Chương : 23
Trúc Chi chưa kịp nói kế sách của mình đã bị bụng của cô phản bội, nó cứ kêu òng ọc. Thì ra do Trúc Chi quá đói. Cả một buổi sáng, cô còn chưa ăn một miếng thức ăn nào, nên bụng cô đói cồn cào. Cô bẽn lẽn cười xấu hổ:
“Sáng giờ em còn chưa ăn.”
Thế là thay vì bàn kế sách tiếp, cả bọn vùi đầu vào thức ăn trên bàn. Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã sạch trơn. Nhìn đồng hồ,Thiên Thanh thấy đã quá muộn, anh đành hẹn cả bọn lần sau gặp mặt sẽ bàn kế hoạch tiếp. Anh chào tạm biệt cả bọn, rồi cùng Thanh Lâm về nhà.
Ngọc Huyền muốn gặp riêng anh để nói vài câu. Nhưng giữa họ âm dương cách biệt, đâu thể nào gặp gỡ. Nghĩ đến đây, Ngọc Huyền buồn bã, biến đi mất.
Chỉ còn lại Nhất Uy và Trúc Chi. Cậu bắt Trúc Chi kể lại mọi chuyện giữa cô và Huyết Yêu. Những chuyện cậu chưa biết.
Trúc Chi thành thật kể cho Nhất Uy biết từng chuyện một. Từ chuyện Huyết Yêu đã cứu mạng cô lúc cô tự tử (cô nói dối Nhất Uy rằng lúc mình đâm một nhát vào bụng mình, Huyết Yêu đã tới kịp lúc để cứu cô. Mà không nói sự thật là cô đã nhảy từ trên cao xuống và được Huyết Yêu cứu sống trong thân thể của Ngân Chi, Ngân Chi thật sự đã chết); hắn đã cứu cô thoát khỏi Bạch Câu Hồn như thế nào; đến chuyện Huyết Yêu đã cùng mình siêu thoát cho cả nhà họ Lê và chuyện hắn tặng cho cô cây trâm để phòng thân ra sao; rồi kể luôn chuyện cô đã hứa với hắn sẽ tìm ra tung tích “Thanh kiếm của quỷ”.
Trúc Chi nhìn Nhất Uy nói:
“Cậu còn nhớ cái lần cậu bị ngạ quỷ làm cho bị thương chứ? Là Huyết Yêu đã giúp vết thương của cậu lành lại đó. Có vẻ anh ta biết cậu. Anh ta gọi cậu là “Nhất Uy” mà tui còn chưa cho anh ta biết tên của cậu cơ.”
“Nói vậy, tui cũng nợ anh ấy một ân tình rồi. Còn chuyện vì sao anh ta biết tui thì xin bó tay. Lúc sáng, cậu có cứu được anh ta không?”
“Bạch Lam tỷ tỷ đã đưa anh ấy về rồi. Chị ấy còn nói, nếu trở về rồi thì thương thế của ảnh sẽ không còn đáng ngại nữa. Ảnh là thần mà. Rất nhanh sẽ xuất hiện thôi.”
“Đến lúc đó, tui sẽ hỏi anh ta vì sao biết đến tui.”
Trúc Chi và Nhất Uy cùng về nhà. Trúc Chi vừa vào phòng đã thả người xuống giường, nhắm mắt ngủ một giấc.
Buổi chiều khi thức dậy, Trúc Chi nghe anh mình đang nói chuyện với ai đó dưới nhà. Hình như là nói với người đã thuê phòng trên lầu hai. Vài hôm trước, cô có nghe Tuấn Tú có nhắc chuyện này với cô:
“Trên lầu hai còn một phòng, anh đã cho người ta thuê rồi. Như vậy cũng kiếm được chút đỉnh cho hai anh em mình.”
Chắc hôm nay, người đó dọn đến. Trúc Chi bèn chạy xuống phòng khách để xem người đó là ai. Trúc Chi suýt chút nữa đã hét toáng lên. Người đang đứng dưới phòng khách không ai khác mà là người mà cô quen biết: Huyết Yêu. Hắn ta là người thuê phòng sao? Người này là Bạch Lam hay là Huyết Yêu đây?
