Chương : 144
Dịch: mafia777
Trí nhớ không tốt a!
Mới vừa ăn một trận mệt mỏi xong, vậy mà trong nháy mắt, Hàn Nghệ lại tái phạm một sai lầm tương tự.
Nhưng nếu Hàn Nghệ không làm như vậy, thì hắn không phải là Hàn Nghệ nữa. Không lâu trước đó, Hàn nghệ không có thân nhân, bằng hữu chính là tất cả với hắn. Hai từ này đối với hắn mà nói, có quá nhiều ý nghĩa.
Bởi vì Dương Phi Tuyết đến, nên mọi người cũng không vội vàng lên đường. Đến bên một gốc cây nghỉ tạm.
"Dương tỷ tỷ, ăn điểm tâm, đây là đệ làm đấy."
Hùng Đệ bưng điểm tâm mình làm đưa đến trước mặt mặt Dương Phi Tuyết, y vẫn thường đối đãi với người khác chân thành như vậy, thường đem thức ăn tốt nhất để chiêu đãi người. Bất cứ một ai đều rất khó ghét nhóc béo này, cho dù y rất nhiều chuyện.
"Cảm ơn Tiểu Béo."
Dương Phi Tuyết thật sự rất đói bụng, cầm điểm tâm liền bắt đầu ăn.
Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết ăn như hổ đói, thầm thở dài, cầm một bình rượu ngồi trên xe đẩy, uống rượu mà cũng không biết đang nghĩ gì.
Dương Phi Tuyết đột nhiên thấy Hàn Nghệ mãi không nói chuyện, thoáng lau vụn bánh ở cạnh miệng, nói: "Hàn nghệ, có phải ta làm phiền ngươi rồi?"
Hàn Nghệ ngẩn ra, lắc đầu, nói: "Ta chỉ là có chút không hiểu, vì sao cô lại muốn chạy tới nơi này chịu khổ."
Dương Phi Tuyết nói: "Nếu ta không trốn ra, thì phải gả cho Tần Vũ. Ta đã nói không gả, nhưng nhà họ Tần còn mặt dày mày dạn tới nhà thúc hôn, thật sự là rất vô sỉ."
Hàn Nghệ nói: "Kỳ thực tên Tần Vũ này con người cũng không tồi, ít nhất hắn cũng rất thích cô, hơn nữa hai người cũng môn đăng hộ đối."
Dương Phi Tuyết nói: "Hắn thích ta, ta không quản, nhưng cũng không thể ép ta thích hắn, cái này đúng là quá không có đạo lý. Hơn nữa, thêm với việc hắn hôm đó đi làm phiền ngươi, có thể thấy người này lòng dạ hẹp hòi. Trước đây ta còn coi hắn là bằng hữu, nhưng bây giờ ta vô cùng ghét hắn."
"Đây chẳng qua ân oán giữa ta và Tần Vũ, không liên quan tới cô. Cô không nên vì thế mà cảm thấy áy náy, hoặc ảnh hưởng đến phán đoán của cô." Hàn Nghệ nói.
"Cái này ta phân rất rõ ràng, bởi đây là chung thân đại sự của ta, đương nhiên ta phải suy nghĩ cặn kẽ. Nhưng ta không thể thuyết phục bản thân gả cho Tần Vũ."Dương Phi Tuyết sắc mặt kiên quyết nói.
Hàn Nghệ cau mày nói: "Nhưng con cháu quý tộc các ngươi, hôn nhân đại sự đều là do cha mẹ sắp đặt."
Dương Phi Tuyết sửng sốt, gật đầu nói: "Cái này ngươi nói không sai."
Nhưng nói vậy nàng lại ngẩng đầu lên nói: "Cho nên bây giờ ta không trách cha ta đã sắp xếp như vậy, ông ấy có nỗi khổ tâm riêng. Ta còn để lại thư cho cha ta, nói cho ông ấy. Ta không hề trách ông ấy và bà nội, nhưng ta cũng hy vọng bọn họ đừng có trách ta. Dù sao thì đây cũng là chung thân đại sự của ta, ta vẫn cảm thấy câu nói đó của ngươi rất có đạo lý. Mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu, ta không thích Tần Vũ, nếu như ta gả cho y, ta nhất định không vui. Nếu như y thích ta, y nhìn thấy ta không vui, khẳng định cũng sẽ không vui. Nếu hai người đã không vui vẻ, vậy ta không bằng không gả, đỡ phải làm hại mọi người."
