Chương 4
14.
Cố vấn Đỗ như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ quay vòng vòng: “Tôi không có, tôi…”
“Đủ rồi.” Hiệu trưởng hung hăng trợn mắt liếc lão ta một cái.
“Không sao, không sao hết, giáo sư Tần, cụ thể thí nghiệm này rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì dẫn đến tai nạn vậy?”
Cố vấn Đỗ giả và cười làm lành: “Thật ra cái này không khó giải thích, mặc dù giáo sư Tần có địa vị cao nhưng bây giờ quả thực đã xảy ra vấn đề. Nói trắng ra là giáo sư Tần đã lớn tuổi, thi thoảng sơ suất một hai lần cũng dễ hiểu.”
Ông nội của tôi mạnh mẽ vung tay lên: “Để tôi làm thí nghiệm khác.”
Hiệu trưởng ngăn ông nội của tôi lại: “Không được, nhỡ đâu lại bị bỏng bất ngờ thì phải làm sao?”
Ông nội chậm rãi chuẩn bị thí nghiệm: “Phòng bị trước thì sẽ không có nguy hiểm.”
Vẻ mặt điềm tĩnh của ông thực sự khiến tôi khâm phục.
Không nói một lời, tôi lấy dụng cụ bảo hộ rồi xông vào tiền tuyến cùng ông: “Ông nội, đây là thí nghiệm của con, con sẽ ở bên cạnh ông.”
Cố vấn Đỗ hơi do dự.
Tôi quay đầu nhìn lão ta: “Hay là thầy cũng tham gia đi?”
Cố vấn Đỗ đã bị thương một lần, thực sự là lão ta không dám, lão lúng túng lui về phía sau: “Cái này…quá mạo hiểm…”
Hiệu trưởng không khách khí chút nào đẩy lão ta sang một bên: “Không dám lên thì đừng ở đây làm vướng chân! Văn vở mãi có thầy phiền hay không!”
Cố vấn Đỗ lập tức cười nịnh nọt, làm động tác kéo khóa miệng.
Quả nhiên, thí nghiệm lần này cũng xuất hiện vấn đề như cũ.
15.
Sắc mặt cố vấn Đỗ từ từ chuyển tốt hơn, có hơi hả hê nhìn tôi.
Ngay khi họ nghĩ chắc chắn rằng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm thì ông tôi đã lấy máy đo độ ẩm ra.
“Vấn đề trong dự án thí nghiệm lần này là do độ ẩm, trong trình tự thực hiện thí nghiệm đã ghi rất rõ ràng, hôm qua nhiệt độ vô cùng cao, độ ẩm trong phòng chưa đủ cho nên phải dùng máy tạo độ ẩm, nếu quá khô sẽ xảy ra vấn đề này.”
Cố vấn Đỗ cầm máy đo độ ẩm đi xung quanh phòng thí nghiệm: “Giáo sư Tần, tôi biết thầy cưng cháu gái nhưng chỉ có độ ẩm trong phòng mà dẫn đến thí nghiệm phát nổ thì cũng quá là nực cười rồi.”
Đối với việc bị nghi ngờ trình độ học thuật, ông nội tiện tay chỉ vào hiệu trưởng: “Thầy đi lấy máy tạo độ ẩm đến đây.”
Hiệu trưởng vốn cứng nhắc nghiêm túc, trong nháy mắt hóa thành chân lâu la, nhanh chóng cầm máy tạo độ ẩm đến.
Chẳng bao lâu sau, ông nội của tôi tăng độ ẩm lên đến mức quy định.
Mà lần này thí nghiệm thành công không xảy ra bất cứ sự cố gì.
16.
Tôi lặng lẽ giơ ngón tay cái lên đối với ông nội.
Hiệu trưởng thỏa mãn cười cười: “Không ngờ đấy ông bạn, xem ra Tần Ngọc cũng thừa hưởng gen ưu tú của ông rồi.”
Ông nội sờ râu: “Tôi già rồi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau càng mạnh hơn thế hệ trước.”
Cố vấn Đỗ xấu hổ đến đỏ cả mặt: “Tần Ngọc, lần này em không viết sai nhưng chú ý quan trọng trong hạng mục sau này em phải nhấn mạnh rõ ràng, em xem có lẽ lần này do Phương Phương không nhớ kỹ…”
Lúc này không phải lỗi của tôi nên lão ta bắt đầu đổ trách nhiệm lên cho người khác.