Tuấn Tú thấy Trúc Chi ló mặt ra ngoài cầu thang. Anh bảo:
“Xuống đây.”
Trúc Chi nhanh chóng chạy xuống nhà. Cô giả bộ ho mấy cái:
“Em chào thầy.”
Huyết Yêu chỉ gật đầu mà không nhìn cô. Hắn thu dọn đồ đạc của mình đi lên lầu. Đằng sau hắn toát ra một sát khí khiến Trúc Chi toát cả mồ hôi. Người đó đích thị là Huyết Yêu rồi. Bạch Lam không thể nào có loại sát khí như vậy. Tuấn Tú nói với Trúc Chi:
“Anh nghe anh ấy nói đang dạy học tại trường em. Chỉ cần không phải là một tên không rõ lai lịch là anh yên tâm rồi. Mấy bửa nữa, anh phải vào bệnh viện thực tập. Em ở nhà với anh ấy, anh không cần phải lo lắng gì rồi.”
Trúc Chi nhúng vai:
“Vậy để em lên phụ thầy dọn phòng.”
Tuấn Tú nói:
“Tốt lắm. Anh đi chợ mua đồ về nấu ăn.”
Trúc Chi sốt sắng chạy vào phòng Huyết Yêu dòm ngó khắp nơi. Không nhịn được, cô bèn nói:
“Anh là Huyết yêu hay là Bạch Lam?”
Huyết Yêu nói với vẻ chế nhạo:
“Đôi mắt nào của cô nhìn ra tôi là Bạch Lam?”
Trúc Chi cười cười:
“Cái điệu bộ này đích thị là Huyết Yêu rồi.”
Huyết Yêu không phản ứng. Trúc Chi bĩu môi:
“Tui rất lo cho anh. Tui còn sợ anh sẽ bị gã Yêu Hồ giết chết luôn cơ.”
Huyết Yêu nhìn lên trần nhà. Giọng hắn trở nên tà ác:
“Chỉ bằng hắn. Mặc dù thần khí của tôi không còn. Nhưng tôi thông minh hơn hắn. Hắn cũng chỉ là một tên yêu tinh nhỏ nhoi. Tôi chờ hắn tới gần mình thì phóng tiễn vào giữa mi tâm của hắn. Sau đó rút mũi tên đã được ếm bùa đâm thẳng vào ngực hắn.”
“Mũi tên được yểm bùa anh rút ở đâu ra?”
Huyết Yêu nhếch môi:
“Bên trong cái túi đồ của ta có rất nhiều vũ khí. Tôi không cho cô xem đâu.”
“Ai cần xem đâu.”, Trúc Chi hất tóc một cái. Cô vẫn oang oang:
“Vẫn chưa nói cảm ơn anh vì đã cứu mạng tui lần nữa.”
Huyết Yêu xua tay:
“Là tôi đưa cô tới đó. Đương nhiên phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô. Cô không cần cảm ơn làm gì.”
Không gặp thì thôi, gặp hắn lại khiến Trúc Chi bực mình. Người ta cảm ơn thì cứ nhận đi, cứ đùn đẩy làm gì không biết. Trúc Chi híp mắt lại, khoanh tay đứng giữa phòng, cảm thấy tự ái. Rút cuộc vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, cô gạt lòng tự trọng sang một bên và nói tiếp:
“Chẳng phải anh nói con người không thể nhìn thấy thần tiên hay sao? Sao anh hiện thân được?”
“Cái đó là nhờ cô hết. Cô nhớ phong lan ma mà cô đã hái không? Tôi đã bào chế thuốc từ phong lan ma nên mới có thể hiện thân được. Tôi lo một mình cô không thể nào tiếp cận ‘Thanh kiếm’ được. Hơn nữa, có vẻ như một số kẻ đã ngửi được kiếm khí của nó. Tốt nhất, tôi phải tìm thân phận thích hợp bước vào trường này, là thầy giáo có vẻ ổn nhất, chúng ta mới có thể giúp đỡ lẫn nhau. Dù đã hiện thân, nhưng ta vẫn không thể chạm vào thanh kiếm được. Nên vẫn phải nhờ cô rồi.”
