Chương 3: Tiết Ban Kim
Trong cục điểm tâm Ngự Thiện Phòng, mọi người làm xong điểm tâm liền đứng thành ba hàng. Trần ma ma xem qua từng món, thi thoảng lại cầm lên một khối để thưởng thức, nét mặt vô cảm, nhìn không ra là tốt hay xấu.Đợi sau khi xem qua tất cả điểm tâm, Trần ma ma mới lấy khăn lau tay, trong lúc đó, tầm mắt đảo qua một vòng tất cả mọi người.Đám cung nữ đồng loạt hạ mắt, khẩn trương nín thở.Trần ma ma thu hồi ánh nhìn, chỉ vào ba cái khay trên bàn: “Ba người này, cộng thêm Vưu Uyển, từ nay về sau sẽ ở trong bếp công tác.”Những người còn lại tự nhiên sẽ được cô cô chưởng sự an bài cho công việc khác, chỉ là thiếu đi vài phần thể diện, không tính là có thể nhẹ nhàng thoải mái.Có người vui liền có người buồn. Trong đám cung nữ không được chọn, có vài người tự biết tay nghề kém cỏi, cũng có vài người lại không cho là vậy.Tề Giai Liên Âm trực tiếp đứng ra nói: “Ma ma, điểm tâm của Vưu Uyển không có ở đây, chúng con cũng không biết nàng làm cái gì, hình dáng như thế nào. Sao ma ma lại cho phép nàng làm việc trong bếp? E là khó có thể phục chúng.”Vưu Uyển thấy chiến hỏa bị kéo lên người mình, lại nhìn Tề Giai Liên Âm hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đứng phía trước đội ngũ. Cô nương này dường như cảm thấy hành động của mình lợi hại lắm thì phải, còn dám ưỡn ngực thẳng lưng đối đầu với ma ma kìa!Chậc chậc chậc, thật là to gan! Không biết bị phạt rồi có còn kiêu ngạo được như vậy nữa không? Vưu Uyển thầm nghĩ.Quả nhiên chỉ sau một khắc, Trần ma ma liền nổi giận: “Chống đối ma ma quản sự, coi thường cung quy, ai cho ngươi lá gan này. Đứng về hàng cho ta, tối nay không có phần ăn của ngươi.”Được lắm, Tề Giai Liên Âm đêm nay phải đói bụng rồi.Trần ma ma cũng không muốn giải thích nguyên nhân chọn Vưu Uyển với mọi người. Chỉ thấy canh giờ không sai biệt lắm, cửa cục điểm tâm liền xuất hiện một gương mặt quen thuộc.Lan Tiêu cô nương lại tới nữa rồi. Lần này nàng nâng khay, bên trên phủ vải đỏ, cười tủm tỉm nghênh đón Trần ma ma.Hóa ra là tới đưa ban thưởng của Đức phi nương nương. Trần ma ma vui vẻ tiến lên tạ ơn.Đợi người của Vĩnh Hòa Cung đi xa, Trần ma ma mới rút đi vẻ mừng rỡ trên mặt, lại trở nên nghiêm túc: “Nhìn thấy chưa? Đây là nương nương ban thưởng, có thể thấy tay nghề của Vưu Uyển hợp khẩu vị nương nương. Chuyện nàng về sau làm việc trong bếp, còn ai muốn dị nghị nữa không?”Nào có ai dám hó hé nửa lời? Toàn bộ đều ngậm chặt miệng lại.Vưu Uyển từ đó được giao cho nhiệm vụ mới. Nghe Trần ma ma nói, lần tới tứ bối lặc tới Vĩnh Hòa Cung thỉnh an, Đức phi nương nương vẫn muốn truyền điểm tâm nàng làm.Bản thân Vưu Uyển không cảm thấy gì, nhưng buổi tối khi trở lại gian nhà nghỉ mới ngộ ra dụng ý của Trần ma ma. Hiện trên người nàng đã chói lọi mà che lên cái ô “Đức phi nương nương” rồi.Mấy tiểu cung nữ trước đó chưa từng