Chương 2: Thiên mệnh tỏa ngục
Bên này, bóng đa năng hướng lên không bao lâu liền bị chặn lại bởi một dạng chướng bích. Bình chướng thi thoảng vụt lên u lam quang, cực độ đàn hồi. Tuyệt vọng thử đi thử lại hàng chục lần, cố gắng đâm thủng lớp kết giới. Đáng tiếc, mọi phương án đều vô dụng, cao lắm cũng chỉ kéo xa được một đoạn, phát hiện kết giới là một đầu sông ngầm rộng lớn, bên trong số ít loài động thực vật kỳ lạ lưu chuyển lấy, liền bị bắn ngược trở về.
"Xác định kết giới không có cách nào vượt qua. Xét trên tình thế hiện tại. Khởi động giao thức [0]".
"Rr.. abcqcdf, xoẹt, roẹt.. rr. Chào vương tử, đoạn ghi âm này được phát ra đồng nghĩa với việc tôi không còn sự lựa chọn nào khác.. Đoạn đường tiếp theo chỉ có thể dựa vào một mình ngài.. Bóng đa năng số hiệu 908 vinh hạnh được đồng hành. Hy vọng tôi vẫn tiếp tục sống trong ký ức của ngài, chúc cho chuyến hành trình sắp tới của ngài thuận buồm xuôi gió.. rr.."
Ghi âm kết thúc, lơ lửng trước lỗ hổng bóng đa năng vụt xông đụng kết giới, dùng hết tốc lực kéo xa nhất có thể: "3.. 2.. 1!"
Giây phút bóng đa năng phủ kín ánh sáng chói lóa. Phía dưới, một mảnh kim loại cũ nát hình bán nguyệt bất chợt xông tới lượn sát qua bóng đa năng, trực tiếp đỉnh tại kết giới phía trước.
Vụt!
Như chưa từng tồn tại bất kì lực cản nào, quang đoàn chớp loé xuyên qua chướng bích sông ngầm, trực hướng lên trên.
Bên trong quang đoàn, nguyệt hình kim loại vờn lấy, chậm rãi dung hòa vào bóng đa năng.
Phía bên trên Son Doong động quật.
Lỗ nhỏ trung tâm tiểu sơn.
Một canh giờ trôi qua. Bỗng nhiên!
Ầm! Đoàng!
Lôi đình hàng thế, chuẩn xác trực kích lỗ nhỏ. Giây sau, lẫn trong tiếng sấm rền vang, như có như không một giọng nói âm u thoảng vào tâm trí: "Vương giả đăng lâm. Thiên mệnh tỏa ngục, thần mạch tỏa định phá phong!"
Phiêu phù trong lôi vân cuồng bạo, bóng đa năng vỏ ngoài ngoại trừ ban đầu ngân sắc, đã nhiễm lên vài đường kim sắc.
Bóng đa năng lúc này nhanh chóng xoay tròn, hồng quang tách ra trận trận. Đợi xoáy tốc nhanh đến vô hình, hồng quang nổ bắn, ti huyết chớp mắt tráo võng thiên không liền tiêu biến; bóng đa năng cũng theo đó mất dạng.
Cho đến khi bóng đa năng tiêu thất, Linh Động từ đầu đến cuối đều chưa hề tỉnh giấc.
"Nhóc con! Mười giờ rưỡi rồi. Đóng cửa ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khoẻ đâu!" Hilius vừa bế bà xã vừa hô.
"Kệ nó đi anh, bao lớn rồi, tự lập dần là vừa. Đi ngủ đi!" Ba từ cuối Vana Thục Uyên hầu như kề sát tai ông xã thủ thỉ, êm như gió thoảng mây trôi.
Tầng trên lô-gia, chính đang ngơ ngẩn trầm mình cùng gió đêm, trăng sao ẩn hiện xuyên thấu mây bạc, và màu sắc của tinh không thần bí câu dẫn Farhrael. Tức thì tiếng cười trơ tráo quen thuộc của lão cha dưới lầu túm Farh trở về thực tại. Thật hèn mọn một giọng cười.
Lại một đêm như nhiều đêm, Farh ngán ngẩm thành tiếng thở dài.