“Nói vậy, anh nhờ chị Lam giả dạng mình nộp hồ sơ xin việc sao?”
Huyết Yêu chỉ “Ờ” rồi im luôn. Trúc Chi lại nói:
“Nhất Uy đã biết mọi chuyện rồi. Lúc sáng, cậu ấy xin cho tôi nghỉ để tôi đi cứu anh. Tôi đã hứa sẽ kể cho cậu ấy biết hết mọi chuyện. Anh không giận chuyện tôi tiết lộ về thanh kiếm chứ?”
Huyết Yêu nhe răng cười với Trúc Chi:
“Nhất Uy thì không sao. Thằng bé cũng có nhiệm vụ của nó. Tôi đang lo không biết sẽ giải thích mọi chuyện cho nó hiểu thế nào.”
“Anh biết Nhất Uy sao?”
Huyết Yêu không trả lời cô. Hắn đẩy cô ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Trúc Chi bực mình. Mỗi lần cô hỏi đến đó, hắn lại không muốn nói tiếp. Rút cuộc hắn và Nhất Uy quen nhau ra sao? Tại sao lại ra vẻ thần bí như vậy? Cô đành trở về phòng, tiếp tục suy nghĩ miên man.
Màn đêm bao trùm cả khu phố. Bình thường Trúc Chi vẫn hay ra ban công nhìn cảnh trời một lượt trước khi úp mặt vào gối ngủ một giấc. Giá như hôm nay Trúc Chi đừng kéo tấm màn che cửa sổ lại quá sớm, thì cô có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài: Bầu trời bị mây đen chê phủ, gió rít như thét gào, những chiếc lá rơi rụng giữa đường bay lên không trung tạo thành một cơn lốc nhỏ (giống như có kẻ nào đang vẩy gọi chúng), hàng cây ven đường đung đưa theo gió như muốn gẫy lìa, rõ ràng không có bão nhưng mọi thứ lại giống như có bão.
Tiếng mèo keo cộng với tiếng chó sủa ngoài kia, khiến người nghe tưởng tượng ra khung cảnh tụi nó đang đánh nhau chí chóe. Trúc Chi rùng mình hé cửa sổ ra xem có thật tụi nó đang đánh nhau hay không. Nhưng cô càng cố nheo mắt nhìn, càng chỉ thấy một màu tối đen như mực.
“Quái. Bình thường trên đường vẫn mở đèn cơ mà?”
Đúng vậy. Bình thường con đường trong khu phố vẫn được chiếu sáng bởi ánh đèn. Nhưng hôm nay, có kẻ muốn con đường này nhuộm một màu đen. Có như thế, kẻ đó mới hành động được. Kẻ đó bước đi cà nhắc khắp con đường, đôi mắt gã lồi to và tròn láo liên nhìn ngó xung quanh, miệng gã rộng và đầy răng, đôi tay dài tới đầu gối, rõ ràng không giống một con người. Gã núp trong lùm cây ven đường như chực chờ ai đó đi ngang và nhảy bổ vào người ta. Gió trên đầu gã vẫn còn thét gào, gây cảm giác lạnh người.
Một đôi tình nhân gây gỗ nhau trước mặt gã, người đàn ông gạt tay cô gái và bỏ đi. Ông ta muốn chia tay cô gái. Cô gái ngồi thụp xuống đất khóc lóc. Nhưng người đàn ông đi một mạch và không quay đầu lại. Cô gái hậm hực đứng dậy tính bỏ đi. Đột nhiên, cánh tay của cô gái bị ai đó níu lại. Cô gái nghiêng đầu nhìn về phía đó. Cô chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất đi. Bởi khuôn mặt kì dị và ma quái của gã đập thẳng vào mắt cô, khiến cô vô cùng kinh sợ.
