Chương 11: Học bằng huyết mạch
Hilius cùng Vana chạy vội lên lầu, mở tung cửa phi ra lô-gia, cảnh giác nhìn quét bốn phương tám hướng, gậy gộc trong tay cầm chắc nịch. Qua một hồi không thấy động tĩnh gì khác lạ mới quay đầu hỏi Farh: "Bắt cóc đâu?"
"Chạy mất tiêu." Farh đáp lời, rồi thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, mò vào lại phòng trùm chăn ngủ.
Cả hai nhìn nhau, chả hiểu mô tê, đầu đuôi thế nào.
"Này, đằng ấy! May vừa nãy tôi chạy ra nhanh, thằng bắt cóc nó sợ quá, phóng xe chạy đi rồi." Lão hàng xóm bên đường hướng hai người Hilius hô lên.
"Đúng đúng! Ban nãy tôi cũng vừa đi vừa giậm chân rầm rầm trong nhà, hù tụi nó sợ mất mật đây này." Người phụ nữ lớn tuổi nhà sát cạnh bên cũng hùa theo, còn diễn lại cho mọi người xem.
"Tôi cũng.."
"Dạo này phường trộm cướp lộng hành quá!" Cụ bà nhà đối diện ngán ngẩm lắc đầu than.
Hilius nhìn sơ một lượt mấy hàng xóm đối diện này, cười lành: "Cảm ơn mọi người nhiều! Trời khuya gió độc, mọi người cũng về ngủ sớm đi ạ."
"Hai anh chị cũng vô coi cháu nó xem có sao không đi!"
"À vâng, vâng!" Hilius kéo tay Vana đi vào, cửa vừa khép lại đã bắt đầu trợn mắt, chân tay khua khoạng, diễn lại: "May mà giậm rầm rầm, bắt cóc sợ bể mật chạy bắn khói! Sáng nào cũng mở miệng la ó, chì chiết, được nước lấn tới, nói cứ như lo lắm không bằng, lo không có chuyện để hóng thì có!"
Vana bên cạnh nghe chồng móc mỉa hàng xóm mới bấm hông Hilius, trừng mắt: "Đàng hoàng lại coi!"
Hilius bĩu môi xì thành tiếng, đi tới mở cửa phòng Farh hé đầu vào: "Dô! Còn thức không đại ca?"
"Khò khò." Farh đánh tiếng ngáy rõ to đáp lại.
"Ồ!" Hilius nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn Vana khẽ nói: "Ngủ rồi." rồi thản nhiên bước xuống lầu.
Cha con hai người giỡn mặt với tôi đấy à?
Vana ngẩn người giây lát, tính mở cửa lần nữa nhưng nghĩ lại thôi được rồi, có gì để mai nói, trị cái tên to đầu vô trách nhiệm dưới kia trước đã. Thế là Vana hùng hổ bước xuống cầu thang.
Trong phòng, một lát sau, Farh kéo chăn xuống, đầu không ngừng hiện đi hiện lại chuyện mới vừa phát sinh, về câu nói rằng đối phương đã chứng kiến những gì xảy ra ban sáng. Và chị ta, hay chính xác hơn là tổ chức của chị ta có câu trả lời bản thân cần.
Và chúng ta không mấy khác biệt ở đây là ý gì?
Farh vò đầu thở dài, dứt khoát quay người úp mặt vào gối ngủ.
Bỗng, hắn đưa tay luồn xuống dưới, dường như có thứ gì cộm cộm trong túi quần, rút ra soi dưới ánh trăng xuyên thấu cửa sổ phòng, là một dạng danh thiếp, chất liệu sờ vào khá cứng, bề ngoài núi non cách điệu chìm vào nền xanh đen, bên trên nổi bật ba vòng tròn kỳ quái, một lớn hai nhỏ, trắng sáng bất đồng, mặt sau là một dãy số điện thoại viết vội.
Nhìn tấm danh thiếp, Farh vô thức nhớ đến dấu hiệu tay "Nhớ gọi đó!" mà người phụ nữ kia làm trước khi đi.
"Có thể lật lại mặt trước được không?" Một giọng nói non nớt vang lên trong đầu Farh.
Farh sững người mất hai giây liền kéo chăn trùm kín người tốc độ nhất có thể, hai mắt nhắm nghiền cố gắng chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt. Về phần mấy thứ khác, không nghe, không thấy, không biết gì hết!