Hai người rốt cuộc có để ý cảm thụ của con trai mấy người không vậy? Rất là rùng mình, rất là nổi da gà nha! Thanh tịnh thôi mà sao khó khăn quá vậy!
Dòng suy nghĩ nội tâm quen thuộc trong Farh nổi lên, nhiều lúc tự hỏi có phải hai người bọn họ cố ý chỉnh hắn hay không. Bằng không sao có thể tuỳ tiện, không thèm thể diện như vậy.
May mắn phòng ngủ của Farh cách âm cũng tạm, thêm chăn gối xem như ổn thỏa.
Lưu luyến lại ngắm nhìn màn đêm nhiều chút, Farh đứng dậy chuẩn bị vào ngủ.
Thời khắc xoay người định mở cửa bước vào, trên thiên không, một đạo huyết điểm loé lên.
Rầm!
Mặt Farh đâm sầm vào cửa kính. Xụi lơ, gục chổng khu xuống mặt đất không chút dây dưa. Tinh thần non nớt bất ngờ chịu trọng kích khiến Farh ngất lịm đi.
Bóng đa năng mang theo Linh Động từ hình cầu chuyển sang dạng đĩa, ghim vào sau bả vai trái Farh, Linh Động lập tức bị bắn tiến vào trong.
Chừng một phút trôi qua.
Tính từ bả vai trái lan khắp cơ thể, gân mạch toàn thân Farhrael căng phồng, diện mục dữ tợn; ngón tay, ngón chân co quắp đồng thời cả người co giật vô thức. Toàn bộ quá trình giằng co trên dưới nửa tiếng đồng hồ.
Đến khi biểu hiện bất thường trên thân thể Farh vừa vặn lặn xuống không quá mười giây. Từ vị trí tâm đầu nhục, vô số to to nhỏ nhỏ huyết tuyến đỏ rực xen lẫn trong suốt trải dài toàn thân trên dưới, bố như ti như võng. Không biết qua bao lâu mới hoàn toàn lặn mất.
Sớm bị đánh bất tỉnh, Farhrael - năm nay vừa tròn mười lăm tuổi - may mắn thoát được nhục thân chi thống trước nay chưa từng chịu qua.
Bên dưới lầu, lão cha Farh đang bận rộn đắp chăn hú hí nghe được động tĩnh, một bên tay chân loạn động, một bên tặc lưỡi bất mãn: "Nóng tính quá! Cửa nẻo tội tình chi mà đóng mạnh như vậy?"
"A.. Đáng ghét, tránh ra!"
"Ehe, hehe.."
Lầu trên. Toàn thân lông tơ Farhrael chải ngược một lượt. Cảm giác được thời gian trôi đã nửa đêm. Từng cây lông trên người như dẫn Farh vào chiều sâu của mọi thứ xung quanh.
Xa phía trên, trăng lướt ngàn dặm mây. Không khí mùi vị như sương pha cùng tiếng gió.
Farh rõ ràng nhận thấy tay chân tê lãnh nhưng thể nội ấm áp lưu động. Thử đem cảm nhận tập trung lại, Farh tường tận phía sau từ đường hoang vắng, sâu trong hốc cây khế dại cao ngất ngưỡng, đôi cú mòn mỏi ngóng trông ngày chào đón hai thành viên nhỏ.
Thấy cả hai con đuông tiện tay quẳng xuống nay đã có cả một đại gia đình sâu dưới lớp đất, nơi hai cây cau, mai ngã xuống. Và cảm nhận nói cho Farh biết, mấy con ấu trùng không mềm giống kẹo bông như vẫn tưởng.
"Thấy" được cả âm thanh, lẫn từng chi tiết cơ thể lũ kiến đang hành quân từ góc trái gờ tường gần nơi bản thân nằm; xuyên qua từng ngóc ngách, khe hở, kéo dài xuống căn bếp thiên đường của bọn chúng. Khá khó chịu khi toàn kiến hôi, kiến đen lác đác chỉ một bàn tay số đếm.
Farhrael bất chợt mở mắt, cặp mắt thâm trọng như ẩn chứa vực sâu không đáy, rồi tiêu thất.
Lần nữa xuất hiện đã đâm sầm vào trụ điện cao thế cách đó không xa.
