Chương : 244
"Đến rồi, đến rồi."
"Trời! Thật nhiều nông phụ nha!"
"Sao tất cả đều là lão phụ vậy?"
"Đúng vậy! Sao tất cả đều là lão phụ vậy, đến một tiểu nương tử cũng không có, thật là khiến người ta thất vọng."
Những nữ nhân kết thành nhóm từ ngoài thành đi vào trong thành này, vậy mà đều là các lão phụ khoảng 40 tuổi, các cô cũng không thèm che mặt, dù sao đã từng này tuổi rồi, đương nhiên sẽ không băn khoăn quá nhiều, bình thường khi làm nông cũng thường xuyên xuống ruộng cày cấy, đến tới một vài phiên chợ nhỏ ở ngoại ô mua một ít đồ dùng hàng ngày, thường xuyên xuất đầu lộ diện, mà mục tiêu của các cô hôm nay chỉ một, đó chính là hẻm Bắc.
Dựa vào việc trước đây Phượng Phi Lâu tặng cày Hùng Phi, cho nên các bà đều cho rằng lúc này chắc hẳn có món hời để chiếm. Có món hời mà không chiếm thì chính là đồ khốn kiếp, nhưng hơn phân nửa đàn ông đều không hiểu máy dệt vải, chỉ có thể bảo phụ nữ đến. Hàn Nghệ lấy cớ này quả thật là vô cùng hoàn mỹ, nhưng nông phu nông phụ kia cũng không thấy có cái gì không ổn.
Từ xa nhìn lại, một đám lão phụ, đồ sộ hùng tráng.
Nhưng đồng thời cũng làm người bên cạnh đứng xem cảm thấy thất vọng, bọn họ còn muốn nhìn thấy diện mạo tuấn tú của các tiểu nương tử.
"Mời vào trong, mời vào trong."
"Đa tạ, đa tạ."
Mà hơn mười thiếu nữ đứng ở trước hẻm Bắc nhìn thấy các lão phụ đến đây đều sôi nổi tiếp đón, mời các bà vào trong hẻm Bắc.
Những nông phụ này vốn còn cảm thấy có chút gò bó, sợ hãi rụt rè, các bà là lần đầu tiên đến Bình Khang Lý này, nhưng dưới sự chiêu đãi của thiếu nữ mồm miệng lanh lợi, mọi người nhanh chóng thả lỏng, lại có người bưng trà đến, đặt vào tay các bà.
Các bà chưa bao giờ được tiếp đãi như vậy, có mấy người không dám nhận, phải hỏi trước có phải trả tiền hay không, nghe thấy những tách trà này đều là miễn phí, lúc này mới nhận lấy.
Nhưng thấy hai bên đường phố, trừ một số cửa hàng vốn đã ở đó sẵn, còn xuất hiện rất nhiều quầy hàng, trên những quầy hàng này đều đặt rất nhiều vải vóc, có vải bố, cũng có vải bông, khiến người ta bận tíu tít.
Những người nông phụ này lập tức bị hấp dẫn bởi những cuộn vải bông, đều tiến lên xem, yêu thích không buông tay, mà các thiếu nữ đứng phía sau các quầy hàng lập tức giải thích với các bà, đầy là những tấm vải mới nhất được dệt ra từ máy dệt vải kiểu mới.
Lưu Nga đứng trước cửa nhìn đám nông phụ đông như kiến, tuy rằng khuôn mặt vẫn mỉm cười, nhưng không khó nhìn ra trong mắt nàng đầy chờ mong, nàng ngóng trông những phụ nữ quý tộc có thể đến đây.
"Đến đây, đến đây."
"Nữ nhân đến thật nhiều."
"Chậc chậc, xem vóc dáng thì đây đều là những tiểu cô nương."
"Ai ôi!!! Những tiểu nương tử này thật dễ thẹn thùng. Tất cả đều đội mũ, đến mặt cũng không nhìn rõ."
Những lão nông phụ này vừa mới đi không lâu, thì hai nhóm nữ nhân thay phiên nhau mà tới. Ăn mặc không đến mức quá khó coi, chỉ có điều đầu đều đội mũ, khiến người khác không nhìn thấy dung nhan, nhưng từ dáng người nhìn ra có thể thấy hẳn không tới ba mươi tuổi. Các nàng túm năm tụm ba đi thành một nhóm, hẳn là nữ nhân thuộc giai cấp hàn môn. Từ thời gian các nàng xuất hiện có thể thấy hẳn đã sớm đứng bên cạnh chờ đợi rồi, thấy các lão phụ đến đây mới cùng vào trong, hoặc là quan sát một lúc rồi mới xuất hiện.