"908, quét nhận dạng!" Trong chăn, ngay cạnh bên Farhrael lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một đốm sáng xanh, bay ra phiêu phù trên tấm danh thiếp.
Đằng sau bả vai trái Farhrael tuôn ra một đầu xúc tu kim loại kéo dài tiếp cận danh thiếp: "Rzz.. Quét hoàn tất, bắt đầu dựng mô hình vật thể đa chiều."
"Tập trung phân tích vòng tròn, đối chiếu với dữ kiện về Nonost, xem thử độ tương khớp đạt bao nhiêu?" Âm thanh non nớt liên tục vang lên trong đầu Farh.
".. Kiểm trắc cho thấy độ phù hợp ở mức trên dưới 70%." Âm thanh điện tử tổng hợp vang lên mồn một trong căn phòng, đồng thời xúc tu phổ chiếu ra hàng loạt thông tin, chữ số ánh sáng; biểu thị kết quả vừa đọc.
Qua kẽ hở, Farhrael trông đến toàn bộ quá trình.
"Xem ra may mắn tranh thủ được chút ít thời gian." Đốm sáng xanh duy trì trôi nổi trên danh thiếp, lẩm bẩm.
Tức thì một chiếc gối bạo lực bạt qua. Đốm sáng bị cuốn văng rồi tan biến. Farh tiếp tục đưa tay chộp ra sau giằng co, muốn kéo phăng thứ xúc tu mọc trên người, tiếc nỗi giằng co mãi mà không được, hắn bèn ấn lưng vào bức tường bạo lực cạ sát, hy vọng đè chết hoặc ít nhất cũng khiến xúc tu đứt ra khỏi cơ thể. Đáng tiếc hoàn toàn vô dụng!
Mãi đến khi Farh thấm mệt, từ bỏ ngồi xụi trên giường.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Farh bóc lên xúc tu ngắm nghía, nắn bóp, kéo, gõ, thậm chí đưa lên mũi ngửi ngửi. Bó tay, hắn đi đến trước gương, men theo xúc tu cẩn thận vạch áo lên chăm chú soi xét bả vai trái phía sau.
"Chỉ là một cái xúc tu thôi, cần phải ngạc nhiên như vậy à?" Đốm sáng hiếu kì quan sát biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt Farh.
Farhrael chăm chú quan sát trong gương, vô thức trả lời: "Nhưng nó mọc ngay trên người. Vô lí, quá sức vô lí!"
Chợt nhận ra gì đó sai sai, Farh bất thình lình quay lại vỗ tay đập đốm sáng, khi mở ra chỉ phát hiện bên trong rỗng tuếch.
"Này, tôi cũng biết bực đấy nhé! Năng lượng mô ảnh không đáng là bao. Nhưng từ đầu tới cuối tôi đều rất lịch sự bắt chuyện với cậu. Còn cậu thì cứ đập tôi bép bép vậy? Đồ vô văn hóa này!"
Farhrael trong giọng nói vẫn còn để lộ sợ hãi, hằm hằm trừng mắt nhìn thứ trước mặt, hỏi: "Mi rốt cuộc là thứ quái gì?"
"Làm ơn tôn trọng nhau xíu được không? Ngôn ngữ giao lưu của cậu có ý thù địch, khinh miệt tôi, trong khi tôi còn chẳng định làm hại cậu; ngược lại, tôi thậm chí còn giúp giải quyết bọn côn đồ bắt nạt cậu lúc sáng. Lạ thật đấy, não không bị hư mà sao văn hóa ứng xử kém phát triển quá vậy?"
"Thứ nhất, tau không quen mi; thứ hai, ai lại không cảnh giác với.. thứ gì đó nói chuyện với bản thân mà lại lén lén lút lút không thấy mặt mũi?"
"Buồn cười nhở, cậu đập tôi rồi còn đâu!"
"Bản năng tự vệ thôi, biết sao được." Farh vẫn tiếp tục giữ khư khư gối, đề phòng.
"Hạ vũ khí xuống đi rồi hẵng nói chuyện."
"Mơ đi, hơn nữa nãy giờ vẫn nói đấy thôi."
"Sao cậu lì quá vậy? Được rồi, hứa không đập nữa thì tôi đi ra."
"Chốt!"
Vô số điểm nhỏ li ti dần hội tụ lại một chỗ, còn chưa kịp thành hình, Farhrael lần nữa cầm gối quẹt qua.