“Rõ ràng là cố vấn Đỗ cưỡng ép loại bỏ Tần Ngọc ra khỏi dự án nên mới hại tôi bị bỏng mặt!”
Ngay lúc tôi đang định giúp lão ta nhớ lại thì Phương Phương được chị Nam đỡ vào, trên mặt quấn đầy băng gạc, từ từ bước đến.
Cố vấn Đỗ kinh ngạc nhìn qua: “Sao em lại xuất viện?”
Phương Phương buông tay chị Nam ra, tức giận nhìn chằm chằm vào cố vấn Đỗ: “Lúc làm thí nghiệm tôi đã từng đề cập đến Tần Ngọc đang nghiên cứu độ ẩm chính xác, rất có thể vì độ ẩm chưa đủ nên thí nghiệm mới thất bại, chính thầy đã ép buộc tôi đánh cắp công trình thí nghiệm của Tần Ngọc! Mặt tôi bây giờ là do bị thầy hủy hoại!”
Chị Nam ở bên cạnh phụ họa: “Cố vấn Đỗ khinh người quá đáng, bây giờ tụi em không thể chịu đựng nổi nữa! Hôm nay chúng ta nói rõ ràng ở đây luôn, cố vấn Đỗ không những thiếu chuyên môn mà còn lạm dụng quyền cố vấn, muốn ăn mà không muốn làm.”
Cố vấn Đỗ thấy tình thế không ổn, lập tức chuyển ánh mắt sang hiệu trưởng cầu cứu: “Thầy đừng nghe họ nói bậy, họ đang vu khống tôi.”
Hiệu trưởng gần như tận tâm chỉ bảo với cố vấn Đỗ: “Có vu khống hay không thì trong lòng thầy hiểu rõ.”
Tôi chẳng màng khách sáo nữa: “Cố vấn Đỗ, thầy thân là giáo viên truyền đạo thụ nghiệp thế nhưng lại cướp đoạt thành quả công trình thí nghiệm của sinh viên, làm việc thiên vị, vu hãm sinh viên! Hôm nay là phát nổ làm sinh viên bị thương, còn lần sau thì thế nào? Thầy có đền nổi mạng người không?”
Cố vấn Đỗ xoay người nói với tôi: “Tần Ngọc, lời này của em nói quá nghiêm trọng rồi…”
Nghiêm trọng?
Còn có chuyện nghiêm trọng hơn đấy.
Tôi cười khẩy, lấy một chồng tài liệu dày cộp từ trong balo ra đặt lên bàn, đồng thời lấy điện thoại ấn vào nút phát.
Giọng nói của những sinh viên khác nhau phát ra rõ ràng.
“Tôi là sinh viên tốt nghiệp năm 2011, lúc đó thầy Đỗ đã cướp đi rất nhiều luận văn thí nghiệm xuất sắc của tôi, lúc đầu chúng tôi chia 2:8 sau đó một đồng thầy ấy cũng không trả cho tôi!”
“Tôi là sinh viên khóa 2012, cố vấn Đỗ chính là sự tồn tại kinh khủng nhất trong lớp, thầy ấy nhìn chằm chằm vào tất cả các thí nghiệm của mọi người, chỉ cần có hạng mục nào ổn ổn là thầy ấy cướp hết…”
“Những năm học nghiên cứu sinh là cơn ác mộng của tôi! Tôi chỉ muốn làm thí nghiệm thật tốt nhưng tôi không biết tôi đang cống hiến một phần sức lực của mình hay đang trợ giúp cho sự tà ác phát triển.”
Chậc, tôi đã cảnh báo tên cặn bã này từ lâu rồi, lần trước chỉ là ghi âm, lần này là video chân thực!
Với sự động viên của tôi, các cựu sinh viên biết về sự việc của Phương Phương đều đồng tình cũng nhận thức sâu sắc rằng họ phải đứng lên chống lại kẻ bất lương này.
Nếu không thì sẽ có nhiều gặp phải chuyện bi thảm hơn nữa.
Nghe xong hiệu trưởng nổi giận: “Sinh viên không phải quả bóng để cho thầy đá tới đá lui!”
Cố vấn Đỗ vì để bảo vệ bản thân mà chối đẩy hết tất cả trách nhiệm: “Hiệu trưởng, chuyện này không hề liên quan đến tôi, là do đám sinh viên này quá kiêu căng, hình thành lên thái độ khinh thường nối tiếp cho nên…”
17.
