Chương 40
Tại quán bar của Mặc Thiên.......
- Sao thế vừa mới bị người ta đuổi liền kêu chúng này đến đây à? Cố Hàn ngồi xuống với giọng điệu châm chọc nói
Bạch Thái Lăng im lặng không nói gì liếc nhìn anh bạn mình. Mặc Thiên đi tới cầm trên tay hai ly rượu đặt xuống bàn rồi nói:
- Nói đúng quá không biết trả lời như thế nào à?
- Hai cậu có thôi đi không? Anh lạnh lùng lên tiếng.
- Haizzz! Ai biểu, tớ đã nói rồi có không giữ mất rồi tiếc! Cố Hàn nhâm nhi ly rượu trên tay rồi nói.
Quả thật các bạn của Bạch Thái Lăng nói quá đúng, anh không có lời nào để nói lại.
- Các cậu ngày nào cũng qua nhà cô ấy sao? Bạch Thái Lăng hỏi
- Ừ hứm.....! Cố Hàn nhướng mày nhìn nhìn bạn mình nói
- Sao thế? Bây giờ muốn nối lại tình xưa sao? Mặc Thiên bắt chéo chân hỏi
- Cậu có cách sao? Bạch Thái Lăng nhìn hỏi
- Đương nhiên! Cả hai cậu bạn đều đồng thanh trả lời!
Cố Hàn và Mặc Thiên từ lâu đã biết anh luôn đi tìm kiếm Lục Nhiên và có lẽ như cũng đã biết lỗi của mình, nhưng hai người vẫn không muốn cho Bạch Thái Lăng biết chỗ của Lục Nhiên ở nên cứ để anh tìm.
Bây giờ hai người đã gặp lại, Cố Hàn và Mặc Thiên cứ nghĩ Lục Nhiên sẽ có phản ứng như thế nào đó nhưng không ngờ cô lại lạnh lùng đến mức xem Bạch Thái Lăng như là người vô hình, không quen không biết.
- Cách nào? Giọng nói của anh có chút vui mừng hỏi.
- Ừ thì.....Nghe nói cuối tuần này Lục Nhiên sẽ dẫn con cô ấy lên thành phố chơi! Cố Hàn liếc nhìn biểu cảm của bạn mình
- Hai cậu cứ ngồi đây đi nha! Tôi phải đi làm công chuyện rồi bye! Mặc Thiên đứng dậy rời khỏi nhóm bạn mình như muốn để cho Bạch Thái Lăng tự tìm đường về với vợ cũ.
- Cô ấy lên thành phố chơi sao?
- Uhm.... có lẽ là vậy! Cố Hàn đang nói đột nhiên điện thoại anh vang lên tiếng tin nhắn.
"Ting"
Vẻ mặt ngạo mạn của anh nhìn vào điện thoại phút chốc liền thay đổi sắc mặt
Lung Linh: Biết giờ này là giờ nào rồi không sao còn chưa chịu về hả?
Lung Linh đang ngủ thì cô khát nước nên đứng dậy ra ngoài uống. Nhưng cô lại phát hiện Cố Hàn chưa về liền nhắn.
Cố Hàn bên này thấy vợ mình nhắn vậy liền đứng dậy nói: " Ừ thì chỉ tớ chỉ biết nhiêu đó thôi! Còn nhiêu cậu cứ tự tìm hiểu đi! Bây giờ tôi phải về rồi. "
Cố Hàn vừa đi được mấy bước Bạch Thái Lăng liền hỏi: " Thằng nhóc hồi nãy,.......ba của nó là ai?"
Cố Hàn nghe như vậy, mặc dù biết nhưng anh vẫn muốn bạn mình tự tìm hiểu thì hơn:" Không biết! Cậu tự tìm hiểu đi bye!"
Sau khi Cố Hàn đi rồi anh cũng không ngồi lại lâu mà đứng dậy đi về. Cố Hàn bên này đang lái xe về, ngồi trên xe anh thầm nghĩ:" Cậu nghĩ sao khuôn mặt thằng bé với cậu như hai giọt nước mà còn không nhận ra?"
...****************...
Cuối tuần........
- Mẹ......mẹ ơi dậy đi! Mẹ Nhiên ơi! Dậy đi.. Mới 5 giờ sáng mà Lăng Kiêu đã thức dậy kêu Lục Nhiên rồi.
- Gì thế..... mới sáng sớm sao con đã dậy rồi? Lục Nhiên nữa tỉnh nửa mê hỏi
- Mẹ đã hứa hôm nay sẽ cho Kiêu đi chơi mà! Mẹ dậy đi! Lăng Kiêu vừa nói vừa lay mẹ mình dậy.
Lục Nhiên thực sự không hiểu nổi, thường ngày đi học thì có khi không muốn dậy nhưng đi chơi thì lại nhanh lắm. Lục Nhiên bị thằng nhóc làm phiền nên cũng đành phải thức dậy.
Cô cùng thằng bé vệ sinh cá nhân xong sau đó là đi ra nhà bếp. Lăng Kiêu ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ mẹ mình nấu bữa sáng. Lục Nhiên cũng chỉ nấu mấy món đơn giản rồi đem ra.
