Chương : 3
Nương của Vãn Tình là sủng thiếp của cha ta, nên dĩ nhiên nàng cũng là ái nữ của cha. Từ nhỏ khi cả nhà ăn cơm, Vãn Tình đều được cha ta ôm ở trên đùi cho ăn. Tuy rằng thuở nhỏ ta rất tuỳ tiện, nhưng cũng biết ghen tỵ, vì thế ta luôn ngấm ngầm ức hiếp muội muội.
Đây cũng chẳng phải là việc làm quang minh gì, hiện tại ta cũng xấu hổ khi nhắc đến. Nhưng mà lần đó Vãn Tình té ngã vỡ đầu, thật sự là do vô ý, cũng không phải vì ta cố ý lấy con ếch doạ nàng.
Tiếc rằng không ai tin ta, khi đó Phong Tranh còn đứng ra chỉ vào người ta mà nói: “Là do nàng đẩy Vãn Tình!”
Ta đã phải chịu một trận roi của cha, còn bị ông ấy đưa ra khỏi phủ, đi theo sư phụ vào núi tu hành. Trong lòng ta hận Phong Tranh đến thấu xương, trước khi đi còn ném phân ngựa vào mặt hắn. *^^*
Từ đó về sau, ấn tượng tốt giữa hai người cũng không còn. Ta thấy hắn dối trá nông cạn, hắn lại thấy ta xảo quyệt âm hiểm. Ta có hơi lớn tiếng với Vãn Tình một chút, Phong Tranh liền nhảy ra, dáng điệu như gà mẹ, cho rằng ta khi dễ muội muội Vãn Tình của hắn.
Khi nói chuyện lại phải để mắt đến người khác thật sự là rất mệt mỏi, chỉ cần không chú ý một chút là liền đắc tội với hắn, nói đùa cũng không được.
Sau này khi tất cả mọi người đều trưởng thành, Phong Tranh từ một thiếu niên như gà mẹ không ngờ lại biến thành một công tử anh tuấn trầm mặc ít lời. Còn ta thì nổi danh thành người không có trách nhiệm nhất ở Lục gia. Ta với hắn hoàn toàn khác biệt tựa như mây và bùn.
Ta thầm nghĩ, may mắn ta là nữ tử, nếu không sợ rằng cha ta sẽ bị ta làm cho tức chết.
Sáng sớm đã bị Gia Nguyệt công chúa hành hạ một hồi như vậy, ta liền nghe thấy bụng đói kêu vang. Dù cho Phong Tranh có đẹp mắt thế nào cũng không thể ăn thay cơm. Ta cáo từ hắn, trở về dùng điểm tâm.
Trong phòng có người.
Ở trong bóng tối, ta vươn tay lấy thanh bảo kiếm mà nương cho ta.
Rèm cửa nhẹ nhàng lay động, ta rút kiếm đâm tới, vừa nhanh vừa độc.
Người ở phía sau rèm cửa hiện ra dưới mũi kiếm của ta, nhảy ra ngoài, thấp giọng kêu: “Nha đầu chết tiệt kia, xuống tay ác như vậy, muốn cái mạng già này của sư huynh ngươi sao?”
Ta cười hì hì thu kiếm, “Điêu dân lớn mật, vốn là khuê phòng của quận chúa mà ngươi cũng dám tự tiện xông vào ư? Coi chừng ta gọi gia đinh đến, đem ngươi cho chó ăn!”
Thân ảnh Hạ Đình Thu lắc mạnh, trán của ta liền bị gõ trúng.
Nét mặt đau khổ ôm lấy đầu, “Nhị sư huynh, sao ngươi lại đến?”
Hạ Đình Thu tiêu sái phất nhẹ vạt áo, nói: “Ngươi đưa tin bảo là muốn đến Bắc Triều đưa dâu, sư phụ hết sức hoảng hốt, Đại tẩu của ngươi lại đang mang thai, Đại sư huynh không thể rời đi, liền phái ta tới thăm ngươi.”
Ta cảm động “A” lên một tiếng. Từ đạo quán đến đây cũng không gần, Nhị sư huynh đơn thân cưỡi ngựa ngàn dặm đến, chỉ vì muốn xem ta có tốt hay không. Sao ta lại không cảm động?
Rèm cửa được kéo kên, trong phòng liền trở nên sáng sủa. Hạ Đình Thu mỉm cười nhẹ nhàng bước đến dưới cửa sổ.Namtử còn trẻ tuổi nhưng dáng vẻ rắn rỏi, tuấn tú nho nhã, nét mày như vẽ.
