Chương 12 : Vây giết
Hoàng thành Đại Yến!
Sau khi Đại Yến lập quốc tám trăm năm, nơi đây đã thành trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa của toàn bộ Yến quốc. Lái buôn từ nam tới bắc lui tới không ngừng, đứng trên đỉnh hoàng thành nhìn xuống có thể thấy một cảnh tượng yên hòa thịnh thế. Tạ Diễn đứng trên đỉnh đệ nhất minh tháp của kinh thành - 'Huyền Minh tháp', nhìn xuống dòng người lui tới, cảm thấy tiếng huyên náo của đám người đặc biệt xa xôi với hắn. Bước đi một bước, thì không bao giờ có thể quay đầu lại, từ giây phút hắn bắt đầu ngưng tụ ra chân nguyên thì nhân sinh của hắn đã không giống với những người phía dưới.
Bỏ chiếc nón xuống, phía dưới lộ ra một gương mặt tái nhợt.
"Lần trước tới nơi này đã là chuyện của bốn năm trước."
Tạ Diễn bỗng buồn một cách vô cớ.
Hắn sinh ra ở Hầu phủ, nhưng thời gian ở Hầu phủ cũng không dài, so ra cùng với Huyết Kiếm Khách ở kinh thành còn quen thuộc hơn, mỗi lần đến đây, hắn đều nhớ lại quá trình năm đó bái sư học nghệ. Mười năm gian khổ, luyện thành một thân bản lĩnh. Nếu không có một thân công phu này, hắn đã sớm bị những danh bổ kinh thành bắt được, kết quả hiện tại giống như đám người trước khi được hắn cứu viện, thân hãm nhà tù, sinh tử không tự nắm giữ trong tay.
Năm xưa, Huyền Minh tháp chính là nơi hắn luyện khinh công, khi đó Huyết Kiếm Khách dạy phương pháp cơ bản vận hành khinh công cho hắn xong liền vứt hắn từ trên đỉnh tháp xuống.
Phương pháp tu hành tàn khốc giống như chim ưng tập bay.
Nhiều lần suýt chút nữa Tạ Diễn bị ném chết, nhưng may mắn hắn kiên trì luyện thành một thân kinh công tuyệt đỉnh.
"Không biết sư tôn còn ở đó hay không."
Tạ Diễn thu hồi suy nghĩ, một lần nữa đội nón, nhẹ nhàng nhảy lên, cả người nhẹ như lông vũ, mượn lực lao về phía xa.
...
Đường phố phồn hoa.
Tạ Diễn một thân áo đen cũng trở nên bình thường trong đó, trên đường có rất nhiều người mặc y phục như hắn, thậm chí có một số người dùng mặt nạ kinh kịch che đi tướng mạo của mình. Đối với những người này, người bán hàng rong trong kinh thành không có y kiến gì, loại người này đều kiếm sống trong bóng tối, có trộm mộ, ám sát, còn có tất cả đại cơ cấu ám tử (nằm vùng), tóm lại thiên kì bách quái, cái gì cũng có.
"Mười lượng bạc, hơn một chút cũng không được."
"Mười lượng? Không được, không được, quá ít, lão bà nhà ta sẽ đánh ta."
Bên đường, một lão nông chất phác bày hàng vỉa hè, vây quanh ở trước là không ít người.
Tạ Diễn tùy ý liếc qua, trong mắt thoáng hiện nét nghi ngờ.
"Chân nguyên lực?"
Trong cái tượng phật mà thiếu niên kia đang trả giá ẩn giấu một tia chân nguyên nhẹ nhàng chấn động. Trước kia, khi Tạ Diễn là công tử Hầu phủ, thu thập không ít loại đồ vật như này, để có thể thành công tìm được manh mối tu tiên, ngưng tụ chân nguyên lực, đồ vật trên có tác dụng rất lớn.
Nghĩ tới đây, Tạ Diễn vô ý thức lại gần.
"Với loại đồ thủ công rách nát này, người còn không biết xấu hổ hô một ngàn lượng?" Thiếu niên gầy lớn tiếng kêu lên.
Lão nông chất phác dường như cũng cảm giác mình chào giá có chút khác thường, chỉ là nghẹn ở cổ, cả buổi không nói nên lời.
"Tối đa mười ba lượng." Thiếu niên gầy hung hăng trả giá.
