Chương 16: Chương 16
Thẩm thị hít sâu một hơi, sự hoảng sợ tràn ngập trong mắt nàng ta.Nhóm nha dịch lúc đầu vốn không hề hoài nghi Thẩm thị nghe vậy mà cũng mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía Trầm thị ngoại trừ không thể tin, còn có thêm nỗi khiếp sợ.“Cuối cùng, không nói đến vết thương.Ngươi nói chuyện rõ ràng là không ăn khớp.Khi đại nhân hỏi ngươi vết thương trên tay và cánh tay là do đâu mà có, câu trả lời của ngươi vừa nghe đã biết là bịa đặt từ trước, hiển nhiên là có vấn đề.”Ngô Vi lấy lại bình tĩnh sau sự khiếp sợ vừa rồi, hỏi: “Lời nói của nàng ta có vấn đề gì vậy?” Hắn nghe thấy ổn mà?Phong Thượng Thượng hỏi ngược lại hắn: “Nếu như ngài là Thẩm thị, bị mèo cào phải, ta hỏi ngài vết thương trên cánh tay là do đâu mà có, ngài sẽ trả lời như thế nào?”Ngô Vi tưởng tượng mình là Thẩm thị, lập tức trả lời: “Là do một con mèo cào.Chiều hôm qua khi trở về nhà ta nhìn thấy một con mèo ăn vụng, lúc xua đuổi nó nên bị nó cào phải.”“Đúng vậy, đây mới là là câu trả lời của một người bình thường.” Phong Thượng Thượng chỉ vào Thẩm thị: “Ngài nhớ lại câu trả lời của nàng ta xem, thay vì trả lời điểm quan trọng nhất, nàng ta lại mô tả chi tiết theo trình tự thời gian chiều hôm qua từ ngoài đồng về đến nhà rồi gặp phải con mèo hoang như thế nào v.v..Tuy nghe có vẻ hoàn chỉnh nhưng không hề bình thường, chứng tỏ nàng ta đang nói dối.”Dù sao cũng đã nói đến đây, Phong Thượng Thượng dứt khoát cẩn thận giải thích loại vấn đề tâm lý này: “Người bình thường khi bị người khác hỏi, nhất định sẽ trả lời câu hỏi theo bản năng, ví dụ như hỏi ngươi ăn cơm chưa, ngươi nhất định là trả lời ‘ăn rồi’ hoặc ‘chưa ăn’, sau đó mới nói đến chuyện khác, chứ không phải trả lời rằng ‘Buổi sáng ta ra đồng bận rộn làm việc, chờ sau khi nhổ cỏ xong mới về nhà, đến lúc về nhà phát hiện trong nồi không có cơm, sau đó ta bèn đi nấu cơm, chờ cơm chín xong là có thể ăn cơm’.”“Hơn nữa, lúc một người nhớ lại, có đôi khi ngôn ngữ sẽ hơi lộn xộn, đặc biệt là khi tâm trạng không ổn định, nhưng câu trả lời của Thẩm thị hoàn toàn theo trình tự thời gian, không bỏ sót một mắt xích nào, như thể đã nghĩ ra từ trước vậy.Có những lúc ngươi càng nói nhiều, ngược lại càng sẽ thể hiện bản thân đang nói dối để che đậy điều gì đó, đang cố gắng làm cho người khác tin tưởng vào biểu hiện của ngươi.”Đám người nha dịch nghe được đều trợn mắt.Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được luận điệu này, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy vô cùng có lý.Ví dụ như lời Thẩm thị nói khi nãy, rõ ràng lúc nghe không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng bây giờ nghe Phong Thượng Thượng phân tích như thế, lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.Đúng vậy, chỉ cần trả lời rằng bản thân đã bị một con mèo cào là được rồi? Mắc gì phải kể rõ ràng chi tiết quá trình từ ngoài ruộng về nhà làm chi? Thế chẳng phải là râu ông nọ cắm bà kia à?Ánh mắt Ứng Thanh Vân nhìn Phong Thượng Thượng vừa sự ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.Cô nương này không những ham thích điều lạ, mà đầu óc còn rất nhanh nhạy.Sự thán phục lóe lên trong phút chốc, sau đó y lại nhìn Thẩm thị, ánh mắt sắc bén: “Thẩm thị, vì sao ngươi lại nói dối?”Thẩm thị ngồi phịch xuống đất, nhưng vẫn nghẹn ngào lắc đầu: “Đại nhân, dân phụ không nói dối, ngài không thể nghe một nha đầu nói nhảm, vết thương của dân phụ thực sự là bị mèo cào.Dân phụ nói dối để làm gì chứ? Chẳng lẽ dân phụ lại có thể sát hại con gái ruột thịt của mình hay sao? Tam Nha là do dân phụ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra mà.”Thẩm Đại Trang cũng cuống cuồng nói: “Đại nhân, Tam Nha là máu thịt của chúng ta, ngài nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ chúng ta được!”Ứng Thanh Vân: “Nếu ngươi nói ngươi không nói dối, bây giờ ta sẽ lập tức mời danh y trong thành đến khám vết thương cho ngươi, để xem vết thương trên cánh tay ngươi rốt cuộc là do mèo cào hay là do người cào!”Thẩm thị nghe vậy thì sắc mặt tức thì trở nên trắng bệch, nàng ta nắm chặt cổ tay áo, cả người run rẩy, một giây sau đã hôn mê bất tỉnh.Nhưng lần này Ứng Thanh Vân chỉ thản nhiên nhìn lướt qua Thẩm thị, ra lệnh: “Dội nước lạnh đánh thức nàng ta dậy.”Thẩm Đại Trang cả kinh, thầm hận đại nhân vô tình như thế, nhưng cũng không dám biểu hiện sự oán hận ra ngoài, chỉ vội vàng bóp chặt người của Thẩm thị trước khi nha dịch động thủ, ý đồ bóp nàng ta tỉnh lại.Đúng lúc này nha môn được phái đi đón hai đứa con còn lại của Thẩm gia trở về.Cả hai đều là con gái, thoạt nhìn không lớn bao nhiêu, tầm khoảng mười tuổi.Hai đứa bé bởi vì không biết chuyện gì xảy ra, nên trong lòng rất lo lắng sợ hãi, mãi đến khi vào nhà thấy cha mẹ mình ở đó thì mới thở phào nhẹ nhõm.Hai đứa trẻ ngay lập tức tìm thấy chỗ dựa, chúng lần lượt chạy đến bên Thẩm Đại Trang rồi thả lỏng.Hai đứa trẻ nhìn thấy Thẩm thị nhắm mắt nằm trong vòng tay của cha thì lén liếc nhìn vài cái, cho đến khi chắc chắn rằng Thẩm thị không phải đang ngủ, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Cha ơi, mẹ làm sao vậy ạ?”Thẩm Đại Trang lắc đầu với hai cô con gái của mình, không giải thích gì thêm.Phong Thượng Thượng nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, trong lòng có một suy nghĩ..