Ta rót nước từ bếp lò, pha bình trà nóng, sau đó hai tay dâng lên trước mặt Nhị sư huynh. Hạ Đình Thu thấm ướt yết hầu rồi mới bắt đầu giáo huấn.
“Sư phụ nói, nha đầu Đường Vũ kia, làm việc cẩu thả, tham ăn lại ham chơi, kêu nàng đi đưa dâu, sợ rằng sẽ gây ra rắc rối. Thật không biết trong đầu cha nàng đang nghĩ gì?”
Hắn rung đùi đắc ý, đem giọng điệu lảm nhảm của sự phụ học được mười phần.
Ta nhịn không được ha ha cười, “Ta đi đưa dâu, chứ đâu phải đi xuất giá, lão nhân gia khẩn trương cái gì?”
Hạ Đình Thu chậm rãi thu hồi lại khuôn mặt tươi cười không đứng đắn, đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng nhíu lại, thẳng tắp nhìn ta, “Trong thư ngươi nói lần này đi là có việc quan trọng, cũng không nói rõ là việc gì. Bản thân ta cũng rất tò mò, cha ngươi có thể cho ngươi làm chuyện gì?”
Ta cũng thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, đứng dậy mở cửa nhìn xung quanh một chút, sau đó khép lại cửa sổ, lúc này mới ngồi xuống.
Ta nghiêm mặt nói: “Cha muốn ta đi Bắc Lương để trộm một vật.”
“Cái gì vậy?”
Ta nói: “Là bảo ấn trấn quốc.”
Hạ Đình Thu nhíu mày, “Chính là bảo ấn, mà một trăm năm mươi năm về trước Vũ Vương khi làm phản thì mang đi phải không?”
Ta gật gật đầu, “Cha ta nói, chính xác là do quốc sư nói, những năm gần đây thiên tai đại hoạ không ngừng, dân chúng lầm than, đều có liên quan đến việc bảo ấn bị mất. Nếu muốn quốc thái dân an, phải tìm về bảo vật trấn quốc này.”
“Hoàng đế tin?”
“Nếu không sao ta lại ở đây.” Ta cười khổ.
Hạ Đình Thu đứng lên, chắp tay sau lưng, đi lại vài bước trong phòng, quay đầu nhìn ta, “Cha ngươi nói với ngươi……Vậy ngươi có biết manh mối gì không?”
“Cha ta nói, trong triều đã phái người đi tìm hiểu. Đến lúc đó sẽ có người giao bảo vật cho ta, ta phụ trách đem nó trở về.”
Đôi mày Hạ Đình Thu khoá lại, vẻ mặt ngưng đọng, “Việc này còn có ai biết?”
“Ở đây chỉ có một mình ta.” Ta nói, “Ngay cả công chúa cũng không biết.”
“Nhưng ngươi làm thế nào mà trốn thoát?”
“Nói là sẽ có một nhóm người giả vờ cướp bảo vật để đánh lạc hướng. Cha muốn ta đến lúc đó phải nghe theo chỉ huy.”
“Nếu ngươi bị bắt…”
Ta mỉm cười mỉa mai, “Cha ta nói, ta là quận chúa, cho dù bị bắt, cũng sẽ không bị giết.”
Hạ Đình Thu tức giật, khẽ quát lên: “Đúng là hồ đồ!”
“Xuỵt!” Ta vươn ngón trỏ.
Hạ Đình Thu hỏi: “Vì sao lại kêu ngươi làm việc này?”
“Không kêu ta thì kêu ai?” Ta hỏi lại, vài phần đắc ý, “Cũng không phải là ta khoe khoang, trong những nữ nhi quý tộc ở kinh thành, ai có thể to gan mà thận trọng như ta, lại có chút võ công?”
Hạ Đình Thu giễu cợt, “Tiểu Vũ nhi, ngươi là người đần độn, vốn không mưu trí, tính tình lại bướng bỉnh, thà chết cũng không khuất phục, nhất định là sẽ chết không toàn thây.”
“Ngươi có cần phải nói thẳng như vậy không.” Tuy rằng những lời nói của hắn đều là sự thật.
“Ta nói sai sao?” Hạ Đình Thu làm ra vẻ ngây ngô vô tri.
“Không có…” Ta chán nản gục đầu lên bàn, than thở nói, “Xưa nay ta vốn vô dụng, nếu việc này mà thành, cũng có thể giúp cha ta một chút. Tình cảnh gần đây của Lục gia chúng ta càng ngày càng không tốt, cuối cùng ta cũng vì gia đình mà làm một việc gì đó.”
