Chương 17: Hạ Ngọc _ Mau khỏe lại nhé!
Hạ Ngọc nghe vậy thì cuối cùng trên môi cũng đã nở một nụ cười, thật ra...có trời mới biết khi nghe anh nói vậy, trái tim nhỏ bé của cô thiếu chút đã nhảy ra ngoài.
Đột nhiên, cách tay của Hạ Ngọc bị Lục Duy Tùng mạnh mẽ kéo vào lồng ngực vững chắc của mình, Hạ Ngọc nhất thời ngây ngốc, chưa kịp phản ứng thì chỉ nghe Lục Duy Tùng nói một tiếng.
"Xin lỗi!" - Anh hơi cúi người.
Hạ Ngọc nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một người đang bê một chiếc thùng nặng có vẻ khá nặng đi về phía ngược lại. Người nọ đi qua thấy Lục Duy Tùng nói vậy thì cũng không tỏ vẻ cáu kỉnh, gật đầu nhẹ một cái thay cho lời nói.
"Đứng ở đây chờ mình!" - Lục Duy Tùng buông tay cô ra, liền đó chạy về phía người nọ.
Người nọ cái thùng rất cồng kềnh khiến anh khó khăn trong việc nhìn đường. Đột nhiên, chiếc thùng nhẹ lại, anh đưa mắt nhìn về phía Lục Duy Tùng, tươi cười nói.
"Cảm ơn cậu nhé!"
Lục Duy Tùng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngọc, chỉ sợ cô đã đi mất nhưng Hạ Ngọc rất nghe lời, đứng yên đó không hề nhúc nhích. Thấy anh nhìn về phía mình, Hạ Ngọc khẽ mỉm cười, thật ra chỉ cần Lục Duy Tùng đứng gần cô một chút ngay lập tức có thể nhìn ra trong đó có bao nhiêu phần gượng gạo. Đợi khi Lục Duy Tùng quay mặt đi, Hạ Ngọc đặt tay lên ngược mình âm thầm thở phào, có trời mới biết ban nãy cô đã hoảng thế nào, vừa mới giơ điện thoại lên chụp anh xong thì anh liền quay lại như thể đã phát giác ra vậy, dọa người ta hết hồn.
Mục Hạo Nhiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, anh cúi người vỗ nước lên mặt sau đó thuận tay vén áo lên lau mặt. Đúng lúc này, phía nhà vệ sinh nữ bên cạnh, Trương Diễm Diễm đi ra, chỉ thấy được cơ bụng săn chắc còn đang lấm tấm mồ hôi của anh, thân hình tam giác ngược cực mê người khiến cô ngay người mất mấy giây, khuôn mặt cũng nóng dần lên. Tuy nói tính tình Trương Diễm Diễm khá cứng nhắc nhưng dù sao cũng là con gái, mấy chuyện như vậy cô làm sao mà cưỡng lại được chứ.
Qua lớp áo mỏng manh, Mục Hạo Nhiên có thể thấy Trương Diễm Diễm đang đứng ngây ngốc ngắm nhìn vóc dáng của mình. Khóe miệng Mục Hạo Nhiên ngay lập tức cong lên một nụ cười đắc ý, anh kéo áo xuống để lộ khuôn mặt mình. Chầm chậm tiến đến trước mặt Trương Diễm Diễm mà cô hoàn toàn không hề phát giác ra.
"Sao vậy? Đẹp lắm phải không!" - Mục Hạo Nhiên ghé sát tai Trương Diễm Diễm, trầm giọng quyến rũ, chầm chậm nhả ra vài chữ.
Mục Hạo Nhiên cố tình hạ thấp âm thanh, giọng nói trầm thấp êm tai va vào màng nhĩ của Trương Diễm Diễm khiến cô như bị cuốn vào thế giới của hai người, chẳng còn nghe rõ bất cứ âm thanh nào khác, máy móc gật đầu.
Mục Hạo Nhiên lại tiếp tục tiến đến gần hơn, anh, anh khẽ cầm tay cô lên để ngón tay mảnh khảnh của cô, để nó lướt qua những múi cơ ấy, trên môi còn nở một nụ cười tà mị.
"Thích không!?" - Giọng nói tà mị của Mục Hạo Nhiên như mang theo chất độc, còn người bị đầu độc lại chính là Trương Diễm Diễm khiến cô lúc này chẳng khác nào một cái xác không hồn, chẳng thể phản kháng chỉ có thể may móc bị anh điều khiển.
"Anh lại đi quyến rũ con gái nhà người ta rồi!" - Vu Minh Đức vừa đi ra, chỉ thấy bóng lưng của Mục Hạo Nhiên còn Trương Diễm Diễm đã bị vóc dáng săn chắc của anh che đi gần hết, bèn không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.
Giọng nói của Vu Minh Đức tựa như một liều thuốc giải, cũng như một sợi dây thừng kéo Trương Diễm Diễm ra khỏi thế giới nguy hiểm của Mục Hạo Nhiên.
Trương Diễm Diễm chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt cô lúc này đã đỏ đến mang tai, nhìn Mục Hạo Nhiên đang gần ngay trước mắt, cô lóng ngóng rút tay ra khỏi tay anh, loạng choạng bám vào thành bồn rửa tay, lùi lại sau mấy bước.
"Lưu manh!!!" - Trương Diễm Diễm trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt hoàn toàn có thể so sánh với quả cà chua.
Mục Hạo Nhiên hạ áo xuống, tựa người vào thành bồn nước, nhìn Trương Diễm Diễm luống cuống trước mặt, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Tôi lưu manh nhưng vẫn có người không rời nổi mắt đó thôi!" - Lời ít mà ý nhiều, Mục Hạo Nhiên quay sang nhìn Trương Diễm Diễm với ánh mắt đầy châm chọc. Không thể phủ nhận, khiến một người vẫn luôn cứng nhắc như Trương Diễm Diễm có dáng vẻ như hiên tại, thật sự khiến anh có cảm giác rất thành tựu.
