Chương 2
Tôn Hổ bước chầm chậm lại phía anh, khuôn mặt thể hiện rõ sự khát máu. Ân Vinh không hiểu vì sao anh ta lại thành ra thế này.
“Này, Tôn Hổ, anh bị gì vậy?” Ân Vinh kêu lên mặc dù anh cũng không mấy hy vọng là nhận được câu trả lời.
Đúng như anh nghĩ, Tôn Hổ đã mất hết ý thức, lao đến chỗ anh, há to hàm răng như loài thú chuẩn bị ăn thịt con mồi. Hoang mang và bất ngờ là thế, Ân Vinh vẫn giữ được phản xạ nhanh nhẹn, anh đẩy Tôn Hổ ra xa.
Trong trạng thái mất kiểm soát đó, Tôn Hổ dường như khỏe hơn. Anh từng nghe rằng não bộ giới hạn sức mạnh của cơ bắp, hôm nay anh đã cảm nhận được điều này. Có điều cơ bắp của một người bán thịt nướng không thể bằng một cựu cảnh sát vẫn thường xuyên luyện tập được.
Tôn Hổ va mạnh vào tường, đáng lý là cú đó phải khiến anh ta bất tỉnh, ít thì cũng phải choáng váng, nhưng Tôn Hổ vẫn tiếp tục bật dậy và tấn công.
“Chuyện gì thế này? Có vẻ không phải lên cơn điên hay phê thuốc bình thường.” Ân Vinh cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
Nghe thấy tiếng động ồn ào, một kẻ khác trong phòng bước ra. Người này Ân Vinh không quen, khuôn mặt của anh ta không khác gì Tôn Hổ. Đôi mắt không còn thấy tròng đen, nước dãi chảy xuống tận cằm, trông không khác gì loài thú dữ.
Người này cũng lao tới tấn công anh, Ân Vinh cảm thấy không nên nấn ná tại đây, đẩy ngã cả hai, Ân Vinh chạy xuống cầu thang.
Bước ra khỏi quán thịt nướng, Ân Vinh nhìn thấy ở cuối đường có hai bóng người khác cũng đang vật vờ. Dù không nhìn thấy rõ mặt, anh đoán là trông họ cũng đang giống Tôn Hổ. Ân Vinh liền chạy vào nhà, đóng chặt cửa lại.
Đi một vòng kiểm tra tất cả các cửa, đảm bảo tất cả đều đóng, Ân Vinh ngồi trước máy tính tra cứu xem trên mạng đã có tin tức gì về hiện tượng lạ này hay không. Mở trình duyệt web lên, Ân Vinh phân vân không biết nên nhập từ khóa gì, anh thử nhập tên thành phố vào.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ Thành phố Thiên Đường, anh bấm nút tìm kiếm. Tin đầu tiên đập vào mắt anh là [Zombie xuất hiện tại thành phố Thiên Đường].
Một giọt mồ hôi lăn xuống, Ân Vinh bị sốc trước thông tin này. Bây giờ nghĩ lại, trông Tôn Hổ và những người kia đúng là rất giống zombie. Ân Vinh nhấp vào bài viết.
[Vào buổi sáng ngày hôm nay, thành phố Thiên Đường phát hiện rất nhiều zombie xuất hiện. Toàn bộ phạm vi thành phố đang được phong tỏa khẩn cấp. Công tác di tản dân cư và nghiên cứu tìm hiểu về sự xuất hiện của các zombie đang được tiến hành.]
Đọc xong dòng tóm tắt, Ân Vinh đã nắm được phần nào tình hình, vậy nghĩa là thành phố đã bị phong tỏa và những người chưa bị lây nhiễm đang được đưa ra khỏi thành phố. Nhà của anh ở trung tâm thành phố, vậy thì thuộc diện được di tản sau cùng. Lúc trước, anh đã nghĩ đây là khu vực thuận tiện về mọi việc, hôm nay mới thấy điểm tiêu cực.
Cũng không đến nỗi nào, Ân Vinh tin rằng bọn thây ma không thể nào xâm nhập được vào ngôi nhà vững chắc này. Có điều, anh vẫn còn một nỗi bận tâm.
Bạn gái anh, Dương Tiểu Trúc, cũng sống ở trung tâm thành phố. Có lẽ cô cũng đang rơi vào tình trạng bị thây ma bao vây.