“Vớ vẩn!”
Ông nội của tôi quát lớn: “Sự tồn tại của cậu chính là nỗi nhục của hệ thống giáo dục.”
Cố vấn Đỗ bị dọa đến mức toát hết mồ hôi: “Mấy người đang muốn ép chết tôi đúng không? Tôi cống hiến cho trường không ít đâu!”
Tôi nghiêm nghị hỏi lại: “Cống hiến của thầy chẳng phải là dựa vào sự hi sinh của sinh viên tụi em sao? Thầy cướp đề tên của chúng em, cướp đi biết bao nhiêu cơ hội giao tiếp học thuật với các tiền bối chuyên nghiệp, cướp đi giấc mơ về hóa học của bọn em!”
Lúc này Phương Phương đứng bên cạnh tôi khóc không thành tiếng: “Đúng vậy, cho dù em có học giỏi đến đâu cũng không lọt vào mắt của cố vấn Đỗ, hơi một tí là cố vấn Đỗ phê bình bọn em, còn nói sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ bọn em, càng ngày em càng ghét thí nghiệm, ghét hóa học, ghét cả cuộc sống…”
Nói xong câu này Phương Phương ngã xuống ngất đi.
Chị Nam vội vàng đưa Phương Phương rời khỏi, trước khi đi còn ký thác toàn bộ hy vọng vào tôi.
Ông nội tôi tháo cặp kính gọng đen ra, chắp hai tay sau lưng, mặt mũi nhíu chặt lại: “Ông bạn, tình huống bây giờ ông cũng đã rõ rồi, đây không còn là vấn đề của một dự án thí nghiệm nữa.”
Cố vấn Đỗ hối hận muốn điên lên, tóm lấy tay hiệu trưởng cầu xin: “Thật sự là do tôi nhất thời hồ đồ, bây giờ dù có nói gì cũng không thể bày tỏ hết được sự áy náy trong lòng tôi, xin thầy cho tôi một cơ hội để sửa chữa tất cả…”
“Quá muộn rồi.”
Hiệu trưởng nghiêm khắc lên tiếng, nhanh chóng thành lập đội điều tra để tiến hành công tác điều tra và xác minh.
18.
Sau đó, nhà trường đã ban bố thông báo xử lý, Đỗ Hiếu bị sa thải và phải tiếp nhận các biện pháp xử lý theo pháp luật.
Những hạng mục bị cố vấn Đỗ cướp đi trong mấy năm nay đều được trả lại cho chủ nhân thật sự, và họ cũng được hưởng một sự an ủi nhất định.
Trong hai năm tiếp theo không còn cố vấn Đỗ nữa, tôi dốc lòng nghiên cứu học thuật, cũng may mắn được tham gia vài dự án cấp quốc gia, theo sự chỉ bảo của ông nội mà tiến lên phấn đấu, cống hiến sức lực cho đất nước.
Vào năm chúng tôi tốt nghiệp, tôi và chị Nam, Phương Phương cùng các thành viên trong nhóm khác đã tổ chức đi du lịch tốt nghiệp với nhau.
Buổi chiều nóng bức ở bờ biển, ánh nắng vàng óng bao trùm khắp nơi, tôi nằm trên bờ cát cùng bọn họ, cùng nhau ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm.
Phương Phương nắm chặt lấy tay tôi: “Tần Ngọc, may là có cậu giúp tớ tìm bác sĩ thẩm mỹ chuyên nghiệp, vết sẹo trên mặt tớ đã tốt lên rất nhiều rồi, kiểu gì tớ cũng sẽ xinh đẹp như xưa thôi. Chỉ là chi phí thẩm mỹ cậu cho tớ mượn chắc chắn tớ sẽ tìm cách trả lại cho cậu.”
Chị Nam choàng tay qua ôm vai tôi, ngâm nga một câu hát: “Bầu trời vùng giải phóng trong xanh…”
Sau vụ việc đó, Phương Phương quyết tâm trở thành giáo viên dạy hóa, còn ước mơ trở thành nhà hóa học của chị Nam đã thay đổi, chị ấy chuyển nghề sang làm trong một công ty truyền thông để tăng cường các kênh đưa tin về những bất công trong cuộc sống.
Tôi tin ước mơ không hề khó, chỉ cần chúng ta đủ dũng cảm để theo đuổi nó.
Một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành những người theo đuổi ánh sáng, những con người tỏa sáng lấp lánh.
