Chương : 8
Trúc Chi ngủ sâu đến tận trưa hôm sau. Người anh làu bàu rằng: con gái con lứa chừng này tuổi đầu rồi còn ngủ nướng đến tận trưa. Nói thì vậy. Trong nhà vẫn không một ai dám gọi cô dậy. Có lẽ do họ thấy cô ngủ say và ngon như vậy là hiếm chăng?
Trúc Chi cũng không muốn ngủ nhiều đến vậy. Chỉ là, đêm hôm qua, cô mất máu nhiều quá. Cái tên Huyết Yêu chỉ có thể làm liền vết thương chứ máu trong người cô vẫn mất như thường.
Hắn cũng là một người tốt. Dù đôi khi hơi khó ưa. Tối hôm qua, hắn đã đưa cô về tận nhà, làm lành vết thương cho cô.
“Huyết Yêu. Anh nói cho tôi nghe vì sao thanh đoản kiếm kia đâm vào ông cố của ông cố của ông cố của tôi mà khiến ông bất động được hay vậy? Thanh kiếm kia lợi hại lắm sao?”
“Thanh đoản kiếm này là thanh kiếm của thần, ta đã tẩm thêm chút máu rồng đấy. Nó khiến hồn ma không thể cựa quậy được. Rất hiếm.”
“Rồng á? Thứ đó có tồn tại sao?”
“Cô cũng nghĩ Bạch Câu Hồn không tồn tại mà?”
Trúc Chi bĩu môi, liếc gã tóc đỏ.
“Còn nữa…. Nếu sau này, tôi gặp ma thì phải làm sao? Tôi đâu thể nào cứ bỏ chạy hoài? Hay anh cho tôi thanh kiếm đó đi, để tôi phòng thân.”
Huyết Yêu lườm cô một cái. Biết là hắn sẽ không đồng ý, nhưng cô vẫn mặt dày xin xỏ.
“Vậy anh cho tôi món đồ khác đi. Không lẽ lúc nào anh cũng xuất hiện kịp lúc để cứu tôi? Anh toàn tìm tôi khi nào anh muốn thôi.”
“Chứ không cần thì ta tìm cô làm gì? Tán gẫu hả?”
Hắn ném vào người cô một cây trâm màu ngọc bích họa tiết một con rồng.
“Cây trâm này cô giữ lấy mà dùng. Nó có thể hạ đám lâu la, có thể làm chúng chậm động tác, trừ ngạ quỷ. Cô không thể giết ngạ quỷ bằng cây trâm này.”
“Ngạ quỷ là gì nữa?”, Trúc Chi nhét cây trâm dưới gối nằm, thắc mắc.
“Ngạ quỷ là phần linh hồn con người sau khi chết đi bị đày vào cõi Ngạ Quỷ. Những linh hồn này còn được gọi với cái tên là quỷ đói bởi chúng không thể ăn uống, bất cứ thứ gì đưa vào miệng đều biến thành lửa nóng. Ngạ quỷ là những linh hồn sống vất vưởng ở nơi tối tăm, bẩn thỉu, bộ dáng xấu xí với bụng to cổ hẹp, luôn khao khát đồ ăn. Cô phải cẩn thận khi gặp chúng.”, hắn nói như thuộc lòng.
“Tôi phải làm gì để sóng sót đây? Lỡ như tôi gặp ngạ quỷ thì sao?”
“Có một người có thể thu phục ngạ quỷ. Đó là một người bạn của ta, ta sẽ nhờ người đó giúp cô một tay. Giờ thì khuya lắm rồi, ta phải xuống âm phủ một chuyến đây.”
Trước khi đi, hắn đã thì thầm vào tai cô tên trường cô cần học. Ngôi trường đó chứa quỷ khí của thanh kiếm. Điều tiếp theo cô cần làm chính là giúp anh ta tìm được thanh kiếm ấy.