Nếu cha cô mà không trách cô, ta liền cùng tin dương ấy. Hàn Nghệ không có cách nào phản bác lời của Dương Phi Tuyết, lắc đầu nói: "Về điểm này, ta sớm đã muốn nói với cô. Đúng, ta luôn tán thành mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu, nhưng cô cũng phải hiểu một điều, cha mẹ cô cũng là muốn tốt cho cô. Tình yêu cũng chỉ là đốm lửa trong chốc lát, hai người sống bên nhau mới là chuyện của một đời. Giống như nói cô thích một người thương gia, có lẽ ở trong một thời gian nào đó, các người có thể vô cùng ân ái, tuy khi thời gian dài, bởi các người từ nhỏ tiếp xúc với tri thức không giống nhau. Môn đăng hộ đối là một phương thức để gắn bó hôn nhân. Cho nên có nhiều lúc cô nên nghiêm túc suy nghĩ ý kiến của cha cô, ít nhất ông ấy không thể hại cô."
Dương Phi Tuyết nói: "Môn đăng hộ đối với Dương gia có rất nhiều, không nhất định phải là Tần Vũ."
Cái này đúng là Hàn Nghệ không thể phản bác, nói: "Nhưng cô nên biết, cô đi như vậy, sẽ đem lại phiền phức lớn cho cha cô."
"Ta đương nhiên biết." Dương Phi Tuyết gật đầu, nói: "Nhưng ta cho rằng đây là lựa chọn sáng suốt nhất, bởi vì đây là ta lén lút đi, Tần gia cũng không thể trách cha ta không giữ lời. Bọn họ chỉ có thể trách ta, nhưng ta đã đi rồi, muốn trách ta cũng ngoài tầm tay với. Như thế, ta không cẩn phải gả cho Tần Vũ, cha ta cũng không thất tín với người."
Sự tình nếu đơn giản như vậy, vậy thì tốt rồi, Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết ngây thơ lãng mạng, trong lòng cười khổ, nói: "Nhưng chung quy cô vẫn phải lập gia đình."
"Đó là đương nhiên."
Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng ta nhất định phải gả cho người mình thích."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Vậy không biết Dương cô nương có ý trung nhân không?"
Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Không có, cũng không sợ các ngươi chê cười, kỳ thật ta sống lớn như vậy còn không biết cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng không quan trọng, ta tin rằng nếu người đó xuất hiện, ta nhất định sẽ biết, cho nên ta không vội."
Nói rồi nàng bỗng nhiên bổ sung một câu: "Dù sao cũng không thể nào là Tần Vũ."
Tình yêu là tốt đẹp. Mọi thiếu nữ khi bắt đầu mối tình đầu đều hướng về tình yêu. Chỉ có điều đó là bọn họ cúi đầu trước thế tục, còn Dương Phi Tuyết lại phản kháng.
Hùng Đệ một tay chống cằm, nghe đến ngơ ngẩn say mê, nói: "Dương tỷ tỷ, bọn đệ không cười tỷ, kỳ thực đệ cũng không biết thích một người có cảm thụ gì."
Dương Phi Tuyết cười nói: "Đệ yên tâm, đệ sớm muộn cũng gặp được người đó."
Cô còn chưa yêu đương mà chạy đến dạy người khác, Hàn Nghệ khẽ lắc đầu nói: "Vậy cô đi tìm nhị bá của cô, cô có dám chắc nhị bá của cô không đưa cô về?"
Dương Phi Tuyết nghiêm mặt nói: "Nhị bá ông ấy nhất định sẽ hiểu ta."
Hàn Nghệ nói: "Sao cô khẳng định như vậy?"
Dương Phi Tuyết nói: "Bởi nhị bá của ta là người rất chính trực."
Hàn Nghệ nói: "Vậy cô nói cha cô không chính trực sao?"
"Ta cũng không có nói như vậy, nhưng ở một số phương diện cha ta không bằng nhị bá." Dương Phi Tuyết thè ra cái lưỡi thơm tho nói.
"Tỷ như?"
Hàn Nghệ cũng muốn biết, dù sao hắn cũng sắp đến cậy nhờ Dương gia lão nhị.
Dương Phi Tuyết nói: "Cha ta chỉ mỗi thị thiếp thôi cũng đã có hơn chục người, nhưng nhị bá ta một thiếp cũng không có, chỉ có một thê, đó chính là nhị bá mẫu ta."
Hàn Nghệ giật mình nói: "Điều này không thể nào."
Quý tộc như bọn họ, Nhất định phải vì gia tộc sinh sôi nảy, một thê tử như thế sao đủ?
"Đây là thật đấy."
