Chương 4
“Không cần tìm đâu.” Tô Ngộ An lập tức nói ra Diệp Cẩn Dư vừa dứt lời.
Hắn nhẹ nhàng lau sạch vết máu ở khóe miệng, vừa đưa khăn tay màu trắng nhiễm vết máu cho Mặc Thạch vừa đứng lên, Tô Ngộ An nhìn về phía tiểu cô nương còn đang sững sờ, nở nụ trấn an có chút ngây ngô của thiếu niên.
“Ta không sao, muội xem, chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi, không cần tìm đại phu đâu.”
Nôn ra máu đối với hắn mà nói chẳng qua là sự không thoải mái trong nháy mắt.
Mẫu hậu của hắn trong lúc mang thai đã bị tính kế, trúng độc nhiều lần, mặc dù cứu chữa kịp thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại khiến cho hắn sau khi sinh ra đã chịu đủ sự tra tấn vì thai độc.
Những thai độc này là kết quả của nhiều loại độc tố ảnh hưởng, sớm tạo thành một loại độc tính càng mạnh hơn trong cơ thể hắn, tác dụng cũng càng thêm phức tạp, càng khó giải quyết hơn.
Trải qua sự cố gắng nhiều năm của các vị thái y và đại sư, cũng chỉ có thể khống chế độc trong người hắn, mỗi ba tháng thì độc sẽ phát tác một lần, nhưng theo sự tăng lên của tuổi tác thì độc tố sẽ tích lũy nhiều lên, khoảng thời gian phát tác của độc cũng càng ngày càng ngắn.
Hiện tại cách lần độc phát tác tiếp theo chỉ còn không tới mười ngày, độc tố trải qua sự áp chế trong ba tháng làm cho thân thể phản ứng càng ngày càng thường xuyên hơn, từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn đã quen với chuyện thân thể của mình sẽ xuất hiện các loại “dấu hiệu” trước khi phát bệnh rồi.
Chỉ là dường như đã hù dọa tiểu cô nương này rồi, trong lòng Tô Ngộ An có chút áy náy.
Diệp Cẩn Dư chỉ cảm thấy sắc mặt của thiếu niên này giống y hệt như sắc mặt nàng ở kiếp trước, nhưng mỗi lần nàng sinh bệnh đều sẽ cảm thấy cơ thể suy yếu bất lực, tinh thần mệt mỏi, thậm chí còn cảm thấy cả hít thở cũng là một điều xa xỉ, vì sao dáng vẻ của hắn lại như không cảm giác được gì.
Diệp Cẩn Dư nhìn bộ dáng của tiểu thiếu niên Mặc Thạch bên cạnh Tô Ngộ An, mặc dù trên mặt Mặc Thạch mang đầy sự lo lắng nhưng cũng không nóng nảy, chỉ mím chặt môi.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc: “Tô ca ca, hầu bao ta tặng huynh, huynh phải đeo trên người đó, nó rất hữu dụng.”
“Bên trong ta bỏ lá sen, hương thơm có thể khiến huynh cảm thấy rất dễ chịu.” Sợ hắn không xem trọng, Diệp Cẩn Dư còn cố ý nhấn mạnh, nhưng lại không thể nói rõ ra là cái hầu bao này trợ giúp làm giảm bệnh tật.
Vật liệu trong túi hương nhỏ đều được lấy từ không gian của nàng, trong quá trình sinh trưởng đã hấp thụ linh khí dồi dào.
Mặc dù Diệp Cẩn Dư không biết rốt cuộc hắn bệnh nghiêm trọng đến mức nào, nhưng chỉ cần hắn hít vào một chút linh khí thì những linh khí này vẫn có thể trợ giúp bồi dưỡng lục phủ ngũ tạng của hắn, mặc dù tác dụng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể làm dịu được một vài triệu chứng khó chịu.
Sau khi quay về viện của mình, Diệp Cẩn Dư nghĩ đến dáng vẻ vờ như kiên cường của thiếu niên, tìm lý do đẩy người bên cạnh đi rồi tiến vào không gian.