"Ha...không trách tôi được!" - Mục Hạo Nhiên vươn vai, xoa xoa mái tóc còn ướt vì mồ hôi của mình. Bỏ đi bộ dáng quyến rũ mê người ban nãy, khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của mình. Tựa hồ như người mới vừa nãy còn quyến rũ Trương Diễm Diễm không phải anh mà chính là nhân cách thứ hai của anh vậy.
"Tôi!" - Trương Diễm Diễm trừng mắt nhìn anh, hai tay vô siết chặt, cô mấp máy môi nhưng cuối lại chẳng thể nói được gì, tất thảy đều đã bị sự phẫn nộ của bản thân làm cho á khẩu. Tức giận vì bản thân mình ấy vậy mà lại đi mê mẩn vóc dáng đó của cái tên tùy tiện như Mục Hạo Nhiên.
Trương Diễm Diễm cúi người quay vào bồn rửa tay, cô điên cuồng ấn nước rửa tay, kì đi kì lại như thể vừa động vào thứ gì đó rất bẩn vậy. Cơ hồ muốn đem lớp da đó bỏ đi vậy, đột nhiên, Trương Diễm Diễm nhìn anh cười nhạt một cái, tốc độ rửa tay cũng chậm lại.
"Chạm vào anh, thật làm ô uế đôi tay ngọc ngà của tôi mà!" - Dứt lời, cô đóng vòi nước lại, quay người rời đi.
Mục Hạo Nhiên cũng không tức giận, anh nhìn bộ dạng tức giận kia của Trương Diễm Diễm mà chỉ biết phì cười. Nhìn bóng lưng của Trương Diễm Diễm đang rời đi, Mục Hạo Nhiên đứng thẳng người dậy, nghiêm túc nói.
"Hạ Ngọc, bạn cô bị thương rồi!"
Trương Diễm Diễm nghe vậy, bước chân đang rời đi đột nhiên khựng lại, cô quay người đi đến trước mặt Mục Hạo Nhiên, khuôn mặt đã khôi phục vẻ nghiêm túc thường thấy.
"Cậu ấy bị làm sao?"
Mục Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, nhất thời bật cười. Trương Diễm Diễm lúc này hoàn toàn không còn tâm trạng so đo với anh, chỉ một mực nghĩ cho Hạ Ngọc. Mục Hạo Nhiên thấy vậy thì cũng tạm thời đem cái dáng vẻ tùy tiện của mình cất đi.
"Không sao, bị trật khớp tay, hình như bị rạn xương nữa."
Trương Diễm Diễm nghe xong không nói gì mà quay người rời đi. Mục Hạo Nhiên cũng không nói gì thêm, liền đó khoác vai Vu Minh Đức trở về sân bóng thu dọn đồ.
Hạ Ngọc đứng đợi không lâu thì Lục Duy Tùng quay lại, anh cúi người nhìn bàn tay kia của cô, ân cần hỏi.
"Ban nãy kéo cậu mạnh như vậy, tay không bị đau chứ?"
Hạ Ngọc nghe anh nói vậy thì ngước mặt nhìn anh, nhẹ giọng lên tiếng.
"Không sao!"
"Vậy được! Đi thôi!"
Trên đường đi, khóe môi của Hạ Ngọc bỗng dưng cong lên, sau đó chỉ thấy cô đi sát lại cạnh anh hơn, tựa như bàn tay của cả hai có thể chạm nhau bất cứ lúc nào. Khoảng cách ngàn dặm của cả hai dường như cũng đã không còn tồn tại.
......................
Bệnh viện.
"Các cháu nhìn trên màn hình của thể thấy rõ chỗ xương cẳng tay đã bị nứt hoàn toàn, nhưng may mắn là chưa bị gãy. Chú sẽ bó bột lại để cổ tay được cố định hoàn toàn, kết hợp với nghỉ ngơi tầm 1 tháng là không có chuyện gì nữa rồi, tuyệt đối không được chơi thể thao đâu nhé! Bằng không không những không thể bình phục mà có khả năng sẽ để lại di chứng nữa!" - Trong phòng bệnh, bác sĩ xem phim chụp của Hạ Ngọc, ôn tồn nói.
Nói xong thì quay người lấy dụng cụ, giúp Hạ Ngọc cố định tay lại. Xong xuôi, Hạ Ngọc ra quầy thanh toán, hoàn tất thanh toán rồi đi về.
Trên đường về, Hạ Ngọc liên tục nhìn cách tay đang bị bó trắng toát của mình, mặt mày ủ rũ. Lục Duy Tùng thấy Hạ Ngọc cứ liên tục nhìn cánh tay bị thương của mình, mặt mày ủ rũ thì liền hỏi.
"Không thích sao?"
Hạ Ngọc nặng nhọc gật đầu, cô bĩu môi, phụng phịu nhìn anh, ánh mắt hiện rõ vẻ ủy khuất.
"Một chút cũng không thích!"
"Nhưng phải bó thì mới liền được! Chịu khó 1 tháng thôi! Nhé!" - Lục Duy Tùng hiếm khi an ủi người khác, bây giờ lại đột nhiên dịu dàng như vậy khiến Tần quản gia ngồi trước nhất thời không dám tin vào tai mình.
Sắc mặt của Hạ Ngọc vẫn không khá hơn, quay mặt nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh ven đường. Suốt chẳng đường về nhà, vẻ mặt cô cứ xị xuống không vui. Tần quản gia liếc mắt qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt của Hạ Ngọc không tốt thì bèn hỏi.
"Hạ Ngọc không thích bị bó như vậy sao?"
"Vâng ạ, cuộc sống của cháu tràn ngập màu sắc quen rồi, bây giờ chuyển thành đơn sắc lên cháu không quen." - Hạ Ngọc hồn nhiên trả lời.
Tần quản gia bị sự hồn nhiên của cô làm cho phì cười.
"Vì nguyên nhân này sao! Vậy bảo Duy Tùng vẽ lên cho cháu không phải được rồi sao!"
Hạ Ngọc nghe vậy thì bất ngờ nhìn anh, cô quả thực không hề nghĩ tới Lục Duy Tùng lại biết vẽ. Căn bản là nhìn một người nghiêm túc như anh, không ai lại nghĩ anh có hứng thú với mấy loại hình nghệ thuật trìu tượng như mĩ thuật.