Một ngàn lượng trả xuống mười ba lượng, có thể thấy thiếu niên gầy này thường xuyên làm loại chuyện này, cũng nhằm chuẩn vào loại người chất phác như lão nông dễ bắt nạt.
"Đưa đồ vật đó cho ta xem thử, nếu phù hợp, ta cho ngươi một ngàn lượng."
Tạ Diễn thấp giọng nói.
"Huynh đệ, ngươi có chút không hợp quy củ."
Sắc mặt thiếu niên gầy có chút bất thiện nhìn Tạ Diễn.
Tạ Diễn lơ đễnh, chỉ chú ý tới lão nông chất phác đối diện.
"Bên trong, bên trong! Công tử, kỳ thực không cần một ngàn lượng, tám trăm lượng là được." Lão nông chất phác liên tục gật đầu.
Ánh mắt Tạ Diễn lóe lên, đưa tay bắt lấy tượng Phật bằng gỗ.
Đột nhiên, trước mắt tối sầm lại.
Hưu! !
Ngay khi tay Tạ Diễn sắp chạm đến tượng Phật, thiếu niên gầy tầm thường kia đột nhiên xuất thủ, một luồng tia sáng u lãnh lóe lên, chủy thủ đâm thẳng vào chỗ hiểm trên người Tạ Diễn.
Chủy thủ!
Ngắn một tấc hiểm một tấc.
Thiếu niên gầy chắc chắn không phải lái buôn mà là một sát thủ ẩn dấu cực tốt.
Khí tức rét lạnh lập tức muốn chạm đến cổ họng Tạ Diễn, trong mắt thiếu niên gầy hiện lên vẻ đắc ý. Trong chớp mắt, Tạ Diễn thực hiện một động tác không tưởng, hắn không để ý đến công kích của thiếu niên, một tay chộp lên tượng Phật, đem đồ vật này đoạt đi.
Đinh!
Chủy thủ đâm vào cổ họng nhưng cảnh tượng máu tươi phun ra như trong tưởng tượng không xuất hiện, mà lại phát ra thanh âm của sắt thép va chạm.
"Ngũ pháp Kim Thân đại thành? Không thể nào, ngay cả Ngô đại sư cũng không luyện đến cấp độ này!"
Thiếu niên gầy rống giận rút lui, canh tay trái rủ xuống một bên, hiển nhiên là bị lực phản chấn phế bỏ.
"Người của triều đình sao?"
Tạ Diễn trở tay thu tượng Phật, liếc mắt nhìn thiếu niên gầy bị hắn đẩy lui, chuẩn bị rời đi.
Ở nơi quan trọng như kinh thành, một khi bị vây khốn, muốn thoát thân rất khó khăn.
Hi duật duật!
Một cỗ xe ngựa hoa lệ xuất hiện ở cuối ngã tư đường, đột nhiên dừng lại, tuấn mã không ngừng phun ra khí trắng, hiển nhiên là một đường chạy vội đến đây.
Mí mắt Tạ Diễn giật giật, mạnh mẽ nhảy lên, cách không đánh một chưởng tới chiếc xe ngựa.
Oanh!
Cả chiếc xe lập tức nổ tung, đường phố đang huyên nào lập tức trở nên yên tĩnh, sát khí lạnh như băng tập trung ở con phố.
"Nghịch tặc Tạ Diễn, tàn sát cung phụng triều đình, cướp xe tù, giải thoát hai mươi tên trọng phạm của triều đình, tội ác tày trời, theo luật của Đại Yến, đem đi lăng trì xử tử!" Trước đó còn là một lái buôn trung thực giờ phút này đã biến thành một gã tay sai triều đình có gương mặt dữ tợn.
Nhìn bốn phía xung quanh, Tạ Diễn phát hiện tất cả con đường đều bị phong tỏa, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, vây kín tất cả đường lui của hắn.
"Không thể tưởng tượng được động tác của triều đình Đại Yến lại nhanh như vậy, đều do ta sơ sót."
Tạ Diễn nhíu mày.
"Không tuân pháp trị, kỳ tội nên trảm!" Lão nông chất phác cầm cái cuốc bên người, một tay co lại, rút ra một thành trường kiếm mảnh như tơ.
"A!"
