Chương 29: Chương 29
Nhìn thấy trong sân nhiều người vây quanh như vậy, nên con lợn hình như cũng cảm nhận được sự khác thường của ngày hôm nay.Dường như đã dự đoán được vận mệnh của ngày hôm nay nên vừa ra khỏi chuồng lợn nó đã bắt đầu chạy lung tung, càn quấy hung hăng khiến mọi người xung quanh sợ tới mức muốn trốn luôn, kẻo bị con lợn đá trúng.Thấy vậy, Phong Thiên Bảo lập tức bắt lấy nó, ông ta nhanh chóng lao lên, dùng cả hai tay một bên trái, một bên phải nắm lấy tai con lợn không cho nó bỏ chạy, con lợn lập tức la hét và bắt đầu vùng vẫy dữ dội.Con lợn này rất béo và khỏe, cánh tay của Phong Thiên Bảo gồng lên hiện rõ những đường cơ bắp chằng chịt, mặt nổi đầy gân xanh nhưng ông ta đã bắt đầu thấy khó giữ được nữa nên không thể không hét lên với Phong Thượng Thượng đang đứng ở một bên: “Mau tới…”Gia chủ còn tưởng rằng Phong Thiên Bảo đang kêu gọi những người xung quanh đến giúp đỡ, vì vậy ông ấy nhanh chóng hét lên với dân làng: “Mọi người, ai có sức thì giúp ta với! Lát nữa ta sẽ mời mọi người ăn cơm sau khi giết lợn!”Lời nói này đã nâng cao tinh thần của dân làng, những phụ nhân nhanh chóng đưa con cái của họ lùi lại, một số nam nhân tráng niên đã xắn tay áo và đến để giúp đỡ.Họ đã cố gắng giúp Phong Thiên Bảo giữ con lợn lại, nhưng những người này thiếu kinh nghiệm, họ di chuyển theo các hướng khác nhau và họ khiến con lợn càng cáu kỉnh và vùng vẫy dữ dội hơn.Một người bị lợn cắn, sợ hãi ngã xuống đất, cùng lúc đó những người xung quanh cũng loạng choạng, buông lỏng tay, con lợn nhân cơ hội nhảy ra ngoài và tìm cách chạy thoát.“A…Mau tránh ra, đừng để con lợn đâm trúng…”“Mau mau mau, con lợn sẽ chạy mất, mau bắt nó lại…”Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, lão nhân, trẻ con và các nữ nhân đều sợ hãi bỏ chạy ra ngoài sân, cánh cổng bỗng trống không, con lợn nhìn thấy kẽ hở nên vội vàng lao ra khỏi cửa.Nếu con lợn lao ra khỏi cửa và biến mất, gia chủ chắc chắn sẽ tìm đến đồ tể mà gây rắc rối, Phong Thượng Thượng lúc đầu không có ý định giúp đỡ, nhưng nàng nghĩ rằng nông gia sẽ đau khổ khi mất đi một con lợn một cách vô ích.Vì vậy nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, nàng vội xắn tay áo, chạy vài bước tới cửa, nắm lấy tai lợn ngay khi con lợn chuẩn bị lao ra khỏi cửa, dùng sức kéo lại, lúc này sức mạnh của con lợn đột ngột dừng lại, nó ngẩng đầu lên hét lớn, rồi dùng hết sức vùng vẫy và tiếp tục chạy ra ngoài.Đáng tiếc nó giãy dụa vô ích, nó không những không lao được ra ngoài, mà ngược lại còn bị người phía sau dùng sức kéo trở về, từ cửa kéo đến tận ghế dài giữa sân.Khoảng sân vừa nãy vẫn còn tiếng ồn ào đột nhiên bị dừng lại, có một sự im lặng.Vô số đôi mắt nhìn vào Phong Thượng Thượng, ngạc nhiên và kinh ngạc, như là nhìn thấy một cảnh tượng gì đó gây chấn động.Phong Thượng Thượng không quan tâm, nàng giữ chặt con lợn trên băng ghế và dùng dây thừng trói nó lại cho đến khi xác nhận rằng con lợn không thể di chuyển được nữa, sau đó nàng nhìn Phong Thiên Bảo và ra hiệu cho ông ta đi đến.Nàng đã bắt được con lợn rồi, nên nàng không muốn xem cảnh giết lợn nữa, nàng thực sự không muốn nhìn cảnh dao trắng đi vào và dao đỏ đi ra.Phong Thiên Bảo đã không còn ngạc nhiên gì sau khi nhìn thấy quá nhiều cảnh bắt lợn của Phong Thượng Thượng, ông ta nhanh chóng phản ứng lại rồi bước lên phía trước và giơ một chân lên đè lên mình con lợn, tay kia cầm con dao đẩy nó về phía trước, máu của con lợn phun ra, nó gào thét một hồi rồi dần dần ngừng kêu gào, sau đó hoàn toàn bất động..