"Cậu biết vẽ sao?" - Hạ Ngọc mở to đôi mắt bồ câu sáng như sao trời của mình nhìn anh, vẻ mặt không vui ban nãy cũng đã được thay thế bằng vẻ mong chờ.
"Biết một chút!" - Lục Duy Tùng thấy vậy thì đưa tay xoa xoa mái tóc của cô, gật đầu khẳng định.
"Vậy cậu vẽ cho mình nhé!" - Ánh mắt Hạ Ngọc sáng lên, hí hửng nói. Dứt lời cô còn nở một nụ tươi rói, để lộ ra hai chiếc răng lanh nhọn nhọn tinh ranh, tựa như chú mèo con tinh nghịch.
"Ừm, ăn cơm xong sẽ vẽ cho cậu!" - Lục Duy Tùng đẩy Hạ Ngọc ngồi thẳng dậy, quay mặt ra ngoài cửa sổ, vành tai hửng đỏ.
Tần quản gia thấy vậy thì phản ứng đầu tiên là bất ngờ, rồi dần chuyển thành vui vẻ. Lục Duy Tùng trước nay vẫn luôn đối xử lạnh lùng với mọi người, ngoại trừ người nhà và mấy người bạn thân là nam ra thì ông chưa từng thấy anh đối xử với một cô gái nào như vậy.
......................
Tiếng lá cây xào xạc hai bên đường, ánh đèn neon chiếu xuyên qua tán lá, tạo ra những vết loang lổ trên mặt đường. Phía dưới căn biệt thư được bao bọc bởi hoa hồng và mùi hương dịu nhẹ của nó, Lục Duy Tùng đưa tay ấn chuông cửa, trên lưng còn đeo một chiếc balô cỡ vừa đựng dụng cụ vẽ.
Hạ Ngọc nghe tiếng chuông cửa liền chạy ra, mở cổng, cánh cổng vừa được mở ra, Lục Duy Tùng đã nhìn cô đến ngây người. Bình thường Hạ Ngọc đi học hoặc là búi tóc, hoặc là buộc đuôi ngựa gọn gàng chứ chưa bao giờ thả tóc. Nhưng hiện tại cô lại đang thả tóc, có lẽ do vừa tắm xong lên mái tóc của cô còn vương chút nước trên đó. Cô mặc một bộ đồ ngủ cộc tay in hình mấy bông hoa hướng dương cười tươi nhìn anh. Những sợi tóc được buông thả tùy tiện, ôm gọn lấy không mặt phúng phính của cùng với dáng người thấp bé 1m52 càng khiến cô trông như một đứa trẻ tinh nghịch.
Thấy Lục Duy Tùng ngây người, Hạ Ngọc đánh đu ở cổng, nghiêng đầu nhìn anh, đưa tay huơ huơ trước mặt anh.
"Hế lô! Lục Duy Tùng có đó không!?"
Lục Duy Tùng như bừng tỉnh, anh gạt nhẹ tay cô xuống, hắng giọng "Ừm!" một tiếng.
Hạ Ngọc nhoẻn miệng cười, cô nhảy xuống khỏi cổng rồi kéo anh vào trong.
"Vào trong thôi!"
Lục Duy Tùng gật đầu, Hạ Ngọc đợi anh vào xong thì quay người đóng cổng lại, liền đó, cô đi lên trước dẫn đường.
"Cô, chú!" - Lục Duy Tùng vào nhà, thấy bố mẹ Hạ Ngọc đang ngồi xem TV thì lễ phép chào một tiếng.
"Ah, Duy Tùng đến chơi hả!" - Hạ Thất Vũ quay người, thấy Lục Duy Tùng đứng ở cửa thì niềm nở chào lại.
"Vâng ạ!..." - Lục Duy Tùng định giải thích thêm thì thấy Hạ Thất Vũ phất phất tay, liền đó ông lên tiếng cắt ngang lời nói của cậu.
"Cún Con nói trước với cô chú rồi, cháu lên nhà đi!"
"Vâng ạ?" - Lục Duy Tùng thoáng sững người.
Cún Con là ai!? Ai là Cún Con!? Không lẽ...
Ngay sau đó ý nghĩ của anh liền được xác thực.
"À! Cún Con là biệt danh ở nhà của Hạ Ngọc. Cô chú vẫn quen gọi nó như vậy rồi, cháu đừng để ý nhé!"
Lục Duy Tùng nghe vậy thì vội vàng xua tay.
"Dạ không ạ!"
"Duy Tùng!" - Hạ Ngọc đứng lưng chừng cầu thang, vẫy tay với anh.
Lục Duy Tùng nhìn cô, gật đầu một cái rồi quay lại nói với ông bà Hạ.
"Cháu xin phép ạ!" - Lục Duy Tùng hơi cúi người rồi đi đến cầu thang, theo Hạ Ngọc vào phòng.
"Đừng đóng cửa!" - Lục Duy Tùng thấy Hạ Ngọc định đóng cửa thì bèn nói.
Dù đây là trong nhà Hạ Ngọc, Lục Duy Tùng cũng chẳng thể làm gì mà anh cũng chẳng định làm gì. Chỉ là chuyện này nếu chẳng may có người tấy máy chuyện này ra ngoài thì sẽ gây anh hưởng rất lớn đến danh dự của Hạ Ngọc. Đến lúc đó có giải thích cũng chẳng ai tin.
Hạ Ngọc nghe anh nói vậy thì phì cười.
"Mình cũng không định đóng cửa!" - Thật trùng hợp là cô cũng nghĩ giống anh. Cô chỉ là đang tìm một cái gì đó để chèn cửa lại chứ cũng không định đóng cửa. Người Việt Nam có câu "cẩn trắc vô áy náy" điều này, câu nói này Hạ Ngọc vẫn luôn rất tâm đắc.
"Hành lang có camera có thể quay được phòng mình. Không cần lo sau này khó giải thích." - Hạ Ngọc nói, sau đó đi đến kéo một chiếc ghế khác cho Lục Duy Tùng ngồi.
Lục Duy Tùng nhận lấy ghế, đưa mắt nhìn mái tóc còn hơi ẩm của Hạ Ngọc rồi lên tiếng.
"Cậu sấy tóc trước đi, mình đợi!"
