồn.
“Được rồi. Những gương mặt thân quen. Có thể có một số bạn chưa quen, nhưng cô vẫn phải nhắc: năm nay lớp 11 rồi, các em cũng được coi như trưởng thành, làm cái gì cũng phải nghĩ cho tập thể, một cái sai của mình sẽ phải ảnh hưởng tới lớp. Cô không tha cho những ai phá vỡ quy định của lớp cũng như nhà trường đâu. Thanh Lâm, điểm danh từng bạn cho cô. Bạn nào được gọi tên, đứng dậy cho cả lớp nhớ mặt.”
Thanh Lâm đứng lên gọi tên từng bạn. Cậu ấy dừng lại ở tên Ngân Chi một hồi lâu mới gọi tên người khác.
“Cảm ơn vì đã làm thế.”, Ngân Chi rủa thầm.
Và rồi, Trúc Chi rõ ràng nghe cậu Thanh Lâm kia gọi tên “Nhất Uy”. Cô giật mình nhìn người đang đứng lên. Cậu ta chính xác là gã Nhất Uy mà cô quen biết, hắn mặc đồng phục học sinh, mái tóc được tỉa gọn hơn, khuôn mặt thì vẫn lạnh lùng vô cảm.
Ra là thế. Chính vì lý do này, cậu ta mới nói “Hẹn gặp lại ở trường.”. Câu ta không những học cùng trường mà còn học cùng lớp với cô. Cái này được xem là duyên phận không đây?
Bỗng một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu cô: Có lẽ nên nhờ cậu ta giúp mình tìm thanh kiếm của quỷ. Như vậy, cậu ta có cảm thấy cô phiền phức không?
Nhắc đến phiền phức, thì cô bạn ma mới đang đem lại phiền phúc cho cô. Ngọc Huyền theo đuôi cô khắp nơi, cô đi đâu cô ả theo đó như một cái đuôi. Quá tức tối, Trúc Chi liền đến một nơi không có bóng người.
“Rút cuộc bạn muốn gì ở tôi hả?”, Trúc Chi khoanh tay, mắt híp lại thành một đường nhỏ, cô nói giọng bực bội.
“Cậu chính là duyên trời định của tôi.”, Con ma nói với giọng rõ ràng là đang lấy lòng, “Nghĩ coi. Tôi ở đây mà 10 năm mà có ai thấy tôi đâu?”
“Duyên cái con khỉ á.”, Trúc Chi gào lên, “Nổi hết da gà lên luôn nè cô nương ơi.”
“Cậu giúp tôi một chút đi. Tôi ở đây cũng gần chục năm rồi. Mong mỏi có người giúp tôi để tôi có thể siêu thoát thôi. Ai lại muốn thành ma nữ vất vưởng hoài đâu.”
“Người cậu tìm không phải là một người như tôi. Tôi không thể giúp gì cho cậu đâu. Hãy tìm tên pháp sư kia đi.”, Trúc Chi chỉ tay về phía Nhất Uy (người đang từ từ tiến đến chổ cô).
“Nhưng tôi nghe đồn pháp sư không có tốt.”
“Đúng vậy.”, Nhất Uy tự cho phép mình trò chuyện, lạnh lùng nói tiếp, “Tôi sẽ đâm cô một nhát bằng thanh kiếm gỗ đào. Cô sẽ biết mất xuống âm phủ. Chịu không?”
“Con bé đó là cái gì mà mình nhập vào người nó y như rằng có cái gì đó đẩy mình ra?”, ma nữ thì thầm.
Ngay cả hai gã đang đứng kia cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.
“Chắc nặng bóng vía thôi.”, gã mặt áo trắng nói trước. Gã còn lại gật gù cái đầu.
Trúc Chi vừa hay đã nhặt đủ đồ đánh rơi. Cô vẫn bình tĩnh diễn vai diễn: không hay biết mọi chuyện đang diễn ra. Cô khoan thai bước đi.
Đi được một đoạn, Trúc Chi chạy lẹ. May mà có lá bùa của Huyết Yêu đưa cho. Nếu không cô đã bị con ma kia nhập hồn rồi. Ma gì mà lo chạy không lo, lo nhập vào thân thể người khác làm gì. Người phàm như Trúc Chi sao chạy thoát hai tên kia?
Trúc Chi đoán hai kẻ một đen một trắng kia là Hắc Bạch Vô Thường đang đi bắt những hồn ma trên trần gian. Lần đầu được thấy mặt Hắc Bạch Vô Thường ngoài đời, cô vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Có khi nào sau này còn gặp luôn cả Diêm vương luôn không?
Tuấn Tú, thấy Trúc Chi bước đến tới cửa, liền hỏi:
“Em đi đâu nảy giờ vậy?”
