Chương : 175
Dịch: mafia777
***
Ở phương diện nghệ thuật, phải đi theo hướng cực đoan, hoặc là đại tục, hoặc là phong nhã, thì mới dễ dàng nổi tiếng được, phải biết rằng nơi này chính là triều Đường, ngươi là một người đời sau, nếu muốn trang nhã, thì ngươi có thể làm hơn được người của triều Đường này sao?
Hiển nhiên đây là người si nói mộng, mà so tục, thì Hàn Nghệ vốn chưa từng sợ ai.
Từ tên là đã thấy được một chút.
《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》là cái tên cực kỳ cẩu huyết, nhưng đây chẳng qua là đối với đời sau mà thôi, ở thời điểm hiện tại, tên này vẫn cực kỳ gây chấn động thính giác đấy, bởi vì đương đại đối với tình yêu còn rất mơ hồ, chú ý chỉ là môn đăng hậu đối, có yêu hay không cũng không sao hết, cho nên ba chữ “Sinh tử luyến” kia ngang trời xuất thế, đã hiển nhiên vô cùng hấp dẫn mọi người.
Đương nhiên, nếu như ở hậu thế, phỏng chừng sẽ bị người phỉ nhổ.
Về phần tại sao Hàn Nghệ phải lựa chọn kịch bản, bởi vì điều này khác với nghề cũ của hắn nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Bất kể kịch truyền hình, điện ảnh, hay là kịch nói, hơn phân nửa đều là hư cấu, nói từ góc độ của người kia, chính là gạt người đấy, vì sao nói diễn kịch chính là kẻ điên, xem kịch là người ngu, chính là bởi nguyên nhân này đấy.
Âm mưu đồng dạng cũng là lừa, đồng dạng cũng cần kịch bản đấy, cho tới nay Hàn Nghệ đều là tự biên tự diễn, đương nhiên, hắn có một đoàn đội giúp hắn bày mưu tính kế, nhưng Hàn Nghệ không thể nghi ngờ là đạo diễn lớn.
Hơn nữa Hàn Nghệ thật sự đúng là có tình yêu nồng nhiệt với nghệ thuật, đánh đàn, thưởng thức tranh hắn đều biết, bởi vì là thời điểm gạt người hắn đều phải dùng đến.
Sau khi nói xong thì Hàn Nghệ đi xuống đài, bên cánh gà lại có hai người đi ra, hai người này mang lên một cái giá gỗ thật lớn đặt xuống vị trí bắt mắt nhất dưới đài, trên giá gỗ có một khối vải trắng, một gã con cháu nhà nghèo ngồi ở hàng thứ nhất nhìn thấy trên vải trắng có viết mấy chữ to, nhịn không được thì thầm: "Bạch sắc sinh tử luyến hồi thứ nhất, Gặp nhau. Vở kịch này chỉ là hư cấu, nếu như có tương đồng, thực sự là trùng hợp."
Điều này rất dễ lý giải, chính là rũ bỏ hết tất cả những gì có liên quan.
Đồng thời tấm vải đỏ chậm rãi kéo sang hai bên, đập vào ánh mắt là một cái chợ, có người bán hàng rong, có quầy hàng, có cửa hàng bán lẻ. Đương nhiên, đây đều là giả dối, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, nhưng đồng thời cũng rất dễ nhận ra đây là một cái chợ.
Vài người bán hàng rong đang hét to rao bán.
Một tiếng hét rao hàng này lập tức đưa quần chúng phía dưới vào vở diễn rồi.
Lại thấy có ba năm người đi lại ở phía trên, mỗi người đều bộ dạng bình thường, toàn thân cao thấp không có một ưu điểm, thậm chí có thể nói bộ dạng còn hơi xấu xí, không thể nghi ngờ, những người này đều là một ít diễn viên quần chúng, đều là một ít tửu bảo đêm qua Hàn Nghệ tìm đến, vì không để cho tin tức truyền ra, Hàn Nghệ chỉ có thể làm như vậy, dù sao những người này cũng chẳng có mấy câu lời kịch cả, tất cả đều là diễn xuất một ít tình tiết đơn giản thôi, chính là tùy tiện đi đi lại lại, tác dụng của bọn họ chính là làm nổi bật diễn viên chính lên.
Chính là vì có sự tồn tại của vài tên diễn viên quần chúng này, cho nên rất nhanh mọi người đã chú ý đến tiểu cô nương đứng bên trái kẹp tóc hai bím, mặc áo váy gấm Tứ Xuyên, tiểu cô nương này ngồi xồm trức mặt một cái lồng trúc, chơi đùa với hai con thỏ ở bên trong, hai con thỏ này toàn thân tuyết trắng, đúng là Đại Thố và Nhị Thố đấy, điều này cũng là để điểm danh cho chủ đề “Bạch sắc”.
Nhìn kỹ, chỉ thấy tiểu cô nương này, có dung mạo thanh tú xinh đẹp, ăn mặc hoa lệ, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.