Dương Phi Tuyết nói: "Bà nội ta và cha ta đều khuyên nhị bá ta nạp thiếp, nhưng nhị bá ta căn bản không nghe bọn họ. Nhị bá ta nói nếu như nạp thiếp, có lẽ sẽ lạnh nhạt với nhị bá mẫu ta, cho nên trong phủ vẫn không nạp thiếp. Nhị bá ta là gia chủ, cha ta không dám nhiều lời, nhưng ta không thế. Cho nên cha ta có thể ép ta gả cho Tần Vũ.
Nói đến phần sau nàng lại ảo não lắc đầu."
"Xem ra Dương nhị gia thật đúng là có chỗ hơn người." Hàn Nghệ khẽ gật đầu.
Dương Phi Tuyết đột nhiên nhìn chung quanh, nói: "Đúng rồi, Hàn Nghệ, thê tử của ngươi đâu?"
Hàn Nghệ sửng sốt. Lập tức thần sắc chán nản nói: "Nàng ấy còn có chút việc, phải về nhà một chuyến."
"Ồ."
Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ sắc mặt khác thường, cũng không hỏi nhiều.
"A A A"
Dương Phi Tuyết đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng.
Hàn Nghệ giật mình: "Sao thế?"
Dương Phi Tuyết nói: "Chúng ta mau đi thôi, bằng không người của ca ta sắp đuổi tới nơi rồi."
Hùng Đệ kinh ngạc nói: "Dương tỷ tỷ, Dương công còn phái người đến bắt tỷ?"
Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: "Phụ thân nhất định phái người tới bắt ta quay về. Kỳ thực đại gia Quan Trung bọn ta còn coi như tốt, ngươi có biết không, ta nghe nói có một lần Thôi gia ở Thanh Hà cũng có một vị nữ tử lén bỏ trốn cùng một nam tử thứ tộc. Kết quả Thôi gia phái người đuổi theo suốt ba năm, cuối cùng cũng bắt được hai người đó quay về, Thôi gia trong lúc tức giận, đã đưa nam nhân kia đi về phía nam làm nô lệ, còn nữ nhân kia sau khi biết được, liền treo cổ tự tử tự. Con gái loại gia tộc như vậy như bọn họ, thà già chết ở nhà, cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của gia tộc, càng không thể thông hôn với thứ tộc."
Hùng Đệ là một chú nhóc đơn giản biết bao, tức khắc sợ trắng nhợt mặt ra.
Dương Phi Tuyết đột nhiên thấy Hàn Nghệ cứ mãi lau mồ hôi, hiếu kỳ nói: "Hàn Nghệ ngươi nóng vậy sao?" Trong lòng thầm nghĩ: trời lạnh như này, sao lại nóng chứ.
Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Dương cô nương, đừng nói cái này nữa, nếu cô nói tiếp, có lẽ ta phải thu những lời lúc nãy lại."
Trong lòng nghĩ, xem ra Tiêu Vân hôm đó nói không sai, chuyện này đừng có xen vào, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, không lẽ, không lẽ Tiêu Vân cũng là đào hôn.
Nghĩ đến Tiêu Vân, Hàn Nghệ lại có vẻ u sầu.
Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ ngu ngơ không nói, nói: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."
"A."
Hàn Nghệ ngẩn ra, thầm nghĩ, không giúp cũng giúp rồi, nhìn bộ dạng của nàng ta như vậy, nhất định sẽ không quay về nữa, cũng không thể bỏ rơi nàng ta chứ. Hơi hơi trầm ngâm nói: "Chỉ dựa vào thế lực Dương gia nhà cô, nếu muốn bắt cô quay về, không có gì khó. Như vậy không thể đi đường lớn nữa rồi, chúng ta phải tránh vào đường nhỏ thôi."
Không đi được trên đường, không trung thì không bay lên được, như vậy chỉ còn một đường đó là đường thủy rồi.
Đoàn người lập tức đổi sang đường thủy, may mà Hàn Nghệ là cao thủ trốn chạy. Tuy hiện giờ không có ca nô, không có máy bay, ô tô, tàu hỏa, nhưng đối phương cũng không có. Nguyên lý không thay đổi, hắn quá hiểu tâm tính của người truy đuổi rồi. Hắn cũng không chọn đi từ Biện Châu đi Trường An, mà cố tình để lại đầu mối. Sau đó quay ngược trở lại, đi từ Trần Châu ở phía tây Dương Châu đi vòng đường thủy tới Trường An.
Bởi vì sự xuất hiện của Dương Phi Tuyết, Hàn Nghệ cũng không có tâm tình để thưởng thức sơn thủy hữu tình của Đại Đường, mà vội vã lên đường. Đi hai tháng cuối cùng cũng đến được Trường An.