Nàng nhớ rõ trong chồng sách còn sót lại kia, ngoại trừ mấy quyển tiểu thuyết thì trong bốn quyển sách còn lại có một quyển về điều dưỡng thân thể, hẳn là có chút tác dụng đối với người bệnh từ nhỏ như Tô ca ca.
Cụ thể là vấn đề gì, phải châm kim chữa trị như thế nào, chỉ có thể chờ nàng tìm cơ hội bắt mạch cho hắn thì mới biết được.
Hơn nữa nếu phụ thân của Tô ca ca là bằng hữu tốt của Diệp phụ, vậy thì thân phận kia cũng không thấp.
Nếu đại phu bọn họ tìm cũng không trị khỏi được cho hắn, gà mờ có kiến thức lý thuyết nhưng không có một chút kinh nghiệm thực hành nào như nàng đây lại càng không chữa được.
Nàng cũng chỉ có thể ỷ vào linh vật không gian để chế tạo ra thuốc, từ từ điều dưỡng thân thể cho người ta.
Một lần nữa cảm thán bản thân mình làm gì cũng không tiện, ngay cả làm việc tốt cũng phải cẩn thận suy xét hết lần này đến lần khác, Diệp Cẩn Dư cam chịu số phận bắt đầu lật sách.
*
“Điện… Thiếu gia, uống thuốc thôi.”
Mặc Thạch kịp thời sửa lại miệng khi ánh mắt của thiếu gia lướt qua, hắn đặt một bát thuốc màu nâu đen tản ra mùi đắng nồng đậm lên mặt bàn trước mặt Tô Ngộ An.
Thuốc là do sư phụ hắn ta, Mặc Phong sắc, sau khi sắc thuốc xong bảo hắn ta tới lấy, sau đó thì sư phụ sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Mặc Thanh đã quen với việc sư phụ mình thần long thấy đầu không thấy đuôi, trên đường đưa thiếu gia đến Sùng Châu có lẽ là lần gặp mặt lâu nhất của hai sư đồ bọn họ.
Nhìn thiếu gia chỉ lớn ngang mình mà mặt không đổi sắc uống hết nguyên một bát thuốc, Mặc Thạch vừa nhớ tới cái mùi trước kia, lúc hắn ở trong cung đã thử thuốc cho thiếu gia, mặt của Mặc Thạch lập tức lộ ra vẻ sầu khổ, lại nhịn không được mà đau lòng.
Bệ hạ rõ ràng là có nhiều nhi tử như vậy, lại cứ một mực không khoan dung được cho Thái tử có thiên phú nhất của mình, sao thiếu gia nhà bọn họ tốt như vậy, ưu tú như vậy lại phải chịu nhiều cực khổ như thế chứ,
“Lấy lễ vật mà tiểu thiếu gia và tiểu thư Diệp gia tặng tới đây đi.”
Thưởng thức đủ vẻ mặt biến hóa không ngừng của tiểu thư đồng, Tô Ngộ An mở miệng ngăn cản suy nghĩ lung tung của hắn ta, đỡ cho thư đồng có mạch suy nghĩ đầy sinh động này tùy tiện vẩn vơ ra một đống âm mưu quỷ kế, tự mình dọa mình.
“A dạ, dạ.” Vừa về đến liền sắc thuốc cho thiếu gia uống, lễ vật tặng cho thiếu gia còn đặt trong túi tay áo của hắn ta, lúc này Mặc Thạch lấy đồ ra đặt lên bàn, hỏi một cách tự nhiên: “Thiếu gia muốn đặt ở đâu ạ?”
“Cái này treo bên cạnh màn, hộp vàng này để trong ngăn tủ.”
Tô Ngộ An nghĩ đến dáng vẻ nghiêm trang, trịnh trọng của tiểu nữ nhi Diệp gia lúc căn dặn hắn, bàn tay khều khều túi hương nhỏ trên bàn hơi dừng lại, khóe môi cong lên, ấm giọng nói.