Những nữ nhân này sau khi đi vào hẻm Bắc thấy khắp nơi đều là nữ nhân, tuy rằng đều là lão phụ nhưng cảm thấy yên lòng, gỡ mũ xuống, đi tới một quầy hàng, tò mò sờ lên một tấm vải, hỏi đông hỏi tây.
Một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lộc cộc, từng chiếc xe ngựa xa hoa từ bốn phương tám hướng chạy tới hẻm Bắc.
Những người đàn ông trốn ở một bên quan sát đều ngạc nhiên thán phục, con mẹ nó, chắc chắn đây là những nữ tử con nhà quý tộc. Căn cứ vào gen di truyền, chắc chắn vóc dáng dung nhan của họ vào hàng thượng đẳng, nhưng đáng tiếc chính là, người ta hoặc là ngồi xe ngựa, hoặc là ngồi kiệu, căn bản là không nhìn thấy vóc dáng.
Không đến một lát, từng chiếc xe ngựa từ hẻm Bắc nhanh chóng xếp hàng đến cửa bắc, nhiều xe ngựa như vậy, hẻm Bắc chắc chắn không có chỗ đi, hơn nữa những phu xe này cũng không định đi vào, chỉ có thể đứng ở ven đường, nhưng thấy một đám phu nhân xinh đẹp, thùy mị, thướt tha xuống xe ngựa, tuy rằng lụa mỏng đã che mặt nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, đây quả đúng là một nơi để ngắm cảnh đẹp nha.
Đương nhiên, từ trước đến nay không thiếu những kẻ háo sắc, chỉ thấy hai tên đàn ông đáng khinh đi tới hẻm Bắc, bước nhanh liếc mắt vào các phu nhân thiếu nữ.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Một người đàn ông gầy gò mang theo ba hạ nhân đứng chắn trước người bọn chúng, người này chính là Trà Ngũ.
"Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi!"
Một tên đáng khinh trong ba tên nói.
Trà Ngũ cũng là tên giảo hoạt, thấy con mắt đối phương đảo loạn, vừa thấy đã biết không phải là loại gì tốt. Giọng điệu coi thường nói: "Xin lỗi, hôm nay chỗ này không thể đi, nếu ngươi muốn qua, xin mời đi sang con đường bên cạnh."
"Thật sự là vô lý, đường này cũng không phải là của nhà ngươi, dựa vào cái gì mà không cho chúng ta đi."
Trà Ngũ nói: "Dù sao hôm nay ở đây cũng nghiêm cấm nam nhân đi qua."
"Ta cứ muốn đi đường này, ta xem ngươi có thể làm gì?"
Trong khi mấy người đang cãi vã, chỉ nghe thấy vài tiếng, không biết từ nơi nào bỗng nhiên xuất hiện vài vị công tử mặc quần áo lộng lẫy.
Người nọ níu chặt lấy người kia, không nói gì, trực tiếp đi đến con đường nhỏ bên cạnh. Chỉ một lát sau, chợt nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đây đều do bảo vệ của Phượng Phi Lâu ra tay.
Bởi vì rất nhiều nữ nhân quý tộc tới đây, cho nên chắc chắn phải có ca ca đệ đệ, thậm chí còn có cả trượng phu. Bọn họ đương nhiên phải bảo vệ thân nhân của mình. Hai tên côn đồ này dám đến đây rình coi, vậy không phải là tìm đường chết sao. Một trận đánh chắc chắn không thiếu được.
Tuy rằng có sự xuất hiện của phụ nữ đã tạo thành chấn động nhưng vẫn giữ được trật tự, không phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
Đừng thấy hẻm Bắc không có đàn ông, nhưng tất cả xung quanh đều là con cháu quý tộc, bọn họ đều đến để bảo vệ người thân của mình, những tên lưu manh vô lại muốn đục nước béo cò đều không nhìn thấy hẻm Bắc đã bị người kéo đi.
Những nữ nhân quý tộc này sau khi tới hẻm Bắc thấy nhiều người như vậy, hơn nữa tất cả đều là phụ nữ đương nhiên không có gì cố kỵ.
Nhưng thật ra nông phụ nhìn thấy những nữ nhân quý tộc tới, bởi vì địa vị cách nhau quá lớn, vì thế họ đi vào trong lầu.
"Trưởng Tôn tỷ tỷ, tỷ cũng tới rồi."
"Ồ, là Liễu nhi muội muội sao, lâu rồi ta chưa được gặp muội."
"Sầm di nương, Sầm di nương."
"Ai ôi!!! Tiểu Uyển đã lớn như vậy rồi sao."
"Hì hì, Sầm di nương, lâu rồi dì chưa tới thăm con nha."
