Chương : 201
Dịch: mafia777
***
Thu hoạch khá phong phú!
Hàn Nghệ vui vẻ ôm lấy hiệp nghị đánh cược rời khỏi tiệm vải của Trịnh Thiện Hành, kỳ thật con người hắn không có khái niệm gì với tiền, sở dĩ hắn muốn nhập cổ phần tiệm vải, thực sự không phải là vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, mà là vì muốn bắt đầu thành lập mạng lưới quan hệ của mình. Đây là kế hoạch hắn đã sớm chốt từ trước, hiện tại đối tượng còn là Trịnh Thiện Hành, vậy thì thật không thể tốt hơn nữa rồi.
Về phần thắng thua trong trận đánh cược này á?
Tất cả đã được chú định.
Hàn Nghệ không thể tưởng tượng ra được mình thua với bất kỳ lý do nào, dù sao Đường triều chỉ là đỉnh cao của kinh tế nông nghiệp cá thể, mấy cái thương nghiệp gì gì đó, vẫn còn đang trong thời kỳ thai nghén. Dưới loại bối cảnh này, đừng nói là gấp mười, gấp trăm lần cũng có khả năng.
Nhưng nói trở lại, cụ thể nên làm thế nào, Hàn Nghệ còn chưa rõ ràng, hắn cũng chưa có suy nghĩ, hai năm, e là còn sớm rồi.
Sau khi trở lại Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ chỉ nói cho Lưu Nga là đã đàm phán thỏa đáng rồi, chứ cũng không nói cho nàng biết chuyện Trịnh Thiện Hành, bởi vì Lưu Nga mấy ngày này đều đang trong lo lắng bồn chồn, nếu nói cho nàng biết mình vừa hợp tác cùng Trịnh Thiện Hành nữa, thì mấy mối quan hệ phức tạp này thật sự sẽ bức nàng điên mất.
Trải qua ba ngày chỉnh đốn, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 rốt cục cũng bắt đầu diễn lại rồi, bản đẹp duy nhất tại b achngocsach, đây cũng là thời điểm kiểm nghiệm tỉ lệ thành công của loại kịch nói này, trải qua ba ngày làm lạnh, kịch nói này còn có thể hot tung trời như mấy ngày trước hay không, hay là độ nhiệt tình giảm xuống, thì đều phải xem ngày hôm nay rồi.
Bất quá Hàn Nghệ một chút cũng không lo lắng, hắn dậy thật sớm, cũng không phải là vì khẩn trương ngủ không được, mà là vì để chạy bộ sáng sớm.
"Hửm? Ai vậy? Sớm như vậy đã tới rồi."
Ba người mới vừa tới hẻm Bắc, Hùng Đệ đột nhiên chỉ vào trước cửa nói.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, thấy một tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi dựa vào ván cửa ngồi, một tay nâng cằm lên, đang gật gà gật gù, ngày hôm nay trời mới vừa sáng, lệnh cấm tiêu cũng vừa mới giải trừ, mà kịch nói phải giữa trưa mới diễn, chẳng có ai sớm như vậy đã đến xếp hàng cả.
"Tiểu tử."
Hàn Nghệ đi lên trước, hô lên với tiểu tử kia.
Tiểu tử kia ngẩn ra. Ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ hỏi: "Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?"
Tiểu tử kia nói: "Ta đến xếp hàng đó a, các ngươi cũng thế sao?"
"Ồ, không phải. Ta ngụ ở ngay cạnh đây."
Hàn Nghệ lắc đầu, hiếu kỳ nói: "Kịch nói giữa trưa mới diễn, ngươi hiện tại đã đến xếp hàng?"
Tiểu tử kia cười ha hả, cũng không trả lời.
Hùng Đệ thật thà chất phác hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Tiểu tử này hãy còn ngây ngô cười không nói.
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn y một cái, đột nhiên ha hả mỉm cười.
Hùng Đệ lại hỏi: "Hàn đại ca. Huynh cười cái gì đó?"
Hàn Nghệ không để ý tới Tiểu Béo, quay sang tiểu tử kia nói: "Kỳ thật ngươi không nói ta cũng biết, ngươi không phải đến xem kịch có phải hay không?"
Tiểu tử kia sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ thấy vẻ mặt kinh ngạc của y, càng thêm thừa nhận ý nghĩ trong lòng, nói: "Ngươi chẳng qua là muốn sớm một chút đến xếp hàng, sau đó đem vị trí gần phía trước này bán cho những khách nhân muốn đến xem kịch, có phải hay không?"
Tiểu tử kia cả kinh nói: "Ngươi làm sao mà biết? Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
Hắc. Tiểu tử này cũng thật cơ trí. Hàn Nghệ không trả lời, nói: "Ngươi tên là gì?"
Tiểu tử kia ồ một tiếng: "Ta tên là Đỗ Tổ Hoa. Đang ngụ ở phố bên cạnh."
Hàn Nghệ cười nói: "Ngươi có muốn tới Phượng Phi Lâu làm việc?"
Tiểu tử kia vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cũng không nhiều lời. Nói: "Nếu ngươi tới đây làm việc, thì đi Phượng Phi Lâu tìm Trà Ngũ, nói là Hàn Nghệ bảo ngươi tới, ta cam đoan so với việc ngươi ở đây xếp hàng còn kiếm được nhiêu hơn."
"Thật thật sao? Ngươi không gạt ta chứ?"
"Ngươi đi thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."
Hàn Nghệ ha hả cười, nói: "Chúc ngươi bán được cái giá tốt, chúng ta cáo từ trước."
Nói xong, hắn liền mang theo Hùng Đệ, Tiểu Dã đi chạy bộ tiếp.
"Hàn đại ca, tại sao huynh lại làm như vậy?"
Hùng Đệ vừa chạy vừa nói.
Hàn Nghệ chỉ nói đơn giản: "Chúng ta hiện tại đang cần người."
Hùng Đệ "Ồ" một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa.
Kỳ thật đây chỉ là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác, chính là Hàn Nghệ từ trên người tiểu tử kia nhìn thấy bóng dáng kiếp trước của mình, kiếp trước hắn từ lúc còn rất nhỏ, thường xuyên chạy tới giúp người khác xếp hàng, kiếm một chút tiền. Vì thế mới nghĩ giúp tiểu tử kia một chút, kỳ thật cũng có thể nói là đang giúp mình.
