Chương 19: Hiểu lầm
Chào đón buổi sớm hôm nay không còn là những tia nắng dịu dàng ấm ấp xua tan đi màn sương mờ như những ngày trước nữa. Sáng sớm nay, sắc trời có vẻ âm u cùng với màn sương mù dày là dư âm của đêm qua còn xót lại. Thi thoảng còn lại nghe tiếng "lách tách" của nước mưa rơi xuống hiên nhà.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm quản gia liền ra giúp Hạ Ngọc mở cửa và mở cổng, ông nhìn sắc trời rồi lại nhìn cánh tay của Hạ Ngọc lại nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô, ông nhất thời cảm thấy có chút bất tiện.
"Hạ Hạ, cháu thật sự không cần chú đưa đi sao? Lỡ gió to một chút cuốn cháu bay đi luôn thì phải làm sao đây!"
Hạ Ngọc nhìn Lâm quản gia, có chút buồn cười lên tiếng.
"Chú, cháu có phải làm từ bông đâu ạ! Hơn nữa..." - Hạ Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm quản gia, không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.
"Chú định chở cháu đi bằng chiếc xe nào vậy ạ!? Là chiếc Mercedes-AMG G63 hay là Bentley Bentayga S?"
Hạ Ngọc nắm lấy bàn tay của Lâm quản gia khẽ lắc qua lắc lại, ra vẻ nhõng nhẽo.
"Aiya, chú à, cháu thấy tất cả đều không hợp với cháu, vẫn là xe bus hợp hơn!"
Từ lúc ăn cơm tới giờ, Lâm quản gia vẫn luôn đề xuất việc lại xe đưa Hạ Ngọc đi học, bố mẹ và cả dì Triệu cũng rất tán thành ý kiến này. Duy chỉ có Hạ Ngọc là một mực từ chối, có lẽ là do môi trường sống ở Việt Nam đã mài dũa cô trở thành một người giản dị. Cô không thích phô trương thân thế, đồ dùng hàng ngày cũng rất ít khi mua hàng hiệu. Mà chiếc xe bình thường gia đình Hạ Ngọc thường sử dụng là Mercedes-AMG G63 đã là chiếc có giá trị thấp nhất trong gara rồi, vậy lên suy đi tính lại, cô vẫn là không quen.
Lâm quản gia thấy Hạ Ngọc kiên quyết như vậy cũng không còn cách nào khác, đành phải mắt nhắm mắt mở để cô đi, dù sao thì mắt không thấy thì tim không đau mà!
"Aizz~ Chú nói không lại cháu! Cháu đi cẩn thận nghe chưa! Buổi trưa mưa to quá thì gọi chú đến đón!" - Lâm quản gia xua xua tay nói.
"Vâng ạ!" - Hạ Ngọc đưa tay làm hình OK rồi nhí nhảnh chạy ra ngoài.
Vừa ra đến cổng, Hạ Ngọc đã thấy Lục Duy Tùng và Vu Minh Đức đã đợi ở đó từ lúc nào. Cô hơi ngây người một lúc, nhìn hai người rồi mỉm cười đi tới.
"Good morning!" - Vu Minh Đức chạy tới khoác vai Hạ Ngọc, tiện tay che ô cho cô.
Hạ Ngọc hơi cong môi cười, nhìn anh.
"Cậu đụng đau tay mình rồi!"
Vu Minh Đức nghe vậy mỉm cười, còn đang định nói gì đó, thì cổ áo đã bị một bàn tay to nắm lấy, sau đó không nể nang gì mà kéo mạnh ra sau. Lực đạo không hề nhẹ khiến Vu Minh Đức lảo đảo suýt thì ngã bệt xuống đất. Anh vừa quay mặt lại đã bắt gặp ngay ánh mắt lạnh như băng của Lục Duy Tùng bèn giơ tay, nở nụ cười cầu hòa.
"Xin lỗi, xin lỗi mà! Sorry!"
Lục Duy Tùng nghe vậy mới buông tay ở cổ áo anh ra, đi đến cầm lấy chiếc ô trong Hạ Ngọc bật ra giúp cô.
"Cảm ơn!" - Hạ Ngọc đưa tay nhận lấy.
Lục Duy Tùng chỉ gật đầu không nói gì, lặng lẽ đi bên cạnh cô. Vu Minh Đức đứng sau, bĩu môi chỉnh lại cổ áo rồi lại chạy đến chan vào giữa hai người. Vươn tay khoác lên vai của Lục Duy Tùng rồi đẩy anh đi ra xa Hạ Ngọc.
Trên xe bus, Dạ Khả Vân, Trương Diễm Diễm và Kiều Duy Bảo vừa lên xe đã thấy chiếc tay bị băng của Hạ Ngọc. Trương Diễm Diễm và Kiều Duy Bảo đã biết từ trước lên không lo lắng lắm. Trương Diễm Diễm vừa lên xe đã mệt mỏi đi đến ngồi cạnh Hạ Ngọc rồi tựa đầu vào vai cô. Hạ Ngọc thấy Trương Diễm Diễm mệt mỏi cũng không lên tiếng quấy rầy cô.
Trong nhóm ba người, chỉ có Dạ Khả Vân là chưa biết chuyện Hạ Ngọc bị thương nên vừa thấy cánh tay bị bó bột của Hạ Ngọc, cô nước mắt lưng tròng chạy nhanh tới.
"Hạ Hạ ơi, tay cậu bị làm sao vậy?"
Hạ Ngọc thấy Dạ Khả Vân nước mắt lưng tròng, vội đưa tay lau nước mắt cho cô. Trong lòng không khỏi buồn cười, rõ ràng người bị thương là cô mà cô còn không khóc mà Dạ Khả Vân đã mau nước mắt rồi hơn cô rồi. Xem tình hình trước mắt, chắc không thể để cho Dạ Khả Vân biết được sự thật, bằng không....
"Ấy, cậu đừng khóc. Chỉ là vết rạn nhỏ thôi, cỡ 1cm, không nghiêm trọng."
Dạ Khả Vân nghe Hạ Ngọc giải thích, tuy tâm trạng đã được thả lỏng hơn đôi chút nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi.
"Không sao thật không? Sao mà phải bó bột vậy?"
