Chương : 2
Cách ngọn đồi hai dặm có một võ đường gọi là Phong Võ môn. Thời bấy giờ, luận về quy mô và uy vọng, Phong Võ môn là võ trường đứng đầu miền nam.
Một thanh niên vận y phục trắng, eo thắt đai đen, trên cổ tay trái xăm một con đại bàng đang tung cánh chạy vào sảnh. Bạch y thanh niên cúi đầu chào một đại Hán mặt mày râu ria xồm xoàm, làn da rám nắng, thân hình cao lớn trong bộ y phục màu xám tro đang đứng trong sảnh. Bạch y thanh niên nói xong bái chào rời đi. Đại Hán nọ ra ngoài tầu nom ngựa. Người này tên là Hàm Trường, chủ nhân Phong Võ môn ở tỉnh Chiết Giang.
Hàm Trường nhìn một đứa bé trai cởi trần mặc quần đùi, đương múa roi một mình ở sau sân. Đứng xem một lát, Hàm Trường bất giác bật miệng nói:
- Thiên Hoàn, roi của con múa đã khá lắm nhưng còn nhiều chỗ hớ hênh, chưa có thể gọi là nhuần nhuyễn được đâu.
Đứa bé trai nghe nói thế dừng động tác tung roi, thu chiếc roi da về quấn thành mấy vòng nhìn Hàm Trường cười nói:
- Sư thúc, dám chê võ nghệ của con ư? Con theo sư thúc học võ đã bấy lâu, có lẽ lại không bằng cha hay sao? Hay là sư thúc vào đây đánh thử với con xem con có lợi hại như cha con hồi trước không?
Hàm Trường nghe nó đối đáp sảng khoái chàng ngửa mặt lên trời cười một tràng dài. Nhưng tiếng cười còn chưa dứt, Hàm Trường đã nghe soạt một tiếng, thằng bé vung tay trái một cái, đầu roi quấn lấy một nhành cây, đoạn nó quàng tay phải ra phía sau lưng nắm lấy chuôi thanh đao cài ở lưng quần của nó.
Hàm Trường thu nụ cười lại khi thanh đao sống dầy lưỡi mỏng đã được thằng bé rút ra khỏi vỏ và hướng về phía chàng quát lên:
- Sư thúc cẩn thận nha!
- Hảo.
Hàm Trường nói, rồi đợi cho mũi đao đi tới gần sát ngực, chàng mới khẽ nghiêng người sang phía bên phải. Đứa bé chém hụt một nhát, trong chớp mắt rút tay lại thu khí giới về.
Hàm Trường thấy nó nhìn chàng hầm hầm có vẻ gay go, lại cười ha hả định nói gì đó thì thằng bé điểm mũi đao xuống đất, phóng vọt lên ba thước trước khi dùng tay không cầm đao đánh bổ một chưởng xuống đầu chàng. Hàm Trường lún người xuống vận chưởng hất mạnh lên một cái, bùm, chưởng pháp của Hàm Trường đương nhiên đi nhanh hơn thằng bé. Nhưng đó chỉ là hư chiêu, thằng bé phát chiêu xong, tay cầm thanh đao nhắm ngay vào ngực Hàm Trường quét ngang một đường. Roạc một tiếng nữa, ngực áo của Hàm Trường rách một mảng to.
- Hay lắm!
Hàm Trường điểm đầu ngón chân xuống đất nhảy lùi về phía sau hai thước, bật ngón cái lên.
Đứa bé đáp xuống đất, không nói không rằng tiếp tục phát chiêu, tay cầm đao chỉ hơi co lại một chút, khuỷu tay cách cạnh sườn, nó lia mũi đao đi.
Lúc đầu Hàm Trường nhận lời đánh với đứa con trai duy nhất của Tần Thiên Nhân tuyệt không phòng bị gì cả, nhưng qua hư chiêu vừa nãy, Hàm Trường thấy các chiêu thức của thằng bé phát ra rất ổn, nên chàng vừa công vừa thủ kín đáo không để lộ chút sơ hở nào.
Hàm Trường ngả người ra sau tránh đao pháp của thằng bé, nó bèn tiến chân phải đinh tấn, tay trái gạt qua mặt nó lấy thế đồng thời tay phải cầm đao chém xéo xuống đùi Hàm Trường.