“Hoàng đế cũng đã lớn nha.” Hạ Đình Thu lắc đầu thở dài.
Đây cũng chẳng phải là việc làm quang minh gì, hiện tại ta cũng xấu hổ khi nhắc đến. Nhưng mà lần đó Vãn Tình té ngã vỡ đầu, thật sự là do vô ý, cũng không phải vì ta cố ý lấy con ếch doạ nàng.
Tiếc rằng không ai tin ta, khi đó Phong Tranh còn đứng ra chỉ vào người ta mà nói: “Là do nàng đẩy Vãn Tình!”
Ta đã phải chịu một trận roi của cha, còn bị ông ấy đưa ra khỏi phủ, đi theo sư phụ vào núi tu hành. Trong lòng ta hận Phong Tranh đến thấu xương, trước khi đi còn ném phân ngựa vào mặt hắn. *^^*
Từ đó về sau, ấn tượng tốt giữa hai người cũng không còn. Ta thấy hắn dối trá nông cạn, hắn lại thấy ta xảo quyệt âm hiểm. Ta có hơi lớn tiếng với Vãn Tình một chút, Phong Tranh liền nhảy ra, dáng điệu như gà mẹ, cho rằng ta khi dễ muội muội Vãn Tình của hắn.
Khi nói chuyện lại phải để mắt đến người khác thật sự là rất mệt mỏi, chỉ cần không chú ý một chút là liền đắc tội với hắn, nói đùa cũng không được.
Sau này khi tất cả mọi người đều trưởng thành, Phong Tranh từ một thiếu niên như gà mẹ không ngờ lại biến thành một công tử anh tuấn trầm mặc ít lời. Còn ta thì nổi danh thành người không có trách nhiệm nhất ở Lục gia. Ta với hắn hoàn toàn khác biệt tựa như mây và bùn.
Ta thầm nghĩ, may mắn ta là nữ tử, nếu không sợ rằng cha ta sẽ bị ta làm cho tức chết.
Sáng sớm đã bị Gia Nguyệt công chúa hành hạ một hồi như vậy, ta liền nghe thấy bụng đói kêu vang. Dù cho Phong Tranh có đẹp mắt thế nào cũng không thể ăn thay cơm. Ta cáo từ hắn, trở về dùng điểm tâm.
Trong phòng có người.
Ở trong bóng tối, ta vươn tay lấy thanh bảo kiếm mà nương cho ta.
Rèm cửa nhẹ nhàng lay động, ta rút kiếm đâm tới, vừa nhanh vừa độc.
Người ở phía sau rèm cửa hiện ra dưới mũi kiếm của ta, nhảy ra ngoài, thấp giọng kêu: “Nha đầu chết tiệt kia, xuống tay ác như vậy, muốn cái mạng già này của sư huynh ngươi sao?”
Ta cười hì hì thu kiếm, “Điêu dân lớn mật, vốn là khuê phòng của quận chúa mà ngươi cũng dám tự tiện xông vào ư? Coi chừng ta gọi gia đinh đến, đem ngươi cho chó ăn!”
Thân ảnh Hạ Đình Thu lắc mạnh, trán của ta liền bị gõ trúng.
Nét mặt đau khổ ôm lấy đầu, “Nhị sư huynh, sao ngươi lại đến?”
Hạ Đình Thu tiêu sái phất nhẹ vạt áo, nói: “Ngươi đưa tin bảo là muốn đến Bắc Triều đưa dâu, sư phụ hết sức hoảng hốt, Đại tẩu của ngươi lại đang mang thai, Đại sư huynh không thể rời đi, liền phái ta tới thăm ngươi.”
Ta cảm động “A” lên một tiếng. Từ đạo quán đến đây cũng không gần, Nhị sư huynh đơn thân cưỡi ngựa ngàn dặm đến, chỉ vì muốn xem ta có tốt hay không. Sao ta lại không cảm động?
Rèm cửa được kéo kên, trong phòng liền trở nên sáng sủa. Hạ Đình Thu mỉm cười nhẹ nhàng bước đến dưới cửa sổ.Namtử còn trẻ tuổi nhưng dáng vẻ rắn rỏi, tuấn tú nho nhã, nét mày như vẽ.
Ta rót nước từ bếp lò, pha bình trà nóng, sau đó hai tay dâng lên trước mặt Nhị sư huynh. Hạ Đình Thu thấm ướt yết hầu rồi mới bắt đầu giáo huấn.