Gã nắm lấy chân của cô kéo đi giữa đường, bỏ mặc cho cả người cô ma sát với con đường tạo thành những vết thương hơi ghê ghê, máu nhuộm cả con đường. Gã cười ma quái. Dường như gã thích thú với điều đó.
Đến cuối đường, gã dừng lại. Gã từ từ cúi xuống, đưa cái miệng rộng cắn mạnh vào cổ nạn nhân, khiến cô ta tỉnh dậy và thét lên đau đớn, mắt cô mở trừng trừng. Cô cảm thấy đau đớn khắp cơ thể mình. Giờ phút này, cô có thể cảm nhận rõ ràng: máu trong người cô đang từ từ bị rút cạn, môi cô trở nên khô đắng cũng không thể kêu lên tiếng “cứu mạng”. Hai tay của cô cố đẩy đầu hắn ra khỏi người mình, nhưng chỉ làm gã thêm phấn khích.
Gã cười “Khà khà”, dùng hai đầu gối đè mạnh hai tay của cô gái, năm ngón tay của hắn hướng về phía quả tim của cô và móc nó ra. Cô gái rú lên một tiếng dài trước khi chết hẵn. Gã cầm quả tim (vẫn còn đang đập) trên tay của mình, ngắm nghía một phút rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiếng. Máu nhuộm đầy gương mặt gã, trông rất ghê rợn.
Trúc Chi nghe tiếng hét thất thanh của cô gái, liền giật mình ngồi dậy. Cô hơi hoảng hốt nhìn quanh phòng mình, muốn chắc rằng không có gì xảy ra hết.
Trúc Chi chạy ra khỏi phòng. Cô gặp Huyết Yêu tại cầu thang đi xuống phòng khách. Cô hỏi nhanh:
“Anh có nghe tiếng ai rú lên như bị ai đó giết không?”
Huyết Yêu gật đầu. Hắn ra hiệu cho Trúc Chi vào phòng, còn mình ra ngoài xem tình hình. Trúc Chi đương nhiên không chịu. Cô tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia. Cô nắm lấy tay áo của Huyết Yêu thật chặt, cứ như sợ hắn sẽ dùng pháp thuật biến mắt một mình.
Hai người đang đứng giữa lòng đường, con đường vắng tanh, u tối. Trúc Chi phải vịn vào tay của Huyết Yêu mới làm tan đi nỗi sợ trong lòng. Huyết Yêu dùng tay còn lại phất lên một cái, đèn đường liền sáng trưng.
“Có máu.”, Huyết Yêu nói ngắn gọn.
Trúc Chi nhìn theo hướng tay của Huyết Yêu. Quả nhiên, đúng như lời Huyết Yêu nói. Con đường nhuốm đầy máu. Trúc Chi ngước lên nói với Huyết yêu:
“Mình đi theo vết máu xem sao.”
Huyết Yêu gật đầu, giọng hơi trầm:
“Đi theo sát tôi.”
Hắn cầm lấy tay của Trúc Chi, kéo cô đi theo mình. Trúc Chi biết rằng với tình hình lúc này không nên ngượng ngùng hay xấu hổ. Nhưng cô vẫn không thể bảo trái tim ngưng đập một cách loạn nhịp được. Cô đang được hắn “thụ sủng nhược kinh” đây.
Máu loang đến cuối con đường thì hết. Hai người dừng lại tại đó. Huyết Yêu buông tay Trúc Chi ra, nhanh chân đi về phía xác chết.
Xác chết cô gái nằm đó, mắt mở trừng trừng, miệng há hốc. Huyết Yêu xem xét xác chết hồi lâu rồi khẳng định:
“Kẻ ăn tim, một loài sinh vật gớm ghiếc sống những nơi tối tăm.”
“Sao anh biết được là kẻ đó?”
“Cô nhìn đi”, Huyết Yêu chỉ vào cổ của xác chết, “Vết cắn được tạo bởi bốn cái răng nanh dài và sâu, đây không thể là do con người cắn được. Nhìn cái lỗ ở ngực mà xem. Cô gái này đã bị hắn moi tim ăn sống.”