“Được.” Mặc Thạch cầm lấy túi hương đi về phía bên giường, vừa đi vừa quan sát vật nhỏ trên tay, món đồ thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, thậm chí chế tác có thể nói là thô ráp, chất lượng so với hầu bao trước kia thiếu gia dùng không chỉ kém hơn một chút.
Cũng không biết làm sao lại vào được mắt thiếu gia.
Còn không quý bằng hộp vàng kia đâu.
Chuyện ban ngày Tô Ngộ An nôn ra máu vẫn bị Diệp phụ biết được, Diệp phụ là muốn lùi thời gian tổ chức tiệc tẩy trần, có điều bản thân Tô Ngộ An cho rằng, dù sao cũng chỉ là người một nhà ăn cơm với nhau, cũng không nên không chậm trễ vì bất cứ lý do gì.
Buổi tối tiệc tẩy trần mà người của Diệp gia chuẩn bị để nghênh đón Tô Ngộ An được cử hành đúng giờ, nói chính thức như vậy, thật ra cũng chỉ là một bữa cơm bình thường không có người ngoài thôi.
Trên bàn cơm, Diệp Cẩn Dư quan sát thấy sắc mặt của Tô ca ca đã khá hơn nhiều so với lúc nôn ra máu, hơi tự luyến mà gán công lao của sự biến hóa này cho cái hầu bao nhỏ của mình, tâm tình vốn dĩ cũng không kém càng trở nên tốt hơn nhiều.
Diệp Cẩn càng có động lực với chuyện vụng trộm dùng không gian giúp người ta điều dưỡng thân thể.
Đè lại người ca ca ruột không bớt lo đang rục rà rục rịch muốn để ca ca mới nhậm chức mang ra ngoài chơi, khóe mắt Diệp Cẩn Dư thoáng thấy vẻ mặt của Diệp phụ Diệp mẫu dường như có một chút không đúng.
Sau khi trở về, Diệp Cẩn Dư càng nghĩ càng thấy có vấn đề, nửa làm nũng nửa không hỏi đại nha hoàn chăm sóc nàng: “Lục Ly tỷ tỷ, vì sao vừa rồi ta thấy dáng vẻ của phụ thân và mẫu thân hình như không vui lắm?”
Nàng nhìn thấy lúc ăn cơm phụ thân nhìn mẫu thân nhiều thêm mấy lần, vẻ mặt ông lộ ra mấy phần cẩn thận dè dặt, nếu không phải nàng quan sát tỉ mỉ thì thật đúng là sẽ không nhận ra, mẫu thân nàng còn không chú ý đến, phải biết rằng bình thường chuyện này là không thể nào.
Lục Ly tỷ tỷ và Lục Tường bên cạnh nàng đều là đại nha hoàn của mẫu thân, chỉ là sau khi dọn nhà thì bị điều tới chăm sóc nàng một khoảng thời gian, chờ sau khi nha hoàn mới huấn luyện xong, bọn họ vẫn phải trở về.
Lục Ly chắc chắn có liên hệ với người của chính viện, nói không chừng nàng ấy sẽ biết tin tức gì đó.
Lục Ly do dự trong phút chốc, nghĩ đến mấy ngày nữa tiểu thư chắc chắn sẽ biết, nàng ấy liền uyển chuyển nhắc nhở một chút: “Tổ mẫu của tiểu thư và thiếu gia không chỉ đưa lễ vật từ Kinh thành tới, còn đưa tới một nha hoàn cho phu nhân.”
Ồ, nàng hiểu rồi.
Diệp Cẩn Dư vẻ mặt hiểu rõ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
Đưa thị thiếp thông phòng cho phụ thân à, nàng thật sự hiểu, từ khi nàng sinh ra cho đến bây giờ, tổ mẫu mà nàng chưa từng gặp mặt kia đã đưa cho phụ thân nàng năm nha hoàn thông phòng, lần này là người thứ sáu rồi.