Bởi vì hiện tại đều là hôn nhân theo dòng dõi, cho nên các nữ nhân quý tộc này đều có quan hệ họ hàng với nhau. Liếc mắt nhìn qua cũng có thể tìm thấy vài người thân thích. Tuy rằng Đường triều khá mở cửa nhưng nữ nhân cũng không thể tùy ý xuất đầu lộ diện. Bình thường thì rất ít khi tụ tập, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, cho dù có thì cũng không có nhiều người như vậy, cho nên những người này vừa gặp mặt đã cảm thấy vô cùng vui mừng, lập tức thân thiện nói chuyện với nhau. Hẻm Bắc này tựa như một party long trọng được mở dành cho nữ nhân.
Tất cả hiện ra trước mắt, những cô con gái cưng ung dung cao quý, duyên dáng yêu kiều, cái gì cần có đều có, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Ở triều Đường chưa bao giờ xảy ra.
Những người phụ nữ túm năm tụm ba lại một chỗ, khí thế tán gẫu ngất trời, vô cùng vui vẻ.
Đừng nói đến cái gì mà máy dệt vải, cũng đừng nói đến cái gì mà kịch, để cho họ ở đây trò chuyện là vô cùng tốt rồi!
"Bùi phu nhân, Vi phu phân, xin chào!"
Lưu Nga đi tới trước mặt hai vị thiếu phụ đang nói chuyện phiếm, hơi thi lễ.
"Ngươi là?"
"Ta tên là Lưu Nga, là một trong những đông chủ của Phương Phi Lâu này."
"Ồ, hóa ra là Lưu giả mẫu tiếng tăm lừng lẫy, sớm đã nghe tiếng."
"Không dám, không dám."
"Đúng rồi, đông chủ Phượng Phi Lâu các ngươi không phải là người tên là Hàn Nghệ sao?"
"Đúng, hắn là đại đông chủ."
"Tại sao không thấy hắn đâu?"
Lưu Nga sửng sốt, lập tức nói: "À, ở đây tất cả đều là nữ nhân, Hàn tiểu ca không tiện tới đây."
"Điều này cũng đúng."
Bùi phu nhân khẽ gật đầu.
Vi phu nhân lại hỏi: "Vậy hôm nay hắn sẽ xuất hiện sao?"
Lưu Nga nói: "Lát nữa Hàn tiểu ca sẽ lên bục giới thiệu máy dệt vải Tinh Tinh cho mọi người."
"Đúng rồi, lát nữa có diễn 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 hay không?"
"Có chứ, có chứ, sau khi giới thiệu xong máy dệt vải sẽ trình diễn《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》."
Lúc này có một thiếu phụ đi tới, dò hỏi: "Vậy tiểu phẩm thì sao?"
"Cũng sẽ có."
Chỉ một lát sau, rất nhiều phu nhân, thiếu nữ đều vây xung quanh, hỏi này hỏi nọ Lưu Nga.
Trong lúc vô ý này, Lưu Nga cùng với những nữ tử quý tộc nói chuyện với nhau.
Tuy rằng con người Hàn Nghệ này không chê nghèo yêu giàu, nhưng những nông phụ này ngày thường không có thời gian đi xem kịch, còn những nữ nhân quý tộc này mới là chủ lực kiếm tiền tương lai của Phượng Phi Lâu, đương nhiên cũng muốn qua lại một chút với các nàng.
Một lát sau, Lưu Nga thấy thời gian không còn sớm nữa, vì thế mời những nữ nhân quý tộc này đi vào trong lầu.
Nữ nhân tới đây không nhiều bằng những nam nhân hay tới đây, nên cũng không cần phải xếp hàng, tùy ý vào cửa, cũng tùy ý chọn chỗ, không có quy củ tôn ti, chỗ nào có chỗ trống thì các cô hãy ngồi chỗ đó, nhưng người cũng phân theo loại, nông phụ vẫn là ngồi cùng nông phụ, phu nhân vẫn ngồi cùng với phu nhân. Hơn nữa bởi vì chủ đề ngày hôm nay là máy dệt vải, vì vậy không cần phải trả một đồng. Bởi vì có rất nhiều nông phụ không đến xem kịch, ngươi không thể yêu cầu bọn họ trả tiền được.
Tuy rằng số người không đông, nhưng khi ngồi xuống vẫn không còn chỗ ngồi.
Mọi người tiếp tục trò chuyện, mỗi người đều có vẻ kích động lạ thường, các nàng đã sớm ngóng trông có thể xem kịch, hiện giờ rốt cuộc có thể theo ý nguyện rồi.
Tuy nhiên khác với bình thường chính là tấm vải đỏ trước bục chưa được kéo xuống, mà vẫn treo lên.
Một lát sau, một người đàn ông lên đài, không phải Hàn Nghệ thì là ai.
Các nữ nhân đều xì xào bàn tán, hỏi lẫn nhau, người này không phải chính là Hàn Nghệ dạo này dư luận đang xôn xao sao.