Hắn đã nhắn mạnh: lời hứa với thần giữ của không thể bội. Mà cô cũng không muốn làm kẻ bội tín. Như thế thà chết còn hơn.
Trúc Chi nhờ dì của mình đưa mình đi chợ mua mấy món đồ cần dùng. Mọi người ai cũng trố mặt nhìn hai dì cháu họ. Không phải có lời đồn dì ta ép chết cô bé sao? Sao có chuyện cô bé cười nói vui vẻ với dì ta như vậy? Lời đồn đúng là chỉ nên tin ba phần.
Mục đích của Trúc Chi đích thực muốn mọi người nhìn thấy họ thân thiết. Như vậy, cả nhà dì sẽ không phải bị người đời dèm pha, nói ra nói vào. Nhưng cô không nói cho người dì biết. Cô hy vọng sau này, họ sẽ có cuộc sống thoải mái.
Chiều tối hôm sau, hai anh em lên xe lên thành phố, dì của Trúc Chi cầm tay cô, chân thành nói:
“Tết hãy về đây chơi con nhé.”
“Dạ. Đến lúc đó dì lì xì cho con là được. Con sẽ chăm học. Con cũng sẽ mở lòng với mấy bạn cùng lớp. Dì cũng phải thường xuyên gọi điện cho con đó. Ông nội hứa lần về chơi kế tiếp sẽ chỉ con chơi cờ tướng rồi nha.”
Mấy năm rồi kể từ khi bà nội mất, cô mới lại thấy không khí ấm áp của gia đình. Cô vui đến nỗi nhảy chân sáu liên tục đến bến xe mới dừng lại. Tuấn Tú thấy thế thì cạn lời.
Chuyến xe từ quê của cô lên thành phố chỉ có sáu người: hai anh em cô, một người đàn bà đang ru con ngủ, một người con trai Trúc Chi không nhìn thấy rõ mặt và chú tài xé. Không gian yên tĩnh đến kì lạ. Với cái tốc độ chạy như vậy, cô đoán rằng chiếc xe sẽ đến thành phố nhanh thôi.
Trúc Chi thiêm thiếp giấc nồng. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu. Chỉ đến khi xe đột nhiên hãm phanh, cô mới tỉnh. Cô theo quán tính, đập cái đầu vào yên trước mặt, đau phát khóc.
Tuấn Tú nhìn Trúc Chi lo lắng.
“Sao xe đột nhiên dừng lại vậy? Tới nơi rồi à?”, Trúc Chi mơ màng hỏi.
Trúc Chi đứng dậy, chầm chậm từng bước một đến chổ chú tài xé.
“Á Á Á.”, tiếng người phụ nữ phát tan cả không gian yên tĩnh ban nảy. Đứa bé trên tay người phụ nữ khóc ngằn ngặt đến tím tái và xanh xao. Người mẹ hoảng hốt ngoài la toáng lên chẳng thể nào giữ được bình tĩnh. Trong trường hợp này, người ngoài có cái đầu lạnh hơn.
“Ai đó giúp thằng bé với. Cứ như vậy, nó chết mất.”
“Gần đây làm gì có bệnh viện nào?”, bác tài xé thở dài, “Tôi thấy có một thứ rất lạ ở ngoài đường. Tôi còn tưởng mình đâm phải thứ gì nữa chứ. Hóa ra không có gì hết.”
“KHÔNG CÓ GÌ HẾT MỚI LẠ.”, Trúc Chi nghĩ thầm. Con đường này là đoạn đường hoang vắng.
Quê của cô ngoài khu nghĩa địa ra, con đường này được xem là con đường tử. Người ta rất hạn chế đi xe vào ban đêm. Ngày trước, từng có tai nạn xảy ra trên đoạn đường này: cả một đoàn người chỉ chết duy nhất một cô gái. Từ đó, hay xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ trắng đứng bên đường, cười rùng rợn. Những người yếu bóng vía mới thấy được nó. Họ luôn bị nó đùa giỡn. Rất nhiều vụ tai nạn xảy ra sau đó.