Trúc Chi tưởng tượng tới cảnh trái tim của mình bị gã nào đó moi ra ngoài, liền rùng mình:
“Sao sinh vật ghê tởm đó lại xuất hiện ở đây?”
“Sáng giờ em còn chưa ăn.”
Thế là thay vì bàn kế sách tiếp, cả bọn vùi đầu vào thức ăn trên bàn. Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã sạch trơn. Nhìn đồng hồ,Thiên Thanh thấy đã quá muộn, anh đành hẹn cả bọn lần sau gặp mặt sẽ bàn kế hoạch tiếp. Anh chào tạm biệt cả bọn, rồi cùng Thanh Lâm về nhà.
Ngọc Huyền muốn gặp riêng anh để nói vài câu. Nhưng giữa họ âm dương cách biệt, đâu thể nào gặp gỡ. Nghĩ đến đây, Ngọc Huyền buồn bã, biến đi mất.
Chỉ còn lại Nhất Uy và Trúc Chi. Cậu bắt Trúc Chi kể lại mọi chuyện giữa cô và Huyết Yêu. Những chuyện cậu chưa biết.
Trúc Chi thành thật kể cho Nhất Uy biết từng chuyện một. Từ chuyện Huyết Yêu đã cứu mạng cô lúc cô tự tử (cô nói dối Nhất Uy rằng lúc mình đâm một nhát vào bụng mình, Huyết Yêu đã tới kịp lúc để cứu cô. Mà không nói sự thật là cô đã nhảy từ trên cao xuống và được Huyết Yêu cứu sống trong thân thể của Ngân Chi, Ngân Chi thật sự đã chết); hắn đã cứu cô thoát khỏi Bạch Câu Hồn như thế nào; đến chuyện Huyết Yêu đã cùng mình siêu thoát cho cả nhà họ Lê và chuyện hắn tặng cho cô cây trâm để phòng thân ra sao; rồi kể luôn chuyện cô đã hứa với hắn sẽ tìm ra tung tích “Thanh kiếm của quỷ”.
Trúc Chi nhìn Nhất Uy nói:
“Cậu còn nhớ cái lần cậu bị ngạ quỷ làm cho bị thương chứ? Là Huyết Yêu đã giúp vết thương của cậu lành lại đó. Có vẻ anh ta biết cậu. Anh ta gọi cậu là “Nhất Uy” mà tui còn chưa cho anh ta biết tên của cậu cơ.”
“Nói vậy, tui cũng nợ anh ấy một ân tình rồi. Còn chuyện vì sao anh ta biết tui thì xin bó tay. Lúc sáng, cậu có cứu được anh ta không?”
“Bạch Lam tỷ tỷ đã đưa anh ấy về rồi. Chị ấy còn nói, nếu trở về rồi thì thương thế của ảnh sẽ không còn đáng ngại nữa. Ảnh là thần mà. Rất nhanh sẽ xuất hiện thôi.”
“Đến lúc đó, tui sẽ hỏi anh ta vì sao biết đến tui.”
Trúc Chi và Nhất Uy cùng về nhà. Trúc Chi vừa vào phòng đã thả người xuống giường, nhắm mắt ngủ một giấc.
Buổi chiều khi thức dậy, Trúc Chi nghe anh mình đang nói chuyện với ai đó dưới nhà. Hình như là nói với người đã thuê phòng trên lầu hai. Vài hôm trước, cô có nghe Tuấn Tú có nhắc chuyện này với cô:
“Trên lầu hai còn một phòng, anh đã cho người ta thuê rồi. Như vậy cũng kiếm được chút đỉnh cho hai anh em mình.”
Chắc hôm nay, người đó dọn đến. Trúc Chi bèn chạy xuống phòng khách để xem người đó là ai. Trúc Chi suýt chút nữa đã hét toáng lên. Người đang đứng dưới phòng khách không ai khác mà là người mà cô quen biết: Huyết Yêu. Hắn ta là người thuê phòng sao? Người này là Bạch Lam hay là Huyết Yêu đây?
