Chương 14: Quan Tâm
Đến trường, An Đoàn mặt mày khó coi bước vào ghế. Ngụy Thành hiểu được tâm sự của cậu vì trận bóng rổ giao hữu sắp tới. Anh thở dài vỗ nhẹ vào vai An Đoàn ánh mắt kiên định nói:"Cậu yên tâm, trận đấy nhất định chúng ta sẽ thắng."An Đoàn nghe được câu khẳng định của đội trưởng tinh thần phấn chấn hơn. Cậu nhìn vào cánh tay Ngụy Thành vẫn còn băng bó có chút e ngại. Trong khoảng thời gian hai tuần trước khi trận giao hữu diễn ra, Cố Ngụy Thành chỉ dẫn tình chiến lược cho đội bóng rổ. Mọi người phối hợp rất ăn ý, tinh thần cũng càng ngày càng tốt. Tiểu Mễ nhận nhiệm vụ mang nước đến cho đội. Ngày cuối cùng của buổi tập, trong lòng có chút bất an, hồi hộp. Tiểu Mễ mang nước đến như mọi lần, mọi người chạy lại nhận nước của mình. Một cậu trong đội tươi cười cảm ơn."Cảm ơn chị dâu."Tiểu Mễ khựng lại, bản thân cô vừa nghe thấy gì vậy, mặt bất giác đỏ ửng lên. Cố Ngụy Thành đứng bên cạnh cũng ngại ngùng theo, thằng nhóc mới vào đội đó thật là nhí nhố. An Đoàn đưa tay ra khen ngợi em út của đội. Cố Ngụy Thành nhìn vào đồng hồ, vỗ nhẹ vào vai Tiểu Mễ, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, giọng nói ấm áp vang ra."Cậu về nhà trước đi, hôm nay tôi sẽ về hơi muộn."Tiểu Mễ lo lắng nhìn cánh tay vẫn còn băng bó của anh, cô thở dài rồi quay người rời đi. Tối này cậu ấy cũng mệt rã rời, tay còn mấy lần bị chảy máu nhẹ. Về đến nhà, mẹ Tiểu Mễ đã ngồi trước ghế gấp gọn quần áo cho Cố Ngụy Thành. Tiểu Mễ ngờ vực bước lại gần hỏi:"Mẹ sao phải xếp quần áo giúp cậu ấy vậy."Bà cười nhẹ:"Ngày mai Ngụy Thành sẽ trở về nhà thằng bé."Cô khó tin, tay vẫn còn bị thương chưa khỏi sao lại chuyển đi gấp như thế. Mẹ Tiểu Mễ nhìn con gái của mình đang rơi vào trầm tư bà liền hiểu ra. ánh mắt cười thầm."Con đang không nỡ đúng không?"Tiểu Mễ vội lắc đầu phủ nhận, cậu ta muốn đi lúc nào mà trả được, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy trống rỗng. Nhìn thời gian trôi qua dần dần, Tiểu Mễ ngồi chờ trước ban công cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn trời, những vì sao tỏa sáng lấp lánh."Nếu chúng ta cũng có thể tỏa sáng như thì tốt biết mấy."Ánh mắt Tiểu Mễ sáng lên,nhìn thấy Cố Ngụy Thành đang về từ phía xa. Cô vội chạy xuống nhà, vẻ mặt lo lắng vì lúc nãy có thấy Ngụy Thành tí ngã. Cố Ngụy Thành mở cửa ra, người anh mềm nhũn ra, thấy bóng Tiểu Mễ đang đứng trong cửa anh bất ngờ."Sao cậu còn chưa ngủ."Tiểu Mễ lắc đầu xách túi trên tay anh, khẽ đỡ anh vào nhà. Cố Ngụy Thành có chút khó tin, lâu lắm rồi mới thấy cô ấy chu đáo vơi mình như thế. Tiểu Mễ đặt anh ngồi xuống ghế và dặn nói nhỏ, mẹ đang ngủ. Anh gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng của cô đi vào bếp. Cố Ngụy Thành quay lưng lại cười tủm tỉm dường như sự mệt mỏi đã tan biến. Tiểu Mễ mang ra một bát cháo nóng và một cốc nước ấm cho anh. Ngụy Thành nhận đặt xuống bàn, anh cười tươi nói:"Giờ cậu đi ngủ được chứ."Tiểu Mễ gật đầu, trước khi đi cô còn dặn anh nghỉ sớm. Cố Ngụy Thành gật đầu nhanh chóng đuổi Tiểu Mễ đi. Nhìn bát cháo còn nóng, trong lòng anh cũng ấm lên tình cản gia đình lâu như thế mình mới được cảm nhận. Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Cố Ngụy Thành dậy vệ sinh cá nhân trong sự nhẹ nhàng. Anh mở cửa ra liền giật mình, bóng người tóc tai xõa, rối mù lên, cơ thể ể oải. "Sao cậu dậy sớm thế."Nghe thấy giọng nói quen thuộc anh mới lấy lại bình tĩnh khẽ vén tóc Tiểu Mễ lên."Cậu không thể búi tóc gọn gàng được sao, tí làm tim tôi nhảy ra ngoài rồi."Tiểu Mễ dụi dụi hai mắt, miệng còn ngáy ngủ."Không phải do cậu làm ồn đấy chứ."Cố Ngụy Thành hoang mang nhìn Tiểu Mễ, bản thân đã rất cận thận không gây ra tiếng động sao lại là mình làm ồn. Tiểu Mễ gật gù không đứng vững, anh bật cười rồi búng mạnh vào trán cô."Đau."Ngụy Thành thấy cô tỉnh hẳn quay người đi xuống nhà. Mẹ Tiểu Mễ đã đi làm từ sớm, bà chuẩn bị đồ ăn sang trước cho hai người. Cố Ngụy Thành ăn xong phần của mình lên nhà bước vào phòng. Tiểu Mễ hơi bất ngờ, cậu ấy không đến cổ vũ đồng đội của mình sao. Một lát sau, Y Y đã đợi sẵn dưới nhà chỉ đợi nhân vật chính xuất hiện. Tiểu Mễ vội vàng chạy xuống, trên tay còn xách hai chiếc dép. Y Y tròn mắt nhìn, lần nào cũng chậm trễ."Cậu mau đi dép vào đi, thật là chậm mà."Tiểu Mễ cười nhẹ, rồi kéo tay Y Y đi. Đến sân bóng rổ, mọi người đã đến từ sớm. Y Y bất lực tại đến muộn chắc giờ khó xem được lắm. An Đoàn từ xa vẫy tay gọi hai người. Y Y thấy thế liền kéo tay Tiểu Mễ lại gần. An Đoàn nhìn hai người đã đến cười đắc ý."Cậu thấy chỗ này có đặc quyền không?"Y Y cười nhạt, lắc nhẹ đầu."Không đắc quyền lắm."Em út trong đội vội chào hai người, Y Y ngơ ra cậu ta vừa chào Tiểu Mễ là chị dâu, chuyện gì thế này...