Mãi cho đến trước khi bọn họ đến Sùng Châu, năm nha hoàn từ Kinh thành tới kia mới được phân phát xong, không nghĩ tới người của năm nay lại tới nhanh như vậy.
Mặc dù phụ thân và mẫu thân nàng rất tình cảm, phụ thân nàng chưa từng chạm tới mấy nha hoàn kia, nhưng đối với Diệp mẫu mà nói, bà bà làm như vậy vẫn rất khiến người ta chán ghét, làm khó cho bà còn có thể tin tưởng hai nhũ mẫu mà bà bà đưa tới cho cặp sinh đôi.
Trong nhà đã từng có nhiều “nha hoàn” như vậy, Diệp Cẩn Dư không chỉ một lần cảm thấy may mắn, cũng may ánh mắt của tổ mẫu nàng không tốt lắm, năm “nha hoàn” đưa tới đều là người hơi có chút vớ va vớ vẩn.
Sự vớ va vớ vẩn ở đây không chỉ là thiếu hụt về tướng mạo, mà trong tính cách cũng tồn tại lỗ hổng cực lớn.
Ví dụ như, người đầu tiên, quá tự luyến với tướng mạo của mình, cho nên sau đó bị mỹ mạo của người từng là mỹ nhân đệ nhất Giang Nam, cũng chính là mẹ nàng tùy tiện đả kích đến mức suy sụp.
Người thứ hai, so với người đầu tiên thì tốt hơn một chút, nhưng mà quá ầm ĩ, bị Diệp phụ lấy lý do là một người đã có thể ầm ĩ đến nhà cửa Diệp phủ không yên mà đưa đến biệt viện, chân chính biến thành một nha hoàn.
Mấy người khác cũng có kết cục không khác là bao.
Lúc người thứ nhất và người thứ hai xuất hiện, Diệp Cẩn Dư cũng từng dâng lên suy nghĩ sắp bắt đầu vở kịch trạch đấu, sau khi mấy người tới tính cách đều như vậy, hiện tại, Diệp Cẩn Dư đã không còn ý chí chiến đấu gì nữa.
Thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ “nha hoàn” lần này sẽ là cực phẩm như thế nào.
Căn cứ vào tình cảm mẫu nữ thân thiết, ngày thứ hai sau khi thỉnh an mẫu thân, Diệp Cẩn Dư còn lôi kéo ca ca ở lại, chuẩn bị cùng mẫu thân nàng vượt qua thời gian thương tâm. Ủng hộ chính chủ vào ngay == ?r Umtr?yện.vn ==
Vân Thu Uyển làm nhi tức (con dâu) nhiều năm như vậy, mặc dù vẫn có chút đau lòng, nhưng cũng không thật sự quá để tâm tới nha hoàn sắp đến.
Thậm chí còn nói với bọn họ chuyện này.
Lúc này Diệp Cẩn Dư mới biết được, “nha hoàn” sắp đến tên là Vu Mãn Ngân, không chỉ không thuộc về dạng ti tiện mà còn là tiểu nữ nhi của một phú thương có thân phận, nghe nói lão phu nhân của Trung Nghĩa Hầu phủ hàng năm đều muốn đưa thị thiếp cho nhi tử của mình, phú thương đó liền đưa nữ nhi của mình tới, muốn nhờ vả chút quan hệ với Hầu phủ.
Nhóm của bọn họ vốn dĩ đi cùng với nhóm của Tô Ngộ An xuất phát từ Kinh thành, bởi vì Vu Mãn Ngân ở trên đường không quen khí hậu, hai đội nhân mã cũng chỉ có thể tách ra.
Những tin tức này hôm qua Diệp phụ nhận được thư gửi tới từ Kinh thành mới biết được.
Quan trọng nhất chính là, tiểu nữ nhi của phú thương kia chậm nhất là buổi sáng ngày mai sẽ tới.