"A? Đây không phải là Mộng Đình của Phượng Phi Lâu sao?"
Một người đột nhiên nói.
Không sai tiểu cô nương này đúng là do Mộng Đình đóng giả đấy.
Lúc này lại có một tiểu ca mặt trắng tuấn tú đi ra từ sau đài. Đang mặc vải xám áo dài, nhìn qua có chút khó coi, nhưng dung mạo tuấn tú, chẳng qua có chút đàn bà.
Tiểu ca trắng trẻo này đúng là do Mộng Nhi đóng, nguyên bản chính là một nữ nhân.
Đương nhiên, điều này rất rõ ràng, hơn phân nửa số người đều nhận ra đây là một nữ nhân, cũng có không ít người nhận ra tiểu ca trắng trẻo này chính là Mộng Nhi của Phượng Phi Lâu.
Mộng Nhi đi vào trước đài, liếc mắt liền nhìn thấy Mộng Đình đang chơi đùa với thỏ nhỏ, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Nhưng rồi lập tức lại cảm thấy ngượng ngùng, y vừa vụng trộm nhìn Mộng Đình, vừa đi đến trước một quầy hàng bán bánh bao bên cạnh hàng bán thỏ, nói với người bán hàng rong kia: "Mang cho ta ba cái bánh bao."
Người bán hàng rong của quầy hàng kia đang bề bộn chưng bánh bao, vì thế nói: "Tiểu ca, xin chờ một chút."
"Không có việc gì, không có việc gì, ta tự lấy là được."
Mộng Nhi ném tiền tới, vừa vụng trộm nhìn Mộng Đình, tay cũng không ngừng cầm bánh bao từ trên quầy hàng bỏ vào trong bao vải trên vai mình.
Khách nhân ngồi dưới đài đột nhiên bật cười ha ha.
Hóa ra Mộng Nhi một lòng chỉ để ý vụng trộm nhìn Mộng Đình, nên lấy hết cả bánh bao ở quầy hàng của người ta, bao vải ở trên vai của nàng đã sớm chứa đầy, cũng đã lòi ra, lúc này mới khiến cho các vị khách bật cười.
"Vị tiểu ca này, ngươi muốn mua ba cái bánh bao hay là ba mươi cái bánh bao vậy?"
Người bán bánh bao kia dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộng Nhi.
Tiếng cười ở dưới đài càng lớn hơn nữa.
Mộng Nhi dường như kịp phản ứng lại, vừa thấy sắp chất bánh bao đến tận miệng mình rồi, nhất thời không chú ý, toàn bộ bánh bao đều rơi hết xuống: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta... ta. Trong lúc nhất thời nàng vô cùng quẫn bách, luống cuống tay chân."
Dưới đài lại cười ha ha.
Không có biện pháp, đầu năm nay không có hài kịch, nên là điểm gây cười của dân chúng tương đối thấp, có một số người thậm chí bật cười ra cả nước mắt.
Kết quả là Mộng Nhi mua hết số bánh bao này, bởi vì bánh bao bị bẩn hết rồi, nên nàng ôm một đống bánh bao đứng ngay trước quán bán bánh, muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Lúc này lại nghe được một chuỗi tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Mộng Nhi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộng Đình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nàng không ngừng cười khanh khách, chính mình cũng nhịn không được ngốc nghếch cười theo.
Người xem ở dưới đài cũng cười.
Những lời đối thoại kế tiếp giống như đúc khi Hùng Đệ và Thôi Oánh Oánh gặp nhau, mà ngay cả tên cũng không khác nhau lắm, Mộng Đình ở trong này diễn vai một tiểu cô nương tên là Thôi Tinh Tinh, mà Mộng Nhi vào vai thanh niên tài tuấn còn lại tên là Hùng Phi.
Hàn Nghệ đứng dưới đài nghe được tiếng cười của khán giả, thì vừa cười vừa lắc đầu, lại nói, Mộng Nhi và Mộng Đình diễn cũng không tốt lắm đâu, dù sao thì các nàng cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua với những lời kịch này cả, thời gian luyện tập cũng chưa tới một tháng, việc này còn khó hơn cả luyện múa nữa, bởi vì cần ngươi phải đóng giả một người khác, đây là một lĩnh vực mà bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc.
Nhưng Hàn Nghệ thật sự không ngờ người xem lại nể tình đến vậy, hắn chỉ tùy tiện tạo ra một hai chỗ gây cười rất bình thường, thì những người xem này đã cười thành vậy rồi, nếu hắn tỉ mỉ tạo ra những tình tiết hài hước, thì hắn cũng hoài nghi những người này liệu có cười đến mức hôn mê bất tỉnh hay không.
Không tệ, cách diễn xuất của Mộng Nhi các nàng đích xác phi thường ngây ngô, chồng chất sơ hở, nhưng những người này cũng là lần đầu xem kịch, cho nên cũng xem rất chăm chú, có thể nói là “Môn đăng hộ đối”, tất cả mọi người đều đang trưởng thành.