“Sư phụ nói, nha đầu Đường Vũ kia, làm việc cẩu thả, tham ăn lại ham chơi, kêu nàng đi đưa dâu, sợ rằng sẽ gây ra rắc rối. Thật không biết trong đầu cha nàng đang nghĩ gì?”
Hắn rung đùi đắc ý, đem giọng điệu lảm nhảm của sự phụ học được mười phần.
Ta nhịn không được ha ha cười, “Ta đi đưa dâu, chứ đâu phải đi xuất giá, lão nhân gia khẩn trương cái gì?”
Hạ Đình Thu chậm rãi thu hồi lại khuôn mặt tươi cười không đứng đắn, đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng nhíu lại, thẳng tắp nhìn ta, “Trong thư ngươi nói lần này đi là có việc quan trọng, cũng không nói rõ là việc gì. Bản thân ta cũng rất tò mò, cha ngươi có thể cho ngươi làm chuyện gì?”
Ta cũng thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, đứng dậy mở cửa nhìn xung quanh một chút, sau đó khép lại cửa sổ, lúc này mới ngồi xuống.
Ta nghiêm mặt nói: “Cha muốn ta đi Bắc Lương để trộm một vật.”
“Cái gì vậy?”
Ta nói: “Là bảo ấn trấn quốc.”
Hạ Đình Thu nhíu mày, “Chính là bảo ấn, mà một trăm năm mươi năm về trước Vũ Vương khi làm phản thì mang đi phải không?”
Ta gật gật đầu, “Cha ta nói, chính xác là do quốc sư nói, những năm gần đây thiên tai đại hoạ không ngừng, dân chúng lầm than, đều có liên quan đến việc bảo ấn bị mất. Nếu muốn quốc thái dân an, phải tìm về bảo vật trấn quốc này.”
“Hoàng đế tin?”
“Nếu không sao ta lại ở đây.” Ta cười khổ.
Hạ Đình Thu đứng lên, chắp tay sau lưng, đi lại vài bước trong phòng, quay đầu nhìn ta, “Cha ngươi nói với ngươi……Vậy ngươi có biết manh mối gì không?”
“Cha ta nói, trong triều đã phái người đi tìm hiểu. Đến lúc đó sẽ có người giao bảo vật cho ta, ta phụ trách đem nó trở về.”
Đôi mày Hạ Đình Thu khoá lại, vẻ mặt ngưng đọng, “Việc này còn có ai biết?”
“Ở đây chỉ có một mình ta.” Ta nói, “Ngay cả công chúa cũng không biết.”
“Nhưng ngươi làm thế nào mà trốn thoát?”
“Nói là sẽ có một nhóm người giả vờ cướp bảo vật để đánh lạc hướng. Cha muốn ta đến lúc đó phải nghe theo chỉ huy.”
“Nếu ngươi bị bắt…”
Ta mỉm cười mỉa mai, “Cha ta nói, ta là quận chúa, cho dù bị bắt, cũng sẽ không bị giết.”
Hạ Đình Thu tức giật, khẽ quát lên: “Đúng là hồ đồ!”
“Xuỵt!” Ta vươn ngón trỏ.
Hạ Đình Thu hỏi: “Vì sao lại kêu ngươi làm việc này?”
“Không kêu ta thì kêu ai?” Ta hỏi lại, vài phần đắc ý, “Cũng không phải là ta khoe khoang, trong những nữ nhi quý tộc ở kinh thành, ai có thể to gan mà thận trọng như ta, lại có chút võ công?”
Hạ Đình Thu giễu cợt, “Tiểu Vũ nhi, ngươi là người đần độn, vốn không mưu trí, tính tình lại bướng bỉnh, thà chết cũng không khuất phục, nhất định là sẽ chết không toàn thây.”
“Ngươi có cần phải nói thẳng như vậy không.” Tuy rằng những lời nói của hắn đều là sự thật.
“Ta nói sai sao?” Hạ Đình Thu làm ra vẻ ngây ngô vô tri.
“Không có…” Ta chán nản gục đầu lên bàn, than thở nói, “Xưa nay ta vốn vô dụng, nếu việc này mà thành, cũng có thể giúp cha ta một chút. Tình cảnh gần đây của Lục gia chúng ta càng ngày càng không tốt, cuối cùng ta cũng vì gia đình mà làm một việc gì đó.”
“Hoàng đế cũng đã lớn nha.” Hạ Đình Thu lắc đầu thở dài.