Lúc đó Trường An tuyết lớn vừa mới dừng. Chỉ thấy một màu trắng giữa trời và đất, bốn phía giống như kéo lều trại màu trắng, mặt đất được bao phủ bởi màu trắng.
Bách tính Trường An rất thích trận tuyết này, bởi sắp tới đầu mùa xuân, tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa.
Đồng thời điều này cũng biểu thị bọn họ không cần lo lắng truy binh nữa. Phải lo lắng cũng là lo lắng Dương nhị gia có đem Dương Phi Tuyết đưa trở về không.
Nhưng Dương Phi Tuyết dường như không lo lắng, ở tây ngoại ô Trường An cùng với Hùng Đệ Tiểu Dã chơi ném tuyết, ba người cầm tuyết, đuổi đuổi đánh dánh trong đống tuyết. Hùng Đệ lập tức thể hiện vô cùng linh hoạt, bởi y không sợ ngã, hơn nữa còn có thể lăn trên tuyết, nhưng Tiểu Dã quả thật là quá linh hoạt, căn bản không đánh trúng cậu. Thời gian trôi qua, Hùng Đệ và Dương Phi Tuyết trở thành đồng minh, hai người cầm tuyết ném về phía Tiểu Dã, nhưng mà điều này cũng không có tác dụng, bởi Tiểu Dã biết đàn chỉ thần công, trong lúc tránh né, vẫn ném rất chuẩn.
Đột nhiên, Tiểu Dã ngừng lại, hai nắm tuyết đập vào mặt y.
"Ném trúng rồi, ném trúng rồi."
Hùng Đệ và Dương Phi Tuyết thiếu chút nữa ôm nhau mà khóc, cái này thật không dễ dàng.
Tiểu Dã vừa lau mặt, chỉ về phía trước nói: "Mọi người, mọi người mau nhìn bên kia."
Mấy người đưa mắt nhìn qua, phát hiện phía trước hai mươi bước có bảy tám người đứng. Trong đó có một nam tử trẻ tuổi rất thu hút người khác nhìn. Chỉ thấy người y thon dài, cân xứng, đỉnh đầu búi tóc, da trắng như tuyết, giống như đám tuyết này vậy. Mà cạnh y có bảy nam tử đứng đó, trên tay cầm gậy.
Không phải chứ, Trường An là đế đô trị an như vậy mà vừa tới đã nhìn thấy người đánh nhau. Ấn tượng của Hàn Nghệ với Trường An đúng là xấu tới cực điểm.
Nghe được một tiếng hét lớn.
Một người trong đó cầm gậy xông đến một nam tử mình trần.
Nam tử mình trần không trốn không né, trực tiếp dùng tay túm lấy gậy, một cước bay lên mang theo vài bông tuyết, bịch một tiếng vang lên, người đó lập tức bay xa mấy trượng.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, sáu người còn lại cũng cầm gậy lao đến. Chỉ thấy nam nhân cởi trần kia tay múa trường côn, cuộn thành một trận hoa tuyết, rất đẹp mắt.
Lúc bông tuyết dừng, thì là lúc sáu người nằm trên mặt tuyết, còn một tên bị người đó nhấc bổng lên không trung. Tên đó cũng đến tám mươi cân, nhìn ra còn tráng kiện hơi so với nam nhân cởi trần kia. Nhưng lại bị nam nhân cởi trần nhấc ở trên đầu, không ngừng cử động chân tay, oa oa kêu to.
"Người này khí lực lớn quá."
Hùng Đệ há to mồm, sợ hãi than nói.
Nam nhân cởi trần kia nhấc tên đó lên quay mấy vòng, quát: "Mấy tên tặc các ngươi, nếu như còn giám vu tội cho Độc Cô gia ta, ta cho các người làm quỷ cũng không thành."
Nói rồi rống to một tiếng, hai tay đưa lên phía trước, ném tên đó đi. Tên đó rơi xuống đất ít nhất là lăn mấy vòng mới dừng lại.
Nam nhân cởi trần xoay người lại, vừa vặn đối mặt với đám người Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ hai hàng lông mày vừa nhấc, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Đông Hạo ngu ngơ nói: "Nam nhân này thật là xinh đẹp a."
"Xinh đẹp!"
Cái này dùng để miêu tả con trai có chút không ổn, nhưng sự thật đúng là như thế.
Chỉ thấy nam tử này không đến hai mươi tuổi, chạc tuổi Hàn Nghệ, nhưng là ngọc diện đạm phất, mặt mày như vẽ, trắng không tỳ vết.
Luận sắc đẹp, Phi Tuyết cũng không bằng.