"Cái đồ vô văn hóa, muốn chơi đúng không! 908, yêu cầu cưỡng chế hòa giải!"
"Ghi nhận căng thẳng leo thang của đôi bên, tiến hành thuyết phục." Một loạt xúc tu bắn ra hạn chế toàn bộ cử động, Farh trong nháy mắt bị trói lại chả khác đòn bánh tét là mấy.
"Đồng ý hòa giải." Đốm sáng xanh nhô ra từ ngực Farhrael, nhảy nhót lên xuống loạn xạ: "Này thì hung hăng, đồ con lừa! Đây đây, cắn đi, cắn hộ cái!"
Farh xem chuẩn thời cơ táp lấy đốm sáng thì lại tới một đầu xúc tu khác phóng ra chặn ngang miệng.
"Gừ gừ.." Farh không ngừng giãy dụa, kết quả bị siết đến chảy nước mắt, nước dãi.
Lát sau.
"Chịu thua rồi thì nói 'chấp nhận hòa giải' là được." Tiếng nói vang lên trong đầu Farhrael: "Quên mất, mồm cũng bị kẹp luôn rồi, nói thầm trong lòng cũng được."
Farh làm theo, và vẫn bị trói lăn quay như cũ.
"Chậc chậc chậc, phải thực sự muốn mới được. Bằng không, 908 còn đo được cảm xúc thù địch là còn ăn trói dài dài đấy, không có thời hạn đâu."
Farhrael tới lúc này mới bỏ cuộc, dây trói cũng nhanh chóng thu lại.
"Mặc dù không hiểu lắm nhưng nơi đây có câu 'thứ lì như trâu' thì phải?" Đốm sáng xanh lần nữa hiện ra, lơ lửng trong không khí.
Farh phờ phạc buông thả tay chân sõng soài trên giường, tuỳ tiện nói: "Mỉa hay đấy! Học từ mấy bà hàng xóm à?"
"Ồ, cảm ơn! Không biết mấy bà hàng xóm nghĩa là gì nhưng tôi học được từ cậu đấy!" Đốm sáng hớn hở đáp.
Farhrael nhếch môi, căn bản không tin: "Ờ, chắc rồi, tau chưa từng thấy thứ gì như mi trước đây, thì hẳn là học bằng niềm tin nhỉ!"
"Không, học bằng huyết mạch mà?"
"Chạy mất tiêu." Farh đáp lời, rồi thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, mò vào lại phòng trùm chăn ngủ.
Cả hai nhìn nhau, chả hiểu mô tê, đầu đuôi thế nào.
"Này, đằng ấy! May vừa nãy tôi chạy ra nhanh, thằng bắt cóc nó sợ quá, phóng xe chạy đi rồi." Lão hàng xóm bên đường hướng hai người Hilius hô lên.
"Đúng đúng! Ban nãy tôi cũng vừa đi vừa giậm chân rầm rầm trong nhà, hù tụi nó sợ mất mật đây này." Người phụ nữ lớn tuổi nhà sát cạnh bên cũng hùa theo, còn diễn lại cho mọi người xem.
"Tôi cũng.."
"Dạo này phường trộm cướp lộng hành quá!" Cụ bà nhà đối diện ngán ngẩm lắc đầu than.
Hilius nhìn sơ một lượt mấy hàng xóm đối diện này, cười lành: "Cảm ơn mọi người nhiều! Trời khuya gió độc, mọi người cũng về ngủ sớm đi ạ."
"Hai anh chị cũng vô coi cháu nó xem có sao không đi!"
"À vâng, vâng!" Hilius kéo tay Vana đi vào, cửa vừa khép lại đã bắt đầu trợn mắt, chân tay khua khoạng, diễn lại: "May mà giậm rầm rầm, bắt cóc sợ bể mật chạy bắn khói! Sáng nào cũng mở miệng la ó, chì chiết, được nước lấn tới, nói cứ như lo lắm không bằng, lo không có chuyện để hóng thì có!"
Vana bên cạnh nghe chồng móc mỉa hàng xóm mới bấm hông Hilius, trừng mắt: "Đàng hoàng lại coi!"
Hilius bĩu môi xì thành tiếng, đi tới mở cửa phòng Farh hé đầu vào: "Dô! Còn thức không đại ca?"
"Khò khò." Farh đánh tiếng ngáy rõ to đáp lại.