Sau khi chạy bộ buổi sáng chấm dứt, Hàn Nghệ ăn xong bữa sáng liền đi đến Phượng Phi Lâu, phân phó đám người Tang Mộc bầy đặt một ít đạo cụ, lần này đạo cụ có thể nói là vô cùng quan trọng, bởi vì một hồi này chủ yếu là nói đến bỏ trốn, phải dùng đến rất nhiều đạo cụ.
Trong lúc bất tri bất giác, đã gần chính ngọ, so với mấy ngày đầu, hẻm Trung, hẻm Nam coi như là đã chân chính cảm nhận được uy lực của kịch nói này, hôm nay có thể dùng từ hẻm chết để hình dung hẻm Trung và hẻm Nam, các thanh lâu lớn đều trống rỗng, chuyện này từ sau khi Bình Khang Lý nổi danh, chưa bao giờ từng xảy ra.
Bởi vì khi mới bắt đầu, những con cháu quý tộc này đều ngại đến hẻm Bắc, nhưng từ sau khi những lão gia hỏa như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trình Giảo Kim này hiện thân, không ai còn nghĩ như vậy nữa rồi, đều chạy tới Phượng Phi Lâu xem kịch nói, từ đó làm cho ngõ Trung, hẻm Nam xuất hiện cục diện khó xử là không có một bóng người.
Ngược lại chính là, hẻm Bắc thì người ta tấp nập, chen vai thích cánh, chỉ hận đường phố quá hẹp, so với mấy ngày trước đây chỉ có hơn chớ không có kém, phải biết rằng hết thảy những điều này trước kia đều thuộc về hẻm Trung và hẻm Nam.
Ba ngày đối với những người mê kịch nói này, quả thực chính là dày vò, sáng sớm hôm nay đã tới rồi, đương nhiên, những công tử ca cũng đã có kinh nghiệm, đều cho tôi tớ sớm một chút lại đây xếp hàng.
Ngược lại khoan hãy nói, bọn họ còn rất hưởng thụ quá trình xếp hàng này, bởi vì tới nơi này đều là người đồng đạo, đều cùng người hai bên trái phải, thảo luận nội dung vở kịch, chủ đề thảo luận dĩ nhiên là Thôi Tinh Tinh có thể cùng với Hùng Phi bỏ trốn thành công hay không.
Ở trong một mảnh toàn tiếng thảo luận mà tiếng này lại cao giọng hơn tiếng kia này, chính ngọ lặng lẽ tiến đến.
Năm cánh cửa đúng giờ mở ra, mọi người đều trả tiền vào cửa, hết thảy đều là ngay ngắn trật tự.
Đi vào trong lầu, mọi người đều mang tâm tình kích động ngồi ở trên ghế ngồi, thói quen chờ đợi đồ ăn mang đến.
Khi thấy một đám tửu bảo trên cổ treo một cái hộp gỗ nhỏ đi ra, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ đợi của mọi người, bọn họ cũng không để ý tới, mà cứ đi đi lại lại ở trên hành lang.
Đây là có chuyện gì?
Một người reo lên: "Các ngươi không phân phát đồ ăn sao?"
Một tửu bảo trả lời: "Thật có lỗi, bắt đầu từ hôm nay, Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ không cấp đồ ăn cho nữa rồi."
Lời vừa nói ra, không ít người giật mình tỉnh lại, đúng là có chuyện như vậy.
Nhưng kịch nói và ăn đã trong im lặng mà gắn liền với nhau, nhưng xem kịch mà không có hạt dẻ để ăn, vậy sẽ trở nên vô cùng buồn tẻ, một vài khách nhân khá nghèo đều mang tâm tình không yên hỏi giá.
Nghĩ thầm rằng khẳng định rất đắt, dù sao nơi này nhiều con ông cháu cha như vậy, thật không sợ bán không được. Nào biết đâu rằng, giá đồ ăn nơi này rẻ đến thần kỳ, thậm chí so với đồ ăn chợ Tây còn rẻ hơn.
Đây quả thực không thể tin nổi.
Đều sôi nổi tán tụng Hàn Nghệ là một có thương nhân lương tâm.
Kỳ thật Hàn Nghệ sở dĩ làm như vậy, đơn giản cũng là muốn lung lạc bọn họ. Nếu giá cả bán ra quá cao, chỉ có quý tộc mới có thể tiêu tiền, nói vậy, người nghèo liền chỉ có thể nhìn người giàu có ăn, Hàn Nghệ rất hiểu được loại cảm thụ này. Hắn không hy vọng nhìn thấy loại hiện tượng này, vì thế đã hạ giá cả xuống mức thấp nhất, đồ chính là ít lãi tiêu thụ mạnh, cần phải khiến tất cả mọi người có thể mua được.
Hơn nữa Hàn Nghệ dã tâm lớn vô cùng, chút ít đồ này có thể kiếm bao nhiêu tiền chứ, hắn mới chướng mắt ấy, nhưng hắn còn phải làm nam nhân vua của hẻm Bắc.
Đừng thấy những thứ này giá thấp, nhưng nhiều người nha, đồ ăn đã chuẩn bị, trong nháy mắt liền bán sạch rồi. Kỳ thật Hàn Nghệ đã bảo phòng bếp chuẩn bị vô cùng đầy đủ, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp năng lực tiêu tiền của những con cháu quý tộc kia, dù sao không phải người mọi người đều là Trịnh Thiện Hành, bọn họ mới mặc kệ lãng phí hay không lãng phí.
Vừa đoạt xong đồ ăn, màn sân khấu màu đỏ dần dần mở ra.
Lúc này Mộng nhi và Mộng Đình mới vừa vặn lộ diện, một câu cũng chưa nói, ngay cả một cái biểu tình đều không có, mà dưới đài tiếng vỗ tay đã như sấm dậy, ba ngày không gặp, thật sự là muốn giết bọn họ mà.
Hôm nay nội dung vở kịch chính là bỏ trốn. Nhưng cũng không diễn đơn giản như trên TV ở hậu thế, hai người thu dọn đồ đạc rồi chợt lóe mà biến mất.