"Hàn tiểu ca, vừa rồi ngươi nói như vậy, thật sự là có chút không ổn a."
Chẳng biết từ lúc nào, Lưu Nga đã đứng bên cạnh Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, cười hỏi: "Không ổn ở chỗ nào vậy?"
Lưu Nga nói: "Tuy rằng ân oán giữa Phượng Phi Lâu của chúng ta và Hoa Nguyệt Lâu cũng không phải là bí mật gì, nhưng cũng đều là âm thầm phân cao thấp thôi, ngươi lộ liễu nhục mạ Hoa Nguyệt Lâu như vậy, thì Hoa Nguyệt Lâu nhất định sẽ không bỏ qua đâu, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đến gây rối đấy. Ta thấy ở đây chắc chắn có người do Hoa Nguyệt Lâu phái tới, chúng ta vừa mới mở cửa, nên khiêm tốn một chút mới đúng."
Buôn bán chính là như vậy đấy, nhiều khi đều là âm thầm phân cao thấp, sẽ không đưa ra trước ánh sáng. Bởi vì làm như vậy, sẽ lưu lại đường sống cho cả hai bên, gặp mặt còn có thể gửi lời thăm hỏi, nếu trực tiếp vạch mặt luôn, vậy thì không còn đường sống vẹn toàn nữa rồi.
Có chút thời điểm, hai bên cũng không muốn đấu đá, nhưng chẳng qua không bỏ qua được mặt mũi, chỉ có thể tiếp tục đấu thôi, cho nên thương gia chưa đến lúc trọng yếu nhát, là sẽ không quyết định vạch mặc đối thủ đâu. Bởi vì trái đất là hình tròn đấy, người cũng là tròn cả, việc mua bán càng thêm tròn hơn, nói không chừng đến một lúc nào đó hai bên còn có khả năng hợp tác.
"Sẽ không đâu, cho dù ta mắng Tào Tú là mụ già, thì ả cũng sẽ không tìm tới tận cửa đâu." Hàn Nghệ lắc đầu nói.
Lưu Nga nghi ngờ bảo: "Bằng sự hiểu biết của ta với Tào Tú, ả tuyệt đối sẽ không để yên như ngươi nói đâu."
"Đúng, có lẽ cô nói rất đúng."
Hàn Nghệ gật đầu, lại chuyển lời: "Nhưng cô cũng đừng quên. Tào Tú chẳng qua là nhân tiện, mà mục tiêu chân chính của chúng ta là Thôi gia, nếu như ta là Tào Tú, ta căn bản không cần lên tiếng, tự nhiên sẽ có người tới cửa thay ả trút giận, hơn nữa bất kể là thực lực, hay là địa vị, thân phận cũng cao hơn ả một khoảng, một khi đã như vậy, sao không ngồi nhìn hai hổ đấu nhau, hoặc là nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó lại bỏ đá xuống giếng chứ."
Kỳ thật vừa rồi ta còn hạ miệng lưu tình rồi đấy, dù sao các cô nương ở Hoa Nguyệt Lâu cũng không dễ dàng, nói cách khác, ta kiểu gì cũng phải nói Hoa Nguyệt Lâu thành động Bàn Ti, bên trong toàn là yêu tinh, dù sao ta biết mặc kệ ta nói như thế nào, thì Tào Tú đều khó có khả năng tới cửa kiếm chuyện phiền toái, mà Thôi Tập Nhận nhất định sẽ tìm tới tận cửa rồi đấy.
Lưu Nga nghe vậy cũng thấy có đạo lý, bởi vì nếu là Tào Tú, thì chỉ có thể đến náo loạn, cùng lắm là mắng vài câu, nhưng Thôi gia tới, vậy thì tính chất đã hoàn toàn bất đồng rồi, thậm chí Phượng Phi Lâu đều có thể không tồn tại được nữa, một khi đã như vậy, thì cần làm gì nữa, cứ xem kịch vui là được rồi, nói tóm lại, Phượng Phi Lâu chính là đang tìm đường chết.
Cho nên trong lòng cũng cực kỳ lo lắng, kịch bản này do Hàn Nghệ đưa ra, sẽ đắc tội không ít người nha! Lần này nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ không xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ xong đời rồi, nói không sợ hãi là không có khả năng, nhưng thật sự là nàng rất hận Tào Tú, lại bị đối phương đánh cho không có sức hoàn thủ, nên lúc này mới đi theo Hàn Nghệ cùng nhau tìm đường chết, chứ nếu không thì nàng thật sự không dám đi lên con đường này, nàng thấp giọng hỏi: "Hàn tiểu cả, ngươi thật sự chắc chắn Trưởng Tôn Phó Xạ sẽ ra mặt sao? Trưởng Tôn gia cũng là danh môn vọng tộc, sĩ thứ cách biệt, đối với bọn họ cũng đồng dạng cũng là như thế."