Hạ Ngọc hơi khó hiểu, cô đưa tay sờ lên mái tóc của mình.
"À, ban nãy mình tắm chắc vô tình bị dính nước. Đợi mình chút nhé!" - Hạ Ngọc nói xong quay người vào phòng tắm, ngay sau đó trong phòng tắm liền truyền tới tiếng máy sấy, sau khoảng 10 phút, Hạ Ngọc liền trở ra.
Cô kéo ghế ngồi đến đối diện với Lục Duy Tùng sau đó đặt cánh tay bị thương lên bàn.
"Cậu muốn vẽ hình gì?" - Lục Duy Tùng vừa sắp xếp dụng cụ vẽ, vừa hỏi.
Hạ Ngọc chống cằm lên bàn, nhìn cánh tay của mình một hồi, nghiêm túc suy nghĩ. Lục Duy Tùng cũng không mất kiên nhẫn, để mặc cho Hạ Ngọc thỏa sức suy nghĩ. Qua một hồi lâu, Hạ Ngọc chu chu miệng, tùy tiện nói một câu.
"Không biết nữa, cậu tùy ý vẽ là được!"
"Vậy vẽ chú cún con được không!" - Lục Duy Tùng lên tiếng trêu chọc.
Hạ Ngọc nghe vậy nhất thời sững người, không phải bởi vì thắc mắc tại sao anh lại biết biệt danh của mình mà là bởi vì...một người như Lục Duy Tùng mà cũng biết nói mấy lời trêu chọc á!!
Hạ Ngọc vươn tay đánh nhẹ một cái vào bàn tay của Lục Duy Tùng đang đặt trên bàn. Lục Duy Tùng bị đánh cũng chẳng quan tâm, thậm trí anh còn bị biểu cảm ngây ngốc của Hạ Ngọc chọc cho phì cười. Hạ Ngọc thấy anh như vậy cũng bất giác cười theo.
Qua một lúc sau, Lục Duy Tùng bỗng trở nên nghiêm túc.
"Được rồi! Không đùa cậu nữa!" - Lục Duy Tùng vươn tay xoa mái tóc của Hạ Ngọc.
Không hiểu sao Lục Duy Tùng rất thích chạm vào mái tóc của Hạ Ngọc, từ lần ở cửa hàng tiện lợi, tần xuất anh xoa đầu cô tăng lên rất nhiều. Theo như Lục Duy Tùng cảm nhận thì là do mái tóc của Hạ Ngọc rất đẹp, cảm giác như sờ vào mây vậy, vừa bồng bềnh vừa mềm mại.
Hạ Ngọc bĩu môi, cũng không đẩy tay anh ra. Khi Lục Duy Tùng thu tay về, cô cũng chỉ đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình.
Đầu tiên Lục Duy Tùng cầm lấy bút chì, phác thảo trước bản vẽ trên đó. Lục Duy Tùng bình thường đã rất mê người, nhưng khi tập trung lại càng khiến người ta khó cưỡng lại hơn. Quả nhiên, con người ta đẹp nhất là khi tập trung làm việc mà!
*Cốc...cốc...cốc - Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Ngọc nghe vậy thì ngoảnh đầu lại, Lục Duy Tùng đang vẽ cũng dừng tay lại ngẩng đầu lên nhìn. Là dì Triệu, trên tay dì cầm một đĩa hoa quả với nho, thanh long, ổi, bưởi và cả lê. Tất cả đều được dì Triệu cẩn thận bóc vỏ, cắt gọt thành những miếng vừa miệng.
"Cảm ơn dì!" - Hạ Ngọc đưa tay định nhận lấy thì dì Triệu đã đi đến đạt xuống bàn, bên cạnh còn có hai chiếc dĩa.
"Mấy đứa từ từ ăn nhé! Hết lại bảo gì!"
"Vâng ạ!" - Hạ Ngọc đáp lại.
Suốt cả quá trình, Lục Duy Tùng ngoại trừ việc nói cảm ơn khi dì Triệu mang đồ lên, sau đó lại chuyên tâm vẽ hình không nói thêm gì nữa.
Hạ Ngọc đưa tay kéo địa hoa quả lại gần, cô cầm lấy chiếc dĩa đâm lấy một miếng lê đưa đến bên miệng Lục Duy Tùng. Lục Duy Tùng bị động tác bất ngờ của Hạ Ngọc làm cho giật mình, anh hơi rụt đầu lại nhìn xuống chiếc dĩa, liền đó anh không ngần ngại mà há miệng ngậm lấy.
Hạ Ngọc thu tay về, để chiếc dĩa qua một bên rồi lấy một chiếc dĩa khác ăn. Hạ Ngọc vừa ăn, vừa không quên để ý Lục Duy Tùng, mỗi khi thấy anh ăn xong, Hạ Ngọc lại hỏi anh muốn ăn gì rồi lại đút cho anh mà Lục Duy Tùng cũng không hề khách sáo.
Khung cảnh này khiến người không biết còn tưởng hai người chính là người yêu của nhau. Mỗi một hành động đều rất tự nhiên, hoàn toàn không có đến một chút khách sáo nào.
Qua một hồi lâu, bức tranh cuối cùng cũng được hoàn thành xong. Trong tranh Lục Duy Tùng vẽ một bãi biển với bờ cát vàng óng ánh, màu xanh mát của nước biển cùng những đoá bọt sóng xô bờ, mặt trời chiếu ra những ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt biển, khúc xạ lên những ánh sáng chói mắt. Chính giữa nơi giao giữa bờ cát và nước biển Lục Duy Tùng vẽ một chiếc vỏ ngọc trai đang mở, bên trong là một viên ngọc trai đang phát ra những ánh sáng đẹp mê người. Bên cạnh có hơi trống lên Lục Duy Tùng vẽ thêm một khuôn mặt chipi của một cô gái đang nhoẻn miệng cười và giơ tay chữ V, điểm đặc biệt chính là hai chiếc răng lanh nhọn nhọn tinh ranh, đặc trưng của Hạ Ngọc khi cười.
Bên dưới còn có một dòng chữ được vẽ bằng form bong bóng, mập mập vô cùng ăn khớp với bãi biển xinh đẹp đó.