Hàn Nghệ ở trong này cấu tứ, có tham khảo chút phương thức mỹ kịch của "vượt ngục", hắn an bài như vậy, đơn giản cũng chính là vì để làm nổi bật ra tài trí của Hùng Phi, nội dung vở kịch ngay từ đầu, chính là Hùng Phi đang tự hỏi làm thế nào giúp Thôi Tinh Tinh từ Thôi gia đi ra.
Khẩn trương!
So với ba ngày trước ngược đãi đến chết đến sống, hôm nay trong Phượng Phi Lâu tràn đầy không khí khẩn trương, mỗi người đều nắm chặt hai đấm, có ít người thậm chí quay đầu đi. Không dám nhìn nữa, khi thì kinh hô, khi thì nín thở ngưng thần.
Cao trào phấn khích như vậy, dĩ nhiên sẽ không liền diễn xong trong một ngày, làm cho khán giả đến nghẹn, ở một thời khắc vô cùng khẩn trương, vải đỏ hạ xuống.
Cao trào cứ thế cứng rắn bị nén trở về.
Một vở kịch nói, cứ thế bị Hàn Nghệ cưỡng ép diễn theo phong cách mỹ kịch.
Thật sự ngay cả tâm tình chửi má nó cũng không có, khán giả há miệng thở dốc, vẫn là lựa chọn yên lặng rời đi, bọn họ sợ lưu lại thêm trong chốc lát, Hàn Nghệ lại xuất hiện nói sẽ ngừng diễn ba ngày, vậy thật sự sẽ điên mất thôi.
Đợi cho người xem đều về rồi, Hàn Nghệ mới lên đến trên đài, đầu tiên là biểu dương đám người Mộng nhi các nàng một phen, sau đó lại phân phó mọi người khẩn trương làm vệ sinh.
Bỗng nhiên một tửu bảo đi tới bên cạnh Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói: "Đông chủ, ngươi xem trên lầu."
Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên lầu vẫn ngồi ở một người, hơi hơi nhíu hạ lông mày, nói: "Ngươi đi làm việc đi."
"Vâng."
Hàn Nghệ lên đến trên lầu, đi đến phía trước người nọ, chắp tay thi lễ nói: "Hàn Nghệ bái kiến Trưởng Tôn công tử."
Người này đúng là Trưởng Tôn Diên.
Trưởng Tôn Diên quay đầu nhìn lại, thấy là Hàn Nghệ, cười nói: "Mời ngồi."
"Đa tạ."
Hàn Nghệ ngồi xuống, dò hỏi: "Không biết Trưởng Tôn công tử mới vừa rồi đang suy nghĩ gì, mà nghĩ nhập thần như thế?"
Trưởng Tôn Diên cười nói: "Còn có thể nghĩ cái gì, đương nhiên là nội dung vở kịch vừa rồi, bộ kế hoạch kia của Hùng Phi thật sự là cực kỳ tinh diệu, làm người ta xem cũng phải than thở nha. Những thứ này đều là ngươi nghĩ ra được?"
Hàn Nghệ rất là khiêm tốn nói: "Đó cũng không phải là công lao của một mình ta, đây là mọi người cùng nhau nghĩ ra được, có câu là một Gia Cát Lượng không hơn được ba thợ giày thối, một người dù lợi hại, cũng không thể làm được chu đáo, chỉ có tiếp thu ý kiến quần chúng, mới có thể làm ra vở kịch có nội dung càng hoàn mỹ cho mọi người."
"Hay cho một câu một Gia Cát Lượng không hơn được ba thợ giày thối."
Trưởng Tôn Diên cười gật gật đầu, đột nhiên nói: "Nhưng muốn nói hoàn mỹ, đó cũng không đủ."
Hàn Nghệ nói: "Mong rằng Trưởng Tôn công tử chỉ điểm một phần."
"Chỉ điểm thì không dám." Trưởng Tôn Diên lắc đầu nói: "Ta chưa từng làm buôn bán, trong phương diện này không bằng ngươi nhiều, nhưng ta làm một người khách, ta cảm thấy Phượng Phi Lâu các ngươi vẫn có rất nhiều chỗ không đủ, lớn nhất không đủ, chính là địa điểm này quá nhỏ, rất nhiều người muốn xem mà không xem được, quả thật tiếc nuối nha.&
Thì ra là thế. Hàn Nghệ lập tức hiểu được, Trưởng Tôn Diên đang ám chỉ hắn mở rộng lực ảnh hưởng, đây đương nhiên là điều mà Trưởng Tôn gia hy vọng nhìn thấy, nói: "Thực không dám dấu diếm, gần đây ta cũng có ý nghĩ tính toán khuếch trương Phượng Phi Lâu, tranh thủ có thể làm cho càng nhiều người có thể xem được kịch nói này."
"Vậy sao?"
Trưởng Tôn Diên cười nói: "Đây là một việc rất lớn, nếu cần ta hỗ trợ, ngươi cứ nói đừng ngại, ta thật sự là không muốn mỗi ngày đều phải xếp hàng."
Mập mạp này nhìn qua thì tuổi cũng không lớn lắm, nhưng nói chuyện lại cẩn thận. Hừ, Trường An Thất Tử này quả thực đều là người phi thường. Hàn Nghệ hơi hưng phấn nói: "Trưởng Tôn công tử trượng nghĩa tương trợ, Hàn Nghệ thật sự là vô cùng cảm kích, tuy nhiên việc nhỏ bực này cũng không dám làm phiền Trưởng Tôn công tử rồi."
Trưởng Tôn Diên cười gật gật đầu. Nửa câu miễn cưỡng cũng không có, dường như câu nói trước đó kia chỉ là một câu khách sáo, nhưng thật sự câu này khách sáo sao? Quỷ mới biết được.
Hàn Nghệ đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi Trưởng Tôn công tử một chút."
"Mời nói."
Hàn Nghệ nói: "Trong thành Trường An. Duy chỉ có hai chợ đông, tây có thể buôn bán, vì sao ta thấy Bình Khang Lý này cũng có một vài người buôn bán nhỏ?"
Trưởng Tôn Diên sửng sốt một lát, lập tức nói: "Nguyên bản Bình Khang Lý không cho buôn bán, nhưng từ sau khi có ba ngõ yên hoa, triều đình liền ngầm đồng ý loại hiện tượng này, nơi này là duy nhất ở thành Trường An được kết hợp thị phường."
