Chương : 156
Dịch: mafia777
Tin rằng mọi người nếu đã từng coi "Quốc sản lăng lăng tất" của Tinh Gia diễn, vậy hẳn là đều có ấn tượng vô cùng sâu sắc với quán rượu Lệ Tinh và khách sạn Lệ Tinh. (Tác đang nói tới phim Quốc sản 007 do Châu Tinh Trì đóng)
Bây giờ Hàn Nghệ đang có cảm giác này, ngõ hẻm nhìn thấy phía trước phồn hoa bao nhiêu, khí phách bao nhiêu, mà hắn bây giờ đang đứng ở con ngõ này, khó coi hơn nhiều, đều là nhà nhỏ viện nhỏ, nơi cao nhất chỉ có hai lầu, hơn nữa chỉ có một cái, thoạt nhìn giống như phân nửa đều là hộ cá thể, không chút khác biệt gì với nhà dân bình thường, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy mấy bóng người lén la lén lút từ trong đó ra, sau đó cúi đầu bước nhanh, vậy mà, hai con ngõ chỉ cách nhau có mười trượng.
Hàn Nghệ thật sự sợ đi vào rồi đột nhiên xuất hiện mấy món hàng bản địa làm vấy bẩn hắn.
Nổi giận!
Hàn Nghệ thật lòng cảm thấy mình bị người ta coi như thứ ngu xuẩn mà đùa bỡn: "Thiếu công tử, xin thứ cho Hàn Nghệ không tiếp được."
Ném ra mấy câu này rồi Hàn Nghệ xoay người đi.
Hắn cũng không phải mù, ai tốt ai xấu, hắn còn không nhìn ra sao.
Đồ keo kiệt, nhưng ngươi không thể lấy chỉ số thông minh của người khác ra mà keo kiệt nha!
Dương Mông Hạo giữ chặt Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, ngươi làm gì vậy, cũng đã đến rồi, ngươi sao phải đi chứ?"
Hàn Nghệ lé mắt nhìn Dương Mông Hạo, không nói một lời.
Dương Mông Hạo bị hắn nhìn mà cả người không thoải mái, nói: "Hàn Nghệ, ngươi nghe ta giải thích nha, thật sự không phải ta keo kiệt, ta cũng muốn dẫn ngươi vào ngõ trung, nhưng ta sợ ngươi sẽ chọc phải phiền phức nên mới dẫn ngươi đến đây, thật sự là có ý tốt mà. Nếu ta lừa ngươi, ta sẽ chết không tử tế, đã được chưa hả?"
Câu này nghe sao là lạ! Hàn Nghệ nói: "Ý của ngươi là, loại người như ta nên đến đây sao."
"Phải không, ai ui, việc này tạm thời thật sự không nói rõ được. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước, ta từ từ giải thích cho ngươi nghe, hơn nữa cô nương ở đây cũng không tệ, ngươi tin ta đi không sai đâu."
Chẳng lẽ đi dạo kỹ viện cũng luận xuất thân? Hàn Nghệ thật sự không hiểu tình hình, lại thấy Dương Mông Hạo nói như có chuyện lạ, cũng lo láng sẽ gặp chuyện phiền phức, thế là nói: "Được, ta tin ngươi lần này, nếu ngươi lừa ta, từ nay ngươi đừng gọi ta ra ngoài nữa."
Hắn đi theo Dương Mông Hạo vào tòa lầu duy nhất trong con ngõ phía trước, chỉ thấy trên tấm bảng viết ba chữ lớn Phượng Phi Lâu.
Nhưng đi vào trong lại yên tĩnh một cách lạ thường.
"Nhìn đi! Đây là Phượng Phi Lâu nổi tiếng nhất ngõ bắc, ta dẫn ngươi tới chỗ tốt nhất đó."
Dương Mông Hạo sau khi khoác lác xong thì bước nhanh tới, đi đến trước cửa, truyện đăng tại b achngocsach, chỉ thấy có một người đứng trước cửa, tựa vào khung cửa mà ngủ gà ngủ gật, khoảng hai mươi tuổi, gầy như que củi, lấm la lấm lét, để hai chòm râu nhỏ.
"Trà Ngũ!"
Dương Mông Hạo quát to một tiếng.
Ngũ (5)? Hàn Nghệ bị hù nhảy dựng lên, tên này đủ trâu bò nha!
Trà Ngũ sợ đến mức khẽ run rẩy, mở mắt ra: "Dương thiếu công tử?"