[Hạ Ngọc _ Mau khỏe lại nhé!] - Là lời chúc của Lục Duy Tùng.
Đột nhiên, cách tay của Hạ Ngọc bị Lục Duy Tùng mạnh mẽ kéo vào lồng ngực vững chắc của mình, Hạ Ngọc nhất thời ngây ngốc, chưa kịp phản ứng thì chỉ nghe Lục Duy Tùng nói một tiếng.
"Xin lỗi!" - Anh hơi cúi người.
Hạ Ngọc nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một người đang bê một chiếc thùng nặng có vẻ khá nặng đi về phía ngược lại. Người nọ đi qua thấy Lục Duy Tùng nói vậy thì cũng không tỏ vẻ cáu kỉnh, gật đầu nhẹ một cái thay cho lời nói.
"Đứng ở đây chờ mình!" - Lục Duy Tùng buông tay cô ra, liền đó chạy về phía người nọ.
Người nọ cái thùng rất cồng kềnh khiến anh khó khăn trong việc nhìn đường. Đột nhiên, chiếc thùng nhẹ lại, anh đưa mắt nhìn về phía Lục Duy Tùng, tươi cười nói.
"Cảm ơn cậu nhé!"
Lục Duy Tùng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngọc, chỉ sợ cô đã đi mất nhưng Hạ Ngọc rất nghe lời, đứng yên đó không hề nhúc nhích. Thấy anh nhìn về phía mình, Hạ Ngọc khẽ mỉm cười, thật ra chỉ cần Lục Duy Tùng đứng gần cô một chút ngay lập tức có thể nhìn ra trong đó có bao nhiêu phần gượng gạo. Đợi khi Lục Duy Tùng quay mặt đi, Hạ Ngọc đặt tay lên ngược mình âm thầm thở phào, có trời mới biết ban nãy cô đã hoảng thế nào, vừa mới giơ điện thoại lên chụp anh xong thì anh liền quay lại như thể đã phát giác ra vậy, dọa người ta hết hồn.
Mục Hạo Nhiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, anh cúi người vỗ nước lên mặt sau đó thuận tay vén áo lên lau mặt. Đúng lúc này, phía nhà vệ sinh nữ bên cạnh, Trương Diễm Diễm đi ra, chỉ thấy được cơ bụng săn chắc còn đang lấm tấm mồ hôi của anh, thân hình tam giác ngược cực mê người khiến cô ngay người mất mấy giây, khuôn mặt cũng nóng dần lên. Tuy nói tính tình Trương Diễm Diễm khá cứng nhắc nhưng dù sao cũng là con gái, mấy chuyện như vậy cô làm sao mà cưỡng lại được chứ.
Qua lớp áo mỏng manh, Mục Hạo Nhiên có thể thấy Trương Diễm Diễm đang đứng ngây ngốc ngắm nhìn vóc dáng của mình. Khóe miệng Mục Hạo Nhiên ngay lập tức cong lên một nụ cười đắc ý, anh kéo áo xuống để lộ khuôn mặt mình. Chầm chậm tiến đến trước mặt Trương Diễm Diễm mà cô hoàn toàn không hề phát giác ra.
"Sao vậy? Đẹp lắm phải không!" - Mục Hạo Nhiên ghé sát tai Trương Diễm Diễm, trầm giọng quyến rũ, chầm chậm nhả ra vài chữ.
Mục Hạo Nhiên cố tình hạ thấp âm thanh, giọng nói trầm thấp êm tai va vào màng nhĩ của Trương Diễm Diễm khiến cô như bị cuốn vào thế giới của hai người, chẳng còn nghe rõ bất cứ âm thanh nào khác, máy móc gật đầu.
Mục Hạo Nhiên lại tiếp tục tiến đến gần hơn, anh, anh khẽ cầm tay cô lên để ngón tay mảnh khảnh của cô, để nó lướt qua những múi cơ ấy, trên môi còn nở một nụ cười tà mị.
"Thích không!?" - Giọng nói tà mị của Mục Hạo Nhiên như mang theo chất độc, còn người bị đầu độc lại chính là Trương Diễm Diễm khiến cô lúc này chẳng khác nào một cái xác không hồn, chẳng thể phản kháng chỉ có thể may móc bị anh điều khiển.
"Anh lại đi quyến rũ con gái nhà người ta rồi!" - Vu Minh Đức vừa đi ra, chỉ thấy bóng lưng của Mục Hạo Nhiên còn Trương Diễm Diễm đã bị vóc dáng săn chắc của anh che đi gần hết, bèn không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.
Giọng nói của Vu Minh Đức tựa như một liều thuốc giải, cũng như một sợi dây thừng kéo Trương Diễm Diễm ra khỏi thế giới nguy hiểm của Mục Hạo Nhiên.
Trương Diễm Diễm chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt cô lúc này đã đỏ đến mang tai, nhìn Mục Hạo Nhiên đang gần ngay trước mắt, cô lóng ngóng rút tay ra khỏi tay anh, loạng choạng bám vào thành bồn rửa tay, lùi lại sau mấy bước.
"Lưu manh!!!" - Trương Diễm Diễm trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt hoàn toàn có thể so sánh với quả cà chua.
Mục Hạo Nhiên hạ áo xuống, tựa người vào thành bồn nước, nhìn Trương Diễm Diễm luống cuống trước mặt, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Tôi lưu manh nhưng vẫn có người không rời nổi mắt đó thôi!" - Lời ít mà ý nhiều, Mục Hạo Nhiên quay sang nhìn Trương Diễm Diễm với ánh mắt đầy châm chọc. Không thể phủ nhận, khiến một người vẫn luôn cứng nhắc như Trương Diễm Diễm có dáng vẻ như hiên tại, thật sự khiến anh có cảm giác rất thành tựu.
"Ha...không trách tôi được!" - Mục Hạo Nhiên vươn vai, xoa xoa mái tóc còn ướt vì mồ hôi của mình. Bỏ đi bộ dáng quyến rũ mê người ban nãy, khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày của mình. Tựa hồ như người mới vừa nãy còn quyến rũ Trương Diễm Diễm không phải anh mà chính là nhân cách thứ hai của anh vậy.