Hàn Nghệ cũng định liệu trước rồi: "Nhất định sẽ đấy. Nếu ông ta không xuất hiện, vậy thì mấy năm nay ông ta làm tể tướng cũng phí công."
Lúc bọn họ nói chuyện, dưới đài một mảnh an tĩnh, chỉ là thường thường lại vang lên tiếng cười to.
Vở kịch nói trên đài vẫn còn tiếp tục, rất nhanh, Hùng Phi do Mộng Nhi diễn xuất và Thôi Tinh Tinh do Mộng Đình diễn đã rơi vào bể tình, Hùng Phi thường xuyên mang thỏ nhỏ đi vụng trộm hẹn hò với Thôi Tinh Tinh, mà trong quá trình hẹn hò, tên ngốc Hùng Phi thường xuyên gây ra một số trò cười, làm cho khán giả dưới đài cười ha ha.
Nhưng rất nhanh đã xảy ra mâu thuẫn, trên đài đột nhiên xuất hiện ba vị công tử mặc phục sức hoa lệ, ba công tử này chính là do Tang Mộc, Tá Vụ, Đông Hạo diễn xuất.
Hóa ra ba vị công tử này chính là ca ca ruột của Thôi Tinh Tinh, mà Thôi gia lại là một gia đình quý tộc, mà Hùng Phi chỉ là một con cháu thứ tộc vào kinh đi thi, mà sĩ thứ thì cách biệt, vì hiệu quả, Hàn Nghệ còn đặc biệt an bài cho ba công tử ca kia đánh Hùng Phi, truyện đăng tại b achngocsach, sau đó lại ép buộc lôi Thôi Tinh Tinh đi, rõ ràng chính là nói xấu, cũng đã gọi tên Thôi Tinh Tinh ra rồi, thì còn dấu điểm này làm gì.
"Tinh Tinh...Tinh Tinh...!
- Phi ca, Phi ca...!
Khi mà Hùng Phi ôm Đại Thố và Nhị Thố quỳ rạp trên mặt đất, cùng với Thôi Tinh Tinh bị ép buộc lôi đi kêu lên tên đối phương, có không ít người xem đều lau khóe mắt, xem ra không chỉ là điểm cười của bọn họ thấp mà điểm nước mắt cũng thấp nữa.
Bởi vì bọn họ đều là một ít thứ tộc, dân thường, khi nhìn thấy Hùng Phi, thì không tránh khỏi cảm động lây.
Trong lúc người xem chờ mong nội dung vở kịch sẽ phát triển như thế nào thì tấm vải đỏ ở hai bên đột nhiên chậm rãi hạ xuống.
Làm cái gì vậy?
Còn chưa kết thúc a!
Sao tấm vải đỏ này lại hạ xuống, có phải là hỏng rồi hay không?
Mỗi khán giả đều ngây ra như phỗng.
Hàn Nghệ đi lên trên sân khấu, chắp tay nói với tất cả mọi người: "Các vị, thật có lỗi, vở diễn hôm nay dừng ở đây thôi."
"Thế này là hết hả?"
"Rốt cuộc thì Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh sẽ ra sao đây?"
"Như này còn chưa nói xong mà."
Khán giả đều rất khó chịu, dù sao bọn họ cũng không biết sự tồn tại của phim nhiều tập, nếu như đây là kết cục, vậy thì kiểu gì cũng phải đập luôn Phượng Phi Lâu này đi, bởi vì bọn họ đã thay chính mình vào nhân vật Hùng Phi này, ai cũng muốn được ăn thịt thiên nga cả, làm thế này thì rất ngược tâm rồi, cho nên bọn họ không tiếp thu được loại kết cục như này đấy.
Hàn Nghệ áp áp tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi mới nói: "Các vị yên tâm, đây là hồi đầu tiên, câu chuyện này còn lâu chưa chấm dứt, chỉ có điều canh giờ cũng không còn sớm nữa rồi."
"Thời gian vẫn còn sớm a! Bây giờ mới vừa vặn đến giờ ăn cơm tối thôi."
"Lại diễn một chút nữa đi, ít nhất cũng phải diễn đến khi bầu trời tối đen chứ."
Mịa. Các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, một văn tiền ăn cơm trưa rồi, còn muốn ăn cơm tối nữa, thật đúng là coi tiền của lão tử là đốt pháo ra tới đấy. Hàn Nghệ là cố ý khẩn trương dừng lại trước thời điểm cơm tối đấy, bằng không hắn lại phải bao nốt cả cơm tối rồi, vậy thì không phải sẽ lỗ chết đi, hắn chắp tay nói: "Thật sự là có lỗi quá, hôm nay chúng ta chỉ diễn được đến đây thôi, nếu mọi người còn muốn xem, thì ngày mai đến sớm một chút, cùng một thời điểm, cùng một giá tiền."
Nói xong, hắn cũng không quản nhiều, đi xuống dưới đài luôn.
Cùng lúc đó, năm cánh cửa ở phía sau cũng mở ra.