Trúc Chi trước đây không tin vào chuyện ma quỷ nên rất thích đi xe lên thành phố vào lúc tối, như vậy mới yên tĩnh cũng dễ ngủ hơn. Giờ cô cứ cảm thấy ớn lạnh. Nói không chừng cô còn thấy luôn bóng ma người phụ nữ đó. Nghĩ thôi đã thấy dựng tóc gáy. Trúc Chi, nắm chặt tay Tuấn Tú, âm thầm ngó nghiêng xung quanh.
“Đoạn đường này hơi vắng. Mọi người bình tĩnh ngồi đúng chổ. Tôi sẽ tiếp tục chạy. Dù thấy gì cũng không dừng lại đâu đấy.”, chú tài xé nói.
“Còn con tôi thì sao? Nhìn đi, mặt nó tái mét hết rồi.”
“Làm sao tôi biết được. Tôi đâu phải là bác sĩ.”
“Anh nói vậy mà nghe được à? Anh có còn là con người không?”
“Thôi thôi.. Hai người đừng gây nhau nữa.”, Tuấn Tú can ngăn, “Như vậy đi, chú cứ chạy xe. Còn cô đưa em bé đây. Tôi là sinh viên trường y, để tôi xem thằng bé một chút.”
“Hay quá.”, người mẹ vui mừng.
“Cô đừng lo lắng. Đây chỉ là hiện tượng ‘cơn khóc lặng xanh xao’ hay gặp ở trẻ em. Thường gặp sau một tai nạn gây đau hay do giật mình bởi thứ gì đó, làm chậm nhịp tim, hạ huyết áp, ngưng thở và có thể ngất đi. Bệnh nhân thường mất đi tri giác, kèm theo hiện tượng co giật. Nó sẽ hồi phục nhanh trong vòng vài phút tới. Tuy nhiên, chúng ta không nên chủ quan, bởi vì nó lại có nhiều điểm khá tương đồng với bệnh về thần kinh hay tim mạch. Tốt nhất sau khi đến thành phố, cô hãy đưa em bé đi làm một vài xét nghiệm để chắc chắn hơn.”
“Cảm ơn cậu nhiều. Tôi mới đưa con đi làm vài xét nghiệm tuần trước. Bác sĩ cho biết sức khỏe nó rất tốt, không có dấu hiệu bệnh nào về thần kinh hay tim mạch đâu.”
“Nói vậy, có thể chú tài xé thắng xe gấp làm em bé giật mình chăng?”
“Có lẽ là vậy.”
Chạy chưa được bao lâu, chú tài xé lại tiếp tục dừng xe. Mọi người một lần nữa rơi vào trạng thái hoang mang.
“CÔ GÁI ĐÓ ĐỨNG NGAY KIA.”, chú tài xé la lên, ông lau ra xe chạy trối chết, mất tâm.
Người con trai còn lại trên xe cuối cùng cũng thức dậy. Hắn điềm tĩnh bước xuống xe. Mỗi bước đi của hắn đều toát ra vẻ quý phái, thanh lịch nhưng vẫn lạnh lùng. Trúc Chi có thể ngửi được mùi nguy hiểm như mùi của gã tóc đỏ Huyết Yêu. Hắn là ai? Sao toát ra luồng khí khiến người khác hoảng sợ như vây?
“Tốt nhất mọi người cứ ngồi yên một chổ. Mọi chuyện sẽ không sao đâu. Tôi sẽ ra xem thế nào.”, trước khi mất hút, hắn ném lại một câu.
Giọng điệu của hắn tuy lạnh lùng. Nhưng rõ ràng là giọng của một thằng nhóc tầm 17, 18 tuổi thôi. Sao có thể khiến tim của Trúc Chi bất giác đập loạn lên, bất giác tin vào lời nói của hắn như vậy?