"Bác sĩ nói bó vậy mới lành nhanh được, nếu không sẽ phải chờ rất lâu, mình làm gì có kiên nhẫn đấy đâu chứ!" - Hạ Ngọc biết cô đang lo cho mình lên không hề mất kiên nhẫn mà ngược lại. Cô lại rất bình tĩnh giải thích cho Dạ Khả Vân hiểu.
Dạ Khả Vân nghe vậy rốt cục cũng thả lỏng hoàn toàn. Đột nhiên, có một bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng vươn tới trước mặt cô, trong tay cầm vài tờ khăn giấy.
"Lau nước mắt đi, lem nha lem nhem như con mèo!" - Vu Minh Đức đặt khăn giấy vào tay Dạ Khả Vân, nhìn khuôn mặt lem nhem nước mắt của cô, không nhịn được mà trêu chọc.
"Cảm ơn!" - Dạ Khả Vân nhận lấy ý tốt của Vu Minh Đức, nhưng...
"Mình mới không lem nhem như mèo nhé!" - Dạ Khả Vân cứng rắn phản bác câu nói phía sau của Vu Minh Đức.
"Lêu lêu đồ con mèo!" - Vu Minh Đức lè lưỡi trêu cô.
Dạ Khả Vân lườm anh một cái, cuối cùng không nói thì gì nữa. Cô đưa mắt nhìn lại cánh tay của Hạ Ngọc, đột nhiên trong mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.
"Ấy! Hạ Hạ, mình nhớ là cậu có biết vẽ đâu mà tay lại có hình vẽ đẹp vậy!" - Cô nghiêng đầu nhìn hình vẽ trên tay Hạ Ngọc.
Nụ cười trên mặt Hạ Ngọc bỗng chốc đông cứng lại, cô khẽ đưa mắt liếc qua Lục Duy Tùng, trong khoảnh khắc đột nhiên không biết nên giải thích thế nào mới phải.
"Mình...cái này..."
"À...mình thấy để đơn sắc xấu quá lên mình đã tìm tới một vị họa sĩ, nhờ anh ấy vẽ cho. Các cậu thấy đẹp không!" - Dứt lời, Hạ Ngọc giơ cao cánh tay bị thương, lắc qua lắc lại. Trên khóe miệng cố nặn ra một nụ cười trông tự nhiên nhất có thể.
Nếu như Dạ Khả Vân chú ý một chút, ngay lập tức sẽ nhận ra vẻ mặt gần như hóa đá của Hạ Ngọc. Đáng tiếc, cô còn đang mải ngắm nhìn hình vẽ trên tay Hạ Ngọc, làm gì còn tâm trạng để ý đến biểu cảm của cô.
Dạ Khả Vân ngắm nghía rất lâu, tựa như một người khách đi xem triển lãm tranh vậy. Lại qua một hồi, Dạ Khả Vân bỗng chốc bất ngờ trừng lớn hai mắt như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó hết sức vĩ mô vậy!
"Hạ, cái này không phải vẽ tên cậu sao!"
Hạ Ngọc nhìn biểu cảm của Dạ Khả Vân thì có chút buồn cười, nhớ lại bản thân hôm qua cũng có biểu cảm tương tự, cô khẽ đưa tay che miệng cười. Tuy cô không còn cảm thấy bất ngờ nhưng để hòa với bầu không khí ấy, Hạ Ngọc vẫn vờ như không biết gì.
"Cậu nhìn thế nào ra được vậy!?"
Dạ Khả Vân ngây thơ, nghe vậy thì tỉ mỉ phân tích cho Hạ Ngọc như thể bản thân chính là tác giả của bức tranh này vậy.
"Nè, cậu nhìn xem, tổng quan khung cảnh này vừa nhìn đã biết là mùa Hạ, lại còn thêm viên ngọc trai sáng lấp lánh kia nữa! Quá rõ ràng rồi, đây chẳng phải muốn vẽ Hạ Ngọc sao!"
Hạ Ngọc nghe Dạ Khả Vân phân tích xong thì mở to đôi mắt bồ câu sáng như sao trời của mình Dạ Khả Vân, không ngớt lời khen ngợi.
"Wao! Khả Vân, cậu thông minh thật đấy!"
"Ầy~ Cậu nói như vậy mình thật sự muốn bay lên trời luôn quá!" - Dạ Khả Vân xua xua cánh tay, nháy mắt ra vẻ khiêm tốn.
"Vậy chắc bình thường cậu ngốc lắm nhỉ! Bức tranh nhìn một phát là ra mà cậu phải ngắm lâu tới vậy!" - Vu Minh Đức ngồi gần đó, không nhịn được mà lại lên tiếng trêu chọc.
Dạ Khả Vân nghe vậy thì lại đưa mắt lườm anh, cuối cùng quay phắt mặt đi nói tiếp.
"Không phải là nhìn mình ngốc mà chẳng qua là mình đang cảm thụ nghệ thuật, là cảm thụ cậu hiểu không!"
Vu Minh Đức nghe vậy cũng thật bất lực, anh chỉ cười lắc đầu không nói thêm gì nữa, hay nói đúng hơn là không biết nói thêm gì nữa. Dạ Khả Vân giỏi lắt léo như vậy, cho dù EQ của anh có cao tới cỡ nào thì cũng đành bó tay. Nếu cố chấp muốn đôi co với cô, không khéo anh cũng bị cô làm cho ngốc luôn cũng lên.
Hạ Ngọc nhìn hai người tranh qua cãi lại, không nhịn được mà bật cười để lộ hai chiếc răng lanh nhọn nhọn. Cô quay sang nhìn Trương Diễm Diễm đang tựa đầu trên vai mình, cảm thấy sắc mặt cô ngày một trở lên xanh xao bèn hỏi.
"Cậu không khỏe à?"
Trương Diễm Diễm yếu ớt gật đầu rồi không nói thêm gì nữa. Hạ Ngọc vốn còn định hỏi thêm nhưng chú ý tới hai tay đang ôm chặt bụng của Trương Diễm Diễm thì liền hiểu ra, thấp giọng nói.
"Lát đến trường mà mệt quá thì xuống y tế nghỉ ngơi nhé, đừng gắng sức quá!"
Trương Diễm Diễm không trả lời, nhắm mắt nhíu chặt mày, đôi môi và khuôn mặt ngày càng trở lên tái nhợt. Hạ Ngọc chú ý tới tầng mồ hôi nhẹ trên trán cô thì liền hướng đến chỗ Vu Minh Đức mà nói.