Tuấn Tú thấy Trúc Chi ló mặt ra ngoài cầu thang. Anh bảo:
“Xuống đây.”
Trúc Chi nhanh chóng chạy xuống nhà. Cô giả bộ ho mấy cái:
“Em chào thầy.”
Huyết Yêu chỉ gật đầu mà không nhìn cô. Hắn thu dọn đồ đạc của mình đi lên lầu. Đằng sau hắn toát ra một sát khí khiến Trúc Chi toát cả mồ hôi. Người đó đích thị là Huyết Yêu rồi. Bạch Lam không thể nào có loại sát khí như vậy. Tuấn Tú nói với Trúc Chi:
“Anh nghe anh ấy nói đang dạy học tại trường em. Chỉ cần không phải là một tên không rõ lai lịch là anh yên tâm rồi. Mấy bửa nữa, anh phải vào bệnh viện thực tập. Em ở nhà với anh ấy, anh không cần phải lo lắng gì rồi.”
Trúc Chi nhúng vai:
“Vậy để em lên phụ thầy dọn phòng.”
Tuấn Tú nói:
“Tốt lắm. Anh đi chợ mua đồ về nấu ăn.”
Trúc Chi sốt sắng chạy vào phòng Huyết Yêu dòm ngó khắp nơi. Không nhịn được, cô bèn nói:
“Anh là Huyết yêu hay là Bạch Lam?”
Huyết Yêu nói với vẻ chế nhạo:
“Đôi mắt nào của cô nhìn ra tôi là Bạch Lam?”
Trúc Chi cười cười:
“Cái điệu bộ này đích thị là Huyết Yêu rồi.”
Huyết Yêu không phản ứng. Trúc Chi bĩu môi:
“Tui rất lo cho anh. Tui còn sợ anh sẽ bị gã Yêu Hồ giết chết luôn cơ.”
Huyết Yêu nhìn lên trần nhà. Giọng hắn trở nên tà ác:
“Chỉ bằng hắn. Mặc dù thần khí của tôi không còn. Nhưng tôi thông minh hơn hắn. Hắn cũng chỉ là một tên yêu tinh nhỏ nhoi. Tôi chờ hắn tới gần mình thì phóng tiễn vào giữa mi tâm của hắn. Sau đó rút mũi tên đã được ếm bùa đâm thẳng vào ngực hắn.”
“Mũi tên được yểm bùa anh rút ở đâu ra?”
Huyết Yêu nhếch môi:
“Bên trong cái túi đồ của ta có rất nhiều vũ khí. Tôi không cho cô xem đâu.”
“Ai cần xem đâu.”, Trúc Chi hất tóc một cái. Cô vẫn oang oang:
“Vẫn chưa nói cảm ơn anh vì đã cứu mạng tui lần nữa.”
Huyết Yêu xua tay:
“Là tôi đưa cô tới đó. Đương nhiên phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô. Cô không cần cảm ơn làm gì.”
Không gặp thì thôi, gặp hắn lại khiến Trúc Chi bực mình. Người ta cảm ơn thì cứ nhận đi, cứ đùn đẩy làm gì không biết. Trúc Chi híp mắt lại, khoanh tay đứng giữa phòng, cảm thấy tự ái. Rút cuộc vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, cô gạt lòng tự trọng sang một bên và nói tiếp:
“Chẳng phải anh nói con người không thể nhìn thấy thần tiên hay sao? Sao anh hiện thân được?”
“Cái đó là nhờ cô hết. Cô nhớ phong lan ma mà cô đã hái không? Tôi đã bào chế thuốc từ phong lan ma nên mới có thể hiện thân được. Tôi lo một mình cô không thể nào tiếp cận ‘Thanh kiếm’ được. Hơn nữa, có vẻ như một số kẻ đã ngửi được kiếm khí của nó. Tốt nhất, tôi phải tìm thân phận thích hợp bước vào trường này, là thầy giáo có vẻ ổn nhất, chúng ta mới có thể giúp đỡ lẫn nhau. Dù đã hiện thân, nhưng ta vẫn không thể chạm vào thanh kiếm được. Nên vẫn phải nhờ cô rồi.”