Hết.
Cố vấn Đỗ như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ quay vòng vòng: “Tôi không có, tôi…”
“Đủ rồi.” Hiệu trưởng hung hăng trợn mắt liếc lão ta một cái.
“Không sao, không sao hết, giáo sư Tần, cụ thể thí nghiệm này rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì dẫn đến tai nạn vậy?”
Cố vấn Đỗ giả và cười làm lành: “Thật ra cái này không khó giải thích, mặc dù giáo sư Tần có địa vị cao nhưng bây giờ quả thực đã xảy ra vấn đề. Nói trắng ra là giáo sư Tần đã lớn tuổi, thi thoảng sơ suất một hai lần cũng dễ hiểu.”
Ông nội của tôi mạnh mẽ vung tay lên: “Để tôi làm thí nghiệm khác.”
Hiệu trưởng ngăn ông nội của tôi lại: “Không được, nhỡ đâu lại bị bỏng bất ngờ thì phải làm sao?”
Ông nội chậm rãi chuẩn bị thí nghiệm: “Phòng bị trước thì sẽ không có nguy hiểm.”
Vẻ mặt điềm tĩnh của ông thực sự khiến tôi khâm phục.
Không nói một lời, tôi lấy dụng cụ bảo hộ rồi xông vào tiền tuyến cùng ông: “Ông nội, đây là thí nghiệm của con, con sẽ ở bên cạnh ông.”
Cố vấn Đỗ hơi do dự.
Tôi quay đầu nhìn lão ta: “Hay là thầy cũng tham gia đi?”
Cố vấn Đỗ đã bị thương một lần, thực sự là lão ta không dám, lão lúng túng lui về phía sau: “Cái này…quá mạo hiểm…”
Hiệu trưởng không khách khí chút nào đẩy lão ta sang một bên: “Không dám lên thì đừng ở đây làm vướng chân! Văn vở mãi có thầy phiền hay không!”
Cố vấn Đỗ lập tức cười nịnh nọt, làm động tác kéo khóa miệng.
Quả nhiên, thí nghiệm lần này cũng xuất hiện vấn đề như cũ.
15.
Sắc mặt cố vấn Đỗ từ từ chuyển tốt hơn, có hơi hả hê nhìn tôi.
Ngay khi họ nghĩ chắc chắn rằng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm thì ông tôi đã lấy máy đo độ ẩm ra.
“Vấn đề trong dự án thí nghiệm lần này là do độ ẩm, trong trình tự thực hiện thí nghiệm đã ghi rất rõ ràng, hôm qua nhiệt độ vô cùng cao, độ ẩm trong phòng chưa đủ cho nên phải dùng máy tạo độ ẩm, nếu quá khô sẽ xảy ra vấn đề này.”
Cố vấn Đỗ cầm máy đo độ ẩm đi xung quanh phòng thí nghiệm: “Giáo sư Tần, tôi biết thầy cưng cháu gái nhưng chỉ có độ ẩm trong phòng mà dẫn đến thí nghiệm phát nổ thì cũng quá là nực cười rồi.”
Đối với việc bị nghi ngờ trình độ học thuật, ông nội tiện tay chỉ vào hiệu trưởng: “Thầy đi lấy máy tạo độ ẩm đến đây.”
Hiệu trưởng vốn cứng nhắc nghiêm túc, trong nháy mắt hóa thành chân lâu la, nhanh chóng cầm máy tạo độ ẩm đến.
Chẳng bao lâu sau, ông nội của tôi tăng độ ẩm lên đến mức quy định.
Mà lần này thí nghiệm thành công không xảy ra bất cứ sự cố gì.
16.
Tôi lặng lẽ giơ ngón tay cái lên đối với ông nội.
Hiệu trưởng thỏa mãn cười cười: “Không ngờ đấy ông bạn, xem ra Tần Ngọc cũng thừa hưởng gen ưu tú của ông rồi.”
Ông nội sờ râu: “Tôi già rồi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau càng mạnh hơn thế hệ trước.”
Cố vấn Đỗ xấu hổ đến đỏ cả mặt: “Tần Ngọc, lần này em không viết sai nhưng chú ý quan trọng trong hạng mục sau này em phải nhấn mạnh rõ ràng, em xem có lẽ lần này do Phương Phương không nhớ kỹ…”
Lúc này không phải lỗi của tôi nên lão ta bắt đầu đổ trách nhiệm lên cho người khác.