Văn hóa thanh lâu được khởi đầu từ Đường triều, hưng thịnh lên, bởi vì Đường triều vốn khá cởi mở, nhưng dù sao có nho học nên vẫn tồn tại nam nữ thụ thụ bất thân. Mà hai chợ Đông, Tây đều có rất nhiều thương nhân ngoại quốc tới, cho nên chính phủ thời Đường cũng không đặt thanh lâu ở hai chợ Đông, Tây, nhưng thanh lâu lại nhất định phải tồn tại, cho nên mới có Bình Khang lý.
Nhưng Đường triều chính là thị phường chế, khu buôn bán và khu dân cư là hoàn toàn cách ly, cửa ra, cửa vào đều có binh lính canh gác, nhưng Bình Khang Lý không phải do triều đình quy hoạch, không được tính là chợ, nhưng cũng không giống phường, là một kiểu không đâu vào đâu. Vì vậy Bình Khang Lý càng đặc thù, là một nơi kết hợp của chợ và phường.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Nếu nói như thế, ta có thể buôn bán ở tại hẻm Bắc này?"
Trưởng Tôn Diên nói: "Ngươi hiện tại không phải là đang buôn bán sao?"
Hàn Nghệ ha hả gật đầu nói: "Phải phải phải."
Trưởng Tôn Diên nói: "Tốt lắm, canh giờ cũng không sớm. Ta phải trở về."
"Ta tiễn Trưởng Tôn công tử."
Hàn Nghệ đưa tới cửa, Trưởng Tôn Diên vốn không để cho hắn tiễn nữa, rồi lên xe ngựa rời khỏi.
Hàn Nghệ nhìn xe ngựa dần dần đi xa, híp híp mắt, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, trong khi hắn tiếp xúc với Trường An Lục tử. Gần như mỗi người đều có tính cách rõ ràng, duy chỉ có Trưởng Tôn Diên này, có chút khiến Hàn Nghệ bắt đoán không ra, không biết y đang suy nghĩ gì, bởi vì y nói không nhiều lắm, làm việc gì cũng có chút muốn ngừng lại hoặc muốn lùi lại phía sau một bước, cực ít phát biểu cái nhìn của mình, điều này cùng với Ngũ Tử kia có sự khác nhau vô cùng lớn, không giống như người bình thường, dường như ngay cả lòng hiếu kỳ cơ bản nhất cũng không có.
Có lẽ đây chính là chỗ đặc biệt nhất của y. Hàn Nghệ chỉ có thể tự nói với mình như vậy.
Chợt nghe bên cạnh có người nói chuyện: "Hàn tiểu ca, Trưởng Tôn công tử đi rồi à?"
Hàn Nghệ giật mình kinh hãi, thấy là Lưu Nga, tức giận nói: "Ta nói này Lưu tỷ, ta đã nói với tỷ bao nhiêu lần, đi đường có thể phát ra một chút thanh âm không."
Lưu Nga ngượng ngùng nói: "Thật sự xin lỗi, trước kia khi ta ở trong cung, lúc đi đường đều phải tận lực không để phát ra âm thanh, cái này tạm thời cũng không thay đổi được."
"Thật hay giả?"
"Thật đó thật đó."
Nàng không phải là ức hiếp ta chưa từng đi trong cung, vì vậy mới lừa gạt ta đó chứ. Hàn Nghệ mang vẻ mặt buồn bực, hiển thị rõ không thể nghi ngờ, chỉ sợ sau này sẽ còn bị dọa rất nhiều lần nữa.
Lưu Nga hiếu kỳ nói: "Mới vừa rồi ngươi cùng Trưởng Tôn công tử nói gì đó?"
Hàn Nghệ cười nói: "Không có gì, chính là Trưởng Tôn công tử khen tỷ có khả năng, nếu là không có tỷ, vốn không có Phượng Phi Lâu này, kịch nói thì càng thêm không thể nào nói đến, cho nên tỷ mới là công thần thứ nhất."
Lưu Nga kích động nói: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật sự, còn nói muốn lấy tỷ về làm tiểu thiếp."
Hàn Nghệ ha hả nói.
Một khuôn mặt kích động của Lưu Nga trong nháy mắt liền xụ xuống, u oán nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cười ha hả, xoay người đi vào trong lâu.
Lưu Nga mồm mép giật giật, nho nhỏ nguyền rủa Hàn Nghệ một phen, nhưng đột nhiên giống như lại nhớ tới cái gì, vội vàng chạy theo, nói: "Hàn tiểu ca, chuyện ngươi đã dặn ta cũng đã làm xong rồi."
Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì?"
Lưu Nga đảo mắt nhìn ngang nhìn dọc mấy cái, nhỏ giọng nói: "Chính là chuyện ngươi bảo ta đi liên hệ ca kỹ hẻm Bắc này a!"
Hàn Nghệ lập tức dừng bước, kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"
Lưu Nga hơi có vẻ cười đắc ý nói: "Hàn tiểu ca có điều không biết, ở trong cung bình thường không cho lớn tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều là châu đầu ghé tai, chút bản lĩnh không quan trọng ấy thì ta vẫn phải có."
Hàn Nghệ nghe được cười: "Trong cung thật đúng là giỏi ở bồi dưỡng nhân tài nha!"
Ý châm chọc này, Lưu Nga ngược lại cũng đã hiểu, xấu hổ cười.
Hàn Nghệ cười gian nói: "Tỷ đã đều liên hệ xong rồi, vậy thì bắt đầu đi, đã có rất nhiều người đều không kiên nhẫn đợi được nữa rồi, ngày mai tỷ đi tìm các bạn hàng xóm tốt của chúng ta, hãy nói Phượng Phi Lâu chúng ta tuyển rất nhiều người, chỗ ở không đủ, muốn mua lại nhà của bọn họ để làm phòng ở."
Lưu Nga nói: "Chúng ta sẽ trả giá bao nhiêu?"
Hàn Nghệ nói: "Mấy cái tiểu viện này của bọn họ, nhiều nhất là ba bốn mươi quan tiền, tỷ cứ ấn theo giá thị trường mà trả đi."