..............
Sau khi ăn xong, Lục Nhiên dắt Tiểu Kiêu đi vào phòng và lấy một bộ đồ hợp với thời tiết cho cậu bé. Xong xuôi, Lục Nhiên kêu Tiểu Kiêu ra ghế sofa ngồi chờ, cậu bé cũng ngoan ngoãn nghe theo. Lục Nhiên trong này mở tủ đồ ra, cô lấy cho mình một bộ đồ thoải mái rồi đi vào phòng tắm.
Lục Nhiên và Tiểu Kiêu chuẩn bị xong thì hai mẹ con đi xuống dưới nhà rồi bắt một chiếc taxi để đến khu vui chơi trên thành phố. Ngồi trên xe, có vẻ bác tài xế là một người vui tính nên ngồi trên xe bác và Lục Nhiên nói chuyện rất nhiều.
Khi đến nơi Lục Nhiên đưa tiền cho bác tài rồi cảm ơn sau đó hai mẹ con cùng bước xuống xe. Ngay khu vui chơi Lung Linh, Cố Hàn và mặc Thiên đã đến đó từ trước, Tiêu Kiêu thấy mọi người thì liền chạy tới.
- A.....mẹ Linh! Tiểu Kiêu chạy lại ôm Linh.
- Ừ... chào Tiểu Kiêu của mẹ! Lung Linh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé nói
- Ôm mẹ rồi còn ba thì sao? Cố Hàn không thể chịu được cảnh Tiểu Kiêu chỉ quan tâm Lung Linh.
- Còn chào hai pa pa của con nha! Tiểu Kiêu miệng thì chào nhưng tay vẫn ôm lấy Lung Linh làm mặt ai kia nhìn rất khó coi.
- Hôm nay Cao Tần không đi sao? Lục Nhiên hỏi
- Mấy ngày nay cứ thấy nó buồn mà không biết buồn chuyện gì! Hỏi thì nó không trả lời, hôm qua hỏi nó hôm nay có đi chơi không thì nó bảo mọi người đi đi! Cố Hàn nói
Lục Nhiên hôm nay đi chơi, mặc dù cô mặc đồ giản dị nhưng nhìn rất trẻ trung ah! Áo thun trắng cùng với váy jean dài không quá đầu gối, thêm đôi giày thể thao. Còn tóc thì được búi cao lên nên nếu người ngoài nhìn vào chắc cũng không nghĩ Lục Nhiên đã ngoài 30.
- Lymarie -
Mọi người nếu đọc truyện thấy hay thì cho mình xin một like để mình có thêm động lực nhé!!??
- Sao thế vừa mới bị người ta đuổi liền kêu chúng này đến đây à? Cố Hàn ngồi xuống với giọng điệu châm chọc nói
Bạch Thái Lăng im lặng không nói gì liếc nhìn anh bạn mình. Mặc Thiên đi tới cầm trên tay hai ly rượu đặt xuống bàn rồi nói:
- Nói đúng quá không biết trả lời như thế nào à?
- Hai cậu có thôi đi không? Anh lạnh lùng lên tiếng.
- Haizzz! Ai biểu, tớ đã nói rồi có không giữ mất rồi tiếc! Cố Hàn nhâm nhi ly rượu trên tay rồi nói.
Quả thật các bạn của Bạch Thái Lăng nói quá đúng, anh không có lời nào để nói lại.
- Các cậu ngày nào cũng qua nhà cô ấy sao? Bạch Thái Lăng hỏi
- Ừ hứm.....! Cố Hàn nhướng mày nhìn nhìn bạn mình nói
- Sao thế? Bây giờ muốn nối lại tình xưa sao? Mặc Thiên bắt chéo chân hỏi
- Cậu có cách sao? Bạch Thái Lăng nhìn hỏi
- Đương nhiên! Cả hai cậu bạn đều đồng thanh trả lời!
Cố Hàn và Mặc Thiên từ lâu đã biết anh luôn đi tìm kiếm Lục Nhiên và có lẽ như cũng đã biết lỗi của mình, nhưng hai người vẫn không muốn cho Bạch Thái Lăng biết chỗ của Lục Nhiên ở nên cứ để anh tìm.
Bây giờ hai người đã gặp lại, Cố Hàn và Mặc Thiên cứ nghĩ Lục Nhiên sẽ có phản ứng như thế nào đó nhưng không ngờ cô lại lạnh lùng đến mức xem Bạch Thái Lăng như là người vô hình, không quen không biết.
- Cách nào? Giọng nói của anh có chút vui mừng hỏi.
- Ừ thì.....Nghe nói cuối tuần này Lục Nhiên sẽ dẫn con cô ấy lên thành phố chơi! Cố Hàn liếc nhìn biểu cảm của bạn mình
- Hai cậu cứ ngồi đây đi nha! Tôi phải đi làm công chuyện rồi bye! Mặc Thiên đứng dậy rời khỏi nhóm bạn mình như muốn để cho Bạch Thái Lăng tự tìm đường về với vợ cũ.
- Cô ấy lên thành phố chơi sao?