“Rõ ràng là cố vấn Đỗ cưỡng ép loại bỏ Tần Ngọc ra khỏi dự án nên mới hại tôi bị bỏng mặt!”
Ngay lúc tôi đang định giúp lão ta nhớ lại thì Phương Phương được chị Nam đỡ vào, trên mặt quấn đầy băng gạc, từ từ bước đến.
Cố vấn Đỗ kinh ngạc nhìn qua: “Sao em lại xuất viện?”
Phương Phương buông tay chị Nam ra, tức giận nhìn chằm chằm vào cố vấn Đỗ: “Lúc làm thí nghiệm tôi đã từng đề cập đến Tần Ngọc đang nghiên cứu độ ẩm chính xác, rất có thể vì độ ẩm chưa đủ nên thí nghiệm mới thất bại, chính thầy đã ép buộc tôi đánh cắp công trình thí nghiệm của Tần Ngọc! Mặt tôi bây giờ là do bị thầy hủy hoại!”
Chị Nam ở bên cạnh phụ họa: “Cố vấn Đỗ khinh người quá đáng, bây giờ tụi em không thể chịu đựng nổi nữa! Hôm nay chúng ta nói rõ ràng ở đây luôn, cố vấn Đỗ không những thiếu chuyên môn mà còn lạm dụng quyền cố vấn, muốn ăn mà không muốn làm.”
Cố vấn Đỗ thấy tình thế không ổn, lập tức chuyển ánh mắt sang hiệu trưởng cầu cứu: “Thầy đừng nghe họ nói bậy, họ đang vu khống tôi.”
Hiệu trưởng gần như tận tâm chỉ bảo với cố vấn Đỗ: “Có vu khống hay không thì trong lòng thầy hiểu rõ.”
Tôi chẳng màng khách sáo nữa: “Cố vấn Đỗ, thầy thân là giáo viên truyền đạo thụ nghiệp thế nhưng lại cướp đoạt thành quả công trình thí nghiệm của sinh viên, làm việc thiên vị, vu hãm sinh viên! Hôm nay là phát nổ làm sinh viên bị thương, còn lần sau thì thế nào? Thầy có đền nổi mạng người không?”
Cố vấn Đỗ xoay người nói với tôi: “Tần Ngọc, lời này của em nói quá nghiêm trọng rồi…”
Nghiêm trọng?
Còn có chuyện nghiêm trọng hơn đấy.
Tôi cười khẩy, lấy một chồng tài liệu dày cộp từ trong balo ra đặt lên bàn, đồng thời lấy điện thoại ấn vào nút phát.
Giọng nói của những sinh viên khác nhau phát ra rõ ràng.
“Tôi là sinh viên tốt nghiệp năm 2011, lúc đó thầy Đỗ đã cướp đi rất nhiều luận văn thí nghiệm xuất sắc của tôi, lúc đầu chúng tôi chia 2:8 sau đó một đồng thầy ấy cũng không trả cho tôi!”
“Tôi là sinh viên khóa 2012, cố vấn Đỗ chính là sự tồn tại kinh khủng nhất trong lớp, thầy ấy nhìn chằm chằm vào tất cả các thí nghiệm của mọi người, chỉ cần có hạng mục nào ổn ổn là thầy ấy cướp hết…”
“Những năm học nghiên cứu sinh là cơn ác mộng của tôi! Tôi chỉ muốn làm thí nghiệm thật tốt nhưng tôi không biết tôi đang cống hiến một phần sức lực của mình hay đang trợ giúp cho sự tà ác phát triển.”
Chậc, tôi đã cảnh báo tên cặn bã này từ lâu rồi, lần trước chỉ là ghi âm, lần này là video chân thực!
Với sự động viên của tôi, các cựu sinh viên biết về sự việc của Phương Phương đều đồng tình cũng nhận thức sâu sắc rằng họ phải đứng lên chống lại kẻ bất lương này.
Nếu không thì sẽ có nhiều gặp phải chuyện bi thảm hơn nữa.
Nghe xong hiệu trưởng nổi giận: “Sinh viên không phải quả bóng để cho thầy đá tới đá lui!”
Cố vấn Đỗ vì để bảo vệ bản thân mà chối đẩy hết tất cả trách nhiệm: “Hiệu trưởng, chuyện này không hề liên quan đến tôi, là do đám sinh viên này quá kiêu căng, hình thành lên thái độ khinh thường nối tiếp cho nên…”
17.