***
Ở phương diện nghệ thuật, phải đi theo hướng cực đoan, hoặc là đại tục, hoặc là phong nhã, thì mới dễ dàng nổi tiếng được, phải biết rằng nơi này chính là triều Đường, ngươi là một người đời sau, nếu muốn trang nhã, thì ngươi có thể làm hơn được người của triều Đường này sao?
Hiển nhiên đây là người si nói mộng, mà so tục, thì Hàn Nghệ vốn chưa từng sợ ai.
Từ tên là đã thấy được một chút.
《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》là cái tên cực kỳ cẩu huyết, nhưng đây chẳng qua là đối với đời sau mà thôi, ở thời điểm hiện tại, tên này vẫn cực kỳ gây chấn động thính giác đấy, bởi vì đương đại đối với tình yêu còn rất mơ hồ, chú ý chỉ là môn đăng hậu đối, có yêu hay không cũng không sao hết, cho nên ba chữ “Sinh tử luyến” kia ngang trời xuất thế, đã hiển nhiên vô cùng hấp dẫn mọi người.
Đương nhiên, nếu như ở hậu thế, phỏng chừng sẽ bị người phỉ nhổ.
Về phần tại sao Hàn Nghệ phải lựa chọn kịch bản, bởi vì điều này khác với nghề cũ của hắn nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Bất kể kịch truyền hình, điện ảnh, hay là kịch nói, hơn phân nửa đều là hư cấu, nói từ góc độ của người kia, chính là gạt người đấy, vì sao nói diễn kịch chính là kẻ điên, xem kịch là người ngu, chính là bởi nguyên nhân này đấy.
Âm mưu đồng dạng cũng là lừa, đồng dạng cũng cần kịch bản đấy, cho tới nay Hàn Nghệ đều là tự biên tự diễn, đương nhiên, hắn có một đoàn đội giúp hắn bày mưu tính kế, nhưng Hàn Nghệ không thể nghi ngờ là đạo diễn lớn.
Hơn nữa Hàn Nghệ thật sự đúng là có tình yêu nồng nhiệt với nghệ thuật, đánh đàn, thưởng thức tranh hắn đều biết, bởi vì là thời điểm gạt người hắn đều phải dùng đến.
Sau khi nói xong thì Hàn Nghệ đi xuống đài, bên cánh gà lại có hai người đi ra, hai người này mang lên một cái giá gỗ thật lớn đặt xuống vị trí bắt mắt nhất dưới đài, trên giá gỗ có một khối vải trắng, một gã con cháu nhà nghèo ngồi ở hàng thứ nhất nhìn thấy trên vải trắng có viết mấy chữ to, nhịn không được thì thầm: "Bạch sắc sinh tử luyến hồi thứ nhất, Gặp nhau. Vở kịch này chỉ là hư cấu, nếu như có tương đồng, thực sự là trùng hợp."
Điều này rất dễ lý giải, chính là rũ bỏ hết tất cả những gì có liên quan.
Đồng thời tấm vải đỏ chậm rãi kéo sang hai bên, đập vào ánh mắt là một cái chợ, có người bán hàng rong, có quầy hàng, có cửa hàng bán lẻ. Đương nhiên, đây đều là giả dối, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được, nhưng đồng thời cũng rất dễ nhận ra đây là một cái chợ.
Vài người bán hàng rong đang hét to rao bán.
Một tiếng hét rao hàng này lập tức đưa quần chúng phía dưới vào vở diễn rồi.
Lại thấy có ba năm người đi lại ở phía trên, mỗi người đều bộ dạng bình thường, toàn thân cao thấp không có một ưu điểm, thậm chí có thể nói bộ dạng còn hơi xấu xí, không thể nghi ngờ, những người này đều là một ít diễn viên quần chúng, đều là một ít tửu bảo đêm qua Hàn Nghệ tìm đến, vì không để cho tin tức truyền ra, Hàn Nghệ chỉ có thể làm như vậy, dù sao những người này cũng chẳng có mấy câu lời kịch cả, tất cả đều là diễn xuất một ít tình tiết đơn giản thôi, chính là tùy tiện đi đi lại lại, tác dụng của bọn họ chính là làm nổi bật diễn viên chính lên.
Chính là vì có sự tồn tại của vài tên diễn viên quần chúng này, cho nên rất nhanh mọi người đã chú ý đến tiểu cô nương đứng bên trái kẹp tóc hai bím, mặc áo váy gấm Tứ Xuyên, tiểu cô nương này ngồi xồm trức mặt một cái lồng trúc, chơi đùa với hai con thỏ ở bên trong, hai con thỏ này toàn thân tuyết trắng, đúng là Đại Thố và Nhị Thố đấy, điều này cũng là để điểm danh cho chủ đề “Bạch sắc”.
Nhìn kỹ, chỉ thấy tiểu cô nương này, có dung mạo thanh tú xinh đẹp, ăn mặc hoa lệ, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.