Hàm Trường hóa giải đao pháp vừa rồi bằng Nhị Chỉ Dương Hầu, một thế trong hai mươi lăm thế Pháp Thân La Hán quyền. Chàng giơ hai ngón tay trái xỉa ngửa ra, kẹp lấy lưỡi đao, sau đó chân phải chàng tiến lên định câu vào chân phải thằng bé để phong cước pháp của nó lại.
Nhưng thằng bé không hoang mang chút nào, nó lui chân phải một bước như đang trong tư thế hạ mã tấn, ngay lập tức thoát khỏi sự kèm cặp của Hàm Trường. Đoạn thằng bé xà tấn hạ, chân trái cũng lui xuống theo chân phải.
Hàm Trường không câu vào chân thằng bé được, còn đang mỉm cười, thằng bé lại lui tréo chân phải của nó thành xà tấn thấp, trước khi xoay mình xuất Lôi Công Cước đá thẳng vào gối phải Hàm Trường. Nhưng Hàm Trường là chủ nhân của Phong Võ môn nên chẳng phải tay mơ, chàng thu chân về tránh cước pháp. Thằng bé không chịu thua, lại hất thẳng chân vòng lên trái, xuất Thôi Sơn Cước thốc gót tới thẳng bụng Hàm Trường. Một lần nữa Hàm Trường khắc chế cú đá của thằng bé, chàng vận quyền vào tay, thu bàn tay lại thành một nắm xuất Thôi Sơn Khắc Thủ đánh ra.
Binh! Một âm thanh khô khốc vang lên.
Hai người qua lại đã mười sáu chiêu. Đương khi Hàm Trường và thằng bé chuẩn bị đánh đến chiêu thứ mười bảy, một thiếu phụ ở đâu chạy ra mắng:
- Thiên Hoàn! Đứa trẻ ranh này, hết chuyện rồi sao con lại tỉ đấu Hàm sư thúc! Không được vô lễ nghe không?
Thiếu phụ vừa mắng vừa chạy đến giật lấy cây đao trên tay thằng bé. Thiếu phụ này hồi trước từng là một đại mỹ nhân của Giang Nam. Nàng xuân xanh độ dưới tam tuần, dung nhan tuyệt thế như thiên tiên trên trời khiến cho người ta phải chú ý. Chỉ riêng đôi mắt là không giấu nổi tia u buồn vì cuộc đời nàng đã trải qua quá nhiều đau khổ. Nàng khoác trên mình bộ y phục màu tím thẫm, toàn thân toát ra vẻ phong trần.
Hàm Trường thấy gương mặt thiếu phụ không vui, khoát tay cười nói:
- Không sao đâu Lâm sư muội à, huynh chỉ là tập dượt quyền cước với Thiên Hoàn mà thôi, lâu lâu để cho nó thỉnh thủ vài đường quyền của kẻ trưởng bối cũng tốt mà.
Đoạn chàng quay sang thằng bé bật ngón tay cái lên nói:
- Thiên Hoàn à, con khá lắm, chưởng pháp của con xem chừng đã tinh thâm hơn trước rất nhiều, đao pháp cũng mau lẹ hơn, lúc nãy con đã tiếp được của ta mười sáu chiêu, vừa phát chiêu đã thu chiêu nhoang nhoáng, cực kỳ nhanh chóng. Con quả là một đứa trẻ có khí chất trời ban, không hổ là con trai của nam hiệp thần quyền, lại không hổ là cháu trai ruột của Vô ảnh cước Cửu Dương.
Thằng bé ôm quyền nói:
- Đa tạ sư thúc đã khen nhưng con còn rất lâu mới bằng được phân nửa của cha và Cửu Dương thúc thúc.
Hàm Trường mỉm cười xoa đầu nó, thiếu phụ nói:
- Thôi, hôm nay con tập đến đây là đủ rồi, mau vào trong nhà rửa tay ăn cơm đi.
Thằng bé hô “dạ” rồi rời đi. Thiếu phụ nhìn theo đứa con duy nhất của nàng và Tần Thiên Nhân, nó có gương mặt trông giống hệt Tần Thiên Nhân hồi trẻ, da dẻ cũng cứng chắc rắn rỏi đúng y phong cách con nhà võ.
- Huynh à - Thiếu phụ quay sang Hàm Trường - Lúc nãy người của chúng ta đến báo với muội, hắn đang chuẩn bị rời khỏi Chiết Giang. Chúng ta động thủ được rồi, phải chăng?