“Vớ vẩn!”
Ông nội của tôi quát lớn: “Sự tồn tại của cậu chính là nỗi nhục của hệ thống giáo dục.”
Cố vấn Đỗ bị dọa đến mức toát hết mồ hôi: “Mấy người đang muốn ép chết tôi đúng không? Tôi cống hiến cho trường không ít đâu!”
Tôi nghiêm nghị hỏi lại: “Cống hiến của thầy chẳng phải là dựa vào sự hi sinh của sinh viên tụi em sao? Thầy cướp đề tên của chúng em, cướp đi biết bao nhiêu cơ hội giao tiếp học thuật với các tiền bối chuyên nghiệp, cướp đi giấc mơ về hóa học của bọn em!”
Lúc này Phương Phương đứng bên cạnh tôi khóc không thành tiếng: “Đúng vậy, cho dù em có học giỏi đến đâu cũng không lọt vào mắt của cố vấn Đỗ, hơi một tí là cố vấn Đỗ phê bình bọn em, còn nói sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ bọn em, càng ngày em càng ghét thí nghiệm, ghét hóa học, ghét cả cuộc sống…”
Nói xong câu này Phương Phương ngã xuống ngất đi.
Chị Nam vội vàng đưa Phương Phương rời khỏi, trước khi đi còn ký thác toàn bộ hy vọng vào tôi.
Ông nội tôi tháo cặp kính gọng đen ra, chắp hai tay sau lưng, mặt mũi nhíu chặt lại: “Ông bạn, tình huống bây giờ ông cũng đã rõ rồi, đây không còn là vấn đề của một dự án thí nghiệm nữa.”
Cố vấn Đỗ hối hận muốn điên lên, tóm lấy tay hiệu trưởng cầu xin: “Thật sự là do tôi nhất thời hồ đồ, bây giờ dù có nói gì cũng không thể bày tỏ hết được sự áy náy trong lòng tôi, xin thầy cho tôi một cơ hội để sửa chữa tất cả…”
“Quá muộn rồi.”
Hiệu trưởng nghiêm khắc lên tiếng, nhanh chóng thành lập đội điều tra để tiến hành công tác điều tra và xác minh.
18.
Sau đó, nhà trường đã ban bố thông báo xử lý, Đỗ Hiếu bị sa thải và phải tiếp nhận các biện pháp xử lý theo pháp luật.
Những hạng mục bị cố vấn Đỗ cướp đi trong mấy năm nay đều được trả lại cho chủ nhân thật sự, và họ cũng được hưởng một sự an ủi nhất định.
Trong hai năm tiếp theo không còn cố vấn Đỗ nữa, tôi dốc lòng nghiên cứu học thuật, cũng may mắn được tham gia vài dự án cấp quốc gia, theo sự chỉ bảo của ông nội mà tiến lên phấn đấu, cống hiến sức lực cho đất nước.
Vào năm chúng tôi tốt nghiệp, tôi và chị Nam, Phương Phương cùng các thành viên trong nhóm khác đã tổ chức đi du lịch tốt nghiệp với nhau.
Buổi chiều nóng bức ở bờ biển, ánh nắng vàng óng bao trùm khắp nơi, tôi nằm trên bờ cát cùng bọn họ, cùng nhau ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm.
Phương Phương nắm chặt lấy tay tôi: “Tần Ngọc, may là có cậu giúp tớ tìm bác sĩ thẩm mỹ chuyên nghiệp, vết sẹo trên mặt tớ đã tốt lên rất nhiều rồi, kiểu gì tớ cũng sẽ xinh đẹp như xưa thôi. Chỉ là chi phí thẩm mỹ cậu cho tớ mượn chắc chắn tớ sẽ tìm cách trả lại cho cậu.”
Chị Nam choàng tay qua ôm vai tôi, ngâm nga một câu hát: “Bầu trời vùng giải phóng trong xanh…”
Sau vụ việc đó, Phương Phương quyết tâm trở thành giáo viên dạy hóa, còn ước mơ trở thành nhà hóa học của chị Nam đã thay đổi, chị ấy chuyển nghề sang làm trong một công ty truyền thông để tăng cường các kênh đưa tin về những bất công trong cuộc sống.
Tôi tin ước mơ không hề khó, chỉ cần chúng ta đủ dũng cảm để theo đuổi nó.
Một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành những người theo đuổi ánh sáng, những con người tỏa sáng lấp lánh.
Hết.