"A? Đây không phải là Mộng Đình của Phượng Phi Lâu sao?"
Một người đột nhiên nói.
Không sai tiểu cô nương này đúng là do Mộng Đình đóng giả đấy.
Lúc này lại có một tiểu ca mặt trắng tuấn tú đi ra từ sau đài. Đang mặc vải xám áo dài, nhìn qua có chút khó coi, nhưng dung mạo tuấn tú, chẳng qua có chút đàn bà.
Tiểu ca trắng trẻo này đúng là do Mộng Nhi đóng, nguyên bản chính là một nữ nhân.
Đương nhiên, điều này rất rõ ràng, hơn phân nửa số người đều nhận ra đây là một nữ nhân, cũng có không ít người nhận ra tiểu ca trắng trẻo này chính là Mộng Nhi của Phượng Phi Lâu.
Mộng Nhi đi vào trước đài, liếc mắt liền nhìn thấy Mộng Đình đang chơi đùa với thỏ nhỏ, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Nhưng rồi lập tức lại cảm thấy ngượng ngùng, y vừa vụng trộm nhìn Mộng Đình, vừa đi đến trước một quầy hàng bán bánh bao bên cạnh hàng bán thỏ, nói với người bán hàng rong kia: "Mang cho ta ba cái bánh bao."
Người bán hàng rong của quầy hàng kia đang bề bộn chưng bánh bao, vì thế nói: "Tiểu ca, xin chờ một chút."
"Không có việc gì, không có việc gì, ta tự lấy là được."
Mộng Nhi ném tiền tới, vừa vụng trộm nhìn Mộng Đình, tay cũng không ngừng cầm bánh bao từ trên quầy hàng bỏ vào trong bao vải trên vai mình.
Khách nhân ngồi dưới đài đột nhiên bật cười ha ha.
Hóa ra Mộng Nhi một lòng chỉ để ý vụng trộm nhìn Mộng Đình, nên lấy hết cả bánh bao ở quầy hàng của người ta, bao vải ở trên vai của nàng đã sớm chứa đầy, cũng đã lòi ra, lúc này mới khiến cho các vị khách bật cười.
"Vị tiểu ca này, ngươi muốn mua ba cái bánh bao hay là ba mươi cái bánh bao vậy?"
Người bán bánh bao kia dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộng Nhi.
Tiếng cười ở dưới đài càng lớn hơn nữa.
Mộng Nhi dường như kịp phản ứng lại, vừa thấy sắp chất bánh bao đến tận miệng mình rồi, nhất thời không chú ý, toàn bộ bánh bao đều rơi hết xuống: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta... ta. Trong lúc nhất thời nàng vô cùng quẫn bách, luống cuống tay chân."
Dưới đài lại cười ha ha.
Không có biện pháp, đầu năm nay không có hài kịch, nên là điểm gây cười của dân chúng tương đối thấp, có một số người thậm chí bật cười ra cả nước mắt.
Kết quả là Mộng Nhi mua hết số bánh bao này, bởi vì bánh bao bị bẩn hết rồi, nên nàng ôm một đống bánh bao đứng ngay trước quán bán bánh, muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Lúc này lại nghe được một chuỗi tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Mộng Nhi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộng Đình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nàng không ngừng cười khanh khách, chính mình cũng nhịn không được ngốc nghếch cười theo.
Người xem ở dưới đài cũng cười.
Những lời đối thoại kế tiếp giống như đúc khi Hùng Đệ và Thôi Oánh Oánh gặp nhau, mà ngay cả tên cũng không khác nhau lắm, Mộng Đình ở trong này diễn vai một tiểu cô nương tên là Thôi Tinh Tinh, mà Mộng Nhi vào vai thanh niên tài tuấn còn lại tên là Hùng Phi.
Hàn Nghệ đứng dưới đài nghe được tiếng cười của khán giả, thì vừa cười vừa lắc đầu, lại nói, Mộng Nhi và Mộng Đình diễn cũng không tốt lắm đâu, dù sao thì các nàng cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua với những lời kịch này cả, thời gian luyện tập cũng chưa tới một tháng, việc này còn khó hơn cả luyện múa nữa, bởi vì cần ngươi phải đóng giả một người khác, đây là một lĩnh vực mà bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc.
Nhưng Hàn Nghệ thật sự không ngờ người xem lại nể tình đến vậy, hắn chỉ tùy tiện tạo ra một hai chỗ gây cười rất bình thường, thì những người xem này đã cười thành vậy rồi, nếu hắn tỉ mỉ tạo ra những tình tiết hài hước, thì hắn cũng hoài nghi những người này liệu có cười đến mức hôn mê bất tỉnh hay không.
Không tệ, cách diễn xuất của Mộng Nhi các nàng đích xác phi thường ngây ngô, chồng chất sơ hở, nhưng những người này cũng là lần đầu xem kịch, cho nên cũng xem rất chăm chú, có thể nói là “Môn đăng hộ đối”, tất cả mọi người đều đang trưởng thành.