"Minh Đức, cậu còn giấy không?"
Vu Minh Đức đang mải nói chuyện với Lục Duy Tùng và Kiều Duy Bảo, nghe vậy thì quay đầu lại gật đầu, sau đó lấy giấy đưa vào tay Hạ Ngọc. Cô nhận lấy sau đó nhẹ nhàng thấm mồ hôi cho Trương Diễm Diễm.
......................
Đến trường, cơn đau của Trương Diễm Diễm đã có dấu hiệu thuyên giảm. Cô trở về lớp cất balô, ngay sau đó lại cùng Trương Manh Manh ra cổng trường làm nhiệm vụ hằng ngày của mình.
Hôm nay Trương Diễm Diễm tới kì cộng thêm thời tiết mưa dầm khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Trường Hoa Hạ có một quy định được lập ra để tránh tình trạng học sinh lợi dụng thời tiết để lười nhác chính là những ngày mưa vẫn sẽ trực cổng trường, không bỏ xót bất cứ một ngày nào. Nếu có phát sinh tình huống đặc biệt, phụ huynh sẽ báo lại với giáo viên chủ nhiệm để xem xét xử phạt.
Từ sau lần bị hiệu trưởng bắt gặp Trương Manh Manh có những hành vi bao che và không báo cáo, cũng như dung túng cho những học sinh vị phạm quy định, bà đã nghiêm khắc phê bình cô và cả Trương Diễm Diễm. Trương Manh Manh bây giờ đã không còn nhu nhược như trước nữa, không còn dễ dàng bị mấy lời ngon ngọt của các nam sinh khác lấy lòng một cách dễ dàng nữa. Bây giờ đối với bọn họ mà nói, đi cổng trước hay cổng sau cũng đều như nhau cả, tiện cổng nào thì đi cổng đấy thôi.
Cơn mưa không quá lớn, Trương Diễm Diễm ngồi dưới chiếc ô lớn trước cổng, hàng lông mày nhíu chặt lại, vốn tưởng cơn đau đã thuyên giản nhưng không ngờ bây giờ lại bắt đầu kéo đến. Bình thường mỗi lần tới kì cô đều sẽ đau nhưng chưa lần nào đau quằn quại như hôm nay. Những cơn co thắt liên tục kéo đến, khi nó qua đi thì lại là những cơn đau âm ỉ kéo dài, có những lúc co thắt đột ngột khiến cô không chịu được mà nhíu chặt mày, đôi môi cũng bị cô cắn tới thiếu chút bật máu.
Trương Diễm Diễm cứ ngồi cúi gằm người như vậy, cho đến khi phía ngoài cổng vang lên tiếng bước chân dón rén, tựa hồ như muốn lợi dụng lúc Trương Diễm Diễm không để ý mà lẻn vào trong.
Mục Hạo Nhiên cố gắng bước một cách nhẹ nhàng nhất có thể đi qua trước mặt Trương Diễm Diễm. Trương Diễm Diễm đương nhiên biết có người tới nhưng không tài nào ngẩng mặt lên được, chỉ cần cô khẽ cử động nhẹ một cái là ngay lập tức phần bụng dưới sẽ xuất hiện những cơn co thắt dồn dập, đau nhói khiến cô như muốn chết đi.
Mục Hạo Nhiên định nhân cơ hội này lẻn vào nhưng nhận thấy hôm nay Trương Diễm Diễm rất lạ. Bình thường hai người chạm mặt đều là trừng mắt nhìn nhau, vậy mà hôm nay lại không có chút động tĩnh nào, không lẽ...trời sập rồi sao?
Anh quay người bước tới, ngồi xổm trước mặt Trương Diễm Diễm rồi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô. Không nhìn thì thôi, ừa nhìn Mục Hạo Nhiên đã không khỏi giật mình lùi ra sau mấy bước. Khuôn mặt Trương Diễm Diễm tái nhớt, xanh mét như không còn chút máu nào. Mục Hạo Nhiên có chút hoảng sợ, đưa tay lay lay người cô.
"Này! Cô làm sao vậy!"
Trương Diễm Diễm vốn đã đau tới mức không dám cử động, chỉ sợ cử động cơn đau sẽ kéo đến. Ấy vậy mà lại gặp ngay cái tên không hiểu lý lẽ, cứ lay lay cô như lay gấu bông khiến Trương Diễm Diễm có cảm giác những cơn co thắt ngày càng dồn dập, phía bụng dưới cũng ngày càng trở nên đau nhói. Cô cắn chặt răng, yếu ớt gạt tay anh ra, giọng nói cũng không còn chút sức lực nào.
"Đừng có lay tôi!"
Trong lúc đẩy tay anh ra, bàn tay mảnh khảnh của Trương Diễm Diễm vô tình chạm vào cánh tay vững chắc của Mục Hạo Nhiên khiến anh cảm nhận rõ được sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai người. Mục Hạo Nhiên nắm lấy bàn tay của lạnh ngắt của Trương Diễm Diễm, nhất thời cảm thấy vô cùng hoảng loạn, trong đầu mơ hồ hiện lên một suy nghĩ, không phải cô bị bệnh sắp chết đấy chứ!
"Này! Không phải...không phải..." - Mục Hạo Nhiên ấp a ấp úng chưa nói hết câu đã nghe Trương Diễm Diễm đã khẳng định.
"Đúng vậy!"
"Cô...cô thật sự bị viêm ruột thừa sao!?" - Mục Hạo Nhiên thật sự bất ngờ, che miệng nói.
"Tôi!" - Trương Diễm Diễm nghe vậy thì á khẩu. Cô còn tưởng mấy cái kiến thức cơ bản như vậy anh lẽ ra phải biết chứ! Nhưng mà cũng đành vậy, giờ cô làm gì còn sức mà giải thích cho anh hiểu.
Có trời mới biết, đối với Mục Hạo Nhiên mà nói đau bụng cũng chỉ là đau bụng. Anh có có phải người đau đâu mà xác định được vị trí của cơn đau để đưa ra kết luận. Thấy cô ôm bụng, trên trán lấm tấm mồ hôi như vậy anh cũng chỉ biết được cô rất đau, mà nếu đau như vậy ngoại trừ viêm ruột thừa ra thì còn cơn đau nào khác sao!