Hàm Trường nói:
- Huynh cũng định tìm muội thương lượng việc này. Chỉ cần hắn đến khu rừng đó chúng ta sẽ ra tay.
Thiếu phụ gật đầu, nàng đương nhiên biết Hàm Trường không muốn có chuyện rủi ro xảy ra khiến cho bá tánh thương vong. Hơn nữa, cặp chân mày của thiếu phụ nhíu lại thành một đường thẳng, nàng rõ là đang suy tính rất căng. Lần này nàng hay tin hổ xuống bình nguyên là chuyện hết sức tình cờ, hoàn toàn ngoài khả năng dự liệu của nàng. Tuy vậy, nàng cũng đồng ý với Hàm Trường, rằng nếu muốn phục kích để bao vây “người đó,” ắt phải tính toán đâu vào đó cho thật kỹ càng.
Hàm Trường đặt tay lên vai thiếu phụ, khẽ vỗ vỗ lên vai nàng rồi rời đi.
Còn lại một mình thiếu phụ ở trong sân, nàng đưa mắt nhìn mặt trời đỏ đã chìm xuống chân trời phía tây, một dải diễm hồng, khiến nàng nhớ lại máu tươi của những hảo bằng hữu nàng bắn vấy trên những túp lều hồi cương. Đã gần mười năm trôi qua, nhưng nàng vẫn không thể nào quên được trận chiến đó, hơn hai vạn người táng mạng dưới sự tiến quân của quân đoàn Chính Bạch kỳ và thiếc giáp. Cố đà chủ vì bang hội đã tạo dựng được biết bao công nghiệp phi phàm. Ai ngờ lại bị người anh em của mình đố kỵ, liên minh với triều đình thống lãnh binh lực đông đảo lén đến tập kích đồn Bạch Nhật, tình thế bất ngờ trở tay không kịp, thực khiến nàng nghiến răng thống hận!
Thiếu phụ đứng thêm một lúc nữa, đến khi mặt trời đỏ chỉ còn dư lại một vệt trên đỉnh Mạc Can sơn, ngước lên phát thệ:
- Tế Nhĩ Ha Lãng, ngày ta gặp lại ngươi, cũng là lúc ngươi phải chết!
(còn tiếp)
Một thanh niên vận y phục trắng, eo thắt đai đen, trên cổ tay trái xăm một con đại bàng đang tung cánh chạy vào sảnh. Bạch y thanh niên cúi đầu chào một đại Hán mặt mày râu ria xồm xoàm, làn da rám nắng, thân hình cao lớn trong bộ y phục màu xám tro đang đứng trong sảnh. Bạch y thanh niên nói xong bái chào rời đi. Đại Hán nọ ra ngoài tầu nom ngựa. Người này tên là Hàm Trường, chủ nhân Phong Võ môn ở tỉnh Chiết Giang.
Hàm Trường nhìn một đứa bé trai cởi trần mặc quần đùi, đương múa roi một mình ở sau sân. Đứng xem một lát, Hàm Trường bất giác bật miệng nói:
- Thiên Hoàn, roi của con múa đã khá lắm nhưng còn nhiều chỗ hớ hênh, chưa có thể gọi là nhuần nhuyễn được đâu.
Đứa bé trai nghe nói thế dừng động tác tung roi, thu chiếc roi da về quấn thành mấy vòng nhìn Hàm Trường cười nói:
- Sư thúc, dám chê võ nghệ của con ư? Con theo sư thúc học võ đã bấy lâu, có lẽ lại không bằng cha hay sao? Hay là sư thúc vào đây đánh thử với con xem con có lợi hại như cha con hồi trước không?
Hàm Trường nghe nó đối đáp sảng khoái chàng ngửa mặt lên trời cười một tràng dài. Nhưng tiếng cười còn chưa dứt, Hàm Trường đã nghe soạt một tiếng, thằng bé vung tay trái một cái, đầu roi quấn lấy một nhành cây, đoạn nó quàng tay phải ra phía sau lưng nắm lấy chuôi thanh đao cài ở lưng quần của nó.
Hàm Trường thu nụ cười lại khi thanh đao sống dầy lưỡi mỏng đã được thằng bé rút ra khỏi vỏ và hướng về phía chàng quát lên:
- Sư thúc cẩn thận nha!