"Tôi!" - Trương Diễm Diễm trừng mắt nhìn anh, hai tay vô siết chặt, cô mấp máy môi nhưng cuối lại chẳng thể nói được gì, tất thảy đều đã bị sự phẫn nộ của bản thân làm cho á khẩu. Tức giận vì bản thân mình ấy vậy mà lại đi mê mẩn vóc dáng đó của cái tên tùy tiện như Mục Hạo Nhiên.
Trương Diễm Diễm cúi người quay vào bồn rửa tay, cô điên cuồng ấn nước rửa tay, kì đi kì lại như thể vừa động vào thứ gì đó rất bẩn vậy. Cơ hồ muốn đem lớp da đó bỏ đi vậy, đột nhiên, Trương Diễm Diễm nhìn anh cười nhạt một cái, tốc độ rửa tay cũng chậm lại.
"Chạm vào anh, thật làm ô uế đôi tay ngọc ngà của tôi mà!" - Dứt lời, cô đóng vòi nước lại, quay người rời đi.
Mục Hạo Nhiên cũng không tức giận, anh nhìn bộ dạng tức giận kia của Trương Diễm Diễm mà chỉ biết phì cười. Nhìn bóng lưng của Trương Diễm Diễm đang rời đi, Mục Hạo Nhiên đứng thẳng người dậy, nghiêm túc nói.
"Hạ Ngọc, bạn cô bị thương rồi!"
Trương Diễm Diễm nghe vậy, bước chân đang rời đi đột nhiên khựng lại, cô quay người đi đến trước mặt Mục Hạo Nhiên, khuôn mặt đã khôi phục vẻ nghiêm túc thường thấy.
"Cậu ấy bị làm sao?"
Mục Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, nhất thời bật cười. Trương Diễm Diễm lúc này hoàn toàn không còn tâm trạng so đo với anh, chỉ một mực nghĩ cho Hạ Ngọc. Mục Hạo Nhiên thấy vậy thì cũng tạm thời đem cái dáng vẻ tùy tiện của mình cất đi.
"Không sao, bị trật khớp tay, hình như bị rạn xương nữa."
Trương Diễm Diễm nghe xong không nói gì mà quay người rời đi. Mục Hạo Nhiên cũng không nói gì thêm, liền đó khoác vai Vu Minh Đức trở về sân bóng thu dọn đồ.
Hạ Ngọc đứng đợi không lâu thì Lục Duy Tùng quay lại, anh cúi người nhìn bàn tay kia của cô, ân cần hỏi.
"Ban nãy kéo cậu mạnh như vậy, tay không bị đau chứ?"
Hạ Ngọc nghe anh nói vậy thì ngước mặt nhìn anh, nhẹ giọng lên tiếng.
"Không sao!"
"Vậy được! Đi thôi!"
Trên đường đi, khóe môi của Hạ Ngọc bỗng dưng cong lên, sau đó chỉ thấy cô đi sát lại cạnh anh hơn, tựa như bàn tay của cả hai có thể chạm nhau bất cứ lúc nào. Khoảng cách ngàn dặm của cả hai dường như cũng đã không còn tồn tại.
......................
Bệnh viện.
"Các cháu nhìn trên màn hình của thể thấy rõ chỗ xương cẳng tay đã bị nứt hoàn toàn, nhưng may mắn là chưa bị gãy. Chú sẽ bó bột lại để cổ tay được cố định hoàn toàn, kết hợp với nghỉ ngơi tầm 1 tháng là không có chuyện gì nữa rồi, tuyệt đối không được chơi thể thao đâu nhé! Bằng không không những không thể bình phục mà có khả năng sẽ để lại di chứng nữa!" - Trong phòng bệnh, bác sĩ xem phim chụp của Hạ Ngọc, ôn tồn nói.
Nói xong thì quay người lấy dụng cụ, giúp Hạ Ngọc cố định tay lại. Xong xuôi, Hạ Ngọc ra quầy thanh toán, hoàn tất thanh toán rồi đi về.
Trên đường về, Hạ Ngọc liên tục nhìn cách tay đang bị bó trắng toát của mình, mặt mày ủ rũ. Lục Duy Tùng thấy Hạ Ngọc cứ liên tục nhìn cánh tay bị thương của mình, mặt mày ủ rũ thì liền hỏi.
"Không thích sao?"
Hạ Ngọc nặng nhọc gật đầu, cô bĩu môi, phụng phịu nhìn anh, ánh mắt hiện rõ vẻ ủy khuất.
"Một chút cũng không thích!"
"Nhưng phải bó thì mới liền được! Chịu khó 1 tháng thôi! Nhé!" - Lục Duy Tùng hiếm khi an ủi người khác, bây giờ lại đột nhiên dịu dàng như vậy khiến Tần quản gia ngồi trước nhất thời không dám tin vào tai mình.
Sắc mặt của Hạ Ngọc vẫn không khá hơn, quay mặt nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh ven đường. Suốt chẳng đường về nhà, vẻ mặt cô cứ xị xuống không vui. Tần quản gia liếc mắt qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt của Hạ Ngọc không tốt thì bèn hỏi.
"Hạ Ngọc không thích bị bó như vậy sao?"
"Vâng ạ, cuộc sống của cháu tràn ngập màu sắc quen rồi, bây giờ chuyển thành đơn sắc lên cháu không quen." - Hạ Ngọc hồn nhiên trả lời.
Tần quản gia bị sự hồn nhiên của cô làm cho phì cười.
"Vì nguyên nhân này sao! Vậy bảo Duy Tùng vẽ lên cho cháu không phải được rồi sao!"
Hạ Ngọc nghe vậy thì bất ngờ nhìn anh, cô quả thực không hề nghĩ tới Lục Duy Tùng lại biết vẽ. Căn bản là nhìn một người nghiêm túc như anh, không ai lại nghĩ anh có hứng thú với mấy loại hình nghệ thuật trìu tượng như mĩ thuật.
"Cậu biết vẽ sao?" - Hạ Ngọc mở to đôi mắt bồ câu sáng như sao trời của mình nhìn anh, vẻ mặt không vui ban nãy cũng đã được thay thế bằng vẻ mong chờ.