Diệp Cẩn Dư cuối cùng cũng dâng lên cảm giác nguy cơ nhàn nhạt.
Hắn nhẹ nhàng lau sạch vết máu ở khóe miệng, vừa đưa khăn tay màu trắng nhiễm vết máu cho Mặc Thạch vừa đứng lên, Tô Ngộ An nhìn về phía tiểu cô nương còn đang sững sờ, nở nụ trấn an có chút ngây ngô của thiếu niên.
“Ta không sao, muội xem, chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi, không cần tìm đại phu đâu.”
Nôn ra máu đối với hắn mà nói chẳng qua là sự không thoải mái trong nháy mắt.
Mẫu hậu của hắn trong lúc mang thai đã bị tính kế, trúng độc nhiều lần, mặc dù cứu chữa kịp thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại khiến cho hắn sau khi sinh ra đã chịu đủ sự tra tấn vì thai độc.
Những thai độc này là kết quả của nhiều loại độc tố ảnh hưởng, sớm tạo thành một loại độc tính càng mạnh hơn trong cơ thể hắn, tác dụng cũng càng thêm phức tạp, càng khó giải quyết hơn.
Trải qua sự cố gắng nhiều năm của các vị thái y và đại sư, cũng chỉ có thể khống chế độc trong người hắn, mỗi ba tháng thì độc sẽ phát tác một lần, nhưng theo sự tăng lên của tuổi tác thì độc tố sẽ tích lũy nhiều lên, khoảng thời gian phát tác của độc cũng càng ngày càng ngắn.
Hiện tại cách lần độc phát tác tiếp theo chỉ còn không tới mười ngày, độc tố trải qua sự áp chế trong ba tháng làm cho thân thể phản ứng càng ngày càng thường xuyên hơn, từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn đã quen với chuyện thân thể của mình sẽ xuất hiện các loại “dấu hiệu” trước khi phát bệnh rồi.
Chỉ là dường như đã hù dọa tiểu cô nương này rồi, trong lòng Tô Ngộ An có chút áy náy.
Diệp Cẩn Dư chỉ cảm thấy sắc mặt của thiếu niên này giống y hệt như sắc mặt nàng ở kiếp trước, nhưng mỗi lần nàng sinh bệnh đều sẽ cảm thấy cơ thể suy yếu bất lực, tinh thần mệt mỏi, thậm chí còn cảm thấy cả hít thở cũng là một điều xa xỉ, vì sao dáng vẻ của hắn lại như không cảm giác được gì.
Diệp Cẩn Dư nhìn bộ dáng của tiểu thiếu niên Mặc Thạch bên cạnh Tô Ngộ An, mặc dù trên mặt Mặc Thạch mang đầy sự lo lắng nhưng cũng không nóng nảy, chỉ mím chặt môi.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc: “Tô ca ca, hầu bao ta tặng huynh, huynh phải đeo trên người đó, nó rất hữu dụng.”
“Bên trong ta bỏ lá sen, hương thơm có thể khiến huynh cảm thấy rất dễ chịu.” Sợ hắn không xem trọng, Diệp Cẩn Dư còn cố ý nhấn mạnh, nhưng lại không thể nói rõ ra là cái hầu bao này trợ giúp làm giảm bệnh tật.
Vật liệu trong túi hương nhỏ đều được lấy từ không gian của nàng, trong quá trình sinh trưởng đã hấp thụ linh khí dồi dào.
Mặc dù Diệp Cẩn Dư không biết rốt cuộc hắn bệnh nghiêm trọng đến mức nào, nhưng chỉ cần hắn hít vào một chút linh khí thì những linh khí này vẫn có thể trợ giúp bồi dưỡng lục phủ ngũ tạng của hắn, mặc dù tác dụng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể làm dịu được một vài triệu chứng khó chịu.
Sau khi quay về viện của mình, Diệp Cẩn Dư nghĩ đến dáng vẻ vờ như kiên cường của thiếu niên, tìm lý do đẩy người bên cạnh đi rồi tiến vào không gian.