- Hảo.
Hàm Trường nói, rồi đợi cho mũi đao đi tới gần sát ngực, chàng mới khẽ nghiêng người sang phía bên phải. Đứa bé chém hụt một nhát, trong chớp mắt rút tay lại thu khí giới về.
Hàm Trường thấy nó nhìn chàng hầm hầm có vẻ gay go, lại cười ha hả định nói gì đó thì thằng bé điểm mũi đao xuống đất, phóng vọt lên ba thước trước khi dùng tay không cầm đao đánh bổ một chưởng xuống đầu chàng. Hàm Trường lún người xuống vận chưởng hất mạnh lên một cái, bùm, chưởng pháp của Hàm Trường đương nhiên đi nhanh hơn thằng bé. Nhưng đó chỉ là hư chiêu, thằng bé phát chiêu xong, tay cầm thanh đao nhắm ngay vào ngực Hàm Trường quét ngang một đường. Roạc một tiếng nữa, ngực áo của Hàm Trường rách một mảng to.
- Hay lắm!
Hàm Trường điểm đầu ngón chân xuống đất nhảy lùi về phía sau hai thước, bật ngón cái lên.
Đứa bé đáp xuống đất, không nói không rằng tiếp tục phát chiêu, tay cầm đao chỉ hơi co lại một chút, khuỷu tay cách cạnh sườn, nó lia mũi đao đi.
Lúc đầu Hàm Trường nhận lời đánh với đứa con trai duy nhất của Tần Thiên Nhân tuyệt không phòng bị gì cả, nhưng qua hư chiêu vừa nãy, Hàm Trường thấy các chiêu thức của thằng bé phát ra rất ổn, nên chàng vừa công vừa thủ kín đáo không để lộ chút sơ hở nào.
Hàm Trường ngả người ra sau tránh đao pháp của thằng bé, nó bèn tiến chân phải đinh tấn, tay trái gạt qua mặt nó lấy thế đồng thời tay phải cầm đao chém xéo xuống đùi Hàm Trường.
Hàm Trường hóa giải đao pháp vừa rồi bằng Nhị Chỉ Dương Hầu, một thế trong hai mươi lăm thế Pháp Thân La Hán quyền. Chàng giơ hai ngón tay trái xỉa ngửa ra, kẹp lấy lưỡi đao, sau đó chân phải chàng tiến lên định câu vào chân phải thằng bé để phong cước pháp của nó lại.
Nhưng thằng bé không hoang mang chút nào, nó lui chân phải một bước như đang trong tư thế hạ mã tấn, ngay lập tức thoát khỏi sự kèm cặp của Hàm Trường. Đoạn thằng bé xà tấn hạ, chân trái cũng lui xuống theo chân phải.
Hàm Trường không câu vào chân thằng bé được, còn đang mỉm cười, thằng bé lại lui tréo chân phải của nó thành xà tấn thấp, trước khi xoay mình xuất Lôi Công Cước đá thẳng vào gối phải Hàm Trường. Nhưng Hàm Trường là chủ nhân của Phong Võ môn nên chẳng phải tay mơ, chàng thu chân về tránh cước pháp. Thằng bé không chịu thua, lại hất thẳng chân vòng lên trái, xuất Thôi Sơn Cước thốc gót tới thẳng bụng Hàm Trường. Một lần nữa Hàm Trường khắc chế cú đá của thằng bé, chàng vận quyền vào tay, thu bàn tay lại thành một nắm xuất Thôi Sơn Khắc Thủ đánh ra.
Binh! Một âm thanh khô khốc vang lên.
Hai người qua lại đã mười sáu chiêu. Đương khi Hàm Trường và thằng bé chuẩn bị đánh đến chiêu thứ mười bảy, một thiếu phụ ở đâu chạy ra mắng:
- Thiên Hoàn! Đứa trẻ ranh này, hết chuyện rồi sao con lại tỉ đấu Hàm sư thúc! Không được vô lễ nghe không?
Thiếu phụ vừa mắng vừa chạy đến giật lấy cây đao trên tay thằng bé. Thiếu phụ này hồi trước từng là một đại mỹ nhân của Giang Nam. Nàng xuân xanh độ dưới tam tuần, dung nhan tuyệt thế như thiên tiên trên trời khiến cho người ta phải chú ý. Chỉ riêng đôi mắt là không giấu nổi tia u buồn vì cuộc đời nàng đã trải qua quá nhiều đau khổ. Nàng khoác trên mình bộ y phục màu tím thẫm, toàn thân toát ra vẻ phong trần.