Mục Hạo Nhiên rốt cục cũng lấy lại được bình tĩnh, anh đưa tay kéo cuốn sổ trong tay vứt qua một bên. Đưa chiếc ô trong tay mình vào tay Trương Diễm Diễm rồi nửa thật nửa đùa nói.
"Cầm chắc, đừng có để mưa làm hỏng tóc tôi!" - Giọng nói của tựa như một mệnh lệnh khiến Trương Diễm Diễm không dám làm trái.
Dứt lời, anh cúi người bế bổng Trương Diễm Diễm vào lòng. Động tác bất ngờ này của anh khiến Trương Diễm Diễm nhất thời ngơ ngác, nhưng cũng chính vì động tác bất ngờ này của anh khiến cho cơn co thắt kéo tới đột ngột. Trương Diễm Diễm vì cơn đau đột ngột kéo tới, nhất thời không kịp chuẩn bị mà đau đơn bấu chặt lấy bả vai của Mục Hạo Nhiên, cố gắng đè nén cơn đau xuống. Mục Hạo Nhiên bị cô bấu đau tới nhíu chặt mày, cũng may anh là người có khả năng chịu đau tốt, nếu đổi lại là người khác, thật không biết có vì bị đau mà ném cô xuống hay không.
Mục Hạo Nhiên cảm nhận được lực tay của cô ngày càng tăng, biết chắc cô đang rất đau nên anh cố gắng đi đến phòng y tế nhanh nhất có thể. Lo lắng trong lòng Trương Diễm Diễm cảm thấy hoảng sợ lên vừa đi anh còn vừa nói luyên thuyên mấy câu nhằm thu hút sự chú ý của cô, giúp cô quên đi cơn đau.
"Sao hả? Thấy tôi ga lăng không!"
Trương Diễm Diễm nghe vậy nhất thời sững người, rất nhanh sau đó, trên khóe miệng cô cong lên một nụ cười nhạt.
"Anh đã ga lăng thì ga lăng tới cùng được không!"
Mục Hạo Nhiên nghe vậy hơi nhướn mày.
"Tôi còn chưa đủ ga lăng sao!?"
"Tôi mỏi cổ!" - Trương Diễm Diễm nằm trong vòng tay của Mục Hạo Nhiên, một tay ôm bụng, một tay cầm ô. Đầu cô không có điểm tựa mà Mục Hạo Nhiên lại đi rất nhanh, đầu cô cứ liên tục lắc lư theo từng bước chân của anh, thật sự rất mỏi.
"Vì cô là bạn của Hạ Ngọc lên tối mới cho cô mượn ngực tôi đấy nhé! Tôi không có dễ dãi đâu!"
"Cảm ơn!" - Trương Diễm Diễm mặc kệ anh nói gì, cô hiện tại sớm đã chẳng còn sức để đôi co với anh nữa rồi.
Toàn thân cô yếu ớt, nằm xụi lơ trong vòng tay vừng chắc của anh. Cách chiếc áo đồng phục mỏng, cô có thể lắng nghe rõ ràng nhịp tim đập mạnh mẽ và cơ ngực rắn chắc phập phồng theo từng nhịp thở của anh. Hai má bỗng dưng hửng đỏ rồi dần lan ra cả khuôn mặt.
"Anh...tại sao lại giúp tôi vậy? Tôi nhớ chúng ta bình thường đâu có ưa nhau lắm đâu?" - Trương Diễm Diễm yếu ớt hỏi.
"Dù tôi bình thường không ưa cô lắm! Nhưng tôi đâu phải loại người thấy chết mà không cứu! Làm việc tốt, tích đức cho con cháu sau này!"
Trương Diễm Diễm nghe vậy, trên khóe môi nhợt nhạt yếu ớt bật ra một nụ cười.
"Anh mới có bao lớn đâu mà đã suy nghĩ sâu xa vậy chứ!"
Mục Hạo Nhiên nghe vậy, khóe môi cũng cong lên nhưng không nói thêm gì nữa. Bởi trước mắt anh đã là phòng y tế, chuyện chấn an tâm lý bệnh nhân anh tự đánh giá mình đã làm rất tốt rồi, phần còn lại cứ để cho cô Chu làm vậy. Dừng trước cửa phòng, anh bế Trương Diễm Diễm bằng một tay sau đó dùng tay còn lại kéo cửa phòng y tế ra.
"Cô Chu, em ấy bị viêm ruột thừa, bây giờ phải làm sao ạ!?"
Mục Hạo Nhiên đặt Trương Diễm Diễm xuống chiếc giường gần đó rồi đứng lùi ra phía sau. Chu Ngọc Lam đang kiểm tra hạn sử dụng của thuốc, nghe vậy bèn bước nhanh tới, đang định kiểm tra thì Trương Diễm Diễm đè tay cô lại, điên cuồng nhảy mắt với cô.
Chu Ngọc Lam ban đầu chưa hiểu lắm nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, trên khuôn mặt đang căng thẳng thoáng chốc hiện lên ý cười.
Mục Hạo Nhiên nhất thời không hiểu tại sao trong tình huống căng thẳng như vậy mà Chu Ngọc Lam vẫn cười được, hàng lông mày nam tính nhíu lại, khó hiểu hỏi.
"Sao...cô lại cười ạ?"
Chu Ngọc Lam đứng dậy đi lấy túi chườm nóng đến cho Trương Diễm Diễm, lên tiếng trêu chọc.
"Rốt cục em đến trường học được bao nhiêu vậy! Em ấy không phải bị viêm ruột thừa mà là tới kì thôi!"
Mục Hạo Nhiên nghe vậy suýt chút té xỉu, anh không khỏi hoài nghi nhân sinh. Vẫn biết con gái đến kì sẽ đau nhưng không nghĩ lại đau tới chết đi sống lại như vậy!
Làm con gái mà cực khổ vậy sao! Xem ra sau này mình phải quan tâm, chăm sóc bạn gái hơn rồi! - Mục Hạo Nhiên âm thầm tự nhủ trong lòng.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Mục Hạo Nhiên ngượng ngùng gãi đầu, cong môi cười trừ rồi ấp úng nói.