***
Thu hoạch khá phong phú!
Hàn Nghệ vui vẻ ôm lấy hiệp nghị đánh cược rời khỏi tiệm vải của Trịnh Thiện Hành, kỳ thật con người hắn không có khái niệm gì với tiền, sở dĩ hắn muốn nhập cổ phần tiệm vải, thực sự không phải là vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, mà là vì muốn bắt đầu thành lập mạng lưới quan hệ của mình. Đây là kế hoạch hắn đã sớm chốt từ trước, hiện tại đối tượng còn là Trịnh Thiện Hành, vậy thì thật không thể tốt hơn nữa rồi.
Về phần thắng thua trong trận đánh cược này á?
Tất cả đã được chú định.
Hàn Nghệ không thể tưởng tượng ra được mình thua với bất kỳ lý do nào, dù sao Đường triều chỉ là đỉnh cao của kinh tế nông nghiệp cá thể, mấy cái thương nghiệp gì gì đó, vẫn còn đang trong thời kỳ thai nghén. Dưới loại bối cảnh này, đừng nói là gấp mười, gấp trăm lần cũng có khả năng.
Nhưng nói trở lại, cụ thể nên làm thế nào, Hàn Nghệ còn chưa rõ ràng, hắn cũng chưa có suy nghĩ, hai năm, e là còn sớm rồi.
Sau khi trở lại Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ chỉ nói cho Lưu Nga là đã đàm phán thỏa đáng rồi, chứ cũng không nói cho nàng biết chuyện Trịnh Thiện Hành, bởi vì Lưu Nga mấy ngày này đều đang trong lo lắng bồn chồn, nếu nói cho nàng biết mình vừa hợp tác cùng Trịnh Thiện Hành nữa, thì mấy mối quan hệ phức tạp này thật sự sẽ bức nàng điên mất.
Trải qua ba ngày chỉnh đốn, 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 rốt cục cũng bắt đầu diễn lại rồi, bản đẹp duy nhất tại b achngocsach, đây cũng là thời điểm kiểm nghiệm tỉ lệ thành công của loại kịch nói này, trải qua ba ngày làm lạnh, kịch nói này còn có thể hot tung trời như mấy ngày trước hay không, hay là độ nhiệt tình giảm xuống, thì đều phải xem ngày hôm nay rồi.
Bất quá Hàn Nghệ một chút cũng không lo lắng, hắn dậy thật sớm, cũng không phải là vì khẩn trương ngủ không được, mà là vì để chạy bộ sáng sớm.
"Hửm? Ai vậy? Sớm như vậy đã tới rồi."
Ba người mới vừa tới hẻm Bắc, Hùng Đệ đột nhiên chỉ vào trước cửa nói.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, thấy một tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi dựa vào ván cửa ngồi, một tay nâng cằm lên, đang gật gà gật gù, ngày hôm nay trời mới vừa sáng, lệnh cấm tiêu cũng vừa mới giải trừ, mà kịch nói phải giữa trưa mới diễn, chẳng có ai sớm như vậy đã đến xếp hàng cả.
"Tiểu tử."
Hàn Nghệ đi lên trước, hô lên với tiểu tử kia.
Tiểu tử kia ngẩn ra. Ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ hỏi: "Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?"
Tiểu tử kia nói: "Ta đến xếp hàng đó a, các ngươi cũng thế sao?"
"Ồ, không phải. Ta ngụ ở ngay cạnh đây."
Hàn Nghệ lắc đầu, hiếu kỳ nói: "Kịch nói giữa trưa mới diễn, ngươi hiện tại đã đến xếp hàng?"
Tiểu tử kia cười ha hả, cũng không trả lời.
Hùng Đệ thật thà chất phác hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Tiểu tử này hãy còn ngây ngô cười không nói.
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn y một cái, đột nhiên ha hả mỉm cười.
Hùng Đệ lại hỏi: "Hàn đại ca. Huynh cười cái gì đó?"
Hàn Nghệ không để ý tới Tiểu Béo, quay sang tiểu tử kia nói: "Kỳ thật ngươi không nói ta cũng biết, ngươi không phải đến xem kịch có phải hay không?"
Tiểu tử kia sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ thấy vẻ mặt kinh ngạc của y, càng thêm thừa nhận ý nghĩ trong lòng, nói: "Ngươi chẳng qua là muốn sớm một chút đến xếp hàng, sau đó đem vị trí gần phía trước này bán cho những khách nhân muốn đến xem kịch, có phải hay không?"
Tiểu tử kia cả kinh nói: "Ngươi làm sao mà biết? Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
Hắc. Tiểu tử này cũng thật cơ trí. Hàn Nghệ không trả lời, nói: "Ngươi tên là gì?"
Tiểu tử kia ồ một tiếng: "Ta tên là Đỗ Tổ Hoa. Đang ngụ ở phố bên cạnh."
Hàn Nghệ cười nói: "Ngươi có muốn tới Phượng Phi Lâu làm việc?"
Tiểu tử kia vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cũng không nhiều lời. Nói: "Nếu ngươi tới đây làm việc, thì đi Phượng Phi Lâu tìm Trà Ngũ, nói là Hàn Nghệ bảo ngươi tới, ta cam đoan so với việc ngươi ở đây xếp hàng còn kiếm được nhiêu hơn."
"Thật thật sao? Ngươi không gạt ta chứ?"
"Ngươi đi thử một chút chẳng phải sẽ biết sao."
Hàn Nghệ ha hả cười, nói: "Chúc ngươi bán được cái giá tốt, chúng ta cáo từ trước."
Nói xong, hắn liền mang theo Hùng Đệ, Tiểu Dã đi chạy bộ tiếp.
"Hàn đại ca, tại sao huynh lại làm như vậy?"
Hùng Đệ vừa chạy vừa nói.
Hàn Nghệ chỉ nói đơn giản: "Chúng ta hiện tại đang cần người."
Hùng Đệ "Ồ" một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa.
Kỳ thật đây chỉ là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác, chính là Hàn Nghệ từ trên người tiểu tử kia nhìn thấy bóng dáng kiếp trước của mình, kiếp trước hắn từ lúc còn rất nhỏ, thường xuyên chạy tới giúp người khác xếp hàng, kiếm một chút tiền. Vì thế mới nghĩ giúp tiểu tử kia một chút, kỳ thật cũng có thể nói là đang giúp mình.