Đúng là một mặt khuynh thành.
Trí nhớ không tốt a!
Mới vừa ăn một trận mệt mỏi xong, vậy mà trong nháy mắt, Hàn Nghệ lại tái phạm một sai lầm tương tự.
Nhưng nếu Hàn Nghệ không làm như vậy, thì hắn không phải là Hàn Nghệ nữa. Không lâu trước đó, Hàn nghệ không có thân nhân, bằng hữu chính là tất cả với hắn. Hai từ này đối với hắn mà nói, có quá nhiều ý nghĩa.
Bởi vì Dương Phi Tuyết đến, nên mọi người cũng không vội vàng lên đường. Đến bên một gốc cây nghỉ tạm.
"Dương tỷ tỷ, ăn điểm tâm, đây là đệ làm đấy."
Hùng Đệ bưng điểm tâm mình làm đưa đến trước mặt mặt Dương Phi Tuyết, y vẫn thường đối đãi với người khác chân thành như vậy, thường đem thức ăn tốt nhất để chiêu đãi người. Bất cứ một ai đều rất khó ghét nhóc béo này, cho dù y rất nhiều chuyện.
"Cảm ơn Tiểu Béo."
Dương Phi Tuyết thật sự rất đói bụng, cầm điểm tâm liền bắt đầu ăn.
Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết ăn như hổ đói, thầm thở dài, cầm một bình rượu ngồi trên xe đẩy, uống rượu mà cũng không biết đang nghĩ gì.
Dương Phi Tuyết đột nhiên thấy Hàn Nghệ mãi không nói chuyện, thoáng lau vụn bánh ở cạnh miệng, nói: "Hàn nghệ, có phải ta làm phiền ngươi rồi?"
Hàn Nghệ ngẩn ra, lắc đầu, nói: "Ta chỉ là có chút không hiểu, vì sao cô lại muốn chạy tới nơi này chịu khổ."
Dương Phi Tuyết nói: "Nếu ta không trốn ra, thì phải gả cho Tần Vũ. Ta đã nói không gả, nhưng nhà họ Tần còn mặt dày mày dạn tới nhà thúc hôn, thật sự là rất vô sỉ."
Hàn Nghệ nói: "Kỳ thực tên Tần Vũ này con người cũng không tồi, ít nhất hắn cũng rất thích cô, hơn nữa hai người cũng môn đăng hộ đối."
Dương Phi Tuyết nói: "Hắn thích ta, ta không quản, nhưng cũng không thể ép ta thích hắn, cái này đúng là quá không có đạo lý. Hơn nữa, thêm với việc hắn hôm đó đi làm phiền ngươi, có thể thấy người này lòng dạ hẹp hòi. Trước đây ta còn coi hắn là bằng hữu, nhưng bây giờ ta vô cùng ghét hắn."
"Đây chẳng qua ân oán giữa ta và Tần Vũ, không liên quan tới cô. Cô không nên vì thế mà cảm thấy áy náy, hoặc ảnh hưởng đến phán đoán của cô." Hàn Nghệ nói.
"Cái này ta phân rất rõ ràng, bởi đây là chung thân đại sự của ta, đương nhiên ta phải suy nghĩ cặn kẽ. Nhưng ta không thể thuyết phục bản thân gả cho Tần Vũ."Dương Phi Tuyết sắc mặt kiên quyết nói.
Hàn Nghệ cau mày nói: "Nhưng con cháu quý tộc các ngươi, hôn nhân đại sự đều là do cha mẹ sắp đặt."
Dương Phi Tuyết sửng sốt, gật đầu nói: "Cái này ngươi nói không sai."
Nhưng nói vậy nàng lại ngẩng đầu lên nói: "Cho nên bây giờ ta không trách cha ta đã sắp xếp như vậy, ông ấy có nỗi khổ tâm riêng. Ta còn để lại thư cho cha ta, nói cho ông ấy. Ta không hề trách ông ấy và bà nội, nhưng ta cũng hy vọng bọn họ đừng có trách ta. Dù sao thì đây cũng là chung thân đại sự của ta, ta vẫn cảm thấy câu nói đó của ngươi rất có đạo lý. Mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu, ta không thích Tần Vũ, nếu như ta gả cho y, ta nhất định không vui. Nếu như y thích ta, y nhìn thấy ta không vui, khẳng định cũng sẽ không vui. Nếu hai người đã không vui vẻ, vậy ta không bằng không gả, đỡ phải làm hại mọi người."