Anh và cô quen nhau khi còn làm cảnh sát, sau đó thì anh nghỉ việc, còn cô thì vẫn theo nghề. Công việc của cả hai đều bận rộn nên ít khi có thời gian gặp nhau. Anh không rõ bọn zombie xuất hiện từ lúc nào, nhưng có lẽ lúc cô ra khỏi nhà thì có thể thấy chúng rồi.
“Mong rằng cô ấy kịp nhận ra và cố thủ trong nhà.” Ân Vinh thầm cầu trời khấn phật khi gọi cho cô.
Điện thoại của Dương Tiểu Trúc đổ chuông một lúc lâu nhưng vẫn không có phản hồi. Ân Vinh lo lắng không chịu được, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra. Dù thành phố đang bị phong tỏa nhưng vẫn còn sóng điện thoại, chắc chắn phải xảy ra chuyện gì đó mới khiến cô không nghe máy.
Không cần biết cô vẫn sống tốt hay đã biến thành zombie, Ân Vinh phải đi tới nhà cô xem tình hình. Anh tới tủ đầu giường, lấy ra một cây dùi cui từng dùng khi còn làm cảnh sát. Ân Vinh được phép giữ lại thứ này để phòng thân, cho đến nay vẫn chưa có dịp để dùng.
Thứ vũ khí này có thể làm gãy xương người, bị quật trúng thì dù là zombie cũng không còn khả năng kháng cự. Cầm lấy vũ khí, Ân Vinh bước ra khỏi nhà. Khu chung cư của Dương Tiểu Trúc cách đây không xa, nếu đi bộ thì chỉ cần mười lăm phút là tới.
Hai zombie ở nhà Tôn Hổ có vẻ không đuổi ra ngoài. Còn hai kẻ lúc nãy Ân Vinh nhìn thấy bây giờ đã ở ngay gần cửa nhà anh. Ân Vinh liền ra tay trước, giơ chân đạp một tên vào thùng rác bên đường, nhanh tay đẩy tên còn lại vào một thùng rác khác. Sau đó liền đóng nắp và khóa lại.
Dù đã có vũ khí trong tay, Ân Vinh vẫn quyết tâm không tổn hại đến họ nếu không cần thiết. Anh vẫn nuôi một niềm tin rằng những zombie này, một lúc nào đó sẽ trở lại làm người thường.
“Này, Tôn Hổ, anh bị gì vậy?” Ân Vinh kêu lên mặc dù anh cũng không mấy hy vọng là nhận được câu trả lời.
Đúng như anh nghĩ, Tôn Hổ đã mất hết ý thức, lao đến chỗ anh, há to hàm răng như loài thú chuẩn bị ăn thịt con mồi. Hoang mang và bất ngờ là thế, Ân Vinh vẫn giữ được phản xạ nhanh nhẹn, anh đẩy Tôn Hổ ra xa.
Trong trạng thái mất kiểm soát đó, Tôn Hổ dường như khỏe hơn. Anh từng nghe rằng não bộ giới hạn sức mạnh của cơ bắp, hôm nay anh đã cảm nhận được điều này. Có điều cơ bắp của một người bán thịt nướng không thể bằng một cựu cảnh sát vẫn thường xuyên luyện tập được.
Tôn Hổ va mạnh vào tường, đáng lý là cú đó phải khiến anh ta bất tỉnh, ít thì cũng phải choáng váng, nhưng Tôn Hổ vẫn tiếp tục bật dậy và tấn công.
“Chuyện gì thế này? Có vẻ không phải lên cơn điên hay phê thuốc bình thường.” Ân Vinh cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
Nghe thấy tiếng động ồn ào, một kẻ khác trong phòng bước ra. Người này Ân Vinh không quen, khuôn mặt của anh ta không khác gì Tôn Hổ. Đôi mắt không còn thấy tròng đen, nước dãi chảy xuống tận cằm, trông không khác gì loài thú dữ.
Người này cũng lao tới tấn công anh, Ân Vinh cảm thấy không nên nấn ná tại đây, đẩy ngã cả hai, Ân Vinh chạy xuống cầu thang.
Bước ra khỏi quán thịt nướng, Ân Vinh nhìn thấy ở cuối đường có hai bóng người khác cũng đang vật vờ. Dù không nhìn thấy rõ mặt, anh đoán là trông họ cũng đang giống Tôn Hổ. Ân Vinh liền chạy vào nhà, đóng chặt cửa lại.