- Uhm.... có lẽ là vậy! Cố Hàn đang nói đột nhiên điện thoại anh vang lên tiếng tin nhắn.
"Ting"
Vẻ mặt ngạo mạn của anh nhìn vào điện thoại phút chốc liền thay đổi sắc mặt
Lung Linh: Biết giờ này là giờ nào rồi không sao còn chưa chịu về hả?
Lung Linh đang ngủ thì cô khát nước nên đứng dậy ra ngoài uống. Nhưng cô lại phát hiện Cố Hàn chưa về liền nhắn.
Cố Hàn bên này thấy vợ mình nhắn vậy liền đứng dậy nói: " Ừ thì chỉ tớ chỉ biết nhiêu đó thôi! Còn nhiêu cậu cứ tự tìm hiểu đi! Bây giờ tôi phải về rồi. "
Cố Hàn vừa đi được mấy bước Bạch Thái Lăng liền hỏi: " Thằng nhóc hồi nãy,.......ba của nó là ai?"
Cố Hàn nghe như vậy, mặc dù biết nhưng anh vẫn muốn bạn mình tự tìm hiểu thì hơn:" Không biết! Cậu tự tìm hiểu đi bye!"
Sau khi Cố Hàn đi rồi anh cũng không ngồi lại lâu mà đứng dậy đi về. Cố Hàn bên này đang lái xe về, ngồi trên xe anh thầm nghĩ:" Cậu nghĩ sao khuôn mặt thằng bé với cậu như hai giọt nước mà còn không nhận ra?"
...****************...
Cuối tuần........
- Mẹ......mẹ ơi dậy đi! Mẹ Nhiên ơi! Dậy đi.. Mới 5 giờ sáng mà Lăng Kiêu đã thức dậy kêu Lục Nhiên rồi.
- Gì thế..... mới sáng sớm sao con đã dậy rồi? Lục Nhiên nữa tỉnh nửa mê hỏi
- Mẹ đã hứa hôm nay sẽ cho Kiêu đi chơi mà! Mẹ dậy đi! Lăng Kiêu vừa nói vừa lay mẹ mình dậy.
Lục Nhiên thực sự không hiểu nổi, thường ngày đi học thì có khi không muốn dậy nhưng đi chơi thì lại nhanh lắm. Lục Nhiên bị thằng nhóc làm phiền nên cũng đành phải thức dậy.
Cô cùng thằng bé vệ sinh cá nhân xong sau đó là đi ra nhà bếp. Lăng Kiêu ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ mẹ mình nấu bữa sáng. Lục Nhiên cũng chỉ nấu mấy món đơn giản rồi đem ra.
..............
Sau khi ăn xong, Lục Nhiên dắt Tiểu Kiêu đi vào phòng và lấy một bộ đồ hợp với thời tiết cho cậu bé. Xong xuôi, Lục Nhiên kêu Tiểu Kiêu ra ghế sofa ngồi chờ, cậu bé cũng ngoan ngoãn nghe theo. Lục Nhiên trong này mở tủ đồ ra, cô lấy cho mình một bộ đồ thoải mái rồi đi vào phòng tắm.
Lục Nhiên và Tiểu Kiêu chuẩn bị xong thì hai mẹ con đi xuống dưới nhà rồi bắt một chiếc taxi để đến khu vui chơi trên thành phố. Ngồi trên xe, có vẻ bác tài xế là một người vui tính nên ngồi trên xe bác và Lục Nhiên nói chuyện rất nhiều.
Khi đến nơi Lục Nhiên đưa tiền cho bác tài rồi cảm ơn sau đó hai mẹ con cùng bước xuống xe. Ngay khu vui chơi Lung Linh, Cố Hàn và mặc Thiên đã đến đó từ trước, Tiêu Kiêu thấy mọi người thì liền chạy tới.
- A.....mẹ Linh! Tiểu Kiêu chạy lại ôm Linh.
- Ừ... chào Tiểu Kiêu của mẹ! Lung Linh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé nói
- Ôm mẹ rồi còn ba thì sao? Cố Hàn không thể chịu được cảnh Tiểu Kiêu chỉ quan tâm Lung Linh.
- Còn chào hai pa pa của con nha! Tiểu Kiêu miệng thì chào nhưng tay vẫn ôm lấy Lung Linh làm mặt ai kia nhìn rất khó coi.
- Hôm nay Cao Tần không đi sao? Lục Nhiên hỏi
- Mấy ngày nay cứ thấy nó buồn mà không biết buồn chuyện gì! Hỏi thì nó không trả lời, hôm qua hỏi nó hôm nay có đi chơi không thì nó bảo mọi người đi đi! Cố Hàn nói
Lục Nhiên hôm nay đi chơi, mặc dù cô mặc đồ giản dị nhưng nhìn rất trẻ trung ah! Áo thun trắng cùng với váy jean dài không quá đầu gối, thêm đôi giày thể thao. Còn tóc thì được búi cao lên nên nếu người ngoài nhìn vào chắc cũng không nghĩ Lục Nhiên đã ngoài 30.
- Lymarie -
Mọi người nếu đọc truyện thấy hay thì cho mình xin một like để mình có thêm động lực nhé!!??