"Ha!...Vậy...vậy sao! Vậy nếu em ấy không sao...em đi trước đây!" - Dứt lời, Mục Hạo Nhiên quay người chạy biến mất tăm trước sự ngơ ngác của Trương Diễm Diễm và Chu Ngọc Lam. Sau đó hai người không hẹn mà nhìn nhau bật cười.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm quản gia liền ra giúp Hạ Ngọc mở cửa và mở cổng, ông nhìn sắc trời rồi lại nhìn cánh tay của Hạ Ngọc lại nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô, ông nhất thời cảm thấy có chút bất tiện.
"Hạ Hạ, cháu thật sự không cần chú đưa đi sao? Lỡ gió to một chút cuốn cháu bay đi luôn thì phải làm sao đây!"
Hạ Ngọc nhìn Lâm quản gia, có chút buồn cười lên tiếng.
"Chú, cháu có phải làm từ bông đâu ạ! Hơn nữa..." - Hạ Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm quản gia, không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.
"Chú định chở cháu đi bằng chiếc xe nào vậy ạ!? Là chiếc Mercedes-AMG G63 hay là Bentley Bentayga S?"
Hạ Ngọc nắm lấy bàn tay của Lâm quản gia khẽ lắc qua lắc lại, ra vẻ nhõng nhẽo.
"Aiya, chú à, cháu thấy tất cả đều không hợp với cháu, vẫn là xe bus hợp hơn!"
Từ lúc ăn cơm tới giờ, Lâm quản gia vẫn luôn đề xuất việc lại xe đưa Hạ Ngọc đi học, bố mẹ và cả dì Triệu cũng rất tán thành ý kiến này. Duy chỉ có Hạ Ngọc là một mực từ chối, có lẽ là do môi trường sống ở Việt Nam đã mài dũa cô trở thành một người giản dị. Cô không thích phô trương thân thế, đồ dùng hàng ngày cũng rất ít khi mua hàng hiệu. Mà chiếc xe bình thường gia đình Hạ Ngọc thường sử dụng là Mercedes-AMG G63 đã là chiếc có giá trị thấp nhất trong gara rồi, vậy lên suy đi tính lại, cô vẫn là không quen.
Lâm quản gia thấy Hạ Ngọc kiên quyết như vậy cũng không còn cách nào khác, đành phải mắt nhắm mắt mở để cô đi, dù sao thì mắt không thấy thì tim không đau mà!
"Aizz~ Chú nói không lại cháu! Cháu đi cẩn thận nghe chưa! Buổi trưa mưa to quá thì gọi chú đến đón!" - Lâm quản gia xua xua tay nói.
"Vâng ạ!" - Hạ Ngọc đưa tay làm hình OK rồi nhí nhảnh chạy ra ngoài.
Vừa ra đến cổng, Hạ Ngọc đã thấy Lục Duy Tùng và Vu Minh Đức đã đợi ở đó từ lúc nào. Cô hơi ngây người một lúc, nhìn hai người rồi mỉm cười đi tới.
"Good morning!" - Vu Minh Đức chạy tới khoác vai Hạ Ngọc, tiện tay che ô cho cô.
Hạ Ngọc hơi cong môi cười, nhìn anh.
"Cậu đụng đau tay mình rồi!"
Vu Minh Đức nghe vậy mỉm cười, còn đang định nói gì đó, thì cổ áo đã bị một bàn tay to nắm lấy, sau đó không nể nang gì mà kéo mạnh ra sau. Lực đạo không hề nhẹ khiến Vu Minh Đức lảo đảo suýt thì ngã bệt xuống đất. Anh vừa quay mặt lại đã bắt gặp ngay ánh mắt lạnh như băng của Lục Duy Tùng bèn giơ tay, nở nụ cười cầu hòa.
"Xin lỗi, xin lỗi mà! Sorry!"
Lục Duy Tùng nghe vậy mới buông tay ở cổ áo anh ra, đi đến cầm lấy chiếc ô trong Hạ Ngọc bật ra giúp cô.
"Cảm ơn!" - Hạ Ngọc đưa tay nhận lấy.
Lục Duy Tùng chỉ gật đầu không nói gì, lặng lẽ đi bên cạnh cô. Vu Minh Đức đứng sau, bĩu môi chỉnh lại cổ áo rồi lại chạy đến chan vào giữa hai người. Vươn tay khoác lên vai của Lục Duy Tùng rồi đẩy anh đi ra xa Hạ Ngọc.
Trên xe bus, Dạ Khả Vân, Trương Diễm Diễm và Kiều Duy Bảo vừa lên xe đã thấy chiếc tay bị băng của Hạ Ngọc. Trương Diễm Diễm và Kiều Duy Bảo đã biết từ trước lên không lo lắng lắm. Trương Diễm Diễm vừa lên xe đã mệt mỏi đi đến ngồi cạnh Hạ Ngọc rồi tựa đầu vào vai cô. Hạ Ngọc thấy Trương Diễm Diễm mệt mỏi cũng không lên tiếng quấy rầy cô.
Trong nhóm ba người, chỉ có Dạ Khả Vân là chưa biết chuyện Hạ Ngọc bị thương nên vừa thấy cánh tay bị bó bột của Hạ Ngọc, cô nước mắt lưng tròng chạy nhanh tới.
"Hạ Hạ ơi, tay cậu bị làm sao vậy?"
Hạ Ngọc thấy Dạ Khả Vân nước mắt lưng tròng, vội đưa tay lau nước mắt cho cô. Trong lòng không khỏi buồn cười, rõ ràng người bị thương là cô mà cô còn không khóc mà Dạ Khả Vân đã mau nước mắt rồi hơn cô rồi. Xem tình hình trước mắt, chắc không thể để cho Dạ Khả Vân biết được sự thật, bằng không....
"Ấy, cậu đừng khóc. Chỉ là vết rạn nhỏ thôi, cỡ 1cm, không nghiêm trọng."
Dạ Khả Vân nghe Hạ Ngọc giải thích, tuy tâm trạng đã được thả lỏng hơn đôi chút nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi.
"Không sao thật không? Sao mà phải bó bột vậy?"
"Bác sĩ nói bó vậy mới lành nhanh được, nếu không sẽ phải chờ rất lâu, mình làm gì có kiên nhẫn đấy đâu chứ!" - Hạ Ngọc biết cô đang lo cho mình lên không hề mất kiên nhẫn mà ngược lại. Cô lại rất bình tĩnh giải thích cho Dạ Khả Vân hiểu.