Kít, kít..
Sau vài cú ngã dập rốt cuộc hắn cũng bấu víu được vào một tấm sắt chắn ngang; Farh leo lên, hai chân trần bám trụ, tay chống thanh bên lả người dựa vào. Thân thể run nhẹ, chật vật lấy từng hơi thở dốc, âm thanh thở ra rõ rệt mồn một cùng tiếng tim đập tựa nhịp điệu dẫn dắt. Từng dòng điện lưu bắt đầu thoát ly quỹ tích vốn có, mãnh liệt tràn vào tay chân Farh.
Giây phút thư sướng lang thôn hổ yết chưa thỏa mãn được bao lâu, cơ thể Farh giật bắn một trận rồi lại biến mất.
Cách đó không xa, trên con đường thôn quê vắng vẻ, Farhrael như viên đạn bị tống xuất, cả một mặt đường dài bị cày nát không ra hình dạng. Bản thân Farh chật vật lăn lộn thê thảm, nhưng cũng nhờ đó đạt được hãm tốc.
Farh may mắn bắt chuẩn thời cơ búng lên lấy lại thăng bằng và bắt đầu tăng tốc chạy. Bản năng mách bảo hắn nhất định phải chạy.
Thân hình Farh dần trở nên mơ hồ, nhoè đi kèm với âm thanh tạc điện tạch, tạch bé như tiếng muỗi vo ve. Cảnh vật xung quanh gần như đứng yên một cách lạ kì. Dần dà, lại có tia điện đản sinh, theo lấy bước chân Farh. Có vẻ như điện trường sâu trong lòng đất nhận thu hút, dũng động hướng hắn độ nhập. Có điều lần này dường như hơi quá.
Theo thời gian, tốc độ tiến về phía trước của Farh cứ cách mỗi khoảng lại đột ngột bị giật hãm tại chỗ, để lại nhiều đạo tàn ảnh kì quái. Địa lôi tính một mặt, hiện tại ngay cả dây điện, đèn đường dọc đường cũng bắt đầu nẹt tia lửa, tia điện. Mục tiêu không ai khác ngoài Farh.
Một đường loạn thiểm, chỗ chỗ hư hao không nỡ nhìn, kém nhất cũng mất điện. Farh tiến vào sơn lâm vắng vẻ nào đó. Không khí cùng lúc hợp thời mang đến cảm giác như có như không rằng thiên muốn hàng bạo vũ.
Tách, tách.
"Xác định kết giới không có cách nào vượt qua. Xét trên tình thế hiện tại. Khởi động giao thức [0]".
"Rr.. abcqcdf, xoẹt, roẹt.. rr. Chào vương tử, đoạn ghi âm này được phát ra đồng nghĩa với việc tôi không còn sự lựa chọn nào khác.. Đoạn đường tiếp theo chỉ có thể dựa vào một mình ngài.. Bóng đa năng số hiệu 908 vinh hạnh được đồng hành. Hy vọng tôi vẫn tiếp tục sống trong ký ức của ngài, chúc cho chuyến hành trình sắp tới của ngài thuận buồm xuôi gió.. rr.."
Ghi âm kết thúc, lơ lửng trước lỗ hổng bóng đa năng vụt xông đụng kết giới, dùng hết tốc lực kéo xa nhất có thể: "3.. 2.. 1!"
Giây phút bóng đa năng phủ kín ánh sáng chói lóa. Phía dưới, một mảnh kim loại cũ nát hình bán nguyệt bất chợt xông tới lượn sát qua bóng đa năng, trực tiếp đỉnh tại kết giới phía trước.
Vụt!
Như chưa từng tồn tại bất kì lực cản nào, quang đoàn chớp loé xuyên qua chướng bích sông ngầm, trực hướng lên trên.
Bên trong quang đoàn, nguyệt hình kim loại vờn lấy, chậm rãi dung hòa vào bóng đa năng.
Phía bên trên Son Doong động quật.
Lỗ nhỏ trung tâm tiểu sơn.
Một canh giờ trôi qua. Bỗng nhiên!
Ầm! Đoàng!