“Anh sẽ đi cùng với thằng bé. Em ở lại trên xe với cô ấy nhé.”, Tuấn Tú vỗ vỗ nhẹ lên tay em gái mình trấn an.
Trúc Chi gật đầu. Cô nhìn ra ngoài xe xem tình hình.
Tình hình không mấy khả quan lắm: em bé trên xe vẫn khóc không ngừng mặc cho những nổ lực dỗ dành của mẹ, ngoài xe không chỉ có một người phụ nữ còn có cả tá bóng người xuất hiện đằng sau. Họ đều là MA.
Trúc Chi nhìn thấy họ rất rõ ràng. Cô lo hai người kia không nhìn thấy. Bằng chứng là thằng anh khờ của cô cứ dáo dác khắp nơi, có vẻ chẳng hiểu điều gì đang xảy ra ngoài vẻ quạnh hiu của con đường.
“Nè, anh có thấy gì đâu? Chú mày thấy gì không?”, Tuấn Tú hỏi.
“Chuyện phức tạp hơn rồi đây. Có cả một binh đoàn ở đây.”
“Binh đoàn gì? Chú mày đang nói cái gì vậy?”
“Người như anh không hiểu được đâu.”
Dứt lời, người con trai rút thanh kiếm gỗ ra lao vào đánh chí chóe với không khí. Tuấn Tú cho rằng thằng nhóc bị điên. Người bình thường đâu ai cầm thanh kếm gỗ làm gì? Bây giờ con hành động điên điên như vậy nữa.
“Mình nên làm gì để giúp thằng bé đây? Mình không học khoa tâm thần nên không biết trường hợp này là gì.”, Tuấn Tú thầm nói.
Đến nước này, Trúc Chi chạy ra khỏi xe, cầm vai anh trai mình, nghiêm túc nói:
“Anh lên xe với cô ấy đi. Đứa bé liên tục khóc. Em cũng không biết làm gì. Chuyện ngoài này em sẽ giúp cậu ấy một chút.”
“Thằng đó điên chứ có gì đâu mà giúp. Không cẩn thận, em có thể bị thương đấy. Nguy hiểm lắm.”
“Anh đứng đó vướng tay vướng chân mới nguy hiểm đó. Em có một chút chiêu tự vệ. Anh yên tâm lên xe đi. Nhớ kéo hết màng chê lại. Không đứa nhỏ thấy câu ta như vậy không ngừng khóc nữa là khổ. Anh quên em từng là người tự kỉ sao? Nhìn thái độ là biết cậu ta không được bình thường. Để em tiếp cận xem sao.”
“Được rồi. Cẩn thận một chút.”,
Trúc Chi gật đầu, đồng thời rút cây trâm đang giấu trong túi quần ra, phi vào những hồn ma.
“Cô có thể nhìn thấy chúng?”
“Cẩn thận.”, Trúc Chi đâm một nhát chí mạng vào một tên có khuôn mặt nát bét một bên, tím tái vô cùng đáng sợ, đang hâm hê muốn hại cậu ta, “Tập trung một chút. Tôi không có giỏi đánh nhau đâu.”
“Cảm ơn cô.”
“Ngân Chi. Tôi tên Ngân Chi.”
Trúc Chi thầm cảm ơn Huyết Yêu. Không ngờ cây trâm này lợi hại như vậy, mỗi một nhát đâm vào một hồn ma, đều khiến chúng biến mất, lợi hại hơn gấp 100 lần so với cây kiếm gỗ của tên bí ẩn kia.
Lo suy nghĩ về tên đầu đỏ, Trúc Chi bị ba con ma giữ lại. Chúng dừng răng cắn một cái vào vai cô khiến cô rú lên, nằm bệp xuống đất. Cây trâm trên tay của cô văng xa.
Cậu con trai kia còn tệ hơn. Có thể vung kiếm quá nhiều khiến cậu mất sức. Nên cậu cũng bị cả đám khống chế.