Sau khi chạy bộ buổi sáng chấm dứt, Hàn Nghệ ăn xong bữa sáng liền đi đến Phượng Phi Lâu, phân phó đám người Tang Mộc bầy đặt một ít đạo cụ, lần này đạo cụ có thể nói là vô cùng quan trọng, bởi vì một hồi này chủ yếu là nói đến bỏ trốn, phải dùng đến rất nhiều đạo cụ.
Trong lúc bất tri bất giác, đã gần chính ngọ, so với mấy ngày đầu, hẻm Trung, hẻm Nam coi như là đã chân chính cảm nhận được uy lực của kịch nói này, hôm nay có thể dùng từ hẻm chết để hình dung hẻm Trung và hẻm Nam, các thanh lâu lớn đều trống rỗng, chuyện này từ sau khi Bình Khang Lý nổi danh, chưa bao giờ từng xảy ra.
Bởi vì khi mới bắt đầu, những con cháu quý tộc này đều ngại đến hẻm Bắc, nhưng từ sau khi những lão gia hỏa như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trình Giảo Kim này hiện thân, không ai còn nghĩ như vậy nữa rồi, đều chạy tới Phượng Phi Lâu xem kịch nói, từ đó làm cho ngõ Trung, hẻm Nam xuất hiện cục diện khó xử là không có một bóng người.
Ngược lại chính là, hẻm Bắc thì người ta tấp nập, chen vai thích cánh, chỉ hận đường phố quá hẹp, so với mấy ngày trước đây chỉ có hơn chớ không có kém, phải biết rằng hết thảy những điều này trước kia đều thuộc về hẻm Trung và hẻm Nam.
Ba ngày đối với những người mê kịch nói này, quả thực chính là dày vò, sáng sớm hôm nay đã tới rồi, đương nhiên, những công tử ca cũng đã có kinh nghiệm, đều cho tôi tớ sớm một chút lại đây xếp hàng.
Ngược lại khoan hãy nói, bọn họ còn rất hưởng thụ quá trình xếp hàng này, bởi vì tới nơi này đều là người đồng đạo, đều cùng người hai bên trái phải, thảo luận nội dung vở kịch, chủ đề thảo luận dĩ nhiên là Thôi Tinh Tinh có thể cùng với Hùng Phi bỏ trốn thành công hay không.
Ở trong một mảnh toàn tiếng thảo luận mà tiếng này lại cao giọng hơn tiếng kia này, chính ngọ lặng lẽ tiến đến.
Năm cánh cửa đúng giờ mở ra, mọi người đều trả tiền vào cửa, hết thảy đều là ngay ngắn trật tự.
Đi vào trong lầu, mọi người đều mang tâm tình kích động ngồi ở trên ghế ngồi, thói quen chờ đợi đồ ăn mang đến.
Khi thấy một đám tửu bảo trên cổ treo một cái hộp gỗ nhỏ đi ra, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ đợi của mọi người, bọn họ cũng không để ý tới, mà cứ đi đi lại lại ở trên hành lang.
Đây là có chuyện gì?
Một người reo lên: "Các ngươi không phân phát đồ ăn sao?"
Một tửu bảo trả lời: "Thật có lỗi, bắt đầu từ hôm nay, Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ không cấp đồ ăn cho nữa rồi."
Lời vừa nói ra, không ít người giật mình tỉnh lại, đúng là có chuyện như vậy.
Nhưng kịch nói và ăn đã trong im lặng mà gắn liền với nhau, nhưng xem kịch mà không có hạt dẻ để ăn, vậy sẽ trở nên vô cùng buồn tẻ, một vài khách nhân khá nghèo đều mang tâm tình không yên hỏi giá.
Nghĩ thầm rằng khẳng định rất đắt, dù sao nơi này nhiều con ông cháu cha như vậy, thật không sợ bán không được. Nào biết đâu rằng, giá đồ ăn nơi này rẻ đến thần kỳ, thậm chí so với đồ ăn chợ Tây còn rẻ hơn.
Đây quả thực không thể tin nổi.
Đều sôi nổi tán tụng Hàn Nghệ là một có thương nhân lương tâm.
Kỳ thật Hàn Nghệ sở dĩ làm như vậy, đơn giản cũng là muốn lung lạc bọn họ. Nếu giá cả bán ra quá cao, chỉ có quý tộc mới có thể tiêu tiền, nói vậy, người nghèo liền chỉ có thể nhìn người giàu có ăn, Hàn Nghệ rất hiểu được loại cảm thụ này. Hắn không hy vọng nhìn thấy loại hiện tượng này, vì thế đã hạ giá cả xuống mức thấp nhất, đồ chính là ít lãi tiêu thụ mạnh, cần phải khiến tất cả mọi người có thể mua được.
Hơn nữa Hàn Nghệ dã tâm lớn vô cùng, chút ít đồ này có thể kiếm bao nhiêu tiền chứ, hắn mới chướng mắt ấy, nhưng hắn còn phải làm nam nhân vua của hẻm Bắc.
Đừng thấy những thứ này giá thấp, nhưng nhiều người nha, đồ ăn đã chuẩn bị, trong nháy mắt liền bán sạch rồi. Kỳ thật Hàn Nghệ đã bảo phòng bếp chuẩn bị vô cùng đầy đủ, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp năng lực tiêu tiền của những con cháu quý tộc kia, dù sao không phải người mọi người đều là Trịnh Thiện Hành, bọn họ mới mặc kệ lãng phí hay không lãng phí.
Vừa đoạt xong đồ ăn, màn sân khấu màu đỏ dần dần mở ra.
Lúc này Mộng nhi và Mộng Đình mới vừa vặn lộ diện, một câu cũng chưa nói, ngay cả một cái biểu tình đều không có, mà dưới đài tiếng vỗ tay đã như sấm dậy, ba ngày không gặp, thật sự là muốn giết bọn họ mà.
Hôm nay nội dung vở kịch chính là bỏ trốn. Nhưng cũng không diễn đơn giản như trên TV ở hậu thế, hai người thu dọn đồ đạc rồi chợt lóe mà biến mất.