Dương Mộng Hạo hiên ngang cao ngạo nói: "Hay cho tên Trà Ngũ ngươi, lại dám ngủ gật, không sợ Lưu giả mẫu lột da ngươi sao."
Giả mẫu thông thường là chỉ mẹ kế, mẹ sau, đồng thời cũng dùng để gọi lão bảo trong kỹ viện.
Trà Ngũ cười gượng mấy tiếng, không đáp lời.
Dương Mông Hạo khí phách hiên ngang chỉ Trà Ngũ, sau đó cất bước đi vào.
Trà Ngũ hơi sững sờ, sắc mặt có chút kỳ lạ, vội vàng đi theo.
Đi vào trong, không thể không nói một câu, trong này rất rộng lớn, so với bất cứ thanh lâu nào trong Trì Liễu Nhai đều rộng lớn hơn, thật sự là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhưng điều khiến người ta lấy làm lạ là bên trong không có một ai, trống trải vô cùng.
Dương Mông Hạo mờ mịt trừng mắt nhìn, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Trà Ngũ nói: "Ta nói này Trà Ngũ, ta đã lâu rồi không đến, sao Phượng Phi Lâu của ngươi lại trở nên như vậy, khách nhân đâu? Còn những tiểu nương tử kia đâu?"
Trà Ngũ há miệng, lại vươn tay nói: "Thiếu công tử, ngài ngồi xuống trước, ngồi xuống trước."
Dù sao bên trong cũng không có ai, tùy tiện ngồi xuống đều là bao trọn, Dương Mông Hạo và Hàn Nghệ đi đến bàn vuông ngay giữa ngồi xuống.
Trà Ngũ mang đến một bình trà đã lạnh châm trà cho bọn họ.
Tính tình Dương Mông Hạo khá nóng nảy, nói: "Thằng nhãi ngươi nói mau, rốt cuộc là chuyện gì?"
Trà Ngũ thở dài nặng nề, nói: "Thiếu công tử có điều không biết, nửa tháng trước, Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi đều đến Hoa Nguyệt Lâu ở ngõ trung rồi."
"Ngươi ngươi nói cái gì?"
Dương Mông Hạo trừng to mắt, nói: "Liên Nhi, Kim Ngọc Nhi đều đến Hoa Nguyệt Lâu rồi?"
Trà Ngũ gật đầu.
Dương Mông Hạo kinh ngạc nói: "Không thể nào, chuyện thế này sao ta lại không biết nha?"
Trà Ngũ ngượng ngùng nói: "Xem ra Dương thiếu công tử rất lâu rồi không đến đây."
"Việc này."
Dương Mông Hạo liếc nhìn Hàn Nghệ, gương mặt non nớt nở nụ cười xấu hổ.
Hàn Nghệ tuy không rõ ràng lắm, nhưng từ nụ cười xấu hổ trên mặt Dương Mông Hạo cũng không khó đoán ra, Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi này chính là cô nương không tệ không miệng Dương Mông Hạo. Bây giờ thì hay rồi, hai cô nương này đều đi rồi, lần này coi Dương Mông Hạo làm sao thu dọn.
"Vậy vậy những nương tử khác thì sao?" Dương Mông Hạo vừa lau mồ hôi, vừa nói.
Trà Ngũ nói: "Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi đi rồi, Phượng Phi Lâu chúng ta làm ăn xuống dốc không phanh, Lưu giả mẫu giận đến bệnh không dậy nổi, lại có không ít cô nương đều rời đi, chỉ còn lại năm người, bây giờ đang ngủ trong phòng."
Không cần phải nói, năm người chưa chạy này chắc chắn là không ai cần.
Dương Mông Hạo đáng thương nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, ngươi coi đi."
Hàn Nghệ phất tay nói: "Được rồi, được rồi, cũng đừng gọi cô nương, mang chút thức ăn và rượu lên đi. Hắn đã mất hứng rồi, chỉ muốn ăn chút đồ rồi nhanh chóng đi."
Dương Mông Hạo vội vàng nói: "Ngươi còn không đi mau."
Trà Ngũ ngượng ngùng nói: "Việc này việc này phải trả tiền trước."
Dương Mông Hạo nói: "Đây là quy củ gì?"
Trà Ngũ nói: "Bây giờ không có khách, sư phụ phòng bếp cũng đi rồi, ta phải đến ngõ trung mua thức ăn cho các vị."
Dương Mông Hạo nói: "Sư phụ phòng bếp cũng đi rồi, vậy tiệm này của các ngươi còn mở thế nào chứ."