Dạ Khả Vân nghe vậy rốt cục cũng thả lỏng hoàn toàn. Đột nhiên, có một bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng vươn tới trước mặt cô, trong tay cầm vài tờ khăn giấy.
"Lau nước mắt đi, lem nha lem nhem như con mèo!" - Vu Minh Đức đặt khăn giấy vào tay Dạ Khả Vân, nhìn khuôn mặt lem nhem nước mắt của cô, không nhịn được mà trêu chọc.
"Cảm ơn!" - Dạ Khả Vân nhận lấy ý tốt của Vu Minh Đức, nhưng...
"Mình mới không lem nhem như mèo nhé!" - Dạ Khả Vân cứng rắn phản bác câu nói phía sau của Vu Minh Đức.
"Lêu lêu đồ con mèo!" - Vu Minh Đức lè lưỡi trêu cô.
Dạ Khả Vân lườm anh một cái, cuối cùng không nói thì gì nữa. Cô đưa mắt nhìn lại cánh tay của Hạ Ngọc, đột nhiên trong mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.
"Ấy! Hạ Hạ, mình nhớ là cậu có biết vẽ đâu mà tay lại có hình vẽ đẹp vậy!" - Cô nghiêng đầu nhìn hình vẽ trên tay Hạ Ngọc.
Nụ cười trên mặt Hạ Ngọc bỗng chốc đông cứng lại, cô khẽ đưa mắt liếc qua Lục Duy Tùng, trong khoảnh khắc đột nhiên không biết nên giải thích thế nào mới phải.
"Mình...cái này..."
"À...mình thấy để đơn sắc xấu quá lên mình đã tìm tới một vị họa sĩ, nhờ anh ấy vẽ cho. Các cậu thấy đẹp không!" - Dứt lời, Hạ Ngọc giơ cao cánh tay bị thương, lắc qua lắc lại. Trên khóe miệng cố nặn ra một nụ cười trông tự nhiên nhất có thể.
Nếu như Dạ Khả Vân chú ý một chút, ngay lập tức sẽ nhận ra vẻ mặt gần như hóa đá của Hạ Ngọc. Đáng tiếc, cô còn đang mải ngắm nhìn hình vẽ trên tay Hạ Ngọc, làm gì còn tâm trạng để ý đến biểu cảm của cô.
Dạ Khả Vân ngắm nghía rất lâu, tựa như một người khách đi xem triển lãm tranh vậy. Lại qua một hồi, Dạ Khả Vân bỗng chốc bất ngờ trừng lớn hai mắt như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó hết sức vĩ mô vậy!
"Hạ, cái này không phải vẽ tên cậu sao!"
Hạ Ngọc nhìn biểu cảm của Dạ Khả Vân thì có chút buồn cười, nhớ lại bản thân hôm qua cũng có biểu cảm tương tự, cô khẽ đưa tay che miệng cười. Tuy cô không còn cảm thấy bất ngờ nhưng để hòa với bầu không khí ấy, Hạ Ngọc vẫn vờ như không biết gì.
"Cậu nhìn thế nào ra được vậy!?"
Dạ Khả Vân ngây thơ, nghe vậy thì tỉ mỉ phân tích cho Hạ Ngọc như thể bản thân chính là tác giả của bức tranh này vậy.
"Nè, cậu nhìn xem, tổng quan khung cảnh này vừa nhìn đã biết là mùa Hạ, lại còn thêm viên ngọc trai sáng lấp lánh kia nữa! Quá rõ ràng rồi, đây chẳng phải muốn vẽ Hạ Ngọc sao!"
Hạ Ngọc nghe Dạ Khả Vân phân tích xong thì mở to đôi mắt bồ câu sáng như sao trời của mình Dạ Khả Vân, không ngớt lời khen ngợi.
"Wao! Khả Vân, cậu thông minh thật đấy!"
"Ầy~ Cậu nói như vậy mình thật sự muốn bay lên trời luôn quá!" - Dạ Khả Vân xua xua cánh tay, nháy mắt ra vẻ khiêm tốn.
"Vậy chắc bình thường cậu ngốc lắm nhỉ! Bức tranh nhìn một phát là ra mà cậu phải ngắm lâu tới vậy!" - Vu Minh Đức ngồi gần đó, không nhịn được mà lại lên tiếng trêu chọc.
Dạ Khả Vân nghe vậy thì lại đưa mắt lườm anh, cuối cùng quay phắt mặt đi nói tiếp.
"Không phải là nhìn mình ngốc mà chẳng qua là mình đang cảm thụ nghệ thuật, là cảm thụ cậu hiểu không!"
Vu Minh Đức nghe vậy cũng thật bất lực, anh chỉ cười lắc đầu không nói thêm gì nữa, hay nói đúng hơn là không biết nói thêm gì nữa. Dạ Khả Vân giỏi lắt léo như vậy, cho dù EQ của anh có cao tới cỡ nào thì cũng đành bó tay. Nếu cố chấp muốn đôi co với cô, không khéo anh cũng bị cô làm cho ngốc luôn cũng lên.
Hạ Ngọc nhìn hai người tranh qua cãi lại, không nhịn được mà bật cười để lộ hai chiếc răng lanh nhọn nhọn. Cô quay sang nhìn Trương Diễm Diễm đang tựa đầu trên vai mình, cảm thấy sắc mặt cô ngày một trở lên xanh xao bèn hỏi.
"Cậu không khỏe à?"
Trương Diễm Diễm yếu ớt gật đầu rồi không nói thêm gì nữa. Hạ Ngọc vốn còn định hỏi thêm nhưng chú ý tới hai tay đang ôm chặt bụng của Trương Diễm Diễm thì liền hiểu ra, thấp giọng nói.
"Lát đến trường mà mệt quá thì xuống y tế nghỉ ngơi nhé, đừng gắng sức quá!"
Trương Diễm Diễm không trả lời, nhắm mắt nhíu chặt mày, đôi môi và khuôn mặt ngày càng trở lên tái nhợt. Hạ Ngọc chú ý tới tầng mồ hôi nhẹ trên trán cô thì liền hướng đến chỗ Vu Minh Đức mà nói.
"Minh Đức, cậu còn giấy không?"