Tạ Diễn khẽ cười một tiếng, cái gọi là pháp trị cũng chỉ là quy định mà kẻ mạnh lấy cớ để ức hiếp kẻ yếu, bằng không, sao triều đình lại không đi bắt hai huynh đệ khác của hắn? Rất rõ ràng, trong con mắt triều đình, trong ba người hắn mới là quả hồng mềm, thích hợp nhất để giết gà dọa khỉ.
Hơi nghiêng người tránh một kiếm, Tạ Diễn nhún chân phi thân bay xuống mấy chục thước.
Còn chưa rơi xuống đất, đã có vài chục đạo hàn mang đánh tới, những đao này nhanh, chuẩn, hung ác, mỗi một đao đều đánh vào chỗ hiểm của Tạ Diễn.
Đinh đinh đinh!
Lưỡi đao chém vào người Tạ Diễn nhưng không hề gây thương tổn đến hắn mảy may, ngược lại khơi dậy hung tính trong hắn!
"Nghịch tặc nhận lấy cái chết!"
"Om sòm!"
Trong mắt Tạ Diễn hiện lên một tia huyết sắc, thân thể cong lên, cả người như mũi tên bắn ra. Quyền thủ màu vàng phách không đấm ra ngoài, chân nguyên mạnh mẽ trên không trung hóa thành một đoàn khí lưu vô hình, ba người gần hắn nhất lập tức nổ tung, huyết nhiễm trường không (máu nhuộm một mảnh không gian)!
Sau khi giết ba người, Tạ Diễn cũng không nương tay, tốc độ thân thể bộc phát đến cực hạn, chỉ một thoáng, những bộ khoái vây bắt Tạ Diễn đã chết gần hết, kể cả thiếu niên gầy yếu đánh lén hắn và lão nông chất phác lúc trước.
"Bắn tên, tung lưới!"
Cứ như vậy trong tích tắc, người tụ tập càng nhiều, tất cả cửa ra vào đều bị vây kín hết.
Mà lúc này, trên xe ngựa bị Tạ Diễn đánh nát lúc trước truyền đến chấn động của pháp thuật, thấy một màn này Tạ Diễn không hề dừng lại.
Chỉ thấy hắn co người xuống, một tay đè xuống đất.
Chân nguyên trong cơ thể lập tức vận chuyển tới cánh tay, khí tức mạnh mẽ lan ra, một tiếng 'răng rắc' vang lên, đá xanh dưới sàn nhà vỡ nát, trung tâm đường phố bị một chưởng này lõm xuống, mượn toàn bộ nguồn sức mạnh này Tạ Diễn như là chim trên đất bằng bay lên. Mượn khí lưu trong không trung, hắn vận chuyển chân nguyên lần nữa, một chân đạp nát mái hiên gần đó, cả người như Thương Ưng biến mất ở phía chân trời.
"Bắn tên! Mau bắn tên, đừng để hắn chạy thoát!"
Những mũi tên dày đặc xẹt qua phía chân trời, nhưng không có tên nào đuổi kịp tốc độ của Tạ Diễn, khi những mũi tên rơi xuống, đã không nhin thấy bóng dáng của hắn nữa.
"Đây là khinh công sao?"
"Khinh công? Không thể nào."
Trong xe ngựa đi ra hai người, hai người này mặc áo dài, thần sắc lạnh lùng, chính là cung phụng triều đình. Tạ Diễn sở dĩ không dừng lại bởi vì cảm nhận được chân nguyên hơi chấn động trên hai người này. Loại người như vậy rất dễ nhận ra.
Giống như hắn, đều đã tiến vào Luyện Khí Cảnh, nếu như bị bọn hắn quấn lấy sẽ rất phiền toái.
"Xem ra tiểu tử này giống như chúng ta, cũng đã nhập môn, khó trách lão Ngô bị hắn giết chết."
"Dù nhập môn thì đã sao? Không có tài nguyên và tiên nhân hướng dẫn, thành tựu cả đời cũng chỉ như vậy thôi."
Hai người bọn họ đều là cung phụng triều đình, bị vây ở cảnh giới này đã hai mươi năm, không có tài nguyên và công pháp, căn bản không có biện pháp đột phá, đây cũng là lí do bọn hắn buông bỏ con đường tu tiên, đi vào thế tục thành cung phụng của triều đình.
Bạn đang đọc truyện tại STTruyện.Com