Nàng nhớ rõ trong chồng sách còn sót lại kia, ngoại trừ mấy quyển tiểu thuyết thì trong bốn quyển sách còn lại có một quyển về điều dưỡng thân thể, hẳn là có chút tác dụng đối với người bệnh từ nhỏ như Tô ca ca.
Cụ thể là vấn đề gì, phải châm kim chữa trị như thế nào, chỉ có thể chờ nàng tìm cơ hội bắt mạch cho hắn thì mới biết được.
Hơn nữa nếu phụ thân của Tô ca ca là bằng hữu tốt của Diệp phụ, vậy thì thân phận kia cũng không thấp.
Nếu đại phu bọn họ tìm cũng không trị khỏi được cho hắn, gà mờ có kiến thức lý thuyết nhưng không có một chút kinh nghiệm thực hành nào như nàng đây lại càng không chữa được.
Nàng cũng chỉ có thể ỷ vào linh vật không gian để chế tạo ra thuốc, từ từ điều dưỡng thân thể cho người ta.
Một lần nữa cảm thán bản thân mình làm gì cũng không tiện, ngay cả làm việc tốt cũng phải cẩn thận suy xét hết lần này đến lần khác, Diệp Cẩn Dư cam chịu số phận bắt đầu lật sách.
*
“Điện… Thiếu gia, uống thuốc thôi.”
Mặc Thạch kịp thời sửa lại miệng khi ánh mắt của thiếu gia lướt qua, hắn đặt một bát thuốc màu nâu đen tản ra mùi đắng nồng đậm lên mặt bàn trước mặt Tô Ngộ An.
Thuốc là do sư phụ hắn ta, Mặc Phong sắc, sau khi sắc thuốc xong bảo hắn ta tới lấy, sau đó thì sư phụ sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Mặc Thanh đã quen với việc sư phụ mình thần long thấy đầu không thấy đuôi, trên đường đưa thiếu gia đến Sùng Châu có lẽ là lần gặp mặt lâu nhất của hai sư đồ bọn họ.
Nhìn thiếu gia chỉ lớn ngang mình mà mặt không đổi sắc uống hết nguyên một bát thuốc, Mặc Thạch vừa nhớ tới cái mùi trước kia, lúc hắn ở trong cung đã thử thuốc cho thiếu gia, mặt của Mặc Thạch lập tức lộ ra vẻ sầu khổ, lại nhịn không được mà đau lòng.
Bệ hạ rõ ràng là có nhiều nhi tử như vậy, lại cứ một mực không khoan dung được cho Thái tử có thiên phú nhất của mình, sao thiếu gia nhà bọn họ tốt như vậy, ưu tú như vậy lại phải chịu nhiều cực khổ như thế chứ,
“Lấy lễ vật mà tiểu thiếu gia và tiểu thư Diệp gia tặng tới đây đi.”
Thưởng thức đủ vẻ mặt biến hóa không ngừng của tiểu thư đồng, Tô Ngộ An mở miệng ngăn cản suy nghĩ lung tung của hắn ta, đỡ cho thư đồng có mạch suy nghĩ đầy sinh động này tùy tiện vẩn vơ ra một đống âm mưu quỷ kế, tự mình dọa mình.
“A dạ, dạ.” Vừa về đến liền sắc thuốc cho thiếu gia uống, lễ vật tặng cho thiếu gia còn đặt trong túi tay áo của hắn ta, lúc này Mặc Thạch lấy đồ ra đặt lên bàn, hỏi một cách tự nhiên: “Thiếu gia muốn đặt ở đâu ạ?”
“Cái này treo bên cạnh màn, hộp vàng này để trong ngăn tủ.”
Tô Ngộ An nghĩ đến dáng vẻ nghiêm trang, trịnh trọng của tiểu nữ nhi Diệp gia lúc căn dặn hắn, bàn tay khều khều túi hương nhỏ trên bàn hơi dừng lại, khóe môi cong lên, ấm giọng nói.