Vu Minh Đức đang mải nói chuyện với Lục Duy Tùng và Kiều Duy Bảo, nghe vậy thì quay đầu lại gật đầu, sau đó lấy giấy đưa vào tay Hạ Ngọc. Cô nhận lấy sau đó nhẹ nhàng thấm mồ hôi cho Trương Diễm Diễm.
......................
Đến trường, cơn đau của Trương Diễm Diễm đã có dấu hiệu thuyên giảm. Cô trở về lớp cất balô, ngay sau đó lại cùng Trương Manh Manh ra cổng trường làm nhiệm vụ hằng ngày của mình.
Hôm nay Trương Diễm Diễm tới kì cộng thêm thời tiết mưa dầm khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Trường Hoa Hạ có một quy định được lập ra để tránh tình trạng học sinh lợi dụng thời tiết để lười nhác chính là những ngày mưa vẫn sẽ trực cổng trường, không bỏ xót bất cứ một ngày nào. Nếu có phát sinh tình huống đặc biệt, phụ huynh sẽ báo lại với giáo viên chủ nhiệm để xem xét xử phạt.
Từ sau lần bị hiệu trưởng bắt gặp Trương Manh Manh có những hành vi bao che và không báo cáo, cũng như dung túng cho những học sinh vị phạm quy định, bà đã nghiêm khắc phê bình cô và cả Trương Diễm Diễm. Trương Manh Manh bây giờ đã không còn nhu nhược như trước nữa, không còn dễ dàng bị mấy lời ngon ngọt của các nam sinh khác lấy lòng một cách dễ dàng nữa. Bây giờ đối với bọn họ mà nói, đi cổng trước hay cổng sau cũng đều như nhau cả, tiện cổng nào thì đi cổng đấy thôi.
Cơn mưa không quá lớn, Trương Diễm Diễm ngồi dưới chiếc ô lớn trước cổng, hàng lông mày nhíu chặt lại, vốn tưởng cơn đau đã thuyên giản nhưng không ngờ bây giờ lại bắt đầu kéo đến. Bình thường mỗi lần tới kì cô đều sẽ đau nhưng chưa lần nào đau quằn quại như hôm nay. Những cơn co thắt liên tục kéo đến, khi nó qua đi thì lại là những cơn đau âm ỉ kéo dài, có những lúc co thắt đột ngột khiến cô không chịu được mà nhíu chặt mày, đôi môi cũng bị cô cắn tới thiếu chút bật máu.
Trương Diễm Diễm cứ ngồi cúi gằm người như vậy, cho đến khi phía ngoài cổng vang lên tiếng bước chân dón rén, tựa hồ như muốn lợi dụng lúc Trương Diễm Diễm không để ý mà lẻn vào trong.
Mục Hạo Nhiên cố gắng bước một cách nhẹ nhàng nhất có thể đi qua trước mặt Trương Diễm Diễm. Trương Diễm Diễm đương nhiên biết có người tới nhưng không tài nào ngẩng mặt lên được, chỉ cần cô khẽ cử động nhẹ một cái là ngay lập tức phần bụng dưới sẽ xuất hiện những cơn co thắt dồn dập, đau nhói khiến cô như muốn chết đi.
Mục Hạo Nhiên định nhân cơ hội này lẻn vào nhưng nhận thấy hôm nay Trương Diễm Diễm rất lạ. Bình thường hai người chạm mặt đều là trừng mắt nhìn nhau, vậy mà hôm nay lại không có chút động tĩnh nào, không lẽ...trời sập rồi sao?
Anh quay người bước tới, ngồi xổm trước mặt Trương Diễm Diễm rồi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô. Không nhìn thì thôi, ừa nhìn Mục Hạo Nhiên đã không khỏi giật mình lùi ra sau mấy bước. Khuôn mặt Trương Diễm Diễm tái nhớt, xanh mét như không còn chút máu nào. Mục Hạo Nhiên có chút hoảng sợ, đưa tay lay lay người cô.
"Này! Cô làm sao vậy!"
Trương Diễm Diễm vốn đã đau tới mức không dám cử động, chỉ sợ cử động cơn đau sẽ kéo đến. Ấy vậy mà lại gặp ngay cái tên không hiểu lý lẽ, cứ lay lay cô như lay gấu bông khiến Trương Diễm Diễm có cảm giác những cơn co thắt ngày càng dồn dập, phía bụng dưới cũng ngày càng trở nên đau nhói. Cô cắn chặt răng, yếu ớt gạt tay anh ra, giọng nói cũng không còn chút sức lực nào.
"Đừng có lay tôi!"
Trong lúc đẩy tay anh ra, bàn tay mảnh khảnh của Trương Diễm Diễm vô tình chạm vào cánh tay vững chắc của Mục Hạo Nhiên khiến anh cảm nhận rõ được sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai người. Mục Hạo Nhiên nắm lấy bàn tay của lạnh ngắt của Trương Diễm Diễm, nhất thời cảm thấy vô cùng hoảng loạn, trong đầu mơ hồ hiện lên một suy nghĩ, không phải cô bị bệnh sắp chết đấy chứ!
"Này! Không phải...không phải..." - Mục Hạo Nhiên ấp a ấp úng chưa nói hết câu đã nghe Trương Diễm Diễm đã khẳng định.
"Đúng vậy!"
"Cô...cô thật sự bị viêm ruột thừa sao!?" - Mục Hạo Nhiên thật sự bất ngờ, che miệng nói.
"Tôi!" - Trương Diễm Diễm nghe vậy thì á khẩu. Cô còn tưởng mấy cái kiến thức cơ bản như vậy anh lẽ ra phải biết chứ! Nhưng mà cũng đành vậy, giờ cô làm gì còn sức mà giải thích cho anh hiểu.
Có trời mới biết, đối với Mục Hạo Nhiên mà nói đau bụng cũng chỉ là đau bụng. Anh có có phải người đau đâu mà xác định được vị trí của cơn đau để đưa ra kết luận. Thấy cô ôm bụng, trên trán lấm tấm mồ hôi như vậy anh cũng chỉ biết được cô rất đau, mà nếu đau như vậy ngoại trừ viêm ruột thừa ra thì còn cơn đau nào khác sao!
Mục Hạo Nhiên rốt cục cũng lấy lại được bình tĩnh, anh đưa tay kéo cuốn sổ trong tay vứt qua một bên. Đưa chiếc ô trong tay mình vào tay Trương Diễm Diễm rồi nửa thật nửa đùa nói.