"Ồ!" Hilius nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn Vana khẽ nói: "Ngủ rồi." rồi thản nhiên bước xuống lầu.
Cha con hai người giỡn mặt với tôi đấy à?
Vana ngẩn người giây lát, tính mở cửa lần nữa nhưng nghĩ lại thôi được rồi, có gì để mai nói, trị cái tên to đầu vô trách nhiệm dưới kia trước đã. Thế là Vana hùng hổ bước xuống cầu thang.
Trong phòng, một lát sau, Farh kéo chăn xuống, đầu không ngừng hiện đi hiện lại chuyện mới vừa phát sinh, về câu nói rằng đối phương đã chứng kiến những gì xảy ra ban sáng. Và chị ta, hay chính xác hơn là tổ chức của chị ta có câu trả lời bản thân cần.
Và chúng ta không mấy khác biệt ở đây là ý gì?
Farh vò đầu thở dài, dứt khoát quay người úp mặt vào gối ngủ.
Bỗng, hắn đưa tay luồn xuống dưới, dường như có thứ gì cộm cộm trong túi quần, rút ra soi dưới ánh trăng xuyên thấu cửa sổ phòng, là một dạng danh thiếp, chất liệu sờ vào khá cứng, bề ngoài núi non cách điệu chìm vào nền xanh đen, bên trên nổi bật ba vòng tròn kỳ quái, một lớn hai nhỏ, trắng sáng bất đồng, mặt sau là một dãy số điện thoại viết vội.
Nhìn tấm danh thiếp, Farh vô thức nhớ đến dấu hiệu tay "Nhớ gọi đó!" mà người phụ nữ kia làm trước khi đi.
"Có thể lật lại mặt trước được không?" Một giọng nói non nớt vang lên trong đầu Farh.
Farh sững người mất hai giây liền kéo chăn trùm kín người tốc độ nhất có thể, hai mắt nhắm nghiền cố gắng chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt. Về phần mấy thứ khác, không nghe, không thấy, không biết gì hết!
"908, quét nhận dạng!" Trong chăn, ngay cạnh bên Farhrael lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một đốm sáng xanh, bay ra phiêu phù trên tấm danh thiếp.
Đằng sau bả vai trái Farhrael tuôn ra một đầu xúc tu kim loại kéo dài tiếp cận danh thiếp: "Rzz.. Quét hoàn tất, bắt đầu dựng mô hình vật thể đa chiều."
"Tập trung phân tích vòng tròn, đối chiếu với dữ kiện về Nonost, xem thử độ tương khớp đạt bao nhiêu?" Âm thanh non nớt liên tục vang lên trong đầu Farh.
".. Kiểm trắc cho thấy độ phù hợp ở mức trên dưới 70%." Âm thanh điện tử tổng hợp vang lên mồn một trong căn phòng, đồng thời xúc tu phổ chiếu ra hàng loạt thông tin, chữ số ánh sáng; biểu thị kết quả vừa đọc.
Qua kẽ hở, Farhrael trông đến toàn bộ quá trình.
"Xem ra may mắn tranh thủ được chút ít thời gian." Đốm sáng xanh duy trì trôi nổi trên danh thiếp, lẩm bẩm.
Tức thì một chiếc gối bạo lực bạt qua. Đốm sáng bị cuốn văng rồi tan biến. Farh tiếp tục đưa tay chộp ra sau giằng co, muốn kéo phăng thứ xúc tu mọc trên người, tiếc nỗi giằng co mãi mà không được, hắn bèn ấn lưng vào bức tường bạo lực cạ sát, hy vọng đè chết hoặc ít nhất cũng khiến xúc tu đứt ra khỏi cơ thể. Đáng tiếc hoàn toàn vô dụng!
Mãi đến khi Farh thấm mệt, từ bỏ ngồi xụi trên giường.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Farh bóc lên xúc tu ngắm nghía, nắn bóp, kéo, gõ, thậm chí đưa lên mũi ngửi ngửi. Bó tay, hắn đi đến trước gương, men theo xúc tu cẩn thận vạch áo lên chăm chú soi xét bả vai trái phía sau.
"Chỉ là một cái xúc tu thôi, cần phải ngạc nhiên như vậy à?" Đốm sáng hiếu kì quan sát biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt Farh.
Farhrael chăm chú quan sát trong gương, vô thức trả lời: "Nhưng nó mọc ngay trên người. Vô lí, quá sức vô lí!"