"Không định mở nữa, Lưu giả mẫu dự định bán Phượng Phi Lâu đi, ta ở lại đây là để bán cửa tiệm đấy."
Hàn Nghệ ngẩn ra: "Các ngươi muốn bán lâu?"
Trà Ngũ gật đầu nói: "Đúng vậy, căn bản không mở được nữa."
Hàn Nghệ nghe được hơi suy nghĩ.
Dương Mông Hạo đảo mắt, lần này tiết kiệm không ít tiền, vội vàng móc một xâu tiền ra cho Trà Ngũ, nói: "Thật là phiền phức, đi nhanh đi."
Trà Ngũ vừa thấy, đây là tiền mua rượu thức ăn, ngay cả tiền chạy vặt cũng không có, không được nha, bây giờ ngay cả tiền công y cũng sắp không có rồi, nên muốn kiếm chút tiền ngoài, cầm tiền mà nhìn Dương Mông Hạo.
Da mặt của Dương Mông Hạo cũng thật sự không phải để trưng cho đẹp, nói: "Thế nào? Không đủ tiền sao?"
Hàn Nghệ coi như phục rồi, tới đây mà còn keo kiệt, ngươi còn lăn lộn cái gì hả, móc một xâu tiền ra đặt lên bàn, nói: "Mua đồ ăn và rượu ngon đến, tiền dư thì ngươi cầm lấy."
Trà Ngũ vừa nhìn, lập tức mặt mày hớn hở, nói hai tiếng cảm tạ, sau đó đi ra ngoài.
Dương Mông Hạo kinh ngạc nói: "Hàn Nghệ, ngươi chẳng phải không mang tiền sao?"
Hàn Nghệ khó chịu nói: "Nếu ta không mang tiền mà dám ra ngoài với ngươi sao."
Dương Mông Hạo ngượng ngùng nói: "Ngươi đừng trách ta, thật ra Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi là người đẹp thiên hạ khó gặp, nhưng nào biết các nàng lại đến Hoa Nguyệt Lâu."
Hàn Nghệ nói: "Bây giờ ta mặc kệ những thứ này, ta muốn biết tại sao ngươi lại dẫn ta đến đây."
Dương Mông Hạo nói: "Đương nhiên là vì ngươi rồi, ngươi cho rằng ta nghĩ gì chứ. Dương Mông Hạo ta ở dải Trường An này cũng coi như có chút danh tiếng, nếu để người ta nhìn thấy ta đến ngõ bắc, ngươi cho rằng ta không mất mặt sao."
Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng, nói: "Hóa ra là ta liên lụy ngươi à."
"Còn không phải sao."
"Được được được, vậy ngươi nói cho ta biết, ta liên lụy ngươi thế nào."
Dương Mông Hạo lập tức nói.
Hóa ra địa khu gọi là Bình Khang Lý này cũng là khu đèn đỏ của Trường An, dù sao là đô thành mà, quy hoạch vô cùng đúng chỗ, tất cả thanh lâu nhạc phường trong thành Trường An đều tập trung ở đây cả.
Trong Bình Khang Lý này nổi tiếng nhất không gì qua được Yên Hoa tam hạng, chính là ngõ trung, ngõ nam và ngõ bắc, nơi xa hoa nhất là ngõ trung, kế đến là ngõ nam, nơi mục nát nhất chính là ngõ bắc mà Hàn Nghệ đang ở đây, ngay cả ca kỹ ngõ bắc cũng không dám nói mình ở ngõ bắc, cảm thấy rất mất mặt.
Mà thanh lâu nhạc phường nổi tiếng nhất ngõ trung, ngõ nam trên cơ bản đều là do triều đình âm thầm mở, nói trắng ra là sản nghiệp trong quy chế, là ngành tiêu phí cao nhất trong thành Trường An, bất cứ ngành nghề nào cũng không theo kịp.
Những cô nương trong thanh lâu trong quy chế đó, rất nhiều người đều sắc nghệ song tuyệt, tuy rằng bọn họ đều đến từ những giai cấp khác nhau, thế nhưng bọn họ được giáo dục vô cùng cao cấp, căn bản đều là do đại sư trong cung đình đến dạy bọn họ cầm kỳ thi họa, cho nên được Tiến Sĩ, quan viên săn đó, sau lưng lại có lão đại chống lưng, những ca kỹ này tuy rằng ngoài mặt thì địa vị hèn mọn, nhưng thực tế thì rất cao, tương đương với siêu sao thiên hoàng của triều Đường.