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, ra ám hiệu.
“CHÚNG MÀY PHẢI CHẾT.”, cả đám ma cười man rợ.
.
Trúc Chi cũng không muốn ngủ nhiều đến vậy. Chỉ là, đêm hôm qua, cô mất máu nhiều quá. Cái tên Huyết Yêu chỉ có thể làm liền vết thương chứ máu trong người cô vẫn mất như thường.
Hắn cũng là một người tốt. Dù đôi khi hơi khó ưa. Tối hôm qua, hắn đã đưa cô về tận nhà, làm lành vết thương cho cô.
“Huyết Yêu. Anh nói cho tôi nghe vì sao thanh đoản kiếm kia đâm vào ông cố của ông cố của ông cố của tôi mà khiến ông bất động được hay vậy? Thanh kiếm kia lợi hại lắm sao?”
“Thanh đoản kiếm này là thanh kiếm của thần, ta đã tẩm thêm chút máu rồng đấy. Nó khiến hồn ma không thể cựa quậy được. Rất hiếm.”
“Rồng á? Thứ đó có tồn tại sao?”
“Cô cũng nghĩ Bạch Câu Hồn không tồn tại mà?”
Trúc Chi bĩu môi, liếc gã tóc đỏ.
“Còn nữa…. Nếu sau này, tôi gặp ma thì phải làm sao? Tôi đâu thể nào cứ bỏ chạy hoài? Hay anh cho tôi thanh kiếm đó đi, để tôi phòng thân.”
Huyết Yêu lườm cô một cái. Biết là hắn sẽ không đồng ý, nhưng cô vẫn mặt dày xin xỏ.
“Vậy anh cho tôi món đồ khác đi. Không lẽ lúc nào anh cũng xuất hiện kịp lúc để cứu tôi? Anh toàn tìm tôi khi nào anh muốn thôi.”
“Chứ không cần thì ta tìm cô làm gì? Tán gẫu hả?”
Hắn ném vào người cô một cây trâm màu ngọc bích họa tiết một con rồng.
“Cây trâm này cô giữ lấy mà dùng. Nó có thể hạ đám lâu la, có thể làm chúng chậm động tác, trừ ngạ quỷ. Cô không thể giết ngạ quỷ bằng cây trâm này.”
“Ngạ quỷ là gì nữa?”, Trúc Chi nhét cây trâm dưới gối nằm, thắc mắc.
“Ngạ quỷ là phần linh hồn con người sau khi chết đi bị đày vào cõi Ngạ Quỷ. Những linh hồn này còn được gọi với cái tên là quỷ đói bởi chúng không thể ăn uống, bất cứ thứ gì đưa vào miệng đều biến thành lửa nóng. Ngạ quỷ là những linh hồn sống vất vưởng ở nơi tối tăm, bẩn thỉu, bộ dáng xấu xí với bụng to cổ hẹp, luôn khao khát đồ ăn. Cô phải cẩn thận khi gặp chúng.”, hắn nói như thuộc lòng.
“Tôi phải làm gì để sóng sót đây? Lỡ như tôi gặp ngạ quỷ thì sao?”
“Có một người có thể thu phục ngạ quỷ. Đó là một người bạn của ta, ta sẽ nhờ người đó giúp cô một tay. Giờ thì khuya lắm rồi, ta phải xuống âm phủ một chuyến đây.”
Trước khi đi, hắn đã thì thầm vào tai cô tên trường cô cần học. Ngôi trường đó chứa quỷ khí của thanh kiếm. Điều tiếp theo cô cần làm chính là giúp anh ta tìm được thanh kiếm ấy.
Hắn đã nhắn mạnh: lời hứa với thần giữ của không thể bội. Mà cô cũng không muốn làm kẻ bội tín. Như thế thà chết còn hơn.