“Được.” Mặc Thạch cầm lấy túi hương đi về phía bên giường, vừa đi vừa quan sát vật nhỏ trên tay, món đồ thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, thậm chí chế tác có thể nói là thô ráp, chất lượng so với hầu bao trước kia thiếu gia dùng không chỉ kém hơn một chút.
Cũng không biết làm sao lại vào được mắt thiếu gia.
Còn không quý bằng hộp vàng kia đâu.
Chuyện ban ngày Tô Ngộ An nôn ra máu vẫn bị Diệp phụ biết được, Diệp phụ là muốn lùi thời gian tổ chức tiệc tẩy trần, có điều bản thân Tô Ngộ An cho rằng, dù sao cũng chỉ là người một nhà ăn cơm với nhau, cũng không nên không chậm trễ vì bất cứ lý do gì.
Buổi tối tiệc tẩy trần mà người của Diệp gia chuẩn bị để nghênh đón Tô Ngộ An được cử hành đúng giờ, nói chính thức như vậy, thật ra cũng chỉ là một bữa cơm bình thường không có người ngoài thôi.
Trên bàn cơm, Diệp Cẩn Dư quan sát thấy sắc mặt của Tô ca ca đã khá hơn nhiều so với lúc nôn ra máu, hơi tự luyến mà gán công lao của sự biến hóa này cho cái hầu bao nhỏ của mình, tâm tình vốn dĩ cũng không kém càng trở nên tốt hơn nhiều.
Diệp Cẩn càng có động lực với chuyện vụng trộm dùng không gian giúp người ta điều dưỡng thân thể.
Đè lại người ca ca ruột không bớt lo đang rục rà rục rịch muốn để ca ca mới nhậm chức mang ra ngoài chơi, khóe mắt Diệp Cẩn Dư thoáng thấy vẻ mặt của Diệp phụ Diệp mẫu dường như có một chút không đúng.
Sau khi trở về, Diệp Cẩn Dư càng nghĩ càng thấy có vấn đề, nửa làm nũng nửa không hỏi đại nha hoàn chăm sóc nàng: “Lục Ly tỷ tỷ, vì sao vừa rồi ta thấy dáng vẻ của phụ thân và mẫu thân hình như không vui lắm?”
Nàng nhìn thấy lúc ăn cơm phụ thân nhìn mẫu thân nhiều thêm mấy lần, vẻ mặt ông lộ ra mấy phần cẩn thận dè dặt, nếu không phải nàng quan sát tỉ mỉ thì thật đúng là sẽ không nhận ra, mẫu thân nàng còn không chú ý đến, phải biết rằng bình thường chuyện này là không thể nào.
Lục Ly tỷ tỷ và Lục Tường bên cạnh nàng đều là đại nha hoàn của mẫu thân, chỉ là sau khi dọn nhà thì bị điều tới chăm sóc nàng một khoảng thời gian, chờ sau khi nha hoàn mới huấn luyện xong, bọn họ vẫn phải trở về.
Lục Ly chắc chắn có liên hệ với người của chính viện, nói không chừng nàng ấy sẽ biết tin tức gì đó.
Lục Ly do dự trong phút chốc, nghĩ đến mấy ngày nữa tiểu thư chắc chắn sẽ biết, nàng ấy liền uyển chuyển nhắc nhở một chút: “Tổ mẫu của tiểu thư và thiếu gia không chỉ đưa lễ vật từ Kinh thành tới, còn đưa tới một nha hoàn cho phu nhân.”
Ồ, nàng hiểu rồi.
Diệp Cẩn Dư vẻ mặt hiểu rõ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
Đưa thị thiếp thông phòng cho phụ thân à, nàng thật sự hiểu, từ khi nàng sinh ra cho đến bây giờ, tổ mẫu mà nàng chưa từng gặp mặt kia đã đưa cho phụ thân nàng năm nha hoàn thông phòng, lần này là người thứ sáu rồi.