Nhưng cũng vì có bối cảnh hùng hậu, do vậy thật ra trong này rất đen tối, có vài người thậm chí biến tướng thành lừa gạt, nếu ngươi đắc tội nương tử trong lâu của bọn họ, xe ngựa cũng khấu trừ của ngươi. Đương nhiên, việc này cũng phải nhìn người, Trường An thất tử đến đây thì bọn họ không dám làm bậy, nhưng những lương dân như Hàn Nghệ mà đến, thì tám chín phần sẽ bị hố.
Hoặc là căn bản không ai để ý đến hắn, hơn nữa cô nương trong đó cũng vô cùng hung hãn, dù sao thì triều Đường vô cùng cởi mở, hãn phụ đâu đâu cũng có.
Con người luôn hướng lên cao, nước luôn chảy xuống thấp, nếu ngõ bắc có nữ tử tốt, ngõ trung, ngõ nam đều sẽ nghĩ hết mọi cách đào ra cho được. Các cô nương đương nhiên nguyện ý đi qua đó, có bảo đảm, hơn nữa còn có thể quen với đạt quan quý nhân. Tuy rằng quan viên tại chức của triều Đường không được phép đi thanh lâu, nhưng những quy định này trên cơ bản không ngăn được những quan viên này chạy đến Bình Khang Lý, lén la lén lút cũng phải đến.
Khi Dương Mông Hạo nói, nhiều lần nhắc đến một điểm, chính là nếu Hàn Nghệ đi, nhất định sẽ bị người ta lừa, bị người ta sỉ nhục, bởi vì Hàn Nghệ ngươi không có bối cảnh, lại không có tài học, ngươi mà đi, nói không chừng người ta còn không muốn tiếp ngươi.
Hàn Nghệ thật sự không dám tin, khách hàng là thượng đế nha, nói: "Ngươi không gạt ta chứ."
Dương Mông Hạo nói: "Dương Mông Hạo ta là người chính trực, sao lại gạt ngươi. Lần trước Hoa Nguyệt Lâu mở yến hội, tiểu công tử của Thị Lang Môn Hạ Tỉnh mở miệng trêu đùa Nha Nương ngay trong tiệc, làm cho cả tiệc cười vang ầm trời, ngươi có biết Nha Nương kia làm gì không?"
Thị Lang Môn Hạ Tỉnh là Phó Tể Tướng nha!
Hàn Nghệ nói: "Làm gì?"
"Chính là bạt tai một cái."
"Thật hay giả?"
"Lừa ngươi làm gì, nếu ngươi không tin thì có thể hỏi Trà Ngũ."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Vậy công tử kia làm sao?"
Dương Mông Hạo hưng phấn nói: "Đương nhiên là đánh trả nha. Nghe nói hai người đánh ra tới cửa ngay trong tiệc, có điều Nha Nương vốn trời sinh mạnh mẽ, cuối cùng đánh cho tiểu tử kia sợ hại, chạy ra khỏi nhà, chỉ vào Nha Nương nói, nữ nhân này thật sự là cọp cái, bây giờ bọn ta đều gọi Nha Nương là Hổ Nương."
Hàn Nghệ nói: "Vậy nàng còn có thể sống được sao?"
Dương Mông Hạo hừ nói: "Ngươi không biết đâu, từ sau chuyện đó, giá tiền của Nha Nương đã tăng lên gấp đôi có thừa, rất nhiều người đều thích sự mạnh mẽ này của nàng."
Nhỏ nến? Roi da? Trong đầu Hàn Nghệ lóe lên từng hình ảnh hung ác.
Dương Mông Hạo đảo mắt, nói: "Hàn Nghệ, bây giờ ngươi biết ta vì ngươi mà chịu ủy khuất lớn thế nào không. Ta đi đến đó thì không sao, nếu ngươi đi, chắc chắn sẽ không vui, cho nên ta mới dẫn ngươi đến ngõ bắc."
Hàn Nghệ nửa tin nửa ngờ nhìn y, nói: "Nếu đã như vậy, ngõ bắc chẳng phải là không ai đến sao?"
Dương Mông Hạo rung đùi đắc ý nói: "Cũng không phải, dân lao động hay đến đây nha! Những người này nếu đến những chỗ như Hoa Nguyệt Lâu, người ta không nhất định sẽ chiêu đãi họ, có lẽ cả cửa cũng không cho vào. Nếu đến những đại viện khác, nói không chừng còn bị người ta lừa tiền, chỉ có thể đến ngõ bắc."
Hàn Nghệ biết, tiểu tử này đang có ám chỉ nha!