“Nói vậy, anh nhờ chị Lam giả dạng mình nộp hồ sơ xin việc sao?”
Huyết Yêu chỉ “Ờ” rồi im luôn. Trúc Chi lại nói:
“Nhất Uy đã biết mọi chuyện rồi. Lúc sáng, cậu ấy xin cho tôi nghỉ để tôi đi cứu anh. Tôi đã hứa sẽ kể cho cậu ấy biết hết mọi chuyện. Anh không giận chuyện tôi tiết lộ về thanh kiếm chứ?”
Huyết Yêu nhe răng cười với Trúc Chi:
“Nhất Uy thì không sao. Thằng bé cũng có nhiệm vụ của nó. Tôi đang lo không biết sẽ giải thích mọi chuyện cho nó hiểu thế nào.”
“Anh biết Nhất Uy sao?”
Huyết Yêu không trả lời cô. Hắn đẩy cô ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Trúc Chi bực mình. Mỗi lần cô hỏi đến đó, hắn lại không muốn nói tiếp. Rút cuộc hắn và Nhất Uy quen nhau ra sao? Tại sao lại ra vẻ thần bí như vậy? Cô đành trở về phòng, tiếp tục suy nghĩ miên man.
Màn đêm bao trùm cả khu phố. Bình thường Trúc Chi vẫn hay ra ban công nhìn cảnh trời một lượt trước khi úp mặt vào gối ngủ một giấc. Giá như hôm nay Trúc Chi đừng kéo tấm màn che cửa sổ lại quá sớm, thì cô có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài: Bầu trời bị mây đen chê phủ, gió rít như thét gào, những chiếc lá rơi rụng giữa đường bay lên không trung tạo thành một cơn lốc nhỏ (giống như có kẻ nào đang vẩy gọi chúng), hàng cây ven đường đung đưa theo gió như muốn gẫy lìa, rõ ràng không có bão nhưng mọi thứ lại giống như có bão.
Tiếng mèo keo cộng với tiếng chó sủa ngoài kia, khiến người nghe tưởng tượng ra khung cảnh tụi nó đang đánh nhau chí chóe. Trúc Chi rùng mình hé cửa sổ ra xem có thật tụi nó đang đánh nhau hay không. Nhưng cô càng cố nheo mắt nhìn, càng chỉ thấy một màu tối đen như mực.
“Quái. Bình thường trên đường vẫn mở đèn cơ mà?”
Đúng vậy. Bình thường con đường trong khu phố vẫn được chiếu sáng bởi ánh đèn. Nhưng hôm nay, có kẻ muốn con đường này nhuộm một màu đen. Có như thế, kẻ đó mới hành động được. Kẻ đó bước đi cà nhắc khắp con đường, đôi mắt gã lồi to và tròn láo liên nhìn ngó xung quanh, miệng gã rộng và đầy răng, đôi tay dài tới đầu gối, rõ ràng không giống một con người. Gã núp trong lùm cây ven đường như chực chờ ai đó đi ngang và nhảy bổ vào người ta. Gió trên đầu gã vẫn còn thét gào, gây cảm giác lạnh người.
Một đôi tình nhân gây gỗ nhau trước mặt gã, người đàn ông gạt tay cô gái và bỏ đi. Ông ta muốn chia tay cô gái. Cô gái ngồi thụp xuống đất khóc lóc. Nhưng người đàn ông đi một mạch và không quay đầu lại. Cô gái hậm hực đứng dậy tính bỏ đi. Đột nhiên, cánh tay của cô gái bị ai đó níu lại. Cô gái nghiêng đầu nhìn về phía đó. Cô chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất đi. Bởi khuôn mặt kì dị và ma quái của gã đập thẳng vào mắt cô, khiến cô vô cùng kinh sợ.
Gã nắm lấy chân của cô kéo đi giữa đường, bỏ mặc cho cả người cô ma sát với con đường tạo thành những vết thương hơi ghê ghê, máu nhuộm cả con đường. Gã cười ma quái. Dường như gã thích thú với điều đó.