Trúc Chi nhờ dì của mình đưa mình đi chợ mua mấy món đồ cần dùng. Mọi người ai cũng trố mặt nhìn hai dì cháu họ. Không phải có lời đồn dì ta ép chết cô bé sao? Sao có chuyện cô bé cười nói vui vẻ với dì ta như vậy? Lời đồn đúng là chỉ nên tin ba phần.
Mục đích của Trúc Chi đích thực muốn mọi người nhìn thấy họ thân thiết. Như vậy, cả nhà dì sẽ không phải bị người đời dèm pha, nói ra nói vào. Nhưng cô không nói cho người dì biết. Cô hy vọng sau này, họ sẽ có cuộc sống thoải mái.
Chiều tối hôm sau, hai anh em lên xe lên thành phố, dì của Trúc Chi cầm tay cô, chân thành nói:
“Tết hãy về đây chơi con nhé.”
“Dạ. Đến lúc đó dì lì xì cho con là được. Con sẽ chăm học. Con cũng sẽ mở lòng với mấy bạn cùng lớp. Dì cũng phải thường xuyên gọi điện cho con đó. Ông nội hứa lần về chơi kế tiếp sẽ chỉ con chơi cờ tướng rồi nha.”
Mấy năm rồi kể từ khi bà nội mất, cô mới lại thấy không khí ấm áp của gia đình. Cô vui đến nỗi nhảy chân sáu liên tục đến bến xe mới dừng lại. Tuấn Tú thấy thế thì cạn lời.
Chuyến xe từ quê của cô lên thành phố chỉ có sáu người: hai anh em cô, một người đàn bà đang ru con ngủ, một người con trai Trúc Chi không nhìn thấy rõ mặt và chú tài xé. Không gian yên tĩnh đến kì lạ. Với cái tốc độ chạy như vậy, cô đoán rằng chiếc xe sẽ đến thành phố nhanh thôi.
Trúc Chi thiêm thiếp giấc nồng. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu. Chỉ đến khi xe đột nhiên hãm phanh, cô mới tỉnh. Cô theo quán tính, đập cái đầu vào yên trước mặt, đau phát khóc.
Tuấn Tú nhìn Trúc Chi lo lắng.
“Sao xe đột nhiên dừng lại vậy? Tới nơi rồi à?”, Trúc Chi mơ màng hỏi.
Trúc Chi đứng dậy, chầm chậm từng bước một đến chổ chú tài xé.
“Á Á Á.”, tiếng người phụ nữ phát tan cả không gian yên tĩnh ban nảy. Đứa bé trên tay người phụ nữ khóc ngằn ngặt đến tím tái và xanh xao. Người mẹ hoảng hốt ngoài la toáng lên chẳng thể nào giữ được bình tĩnh. Trong trường hợp này, người ngoài có cái đầu lạnh hơn.
“Ai đó giúp thằng bé với. Cứ như vậy, nó chết mất.”
“Gần đây làm gì có bệnh viện nào?”, bác tài xé thở dài, “Tôi thấy có một thứ rất lạ ở ngoài đường. Tôi còn tưởng mình đâm phải thứ gì nữa chứ. Hóa ra không có gì hết.”
“KHÔNG CÓ GÌ HẾT MỚI LẠ.”, Trúc Chi nghĩ thầm. Con đường này là đoạn đường hoang vắng.
Quê của cô ngoài khu nghĩa địa ra, con đường này được xem là con đường tử. Người ta rất hạn chế đi xe vào ban đêm. Ngày trước, từng có tai nạn xảy ra trên đoạn đường này: cả một đoàn người chỉ chết duy nhất một cô gái. Từ đó, hay xuất hiện một người phụ nữ mặc đồ trắng đứng bên đường, cười rùng rợn. Những người yếu bóng vía mới thấy được nó. Họ luôn bị nó đùa giỡn. Rất nhiều vụ tai nạn xảy ra sau đó.