Tin rằng mọi người nếu đã từng coi "Quốc sản lăng lăng tất" của Tinh Gia diễn, vậy hẳn là đều có ấn tượng vô cùng sâu sắc với quán rượu Lệ Tinh và khách sạn Lệ Tinh. (Tác đang nói tới phim Quốc sản 007 do Châu Tinh Trì đóng)
Bây giờ Hàn Nghệ đang có cảm giác này, ngõ hẻm nhìn thấy phía trước phồn hoa bao nhiêu, khí phách bao nhiêu, mà hắn bây giờ đang đứng ở con ngõ này, khó coi hơn nhiều, đều là nhà nhỏ viện nhỏ, nơi cao nhất chỉ có hai lầu, hơn nữa chỉ có một cái, thoạt nhìn giống như phân nửa đều là hộ cá thể, không chút khác biệt gì với nhà dân bình thường, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy mấy bóng người lén la lén lút từ trong đó ra, sau đó cúi đầu bước nhanh, vậy mà, hai con ngõ chỉ cách nhau có mười trượng.
Hàn Nghệ thật sự sợ đi vào rồi đột nhiên xuất hiện mấy món hàng bản địa làm vấy bẩn hắn.
Nổi giận!
Hàn Nghệ thật lòng cảm thấy mình bị người ta coi như thứ ngu xuẩn mà đùa bỡn: "Thiếu công tử, xin thứ cho Hàn Nghệ không tiếp được."
Ném ra mấy câu này rồi Hàn Nghệ xoay người đi.
Hắn cũng không phải mù, ai tốt ai xấu, hắn còn không nhìn ra sao.
Đồ keo kiệt, nhưng ngươi không thể lấy chỉ số thông minh của người khác ra mà keo kiệt nha!
Dương Mông Hạo giữ chặt Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, ngươi làm gì vậy, cũng đã đến rồi, ngươi sao phải đi chứ?"
Hàn Nghệ lé mắt nhìn Dương Mông Hạo, không nói một lời.
Dương Mông Hạo bị hắn nhìn mà cả người không thoải mái, nói: "Hàn Nghệ, ngươi nghe ta giải thích nha, thật sự không phải ta keo kiệt, ta cũng muốn dẫn ngươi vào ngõ trung, nhưng ta sợ ngươi sẽ chọc phải phiền phức nên mới dẫn ngươi đến đây, thật sự là có ý tốt mà. Nếu ta lừa ngươi, ta sẽ chết không tử tế, đã được chưa hả?"
Câu này nghe sao là lạ! Hàn Nghệ nói: "Ý của ngươi là, loại người như ta nên đến đây sao."
"Phải không, ai ui, việc này tạm thời thật sự không nói rõ được. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước, ta từ từ giải thích cho ngươi nghe, hơn nữa cô nương ở đây cũng không tệ, ngươi tin ta đi không sai đâu."
Chẳng lẽ đi dạo kỹ viện cũng luận xuất thân? Hàn Nghệ thật sự không hiểu tình hình, lại thấy Dương Mông Hạo nói như có chuyện lạ, cũng lo láng sẽ gặp chuyện phiền phức, thế là nói: "Được, ta tin ngươi lần này, nếu ngươi lừa ta, từ nay ngươi đừng gọi ta ra ngoài nữa."
Hắn đi theo Dương Mông Hạo vào tòa lầu duy nhất trong con ngõ phía trước, chỉ thấy trên tấm bảng viết ba chữ lớn Phượng Phi Lâu.
Nhưng đi vào trong lại yên tĩnh một cách lạ thường.
"Nhìn đi! Đây là Phượng Phi Lâu nổi tiếng nhất ngõ bắc, ta dẫn ngươi tới chỗ tốt nhất đó."
Dương Mông Hạo sau khi khoác lác xong thì bước nhanh tới, đi đến trước cửa, truyện đăng tại b achngocsach, chỉ thấy có một người đứng trước cửa, tựa vào khung cửa mà ngủ gà ngủ gật, khoảng hai mươi tuổi, gầy như que củi, lấm la lấm lét, để hai chòm râu nhỏ.
"Trà Ngũ!"
Dương Mông Hạo quát to một tiếng.
Ngũ (5)? Hàn Nghệ bị hù nhảy dựng lên, tên này đủ trâu bò nha!
Trà Ngũ sợ đến mức khẽ run rẩy, mở mắt ra: "Dương thiếu công tử?"