Đến cuối đường, gã dừng lại. Gã từ từ cúi xuống, đưa cái miệng rộng cắn mạnh vào cổ nạn nhân, khiến cô ta tỉnh dậy và thét lên đau đớn, mắt cô mở trừng trừng. Cô cảm thấy đau đớn khắp cơ thể mình. Giờ phút này, cô có thể cảm nhận rõ ràng: máu trong người cô đang từ từ bị rút cạn, môi cô trở nên khô đắng cũng không thể kêu lên tiếng “cứu mạng”. Hai tay của cô cố đẩy đầu hắn ra khỏi người mình, nhưng chỉ làm gã thêm phấn khích.
Gã cười “Khà khà”, dùng hai đầu gối đè mạnh hai tay của cô gái, năm ngón tay của hắn hướng về phía quả tim của cô và móc nó ra. Cô gái rú lên một tiếng dài trước khi chết hẵn. Gã cầm quả tim (vẫn còn đang đập) trên tay của mình, ngắm nghía một phút rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiếng. Máu nhuộm đầy gương mặt gã, trông rất ghê rợn.
Trúc Chi nghe tiếng hét thất thanh của cô gái, liền giật mình ngồi dậy. Cô hơi hoảng hốt nhìn quanh phòng mình, muốn chắc rằng không có gì xảy ra hết.
Trúc Chi chạy ra khỏi phòng. Cô gặp Huyết Yêu tại cầu thang đi xuống phòng khách. Cô hỏi nhanh:
“Anh có nghe tiếng ai rú lên như bị ai đó giết không?”
Huyết Yêu gật đầu. Hắn ra hiệu cho Trúc Chi vào phòng, còn mình ra ngoài xem tình hình. Trúc Chi đương nhiên không chịu. Cô tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia. Cô nắm lấy tay áo của Huyết Yêu thật chặt, cứ như sợ hắn sẽ dùng pháp thuật biến mắt một mình.
Hai người đang đứng giữa lòng đường, con đường vắng tanh, u tối. Trúc Chi phải vịn vào tay của Huyết Yêu mới làm tan đi nỗi sợ trong lòng. Huyết Yêu dùng tay còn lại phất lên một cái, đèn đường liền sáng trưng.
“Có máu.”, Huyết Yêu nói ngắn gọn.
Trúc Chi nhìn theo hướng tay của Huyết Yêu. Quả nhiên, đúng như lời Huyết Yêu nói. Con đường nhuốm đầy máu. Trúc Chi ngước lên nói với Huyết yêu:
“Mình đi theo vết máu xem sao.”
Huyết Yêu gật đầu, giọng hơi trầm:
“Đi theo sát tôi.”
Hắn cầm lấy tay của Trúc Chi, kéo cô đi theo mình. Trúc Chi biết rằng với tình hình lúc này không nên ngượng ngùng hay xấu hổ. Nhưng cô vẫn không thể bảo trái tim ngưng đập một cách loạn nhịp được. Cô đang được hắn “thụ sủng nhược kinh” đây.
Máu loang đến cuối con đường thì hết. Hai người dừng lại tại đó. Huyết Yêu buông tay Trúc Chi ra, nhanh chân đi về phía xác chết.
Xác chết cô gái nằm đó, mắt mở trừng trừng, miệng há hốc. Huyết Yêu xem xét xác chết hồi lâu rồi khẳng định:
“Kẻ ăn tim, một loài sinh vật gớm ghiếc sống những nơi tối tăm.”
“Sao anh biết được là kẻ đó?”
“Cô nhìn đi”, Huyết Yêu chỉ vào cổ của xác chết, “Vết cắn được tạo bởi bốn cái răng nanh dài và sâu, đây không thể là do con người cắn được. Nhìn cái lỗ ở ngực mà xem. Cô gái này đã bị hắn moi tim ăn sống.”
Trúc Chi tưởng tượng tới cảnh trái tim của mình bị gã nào đó moi ra ngoài, liền rùng mình:
“Sao sinh vật ghê tởm đó lại xuất hiện ở đây?”