"Cầm chắc, đừng có để mưa làm hỏng tóc tôi!" - Giọng nói của tựa như một mệnh lệnh khiến Trương Diễm Diễm không dám làm trái.
Dứt lời, anh cúi người bế bổng Trương Diễm Diễm vào lòng. Động tác bất ngờ này của anh khiến Trương Diễm Diễm nhất thời ngơ ngác, nhưng cũng chính vì động tác bất ngờ này của anh khiến cho cơn co thắt kéo tới đột ngột. Trương Diễm Diễm vì cơn đau đột ngột kéo tới, nhất thời không kịp chuẩn bị mà đau đơn bấu chặt lấy bả vai của Mục Hạo Nhiên, cố gắng đè nén cơn đau xuống. Mục Hạo Nhiên bị cô bấu đau tới nhíu chặt mày, cũng may anh là người có khả năng chịu đau tốt, nếu đổi lại là người khác, thật không biết có vì bị đau mà ném cô xuống hay không.
Mục Hạo Nhiên cảm nhận được lực tay của cô ngày càng tăng, biết chắc cô đang rất đau nên anh cố gắng đi đến phòng y tế nhanh nhất có thể. Lo lắng trong lòng Trương Diễm Diễm cảm thấy hoảng sợ lên vừa đi anh còn vừa nói luyên thuyên mấy câu nhằm thu hút sự chú ý của cô, giúp cô quên đi cơn đau.
"Sao hả? Thấy tôi ga lăng không!"
Trương Diễm Diễm nghe vậy nhất thời sững người, rất nhanh sau đó, trên khóe miệng cô cong lên một nụ cười nhạt.
"Anh đã ga lăng thì ga lăng tới cùng được không!"
Mục Hạo Nhiên nghe vậy hơi nhướn mày.
"Tôi còn chưa đủ ga lăng sao!?"
"Tôi mỏi cổ!" - Trương Diễm Diễm nằm trong vòng tay của Mục Hạo Nhiên, một tay ôm bụng, một tay cầm ô. Đầu cô không có điểm tựa mà Mục Hạo Nhiên lại đi rất nhanh, đầu cô cứ liên tục lắc lư theo từng bước chân của anh, thật sự rất mỏi.
"Vì cô là bạn của Hạ Ngọc lên tối mới cho cô mượn ngực tôi đấy nhé! Tôi không có dễ dãi đâu!"
"Cảm ơn!" - Trương Diễm Diễm mặc kệ anh nói gì, cô hiện tại sớm đã chẳng còn sức để đôi co với anh nữa rồi.
Toàn thân cô yếu ớt, nằm xụi lơ trong vòng tay vừng chắc của anh. Cách chiếc áo đồng phục mỏng, cô có thể lắng nghe rõ ràng nhịp tim đập mạnh mẽ và cơ ngực rắn chắc phập phồng theo từng nhịp thở của anh. Hai má bỗng dưng hửng đỏ rồi dần lan ra cả khuôn mặt.
"Anh...tại sao lại giúp tôi vậy? Tôi nhớ chúng ta bình thường đâu có ưa nhau lắm đâu?" - Trương Diễm Diễm yếu ớt hỏi.
"Dù tôi bình thường không ưa cô lắm! Nhưng tôi đâu phải loại người thấy chết mà không cứu! Làm việc tốt, tích đức cho con cháu sau này!"
Trương Diễm Diễm nghe vậy, trên khóe môi nhợt nhạt yếu ớt bật ra một nụ cười.
"Anh mới có bao lớn đâu mà đã suy nghĩ sâu xa vậy chứ!"
Mục Hạo Nhiên nghe vậy, khóe môi cũng cong lên nhưng không nói thêm gì nữa. Bởi trước mắt anh đã là phòng y tế, chuyện chấn an tâm lý bệnh nhân anh tự đánh giá mình đã làm rất tốt rồi, phần còn lại cứ để cho cô Chu làm vậy. Dừng trước cửa phòng, anh bế Trương Diễm Diễm bằng một tay sau đó dùng tay còn lại kéo cửa phòng y tế ra.
"Cô Chu, em ấy bị viêm ruột thừa, bây giờ phải làm sao ạ!?"
Mục Hạo Nhiên đặt Trương Diễm Diễm xuống chiếc giường gần đó rồi đứng lùi ra phía sau. Chu Ngọc Lam đang kiểm tra hạn sử dụng của thuốc, nghe vậy bèn bước nhanh tới, đang định kiểm tra thì Trương Diễm Diễm đè tay cô lại, điên cuồng nhảy mắt với cô.
Chu Ngọc Lam ban đầu chưa hiểu lắm nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, trên khuôn mặt đang căng thẳng thoáng chốc hiện lên ý cười.
Mục Hạo Nhiên nhất thời không hiểu tại sao trong tình huống căng thẳng như vậy mà Chu Ngọc Lam vẫn cười được, hàng lông mày nam tính nhíu lại, khó hiểu hỏi.
"Sao...cô lại cười ạ?"
Chu Ngọc Lam đứng dậy đi lấy túi chườm nóng đến cho Trương Diễm Diễm, lên tiếng trêu chọc.
"Rốt cục em đến trường học được bao nhiêu vậy! Em ấy không phải bị viêm ruột thừa mà là tới kì thôi!"
Mục Hạo Nhiên nghe vậy suýt chút té xỉu, anh không khỏi hoài nghi nhân sinh. Vẫn biết con gái đến kì sẽ đau nhưng không nghĩ lại đau tới chết đi sống lại như vậy!
Làm con gái mà cực khổ vậy sao! Xem ra sau này mình phải quan tâm, chăm sóc bạn gái hơn rồi! - Mục Hạo Nhiên âm thầm tự nhủ trong lòng.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Mục Hạo Nhiên ngượng ngùng gãi đầu, cong môi cười trừ rồi ấp úng nói.
"Ha!...Vậy...vậy sao! Vậy nếu em ấy không sao...em đi trước đây!" - Dứt lời, Mục Hạo Nhiên quay người chạy biến mất tăm trước sự ngơ ngác của Trương Diễm Diễm và Chu Ngọc Lam. Sau đó hai người không hẹn mà nhìn nhau bật cười.