"Ai ôi!"
Hàn Nghệ vừa mới lên bục, bỗng nhiên bị vấp một cái, thân hình lảo đảo về phía trước.
Toàn bộ nữ nhân đều trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì?
Dương Phi Tuyết ngồi ở phía trước cả kinh đứng bật dậy.
Nguyên Mẫu Đơn ngồi bên cạnh nói: "Ngươi không cần lo lắng, hắn cố ý đấy."
"Cố ý?"
Dương Phi Tuyết sửng sốt
Nguyên Mẫu Đơn cười gật đầu, Hàn Nghệ này tuy rằng nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng động tác vẫn rất khoa trương, vừa thấy cũng biết là giả bộ. Tuy nhiên Dương Phi Tuyết xuất phát từ việc quan tâm Hàn Nghệ mới nhìn không ra.
Lảo đảo một cái, vừa đúng lúc đi vào giữa đài, Hàn Nghệ ổn định cơ thể, vỗ ngực một cái, nói: "Ôi má ơi, làm ta sợ muốn chết."
Hắn sửa sang lại quần áo, ngượng ngùng nhìn các nữ nhân dưới đài, sợ hãi nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta... ta từ nhỏ chưa bao giờ thấy nhiều phụ nữ như vậy, trong lòng có hơi căng thẳng."
Lời này vừa nói ra, lập tức từng trận tiếng cười vang lên, câu này thật sự quá bựa rồi.
Nhưng, Hàn Nghệ căng thẳng, ngược lại làm cho nữ nhân dưới bục thả lỏng, cảm thấy Hàn Nghệ chỉ là một thiếu niên ngây ngô, không cần phải phòng bị.
Các nàng nghĩ như vậy, chỉ có thể nói là đã sai hoàn toàn.
Thật ra mới vừa rồi Hàn Nghệ bắt chước Chaplin, loại bỏ tâm lý phòng bị hắn của những nữ nhân, thuận tiện chào với họ.
Đợi tiếng cười chấm dứt, Hàn Nghệ nói: "Xin chào mọi người, tiểu đệ họ Hàn, tên Nghệ, Nghệ trong nghệ thuật, giới tính nam, tuổi, ừm, mười tám, người cũng như tên, làm việc trên phương diện nghệ thuật."
Chuyện bản thân tự giới thiệu đến từ thế kỉ hai mươi mốt, khiến những nữ nhân này cười khanh khách ra tiếng.
Hàn Nghệ ho hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Tại hạ vô cùng cảm tạ mọi người có thể trong lúc bận rộn bớt thời gian tới đây, vì thế ta đặc biệt chuẩn bị một món quà vô cùng tinh xảo cho mọi người, để thể hiện lòng biết ơn. Mà món quà tinh xảo này được cất dưới ghế của mọi người."
Chuyện này quả thật bất ngờ.
Mọi người đều cúi đầu xuống, nhìn dưới ghế mình.
"Oa!"
"A!"
"Ai ôi!"
Nghe thấy mười tiếng kêu vô cùng kinh ngạc, một tiếng cũng không thiếu.
Những người còn lại đều tìm kiếm theo tiếng lêu, năm thiếu nữ, ba thiếu phụ, còn có cả hai nông phu trong tay cầm một hộp gỗ lớn dài hơn năm thước.
Nữ nhân thích gì, đơn giản chính là niềm vui bất giờ.
Mười nữ nhân nhận được quà tặng đều vui mừng, vội vàng mở hộp ra.
"Oa!"
Năm thiếu nữ kia đều tỏ ra ngạc nhiên vui mừng, đôi mắt sáng ngời mở thật to.
Các nàng lấy một con rối bằng vải màu trắng ra khỏi hộp, là một con thỏ trắng, đặc biệt vẻ mặt con rối này vô cùng ti tiện, xấu xa, nhưng cũng làm cho người ta vui mừng không ngừng. Hai thiếu nữ tuổi còn khá nhỏ ôm con rối vào trong ngực.
Ngay cả nông phụ cũng ngắm nhìn con rối, tươi cười hớn hở không ngừng: "Con thỏ nhỏ này thật đáng yêu."
Không thể nghi ngờ, đây chính là con rối đáng yêu, tinh xảo nhất trên đời. Khiến cho người yêu thích không buông tay.
"Cho ta xem với, cho ta xem với."
"Không, ta nhìn chưa đủ."
"Nhưng ta là tỷ tỷ của muội."
"Vậy cũng không được."
Hàn Nghệ nói: "Ta tin rằng mọi người đã từng nghe thấy câu chuyện 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Câu chuyện này chính là bắt đầu từ hai con thỏ, những con rối hình thỏ này chính là Đại Thố, Nhị Thố chúng ta làm ra, chúng ta đặt tên cho nó là "thỏ khuê mật"
"Trời! Thật nhiều nông phụ nha!"