Dương Mộng Hạo hiên ngang cao ngạo nói: "Hay cho tên Trà Ngũ ngươi, lại dám ngủ gật, không sợ Lưu giả mẫu lột da ngươi sao."
Giả mẫu thông thường là chỉ mẹ kế, mẹ sau, đồng thời cũng dùng để gọi lão bảo trong kỹ viện.
Trà Ngũ cười gượng mấy tiếng, không đáp lời.
Dương Mông Hạo khí phách hiên ngang chỉ Trà Ngũ, sau đó cất bước đi vào.
Trà Ngũ hơi sững sờ, sắc mặt có chút kỳ lạ, vội vàng đi theo.
Đi vào trong, không thể không nói một câu, trong này rất rộng lớn, so với bất cứ thanh lâu nào trong Trì Liễu Nhai đều rộng lớn hơn, thật sự là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhưng điều khiến người ta lấy làm lạ là bên trong không có một ai, trống trải vô cùng.
Dương Mông Hạo mờ mịt trừng mắt nhìn, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Trà Ngũ nói: "Ta nói này Trà Ngũ, ta đã lâu rồi không đến, sao Phượng Phi Lâu của ngươi lại trở nên như vậy, khách nhân đâu? Còn những tiểu nương tử kia đâu?"
Trà Ngũ há miệng, lại vươn tay nói: "Thiếu công tử, ngài ngồi xuống trước, ngồi xuống trước."
Dù sao bên trong cũng không có ai, tùy tiện ngồi xuống đều là bao trọn, Dương Mông Hạo và Hàn Nghệ đi đến bàn vuông ngay giữa ngồi xuống.
Trà Ngũ mang đến một bình trà đã lạnh châm trà cho bọn họ.
Tính tình Dương Mông Hạo khá nóng nảy, nói: "Thằng nhãi ngươi nói mau, rốt cuộc là chuyện gì?"
Trà Ngũ thở dài nặng nề, nói: "Thiếu công tử có điều không biết, nửa tháng trước, Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi đều đến Hoa Nguyệt Lâu ở ngõ trung rồi."
"Ngươi ngươi nói cái gì?"
Dương Mông Hạo trừng to mắt, nói: "Liên Nhi, Kim Ngọc Nhi đều đến Hoa Nguyệt Lâu rồi?"
Trà Ngũ gật đầu.
Dương Mông Hạo kinh ngạc nói: "Không thể nào, chuyện thế này sao ta lại không biết nha?"
Trà Ngũ ngượng ngùng nói: "Xem ra Dương thiếu công tử rất lâu rồi không đến đây."
"Việc này."
Dương Mông Hạo liếc nhìn Hàn Nghệ, gương mặt non nớt nở nụ cười xấu hổ.
Hàn Nghệ tuy không rõ ràng lắm, nhưng từ nụ cười xấu hổ trên mặt Dương Mông Hạo cũng không khó đoán ra, Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi này chính là cô nương không tệ không miệng Dương Mông Hạo. Bây giờ thì hay rồi, hai cô nương này đều đi rồi, lần này coi Dương Mông Hạo làm sao thu dọn.
"Vậy vậy những nương tử khác thì sao?" Dương Mông Hạo vừa lau mồ hôi, vừa nói.
Trà Ngũ nói: "Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi đi rồi, Phượng Phi Lâu chúng ta làm ăn xuống dốc không phanh, Lưu giả mẫu giận đến bệnh không dậy nổi, lại có không ít cô nương đều rời đi, chỉ còn lại năm người, bây giờ đang ngủ trong phòng."
Không cần phải nói, năm người chưa chạy này chắc chắn là không ai cần.
Dương Mông Hạo đáng thương nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, ngươi coi đi."
Hàn Nghệ phất tay nói: "Được rồi, được rồi, cũng đừng gọi cô nương, mang chút thức ăn và rượu lên đi. Hắn đã mất hứng rồi, chỉ muốn ăn chút đồ rồi nhanh chóng đi."
Dương Mông Hạo vội vàng nói: "Ngươi còn không đi mau."
Trà Ngũ ngượng ngùng nói: "Việc này việc này phải trả tiền trước."
Dương Mông Hạo nói: "Đây là quy củ gì?"
Trà Ngũ nói: "Bây giờ không có khách, sư phụ phòng bếp cũng đi rồi, ta phải đến ngõ trung mua thức ăn cho các vị."
Dương Mông Hạo nói: "Sư phụ phòng bếp cũng đi rồi, vậy tiệm này của các ngươi còn mở thế nào chứ."