"Hàn tiểu ca, vừa rồi ngươi nói như vậy, thật sự là có chút không ổn a."
Chẳng biết từ lúc nào, Lưu Nga đã đứng bên cạnh Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, cười hỏi: "Không ổn ở chỗ nào vậy?"
Lưu Nga nói: "Tuy rằng ân oán giữa Phượng Phi Lâu của chúng ta và Hoa Nguyệt Lâu cũng không phải là bí mật gì, nhưng cũng đều là âm thầm phân cao thấp thôi, ngươi lộ liễu nhục mạ Hoa Nguyệt Lâu như vậy, thì Hoa Nguyệt Lâu nhất định sẽ không bỏ qua đâu, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đến gây rối đấy. Ta thấy ở đây chắc chắn có người do Hoa Nguyệt Lâu phái tới, chúng ta vừa mới mở cửa, nên khiêm tốn một chút mới đúng."
Buôn bán chính là như vậy đấy, nhiều khi đều là âm thầm phân cao thấp, sẽ không đưa ra trước ánh sáng. Bởi vì làm như vậy, sẽ lưu lại đường sống cho cả hai bên, gặp mặt còn có thể gửi lời thăm hỏi, nếu trực tiếp vạch mặt luôn, vậy thì không còn đường sống vẹn toàn nữa rồi.
Có chút thời điểm, hai bên cũng không muốn đấu đá, nhưng chẳng qua không bỏ qua được mặt mũi, chỉ có thể tiếp tục đấu thôi, cho nên thương gia chưa đến lúc trọng yếu nhát, là sẽ không quyết định vạch mặc đối thủ đâu. Bởi vì trái đất là hình tròn đấy, người cũng là tròn cả, việc mua bán càng thêm tròn hơn, nói không chừng đến một lúc nào đó hai bên còn có khả năng hợp tác.
"Sẽ không đâu, cho dù ta mắng Tào Tú là mụ già, thì ả cũng sẽ không tìm tới tận cửa đâu." Hàn Nghệ lắc đầu nói.
Lưu Nga nghi ngờ bảo: "Bằng sự hiểu biết của ta với Tào Tú, ả tuyệt đối sẽ không để yên như ngươi nói đâu."
"Đúng, có lẽ cô nói rất đúng."
Hàn Nghệ gật đầu, lại chuyển lời: "Nhưng cô cũng đừng quên. Tào Tú chẳng qua là nhân tiện, mà mục tiêu chân chính của chúng ta là Thôi gia, nếu như ta là Tào Tú, ta căn bản không cần lên tiếng, tự nhiên sẽ có người tới cửa thay ả trút giận, hơn nữa bất kể là thực lực, hay là địa vị, thân phận cũng cao hơn ả một khoảng, một khi đã như vậy, sao không ngồi nhìn hai hổ đấu nhau, hoặc là nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó lại bỏ đá xuống giếng chứ."
Kỳ thật vừa rồi ta còn hạ miệng lưu tình rồi đấy, dù sao các cô nương ở Hoa Nguyệt Lâu cũng không dễ dàng, nói cách khác, ta kiểu gì cũng phải nói Hoa Nguyệt Lâu thành động Bàn Ti, bên trong toàn là yêu tinh, dù sao ta biết mặc kệ ta nói như thế nào, thì Tào Tú đều khó có khả năng tới cửa kiếm chuyện phiền toái, mà Thôi Tập Nhận nhất định sẽ tìm tới tận cửa rồi đấy.
Lưu Nga nghe vậy cũng thấy có đạo lý, bởi vì nếu là Tào Tú, thì chỉ có thể đến náo loạn, cùng lắm là mắng vài câu, nhưng Thôi gia tới, vậy thì tính chất đã hoàn toàn bất đồng rồi, thậm chí Phượng Phi Lâu đều có thể không tồn tại được nữa, một khi đã như vậy, thì cần làm gì nữa, cứ xem kịch vui là được rồi, nói tóm lại, Phượng Phi Lâu chính là đang tìm đường chết.
Cho nên trong lòng cũng cực kỳ lo lắng, kịch bản này do Hàn Nghệ đưa ra, sẽ đắc tội không ít người nha! Lần này nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ không xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ xong đời rồi, nói không sợ hãi là không có khả năng, nhưng thật sự là nàng rất hận Tào Tú, lại bị đối phương đánh cho không có sức hoàn thủ, nên lúc này mới đi theo Hàn Nghệ cùng nhau tìm đường chết, chứ nếu không thì nàng thật sự không dám đi lên con đường này, nàng thấp giọng hỏi: "Hàn tiểu cả, ngươi thật sự chắc chắn Trưởng Tôn Phó Xạ sẽ ra mặt sao? Trưởng Tôn gia cũng là danh môn vọng tộc, sĩ thứ cách biệt, đối với bọn họ cũng đồng dạng cũng là như thế."