Nếu cha cô mà không trách cô, ta liền cùng tin dương ấy. Hàn Nghệ không có cách nào phản bác lời của Dương Phi Tuyết, lắc đầu nói: "Về điểm này, ta sớm đã muốn nói với cô. Đúng, ta luôn tán thành mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu, nhưng cô cũng phải hiểu một điều, cha mẹ cô cũng là muốn tốt cho cô. Tình yêu cũng chỉ là đốm lửa trong chốc lát, hai người sống bên nhau mới là chuyện của một đời. Giống như nói cô thích một người thương gia, có lẽ ở trong một thời gian nào đó, các người có thể vô cùng ân ái, tuy khi thời gian dài, bởi các người từ nhỏ tiếp xúc với tri thức không giống nhau. Môn đăng hộ đối là một phương thức để gắn bó hôn nhân. Cho nên có nhiều lúc cô nên nghiêm túc suy nghĩ ý kiến của cha cô, ít nhất ông ấy không thể hại cô."
Dương Phi Tuyết nói: "Môn đăng hộ đối với Dương gia có rất nhiều, không nhất định phải là Tần Vũ."
Cái này đúng là Hàn Nghệ không thể phản bác, nói: "Nhưng cô nên biết, cô đi như vậy, sẽ đem lại phiền phức lớn cho cha cô."
"Ta đương nhiên biết." Dương Phi Tuyết gật đầu, nói: "Nhưng ta cho rằng đây là lựa chọn sáng suốt nhất, bởi vì đây là ta lén lút đi, Tần gia cũng không thể trách cha ta không giữ lời. Bọn họ chỉ có thể trách ta, nhưng ta đã đi rồi, muốn trách ta cũng ngoài tầm tay với. Như thế, ta không cẩn phải gả cho Tần Vũ, cha ta cũng không thất tín với người."
Sự tình nếu đơn giản như vậy, vậy thì tốt rồi, Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết ngây thơ lãng mạng, trong lòng cười khổ, nói: "Nhưng chung quy cô vẫn phải lập gia đình."
"Đó là đương nhiên."
Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng ta nhất định phải gả cho người mình thích."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Vậy không biết Dương cô nương có ý trung nhân không?"
Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Không có, cũng không sợ các ngươi chê cười, kỳ thật ta sống lớn như vậy còn không biết cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng không quan trọng, ta tin rằng nếu người đó xuất hiện, ta nhất định sẽ biết, cho nên ta không vội."
Nói rồi nàng bỗng nhiên bổ sung một câu: "Dù sao cũng không thể nào là Tần Vũ."
Tình yêu là tốt đẹp. Mọi thiếu nữ khi bắt đầu mối tình đầu đều hướng về tình yêu. Chỉ có điều đó là bọn họ cúi đầu trước thế tục, còn Dương Phi Tuyết lại phản kháng.
Hùng Đệ một tay chống cằm, nghe đến ngơ ngẩn say mê, nói: "Dương tỷ tỷ, bọn đệ không cười tỷ, kỳ thực đệ cũng không biết thích một người có cảm thụ gì."
Dương Phi Tuyết cười nói: "Đệ yên tâm, đệ sớm muộn cũng gặp được người đó."
Cô còn chưa yêu đương mà chạy đến dạy người khác, Hàn Nghệ khẽ lắc đầu nói: "Vậy cô đi tìm nhị bá của cô, cô có dám chắc nhị bá của cô không đưa cô về?"
Dương Phi Tuyết nghiêm mặt nói: "Nhị bá ông ấy nhất định sẽ hiểu ta."
Hàn Nghệ nói: "Sao cô khẳng định như vậy?"
Dương Phi Tuyết nói: "Bởi nhị bá của ta là người rất chính trực."
Hàn Nghệ nói: "Vậy cô nói cha cô không chính trực sao?"
"Ta cũng không có nói như vậy, nhưng ở một số phương diện cha ta không bằng nhị bá." Dương Phi Tuyết thè ra cái lưỡi thơm tho nói.
"Tỷ như?"
Hàn Nghệ cũng muốn biết, dù sao hắn cũng sắp đến cậy nhờ Dương gia lão nhị.
Dương Phi Tuyết nói: "Cha ta chỉ mỗi thị thiếp thôi cũng đã có hơn chục người, nhưng nhị bá ta một thiếp cũng không có, chỉ có một thê, đó chính là nhị bá mẫu ta."
Hàn Nghệ giật mình nói: "Điều này không thể nào."
Quý tộc như bọn họ, Nhất định phải vì gia tộc sinh sôi nảy, một thê tử như thế sao đủ?
"Đây là thật đấy."