“Em đi ra căn-tin mua đồ ăn. Tự nhiên thấy đói.”
Tuấn Tú lắc đầu:
“Hết giờ đói rồi hay sao. Bệnh viện ma không đó, tránh đi lại lung tung vào ban đêm đi.”
“Nè nè.. Anh bắt đầu sợ ma từ lúc nào đấy?”
“Anh không sợ ma. Anh chỉ sợ tụi nó lại mượn xác anh rồi làm em bị thương. Hay mượn xác em rồi làm người khác bị thương thì nguy.”
Trúc Chi lấy trong túi áo bùa tránh yêu mà Huyết Yêu cho đưa cho Tuấn Tú. Anh cầm lấy, mặt nghệch ra:
“Thứ này là gì?”
“Chỉ cần anh luôn mang nó theo bên mình, em đảm bảo sẽ không con ma nào nhập vào xác anh được.”
“Tin được không?”
“Còn hơn không có.”, Trúc Chi nhúng vai, “Sẵn anh cho em số của Nhất Uy đi. Em cũng phải đưa cho cậu ấy thứ này.”
“Là ai đưa cho em cái này?”
“Có một người như thế đấy. Anh ta là người đã giúp đỡ chúng ta dọn dẹp ba cái mớ rắc rối kia.”
“Sao anh ta lại giúp chúng ta? Anh không tin anh ta được. Hôm nào, kêu anh ta tới gặp anh.”
“Anh đâu có nhìn thấy người ta đâu mà đòi gặp?”
“Còn em sao thấy được?”
“Em có đôi mắt âm dương. Từ nhỏ em đã thấy những thứ đó rồi.”
Cả hai rơi vào trầm tư.
Tuấn Tú thở dài, không nói gì. Anh có thể tưởng tượng ra em gái của mình đã phải chịu đựng điều này trong đau khổ như thế nào. Con bé không tự kỉ mới lạ. Anh đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ, có một lần, Ngân Chi chạy đến níu cánh tay của anh, vai nài anh đừng để cô ở nhà một mình vì cô có thể thấy được ma, con bé có vẻ hoảng sợ. Anh đã không tin con nhỏ. Anh nghĩ đó là trò mít ướt của một đứa con nít mà thôi. Anh còn nói câu “Ma cỏ làm gì có thật trên đời” xong mới rời đi.
“Anh xin lỗi.”
“Không có gì đâu. Em cũng quen rồi. Huyết Yêu là một vị thần tốt. Đã nhiều lần cứu tính mạng của em. Em còn đang nợ ân tình của người ta. Trong hoàn cảnh này, ngoài chọn tin vào anh ta, em cũng không biết nên tin vào cái gì nữa.”
Một tháng dài đằng đẳng sau đó cứ thế trôi qua. Trúc Chi nằm một cục ở nhà với phương châm mà “thằng anh” mình đề ra: Không ra ngoài sẽ không đụng phải ma quỷ. Đến cả đi siêu thị, nhà sách mua mấy cuốn sách lớp 11, anh cũng tự đi. Nhất quyết không để Trúc Chi bước ra đường.
Trúc Chi chán nản nằm lăn qua lăn lại. Cả Huyết Yêu cũng không đến tìm cô. Cái tên đầu đỏ đó, rút cuộc chỉ đến tìm cô khi hắn cần cô mà thôi. Thật quá đáng.
Kể từ khi sống lại, cô chỉ có hai người bạn là Huyết Yêu và Nhất Uy. Vậy mà chẳng ai tìm tới cô nói chuyện, không sợ cô quên luôn cả tiếng người sao? Cô phải năn nỉ lắm Tuấn Tú mới cho cô tham gia mấy lớp học tự vệ ở câu lạc bộ võ thuật, theo anh việc biết đánh nhau rất cần cho cô lúc này, nhờ vậy mà Trúc Chi được yên thân đi học.
Nhất Uy chỉ đến nhà cô một lần lúc anh của cô ra viện, Trúc Chi còn đưa cho cậu lá bùa trừ tà. Cậu ta chỉ cảm ơn và nói dăm ba câu với Tuấn Tú rồi đi mất tăm hơi cho đến giờ. Bộ câu ta không xem cô là bạn sao? Cô nhắn tin cho cậu ta, cậu ta cũng không trả lời. Cô buồn bực ném điện thoại đi một góc, lôi mấy cuốn sách giáo khoa ra đọc cho đỡ buồn.
“Ậy”, cô lại ném sách giáo khoa đi, “Mình từng học qua rồi mà. Bây giờ một đứa 23 tuổi như mình phải ngồi học lại cấp ba. Không biết là nên vui hay nên buồn đây.”