"Không định mở nữa, Lưu giả mẫu dự định bán Phượng Phi Lâu đi, ta ở lại đây là để bán cửa tiệm đấy."
Hàn Nghệ ngẩn ra: "Các ngươi muốn bán lâu?"
Trà Ngũ gật đầu nói: "Đúng vậy, căn bản không mở được nữa."
Hàn Nghệ nghe được hơi suy nghĩ.
Dương Mông Hạo đảo mắt, lần này tiết kiệm không ít tiền, vội vàng móc một xâu tiền ra cho Trà Ngũ, nói: "Thật là phiền phức, đi nhanh đi."
Trà Ngũ vừa thấy, đây là tiền mua rượu thức ăn, ngay cả tiền chạy vặt cũng không có, không được nha, bây giờ ngay cả tiền công y cũng sắp không có rồi, nên muốn kiếm chút tiền ngoài, cầm tiền mà nhìn Dương Mông Hạo.
Da mặt của Dương Mông Hạo cũng thật sự không phải để trưng cho đẹp, nói: "Thế nào? Không đủ tiền sao?"
Hàn Nghệ coi như phục rồi, tới đây mà còn keo kiệt, ngươi còn lăn lộn cái gì hả, móc một xâu tiền ra đặt lên bàn, nói: "Mua đồ ăn và rượu ngon đến, tiền dư thì ngươi cầm lấy."
Trà Ngũ vừa nhìn, lập tức mặt mày hớn hở, nói hai tiếng cảm tạ, sau đó đi ra ngoài.
Dương Mông Hạo kinh ngạc nói: "Hàn Nghệ, ngươi chẳng phải không mang tiền sao?"
Hàn Nghệ khó chịu nói: "Nếu ta không mang tiền mà dám ra ngoài với ngươi sao."
Dương Mông Hạo ngượng ngùng nói: "Ngươi đừng trách ta, thật ra Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi là người đẹp thiên hạ khó gặp, nhưng nào biết các nàng lại đến Hoa Nguyệt Lâu."
Hàn Nghệ nói: "Bây giờ ta mặc kệ những thứ này, ta muốn biết tại sao ngươi lại dẫn ta đến đây."
Dương Mông Hạo nói: "Đương nhiên là vì ngươi rồi, ngươi cho rằng ta nghĩ gì chứ. Dương Mông Hạo ta ở dải Trường An này cũng coi như có chút danh tiếng, nếu để người ta nhìn thấy ta đến ngõ bắc, ngươi cho rằng ta không mất mặt sao."
Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng, nói: "Hóa ra là ta liên lụy ngươi à."
"Còn không phải sao."
"Được được được, vậy ngươi nói cho ta biết, ta liên lụy ngươi thế nào."
Dương Mông Hạo lập tức nói.
Hóa ra địa khu gọi là Bình Khang Lý này cũng là khu đèn đỏ của Trường An, dù sao là đô thành mà, quy hoạch vô cùng đúng chỗ, tất cả thanh lâu nhạc phường trong thành Trường An đều tập trung ở đây cả.
Trong Bình Khang Lý này nổi tiếng nhất không gì qua được Yên Hoa tam hạng, chính là ngõ trung, ngõ nam và ngõ bắc, nơi xa hoa nhất là ngõ trung, kế đến là ngõ nam, nơi mục nát nhất chính là ngõ bắc mà Hàn Nghệ đang ở đây, ngay cả ca kỹ ngõ bắc cũng không dám nói mình ở ngõ bắc, cảm thấy rất mất mặt.
Mà thanh lâu nhạc phường nổi tiếng nhất ngõ trung, ngõ nam trên cơ bản đều là do triều đình âm thầm mở, nói trắng ra là sản nghiệp trong quy chế, là ngành tiêu phí cao nhất trong thành Trường An, bất cứ ngành nghề nào cũng không theo kịp.
Những cô nương trong thanh lâu trong quy chế đó, rất nhiều người đều sắc nghệ song tuyệt, tuy rằng bọn họ đều đến từ những giai cấp khác nhau, thế nhưng bọn họ được giáo dục vô cùng cao cấp, căn bản đều là do đại sư trong cung đình đến dạy bọn họ cầm kỳ thi họa, cho nên được Tiến Sĩ, quan viên săn đó, sau lưng lại có lão đại chống lưng, những ca kỹ này tuy rằng ngoài mặt thì địa vị hèn mọn, nhưng thực tế thì rất cao, tương đương với siêu sao thiên hoàng của triều Đường.