Dương Phi Tuyết nói: "Bà nội ta và cha ta đều khuyên nhị bá ta nạp thiếp, nhưng nhị bá ta căn bản không nghe bọn họ. Nhị bá ta nói nếu như nạp thiếp, có lẽ sẽ lạnh nhạt với nhị bá mẫu ta, cho nên trong phủ vẫn không nạp thiếp. Nhị bá ta là gia chủ, cha ta không dám nhiều lời, nhưng ta không thế. Cho nên cha ta có thể ép ta gả cho Tần Vũ.
Nói đến phần sau nàng lại ảo não lắc đầu."
"Xem ra Dương nhị gia thật đúng là có chỗ hơn người." Hàn Nghệ khẽ gật đầu.
Dương Phi Tuyết đột nhiên nhìn chung quanh, nói: "Đúng rồi, Hàn Nghệ, thê tử của ngươi đâu?"
Hàn Nghệ sửng sốt. Lập tức thần sắc chán nản nói: "Nàng ấy còn có chút việc, phải về nhà một chuyến."
"Ồ."
Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ sắc mặt khác thường, cũng không hỏi nhiều.
"A A A"
Dương Phi Tuyết đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng.
Hàn Nghệ giật mình: "Sao thế?"
Dương Phi Tuyết nói: "Chúng ta mau đi thôi, bằng không người của ca ta sắp đuổi tới nơi rồi."
Hùng Đệ kinh ngạc nói: "Dương tỷ tỷ, Dương công còn phái người đến bắt tỷ?"
Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: "Phụ thân nhất định phái người tới bắt ta quay về. Kỳ thực đại gia Quan Trung bọn ta còn coi như tốt, ngươi có biết không, ta nghe nói có một lần Thôi gia ở Thanh Hà cũng có một vị nữ tử lén bỏ trốn cùng một nam tử thứ tộc. Kết quả Thôi gia phái người đuổi theo suốt ba năm, cuối cùng cũng bắt được hai người đó quay về, Thôi gia trong lúc tức giận, đã đưa nam nhân kia đi về phía nam làm nô lệ, còn nữ nhân kia sau khi biết được, liền treo cổ tự tử tự. Con gái loại gia tộc như vậy như bọn họ, thà già chết ở nhà, cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của gia tộc, càng không thể thông hôn với thứ tộc."
Hùng Đệ là một chú nhóc đơn giản biết bao, tức khắc sợ trắng nhợt mặt ra.
Dương Phi Tuyết đột nhiên thấy Hàn Nghệ cứ mãi lau mồ hôi, hiếu kỳ nói: "Hàn Nghệ ngươi nóng vậy sao?" Trong lòng thầm nghĩ: trời lạnh như này, sao lại nóng chứ.
Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Dương cô nương, đừng nói cái này nữa, nếu cô nói tiếp, có lẽ ta phải thu những lời lúc nãy lại."
Trong lòng nghĩ, xem ra Tiêu Vân hôm đó nói không sai, chuyện này đừng có xen vào, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, không lẽ, không lẽ Tiêu Vân cũng là đào hôn.
Nghĩ đến Tiêu Vân, Hàn Nghệ lại có vẻ u sầu.
Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ ngu ngơ không nói, nói: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."
"A."
Hàn Nghệ ngẩn ra, thầm nghĩ, không giúp cũng giúp rồi, nhìn bộ dạng của nàng ta như vậy, nhất định sẽ không quay về nữa, cũng không thể bỏ rơi nàng ta chứ. Hơi hơi trầm ngâm nói: "Chỉ dựa vào thế lực Dương gia nhà cô, nếu muốn bắt cô quay về, không có gì khó. Như vậy không thể đi đường lớn nữa rồi, chúng ta phải tránh vào đường nhỏ thôi."
Không đi được trên đường, không trung thì không bay lên được, như vậy chỉ còn một đường đó là đường thủy rồi.
Đoàn người lập tức đổi sang đường thủy, may mà Hàn Nghệ là cao thủ trốn chạy. Tuy hiện giờ không có ca nô, không có máy bay, ô tô, tàu hỏa, nhưng đối phương cũng không có. Nguyên lý không thay đổi, hắn quá hiểu tâm tính của người truy đuổi rồi. Hắn cũng không chọn đi từ Biện Châu đi Trường An, mà cố tình để lại đầu mối. Sau đó quay ngược trở lại, đi từ Trần Châu ở phía tây Dương Châu đi vòng đường thủy tới Trường An.
Bởi vì sự xuất hiện của Dương Phi Tuyết, Hàn Nghệ cũng không có tâm tình để thưởng thức sơn thủy hữu tình của Đại Đường, mà vội vã lên đường. Đi hai tháng cuối cùng cũng đến được Trường An.