Ấy vậy mà ngay khoảnh khắc này, Trúc Chi vẫn cảm thấy hồi hộp như thuở đầu cô bước vào trường trung học. Cô vẫn đầy mộng mơ về tuổi thanh xuân tươi đẹp. Đáng tiếc, cô chưa có cơ hội trải qua nó, vì quá bận rộn. Lần này, nhất định Trúc Chi sẽ tìm một cô bạn thân, cùng nhau đi chơi, đi học thêm, tâm sự đủ thứ trên đời.
Trúc Chi học lớp 11A3. Hôm nay, cô cố tình vào lớp sớm để chọn chổ tốt mà ngồi, cũng để quan sát mọi thứ từ phía sau. Cô thích nhìn mọi thứ qua đôi mắt nhỏ này hơn là bị người khác nhìn vào. Vậy mà có một người còn đến sớm hơn cả cô. Cô bạn kia tuy mặc áo dài màu trắng, nhưng lại mặc quần màu đen, mà đồng phục trường cô đâu có mặc áo dài trắng với quần đen đâu, lạ nhỉ?
Cô bạn gái ngồi úp mặt vào chồng sách, tựa như đang ngủ. Trúc Chi có nên đến đánh thức cậu ấy để nhắc về quy định đồng phục của trường hay không?
Đột nhiên cô ấy ngẫng mặt nhìn lên. Cậu ấy quay sang nhìn trức diện vào Trúc Chi. Nhận thấy có người đang nhìn chầm chầm vào mình, cô gái ấy cũng kinh ngạc, cô hỏi:
“Cậu có thể thấy được tôi sao?”
Trúc Chi cảm thấy nhức đầu. Đáng ra, cô phải nên nghi ngờ rồi chứ? Cô mới là người chuyển đến trường này năm nay chứ đâu phải “người ta” mà có chuyện mặc nhầm đồng phục. Thường những người hỏi cô câu này đều là những hồn ma cả. Cô thở dài.
“Lớp gì vắng tanh. Hay do mình tới sớm nhỉ? Hay mình ngồi chổ kia ta, chổ đó có vẻ tốt, phân vân quá đi.”, Trúc Chi chỉ vào chổ ngồi của bạn ma nữ, vẻ tiếc rẻ.
Cô bạn ma nữ thôi nhìn Trúc Chi, ma nữ nhủ thầm:
“Còn tưởng cậu ta nhìn thấy mình chứ. Dù sao thì mình ở đây gần chục năm rồi. Cũng chẳng gặp được người nào có thể giúp mình hoàn thành tâm nguyện.”
Trúc Chi liền nói thầm trong bụng: “Cô bạn đáng thương ghê, nhưng người đáng thương là tôi nè. Thử nghĩ nếu cô nương biết tôi có thể thấy cô nương thì tôi sẽ bị làm phiền cỡ nào? Chưa kể đến việc cô nương còn đi tung tin là ở cái lớp này có tôi nhìn thấy được người cỏi âm coi. Hàng tá người như cô nương đều đến tìm tôi thì tôi tính sao đây?”,
Trúc Chi lôi cuốn sách Toán ra đọc cho đỡ phân tâm.
Cô bạn ma bắt đầu ngâm nga một bào hát, bài hát mà Trúc Chi chưa từng nghe bao giờ.
“Có lẽ em nên quên kí ức về anh.
Nhưng sao nó cứ như đốt cháy trái tim này.
Hình bóng người đâu mờ dần như em tưởng.
Là lá la là la..
Ối khúc đó mình quên mất tiêu.”
Trúc Chi bật cười ha hả. Cô bạn ma lại quay sang nhìn cô, nói:
“Nè. Có gì mắc cười đâu. Tui không thuộc hết bài thôi.”
“Bài toán vầy mà mình cũng đoán ra được đáp số dù chưa học qua, mình tài ghê ha ha.”, Trúc Chi tiếp tục cười ha hả.
Con ma lắc đầu, môi cong lên, nó ngán ngẫm nói:
“Trời. Con nhỏ đó bị khùng hay gì. Mới sáng ra ngồi giải bài toán rồi tự cười một mình. Đã xấu rồi mà còn khùng. Hết thuốc chữa.”
Trúc Chi tức giận đứng dậy, chóng nạnh quát:
“E con ma. Mày nói ai khùng đó? Tính nhịn mày mà mày làm tao nỗi điên lên rồi đó nha.”
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”, một bạn nam bước vào lớp, mặt câu ta rõ ràng hiện lên câu: “Tôi cũng nghĩ cậu bị khùng.”
Trúc Chi bối rối, vuốt lại tóc mai, đính chính:
“Đâu có gì đâu.”