Nhưng cũng vì có bối cảnh hùng hậu, do vậy thật ra trong này rất đen tối, có vài người thậm chí biến tướng thành lừa gạt, nếu ngươi đắc tội nương tử trong lâu của bọn họ, xe ngựa cũng khấu trừ của ngươi. Đương nhiên, việc này cũng phải nhìn người, Trường An thất tử đến đây thì bọn họ không dám làm bậy, nhưng những lương dân như Hàn Nghệ mà đến, thì tám chín phần sẽ bị hố.
Hoặc là căn bản không ai để ý đến hắn, hơn nữa cô nương trong đó cũng vô cùng hung hãn, dù sao thì triều Đường vô cùng cởi mở, hãn phụ đâu đâu cũng có.
Con người luôn hướng lên cao, nước luôn chảy xuống thấp, nếu ngõ bắc có nữ tử tốt, ngõ trung, ngõ nam đều sẽ nghĩ hết mọi cách đào ra cho được. Các cô nương đương nhiên nguyện ý đi qua đó, có bảo đảm, hơn nữa còn có thể quen với đạt quan quý nhân. Tuy rằng quan viên tại chức của triều Đường không được phép đi thanh lâu, nhưng những quy định này trên cơ bản không ngăn được những quan viên này chạy đến Bình Khang Lý, lén la lén lút cũng phải đến.
Khi Dương Mông Hạo nói, nhiều lần nhắc đến một điểm, chính là nếu Hàn Nghệ đi, nhất định sẽ bị người ta lừa, bị người ta sỉ nhục, bởi vì Hàn Nghệ ngươi không có bối cảnh, lại không có tài học, ngươi mà đi, nói không chừng người ta còn không muốn tiếp ngươi.
Hàn Nghệ thật sự không dám tin, khách hàng là thượng đế nha, nói: "Ngươi không gạt ta chứ."
Dương Mông Hạo nói: "Dương Mông Hạo ta là người chính trực, sao lại gạt ngươi. Lần trước Hoa Nguyệt Lâu mở yến hội, tiểu công tử của Thị Lang Môn Hạ Tỉnh mở miệng trêu đùa Nha Nương ngay trong tiệc, làm cho cả tiệc cười vang ầm trời, ngươi có biết Nha Nương kia làm gì không?"
Thị Lang Môn Hạ Tỉnh là Phó Tể Tướng nha!
Hàn Nghệ nói: "Làm gì?"
"Chính là bạt tai một cái."
"Thật hay giả?"
"Lừa ngươi làm gì, nếu ngươi không tin thì có thể hỏi Trà Ngũ."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Vậy công tử kia làm sao?"
Dương Mông Hạo hưng phấn nói: "Đương nhiên là đánh trả nha. Nghe nói hai người đánh ra tới cửa ngay trong tiệc, có điều Nha Nương vốn trời sinh mạnh mẽ, cuối cùng đánh cho tiểu tử kia sợ hại, chạy ra khỏi nhà, chỉ vào Nha Nương nói, nữ nhân này thật sự là cọp cái, bây giờ bọn ta đều gọi Nha Nương là Hổ Nương."
Hàn Nghệ nói: "Vậy nàng còn có thể sống được sao?"
Dương Mông Hạo hừ nói: "Ngươi không biết đâu, từ sau chuyện đó, giá tiền của Nha Nương đã tăng lên gấp đôi có thừa, rất nhiều người đều thích sự mạnh mẽ này của nàng."
Nhỏ nến? Roi da? Trong đầu Hàn Nghệ lóe lên từng hình ảnh hung ác.
Dương Mông Hạo đảo mắt, nói: "Hàn Nghệ, bây giờ ngươi biết ta vì ngươi mà chịu ủy khuất lớn thế nào không. Ta đi đến đó thì không sao, nếu ngươi đi, chắc chắn sẽ không vui, cho nên ta mới dẫn ngươi đến ngõ bắc."
Hàn Nghệ nửa tin nửa ngờ nhìn y, nói: "Nếu đã như vậy, ngõ bắc chẳng phải là không ai đến sao?"
Dương Mông Hạo rung đùi đắc ý nói: "Cũng không phải, dân lao động hay đến đây nha! Những người này nếu đến những chỗ như Hoa Nguyệt Lâu, người ta không nhất định sẽ chiêu đãi họ, có lẽ cả cửa cũng không cho vào. Nếu đến những đại viện khác, nói không chừng còn bị người ta lừa tiền, chỉ có thể đến ngõ bắc."
Hàn Nghệ biết, tiểu tử này đang có ám chỉ nha!