Trúc Chi trước đây không tin vào chuyện ma quỷ nên rất thích đi xe lên thành phố vào lúc tối, như vậy mới yên tĩnh cũng dễ ngủ hơn. Giờ cô cứ cảm thấy ớn lạnh. Nói không chừng cô còn thấy luôn bóng ma người phụ nữ đó. Nghĩ thôi đã thấy dựng tóc gáy. Trúc Chi, nắm chặt tay Tuấn Tú, âm thầm ngó nghiêng xung quanh.
“Đoạn đường này hơi vắng. Mọi người bình tĩnh ngồi đúng chổ. Tôi sẽ tiếp tục chạy. Dù thấy gì cũng không dừng lại đâu đấy.”, chú tài xé nói.
“Còn con tôi thì sao? Nhìn đi, mặt nó tái mét hết rồi.”
“Làm sao tôi biết được. Tôi đâu phải là bác sĩ.”
“Anh nói vậy mà nghe được à? Anh có còn là con người không?”
“Thôi thôi.. Hai người đừng gây nhau nữa.”, Tuấn Tú can ngăn, “Như vậy đi, chú cứ chạy xe. Còn cô đưa em bé đây. Tôi là sinh viên trường y, để tôi xem thằng bé một chút.”
“Hay quá.”, người mẹ vui mừng.
“Cô đừng lo lắng. Đây chỉ là hiện tượng ‘cơn khóc lặng xanh xao’ hay gặp ở trẻ em. Thường gặp sau một tai nạn gây đau hay do giật mình bởi thứ gì đó, làm chậm nhịp tim, hạ huyết áp, ngưng thở và có thể ngất đi. Bệnh nhân thường mất đi tri giác, kèm theo hiện tượng co giật. Nó sẽ hồi phục nhanh trong vòng vài phút tới. Tuy nhiên, chúng ta không nên chủ quan, bởi vì nó lại có nhiều điểm khá tương đồng với bệnh về thần kinh hay tim mạch. Tốt nhất sau khi đến thành phố, cô hãy đưa em bé đi làm một vài xét nghiệm để chắc chắn hơn.”
“Cảm ơn cậu nhiều. Tôi mới đưa con đi làm vài xét nghiệm tuần trước. Bác sĩ cho biết sức khỏe nó rất tốt, không có dấu hiệu bệnh nào về thần kinh hay tim mạch đâu.”
“Nói vậy, có thể chú tài xé thắng xe gấp làm em bé giật mình chăng?”
“Có lẽ là vậy.”
Chạy chưa được bao lâu, chú tài xé lại tiếp tục dừng xe. Mọi người một lần nữa rơi vào trạng thái hoang mang.
“CÔ GÁI ĐÓ ĐỨNG NGAY KIA.”, chú tài xé la lên, ông lau ra xe chạy trối chết, mất tâm.
Người con trai còn lại trên xe cuối cùng cũng thức dậy. Hắn điềm tĩnh bước xuống xe. Mỗi bước đi của hắn đều toát ra vẻ quý phái, thanh lịch nhưng vẫn lạnh lùng. Trúc Chi có thể ngửi được mùi nguy hiểm như mùi của gã tóc đỏ Huyết Yêu. Hắn là ai? Sao toát ra luồng khí khiến người khác hoảng sợ như vây?
“Tốt nhất mọi người cứ ngồi yên một chổ. Mọi chuyện sẽ không sao đâu. Tôi sẽ ra xem thế nào.”, trước khi mất hút, hắn ném lại một câu.
Giọng điệu của hắn tuy lạnh lùng. Nhưng rõ ràng là giọng của một thằng nhóc tầm 17, 18 tuổi thôi. Sao có thể khiến tim của Trúc Chi bất giác đập loạn lên, bất giác tin vào lời nói của hắn như vậy?
“Anh sẽ đi cùng với thằng bé. Em ở lại trên xe với cô ấy nhé.”, Tuấn Tú vỗ vỗ nhẹ lên tay em gái mình trấn an.