Hàn Nghệ ở trong này cấu tứ, có tham khảo chút phương thức mỹ kịch của "vượt ngục", hắn an bài như vậy, đơn giản cũng chính là vì để làm nổi bật ra tài trí của Hùng Phi, nội dung vở kịch ngay từ đầu, chính là Hùng Phi đang tự hỏi làm thế nào giúp Thôi Tinh Tinh từ Thôi gia đi ra.
Khẩn trương!
So với ba ngày trước ngược đãi đến chết đến sống, hôm nay trong Phượng Phi Lâu tràn đầy không khí khẩn trương, mỗi người đều nắm chặt hai đấm, có ít người thậm chí quay đầu đi. Không dám nhìn nữa, khi thì kinh hô, khi thì nín thở ngưng thần.
Cao trào phấn khích như vậy, dĩ nhiên sẽ không liền diễn xong trong một ngày, làm cho khán giả đến nghẹn, ở một thời khắc vô cùng khẩn trương, vải đỏ hạ xuống.
Cao trào cứ thế cứng rắn bị nén trở về.
Một vở kịch nói, cứ thế bị Hàn Nghệ cưỡng ép diễn theo phong cách mỹ kịch.
Thật sự ngay cả tâm tình chửi má nó cũng không có, khán giả há miệng thở dốc, vẫn là lựa chọn yên lặng rời đi, bọn họ sợ lưu lại thêm trong chốc lát, Hàn Nghệ lại xuất hiện nói sẽ ngừng diễn ba ngày, vậy thật sự sẽ điên mất thôi.
Đợi cho người xem đều về rồi, Hàn Nghệ mới lên đến trên đài, đầu tiên là biểu dương đám người Mộng nhi các nàng một phen, sau đó lại phân phó mọi người khẩn trương làm vệ sinh.
Bỗng nhiên một tửu bảo đi tới bên cạnh Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói: "Đông chủ, ngươi xem trên lầu."
Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên lầu vẫn ngồi ở một người, hơi hơi nhíu hạ lông mày, nói: "Ngươi đi làm việc đi."
"Vâng."
Hàn Nghệ lên đến trên lầu, đi đến phía trước người nọ, chắp tay thi lễ nói: "Hàn Nghệ bái kiến Trưởng Tôn công tử."
Người này đúng là Trưởng Tôn Diên.
Trưởng Tôn Diên quay đầu nhìn lại, thấy là Hàn Nghệ, cười nói: "Mời ngồi."
"Đa tạ."
Hàn Nghệ ngồi xuống, dò hỏi: "Không biết Trưởng Tôn công tử mới vừa rồi đang suy nghĩ gì, mà nghĩ nhập thần như thế?"
Trưởng Tôn Diên cười nói: "Còn có thể nghĩ cái gì, đương nhiên là nội dung vở kịch vừa rồi, bộ kế hoạch kia của Hùng Phi thật sự là cực kỳ tinh diệu, làm người ta xem cũng phải than thở nha. Những thứ này đều là ngươi nghĩ ra được?"
Hàn Nghệ rất là khiêm tốn nói: "Đó cũng không phải là công lao của một mình ta, đây là mọi người cùng nhau nghĩ ra được, có câu là một Gia Cát Lượng không hơn được ba thợ giày thối, một người dù lợi hại, cũng không thể làm được chu đáo, chỉ có tiếp thu ý kiến quần chúng, mới có thể làm ra vở kịch có nội dung càng hoàn mỹ cho mọi người."
"Hay cho một câu một Gia Cát Lượng không hơn được ba thợ giày thối."
Trưởng Tôn Diên cười gật gật đầu, đột nhiên nói: "Nhưng muốn nói hoàn mỹ, đó cũng không đủ."
Hàn Nghệ nói: "Mong rằng Trưởng Tôn công tử chỉ điểm một phần."
"Chỉ điểm thì không dám." Trưởng Tôn Diên lắc đầu nói: "Ta chưa từng làm buôn bán, trong phương diện này không bằng ngươi nhiều, nhưng ta làm một người khách, ta cảm thấy Phượng Phi Lâu các ngươi vẫn có rất nhiều chỗ không đủ, lớn nhất không đủ, chính là địa điểm này quá nhỏ, rất nhiều người muốn xem mà không xem được, quả thật tiếc nuối nha.&
Thì ra là thế. Hàn Nghệ lập tức hiểu được, Trưởng Tôn Diên đang ám chỉ hắn mở rộng lực ảnh hưởng, đây đương nhiên là điều mà Trưởng Tôn gia hy vọng nhìn thấy, nói: "Thực không dám dấu diếm, gần đây ta cũng có ý nghĩ tính toán khuếch trương Phượng Phi Lâu, tranh thủ có thể làm cho càng nhiều người có thể xem được kịch nói này."
"Vậy sao?"
Trưởng Tôn Diên cười nói: "Đây là một việc rất lớn, nếu cần ta hỗ trợ, ngươi cứ nói đừng ngại, ta thật sự là không muốn mỗi ngày đều phải xếp hàng."
Mập mạp này nhìn qua thì tuổi cũng không lớn lắm, nhưng nói chuyện lại cẩn thận. Hừ, Trường An Thất Tử này quả thực đều là người phi thường. Hàn Nghệ hơi hưng phấn nói: "Trưởng Tôn công tử trượng nghĩa tương trợ, Hàn Nghệ thật sự là vô cùng cảm kích, tuy nhiên việc nhỏ bực này cũng không dám làm phiền Trưởng Tôn công tử rồi."
Trưởng Tôn Diên cười gật gật đầu. Nửa câu miễn cưỡng cũng không có, dường như câu nói trước đó kia chỉ là một câu khách sáo, nhưng thật sự câu này khách sáo sao? Quỷ mới biết được.
Hàn Nghệ đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi Trưởng Tôn công tử một chút."
"Mời nói."
Hàn Nghệ nói: "Trong thành Trường An. Duy chỉ có hai chợ đông, tây có thể buôn bán, vì sao ta thấy Bình Khang Lý này cũng có một vài người buôn bán nhỏ?"
Trưởng Tôn Diên sửng sốt một lát, lập tức nói: "Nguyên bản Bình Khang Lý không cho buôn bán, nhưng từ sau khi có ba ngõ yên hoa, triều đình liền ngầm đồng ý loại hiện tượng này, nơi này là duy nhất ở thành Trường An được kết hợp thị phường."