Lôi đình hàng thế, chuẩn xác trực kích lỗ nhỏ. Giây sau, lẫn trong tiếng sấm rền vang, như có như không một giọng nói âm u thoảng vào tâm trí: "Vương giả đăng lâm. Thiên mệnh tỏa ngục, thần mạch tỏa định phá phong!"
Phiêu phù trong lôi vân cuồng bạo, bóng đa năng vỏ ngoài ngoại trừ ban đầu ngân sắc, đã nhiễm lên vài đường kim sắc.
Bóng đa năng lúc này nhanh chóng xoay tròn, hồng quang tách ra trận trận. Đợi xoáy tốc nhanh đến vô hình, hồng quang nổ bắn, ti huyết chớp mắt tráo võng thiên không liền tiêu biến; bóng đa năng cũng theo đó mất dạng.
Cho đến khi bóng đa năng tiêu thất, Linh Động từ đầu đến cuối đều chưa hề tỉnh giấc.
"Nhóc con! Mười giờ rưỡi rồi. Đóng cửa ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khoẻ đâu!" Hilius vừa bế bà xã vừa hô.
"Kệ nó đi anh, bao lớn rồi, tự lập dần là vừa. Đi ngủ đi!" Ba từ cuối Vana Thục Uyên hầu như kề sát tai ông xã thủ thỉ, êm như gió thoảng mây trôi.
Tầng trên lô-gia, chính đang ngơ ngẩn trầm mình cùng gió đêm, trăng sao ẩn hiện xuyên thấu mây bạc, và màu sắc của tinh không thần bí câu dẫn Farhrael. Tức thì tiếng cười trơ tráo quen thuộc của lão cha dưới lầu túm Farh trở về thực tại. Thật hèn mọn một giọng cười.
Lại một đêm như nhiều đêm, Farh ngán ngẩm thành tiếng thở dài.
Hai người rốt cuộc có để ý cảm thụ của con trai mấy người không vậy? Rất là rùng mình, rất là nổi da gà nha! Thanh tịnh thôi mà sao khó khăn quá vậy!
Dòng suy nghĩ nội tâm quen thuộc trong Farh nổi lên, nhiều lúc tự hỏi có phải hai người bọn họ cố ý chỉnh hắn hay không. Bằng không sao có thể tuỳ tiện, không thèm thể diện như vậy.
May mắn phòng ngủ của Farh cách âm cũng tạm, thêm chăn gối xem như ổn thỏa.
Lưu luyến lại ngắm nhìn màn đêm nhiều chút, Farh đứng dậy chuẩn bị vào ngủ.
Thời khắc xoay người định mở cửa bước vào, trên thiên không, một đạo huyết điểm loé lên.
Rầm!
Mặt Farh đâm sầm vào cửa kính. Xụi lơ, gục chổng khu xuống mặt đất không chút dây dưa. Tinh thần non nớt bất ngờ chịu trọng kích khiến Farh ngất lịm đi.
Bóng đa năng mang theo Linh Động từ hình cầu chuyển sang dạng đĩa, ghim vào sau bả vai trái Farh, Linh Động lập tức bị bắn tiến vào trong.
Chừng một phút trôi qua.
Tính từ bả vai trái lan khắp cơ thể, gân mạch toàn thân Farhrael căng phồng, diện mục dữ tợn; ngón tay, ngón chân co quắp đồng thời cả người co giật vô thức. Toàn bộ quá trình giằng co trên dưới nửa tiếng đồng hồ.
Đến khi biểu hiện bất thường trên thân thể Farh vừa vặn lặn xuống không quá mười giây. Từ vị trí tâm đầu nhục, vô số to to nhỏ nhỏ huyết tuyến đỏ rực xen lẫn trong suốt trải dài toàn thân trên dưới, bố như ti như võng. Không biết qua bao lâu mới hoàn toàn lặn mất.
Sớm bị đánh bất tỉnh, Farhrael - năm nay vừa tròn mười lăm tuổi - may mắn thoát được nhục thân chi thống trước nay chưa từng chịu qua.
Bên dưới lầu, lão cha Farh đang bận rộn đắp chăn hú hí nghe được động tĩnh, một bên tay chân loạn động, một bên tặc lưỡi bất mãn: "Nóng tính quá! Cửa nẻo tội tình chi mà đóng mạnh như vậy?"