Hàn Nghệ cũng định liệu trước rồi: "Nhất định sẽ đấy. Nếu ông ta không xuất hiện, vậy thì mấy năm nay ông ta làm tể tướng cũng phí công."
Lúc bọn họ nói chuyện, dưới đài một mảnh an tĩnh, chỉ là thường thường lại vang lên tiếng cười to.
Vở kịch nói trên đài vẫn còn tiếp tục, rất nhanh, Hùng Phi do Mộng Nhi diễn xuất và Thôi Tinh Tinh do Mộng Đình diễn đã rơi vào bể tình, Hùng Phi thường xuyên mang thỏ nhỏ đi vụng trộm hẹn hò với Thôi Tinh Tinh, mà trong quá trình hẹn hò, tên ngốc Hùng Phi thường xuyên gây ra một số trò cười, làm cho khán giả dưới đài cười ha ha.
Nhưng rất nhanh đã xảy ra mâu thuẫn, trên đài đột nhiên xuất hiện ba vị công tử mặc phục sức hoa lệ, ba công tử này chính là do Tang Mộc, Tá Vụ, Đông Hạo diễn xuất.
Hóa ra ba vị công tử này chính là ca ca ruột của Thôi Tinh Tinh, mà Thôi gia lại là một gia đình quý tộc, mà Hùng Phi chỉ là một con cháu thứ tộc vào kinh đi thi, mà sĩ thứ thì cách biệt, vì hiệu quả, Hàn Nghệ còn đặc biệt an bài cho ba công tử ca kia đánh Hùng Phi, truyện đăng tại b achngocsach, sau đó lại ép buộc lôi Thôi Tinh Tinh đi, rõ ràng chính là nói xấu, cũng đã gọi tên Thôi Tinh Tinh ra rồi, thì còn dấu điểm này làm gì.
"Tinh Tinh...Tinh Tinh...!
- Phi ca, Phi ca...!
Khi mà Hùng Phi ôm Đại Thố và Nhị Thố quỳ rạp trên mặt đất, cùng với Thôi Tinh Tinh bị ép buộc lôi đi kêu lên tên đối phương, có không ít người xem đều lau khóe mắt, xem ra không chỉ là điểm cười của bọn họ thấp mà điểm nước mắt cũng thấp nữa.
Bởi vì bọn họ đều là một ít thứ tộc, dân thường, khi nhìn thấy Hùng Phi, thì không tránh khỏi cảm động lây.
Trong lúc người xem chờ mong nội dung vở kịch sẽ phát triển như thế nào thì tấm vải đỏ ở hai bên đột nhiên chậm rãi hạ xuống.
Làm cái gì vậy?
Còn chưa kết thúc a!
Sao tấm vải đỏ này lại hạ xuống, có phải là hỏng rồi hay không?
Mỗi khán giả đều ngây ra như phỗng.
Hàn Nghệ đi lên trên sân khấu, chắp tay nói với tất cả mọi người: "Các vị, thật có lỗi, vở diễn hôm nay dừng ở đây thôi."
"Thế này là hết hả?"
"Rốt cuộc thì Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh sẽ ra sao đây?"
"Như này còn chưa nói xong mà."
Khán giả đều rất khó chịu, dù sao bọn họ cũng không biết sự tồn tại của phim nhiều tập, nếu như đây là kết cục, vậy thì kiểu gì cũng phải đập luôn Phượng Phi Lâu này đi, bởi vì bọn họ đã thay chính mình vào nhân vật Hùng Phi này, ai cũng muốn được ăn thịt thiên nga cả, làm thế này thì rất ngược tâm rồi, cho nên bọn họ không tiếp thu được loại kết cục như này đấy.
Hàn Nghệ áp áp tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi mới nói: "Các vị yên tâm, đây là hồi đầu tiên, câu chuyện này còn lâu chưa chấm dứt, chỉ có điều canh giờ cũng không còn sớm nữa rồi."
"Thời gian vẫn còn sớm a! Bây giờ mới vừa vặn đến giờ ăn cơm tối thôi."
"Lại diễn một chút nữa đi, ít nhất cũng phải diễn đến khi bầu trời tối đen chứ."
Mịa. Các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, một văn tiền ăn cơm trưa rồi, còn muốn ăn cơm tối nữa, thật đúng là coi tiền của lão tử là đốt pháo ra tới đấy. Hàn Nghệ là cố ý khẩn trương dừng lại trước thời điểm cơm tối đấy, bằng không hắn lại phải bao nốt cả cơm tối rồi, vậy thì không phải sẽ lỗ chết đi, hắn chắp tay nói: "Thật sự là có lỗi quá, hôm nay chúng ta chỉ diễn được đến đây thôi, nếu mọi người còn muốn xem, thì ngày mai đến sớm một chút, cùng một thời điểm, cùng một giá tiền."
Nói xong, hắn cũng không quản nhiều, đi xuống dưới đài luôn.
Cùng lúc đó, năm cánh cửa ở phía sau cũng mở ra.