Mãi cho đến trước khi bọn họ đến Sùng Châu, năm nha hoàn từ Kinh thành tới kia mới được phân phát xong, không nghĩ tới người của năm nay lại tới nhanh như vậy.
Mặc dù phụ thân và mẫu thân nàng rất tình cảm, phụ thân nàng chưa từng chạm tới mấy nha hoàn kia, nhưng đối với Diệp mẫu mà nói, bà bà làm như vậy vẫn rất khiến người ta chán ghét, làm khó cho bà còn có thể tin tưởng hai nhũ mẫu mà bà bà đưa tới cho cặp sinh đôi.
Trong nhà đã từng có nhiều “nha hoàn” như vậy, Diệp Cẩn Dư không chỉ một lần cảm thấy may mắn, cũng may ánh mắt của tổ mẫu nàng không tốt lắm, năm “nha hoàn” đưa tới đều là người hơi có chút vớ va vớ vẩn.
Sự vớ va vớ vẩn ở đây không chỉ là thiếu hụt về tướng mạo, mà trong tính cách cũng tồn tại lỗ hổng cực lớn.
Ví dụ như, người đầu tiên, quá tự luyến với tướng mạo của mình, cho nên sau đó bị mỹ mạo của người từng là mỹ nhân đệ nhất Giang Nam, cũng chính là mẹ nàng tùy tiện đả kích đến mức suy sụp.
Người thứ hai, so với người đầu tiên thì tốt hơn một chút, nhưng mà quá ầm ĩ, bị Diệp phụ lấy lý do là một người đã có thể ầm ĩ đến nhà cửa Diệp phủ không yên mà đưa đến biệt viện, chân chính biến thành một nha hoàn.
Mấy người khác cũng có kết cục không khác là bao.
Lúc người thứ nhất và người thứ hai xuất hiện, Diệp Cẩn Dư cũng từng dâng lên suy nghĩ sắp bắt đầu vở kịch trạch đấu, sau khi mấy người tới tính cách đều như vậy, hiện tại, Diệp Cẩn Dư đã không còn ý chí chiến đấu gì nữa.
Thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ “nha hoàn” lần này sẽ là cực phẩm như thế nào.
Căn cứ vào tình cảm mẫu nữ thân thiết, ngày thứ hai sau khi thỉnh an mẫu thân, Diệp Cẩn Dư còn lôi kéo ca ca ở lại, chuẩn bị cùng mẫu thân nàng vượt qua thời gian thương tâm. Ủng hộ chính chủ vào ngay == ?r Umtr?yện.vn ==
Vân Thu Uyển làm nhi tức (con dâu) nhiều năm như vậy, mặc dù vẫn có chút đau lòng, nhưng cũng không thật sự quá để tâm tới nha hoàn sắp đến.
Thậm chí còn nói với bọn họ chuyện này.
Lúc này Diệp Cẩn Dư mới biết được, “nha hoàn” sắp đến tên là Vu Mãn Ngân, không chỉ không thuộc về dạng ti tiện mà còn là tiểu nữ nhi của một phú thương có thân phận, nghe nói lão phu nhân của Trung Nghĩa Hầu phủ hàng năm đều muốn đưa thị thiếp cho nhi tử của mình, phú thương đó liền đưa nữ nhi của mình tới, muốn nhờ vả chút quan hệ với Hầu phủ.
Nhóm của bọn họ vốn dĩ đi cùng với nhóm của Tô Ngộ An xuất phát từ Kinh thành, bởi vì Vu Mãn Ngân ở trên đường không quen khí hậu, hai đội nhân mã cũng chỉ có thể tách ra.
Những tin tức này hôm qua Diệp phụ nhận được thư gửi tới từ Kinh thành mới biết được.
Quan trọng nhất chính là, tiểu nữ nhi của phú thương kia chậm nhất là buổi sáng ngày mai sẽ tới.
Diệp Cẩn Dư cuối cùng cũng dâng lên cảm giác nguy cơ nhàn nhạt.