Đi một vòng kiểm tra tất cả các cửa, đảm bảo tất cả đều đóng, Ân Vinh ngồi trước máy tính tra cứu xem trên mạng đã có tin tức gì về hiện tượng lạ này hay không. Mở trình duyệt web lên, Ân Vinh phân vân không biết nên nhập từ khóa gì, anh thử nhập tên thành phố vào.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ Thành phố Thiên Đường, anh bấm nút tìm kiếm. Tin đầu tiên đập vào mắt anh là [Zombie xuất hiện tại thành phố Thiên Đường].
Một giọt mồ hôi lăn xuống, Ân Vinh bị sốc trước thông tin này. Bây giờ nghĩ lại, trông Tôn Hổ và những người kia đúng là rất giống zombie. Ân Vinh nhấp vào bài viết.
[Vào buổi sáng ngày hôm nay, thành phố Thiên Đường phát hiện rất nhiều zombie xuất hiện. Toàn bộ phạm vi thành phố đang được phong tỏa khẩn cấp. Công tác di tản dân cư và nghiên cứu tìm hiểu về sự xuất hiện của các zombie đang được tiến hành.]
Đọc xong dòng tóm tắt, Ân Vinh đã nắm được phần nào tình hình, vậy nghĩa là thành phố đã bị phong tỏa và những người chưa bị lây nhiễm đang được đưa ra khỏi thành phố. Nhà của anh ở trung tâm thành phố, vậy thì thuộc diện được di tản sau cùng. Lúc trước, anh đã nghĩ đây là khu vực thuận tiện về mọi việc, hôm nay mới thấy điểm tiêu cực.
Cũng không đến nỗi nào, Ân Vinh tin rằng bọn thây ma không thể nào xâm nhập được vào ngôi nhà vững chắc này. Có điều, anh vẫn còn một nỗi bận tâm.
Bạn gái anh, Dương Tiểu Trúc, cũng sống ở trung tâm thành phố. Có lẽ cô cũng đang rơi vào tình trạng bị thây ma bao vây.
Anh và cô quen nhau khi còn làm cảnh sát, sau đó thì anh nghỉ việc, còn cô thì vẫn theo nghề. Công việc của cả hai đều bận rộn nên ít khi có thời gian gặp nhau. Anh không rõ bọn zombie xuất hiện từ lúc nào, nhưng có lẽ lúc cô ra khỏi nhà thì có thể thấy chúng rồi.
“Mong rằng cô ấy kịp nhận ra và cố thủ trong nhà.” Ân Vinh thầm cầu trời khấn phật khi gọi cho cô.
Điện thoại của Dương Tiểu Trúc đổ chuông một lúc lâu nhưng vẫn không có phản hồi. Ân Vinh lo lắng không chịu được, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra. Dù thành phố đang bị phong tỏa nhưng vẫn còn sóng điện thoại, chắc chắn phải xảy ra chuyện gì đó mới khiến cô không nghe máy.
Không cần biết cô vẫn sống tốt hay đã biến thành zombie, Ân Vinh phải đi tới nhà cô xem tình hình. Anh tới tủ đầu giường, lấy ra một cây dùi cui từng dùng khi còn làm cảnh sát. Ân Vinh được phép giữ lại thứ này để phòng thân, cho đến nay vẫn chưa có dịp để dùng.
Thứ vũ khí này có thể làm gãy xương người, bị quật trúng thì dù là zombie cũng không còn khả năng kháng cự. Cầm lấy vũ khí, Ân Vinh bước ra khỏi nhà. Khu chung cư của Dương Tiểu Trúc cách đây không xa, nếu đi bộ thì chỉ cần mười lăm phút là tới.
Hai zombie ở nhà Tôn Hổ có vẻ không đuổi ra ngoài. Còn hai kẻ lúc nãy Ân Vinh nhìn thấy bây giờ đã ở ngay gần cửa nhà anh. Ân Vinh liền ra tay trước, giơ chân đạp một tên vào thùng rác bên đường, nhanh tay đẩy tên còn lại vào một thùng rác khác. Sau đó liền đóng nắp và khóa lại.
Dù đã có vũ khí trong tay, Ân Vinh vẫn quyết tâm không tổn hại đến họ nếu không cần thiết. Anh vẫn nuôi một niềm tin rằng những zombie này, một lúc nào đó sẽ trở lại làm người thường.