"Sao tất cả đều là lão phụ vậy?"
"Đúng vậy! Sao tất cả đều là lão phụ vậy, đến một tiểu nương tử cũng không có, thật là khiến người ta thất vọng."
Những nữ nhân kết thành nhóm từ ngoài thành đi vào trong thành này, vậy mà đều là các lão phụ khoảng 40 tuổi, các cô cũng không thèm che mặt, dù sao đã từng này tuổi rồi, đương nhiên sẽ không băn khoăn quá nhiều, bình thường khi làm nông cũng thường xuyên xuống ruộng cày cấy, đến tới một vài phiên chợ nhỏ ở ngoại ô mua một ít đồ dùng hàng ngày, thường xuyên xuất đầu lộ diện, mà mục tiêu của các cô hôm nay chỉ một, đó chính là hẻm Bắc.
Dựa vào việc trước đây Phượng Phi Lâu tặng cày Hùng Phi, cho nên các bà đều cho rằng lúc này chắc hẳn có món hời để chiếm. Có món hời mà không chiếm thì chính là đồ khốn kiếp, nhưng hơn phân nửa đàn ông đều không hiểu máy dệt vải, chỉ có thể bảo phụ nữ đến. Hàn Nghệ lấy cớ này quả thật là vô cùng hoàn mỹ, nhưng nông phu nông phụ kia cũng không thấy có cái gì không ổn.
Từ xa nhìn lại, một đám lão phụ, đồ sộ hùng tráng.
Nhưng đồng thời cũng làm người bên cạnh đứng xem cảm thấy thất vọng, bọn họ còn muốn nhìn thấy diện mạo tuấn tú của các tiểu nương tử.
"Mời vào trong, mời vào trong."
"Đa tạ, đa tạ."
Mà hơn mười thiếu nữ đứng ở trước hẻm Bắc nhìn thấy các lão phụ đến đây đều sôi nổi tiếp đón, mời các bà vào trong hẻm Bắc.
Những nông phụ này vốn còn cảm thấy có chút gò bó, sợ hãi rụt rè, các bà là lần đầu tiên đến Bình Khang Lý này, nhưng dưới sự chiêu đãi của thiếu nữ mồm miệng lanh lợi, mọi người nhanh chóng thả lỏng, lại có người bưng trà đến, đặt vào tay các bà.
Các bà chưa bao giờ được tiếp đãi như vậy, có mấy người không dám nhận, phải hỏi trước có phải trả tiền hay không, nghe thấy những tách trà này đều là miễn phí, lúc này mới nhận lấy.
Nhưng thấy hai bên đường phố, trừ một số cửa hàng vốn đã ở đó sẵn, còn xuất hiện rất nhiều quầy hàng, trên những quầy hàng này đều đặt rất nhiều vải vóc, có vải bố, cũng có vải bông, khiến người ta bận tíu tít.
Những người nông phụ này lập tức bị hấp dẫn bởi những cuộn vải bông, đều tiến lên xem, yêu thích không buông tay, mà các thiếu nữ đứng phía sau các quầy hàng lập tức giải thích với các bà, đầy là những tấm vải mới nhất được dệt ra từ máy dệt vải kiểu mới.
Lưu Nga đứng trước cửa nhìn đám nông phụ đông như kiến, tuy rằng khuôn mặt vẫn mỉm cười, nhưng không khó nhìn ra trong mắt nàng đầy chờ mong, nàng ngóng trông những phụ nữ quý tộc có thể đến đây.
"Đến đây, đến đây."
"Nữ nhân đến thật nhiều."
"Chậc chậc, xem vóc dáng thì đây đều là những tiểu cô nương."
"Ai ôi!!! Những tiểu nương tử này thật dễ thẹn thùng. Tất cả đều đội mũ, đến mặt cũng không nhìn rõ."
Những lão nông phụ này vừa mới đi không lâu, thì hai nhóm nữ nhân thay phiên nhau mà tới. Ăn mặc không đến mức quá khó coi, chỉ có điều đầu đều đội mũ, khiến người khác không nhìn thấy dung nhan, nhưng từ dáng người nhìn ra có thể thấy hẳn không tới ba mươi tuổi. Các nàng túm năm tụm ba đi thành một nhóm, hẳn là nữ nhân thuộc giai cấp hàn môn. Từ thời gian các nàng xuất hiện có thể thấy hẳn đã sớm đứng bên cạnh chờ đợi rồi, thấy các lão phụ đến đây mới cùng vào trong, hoặc là quan sát một lúc rồi mới xuất hiện.