nói qua một câu với nàng đều tiến tới chào hỏi. Nguyên Thu cũng ở bên cạnh xuýt xoa: “Vưu tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại! Làm điểm tâm vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, còn được nương nương ban thưởng. Muội cũng muốn có được tay nghề như tỷ.”Vưu Uyển chỉ cười mà không nói, bày ra bộ dáng cao thâm khó dò.Kiếp trước nàng chính là thợ làm bánh. Điểm tâm kiểu Trung, kiểu u đều am hiểu. Xem ra đời này sẽ phải quay lại nghề cũ.Từ đó, Vưu Uyển đứng vững tại cục điểm tâm. Ở đây, mỗi ngày chỉ cần chăm chú công tác, Trần ma ma bảo hộ đám tiểu cung nữ các nàng rất nghiêm, cực hiếm khi phải tiếp xúc với người trong lục cung.Đợi qua hai tháng thích ứng, Trần ma ma mới dần dần sai người dẫn các nàng tới cung của các vị nương nương để dâng đồ.Chỉ là Vưu Uyển vẫn luôn bị giữ lại cục điểm tâm, chưa một lần được cử ra ngoài.Hết cách rồi, gương mặt này của náng quá đỗi xuất chúng. Trần ma ma rất sợ sơ sảy một cái, nàng vừa rời khỏi cục điểm tâm sẽ không trở về được nữa.Vưu Uyển cũng rất hài lòng với cuộc sống này. Mỗi ngày ngoại trừ làm chút điểm tâm thì là nô đùa tán gẫu, cũng không có việc gì khác cần hoàn thành. Nàng vốn tưởng được Đức phi giao phó nhiệm vụ thì sẽ phải bận rộn lắm, nhưng rõ ràng là nàng đã đoán sai tần suất tứ gia tới thỉnh an Đức phi.Hai tháng kế tiếp đều không có ai tới truyền lời. Mãi tới trung tuần tháng chín mới có cung nhân từ Vĩnh Hòa Cung tới lấy điểm tâm.Vưu Uyển cẩn thận đưa hộp đồ ăn qua, tới lúc nhận lại, phát hiện sữa đông trà xanh đã được dùng hết, ngoài ra còn ít đi hai khối bánh sữa chín tầng.Món ấy chia làm chín tầng, lớp lang rõ ràng, màu trắng là sữa đông, màu đỏ là thạch hoa hồng. Độ dày mỗi tầng đều đặn, non mềm ngon miệng, nồng nàn hương sữa.Số điểm tâm còn lại đều không được đụng tới.Vưu Uyển lẳng lặng quan sát hộp đồ ăn hai giây, trong lòng thầm nghĩ, khẩu vị của tứ gia đúng là dễ đoán! Thích loại kết cấu trơn mềm như sữa đông này, độ ngọt không quá soi mói, ngọt ba phần hay ngọt bảy phần đều tiếp thu được. Về sau sẽ làm điểm tâm tương tự cho ngài ấy!Vưu Uyển nào biết, sở thích của các hoàng tử a ca sẽ không để cho người ngoài dễ dàng đoán được.Lần đầu nàng làm điểm tâm là vào giữa hè. Lần thứ hay thì vừa hay tứ gia mới phong trần mệt mỏi trở về Tử Cấm Thành từ An Huy, nhất thời không nhịn được mà dùng thêm hai miếng, vậy mới để cho Vưu Uyển dễ dàng nắm bắt được yêu thích của tứ gia.Bước sang tháng mười, rất nhanh là tới Tiết Ban Kim mà ai ai cũng coi trọng. Phủ Nội Vụ và các cung đều vì chuyện này mà đầu tắt mặt tối, ngay cả người rảnh rỗi như Vưu Uyển cũng bị giao cho không ít nhiệm vụ.Nàng phải chế biến các loại điểm tâm vị sữa, so với mấy ngày trước đó thì bận rộn hơn nhiều.Nhưng đúng vào dịp trọng đại này, Vưu Uyển lại có thêm một chuyện phiền lòng.Quỳ thủy của nàng đã tới.