"A.. Đáng ghét, tránh ra!"
"Ehe, hehe.."
Lầu trên. Toàn thân lông tơ Farhrael chải ngược một lượt. Cảm giác được thời gian trôi đã nửa đêm. Từng cây lông trên người như dẫn Farh vào chiều sâu của mọi thứ xung quanh.
Xa phía trên, trăng lướt ngàn dặm mây. Không khí mùi vị như sương pha cùng tiếng gió.
Farh rõ ràng nhận thấy tay chân tê lãnh nhưng thể nội ấm áp lưu động. Thử đem cảm nhận tập trung lại, Farh tường tận phía sau từ đường hoang vắng, sâu trong hốc cây khế dại cao ngất ngưỡng, đôi cú mòn mỏi ngóng trông ngày chào đón hai thành viên nhỏ.
Thấy cả hai con đuông tiện tay quẳng xuống nay đã có cả một đại gia đình sâu dưới lớp đất, nơi hai cây cau, mai ngã xuống. Và cảm nhận nói cho Farh biết, mấy con ấu trùng không mềm giống kẹo bông như vẫn tưởng.
"Thấy" được cả âm thanh, lẫn từng chi tiết cơ thể lũ kiến đang hành quân từ góc trái gờ tường gần nơi bản thân nằm; xuyên qua từng ngóc ngách, khe hở, kéo dài xuống căn bếp thiên đường của bọn chúng. Khá khó chịu khi toàn kiến hôi, kiến đen lác đác chỉ một bàn tay số đếm.
Farhrael bất chợt mở mắt, cặp mắt thâm trọng như ẩn chứa vực sâu không đáy, rồi tiêu thất.
Lần nữa xuất hiện đã đâm sầm vào trụ điện cao thế cách đó không xa.
Kít, kít..
Sau vài cú ngã dập rốt cuộc hắn cũng bấu víu được vào một tấm sắt chắn ngang; Farh leo lên, hai chân trần bám trụ, tay chống thanh bên lả người dựa vào. Thân thể run nhẹ, chật vật lấy từng hơi thở dốc, âm thanh thở ra rõ rệt mồn một cùng tiếng tim đập tựa nhịp điệu dẫn dắt. Từng dòng điện lưu bắt đầu thoát ly quỹ tích vốn có, mãnh liệt tràn vào tay chân Farh.
Giây phút thư sướng lang thôn hổ yết chưa thỏa mãn được bao lâu, cơ thể Farh giật bắn một trận rồi lại biến mất.
Cách đó không xa, trên con đường thôn quê vắng vẻ, Farhrael như viên đạn bị tống xuất, cả một mặt đường dài bị cày nát không ra hình dạng. Bản thân Farh chật vật lăn lộn thê thảm, nhưng cũng nhờ đó đạt được hãm tốc.
Farh may mắn bắt chuẩn thời cơ búng lên lấy lại thăng bằng và bắt đầu tăng tốc chạy. Bản năng mách bảo hắn nhất định phải chạy.
Thân hình Farh dần trở nên mơ hồ, nhoè đi kèm với âm thanh tạc điện tạch, tạch bé như tiếng muỗi vo ve. Cảnh vật xung quanh gần như đứng yên một cách lạ kì. Dần dà, lại có tia điện đản sinh, theo lấy bước chân Farh. Có vẻ như điện trường sâu trong lòng đất nhận thu hút, dũng động hướng hắn độ nhập. Có điều lần này dường như hơi quá.
Theo thời gian, tốc độ tiến về phía trước của Farh cứ cách mỗi khoảng lại đột ngột bị giật hãm tại chỗ, để lại nhiều đạo tàn ảnh kì quái. Địa lôi tính một mặt, hiện tại ngay cả dây điện, đèn đường dọc đường cũng bắt đầu nẹt tia lửa, tia điện. Mục tiêu không ai khác ngoài Farh.
Một đường loạn thiểm, chỗ chỗ hư hao không nỡ nhìn, kém nhất cũng mất điện. Farh tiến vào sơn lâm vắng vẻ nào đó. Không khí cùng lúc hợp thời mang đến cảm giác như có như không rằng thiên muốn hàng bạo vũ.
Tách, tách.