Những nữ nhân này sau khi đi vào hẻm Bắc thấy khắp nơi đều là nữ nhân, tuy rằng đều là lão phụ nhưng cảm thấy yên lòng, gỡ mũ xuống, đi tới một quầy hàng, tò mò sờ lên một tấm vải, hỏi đông hỏi tây.
Một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lộc cộc, từng chiếc xe ngựa xa hoa từ bốn phương tám hướng chạy tới hẻm Bắc.
Những người đàn ông trốn ở một bên quan sát đều ngạc nhiên thán phục, con mẹ nó, chắc chắn đây là những nữ tử con nhà quý tộc. Căn cứ vào gen di truyền, chắc chắn vóc dáng dung nhan của họ vào hàng thượng đẳng, nhưng đáng tiếc chính là, người ta hoặc là ngồi xe ngựa, hoặc là ngồi kiệu, căn bản là không nhìn thấy vóc dáng.
Không đến một lát, từng chiếc xe ngựa từ hẻm Bắc nhanh chóng xếp hàng đến cửa bắc, nhiều xe ngựa như vậy, hẻm Bắc chắc chắn không có chỗ đi, hơn nữa những phu xe này cũng không định đi vào, chỉ có thể đứng ở ven đường, nhưng thấy một đám phu nhân xinh đẹp, thùy mị, thướt tha xuống xe ngựa, tuy rằng lụa mỏng đã che mặt nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, đây quả đúng là một nơi để ngắm cảnh đẹp nha.
Đương nhiên, từ trước đến nay không thiếu những kẻ háo sắc, chỉ thấy hai tên đàn ông đáng khinh đi tới hẻm Bắc, bước nhanh liếc mắt vào các phu nhân thiếu nữ.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Một người đàn ông gầy gò mang theo ba hạ nhân đứng chắn trước người bọn chúng, người này chính là Trà Ngũ.
"Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi!"
Một tên đáng khinh trong ba tên nói.
Trà Ngũ cũng là tên giảo hoạt, thấy con mắt đối phương đảo loạn, vừa thấy đã biết không phải là loại gì tốt. Giọng điệu coi thường nói: "Xin lỗi, hôm nay chỗ này không thể đi, nếu ngươi muốn qua, xin mời đi sang con đường bên cạnh."
"Thật sự là vô lý, đường này cũng không phải là của nhà ngươi, dựa vào cái gì mà không cho chúng ta đi."
Trà Ngũ nói: "Dù sao hôm nay ở đây cũng nghiêm cấm nam nhân đi qua."
"Ta cứ muốn đi đường này, ta xem ngươi có thể làm gì?"
Trong khi mấy người đang cãi vã, chỉ nghe thấy vài tiếng, không biết từ nơi nào bỗng nhiên xuất hiện vài vị công tử mặc quần áo lộng lẫy.
Người nọ níu chặt lấy người kia, không nói gì, trực tiếp đi đến con đường nhỏ bên cạnh. Chỉ một lát sau, chợt nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đây đều do bảo vệ của Phượng Phi Lâu ra tay.
Bởi vì rất nhiều nữ nhân quý tộc tới đây, cho nên chắc chắn phải có ca ca đệ đệ, thậm chí còn có cả trượng phu. Bọn họ đương nhiên phải bảo vệ thân nhân của mình. Hai tên côn đồ này dám đến đây rình coi, vậy không phải là tìm đường chết sao. Một trận đánh chắc chắn không thiếu được.
Tuy rằng có sự xuất hiện của phụ nữ đã tạo thành chấn động nhưng vẫn giữ được trật tự, không phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
Đừng thấy hẻm Bắc không có đàn ông, nhưng tất cả xung quanh đều là con cháu quý tộc, bọn họ đều đến để bảo vệ người thân của mình, những tên lưu manh vô lại muốn đục nước béo cò đều không nhìn thấy hẻm Bắc đã bị người kéo đi.
Những nữ nhân quý tộc này sau khi tới hẻm Bắc thấy nhiều người như vậy, hơn nữa tất cả đều là phụ nữ đương nhiên không có gì cố kỵ.
Nhưng thật ra nông phụ nhìn thấy những nữ nhân quý tộc tới, bởi vì địa vị cách nhau quá lớn, vì thế họ đi vào trong lầu.
"Trưởng Tôn tỷ tỷ, tỷ cũng tới rồi."
"Ồ, là Liễu nhi muội muội sao, lâu rồi ta chưa được gặp muội."
"Sầm di nương, Sầm di nương."
"Ai ôi!!! Tiểu Uyển đã lớn như vậy rồi sao."
"Hì hì, Sầm di nương, lâu rồi dì chưa tới thăm con nha."