"Biết một chút!" - Lục Duy Tùng thấy vậy thì đưa tay xoa xoa mái tóc của cô, gật đầu khẳng định.
"Vậy cậu vẽ cho mình nhé!" - Ánh mắt Hạ Ngọc sáng lên, hí hửng nói. Dứt lời cô còn nở một nụ tươi rói, để lộ ra hai chiếc răng lanh nhọn nhọn tinh ranh, tựa như chú mèo con tinh nghịch.
"Ừm, ăn cơm xong sẽ vẽ cho cậu!" - Lục Duy Tùng đẩy Hạ Ngọc ngồi thẳng dậy, quay mặt ra ngoài cửa sổ, vành tai hửng đỏ.
Tần quản gia thấy vậy thì phản ứng đầu tiên là bất ngờ, rồi dần chuyển thành vui vẻ. Lục Duy Tùng trước nay vẫn luôn đối xử lạnh lùng với mọi người, ngoại trừ người nhà và mấy người bạn thân là nam ra thì ông chưa từng thấy anh đối xử với một cô gái nào như vậy.
......................
Tiếng lá cây xào xạc hai bên đường, ánh đèn neon chiếu xuyên qua tán lá, tạo ra những vết loang lổ trên mặt đường. Phía dưới căn biệt thư được bao bọc bởi hoa hồng và mùi hương dịu nhẹ của nó, Lục Duy Tùng đưa tay ấn chuông cửa, trên lưng còn đeo một chiếc balô cỡ vừa đựng dụng cụ vẽ.
Hạ Ngọc nghe tiếng chuông cửa liền chạy ra, mở cổng, cánh cổng vừa được mở ra, Lục Duy Tùng đã nhìn cô đến ngây người. Bình thường Hạ Ngọc đi học hoặc là búi tóc, hoặc là buộc đuôi ngựa gọn gàng chứ chưa bao giờ thả tóc. Nhưng hiện tại cô lại đang thả tóc, có lẽ do vừa tắm xong lên mái tóc của cô còn vương chút nước trên đó. Cô mặc một bộ đồ ngủ cộc tay in hình mấy bông hoa hướng dương cười tươi nhìn anh. Những sợi tóc được buông thả tùy tiện, ôm gọn lấy không mặt phúng phính của cùng với dáng người thấp bé 1m52 càng khiến cô trông như một đứa trẻ tinh nghịch.
Thấy Lục Duy Tùng ngây người, Hạ Ngọc đánh đu ở cổng, nghiêng đầu nhìn anh, đưa tay huơ huơ trước mặt anh.
"Hế lô! Lục Duy Tùng có đó không!?"
Lục Duy Tùng như bừng tỉnh, anh gạt nhẹ tay cô xuống, hắng giọng "Ừm!" một tiếng.
Hạ Ngọc nhoẻn miệng cười, cô nhảy xuống khỏi cổng rồi kéo anh vào trong.
"Vào trong thôi!"
Lục Duy Tùng gật đầu, Hạ Ngọc đợi anh vào xong thì quay người đóng cổng lại, liền đó, cô đi lên trước dẫn đường.
"Cô, chú!" - Lục Duy Tùng vào nhà, thấy bố mẹ Hạ Ngọc đang ngồi xem TV thì lễ phép chào một tiếng.
"Ah, Duy Tùng đến chơi hả!" - Hạ Thất Vũ quay người, thấy Lục Duy Tùng đứng ở cửa thì niềm nở chào lại.
"Vâng ạ!..." - Lục Duy Tùng định giải thích thêm thì thấy Hạ Thất Vũ phất phất tay, liền đó ông lên tiếng cắt ngang lời nói của cậu.
"Cún Con nói trước với cô chú rồi, cháu lên nhà đi!"
"Vâng ạ?" - Lục Duy Tùng thoáng sững người.
Cún Con là ai!? Ai là Cún Con!? Không lẽ...
Ngay sau đó ý nghĩ của anh liền được xác thực.
"À! Cún Con là biệt danh ở nhà của Hạ Ngọc. Cô chú vẫn quen gọi nó như vậy rồi, cháu đừng để ý nhé!"
Lục Duy Tùng nghe vậy thì vội vàng xua tay.
"Dạ không ạ!"
"Duy Tùng!" - Hạ Ngọc đứng lưng chừng cầu thang, vẫy tay với anh.
Lục Duy Tùng nhìn cô, gật đầu một cái rồi quay lại nói với ông bà Hạ.
"Cháu xin phép ạ!" - Lục Duy Tùng hơi cúi người rồi đi đến cầu thang, theo Hạ Ngọc vào phòng.
"Đừng đóng cửa!" - Lục Duy Tùng thấy Hạ Ngọc định đóng cửa thì bèn nói.
Dù đây là trong nhà Hạ Ngọc, Lục Duy Tùng cũng chẳng thể làm gì mà anh cũng chẳng định làm gì. Chỉ là chuyện này nếu chẳng may có người tấy máy chuyện này ra ngoài thì sẽ gây anh hưởng rất lớn đến danh dự của Hạ Ngọc. Đến lúc đó có giải thích cũng chẳng ai tin.
Hạ Ngọc nghe anh nói vậy thì phì cười.
"Mình cũng không định đóng cửa!" - Thật trùng hợp là cô cũng nghĩ giống anh. Cô chỉ là đang tìm một cái gì đó để chèn cửa lại chứ cũng không định đóng cửa. Người Việt Nam có câu "cẩn trắc vô áy náy" điều này, câu nói này Hạ Ngọc vẫn luôn rất tâm đắc.
"Hành lang có camera có thể quay được phòng mình. Không cần lo sau này khó giải thích." - Hạ Ngọc nói, sau đó đi đến kéo một chiếc ghế khác cho Lục Duy Tùng ngồi.
Lục Duy Tùng nhận lấy ghế, đưa mắt nhìn mái tóc còn hơi ẩm của Hạ Ngọc rồi lên tiếng.
"Cậu sấy tóc trước đi, mình đợi!"
Hạ Ngọc hơi khó hiểu, cô đưa tay sờ lên mái tóc của mình.