Hàm Trường thấy gương mặt thiếu phụ không vui, khoát tay cười nói:
- Không sao đâu Lâm sư muội à, huynh chỉ là tập dượt quyền cước với Thiên Hoàn mà thôi, lâu lâu để cho nó thỉnh thủ vài đường quyền của kẻ trưởng bối cũng tốt mà.
Đoạn chàng quay sang thằng bé bật ngón tay cái lên nói:
- Thiên Hoàn à, con khá lắm, chưởng pháp của con xem chừng đã tinh thâm hơn trước rất nhiều, đao pháp cũng mau lẹ hơn, lúc nãy con đã tiếp được của ta mười sáu chiêu, vừa phát chiêu đã thu chiêu nhoang nhoáng, cực kỳ nhanh chóng. Con quả là một đứa trẻ có khí chất trời ban, không hổ là con trai của nam hiệp thần quyền, lại không hổ là cháu trai ruột của Vô ảnh cước Cửu Dương.
Thằng bé ôm quyền nói:
- Đa tạ sư thúc đã khen nhưng con còn rất lâu mới bằng được phân nửa của cha và Cửu Dương thúc thúc.
Hàm Trường mỉm cười xoa đầu nó, thiếu phụ nói:
- Thôi, hôm nay con tập đến đây là đủ rồi, mau vào trong nhà rửa tay ăn cơm đi.
Thằng bé hô “dạ” rồi rời đi. Thiếu phụ nhìn theo đứa con duy nhất của nàng và Tần Thiên Nhân, nó có gương mặt trông giống hệt Tần Thiên Nhân hồi trẻ, da dẻ cũng cứng chắc rắn rỏi đúng y phong cách con nhà võ.
- Huynh à - Thiếu phụ quay sang Hàm Trường - Lúc nãy người của chúng ta đến báo với muội, hắn đang chuẩn bị rời khỏi Chiết Giang. Chúng ta động thủ được rồi, phải chăng?
Hàm Trường nói:
- Huynh cũng định tìm muội thương lượng việc này. Chỉ cần hắn đến khu rừng đó chúng ta sẽ ra tay.
Thiếu phụ gật đầu, nàng đương nhiên biết Hàm Trường không muốn có chuyện rủi ro xảy ra khiến cho bá tánh thương vong. Hơn nữa, cặp chân mày của thiếu phụ nhíu lại thành một đường thẳng, nàng rõ là đang suy tính rất căng. Lần này nàng hay tin hổ xuống bình nguyên là chuyện hết sức tình cờ, hoàn toàn ngoài khả năng dự liệu của nàng. Tuy vậy, nàng cũng đồng ý với Hàm Trường, rằng nếu muốn phục kích để bao vây “người đó,” ắt phải tính toán đâu vào đó cho thật kỹ càng.
Hàm Trường đặt tay lên vai thiếu phụ, khẽ vỗ vỗ lên vai nàng rồi rời đi.
Còn lại một mình thiếu phụ ở trong sân, nàng đưa mắt nhìn mặt trời đỏ đã chìm xuống chân trời phía tây, một dải diễm hồng, khiến nàng nhớ lại máu tươi của những hảo bằng hữu nàng bắn vấy trên những túp lều hồi cương. Đã gần mười năm trôi qua, nhưng nàng vẫn không thể nào quên được trận chiến đó, hơn hai vạn người táng mạng dưới sự tiến quân của quân đoàn Chính Bạch kỳ và thiếc giáp. Cố đà chủ vì bang hội đã tạo dựng được biết bao công nghiệp phi phàm. Ai ngờ lại bị người anh em của mình đố kỵ, liên minh với triều đình thống lãnh binh lực đông đảo lén đến tập kích đồn Bạch Nhật, tình thế bất ngờ trở tay không kịp, thực khiến nàng nghiến răng thống hận!
Thiếu phụ đứng thêm một lúc nữa, đến khi mặt trời đỏ chỉ còn dư lại một vệt trên đỉnh Mạc Can sơn, ngước lên phát thệ:
- Tế Nhĩ Ha Lãng, ngày ta gặp lại ngươi, cũng là lúc ngươi phải chết!
(còn tiếp)