Bởi vì hiện tại đều là hôn nhân theo dòng dõi, cho nên các nữ nhân quý tộc này đều có quan hệ họ hàng với nhau. Liếc mắt nhìn qua cũng có thể tìm thấy vài người thân thích. Tuy rằng Đường triều khá mở cửa nhưng nữ nhân cũng không thể tùy ý xuất đầu lộ diện. Bình thường thì rất ít khi tụ tập, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, cho dù có thì cũng không có nhiều người như vậy, cho nên những người này vừa gặp mặt đã cảm thấy vô cùng vui mừng, lập tức thân thiện nói chuyện với nhau. Hẻm Bắc này tựa như một party long trọng được mở dành cho nữ nhân.
Tất cả hiện ra trước mắt, những cô con gái cưng ung dung cao quý, duyên dáng yêu kiều, cái gì cần có đều có, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Ở triều Đường chưa bao giờ xảy ra.
Những người phụ nữ túm năm tụm ba lại một chỗ, khí thế tán gẫu ngất trời, vô cùng vui vẻ.
Đừng nói đến cái gì mà máy dệt vải, cũng đừng nói đến cái gì mà kịch, để cho họ ở đây trò chuyện là vô cùng tốt rồi!
"Bùi phu nhân, Vi phu phân, xin chào!"
Lưu Nga đi tới trước mặt hai vị thiếu phụ đang nói chuyện phiếm, hơi thi lễ.
"Ngươi là?"
"Ta tên là Lưu Nga, là một trong những đông chủ của Phương Phi Lâu này."
"Ồ, hóa ra là Lưu giả mẫu tiếng tăm lừng lẫy, sớm đã nghe tiếng."
"Không dám, không dám."
"Đúng rồi, đông chủ Phượng Phi Lâu các ngươi không phải là người tên là Hàn Nghệ sao?"
"Đúng, hắn là đại đông chủ."
"Tại sao không thấy hắn đâu?"
Lưu Nga sửng sốt, lập tức nói: "À, ở đây tất cả đều là nữ nhân, Hàn tiểu ca không tiện tới đây."
"Điều này cũng đúng."
Bùi phu nhân khẽ gật đầu.
Vi phu nhân lại hỏi: "Vậy hôm nay hắn sẽ xuất hiện sao?"
Lưu Nga nói: "Lát nữa Hàn tiểu ca sẽ lên bục giới thiệu máy dệt vải Tinh Tinh cho mọi người."
"Đúng rồi, lát nữa có diễn 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 hay không?"
"Có chứ, có chứ, sau khi giới thiệu xong máy dệt vải sẽ trình diễn《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》."
Lúc này có một thiếu phụ đi tới, dò hỏi: "Vậy tiểu phẩm thì sao?"
"Cũng sẽ có."
Chỉ một lát sau, rất nhiều phu nhân, thiếu nữ đều vây xung quanh, hỏi này hỏi nọ Lưu Nga.
Trong lúc vô ý này, Lưu Nga cùng với những nữ tử quý tộc nói chuyện với nhau.
Tuy rằng con người Hàn Nghệ này không chê nghèo yêu giàu, nhưng những nông phụ này ngày thường không có thời gian đi xem kịch, còn những nữ nhân quý tộc này mới là chủ lực kiếm tiền tương lai của Phượng Phi Lâu, đương nhiên cũng muốn qua lại một chút với các nàng.
Một lát sau, Lưu Nga thấy thời gian không còn sớm nữa, vì thế mời những nữ nhân quý tộc này đi vào trong lầu.
Nữ nhân tới đây không nhiều bằng những nam nhân hay tới đây, nên cũng không cần phải xếp hàng, tùy ý vào cửa, cũng tùy ý chọn chỗ, không có quy củ tôn ti, chỗ nào có chỗ trống thì các cô hãy ngồi chỗ đó, nhưng người cũng phân theo loại, nông phụ vẫn là ngồi cùng nông phụ, phu nhân vẫn ngồi cùng với phu nhân. Hơn nữa bởi vì chủ đề ngày hôm nay là máy dệt vải, vì vậy không cần phải trả một đồng. Bởi vì có rất nhiều nông phụ không đến xem kịch, ngươi không thể yêu cầu bọn họ trả tiền được.
Tuy rằng số người không đông, nhưng khi ngồi xuống vẫn không còn chỗ ngồi.
Mọi người tiếp tục trò chuyện, mỗi người đều có vẻ kích động lạ thường, các nàng đã sớm ngóng trông có thể xem kịch, hiện giờ rốt cuộc có thể theo ý nguyện rồi.
Tuy nhiên khác với bình thường chính là tấm vải đỏ trước bục chưa được kéo xuống, mà vẫn treo lên.
Một lát sau, một người đàn ông lên đài, không phải Hàn Nghệ thì là ai.
Các nữ nhân đều xì xào bàn tán, hỏi lẫn nhau, người này không phải chính là Hàn Nghệ dạo này dư luận đang xôn xao sao.
"Ai ôi!"