Cậu ta nghi ngờ nhìn cô rồi tiến về chổ ngồi của mình.
“Cậu là lính mới à?”
“Ngân Chi. Mình mới chuyển tới năm nay.”
“Thanh Lâm. Tôi là lớp trưởng lớp này.”
Trúc Chi mỉm cười với Lâm rồi ngồi xuống, liếc về phía con ma, mặt giận dữ.
“Tôi tên Ngọc Huyền. Mình làm bạn nha.”
“CÒN LÂU TÔI MỚI LÀM BẠN VỚI..”
“Tôi cũng đâu nói muốn làm bạn với cậu.”, Lớp trưởng buông một câu.
“Không phải. Ý tôi không có nói cậu.”
“Lớp chỉ có hai chúng ta. Tôi đâu có hiểu lầm gì đâu ha?”
Trúc Chi vẻ mệt mỏi lồ lộ trước mặt. Cô cắn môi không nói lời nào nữa.
Mười phút sau, lớp học được lấp đầy bởi học sinh. Trúc Chi cảm thấy nhẹ nhỏm khi không phải ở một mình với cậu ấy nữa.
Tiết đầu tiên là tiết chủ nhiệm. Chủ nhiệm của lớp 11A3 là một cô giáo ở độ tuổi 32, nhìn chửng chạc, nghiêm khắc, đôi mắt của cô lúc nào cũng to tròn và có hồn.
“Được rồi. Những gương mặt thân quen. Có thể có một số bạn chưa quen, nhưng cô vẫn phải nhắc: năm nay lớp 11 rồi, các em cũng được coi như trưởng thành, làm cái gì cũng phải nghĩ cho tập thể, một cái sai của mình sẽ phải ảnh hưởng tới lớp. Cô không tha cho những ai phá vỡ quy định của lớp cũng như nhà trường đâu. Thanh Lâm, điểm danh từng bạn cho cô. Bạn nào được gọi tên, đứng dậy cho cả lớp nhớ mặt.”
Thanh Lâm đứng lên gọi tên từng bạn. Cậu ấy dừng lại ở tên Ngân Chi một hồi lâu mới gọi tên người khác.
“Cảm ơn vì đã làm thế.”, Ngân Chi rủa thầm.
Và rồi, Trúc Chi rõ ràng nghe cậu Thanh Lâm kia gọi tên “Nhất Uy”. Cô giật mình nhìn người đang đứng lên. Cậu ta chính xác là gã Nhất Uy mà cô quen biết, hắn mặc đồng phục học sinh, mái tóc được tỉa gọn hơn, khuôn mặt thì vẫn lạnh lùng vô cảm.
Ra là thế. Chính vì lý do này, cậu ta mới nói “Hẹn gặp lại ở trường.”. Câu ta không những học cùng trường mà còn học cùng lớp với cô. Cái này được xem là duyên phận không đây?
Bỗng một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu cô: Có lẽ nên nhờ cậu ta giúp mình tìm thanh kiếm của quỷ. Như vậy, cậu ta có cảm thấy cô phiền phức không?
Nhắc đến phiền phức, thì cô bạn ma mới đang đem lại phiền phúc cho cô. Ngọc Huyền theo đuôi cô khắp nơi, cô đi đâu cô ả theo đó như một cái đuôi. Quá tức tối, Trúc Chi liền đến một nơi không có bóng người.
“Rút cuộc bạn muốn gì ở tôi hả?”, Trúc Chi khoanh tay, mắt híp lại thành một đường nhỏ, cô nói giọng bực bội.
“Cậu chính là duyên trời định của tôi.”, Con ma nói với giọng rõ ràng là đang lấy lòng, “Nghĩ coi. Tôi ở đây mà 10 năm mà có ai thấy tôi đâu?”
“Duyên cái con khỉ á.”, Trúc Chi gào lên, “Nổi hết da gà lên luôn nè cô nương ơi.”
“Cậu giúp tôi một chút đi. Tôi ở đây cũng gần chục năm rồi. Mong mỏi có người giúp tôi để tôi có thể siêu thoát thôi. Ai lại muốn thành ma nữ vất vưởng hoài đâu.”
“Người cậu tìm không phải là một người như tôi. Tôi không thể giúp gì cho cậu đâu. Hãy tìm tên pháp sư kia đi.”, Trúc Chi chỉ tay về phía Nhất Uy (người đang từ từ tiến đến chổ cô).
“Nhưng tôi nghe đồn pháp sư không có tốt.”
“Đúng vậy.”, Nhất Uy tự cho phép mình trò chuyện, lạnh lùng nói tiếp, “Tôi sẽ đâm cô một nhát bằng thanh kiếm gỗ đào. Cô sẽ biết mất xuống âm phủ. Chịu không?”