Lúc đó Trường An tuyết lớn vừa mới dừng. Chỉ thấy một màu trắng giữa trời và đất, bốn phía giống như kéo lều trại màu trắng, mặt đất được bao phủ bởi màu trắng.
Bách tính Trường An rất thích trận tuyết này, bởi sắp tới đầu mùa xuân, tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa.
Đồng thời điều này cũng biểu thị bọn họ không cần lo lắng truy binh nữa. Phải lo lắng cũng là lo lắng Dương nhị gia có đem Dương Phi Tuyết đưa trở về không.
Nhưng Dương Phi Tuyết dường như không lo lắng, ở tây ngoại ô Trường An cùng với Hùng Đệ Tiểu Dã chơi ném tuyết, ba người cầm tuyết, đuổi đuổi đánh dánh trong đống tuyết. Hùng Đệ lập tức thể hiện vô cùng linh hoạt, bởi y không sợ ngã, hơn nữa còn có thể lăn trên tuyết, nhưng Tiểu Dã quả thật là quá linh hoạt, căn bản không đánh trúng cậu. Thời gian trôi qua, Hùng Đệ và Dương Phi Tuyết trở thành đồng minh, hai người cầm tuyết ném về phía Tiểu Dã, nhưng mà điều này cũng không có tác dụng, bởi Tiểu Dã biết đàn chỉ thần công, trong lúc tránh né, vẫn ném rất chuẩn.
Đột nhiên, Tiểu Dã ngừng lại, hai nắm tuyết đập vào mặt y.
"Ném trúng rồi, ném trúng rồi."
Hùng Đệ và Dương Phi Tuyết thiếu chút nữa ôm nhau mà khóc, cái này thật không dễ dàng.
Tiểu Dã vừa lau mặt, chỉ về phía trước nói: "Mọi người, mọi người mau nhìn bên kia."
Mấy người đưa mắt nhìn qua, phát hiện phía trước hai mươi bước có bảy tám người đứng. Trong đó có một nam tử trẻ tuổi rất thu hút người khác nhìn. Chỉ thấy người y thon dài, cân xứng, đỉnh đầu búi tóc, da trắng như tuyết, giống như đám tuyết này vậy. Mà cạnh y có bảy nam tử đứng đó, trên tay cầm gậy.
Không phải chứ, Trường An là đế đô trị an như vậy mà vừa tới đã nhìn thấy người đánh nhau. Ấn tượng của Hàn Nghệ với Trường An đúng là xấu tới cực điểm.
Nghe được một tiếng hét lớn.
Một người trong đó cầm gậy xông đến một nam tử mình trần.
Nam tử mình trần không trốn không né, trực tiếp dùng tay túm lấy gậy, một cước bay lên mang theo vài bông tuyết, bịch một tiếng vang lên, người đó lập tức bay xa mấy trượng.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, sáu người còn lại cũng cầm gậy lao đến. Chỉ thấy nam nhân cởi trần kia tay múa trường côn, cuộn thành một trận hoa tuyết, rất đẹp mắt.
Lúc bông tuyết dừng, thì là lúc sáu người nằm trên mặt tuyết, còn một tên bị người đó nhấc bổng lên không trung. Tên đó cũng đến tám mươi cân, nhìn ra còn tráng kiện hơi so với nam nhân cởi trần kia. Nhưng lại bị nam nhân cởi trần nhấc ở trên đầu, không ngừng cử động chân tay, oa oa kêu to.
"Người này khí lực lớn quá."
Hùng Đệ há to mồm, sợ hãi than nói.
Nam nhân cởi trần kia nhấc tên đó lên quay mấy vòng, quát: "Mấy tên tặc các ngươi, nếu như còn giám vu tội cho Độc Cô gia ta, ta cho các người làm quỷ cũng không thành."
Nói rồi rống to một tiếng, hai tay đưa lên phía trước, ném tên đó đi. Tên đó rơi xuống đất ít nhất là lăn mấy vòng mới dừng lại.
Nam nhân cởi trần xoay người lại, vừa vặn đối mặt với đám người Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ hai hàng lông mày vừa nhấc, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Đông Hạo ngu ngơ nói: "Nam nhân này thật là xinh đẹp a."
"Xinh đẹp!"
Cái này dùng để miêu tả con trai có chút không ổn, nhưng sự thật đúng là như thế.
Chỉ thấy nam tử này không đến hai mươi tuổi, chạc tuổi Hàn Nghệ, nhưng là ngọc diện đạm phất, mặt mày như vẽ, trắng không tỳ vết.
Luận sắc đẹp, Phi Tuyết cũng không bằng.
Đúng là một mặt khuynh thành.