Hàn Nghệ vừa mới lên bục, bỗng nhiên bị vấp một cái, thân hình lảo đảo về phía trước.
Toàn bộ nữ nhân đều trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì?
Dương Phi Tuyết ngồi ở phía trước cả kinh đứng bật dậy.
Nguyên Mẫu Đơn ngồi bên cạnh nói: "Ngươi không cần lo lắng, hắn cố ý đấy."
"Cố ý?"
Dương Phi Tuyết sửng sốt
Nguyên Mẫu Đơn cười gật đầu, Hàn Nghệ này tuy rằng nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng động tác vẫn rất khoa trương, vừa thấy cũng biết là giả bộ. Tuy nhiên Dương Phi Tuyết xuất phát từ việc quan tâm Hàn Nghệ mới nhìn không ra.
Lảo đảo một cái, vừa đúng lúc đi vào giữa đài, Hàn Nghệ ổn định cơ thể, vỗ ngực một cái, nói: "Ôi má ơi, làm ta sợ muốn chết."
Hắn sửa sang lại quần áo, ngượng ngùng nhìn các nữ nhân dưới đài, sợ hãi nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta... ta từ nhỏ chưa bao giờ thấy nhiều phụ nữ như vậy, trong lòng có hơi căng thẳng."
Lời này vừa nói ra, lập tức từng trận tiếng cười vang lên, câu này thật sự quá bựa rồi.
Nhưng, Hàn Nghệ căng thẳng, ngược lại làm cho nữ nhân dưới bục thả lỏng, cảm thấy Hàn Nghệ chỉ là một thiếu niên ngây ngô, không cần phải phòng bị.
Các nàng nghĩ như vậy, chỉ có thể nói là đã sai hoàn toàn.
Thật ra mới vừa rồi Hàn Nghệ bắt chước Chaplin, loại bỏ tâm lý phòng bị hắn của những nữ nhân, thuận tiện chào với họ.
Đợi tiếng cười chấm dứt, Hàn Nghệ nói: "Xin chào mọi người, tiểu đệ họ Hàn, tên Nghệ, Nghệ trong nghệ thuật, giới tính nam, tuổi, ừm, mười tám, người cũng như tên, làm việc trên phương diện nghệ thuật."
Chuyện bản thân tự giới thiệu đến từ thế kỉ hai mươi mốt, khiến những nữ nhân này cười khanh khách ra tiếng.
Hàn Nghệ ho hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Tại hạ vô cùng cảm tạ mọi người có thể trong lúc bận rộn bớt thời gian tới đây, vì thế ta đặc biệt chuẩn bị một món quà vô cùng tinh xảo cho mọi người, để thể hiện lòng biết ơn. Mà món quà tinh xảo này được cất dưới ghế của mọi người."
Chuyện này quả thật bất ngờ.
Mọi người đều cúi đầu xuống, nhìn dưới ghế mình.
"Oa!"
"A!"
"Ai ôi!"
Nghe thấy mười tiếng kêu vô cùng kinh ngạc, một tiếng cũng không thiếu.
Những người còn lại đều tìm kiếm theo tiếng lêu, năm thiếu nữ, ba thiếu phụ, còn có cả hai nông phu trong tay cầm một hộp gỗ lớn dài hơn năm thước.
Nữ nhân thích gì, đơn giản chính là niềm vui bất giờ.
Mười nữ nhân nhận được quà tặng đều vui mừng, vội vàng mở hộp ra.
"Oa!"
Năm thiếu nữ kia đều tỏ ra ngạc nhiên vui mừng, đôi mắt sáng ngời mở thật to.
Các nàng lấy một con rối bằng vải màu trắng ra khỏi hộp, là một con thỏ trắng, đặc biệt vẻ mặt con rối này vô cùng ti tiện, xấu xa, nhưng cũng làm cho người ta vui mừng không ngừng. Hai thiếu nữ tuổi còn khá nhỏ ôm con rối vào trong ngực.
Ngay cả nông phụ cũng ngắm nhìn con rối, tươi cười hớn hở không ngừng: "Con thỏ nhỏ này thật đáng yêu."
Không thể nghi ngờ, đây chính là con rối đáng yêu, tinh xảo nhất trên đời. Khiến cho người yêu thích không buông tay.
"Cho ta xem với, cho ta xem với."
"Không, ta nhìn chưa đủ."
"Nhưng ta là tỷ tỷ của muội."
"Vậy cũng không được."
Hàn Nghệ nói: "Ta tin rằng mọi người đã từng nghe thấy câu chuyện 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Câu chuyện này chính là bắt đầu từ hai con thỏ, những con rối hình thỏ này chính là Đại Thố, Nhị Thố chúng ta làm ra, chúng ta đặt tên cho nó là "thỏ khuê mật"