Chợt nhận ra gì đó sai sai, Farh bất thình lình quay lại vỗ tay đập đốm sáng, khi mở ra chỉ phát hiện bên trong rỗng tuếch.
"Này, tôi cũng biết bực đấy nhé! Năng lượng mô ảnh không đáng là bao. Nhưng từ đầu tới cuối tôi đều rất lịch sự bắt chuyện với cậu. Còn cậu thì cứ đập tôi bép bép vậy? Đồ vô văn hóa này!"
Farhrael trong giọng nói vẫn còn để lộ sợ hãi, hằm hằm trừng mắt nhìn thứ trước mặt, hỏi: "Mi rốt cuộc là thứ quái gì?"
"Làm ơn tôn trọng nhau xíu được không? Ngôn ngữ giao lưu của cậu có ý thù địch, khinh miệt tôi, trong khi tôi còn chẳng định làm hại cậu; ngược lại, tôi thậm chí còn giúp giải quyết bọn côn đồ bắt nạt cậu lúc sáng. Lạ thật đấy, não không bị hư mà sao văn hóa ứng xử kém phát triển quá vậy?"
"Thứ nhất, tau không quen mi; thứ hai, ai lại không cảnh giác với.. thứ gì đó nói chuyện với bản thân mà lại lén lén lút lút không thấy mặt mũi?"
"Buồn cười nhở, cậu đập tôi rồi còn đâu!"
"Bản năng tự vệ thôi, biết sao được." Farh vẫn tiếp tục giữ khư khư gối, đề phòng.
"Hạ vũ khí xuống đi rồi hẵng nói chuyện."
"Mơ đi, hơn nữa nãy giờ vẫn nói đấy thôi."
"Sao cậu lì quá vậy? Được rồi, hứa không đập nữa thì tôi đi ra."
"Chốt!"
Vô số điểm nhỏ li ti dần hội tụ lại một chỗ, còn chưa kịp thành hình, Farhrael lần nữa cầm gối quẹt qua.
"Cái đồ vô văn hóa, muốn chơi đúng không! 908, yêu cầu cưỡng chế hòa giải!"
"Ghi nhận căng thẳng leo thang của đôi bên, tiến hành thuyết phục." Một loạt xúc tu bắn ra hạn chế toàn bộ cử động, Farh trong nháy mắt bị trói lại chả khác đòn bánh tét là mấy.
"Đồng ý hòa giải." Đốm sáng xanh nhô ra từ ngực Farhrael, nhảy nhót lên xuống loạn xạ: "Này thì hung hăng, đồ con lừa! Đây đây, cắn đi, cắn hộ cái!"
Farh xem chuẩn thời cơ táp lấy đốm sáng thì lại tới một đầu xúc tu khác phóng ra chặn ngang miệng.
"Gừ gừ.." Farh không ngừng giãy dụa, kết quả bị siết đến chảy nước mắt, nước dãi.
Lát sau.
"Chịu thua rồi thì nói 'chấp nhận hòa giải' là được." Tiếng nói vang lên trong đầu Farhrael: "Quên mất, mồm cũng bị kẹp luôn rồi, nói thầm trong lòng cũng được."
Farh làm theo, và vẫn bị trói lăn quay như cũ.
"Chậc chậc chậc, phải thực sự muốn mới được. Bằng không, 908 còn đo được cảm xúc thù địch là còn ăn trói dài dài đấy, không có thời hạn đâu."
Farhrael tới lúc này mới bỏ cuộc, dây trói cũng nhanh chóng thu lại.
"Mặc dù không hiểu lắm nhưng nơi đây có câu 'thứ lì như trâu' thì phải?" Đốm sáng xanh lần nữa hiện ra, lơ lửng trong không khí.
Farh phờ phạc buông thả tay chân sõng soài trên giường, tuỳ tiện nói: "Mỉa hay đấy! Học từ mấy bà hàng xóm à?"
"Ồ, cảm ơn! Không biết mấy bà hàng xóm nghĩa là gì nhưng tôi học được từ cậu đấy!" Đốm sáng hớn hở đáp.
Farhrael nhếch môi, căn bản không tin: "Ờ, chắc rồi, tau chưa từng thấy thứ gì như mi trước đây, thì hẳn là học bằng niềm tin nhỉ!"
"Không, học bằng huyết mạch mà?"