Văn hóa thanh lâu được khởi đầu từ Đường triều, hưng thịnh lên, bởi vì Đường triều vốn khá cởi mở, nhưng dù sao có nho học nên vẫn tồn tại nam nữ thụ thụ bất thân. Mà hai chợ Đông, Tây đều có rất nhiều thương nhân ngoại quốc tới, cho nên chính phủ thời Đường cũng không đặt thanh lâu ở hai chợ Đông, Tây, nhưng thanh lâu lại nhất định phải tồn tại, cho nên mới có Bình Khang lý.
Nhưng Đường triều chính là thị phường chế, khu buôn bán và khu dân cư là hoàn toàn cách ly, cửa ra, cửa vào đều có binh lính canh gác, nhưng Bình Khang Lý không phải do triều đình quy hoạch, không được tính là chợ, nhưng cũng không giống phường, là một kiểu không đâu vào đâu. Vì vậy Bình Khang Lý càng đặc thù, là một nơi kết hợp của chợ và phường.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Nếu nói như thế, ta có thể buôn bán ở tại hẻm Bắc này?"
Trưởng Tôn Diên nói: "Ngươi hiện tại không phải là đang buôn bán sao?"
Hàn Nghệ ha hả gật đầu nói: "Phải phải phải."
Trưởng Tôn Diên nói: "Tốt lắm, canh giờ cũng không sớm. Ta phải trở về."
"Ta tiễn Trưởng Tôn công tử."
Hàn Nghệ đưa tới cửa, Trưởng Tôn Diên vốn không để cho hắn tiễn nữa, rồi lên xe ngựa rời khỏi.
Hàn Nghệ nhìn xe ngựa dần dần đi xa, híp híp mắt, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, trong khi hắn tiếp xúc với Trường An Lục tử. Gần như mỗi người đều có tính cách rõ ràng, duy chỉ có Trưởng Tôn Diên này, có chút khiến Hàn Nghệ bắt đoán không ra, không biết y đang suy nghĩ gì, bởi vì y nói không nhiều lắm, làm việc gì cũng có chút muốn ngừng lại hoặc muốn lùi lại phía sau một bước, cực ít phát biểu cái nhìn của mình, điều này cùng với Ngũ Tử kia có sự khác nhau vô cùng lớn, không giống như người bình thường, dường như ngay cả lòng hiếu kỳ cơ bản nhất cũng không có.
Có lẽ đây chính là chỗ đặc biệt nhất của y. Hàn Nghệ chỉ có thể tự nói với mình như vậy.
Chợt nghe bên cạnh có người nói chuyện: "Hàn tiểu ca, Trưởng Tôn công tử đi rồi à?"
Hàn Nghệ giật mình kinh hãi, thấy là Lưu Nga, tức giận nói: "Ta nói này Lưu tỷ, ta đã nói với tỷ bao nhiêu lần, đi đường có thể phát ra một chút thanh âm không."
Lưu Nga ngượng ngùng nói: "Thật sự xin lỗi, trước kia khi ta ở trong cung, lúc đi đường đều phải tận lực không để phát ra âm thanh, cái này tạm thời cũng không thay đổi được."
"Thật hay giả?"
"Thật đó thật đó."
Nàng không phải là ức hiếp ta chưa từng đi trong cung, vì vậy mới lừa gạt ta đó chứ. Hàn Nghệ mang vẻ mặt buồn bực, hiển thị rõ không thể nghi ngờ, chỉ sợ sau này sẽ còn bị dọa rất nhiều lần nữa.
Lưu Nga hiếu kỳ nói: "Mới vừa rồi ngươi cùng Trưởng Tôn công tử nói gì đó?"
Hàn Nghệ cười nói: "Không có gì, chính là Trưởng Tôn công tử khen tỷ có khả năng, nếu là không có tỷ, vốn không có Phượng Phi Lâu này, kịch nói thì càng thêm không thể nào nói đến, cho nên tỷ mới là công thần thứ nhất."
Lưu Nga kích động nói: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật sự, còn nói muốn lấy tỷ về làm tiểu thiếp."
Hàn Nghệ ha hả nói.
Một khuôn mặt kích động của Lưu Nga trong nháy mắt liền xụ xuống, u oán nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ cười ha hả, xoay người đi vào trong lâu.
Lưu Nga mồm mép giật giật, nho nhỏ nguyền rủa Hàn Nghệ một phen, nhưng đột nhiên giống như lại nhớ tới cái gì, vội vàng chạy theo, nói: "Hàn tiểu ca, chuyện ngươi đã dặn ta cũng đã làm xong rồi."
Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì?"
Lưu Nga đảo mắt nhìn ngang nhìn dọc mấy cái, nhỏ giọng nói: "Chính là chuyện ngươi bảo ta đi liên hệ ca kỹ hẻm Bắc này a!"
Hàn Nghệ lập tức dừng bước, kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy?"
Lưu Nga hơi có vẻ cười đắc ý nói: "Hàn tiểu ca có điều không biết, ở trong cung bình thường không cho lớn tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều là châu đầu ghé tai, chút bản lĩnh không quan trọng ấy thì ta vẫn phải có."
Hàn Nghệ nghe được cười: "Trong cung thật đúng là giỏi ở bồi dưỡng nhân tài nha!"
Ý châm chọc này, Lưu Nga ngược lại cũng đã hiểu, xấu hổ cười.
Hàn Nghệ cười gian nói: "Tỷ đã đều liên hệ xong rồi, vậy thì bắt đầu đi, đã có rất nhiều người đều không kiên nhẫn đợi được nữa rồi, ngày mai tỷ đi tìm các bạn hàng xóm tốt của chúng ta, hãy nói Phượng Phi Lâu chúng ta tuyển rất nhiều người, chỗ ở không đủ, muốn mua lại nhà của bọn họ để làm phòng ở."
Lưu Nga nói: "Chúng ta sẽ trả giá bao nhiêu?"
Hàn Nghệ nói: "Mấy cái tiểu viện này của bọn họ, nhiều nhất là ba bốn mươi quan tiền, tỷ cứ ấn theo giá thị trường mà trả đi."