Trúc Chi gật đầu. Cô nhìn ra ngoài xe xem tình hình.
Tình hình không mấy khả quan lắm: em bé trên xe vẫn khóc không ngừng mặc cho những nổ lực dỗ dành của mẹ, ngoài xe không chỉ có một người phụ nữ còn có cả tá bóng người xuất hiện đằng sau. Họ đều là MA.
Trúc Chi nhìn thấy họ rất rõ ràng. Cô lo hai người kia không nhìn thấy. Bằng chứng là thằng anh khờ của cô cứ dáo dác khắp nơi, có vẻ chẳng hiểu điều gì đang xảy ra ngoài vẻ quạnh hiu của con đường.
“Nè, anh có thấy gì đâu? Chú mày thấy gì không?”, Tuấn Tú hỏi.
“Chuyện phức tạp hơn rồi đây. Có cả một binh đoàn ở đây.”
“Binh đoàn gì? Chú mày đang nói cái gì vậy?”
“Người như anh không hiểu được đâu.”
Dứt lời, người con trai rút thanh kiếm gỗ ra lao vào đánh chí chóe với không khí. Tuấn Tú cho rằng thằng nhóc bị điên. Người bình thường đâu ai cầm thanh kếm gỗ làm gì? Bây giờ con hành động điên điên như vậy nữa.
“Mình nên làm gì để giúp thằng bé đây? Mình không học khoa tâm thần nên không biết trường hợp này là gì.”, Tuấn Tú thầm nói.
Đến nước này, Trúc Chi chạy ra khỏi xe, cầm vai anh trai mình, nghiêm túc nói:
“Anh lên xe với cô ấy đi. Đứa bé liên tục khóc. Em cũng không biết làm gì. Chuyện ngoài này em sẽ giúp cậu ấy một chút.”
“Thằng đó điên chứ có gì đâu mà giúp. Không cẩn thận, em có thể bị thương đấy. Nguy hiểm lắm.”
“Anh đứng đó vướng tay vướng chân mới nguy hiểm đó. Em có một chút chiêu tự vệ. Anh yên tâm lên xe đi. Nhớ kéo hết màng chê lại. Không đứa nhỏ thấy câu ta như vậy không ngừng khóc nữa là khổ. Anh quên em từng là người tự kỉ sao? Nhìn thái độ là biết cậu ta không được bình thường. Để em tiếp cận xem sao.”
“Được rồi. Cẩn thận một chút.”,
Trúc Chi gật đầu, đồng thời rút cây trâm đang giấu trong túi quần ra, phi vào những hồn ma.
“Cô có thể nhìn thấy chúng?”
“Cẩn thận.”, Trúc Chi đâm một nhát chí mạng vào một tên có khuôn mặt nát bét một bên, tím tái vô cùng đáng sợ, đang hâm hê muốn hại cậu ta, “Tập trung một chút. Tôi không có giỏi đánh nhau đâu.”
“Cảm ơn cô.”
“Ngân Chi. Tôi tên Ngân Chi.”
Trúc Chi thầm cảm ơn Huyết Yêu. Không ngờ cây trâm này lợi hại như vậy, mỗi một nhát đâm vào một hồn ma, đều khiến chúng biến mất, lợi hại hơn gấp 100 lần so với cây kiếm gỗ của tên bí ẩn kia.
Lo suy nghĩ về tên đầu đỏ, Trúc Chi bị ba con ma giữ lại. Chúng dừng răng cắn một cái vào vai cô khiến cô rú lên, nằm bệp xuống đất. Cây trâm trên tay của cô văng xa.
Cậu con trai kia còn tệ hơn. Có thể vung kiếm quá nhiều khiến cậu mất sức. Nên cậu cũng bị cả đám khống chế.
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, ra ám hiệu.
“CHÚNG MÀY PHẢI CHẾT.”, cả đám ma cười man rợ.
.