Chương 144: C144: Ngu Ngốc
Ông ta tự nhận đao này của mình có góc độ đủ ác độc, uy thế cũng đủ kh ủng bố, có thể dễ dàng chém giết Diệp Phong.Nhưng không ngờ khi ông ta cho là mình sắp thành công thì Diệp Phong chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp lấy lưỡi đao của Yamanaka Kojiro."Võ sĩ đạo?" Chỉ nghe Diệp Phong khinh thường cười lạnh: "Chỉ vậy thôi sao?!"Trong nháy mắt tiếng nói vừa dứt, hai ngón tay của Diệp Phong nhẹ nhàng phát lực, chỉ nghe một tiếng rắc giòn vang truyền đến.Trường đao của Yamanaka Kojiro lập tức đứt gấy thành mấy đoạn rồi vung đầy đất. "AI!!" Yamanaka Kojiro thê lương rú thảm, cánh tay phải của ông ta đã bịDiệp Phong kéo mạnh làm máu tươi b ắn ra. Ông ta đau đớn kêu r3n, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy, trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh.Diệp Phong nện thẳng một đấm ra, một bên gò má của Yamanaka Kojiro lõm xuống rồi lăn quay trên mặt đất, răng cũng bị đánh gãy mấy cái.Ông ta ôm lấy cái tay cụt, trên mặt tràn đầy kinh dị và sợ hãi, giãy dụa muốn đứng lên.Diệp Phong đi đến bên cạnh Yamanaka Kojiro, nâng một chân lên đạp mạnh vào ngực ông ta làm Yamanaka Kojiro không thể động đậy được, ông ta như thịtcá trên thớt mặc cho Diệp Phong chặt chém.Yamanaka Kojiro phun ra một ngụm máu, ông ta run run môi chật vật mở miệng xin tha: "Đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi!""Quỳ xuống cầu xin tao." Diệp Phong nhếch miệng lên cười, nhưng lại mang đầy ý trào phúng."Người Hoa, mày đừng quá đáng, tao là võ sĩ Nhật cao quý, mày đối xử với tao như vậy thì người Nhật chúng tao...""AI"Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì Diệp Phong đột nhiên đạp càng mạnh hơn.Chỉ nghe một loạt tiếng xương vỡ vụn răng rắc răng rắc truyền đến, Yamanaka Kojiro phát ra tiếng gào thảm như mổ heo, xương sườn trong lồ ng ngực đều bị Diệp Phong đạp gãy tới mấy cái."Còn dám uy hiếp bố mày?" Diệp Phong lạnh lùng nheo mắt lại."Không dám, là tôi sai!" Yamanaka Kojiro kêu r3n liên hồi, liều mạng xin tha."Quỳ hay không quỳ?” Trên mặt Diệp Phong đầy vẻ trêu tức."Tôi quỳ, tôi quỳ!" Tâm lý của Yamanaka Kojiro sụp đổ, vội vàng dập đầu nói xin lỗi Diệp Phong.Phanh phanh phanh!Yamanaka Kojiro đập trán xuống đất làm mặt đất hiện ra một loạt dấu đỏ, ông ta thật sự đã sợ, không dám làm trái ý Diệp Phong nữa, nhưng trong lòng ông †a lại tràn ngập hận thù.Ông ta nghiến răng nghiến lợi thề rằng chờ mình chạy khỏi nơi này thì nhất định phải trả thù Diệp Phong, chém hắn ngàn dao, chặt thành muôn mảnh."Ha ha ha." Nhìn thấy Yamanaka Kojiro dập đầu xin tha, Diệp Phong nhấc chân giẫm lên gáy ông ta mà giễu cợt nói: "Đây chính là tinh thần võ sĩ đạo mà người Nhật luôn lấy làm kiêu ngạo sao, nhìn cũng không tệ."Đầu Yamanaka Kojiro bị giãm mạnh xuống đất, cảm nhận được sỉ nhục to lớn làm sắc mặt ông ta trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng dưới áp lực doDiệp Phong tạo nên ông ta chỉ dám nén giận.Diệp Phong tiếp tục giêu cợt nói: Kêu một tiếng ông nội tao nghe xem, kêu ông nội thì tao sẽ thả mày đi.""Ông nội, ông nội!" Yamanaka Kojiro liều mạng dập đầu, vẻ mặt rất uất ức."Ha ha." Diệp Phong mỉm cười nhìn chằm chằm Yamanaka Kojiro và nói: "Ông nội không có sinh ra thứ cháu trai như mày."Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Diệp Phong đột nhiên trở nên lạnh lẽo, bịch một tiếng đã đá vào đầu Yamanaka Kojiro, Yamanaka Kojiro lập tức văng ra xa mười mấy mét."Ngu ngốc!""Ngu ngốc!" "Ma bệnh hoa Hạ Đáng chết, tao muốn giết mày!" Tới giờ khắc này, Yamanaka Kojiro mới chính thức ý thức được Diệp Phong căn bản không muốn tha cho mình, ông ta khuất nhục gào lên rồi nhặt thanh đao võ sĩtừ dưới đất lên rồi bổ tới Diệp Phong. Diệp Phong cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng tránh đi đòn tấn công của Yamanaka Kojiro rồi đập một chưởng lên trán ông ta.