"À, ban nãy mình tắm chắc vô tình bị dính nước. Đợi mình chút nhé!" - Hạ Ngọc nói xong quay người vào phòng tắm, ngay sau đó trong phòng tắm liền truyền tới tiếng máy sấy, sau khoảng 10 phút, Hạ Ngọc liền trở ra.
Cô kéo ghế ngồi đến đối diện với Lục Duy Tùng sau đó đặt cánh tay bị thương lên bàn.
"Cậu muốn vẽ hình gì?" - Lục Duy Tùng vừa sắp xếp dụng cụ vẽ, vừa hỏi.
Hạ Ngọc chống cằm lên bàn, nhìn cánh tay của mình một hồi, nghiêm túc suy nghĩ. Lục Duy Tùng cũng không mất kiên nhẫn, để mặc cho Hạ Ngọc thỏa sức suy nghĩ. Qua một hồi lâu, Hạ Ngọc chu chu miệng, tùy tiện nói một câu.
"Không biết nữa, cậu tùy ý vẽ là được!"
"Vậy vẽ chú cún con được không!" - Lục Duy Tùng lên tiếng trêu chọc.
Hạ Ngọc nghe vậy nhất thời sững người, không phải bởi vì thắc mắc tại sao anh lại biết biệt danh của mình mà là bởi vì...một người như Lục Duy Tùng mà cũng biết nói mấy lời trêu chọc á!!
Hạ Ngọc vươn tay đánh nhẹ một cái vào bàn tay của Lục Duy Tùng đang đặt trên bàn. Lục Duy Tùng bị đánh cũng chẳng quan tâm, thậm trí anh còn bị biểu cảm ngây ngốc của Hạ Ngọc chọc cho phì cười. Hạ Ngọc thấy anh như vậy cũng bất giác cười theo.
Qua một lúc sau, Lục Duy Tùng bỗng trở nên nghiêm túc.
"Được rồi! Không đùa cậu nữa!" - Lục Duy Tùng vươn tay xoa mái tóc của Hạ Ngọc.
Không hiểu sao Lục Duy Tùng rất thích chạm vào mái tóc của Hạ Ngọc, từ lần ở cửa hàng tiện lợi, tần xuất anh xoa đầu cô tăng lên rất nhiều. Theo như Lục Duy Tùng cảm nhận thì là do mái tóc của Hạ Ngọc rất đẹp, cảm giác như sờ vào mây vậy, vừa bồng bềnh vừa mềm mại.
Hạ Ngọc bĩu môi, cũng không đẩy tay anh ra. Khi Lục Duy Tùng thu tay về, cô cũng chỉ đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình.
Đầu tiên Lục Duy Tùng cầm lấy bút chì, phác thảo trước bản vẽ trên đó. Lục Duy Tùng bình thường đã rất mê người, nhưng khi tập trung lại càng khiến người ta khó cưỡng lại hơn. Quả nhiên, con người ta đẹp nhất là khi tập trung làm việc mà!
*Cốc...cốc...cốc - Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Ngọc nghe vậy thì ngoảnh đầu lại, Lục Duy Tùng đang vẽ cũng dừng tay lại ngẩng đầu lên nhìn. Là dì Triệu, trên tay dì cầm một đĩa hoa quả với nho, thanh long, ổi, bưởi và cả lê. Tất cả đều được dì Triệu cẩn thận bóc vỏ, cắt gọt thành những miếng vừa miệng.
"Cảm ơn dì!" - Hạ Ngọc đưa tay định nhận lấy thì dì Triệu đã đi đến đạt xuống bàn, bên cạnh còn có hai chiếc dĩa.
"Mấy đứa từ từ ăn nhé! Hết lại bảo gì!"
"Vâng ạ!" - Hạ Ngọc đáp lại.
Suốt cả quá trình, Lục Duy Tùng ngoại trừ việc nói cảm ơn khi dì Triệu mang đồ lên, sau đó lại chuyên tâm vẽ hình không nói thêm gì nữa.
Hạ Ngọc đưa tay kéo địa hoa quả lại gần, cô cầm lấy chiếc dĩa đâm lấy một miếng lê đưa đến bên miệng Lục Duy Tùng. Lục Duy Tùng bị động tác bất ngờ của Hạ Ngọc làm cho giật mình, anh hơi rụt đầu lại nhìn xuống chiếc dĩa, liền đó anh không ngần ngại mà há miệng ngậm lấy.
Hạ Ngọc thu tay về, để chiếc dĩa qua một bên rồi lấy một chiếc dĩa khác ăn. Hạ Ngọc vừa ăn, vừa không quên để ý Lục Duy Tùng, mỗi khi thấy anh ăn xong, Hạ Ngọc lại hỏi anh muốn ăn gì rồi lại đút cho anh mà Lục Duy Tùng cũng không hề khách sáo.
Khung cảnh này khiến người không biết còn tưởng hai người chính là người yêu của nhau. Mỗi một hành động đều rất tự nhiên, hoàn toàn không có đến một chút khách sáo nào.
Qua một hồi lâu, bức tranh cuối cùng cũng được hoàn thành xong. Trong tranh Lục Duy Tùng vẽ một bãi biển với bờ cát vàng óng ánh, màu xanh mát của nước biển cùng những đoá bọt sóng xô bờ, mặt trời chiếu ra những ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt biển, khúc xạ lên những ánh sáng chói mắt. Chính giữa nơi giao giữa bờ cát và nước biển Lục Duy Tùng vẽ một chiếc vỏ ngọc trai đang mở, bên trong là một viên ngọc trai đang phát ra những ánh sáng đẹp mê người. Bên cạnh có hơi trống lên Lục Duy Tùng vẽ thêm một khuôn mặt chipi của một cô gái đang nhoẻn miệng cười và giơ tay chữ V, điểm đặc biệt chính là hai chiếc răng lanh nhọn nhọn tinh ranh, đặc trưng của Hạ Ngọc khi cười.
Bên dưới còn có một dòng chữ được vẽ bằng form bong bóng, mập mập vô cùng ăn khớp với bãi biển xinh đẹp đó.
[Hạ Ngọc _ Mau khỏe lại nhé!] - Là lời chúc của Lục Duy Tùng.